Hoài Châu - 11

Từ khi quen biết Lão Ôn vị suy thần này, hắn tựa hồ cứ luôn bị rượt chạy trốn, Chu Tử Thư quay đầu nhìn dược nhân đuổi theo không bỏ, biết rõ cứ tiếp như thế cũng không phải biện pháp.

Thấy A Nhứ dừng bước, Ôn Khách Hành bị kéo một đầu đụng vào, đột nhiên bất ngờ mặt đối mặt với đối phương, môi dán môi. Thời điểm muốn mạng này, hắn lại đỏ mặt không tự chủ được, vội vàng ngửa ra sau muốn thoát ly khỏi từ trong lòng A Nhứ, nhưng bị ôm lại chặt chẽ, không thể động đậy.

A Nhứ thật sự học xấu! Ở hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này mà còn liếm một chút khóe miệng của y!

"Phí sau..." Phía sau đều là dược nhân muốn bắt bọn họ làm huyết thực đó!

"Chúng ta đang ở trong lòng núi." Chu Tử Thư nghiêm trang nói, cứ như mới vừa rồi gặm người không phải là hắn."Cứ tiếp tục chạy như vậy cũng không phải biện pháp."

Bản thân mình thì có thể đấy, nhưng hắn cũng phải bận tâm thân thể của Ôn Khách Hành. Vừa rồi khi kề sát, hắn có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của Lão Ôn đã rối loạn, cái trán toát ra cũng không phải mồ hôi nóng do chạy như điên.

Rõ ràng là nỏ mạnh hết đà, gượng chống không chịu khiến mình lo lắng thôi.

Giữa hai người ăn ý đến nông nỗi chỉ cần một ánh mắt liền có thể lĩnh hội ý đồ của đối phương, Ôn Khách Hành nhìn xuống dưới vực, từ trong tay áo lấy ra một viên dạ minh châu, ném xuống trong sự im lặng xem thường của A Nhứ nhà y.

Đối diện có cái bình đài! Hai người đều vui vẻ.

"A Nhứ, ta —- —- "

"Huynh cái gì!" Chu Tử Thư đưa lưng về phía y khom xuống, "Đi lên."

A Nhứ muốn cõng y đi qua sao? Tuy rằng A Nhứ khinh công còn được, nhưng dù sao là sức nặng của hai người, mình sao có thể để cho y mạo hiểm.

Phát giác Ôn Khách Hành còn đờ ra tại chỗ cũ, Chu Tử Thư tức giận thúc giục, "Thất thần làm chi? Còn nhất định phải phân tiên phong cùng bọc hậu hay sao? Chẳng lẽ huynh không còn, ta có thể sống một mình sao?"

Hóa ra mình không còn nữa, A Nhứ cũng sẽ không sống được sao? Ôn Khách Hành không ngờ tới điểm này, y chỉ cho là A Nhứ trước nay vẫn luôn ghét bỏ y trộn chân vướng víu lại huyên náo ầm ĩ, cho dù hiện tại có tình ý, tổng không đến mức vì kẻ không ra người không ra quỷ như y mà tìm đến cái chết.

"Nếu huynh không muốn ta cõng, vậy ôm đi." Dứt lời xoay người đưa tay qua.

"Cõng!" Ôn Khách Hành vội vàng nhảy lên lưng hắn, trực tiếp ôm lấy cổ, nào dám làm cho A Nhứ thấy y lại đỏ cả vành mắt. Người bao lớn rồi, gần đây rớt kim đậu đều sắp bằng Trương Thành Lĩnh tiểu tử ngốc kia.

Ôm khẳng định không thuận tay bằng cõng trên lưng, Chu Tử Thư cũng không quá để ý, Lão Ôn chưa từng thấy khinh công của mình khi toàn thịnh."Ôm sát." Chung quy phải dạy y biết bổn sự của phu quân nhà y.

