Nơi duyên bắt đầu

Tác giả: Arashixsho

Cặp: Trang chủ Tứ Quý Sơn Trang x Thần Y Cốc y tiên

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Hoạt động liên văn Hạ Chí về Sơn Hà Lệnh.

Trang chủ Tứ Quý Sơn Trang muốn tìm lại cô nương từng lấy thân cứu giúp khi mình bị kẻ xấu hại trúng xuân dược.

~~~

Thành Lĩnh thiên:

Ta gọi là Trương Thành Lĩnh, ngụ ý nhìn ngang sườn núi thấy đỉnh núi, một nam chủ khởi điểm bình thường không có gì lạ.

Tiên phụ là đại hiệp Trương Ngọc Sâm của Kính Hồ Kiếm Phái, là anh em kết nghĩa với Thiết Diện Phán Quan Cao Sùng Cao đại hiệp – Minh chủ Ngũ Hồ Minh nổi danh lừng lẫy. Nói đến vị Cao minh chủ này, còn suýt nữa thì thành cha vợ của ta.

Long lão các chủ của Long Uyên Các lấy cơ quan thuật vang danh thiên hạ thu ta làm đồ đệ, trước đó ta đã là đệ tử nhập thất của trang chủ Tứ Quý Sơn Trang.

Tứ Quý Sơn Trang.

Tứ quý hoa thường tại, Cửu Châu sự tẫn tri.

Kỹ năng thứ nhất mà sư phụ dạy dỗ ta là Lưu Vân Cửu Cung Bộ, kỹ năng thứ hai là trồng hoa.

Trồng hoa đầy khắp núi đồi, trồng chết lại trồng lại. Sư phụ nói, phải bảo đảm Tứ Quý Sơn Trang luôn luôn hoa nở, sư phụ còn nói, Thành Lĩnh lau lau mắt đi con, đừng lại cuốc chết hoa non nuôi lớn cỏ dại.

Vâng, sư phụ.

Ta vừa trồng hoa vừa luyện công, đạp Lưu Vân Cửu Cung Bộ trồng hoa quả nhiên nhanh hơn so với đi đường bình thường, chỉ là có chút phí giày.

Sư phụ dù sao cũng phải mua giày cho ta.

Mỗi lần lên phố cùng sư phụ chọn mua, sư phụ luôn phải đi đường vòng đến ngồi một chút ở nhà y quán duy nhất tại trấn trên, làm lang trung của y quán kia xem bệnh cho ta.

Sư phụ con thực sự không có bệnh, có thể không uống thuốc hay không?

Ca ca lang trung tuấn tú cũng nói như vậy.

"Chu Tử Thư, ngươi có thể đừng lại lãng phí dược liệu và thời gian của ta hay không! Đồ đệ của ngươi không bệnh, ta xem phải là đầu óc ngươi không dùng tốt mới đúng —— "

Chu Tử Thư là tục danh của sư phụ ta, chấp tử chi thủ tọa khán vân thư, lãng mạn không?

Không nghĩ rằng sư phụ chỉ là mỉm cười, cầm giơ lên bàn tay bao thành móng heo của ta (sư phụ tự tay bao).

"Lần này là ngoại thương, làm phiền Ôn đại phu xem một chút."

Sư phụ, vết thương không biết tranh đua kia của con đều khép lại rồi...

Lang trung ca ca họ Ôn hoảng sợ, y giả nhân tâm, lúc y hủy đi vải băng, vừa ôn nhu vừa cẩn thận.

Lúc này ta chỉ hận vết thương của mình quá nông... Ta đoán sư phụ cũng nghĩ như vậy.

"Ôn đại phu, gần nhất sao không lên núi hái thuốc?"

Ôn đại phu đầu cũng chưa nâng.

"Dược liệu trong cửa hàng có đủ, gần nhất trên núi có mãnh thú thường lui tới, không quá an toàn."

Rõ ràng cảm giác được một cỗ có thể gọi là sát khí trên người sư phụ, cao thủ so chiêu chiêu chiêu trí mạng, ta không khỏi niệm vãng sinh chú trong lòng thay vị lão huynh mãnh thú kia.

Vả lại không đề cập tới mấy ngày sau sư phụ phái người khua chiêng gõ trống tặng cho y quán nguyên một con lão hổ.

