Hoài Châu - 28

"Chìa khóa của Võ Khố bị hắn bị hủy?!"

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, mệt mỏi gật đầu.

Điều này thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Bạch Y trên mặt nhìn không ra biểu tình đặc biệt chấn động, nhưng chén trà trong tay đã ứng thanh mà nát. Lão cả đời không thích nhất chính là nợ nhân tình, cho nên khoản nợ của nghiệt đồ Dung Huyền, lão muốn thừa dịp chính mình còn chưa hóa thành một nắm cát vàng, có thể đền bù liền đều đền bù.

Con cố nhân của Dung Huyền, lão tổng phải nghĩ biện pháp bảo đảm một mạng cho y, huống hồ chủ ý lấy thân giúp đồ đệ của Tần Hoài Chương rút đinh cũng là do lão đề cập, hiện tại xảy ra sự cố, vô luận như thế nào đều phải nghĩ biện pháp cứu người.

"Nhất định phải dùng chìa khóa sao?" Diệp Bạch Y không thể không hỏi câu hỏi này.

"Không còn cách nào khác." Chu Tử Thư từng cẩn thận nghiên cứu cơ quan đồ của Võ Khố, không có thanh chìa khóa cực kỳ trọng yếu kia, dù có dùng hỏa dược cưỡng chế phá nổ cửa cũng không chiếm được đồ vật bên trong.

Diệp Bạch Y đi qua đi lại, trong lòng thật lâu không thể bình phục. Tuổi tác của lão càng lớn, ngược lại càng không thể nhìn loại tiết mục khổ tình tử sinh tương cách này. Lúc trước lão đều đã chuẩn bị đi Ngũ Hồ Minh cướp đoạt Lưu Ly Giáp, nhưng bây giờ...

"Diệp tiền bối, Lão Ôn hắn... còn có thể kiên trì bao lâu?" Người tuy rằng thoạt nhìn có thể nói có thể cười, nhưng nội bộ vẫn luôn không ngừng thiếu hụt, bổ khuyết cũng không lại được tiêu hao, khẩu khí này đến tột cùng có thể chống bao lâu, Chu Tử Thư không dám phỏng đoán.

Diệp Bạch Y không cho được câu trả lời minh xác, có lẽ là tầm năm ba tháng, có lẽ... Ai cũng không thể kết luận. Lão ít nhất tạm thời có thể hết sức kéo dài tới khi đứa nhỏ đã bảy tám tháng, cho dù Ôn Khách Hành không sống nổi, Chu Tử Thư còn có thể lưu chút niệm tưởng. Nhưng lời này lão vô luậnthế nào cũng nói không nên lời, lão quá hiểu người bị lưu lại bi ai tới bao nhiêu.

"Lúc trước thuốc kích phát nội lực mà ta cho tiểu ngu xuẩn kia dùng đến từ một tàn quyển đan phương, nếu ta nhớ không lầm, thứ đó xuất phát từ Nam Cương. Ta trước dùng cái mặt già này gửi thư tìm người hỏi một câu đi, có lẽ còn có hi vọng." Diệp Bạch Y thở dài, chuyện cho tới bây giờ, điều lão có thể làm cũng không nhiều.

Nam Cương? Trong đầu Chu Tử Thư nhất thời hiện lên thân ảnh một người. Sau khi đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh lên cơ thể, hắn định chặt đứt tất cả quá khứ đã qua, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm bằng hữu cũ xin giúp đỡ, nhưng bây giờ vì Ôn Khách Hành, hắn có gì mà ném không được mặt.

"Ca, ca xem thứ này có đáng yêu không?" A Tương mang đến những đồ vật mình tích góp thật lâu cho Ôn Khách Hành xem, có trường mệnh khóa, vòng tay vàng nhỏ, trống bỏi, trúc loa, lão hổ vải, còn có nhiều loại tiểu y phục và giày nhỏ. Mỗi lần nàng xuống núi đều sẽ mua một ít, cho dù mình không đi cũng sẽ bảo Thành Lĩnh và Tào đại ca mua về, vì thế ngắn ngủn nửa tháng liền chất đầy một cái rương thật lớn.

Ôn Khách Hành nhìn nàng chốc lát xoa xoa cái này, chốc lát lại vuốt vuốt cái kia, bộ dáng cái nào cũng yêu thích không buông tay, cười mắng, "Muội đây là đem gia sản của mình đều đào rỗng hay sao!"

"Đâu chỉ thế!" A Tương không cho là nhục ngược lại cho là vinh, "Ta đem điểm tiểu kim khố này của Tào đại ca cũng đều dùng hết. Cho nên nha..." Ôm lấy cánh tay của Ôn Khách Hành làm nũng, "Ca, về sau đều phải dựa vào ca nuôi ta!"

Lời này được lắm, cứ như trước kia không phải mình nuôi nàng vậy. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nhéo một lỗ tai của nàng, đợi Cố Tương liên tục xin khoan dung rồi mới nới lỏng tay. Nhìn một đống lớn vật nhỏ trên giường kia, trên mặt cũng ngăn không được ý cười.

"A Tương, muội đây là muốn ép ta ngả lưng ra đất nghỉ ngơi sao?" Chu Tử Thư đẩy cửa tiến vào, lộ vẻ tự nhiên cười, sắc mặt như thường.

"Chu Nhứ?" A Tương hơi kinh ngạc, hắn mới bất tỉnh bao lâu, giờ đã vội vàng trở lại?

