Hoài Châu - 29
Sau khi đứa nhỏ động lần thứ nhất, tựa như tuyên cáo có bắt đầu, tất nhiên sẽ có điêu linh.
Toàn bộ việc chăm sóc Ôn Khách Hành được Chu Tử Thư tiếp thủ, A Tương hoàn toàn bị bài trừ bên ngoài, mỗi ngày đúng hạn lại đây đấu võ mồm với Chu Tử Thư, chờ sau khi trở về phòng mới dám lên tiếng khóc lớn.
Ai cũng có thể cảm nhận được thời gian gấp gáp, giống như giang hồ thần hồn nát thần tính, mỗi người trong Tứ Quý Sơn Trang đều hận không thể đem chính mình chuyển thành con quay, tựa hồ chỉ cần không nhìn tới, tình thế liền sẽ không chuyển biến xấu đi, họ có thể vĩnh viễn duy trì loại yên lặng điềm đạm này.
Hàn Anh mang đến Tất Tinh Minh và đám đệ tử của bộ hạ cũ Tứ Quý Sơn Trang, theo họ một đường tới, còn có tin tức liên quan Ngũ Hồ Minh và Lưu Ly Giáp.
Dưới yêu cầu của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cũng không kiêng kị y, từng đầu tin tức được hai người bày ra trên giấy, các phương thế lực giăng lưới giờ phút này cũng kém không nhiều đã bóc rớt mặt nạ, vừa đưa mắt nhìn liền thấy, cái gì anh hào hiệp khách cái gì danh môn chính phái phần lớn là chút hạng người dối trá truy danh trục lợi.
"Một đao hạ xuống, ít có giết nhầm." Ôn Khách Hành nói, tâm địa bất kinh, trong tay chuyển cái quạt vốn bị A Nhứ ẩn giấu thật lâu.
Chính đạo quả thật khiến người thất vọng, khí khái của tổ tiên đều bị đám cá thối tôm lạn này bại sạch sẽ.
"A Nhứ, huynh còn muốn chải đến khi nào?" Ôn Khách Hành ban đầu còn có thể thành thật ngồi, lúc này đã cảm thấy có chút mỏi thắt lưng. A Nhứ cứ luôn lưu tâm một đầu tóc bạc này của y, nói là chải đầu, đều nhìn chằm chằm hồi lâu, tay còn dừng lại ở trên búi tóc.
"Xong rồi." Chu Tử Thư cắm trâm ngọc lên cho y, rồi sau đó giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy quạt của y, trực tiếp nhấc nó lên, "Không phải đã làm cho huynh một cây quạt mới ư? Sao còn cứ lấy mãi cái này ra."
Cây quạt mới mà A Nhứ nói là cây quạt giấy so với bình thường còn bình thường hơn, mà một thanh này lại là binh khí của mình, sao có thể đánh đồng. Ôn Khách Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn A Nhứ thu cây quạt lại, không dám đi đoạt. Y bây giờ bị bảo hộ quá tốt, đừng nói đao đừng nói kiếm, ngay cả kéo và châm đều không cho chạm.
"Thành Lĩnh đã gặp Thẩm Thận rồi ư?" Y vừa rồi nghe A Tương nói. "Lão thất phu kia còn dám lắc lư đến trước mặt ta."
Điều này kém đến cách xa vạn dặm, Chu Tử Thư cũng lười đi sửa lại lỗ hổng trong lời nói của Lão Ôn, y tính tình lớn chút cũng là chuyện đương nhiên, đứa nhỏ lại lớn thêm một chút, ngồi lâu lưng eo sẽ khó chịu. Hắn cố ý tìm thầy thuốc dưới chân núi học được thủ pháp đấm bóp, tuy rằng còn có chút mới lạ, nhưng Lão Ôn hưởng thụ là tốt rồi.
"Thành Lĩnh ứng phó hắn vài câu, phỏng chừng hiện tại cũng đã quay về Đại Cô Sơn Phái." Ngũ Hồ Minh liền thừa mấy kẻ có thể dùng được như vậy, hiện tại xem ra Thẩm Thận hơn phân nửa chỉ là kẻ lỗ mãng, nhưng nếu bàn về vô tội, thật đúng là khó mà nói được.
"Hắn nếu không trộn lẫn vào thì cũng thôi đi, nếu dám xía vào, ta liền —- —- "
Chu Tử Thư bỗng nhiên bưng lấy mặt y, "Huynh liền như thế nào?"
"Ta..." A Nhứ ghé sát gần như vậy, hơi thở đều phả lên mặt mình, Ôn Khách Hành ý nghĩ gì cũng mất, tai đỏ ửng, tâm tư đem người làm thịt gì đó đều bị ái muội đột nhiên xuất hiện cuốn trôi đi.
"Đều là lão phu lão thê rồi còn mặt đỏ cái gì." Chu Tử Thư trực tiếp ghé vào, cọ xát mũi y.
Ôn Khách Hành gần nhất chỉ sợ hắn đến chiêu này, A Nhứ chẳng biết tại sao trở nên vô sự tự thông, ba lần bảy lượt thỉnh thoảng lại thích nháo lên cùng mình, khiến Thành Lĩnh nhìn mình ánh mắt phá lệ quái dị, ước chừng môi đều bị người cắn sưng lên.
Nghiêng mặt đi, Ôn Khách Hành mới hậu tri hậu giác mình như thế nào càng lúc càng giống liệt nữ trinh khiết, A Nhứ thật đúng là bóp chuẩn tử huyệt của mình.
