Hoài Châu - 18

Người dẫn đường hai tay trống trơn, A Tương cõng mỗi cái bao trên lưng hoạt bát đi theo bên người Ôn Khách Hành, chỉ khổ Thành Lĩnh và Tào Úy Ninh, cơ hồ bị hành lý bao phủ.

"Hoa này xem còn thật đẹp nha." Tiểu nha đầu đối với thứ xinh đẹp luôn luôn tự nhiên yêu thích, chẳng qua nàng còn chưa kịp thưởng thức kỹ, hai vị hành cước khổ lực phía sau bắt đầu thúc giục.

"Sư phụ, sơn trang của chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đến ạ?" Bả vai non nớt của cậu thật sự đảm đương không nổi dạng sức nặng này, thân thể nhỏ bé của Thành Lĩnh cũng sắp bị ép vỡ. Tào đại ca cũng là thể lực không ra gì, mang đồ vật lại chỉ nhiều bằng mình, cậu phải nói một phen với Tương tỷ tỷ, như vậy sao được đâu.

Thấy Tào Úy Ninh ăn quả đắng, Ôn Khách Hành tất nhiên cao hứng, về phần Thành Lĩnh bị liên lụy, cùng lắm thì tới sơn trang rồi cho cậu thoải mái chơi hai ngày làm bồi thường, cũng không tính mệt.

Chu Tử Thư hiểu rõ nhất thanh nhị sở đối với điểm tiểu tâm tư ấy của y, càng vui dung túng, dù sao đau khổ chút không thành vấn đề. Tào thiếu hiệp muốn kết hôn A Tương, chín chín tám mươi mốt khổ nạn là tránh không khỏi.

"Nhanh." Mặt của đồ đệ nhà mình nhăn nhíu thành một đoàn, tốt xấu cho cậu điểm hy vọng.

Chính mình rời đi Tứ Quý Sơn Trang gần mười năm, nơi này không còn có người ở, trước khi đến trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng đối mặt với cổng sân rách nát này, Chu Tử Thư vẫn nỗi lòng khó bình như trước.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành có thể cảm nhận được hắn thất vọng mất mát, hình ảnh tốt đẹp trong trí nhớ không còn nữa, loại chênh lệch này ước chừng là ai cũng sẽ khó tiếp thu.

Bàn tay nắm tay mình siết chặt, Chu Tử Thư nghiêng đầu nhìn, thấy Lão Ôn đang lo âu nhìn phía hắn. Dù là núi Ba sông Sở thật buồn thay, có người này làm bạn, cũng đủ để quét hết ô vân hắc vụ, nhìn thấy ánh mặt trời.

"Không có việc gì."

Làm sao có thể không có việc gì, Ôn Khách Hành vẫn không an tâm như cũ.

Mạng nhện lá khô, bụi đất trải dày che tại các nơi, tấm biển vẫn treo cao như trước, làm nổi bật lên sự tịch mịch trong viện, một mảnh trống trải, lãnh lãnh thanh thanh.

Sơn trang bố cục lớn, lúc này còn có thể thoáng thấy sự thịnh vượng năm xưa, chỉ là phồn hoa xưa nay không còn nữa.

"Trước kia... Không phải như thế."

Không nhìn nổi A Nhứ cố nén lệ quang, Ôn Khách Hành lên tiếng cắt ngang, "Sân lâu lắm không người ở, là sẽ thành như vậy đó, dọn dẹp một chút thì tốt rồi."

Mấy đứa đồ ngốc bên cạnh đều chỉ biết ngây ngốc nhìn, cũng không tiếp lời, Ôn Khách Hành đành phải nháy mắt với Cố Tương.

Hồi lâu chưa phụ diễn cho chủ nhân, A Tương nháy mắt sững sờ một lát mới phản ứng được."A... Đúng! Dọn dẹp một chút thì tốt rồi! Chúng ta nhiều người, rất nhanh. Huynh nói có đúng vậy không, Tào đại ca!"

Tào Úy Ninh chính là kẻ phụ hoạ cho A Tương, "Đúng đúng đúng! A Tương nói đúng!"

"Đại hiệp mít ướt?" Ánh mắt của Cố Tương đều sắp trừng đến căng gân, Thành Lĩnh còn đứng kia không tiếp đến được, cả người phản ứng đều chậm nửa nhịp.

"Đúng vậy à, sư phụ. Có việc thì đệ tử chịu vất vả, con cùng Tào đại ca, nhất định có thể dọn dẹp đến chỉnh chỉnh tề tề." Thành Lĩnh vẫn không quên kéo người xuống nước. Giữa mọi người, cũng chỉ Tào Úy Ninh giống người có thể cùng làm việc. Sân lớn như vậy, nếu tự mình một người quét tước, chẳng phải sống sờ sờ mệt đoạn eo sao.

"Vậy coi như quyết định." Ôn Khách Hành vỗ cửa, những người khác không có không theo.

A Tương chạy trước tiên, cũng không cần Chu Tử Thư dẫn đường, trước tiên chỉ huy Tào Úy Ninh quét tước sạch sẽ phòng cho chủ nhân nhà nàng nghỉ ngơi.

Tứ Quý Sơn Trang đã lâu không náo nhiệt như vậy.

Tiếng hò hét của A Tương, Tào Úy Ninh luống cuống tay chân bị nàng sai khiến, Thành Lĩnh cũng bị tiểu nha đầu quở trách đến mặt xám mày tro, hai cái con quay bị bắt chuyển không ngừng, cả sơn trang tựa như lập tức sống lại.

"Lão Ôn, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."

Nhà, cái từ xa không thể chạm này nhưng lại chiếu vào trong hiện thực, Ôn Khách Hành ít dám tin.

