Chương 17: giây phút nhàn hạ

Chu Tử Thư bận trước bận sau thật vất vả tắm rửa sạch sẽ cho ái thê, xoa cổ ra xem nhi tử của hắn đang làm gì.

Oắt con Chu Cẩm này, hiển nhiên là bộ dạng lúc nhỏ của Ôn Khách Hành, A Hành lúc nhỏ cũng rất ham chơi, cho nên nói nhi tử im ắng, nhất định tại làm yêu.

Rất hiển nhiên, liền xem như Chu Tử Thư chuẩn bị tâm lý đủ cũng không nhịn được hung hắn: "Chu Cẩm ta thấy có phải ta với cha ngươi sủng ngươi vô pháp vô thiên?!"

Nói thật đứa nhỏ này không có việc gì trốn học ra sông chơi, hắn đều có thể dung túng, duy chỉ có chuyện bây giờ để cho người ta bốc hỏa: "Kia là thuốc chữa bệnh của cha ngươi, ngươi cái ranh con nói đổ liền đổ?"

Tiểu Cẩm Nhi rụt vai: "Thế nhưng là cha không muốn uống, với lại đắng như vậy làm sao có thể uống."

Ôn Khách Hành nghe thấy, ôm chặt nhi tử, không nói gì, A Nhứ hình như rất tức giận.

Ôn Khách Hành còn nhớ năm đó Chu Tử Thư mắng A Tương, nói nếu ngươi là tên tiểu tử một ngày ta đánh ngươi tám lần.

Rất không may, Ôn Khách Hành sinh nam hài, Cẩm Nhi nhỏ như vậy sao có thể bị đánh đâu, đây chính là bóng ma tâm lý lưu lại.

Không được, chỉ cần Ôn Khách Hành ta còn sống một ngày, cho dù là ai cũng không thể đụng đến nhi tử của ta.

"Haizz, A Nhứ, ngươi bớt giận, thuốc kia nguội rồi không uống được." Thận trọng nhìn người yêu, sợ người này có hành động gì quá kích, làm sao bây giờ, A Nhứ nếu là thật sự tức giận hiện tại liền đánh.

Nghĩ tới đây lại ôm Cẩm Nhi che ở trong ngực, Chu Tử Thư ngươi nếu làm thật ta liền mang theo nhi tử rời nhà trốn đi, đánh không lại ta còn chạy không được sao, làm thật đấy.

Cũng may Chu Tử Thư cũng một mực đè ép lửa giận xuống: "Không muốn uống liền không uống? Ngươi thật đúng là tính tình giống cha như đúc, lại đây."

"Cha..." Cẩm Nhi ôm lấy cha hắn, đôi mắt vô tội nhìn Chu Tử Thư, không quá nguyện ý đi tới chỗ a cha, tốt a, a cha tức giận rất hung, hắn cũng không tiếp tục chế giễu Thành Lĩnh ca ca.

"Ta nói lại đây, nhanh lên."

"Đừng làm cha ngươi mệt mỏi."

Chu Tử Thư bị hai cặp mắt tội nghiệp giống nhau nhìn chằm chằm, lửa giận tiêu tan hơn phân nửa, Ôn Khách Hành thấy thế cũng thấp người buông Cẩm Nhi xuống, tiểu gia hỏa bước tới cọ vào bên người a cha, nhỏ giọng nhận lỗi: "A cha, Cẩm Nhi sai mà, thế nhưng mỗi ngày cha đều phải uống thứ đắng kia, hắn không thích."

Chu Tử Thư ngồi ở bên bàn, đặt tiểu gia hỏa ngồi vững vàng trên đầu gối: "Cha ngươi không thích uống thuốc, thế nhưng là bệnh muốn trị, đổi sang châm cứu càng đau. Nếu như Cẩm Nhi không muốn học thuộc lòng, thế nhưng là tiên sinh yêu cầu nhất định phải làm."

Cẩm Nhi ngồi trên thân a cha, nghiêng đầu:"Vậy, vì sao cha lại sinh bệnh."

Ánh mắt Chu Tử Thư ảm đạm, sống lại một đời, hắn đúng là không có bảo vệ cẩn thận A Hành, thời gian mang thai bị thườn nặng như vậy, tất nhiên sẽ lưu lại mầm bệnh.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư thương tâm, đưa tay điểm trán tiểu gia hỏa một cái: "Ngươi cái gì cũng tò mò."

"Cha đây là khi còn bé móc trứng chim quẳng, cho nên Cẩm Nhi không thể không có việc gì liền leo cây móc tổ chim có biết hay không, nếu không cũng phải uống thuốc với cha."

Cẩm Nhi nhíu mũi, hắn mới không muốn uống, cái kia có vẻ rất đắng.

Bất quá loại lời này chỉ gạt được nhỏ, nhưng không gạt được lớn, A Nhứ vẫn lắc đầu. Ôn Khách Hành đành phải nói những lời khác lôi kéo sự chú ý của A Nhứ.