"Bằng không muội cho là ai? Sao nào? Bị ta bắt được đương trường, chột dạ ư?" Chu Tử Thư vừa ghé sát vào liền đem tiểu nha đầu đẩy ra bên cạnh, "Ta cũng chưa tìm Tào đại ca của muội xui xẻo, sao muội lại mỗi ngày đến chỗ này của ta bổng đả uyên ương chứ?"

Mồm chó không mọc được ngà voi! A Tương cảm thấy mình lo lắng cho tên tiểu nhân Chu Nhứ này, quả thực chính là đầu óc bị nước vào!

Hai người này cãi nhau càng ngày càng ấu trĩ, Ôn Khách Hành vội đưa mắt ra hiệu cho A Tương.

Lại đuổi mình đi ra ngoài! A Tương không phục thè lưỡi với Ôn Khách Hành, kiến sắc vong nghĩa!

"Nha đầu ngốc." Ôn Khách Hành nhìn theo tiểu nha đầu nhún nhảy xuất môn, xa xa nghe được nàng giận chó đánh mèo rít gào với Thành Lĩnh, chỉ cảm thấy A Tương gần nhất khiêu thoát quá phận, càng ngày càng không có bộ dáng cô nương gia."Đại đồ đệ của chúng ta thật là không dễ dàng."

Ai nói không phải đâu. Thành Lĩnh nếu biết núi dựa của mình bố trí mình như thế, chỉ sợ lại một đốn thủy mạn kim sơn. Trên dưới toàn trang, liền ai cũng có thể khi dễ.

Chu Tử Thư đẩy những vật nhỏ đầy giường sang một bên, cho mình gạt ra một vị trí, cùng Ôn Khách Hành dán chân ngồi một chỗ, tùy tay bắt được cái giày đầu hổ đặt trong lòng bàn tay."Nhỏ như vậy, cái này có thể đi không?" Chu trang chủ hết sức nghiêm túc đánh giá giày nhỏ, thần tình bất khả tư nghị.

"Tất nhiên có thể." Ôn Khách Hành khoa tay múa chân một chút, "Chân của tiểu oa nhi có thể lớn đến bao nhiêu."

"Hữu lý." Chu Tử Thư gật đầu phụ họa, thuận tiện đặt đôi giày xuống, hai tay bao lại tay Ôn Khách Hành, "Chỉ là vất vả phu nhân nhà ta."

Ôn Khách Hành muốn đáp trả một câu "Ai là phu nhân nhà huynh", lại cảm thấy nói như vậy chẳng phải cực kỳ giống hờn dỗi dục cự còn nghênh sao, không duyên không cớ hạ thấp thân phận của mình."Ai bảo A Nhứ nhà ta trước kia là ngọn mỹ nhân đăng, bảo ta làm sao nhẫn tâm hạ thủ khi dễ, đành phải ta chịu nhiều mệt một chút."

Liền chỉ biết sính võ mồm cực nhanh. Nhìn biểu tình linh động như vậy của y, ngực lại một trận cùn đau, Lão Ôn vốn là nên nhân vật chiếm hết phong lưu thiên hạ, thuần thiện thiên chân lại tùy ý tiêu sái, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.

"Tê —- —-" Ôn Khách Hành hít một hơi lãnh khí, cũng dọa Chu Tử Thư hoảng sợ.

"Làm sao vậy?" Chu Tử Thư tâm thần buộc chặt, dáng vẻ kinh sợ chọc cười Ôn Khách Hành.

"A Nhứ, sao huynh lại không chịu được dọa như vậy chứ." Mồ hôi lạnh đều ứa ra.

Ôn Khách Hành nâng tay chạm vào trán hắn, bị Chu Tử Thư túm trở về, trừng mắt vội vã cuống cuồng đánh giá trên dưới, "Lúc nào rồi, huynh còn dám nói giỡn!"

Cái gì lúc nào rồi nha!

Ôn Khách Hành tay còn lại khoát lên trên bụng của mình, nhẹ giọng cười nhạo một câu, "Nhìn thấy không, phụ thân con đường đường trang chủ Tứ Quý Sơn Trang, tiền thủ lĩnh của Thiên Song, danh tiếng vang dội đến dọa người, còn không phải là cái kẻ không tiền đồ, mắt đều thành màu đỏ."

Chu trang chủ quả thật đỏ mắt, cũng không hoàn toàn là bị dọa, càng nhiều hơn chính là hoảng hốt.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lão Ôn tiền khoa nhiều lắm, liên tiếp giấu diếm thương thế, về phương diện này Chu trang chủ nghiêm trọng khuyết thiếu tín nhiệm đối với y.

Thấy ánh mắt của hắn trừng trừng chăm chú nhìn mình, dáng vẻ vừa tức giận lại ủy khuất, Ôn Khách Hành đàng hoàng trả lời, "Không có việc gì, chỉ là nó vừa rồi động."

Làm sao có thể không có việc gì! Lão Ôn quen nhịn đau, vừa rồi y đều đau ra tiếng... chờ một chút! Y nói cái gì?

"Động?" Chu Tử Thư hơi mở rộng miệng, vẻ mặt dại ra, choáng váng hồi lâu mới đưa tay cẩn thận từng li từng tí dán lên bụng Ôn Khách Hành, vẻ mặt ngưng trọng.

Tiểu tử kia coi như nể tình, ước chừng là lười biếng duỗi chân, khí lực không lớn, nhưng cách vải dệt vẫn có thể rõ ràng cảm giác được dao động phập phồng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top