Hoài Châu - 22

Kính Hồ Phái một buổi diệt môn, cậu cũng từ một vị kiều thiếu gia quần áo lụa là biến thành bánh trái thơm ngon mà người người võ lâm cướp đoạt, chỉ vì một khối Lưu Ly Giáp. Trương Thành Lĩnh từ nhỏ liền không có đại chí hướng gì, đã không có chí lớn phù thế tế bần, cũng không có dã vọng trượng kiếm hành hiệp, nghĩ rằng trời sập đều có người đỉnh, liền sống đến đâu hay đến đó.

Đại hỏa ngày hôm đó thiêu toàn bộ thôn trang cháy đến rực đỏ, giấy tiền vàng mã phô thiên cái địa bay tới, cậu bị Lý bá bá mang theo, một đường chạy trốn. Từ nay về sau cái tên Quỷ Cốc này, chính là nơi phát ra toàn bộ cơn ác mộng của cậu.

Làm mình suốt đời khó quên ngoài việc đêm hôm đó Trương gia bị huyết tẩy, còn có Bạch Y Kiếm phá không, trường tiên chợt tới, cùng với chuôi quạt thoạt nhìn như phong nhã kì thực sát khí ám tàng này.

Cậu nhốt mình trong phòng không ăn không uống, nhắm mắt lại là dung mạo của cha mẹ, huynh trưởng cùng sư phụ, Ôn Khách Hành, Cố Tương không ngừng luân chuyển thoáng hiện.

Nước mắt chảy khô, hai má bị loại nước mặn này thấm đến rạn nứt. Vẫn khoanh chân dựa vào giường, hai cái đùi sớm không còn tri giác, cậu theo bản năng vận chuyển tâm pháp, sau đó giật mình cười khổ.

Mạng của cậu là do sư phụ cứu, cũng có một phần là Tương tỷ tỷ và Ôn thúc, một lần lại một lần, đào cậu ra từ trong tuyệt cảnh, phóng tới dưới ánh mặt trời.

Nguyên nhân chính vì như thế, điểm mờ mịt này của cậu mới từ mất mát và biển hận khó lấp trở nên phá lệ khắc sâu rõ rệt, lặp lại xé rách, thậm chí càng lộ vẻ luống cuống hơn so với khi thân giấu Lưu Ly Giáp đặt mình trong Nhạc Dương Phái nghĩ đã bị mọi người vứt bỏ.

"Thành Lĩnh?" Ngoài cửa Tào Úy Ninh đợi đã lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh, sợ cậu xảy ra chuyện gì, liền đánh bạo trực tiếp tiến vào.

Đứa nhỏ trong phòng thoạt nhìn trạng huống đích xác kém tới cực điểm, thậm chí biết rõ mình vào cửa cũng không chịu ngẩng đầu liếc mắt một cái.

"Thành Lĩnh..." Diệt môn chính là huyết hải thâm cừu, hắn có thể nghe vào giải thích của A Tương, nhưng Thành Lĩnh đứa nhỏ này thân hãm sâu trong cục, làm sao vài câu trấn an là có thể kéo cậu trở về. Tào Úy Ninh ở trong viện suy nghĩ một bụng lời nói, lúc này nhìn Thành Lĩnh, một chữ cũng đều không nói ra được.

Đổi chỗ mà xử, chính mình lại sao có thể đem điều lưu ở trong tâm nói buông là buông đâu?

"Đệ không ăn gì đã lâu lắm phải không? Ta lấy cho đệ một chút đồ ăn này." Đồ ăn là A Tương chuẩn bị, ngoài miệng nói toàn bộ lưu cho Ôn công tử và Chu huynh, nhưng mới vừa rồi còn cố ý gọi mình lại cho một cái hộp đựng đồ ăn.

Không dám kinh động Thành Lĩnh, Tào Úy Ninh nhìn thấy cậu vệt nước mắt khô đầy mặt, sợ cậu sau này xấu hổ, chỉ nhẹ tay nhẹ chân đem đồ vật đặt tới địa phương có thể dễ dàng chạm đến bên người cậu. Xoay người đi ra, chợt giống như giờ mới nghĩ tới mục đích của chuyến này, dừng chân ở cạnh cửa, "Ta cũng biết việc này khuyên không được, nhưng tất cả mọi người đều thực lo lắng cho đệ."

Mọi người? Chỉ là ai? Thành Lĩnh đều không phải là vô tri vô giác, cậu chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.

"Đều nói đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người, đệ ở chung với Chu huynh bọn họ lâu hơn ta nhiều. Là chân tình hay là giả dối..." Tào Úy Ninh chưa nói thêm gì, liền đóng cửa lại.

Cúi đầu đi chưa được mấy bước, Tào Úy Ninh đã bị người nhéo đai lưng lôi một đường vào góc.

"Đại hiệp mít ướt thế nào rồi?"

"A Tương?" Tào Úy Ninh kinh ngạc thấy nàng cũng ngồi chờ ở bên ngoài.

"Nói mau nha! Huynh khuyên nhủ nó chưa?" Đại khái cảm thấy ngữ khí quan tâm của mình quá mức rõ ràng, liền ho một tiếng, biệt biệt nữu nữu xoay xoay bím tóc, "Ai bảo chủ nhân quan tâm nó đâu, ta là thay chủ nhân hỏi."