"Cẩm Nhi hôm nay không phải lại cúp học? Tiên sinh nói với ta ngươi cúp học không chỉ một lần."

Cẩm Nhi ngồi trên đùi a cha cực dễ chịu, đạp đạp chân: "Thế nhưng là sách tiên sinh đưa ta đều đã đọc xong, đi chơi sớm một chút có sao đâu."

"Vậy sách hôm nay cũng đọc xong? Ngươi đọc cho a cha nghe một chút."

Cẩm Nhi đảo mắt há miệng liền cõng một thiên tiêu dao du, khiến cho Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều rất kinh ngạc.

"Sớm như vậy đã thuộc bản này sao? Cũng không về phần đi, ngươi xem hiểu không..." Ôn Khách Hành không nhịn được hỏi.

Tiểu Cẩm Nhi chép miệng, hắn liền nói mới đọc cái đồ chơi này khó hơn Tam Tự Kinh nhiều: "Ta chỉ là lúc chạy đi chơi cầm nhầm, phía trên đó chỉ có một phần này thôi."

"Mà lại cha không phải kể cho ta chuyện Ngưu Ma Vương đánh Côn Bằng Tinh sao, cái này đều không khác mấy mà."

Trong nháy mắt Chu Tử Thư cảm thấy thế giới này rất kỳ diệu, cũng không biết có phải là những cổ văn đều sẽ di truyền lại.

Không hổ là Ôn Khách Hành sinh, tuyệt.

Đương nhiên, vợ hắn có thể biên ra loại chuyện kể kỳ quái trước khi ngủ này cũng là rất tuyệt.

Đứng dậy đi sắc thêm một bát thuốc cho nương tử hắn.

Ôn Khách Hành nếm thử, vẫn đắng như cũ, ủy khuất, muốn A Nhứ hôn mới có thể tốt, a, còn muốn một chén thanh bổ lạnh lớn.

---------------------------------------------

Chuyển sang ngày tiếp theo Ôn Khách Hành ở trong viện phát hiện nhi tử bảo bối trên cây, ngày hôm qua A Nhứ hù dọa hắn đều không ngăn cản được tiểu gia hỏa nhiệt tình lên cây móc trứng chim.

Nhìn qua cửa sổ hắn không khỏi cảm thán, thật sự rất giống mình hồi còn bé, một chút cũng không khác.

Tất cả tinh thần của Cẩm Nhi đều tập trung ở mấy quả trứng, cầm trong tay cẩn thận từng li từng tí sợ nát.

Tiểu hài tử mà, quan tâm được cái này liền không cố được cái kia, lúc đang muốn xuống cây bị trượt chân, tiểu gia hỏa nhắm chặt mắt, ảo tưởng thời gian bi thảm cha uống thuối, sau một khắc lại bị một cái ôm tiếp được vững vàng.

May mà khinh công của Ôn Khách Hành không chênh lệch quá nhiều so với lúc trước, bằng không ngã xuống đất thật hắn đau lòng muốn chết.

"Ngươi tiểu tinh nghịch, hôm qua cha không phải đã nói với ngươi a, ngã xuống từ trên cây rất nguy hiểm, làm sao không nghe lời? Hả?"

Cẩm Nhi nhìn trứng chim trước, sau đó cười rất vui vẻ trong ngực cha:"Thế nhưng là hôm qua cha nói nha, cha không thể lên cây móc trứng chim, vậy Cẩm Nhi giúp cha móc, trứng chim của Cẩm Nhi đều cho cha, cha không thể lên cây cũng không có quan hệ."

Một phen nói Ôn Khách Hành không biết nên trả lời như thế nào, kỳ thật trước kia Ôn Khách Hành đánh giết đã quen, luôn luôn xử lý đều là nhân tính bên trong ác, cho tới bây giờ vẫn luôn không biết làm sao đối mặt phô thiên cái địa thiện ý.

Dù là loại thiện ý này đến từ người thân cận nhất của hắn, ví như A Nhứ, cũng ví như Cẩm Nhi.

"Tốt, vậy Cẩm Nhi lần sau lên cây đều gọi cha có được không, cha ở phía dưới đỡ ngươi."

Rốt cục, Chu Tử Thư nhìn nhi tử của mình lần lượt từ trên cây nhảy xuống trong ngực nương tử của mình, nhịn không được: "Cẩm Nhi, a cha thấy tinh lực ngươi tràn đầy, coi như cũng đến tuổi học võ, ngày mai bắt đầu luyện với Thành Lĩnh ca ca, quyết định như vậy đi."

"A? Cha, cái đó nghe rất mệt mỏi a..."

---------------------------------------------------

Tiểu khả ái muốn luyện võ rồi!

Không biết vì sao không có động lực để gõ chữ

Ta lại sụt

Mọi người nhìn văn nhớ bấm yêu thích, bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top