Khi Ôn đại phu rịt thuốc lên vết thương nhỏ đến tội nghiệp kia của ta, sư phụ đã ngồi ở bên cạnh quen tay nghiền dược, thủ pháp thuần thục lực đạo vừa phải.

Ôn đại phu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

"Chu trang chủ, ngươi tới bao nhiêu lần câu trả lời của ta đều là giống nhau. Buông đi."

"Nếu ta không chịu thì sao?"

Sư phụ người này thật sự rất khó chơi, mười đầu trâu đều không kéo lại được. Ôn đại phu khuyên sư phụ không được liền tới khuyên ta, bảo ta về sau đừng mang sư phụ đến y quán.

Đây cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định nha, ta nói sư phụ hắn không nghe ta thì có thể làm sao bây giờ??

"Ngươi đến cũng là đến không, ta đã tiêu hủy toàn bộ thuốc có sẵn, từ hôm nay về sau phối phương Túy Sinh Mộng Tử chỉ tồn tại trong đầu ta."

Sư phụ vẫn không nhanh không chậm mài dược nghiền dược như cũ, giống như không nghe thấy đối phương nói chuyện.

Túy Sinh Mộng Tử là cái quái gì ta có biết một phần, nghe nói đốt lên ngửi mùi hương có thể mơ thấy mộng đẹp vô cùng ngọt ngào, nhìn thấy sự vật mà nội tâm khát vọng nhất.

Ta cũng muốn thử xem cảm giác có mộng đẹp, trong mộng nhất định có cha nương và hai vị ca ca của ta.

"Ngươi một ngày không cho ta ta sẽ đến một ngày, mười ngày không cho ta ta sẽ đến mười ngày, một năm không cho ta ta sẽ đến một năm."

"... Cho dù chỉ là ảo giác, ngươi cũng không để ý?" Những gì chứng kiến trong mộng đều là hư ảo, Ôn đại phu khuyên bảo tận tình, không phải không có lý.

Sư phụ sống được thông thấu như thế, sao lại nghĩ không thông?

"Không phải ảo giác."

Sư phụ lắc đầu.

"Ta từng mơ thấy cùng một người..." Sư phụ bỗng nhiên hạ thấp giọng, ghé sát vào bên tai Ôn đại phu nói gì đó.

Ôn đại phu khẽ run rẩy.

Thành Lĩnh ta võ công thấp kém, nhưng may mà không mù.

Sư phụ khẩu hình là "Động / phòng / hoa / chúc, cộng / phó / vu / sơn" .

"Nhưng không biết Ôn đại phu có từng gặp một vị nữ tử... hoặc nam tử eo thon, sau thắt lưng xăm hoa mai hồng hay không?"

Loảng xoảng ——

Trong y quán tiểu tỷ tỷ gọi là A Tương kia không cẩn thận làm vỡ bình sành, Ôn đại phu vội vàng chạy tới xem.

Gió thổi lên vạt áo bào trắng thuần... Không nghĩ rằng thắt lưng Ôn đại phu còn rất thon... Ai ta đang nói cái gì chứ?

Khóe miệng sư phụ mang theo ý cười đắc chí vừa lòng, ta không quá hiểu được.

"Ôn đại phu, có câu là thà hủy đi mười tòa miếu không hủy một cọc hôn sự, ta bị kẻ xấu làm hại trúng phải xuân dược bỉ ổi, là vị cô nương kia lấy thân cứu ta, ta dù sao cũng phải tìm được nàng, có trách nhiệm với nàng. Khi ta tỉnh lại ở khách điếm, bên cạnh đang đốt Túy Sinh Mộng Tử, ta nghĩ nhất định là..."

"Chớ nói bậy! Cẩn thận ăn roi của cô nãi nãi!" A Tương tỷ tỷ dường như rất kích động, nếu không phải Ôn đại phu ngăn đón lúc này roi đã đến trước mắt.

"Ta nghĩ nhất định là... Cô nương kia từng mua Túy Sinh Mộng Tử ở chỗ Ôn đại phu. Ôn đại phu có từng nhớ rõ người nào như vậy? Tóc dài phất phới, eo thon mông hẹp, mười ngón tay thon dài." Nói không đủ hết nghiện, sư phụ dùng tay ra hiệu.