"Chúng ta về nhà!" Chu Tử Thư không hề nhắc trước, chợt ôm ngang y bế lên, dọa đến Ôn Khách Hành vội ôm lấy cổ hắn.

"A Nhứ huynh làm gì thế!"

Chu Tử Thư khó được cười đến thoải mái như vậy, trở về Tứ Quý Sơn Trang, khói mù vây quanh hắn tan đi quá nửa, cả người đều thoải mái, "Ôm tân nương tử nhập động phòng!"

Hắn thì thần tình xuân phong, A Tương thì sắp tức giận đến nổ tung."Đây là phòng của chủ nhân ta, không cho ngươi tiến vào!"

"A Tương nha, muội như vậy là không địa đạo rồi." Chu Tử Thư còn ôm người, mày nhướn cao, ý cười tràn đầy, còn nghịch ngợm nghiêng đầu, làm Ôn Khách Hành bị dụ hoặc đến ngũ mê tam đạo."Ta và chủ nhân nhà muội là tân hôn yến đó, muội bổng đả uyên ương thế này, không sợ bị sét đánh sao?"

"Ngươi đi chết với cái tân hôn của ngươi đi! Mau buông chủ nhân của ta ra! Ai cho ngươi ôm ngài ấy! Cẩn thận cô nãi nãi ta đánh gãy cái tay trộm cắp của nhà ngươi!" A Tương cứ nhìn Chu Tử Thư là thấy bực, vẻ mặt tức phát điên, lại không dám thực xuất thủ, sợ làm bị thương chủ nhân đang nằm ở trong lòng quỷ bệnh lao, mặt đỏ lên chỉ có thể dậm chân.

"A Nhứ, huynh đừng đùa giỡn nó nữa." Nha đầu nhà mình chính mình đau lòng, A Tương lại thế nào không nên thân thì cũng là Ôn Khách Hành tự tay nuôi lớn, tuy rằng nhìn nàng phồng má phụng phịu cũng rất buồn cười, nhưng tóm lại một vừa hai phải thôi.

"Được rồi." Chu Tử Thư cúi đầu hôn một cái lên trán Ôn Khách Hành, trước khi A Tương dậm chân giận dữ phát điên mà động thủ, nhanh trốn đến bên giường."Xem mặt mũi của huynh, ta nhất định cùng cô em vợ hảo hảo ở chung."

"Chu! Nhứ!"

Tào Úy Ninh và Thành Lĩnh loay hoay tới hôn thiên hắc địa còn phải xuất thủ can ngăn, gây sức ép nửa ngày, cuối cùng đem Cố Tương túm ra khỏi phòng, để hai vị kia lại tự mình tương thân tương ái đi.

"Nhìn cái gì! Làm nhanh điểm!" Cái roi yêu quý của Cố Tương đều sắp làm cho Tào thiếu hiệp tiêu thụ không nổi.

Bên ngoài một hồi náo loạn, hai người trong phòng lại là năm tháng tĩnh hảo.

Chu Tử Thư vuốt ve mái tóc dài của Ôn Khách Hành, mặt chôn ở đầu vai y không chịu nâng lên, trầm giọng hỏi, "Lão Ôn, huynh giận ta sao?"

Lời này từ đâu mà đến? Ôn Khách Hành bị hắn hỏi vẻ mặt ngẩn ra, A Nhứ đây là thế nào, lại đột nhiên phiền muộn như vậy.

Không đợi Ôn Khách Hành trả lời, Chu Tử Thư phối hợp nói xong, "Mặc kệ huynh có tức giận hay không, ta đều cũng cực kỳ tức giận chính mình."

Tức Chu Tử Thư bướng bỉnh giống man ngưu không chịu nghe người ta nói kia, tức Chu Tử Thư mắt mù tâm mù đem thiệt tình bỏ đi như giày rách kia, tức Chu Tử Thư giống gỗ mục không hiểu phong tình cự người ngoài ngàn dặm kia.

Nếu Chu Tử Thư có thể thông minh hơn một chút... Người hắn đang ôm cũng không tóc đen biến đầu bạc, không đến mức phế bỏ hơn phân nửa công lực, không đến mức mệnh treo một đường.

"Lão Ôn, huynh ngàn vạn lần không thể bỏ lại ta."

Hắn thật vất vả mới tìm lại được động lực để sống tiếp, người dắt hắn đi ra ngoài tên gọi Ôn Khách Hành.

"Huynh nếu không ở đây..." Ta cũng chỉ có thể cùng huynh xuống chảo dầu địa ngục kia, vê thành một cái bánh tiêu. Chu Tử Thư trong mắt còn hàm chứa nước mắt, lại nhịn không được bật cười, lời này vẫn là Lão Ôn tự mình nói.

Ôn Khách Hành cảm thấy trên vai ẩm ướt, muốn đem người tách ra đối mặt với mình, đáng tiếc A Nhứ ôm rất chặt, không cho y loạn động.

"Nói xằng nói bậy cái gì đó! Cái gì gọi là không có ở đây!" Ôn Khách Hành khó được huấn người một hồi, "Huynh lại nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ —- —- "

Sẽ làm sao?

Chu Tử Thư không muốn nghe câu nói kế tiếp của y, người này phiền lòng cực kì, phía trước truy chính mình truy rõ gắt gao, chờ mình lấy lại tinh thần, y lại muốn chạy.

"Ngô..."

Người bị chặn lại miệng còn muốn đẩy ra, Chu Tử Thư gặm đến dụng lực, hận không thể trực tiếp mút linh hồn y ra giao triền cùng linh hồn của chính mình, chỉ mong cầu được đời đời kiếp kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top