A Tương chính là mạnh miệng mềm lòng đáng yêu như vậy, Tào Úy Ninh cũng không nói ra, chẳng qua tròng mắt đều dính vào trên mặt nha đầu người ta, bị nện vào bả vai mới miễn cưỡng nghiêm chỉnh lại. "Việc này... Chỉ có thể dựa vào Thành Lĩnh tự mình nghĩ thông suốt. Thật có lỗi... Ta..."

A Tương cũng biết việc này không vội vàng được, nàng chỉ là lo lắng đại hiệp mít ướt không xoay chuyển lại được, đừng thật sự rút đao vung hướng chủ nhân chứ, nếu vậy chủ nhân còn không thương tâm muốn chết.

Quỷ Cốc Quỷ Cốc, Quỷ Cốc chết tiệt cũng không phải là nàng và chủ nhân tự chọn!

A Tương còn đang phạm sầu vì thằng nhóc Thành Lĩnh chết tiệt này, chợt nghe thấy tiếng hô hoán của Chu Nhứ.

"Chủ nhân!" A Tương làm sao còn quản được Trương Thành Lĩnh cái gì, trong nội tâm nàng hơi hồi hộp một chút, dâng lên dự cảm bất tường, vứt xuống Tào Úy Ninh, ngay cả khinh công đều sử dụng, chỉ muốn mau một chút trở lại bên người chủ nhân.

Thời khắc này Chu Tử Thư đã hoàn toàn không còn giữ được kết cấu ngày thường. Hắn vốn chỉ cho là Lão Ôn tham ngủ trong chốc lát giống ngày thường, nhưng đợi tới khi mặt trời lên cao, người còn không có nửa điểm dấu hiệu tỉnh lại. Nghĩ đừng ngay cả cơm trưa đều bỏ lỡ, liền dùng khăn mặt dính nước ấm lau mặt cho y, muốn đem người đánh thức bằng cách đó.

Tay vừa đụng vào mặt Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư mới phản ứng được không đúng. Rất lạnh, sờ tay như chạm khối băng.

Lúc đầu còn có thể buộc mình bình tĩnh bắt mạch, nhưng mạch tượng lung tung như sôi trào, đan điền đã trống không, càng muốn mệnh là hoạt mạch vốn bằng phẳng hữu lực giờ gần như sắp sờ không thấy.

Chu Tử Thư tim đập đột nhiên gấp gáp, trong đầu cơ hồ nháy mắt nổ tung vô số vạch trắng, đem ý thức sở hữu đều đông lại, khiến ngón tay đều siết không được góc chăn.

Khẩu khí nhẫn nhịn trong lồng ngực vận lên không được, ở nháy mắt xốc lên đệm chăn hoàn toàn không kiềm chế được biểu tình.

Là máu... So với hắn tưởng tượng càng đỏ... Hắn không biết cũng không dám biết máu này đã chảy bao lâu, thấm ướt vạt áo lót của Ôn Khách Hành, còn đang chậm rãi lan tràn...

"A Tương..." Tiếng thứ nhất hắn không thể thuận lợi hô thành tiếng, xoay người cứng đờ bên giường, trong cổ họng phát ra tiếng vang "Khanh khách", đứng đều sắp đứng không vững.

"A Tương! A Tương!"

Chu Tử Thư cảm thấy khí lực cả người mình đều bị rút sạch, nhưng hắn không thể sụp đổ, nỗi sợ hãi buộc hắn đem chính mình vũ trang đến đao thương bất nhập, hắn phải chắn ở phía trước, để ngưu quỷ xà thần gì cũng không thể bắt đi người hắn che chở.

"Chủ nhân!" A Tương ngay cả miệng thở mạnh cũng không dám, kìm nén nước mắt trừng mắt nhìn thảm tượng trên giường, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp đập xuống trên mặt đất. Tào Úy Ninh chạy sau nàng một bước, vội vàng đi nâng nàng đứng lên, sau khi liếc nhìn cảnh tượng trong phòng liền sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Chu... Chu huynh..."

"Tào thiếu hiệp, giúp ta đi đun chút nước ấm. A Tương, lần trước phương thuốc Diệp tiền bối lưu lại muội thu giữ phải không?" Không đợi người trả lời, phối hợp nói, "Ấn theo phương thuốc đi sắc một bộ lại đây, phải nhanh."

Hai người còn không kịp phản ứng, chỉ thấy Chu Tử Thư lấy chén trà trên bàn, rút ra Bạch Y Kiếm bên hông, quẹt một phát vào lòng bàn tay của mình, miệng vết thương cực sâu, máu thoáng chốc liền trào lên, rơi vào trong chén.

Bị Chu Nhứ nhét vào tay cái chén chứa máu kia, A Tương còn đỏ hồng mắt không bình tĩnh nổi, chợt bị hắn rống lên, "Nhanh đi!"

"Đúng... Đúng vậy...!" A Tương nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, dắt Tào Úy Ninh tiến đến hậu trù.

Ánh mắt vừa rồi của Chu Nhứ, cực kỳ giống chủ nhân, cực kỳ giống vị chủ nhân khiến bầy quỷ đều sợ hãi rụt rè đến táng đởm kinh hồn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top