Sư phụ, chừa chút mặt mũi cho Tứ Quý Sơn Trang đi.

Ta rất muốn đem vị sư phụ giống đăng đồ tử này tha đi, nề hà ta là đồ đệ hắn là sư phụ...

"Không cho, không bán, mời Chu trang chủ trở về đi, về sau cũng đừng đến nữa." Ôn đại phu hạ lệnh đuổi khách, lúc này sư phụ muốn ở lại cũng không ở lại được.

Nhưng ta xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của sư phụ, hắn cư nhiên mang theo ta ở lại khách điếm đối diện y quán, thề phải chiếm được linh dược nhớ lại càng nhiều chi tiết về ân nhân cứu mạng. Ta nói sư phụ suy nghĩ thật kỹ cô nương kia mặc váy áo gì mang thoa ngọc gì, Ôn đại phu và sư phụ cùng nhau trừng ta...

Ai, thế giới của người lớn thật phức tạp.

Sư phụ phái ta quay về sơn trang lấy một ít quần áo để thay khi tắm rửa. Cứ theo như diễn xuất bình thường khi chúng ta ra cửa, mua vài món quần áo mặc thì tốt rồi mà, sao còn phải trở về lấy? Chẳng qua Thành Lĩnh ta từ trước đến nay là một đứa nhỏ nghe lời, sư phụ làm như vậy khẳng định là có đạo lý của hắn. Sư phụ còn nói ngoài quần áo lại đi sang bên kia núi mua chút rượu gạo mới nhưỡng.

Sư phụ, lấy cước trình của đồ đệ ngài, chỉ sợ chạy một đêm khó khăn lắm mới đủ tới lui.

Sư phụ nghe xong gật gật đầu, nói đi sớm về sớm.

Vâng, sư phụ.

Vì thế ta cầm bạc xuất phát.

Rượu gạo mới nhưỡng quả thật dễ uống, sư phụ bình thường không cho phép ta uống rượu, nếu là rượu gạo thì uống một chén chắc không sao nhỉ?

Ta ôm vò rượu và bao quần áo chạy đi, cơn buồn ngủ dâng lên.

Trở về khách điếm là có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc ta chạy về tới khách điếm, ta thấy sư phụ và Ôn đại phu đang tính tiền ở quầy.

Sư phụ?

Sư phụ cười vỗ vỗ bả vai ta.

"Đi, chúng ta trở về sơn trang."

Đại não không ngủ một đêm của ta vận chuyển có chút trì trệ.

Vậy Ôn đại phu...

"Hắn trở về cùng với chúng ta. Gọi Ôn đại phu cái gì, còn không mau gọi sư nương."

Ôn đại phu thân mình quơ quơ, sắc ửng hồng từ cổ lan tràn một đường đến chóp tai.

Ta mới chú ý tới Ôn đại phu mặc áo bào trắng hôm qua, thiếu đi dây lưng.

Sư phụ một tay ôm eo nhỏ của Ôn đại phu, một tay thu lại gói tiền to, hất hất cằm với ta.

"Đuổi kịp."

Ta ôm vò rượu và bao quần áo, ngơ ngác đứng ở cửa.

Vâng, sư phụ.

Chu Ôn thiên:

Ôn Khách Hành lén lút trèo vào khách điếm qua tường viện, sợ quấy nhiễu khách trọ và tiểu nhị.

Chu Tử Thư trời đánh, sao không chịu buông tha y chứ!

Chỉ là vì cái gì phải lại đây đâu?

Y tự hỏi chính mình.

Rõ ràng coi như nhìn không tới, coi như chưa từng xảy ra là tốt rồi.

"Ôn đại phu, đã trễ thế này lại không ngủ, chạy loạn khắp nơi nhiều nguy hiểm lắm đấy."

Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành có một loại cảm giác xấu hổ và giận dữ như bị người ta bắt quả tang, cố tình còn không có biện pháp phủ nhận.

Hơn nửa đêm tản bộ tiêu thực tới đây?

"Ngươi, ngươi đừng xen vào —— "

Chu Tử Thư vẫn là bộ dáng thành thạo kia, A Tương xưng là "Đắc ý" .