"Ta bảo A Tương đưa tin cho Bạc Tình Ti, để các nàng tìm thời cơ chạy nhanh rút khỏi Quỷ Cốc." Ôn Khách Hành ánh mắt không dám nhìn thẳng A Nhứ, liền lại lôi những chuyện loạn thất bát tao này ra lấy lệ.
Chu Tử Thư bắt mạnh bả vai của Ôn Khách Hành, lớn tiếng chất vấn, "Huynh muốn làm cái gì!"
"Ta có thể muốn làm cái gì, A Nhứ lời này của huynh hỏi thật kỳ quái." Ôn Khách Hành ánh mắt né tránh một chút, ngẫu nhiên nghiêng đầu lấy lòng cười cười với Chu Tử Thư. Mấy ngày này y luôn cảm thấy choáng váng đầu, có chút hôn mê, nói chuyện hơi không chú ý liền lộ chân tướng. Giờ phút này còn ôm một phần vạn hi vọng có thể tạm thời gạt A Nhứ.
"Huynh nhìn vào mắt ta lặp lại lần nữa!" Chu Tử Thư khó thở, hắn hiểu rất rõ Ôn Khách Hành, xem bộ dáng hiện tại này của y, muốn nói không có sự tình gạt chính mình là tuyệt đối không thể nào! Hơn nữa có thể để cho Lão Ôn giữ yên lặng, nhất định là đại sự, có lẽ liên quan đến sinh tử.
Ôn Khách Hành nào dám nhìn hắn, vốn là chột dạ, lại cảm thấy bi thương chua sót dị thường, nhìn nhiều A Nhứ một cái, y lại càng luyến tiếc.
"Ôn Khách Hành, huynh muốn quay về Quỷ Cốc." Lời này của Chu Tử Thư ngữ khí không mang bất kỳ nghi vấn nào, hắn cơ hồ có thể xác định đây là tính toán của Lão Ôn."Huynh nghe được ta và Diệp tiền bối nói chuyện."
Thân thể Ôn Khách Hành ngày càng sa sút, đừng nói chính y, liền ngay cả đứa bé kia cũng xảy ra trạng huống. Hiện tại miễn cưỡng còn có thể dùng máu của Chu Tử Thư để duy trì tiếp tế tin tức tố, nhưng càng đến hậu kỳ, nhu cầu đối với tin tức tố của phụ thân càng cao, tin tức tố trong máu bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể coi là uống rượu độc giải khát.
Nếu tới loại tình trạng này rồi, Ôn Khách Hành liền định được ăn cả ngã về không, ít nhất tận mắt chứng kiến tâm ma nhiều năm của bản thân bị giết.
"A Nhứ, thật xin lỗi." Ngày thường lại thế nào nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại chống lại ánh mắt rưng rưng của A Nhứ cũng không tìm ra lời an ủi nào tốt hơn. Phải trách chỉ có thể trách số mệnh của mình không tốt, luôn không đúng thời điểm, hoặc không kịp, hoặc lưu không được. Chỉ khổ A Nhứ, gặp phải kẻ đen đủi như mình, sớm biết vậy khi mới gặp nhau hẳn nên hợp nhất hợp mệnh bàn hai người.
"Thực xin lỗi cái gì, huynh không có lỗi với ta, cũng không có lỗi với bất luận kẻ nào." Chu Tử Thư không đành lòng nhìn y chuốc khổ như thế.
Vốn là người bị thương nặng nhất, vẫn còn phải tự hại mình, trên đời này còn có hai chữ công đạo sao!
"Huynh muốn đi, liền đi đi."
Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy mình có lẽ chóng mặt thấy ảo giác, A Nhứ mới vừa nói cái gì?
"Ta cùng đi với huynh." Chu Tử Thư nhìn sâu vào mắt y, từng chữ nói ra, vô cùng kiên định.
"Ngươi nói thì dễ!" Diệp Bạch Y nghiêm khắc phản đối, hai kẻ này sao cứ muốn hết một màn lại một màn. Êm đẹp đi Quỷ Cốc làm cái gì! "Hắn điên ngươi cũng điên! Đàn yêu ma quỷ quái này dễ lừa gạt lắm sao?!"
Tất nhiên không dễ lừa gạt, Chu Tử Thư đã hỏi A Tương. Trong Quỷ Cốc quan hệ giữa thập đại ác quỷ rắc rối phức tạp, không tín nhiệm lẫn nhau, nhưng đều hận không thể trừ Quỷ Chủ cướp lấy vị trí.
"Diệp tiền bối, thân thể của Lão Ôn có thể chống đỡ việc này sao?"
Đây là quyết ý hành sự như thế!
"Nếu ta nói không thể đâu!" Diệp Bạch Y thực sự tức giận trong lòng, tiểu ngu xuẩn không coi mệnh là mệnh, đồ đệ của Tần Hoài Chương cũng đi theo giúp vui.
Chu Tử Thư ngẩn ra, nếu không thể... Chẳng lẽ hắn sẽ ngăn cản Lão Ôn sao?
Cùng lắm thì cộng phó hoàng tuyền, làm y chờ mình một lát trên cầu Nại Hà.
"Ngươi muốn đưa hắn đi chịu chết thì cứ đi đi, chỉ là ngươi đừng hối hận!" Nói lời hung ác, nhưng lại cân nhắc, Quỷ Cốc còn không phải cục diện rối rắm mình muốn thu thập sao, chung quy phải đi nhìn một chút. Diệp Bạch Y vung tay áo, thấy những người này liền đầu vô cùng đau đớn, dứt khoát ly xa một chút cho thanh tịnh. Đưa lưng về phía Chu Tử Thư, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta sẽ dừng chân ở Bạch Lộc Trấn, có việc tới tìm ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top