Lưu Vân Cửu Cung Bộ tới mức lô hỏa thuần thanh, mặc dù bay lên không, động tác đều thập phần nhẹ nhàng phiêu dật, nếu là bình thường, Ôn Khách Hành tất yếu thổi phồng mấy câu. Đáng tiếc lúc này đầy trong đầu đều là ý niệm A Nhứ muốn đồng sinh cộng tử với mình, thậm chí nháy mắt cũng không kịp, chỉ cảm giác thân thể trầm xuống, đã đến bên đối diện.

Thế đi vốn hướng về phía trước, Chu Tử Thư lưng cõng người còn phải vững vàng dừng lại tại nơi hẹp như vậy cũng có khó khăn, có điều hắn sợ làm Ôn Khách Hành ngã, liền chống cánh tay mượn lực hai bên vách núi.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành nhảy xuống bắt tay hắn đến xem, quả nhiên bị cọ đến máu me đầm đìa, trên vết thương còn dính rêu xanh và đất cát. Đây đã là lần thứ hai A Nhứ bị thương vì y sau khi ngã xuống khỏi cầu treo.

"Chẳng qua là chút vết thương da thịt thôi, sao đáng để Ôn đại thiện nhân rơi nước mắt đâu." Đem tay rút về, cũng không dám lại chọc y khổ sở, Lão Ôn quả thật thay đổi rất nhiều, trước đây luôn bày ra dáng vẻ da dày thịt béo, phóng đãng bất kham, hiện tại ngược lại đem cái bụng mềm mại đều lộ ra đến đây, dáng vẻ nhíu mày mắt đỏ hoe này, bảo người làm sao không mềm lòng cho được.

"Ta là Ôn đại thiện nhân, tất nhiên không thể thấy có người chịu khổ."

Ủy ủy khuất khuất mang theo giọng mũi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, còn muốn túm lại tay của hắn, Chu Tử Thư lấy tay áo lau nước mắt cho y, trong lòng suy nghĩ lần tới xuất môn phải mang theo khăn lụa, bằng không ống tay áo của mình tất nhiên trở thành đủ mọi màu sắc ngoạn mục.

"Tay..."

Thật vất vả mới khiến y ngừng khóc, lúc này lại vẫn còn băn khoăn tay của hắn, Chu Tử Thư bất đắc dĩ muốn che mắt, dù sao mắt không thấy tâm không phiền, không cần bị Ôn đại mỹ nhân khiến cho đau đầu đau lòng.

Trên tay chỉ bị vết thương như vậy mà cũng đòi lãng phí một bầu rượu của hắn, Chu Tử Thư liên tục thở dài, đây mới là phung phí của trời, vị này nhà hắn thực không biết cách sống, cũng không biết chút tích tụ này của mình có thể cho Lão Ôn bại bao lâu.

Tay bị thương càng có cớ, Chu Tử Thư lấy việc không tiện dắt y làm lý do, buộc Ôn Khách Hành bất đắc dĩ lại nằm về trên lưng mình.

Sơn động chín quẹo mười tám rẽ, nhưng sau khi rời khỏi đây lại là một mảnh thế ngoại đào nguyên, lọt vào trong tầm mắt là thảm cỏ rộng lớn vô ngần, cây xanh hoa hồng, chim hót côn trùng kêu, thanh u lại không mất sinh cơ.

Chu Tử Thư nghe bên tai có người than nhẹ, cố ý xóc xóc Ôn Khách Hành trên lưng, "Thích?"

"Tạm được, phong cảnh không tồi." Quỷ Chủ vẫn luôn co rụt trong góc u ám, tất nhiên thích nơi ánh nắng tươi sáng lại sinh cơ dạt dào như vậy.

"Nơi này vẫn kém một chút." Chu Tử Thư mỗi một bước đều dẫm đến vững vững vàng vàng. Hắn sớm quyết định chủ ý, lúc này vừa vặn mượn cơ hội nói ra."Lão Ôn, ta mang huynh quay về Tứ Quý Sơn Trang nhé."

Quay về? Quay về chỗ nào? Y không phải chỉ có một chỗ cư trú là Quỷ Cốc sao?

