Quyết tâm !

Về phòng hắn nằm trên giường cứ trằn trọc ngủ không được câu nói của nó cứ vang vọng bên tai hắn.

Nghĩ nghĩ hắn nghĩ rất nhiều hắn thật sự không biết mình đang nghĩ gì và muốn gì.

' Điên mất '

Hắn đang bình tĩnh sắp xếp lại dòng suy nghĩ đang hỗn độn của mình và cho tới sáng hắn mới ngủ được.

Còn nó, nó quyết định ngày mai phải nói rõ cho chú nghe tất cả.

- Được rồi ! Ngủ đi mai là một ngày thật dài nên mày phải ngủ thật ngon. Ok. Như Hương ngủ nào.

Nói ngủ như nó hoàn toàn không ngủ được, nó thức rất sớm dọn đồ trả lại phòng như cũ của hắn. Nó bước xuống nhà lớn thì mọi người làm liền chào nó đồng thanh làm nó giật nảy mình.

- Chào buổi sáng !

- Dạ....chào buổi sáng ạ !

Nó cúi đầu chào mọi người. Bà quản gia nhìn nó cười tươi. Đây là người con gái đầu tiên mà cậu chủ đưa về nhà chính nên bà cũng đón được phần nào về người con gái này.

- Cô ngồi đây đợi một chút cậu chủ xuống sẽ ăn sáng ạ !

- Dạ...con cảm ơn.

- Cô thật dễ thương .

- Dả...??? Dạ...cảm ơn ạ.

Nó ngồi đấy uống trà nóng đợi hắn. Ngồi đấy như nó cảm thấy mình đang lạc vào thế giới của những người giàu có ấy thật ngột ngạt khó thở.

Khoảng nữa tiếng hắn bước sống cầu thang. Thấy nó hắn vẫn thản nhiên đi lại uống nước.

- Chào buổi sáng! Cậu chủ .

- Chào buổi sáng.

Hắn kéo ghế ngồi đối diện với nó.

- Ngủ ngon không ?

- Đương nhiên rồi ạ ! Hì hì..

Hỏi vậy thôi chứ nhìn cặp mắt của nó là hắn biết.

- Có muốn đi đâu không ? Dù gì ba mẹ con vẫn đang đi du lịch ở nhà có buồn không ?

- Dạ không cần. Họ đi con thật khỏe cái tai yêu dấu.

Hắn mỉm cười xoa đầu nó.

- Mà chú này !

- Hử ?

- Con muốn nói chuyện với chú việc này .

Hắn nhìn nó chằm chằm hoài nghi. Rồi đứng lên.

- Ra vườn.

- Dạ.

Nó bước đi theo sau hắn. Đến hai cái xích đu nó ngồi xuống lắc lư. Hắn cũng ngồi xuống hai khủy tay chống đầu gối nhìn nó.

Rất muốn lấy bình tĩnh để nói chuyện với hắn nhưng tại vì hắn cứ chăm chăm nhìn nó làm nó cảm thấy rung cả lên.

' Chú đừng nhìn con như thế huhu '

- Có chuyện gì ?

- Chú....chú.... Nói ấp úng không nói nên lời tay bắt đầu run lên.

- Chú....

- Chuyện gì ?

- Haizz chú còn yêu chị ấy đúng không ?

Chu cha mẹ ư nó lấy hết can đảm mới nói được một câu.

Hắn nhìn nó rồi ngồi thẳng lên dựa vào dây xích đu.

Hắn không trả lời.

- Chú..chú..không phải trả lời. Không nói thì con đã hiểu rồi. Hì...hì... Con chỉ hỏi như vậy thôi. Nếu chú còn thích chị ấy như vậy thì nên tìm chị ấy đi. Nếu không chú sẽ hối hận đấy.

Hắn nhìn nó chằm chằm làm nó rung lên thêm. Ánh mắt ấy thật kinh khủng đối với nó.

- Chú à....sau này chú không cần đến dạy cho con nữa. Gần hết nghỉ hè gia đình con sẽ chuyển về quê để sống.

- Về quê ? Ở đó sao con có thể học tốt được ?

Hắn cau mày nhìn nó.

- Con học dở thì đi đâu cũng không khá lên được đâu...hì...hì.... Chú không cần lo. Vả lại, ông con đang bệnh nên phải về để tiện chăm sóc, con muốn khoảng thời gian cuối cùng của ông con phải ở bên.

- Con...có trở lại không.

- Chú nhớ con à ? Haizz chú làm con ngại quá nha hihi

- Con định sẽ thi đại học ở đó sao ?

- Khả năng của con chắc không dô được đại học đâu.

Vừa nói xong nó liền bị một cái cú vào đầu rõ đau.

- Á....

- Nói nhảm. Sao lại không đậu ?

- Ờ...à thì đậu, chú thật vũ phu. Đau muốn chết. Như thôi con sẽ không tính toán với chú đâu vì cái cú này là cái cú cuối cùng nên con sẽ mỉm cười thật tươi để đón nhận.

Cuối cùng ? Đúng! Là cái cú cuối cùng, không hiểu tại sao tim hắn lại đau khó chịu thế này nhỉ. Tại sao nghe nó nói muốn đi và cả được nhìn nó như thế này hắn lại cảm thấy như sau này sẽ không còn thấy được nữa. Nghĩ đến đây tim hắn bỗng chốc khó chịu vô cùng.

- Đừng nói là chú buồn nhé !! Haha.... Chú thích con rồi à ?

' cốc ' một cái nữa bay thẳng vào trán nó rõ đau.

- Á....đau chú.

- Đừng mơ.

- Hì hì...dị con đi đây.

- Con không ăn sáng sao ?

- Dạ không. Con đi đây

Nó đứng lên bước đi. Hắn cũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nó mà tim bỗng co thắt dữ dội.

Bỗng dưng nó dừng bước quay đầu lại. Nở một nụ cười thật tươi.

- Chú à ! Có duyên sẽ gặp lại. Chú phải giữ gìn sức khỏe, không được lao đầu vào công việc nhé ! Và hãy tìm một nữa của mình. CON yêu CHÚ !

Từ yêu nó nói nhỏ dần rồi lại mỉm cười quay lưng chạy ra khỏi cổng.

Tại sao ? Tại sao hắn lại buồn đến như thế nhìn nó đứng ở xa mà nói như đó là khoảng cách cuối cùng nó vạch ra cho cả hai. Sao hắn cảm thấy nó xa mình quá hắn muốn chạy theo nhưng không đi được. Hắn nhắm mắt tay xoa thái dương trông rất mệt mỏi.

Nó vừa quay lưng thì nước mắt ồ ạt mà tuôn ra như mưa.

# 😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top