Ôn Khách Hành cực độ hoài nghi Chu Tử Thư đã biết cái gì.

Chu Tử Thư đi về phía trước vài bước, đến trước người Ôn Khách Hành.

Có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.

"Ôn đại phu, có nguyện ý nghe ta kể một chút về chuyện cũ ta nói ban ngày kia?"

Trong lòng kêu mau rời đi, ngoài miệng lại ma xui quỷ khiến nói "Được" .

Chu Tử Thư mang Ôn Khách Hành quay về phòng, cài chốt cửa lại.

"Ngươi..."

"Ôn đại phu ngồi, vừa uống trà vừa nghe ta kể." Nói xong thật rót cho Ôn Khách Hành một chén trà.

Chén trà che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Ôn Khách Hành, đôi con ngươi tinh thuần giống nai con chớp chớp khẩn trương nhìn Chu Tử Thư.

"Ngày ấy ta bị kẻ cắp làm hại, thân trúng xuân dược, ta không nhớ rõ ta trốn ra như thế nào, nhưng ta nhớ rõ có vị cô nương hảo tâm nâng ta dậy mang rời khỏi nơi thị phi. Có thể là đến gian khách điếm nào đó, trên một cái giường không tính mềm mại, ta không thể kiềm chế, cưỡng bức nàng... Sau khi tỉnh lại trí nhớ còn thừa vụn vỡ lung tung, chỉ nhớ thoáng nhìn hình xăm huyết mai bên hông nàng. Ôn đại phu, ngươi lại suy nghĩ thật kỹ, Túy Sinh Mộng Tử đã từng bán cho ai?"

"Hừ, mỗi ngày nhiều người bệnh như vậy, ta làm sao nghĩ ra được, mà chuyện bên hông có hình xăm, ta lại nhìn không tới. Ngươi hỏi ta cũng là hỏi không."

Cô nương cái gì, tên đại đầu quỷ nhà ngươi.

Chu Tử Thư biểu tình mất mát, lẩm bẩm nói: "Chu mỗ cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, lại không tưởng có ngày phá hủy sự trong sạch của một vị cô nương, đó là muôn lần chết đều không đủ để chuộc tội."

"Tất cả đều là mệnh, Chu trang chủ không cần quá mức hao tổn tinh thần. Nếu có duyên... vẫn sẽ gặp được."

Chu Tử Thư nhìn về phía Ôn Khách Hành.

"Ôn đại phu cũng tin duyên phận?"

"Tin, tất nhiên là tin."

"Vậy Ôn đại phu có cảm nhận được, ngươi ta hữu duyên?"

"Nói cái gì vô lý vậy... Ngươi ta đều là nam tử, duyên phận từ đâu tới?"

Ôn Khách Hành chột dạ, ừng ực uống hai ngụm trà lớn.

"Tại hạ là chỉ, khi còn bé ngươi ta từng cùng bái ở môn hạ trang chủ tiền nhiệm Tần Hoài Chương của Tứ Quý Sơn Trang, chẳng lẽ Ôn đại phu không còn nhớ nữa? Chúng ta..." Chu Tử Thư cầm bàn tay Ôn Khách Hành đang đặt trên bàn, "chính là giao tình từng xuống sông cùng tắm."

Cho nên Chu Tử Thư so với ai khác đều rõ ràng, huyết mai năm cánh là ấn ký thuộc về ai.

"Hình xăm là vì che đi cái bớt bẩm sinh của đệ," Chu Tử Thư tới gần một chút, "Đệ còn nói, bớt màu đỏ là điềm xấu."

Ôn Khách Hành ngây ra tại chỗ.

Năm đó ngắn ngủi bái ở môn hạ Tứ Quý Sơn Trang, đồng môn sư huynh Chu Nhứ cư nhiên chính là gã Chu Tử Thư này!

"Đệ lừa ta một chầu thật tốt đấy, Ôn đại phu... Không, sư đệ."

Chu Tử Thư nghiêng người tới gần.

Ôn Khách Hành nội lực không tầm thường, cũng không phải không có lực lượng để liều mạng.

"A, ưm..."

"Ngươi ở trong trà cho... cho, cái gì?"

"Sư đệ, đệ đoán xem."

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top