Chu Tử Thư cảm thấy y hơi cứng đờ, trong tâm khó chịu cực kỳ, chỉ có thể lặng lẽ hít vào một hơi, tự mình nói tiếp.

"Tứ quý hoa thường tại, Cửu Châu sự tẫn tri. Tứ Quý Sơn Trang chúng ta đúng là hàng năm hoa nở không tàn, phong cảnh tuyệt hảo, huynh nhất định sẽ thích. Ta cũng xuất môn đã lâu, tổng muốn trở về nhìn xem." Ngũ vị tạp trần, Chu Tử Thư còn cho là mình nhắc đến Tứ Quý Sơn Trang, chắc chắn sẽ vì cố nhân chết mà đau thấu tim gan, không nghĩ rằng lúc này vì một người khác, nói đến tuy rằng cũng có chút trầm trọng, nhưng lại không cảm thấy tuyệt vọng.

Y như lục bình không rễ, A Nhứ dùng từ "Chúng ta" này, lại để cho y thoáng chốc thấy được một con đường đi thông nhân gian.

"Huynh vô thanh vô tức như vậy, ta coi như huynh đáp ứng rồi." Chu Tử Thư càng ngày càng có thể thể hội được chỗ tốt của việc tử triền lạn đả đầy miệng nói nhảm mà Ôn Khách Hành luôn làm trước kia. Hai người, dù sao cũng phải có một người chủ động, khi đối phương lùi bước do dự, đem người kéo đến bên mình.

Lão Ôn không nói sai, gặp lại là hữu duyên, hữu duyên tất sẽ gặp gỡ, bất quá "Duyên" này nhìn không thấy sờ không được, cứ mãi chờ ông trời mở mắt, không bằng chính mình đi hữu duyên tương tụ.

Ôn Khách Hành trầm mặc hồi lâu, tay lúc có lúc không đùa bỡn tóc của A Nhứ nhà y."Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta đều đã là người của huynh, tất nhiên là huynh đi đâu ta liền đi nơi đó."

"Vậy coi như nói tốt." Chu Tử Thư thật sự sợ y đổi ý, Lão Ôn có đôi khi cứ cho hắn ảo giác như thể tùy thời sẽ bị bóng đêm cắn nuốt, tựa như một nắm cát, cầm không được, ắt sẽ trộm trốn qua kẽ ngón tay.

"A Nhứ, huynh thật đúng là càng ngày càng dông dài."

Hai người chậm rãi đi về phía trước, Diệp Bạch Y nổi giận đùng đùng tới rồi.

"Mệt tiểu tử ngốc đó khóc như chết cha chết mẹ không bằng."

Chu Tử Thư nghe vậy ngừng lại, sao Thành Lĩnh lại không ở bên người Diệp tiền bối!

"Lão quái vật, tiểu tử ngốc nhà ta đâu?!" Ôn Khách Hành từ sau lưng Chu Tử Thư thò đầu ra trừng mắt với Diệp Bạch Y.

"Lạc mất rồi." Diệp Bạch Y đáp đến đúng lý hợp tình.

"Ông đánh mất tiểu tử ngốc nhà chúng ta rồi? Chính ông sao không lạc luôn đi!"

Diệp Bạch Y lười chấp nhặt với y, chẳng qua nhìn y sắc mặt không tốt, rõ ràng đang ẩn nhẫn đau đớn, nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của đồ đệ Tần Hoài Chương, phỏng chừng lại bị che giấu đi."Mù quáng quan tâm làm cái gì, nhất thời nửa khắc không chết được, có công phu nhàn rỗi này trước chú ý chú ý chính mình đi!"

Y tân tân khổ khổ nhẫn một đường chính là không muốn để A Nhứ biết lại tự trách mình, lão yêu quái này vừa tới đã vạch trần ngụy trang của y, Ôn Khách Hành ngay cả tâm tư muốn xé lão ra đều có.

Chu Tử Thư sao còn nghe không rõ, hắn vừa tức vừa cấp, nhất thời cũng không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ thúc giục Diệp Bạch Y trước cấp Ôn Khách Hành nhìn xem.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top