7.
Cơn gió đông lạnh buốt thổi ngang qua mặt Minhyeong, trong không khí thoảng qua mùi hương nhè nhẹ của những đóa hoa trà nở sớm. Công viên này là điểm đến ưa thích của cậu và Minseok, là nơi mà hai người có thể nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất đến quên đi cả thời gian. Suốt gần ba tiếng đôn đáo chạy khắp nơi để hỏi thăm nhưng không thu lại được kết quả gì, cậu đành phải nghĩ đến chọn lựa duy nhất. Đến giờ Minhyeong mới nhận ra giữa hai người họ lại ít cách để liên lạc đến thế.
"Bây giờ mới gọi thì... liệu Minseok có giận mình không nhỉ? Phải làm sao thì mới đúng đây?" cậu gục đầu xuống lẩm bẩm, tâm trí hiện tại còn kiệt quệ hơn cả đôi chân đang rã rời vì mỏi mệt.
Trước đây dường như giữa cậu và Minseok luôn có một khoảng không vô hình ngăn cách, nó giữ cho mối quan hệ của hai người không tiến cũng không lui, bao nhiêu lời muốn nói cứ thế mà vùi sâu trong lòng.
Ngay từ nhìn thấy Ryu Minseok, cậu đã luôn tin rằng lần gặp gỡ này chắc chắn có ý nghĩa vô cùng quan trọng, rằng tương lai của cậu sẽ chỉ còn phụ thuộc vào việc có biết nắm bắt cơ hội này hay không mà thôi. Vị trí của người này trong lòng từ lâu đã được xác định rõ ràng, gần như không còn điều gì để phải thêm nghi ngờ về thứ cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lồng ngực này. Thậm chí có gọi đây là một loại tình yêu sét đánh cũng không sai, Minhyeong thật sự đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Góc nghiêng đó, sống mũi đó, nốt ruồi đó, cả ánh mắt long lanh như chất chứa muôn ngàn biển sao, tất cả hiện lên dưới góc nhìn của cậu một dáng hình quen thuộc đến lạ thường. Rõ là chưa từng gặp người này bao giờ, thế mà cảm tưởng đã biết từ rất lâu rồi, giống như có một giọng nói vang lên trong đầu cậu khi ấy rằng "a, đây là người mà mình đã luôn tìm kiếm".
Một người mình chỉ vừa mới gặp mà đã muốn dùng cả phần đời còn lại để bảo bọc cho họ, nghe qua còn chưa đủ viển vông hay sao? Nhưng cậu thậm chí còn muốn cho đi nhiều hơn thế. Tự nguyện, chân thành, không hối tiếc. Như thể nếu thật sự có tiền kiếp thì hẳn cậu đã nợ Minseok một tấm chân tình, nó lớn lao và sâu đậm đến mức kiếp này phải trả cho bằng được. Không cần biết quá khứ của cậu ấy như thế nào, không để bụng thân thế người đó ra sao. Chỉ cần trước mặt là Ryu Minseok mà cậu biết thì tất cả mọi thứ khác đều không còn quan trọng.
Cậu thở một hơi thật dài rồi bấm gọi.
Lần đầu tiên không có ai nghe máy, ba mươi giây đổ chuông mà tưởng chừng dài như ba tiếng đồng hồ.
Lần thứ hai cũng thế.
Lần thứ ba, cuộc gọi bị tắt ngang nửa chừng.
Và rồi đầu máy bên kia báo đang bận. Có thử bao nhiêu lần vẫn vậy, dường như số liên lạc của Minhyeong đã bị chặn mất.
Chuyện này với cậu còn tồi tệ hơn việc người khác nghe máy đến nghìn lần.
"Minseok à..."
Minhyeong khập khiễng đứng dậy, trong thoáng chốc thấy như mặt đất dưới chân mình sụp đổ. Đêm nay nếu không tìm thấy được Ryu Minseok, cậu có cảm giác rằng cậu ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời của cậu mãi mãi.
_
Park Dohyeon lấy ra trong túi một điếu thuốc, nhưng suy nghĩ một hồi thì lại cất trở vào. Suốt đêm nay anh ta đã hút gần hết cả bao, nhiều hơn bình thường gấp ba lần.
Nói là đi tìm, nhưng tìm giữa con phố rộng lớn như thế này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, hơn nữa đối tượng lại là một người anh ta chỉ mới gặp mặt lần đầu. Chẳng biết đi đâu ngoài quay lại quán bar ban nãy, còn chưa chắc được người muốn tìm có còn ở lại đây hay đã bỏ về từ lâu. Suy cho cùng lời hứa ban nãy chỉ là cái cớ để Dohyeon có thể rời khỏi căn phòng đó thật nhanh, để không phải đối mặt với sự áy náy đang giằng xé lương tâm mình mà thôi.
Vài hôm trước khi đã ngà ngà say, trong lúc hai anh em đang cười cợt bình phẩm về những bức hình gợi cảm của mấy em gái từng chơi qua, Jihoon bỗng nhiên im bặt như tượng đá, dán mắt vào màn hình điện thoại khi lướt đến tấm ảnh gần cuối. Có vẻ là hình cậu ta chụp chung với ai đó hồi còn đi học, nhưng mà hình như gương mặt kia có chút quen quen, Dohyeon nhớ mình có nhìn thấy ở đâu đó rồi.
"Ai vậy?"
"Bạn tình của em hồi cấp ba"
Jihoon nói xong thì phì cười, liếc nhìn anh với vẻ mặt như muốn hỏi liệu anh có tin được không. Dĩ nhiên là Dohyeon không tin, đây là lần đầu tiên anh ta biết chuyện Jihoon còn ngủ với cả con trai, chưa kể lại là khi cả hai còn chưa đủ tuổi.
"Cũng ghê gớm nhỉ. Bóc tem được luôn à?"
"Tại nó bám em suốt thôi, với lại ban đầu em chỉ muốn thử cho biết... Cơ mà nói chung không tệ"
"Rồi sao nữa?"
"Bị em đá rồi. Giờ ra sao em cũng không rõ, ha... nhưng mà chắc là vẫn sống tốt."
Nãy giờ câu nào câu nấy đều nói với giọng điệu cợt nhả, nhưng câu cuối đó cậu ta lại nói với vẻ mặt man mác buồn. Do có chút hơi men trong người nên Dohyeon không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ tự hỏi rốt cuộc đã gặp thằng nhóc trong tấm ảnh ở đâu mà sao lại thấy quen mặt. Anh ngả người ra ghế rồi đưa mắt nhìn lên quầy bar, vừa lướt đến dàn whisky đặt trên kệ thì sực nhớ ra liền. Dohyeon chỉ vừa mới gặp tuần trước thôi nên khá chắc chắn đó chính là người trong hình.
"Chậc, mày hại đời con người ta rồi Jihoon"
"...hả?"
"Hình như đang làm trai bao, còn có vẻ rất đắt khách nữa", Dohyeon trả lời, vừa cười vừa làm động tác mô phỏng theo, "Hai bàn tay nhỏ xíu cầm chai rượu chật vật thế này, suýt thì đổ lên người ông khách kia nên anh mới thấy ấn tượng"
"Anh nói sao cơ?", sắc mặt cậu ta liền thay đổi, rõ ràng đang tiếp nhận thông tin này theo chiều hướng hoàn toàn nghiêm túc.
"Gì vậy chứ? Tưởng hết quan tâm rồi?"
"Anh gặp ở đâu? Khi nào?", Jihoon vẫn kiên trì hỏi tới, thiếu điều muốn nhào đến tóm lấy anh mà tra khảo.
"Gặp được thì mày tính làm gì?"
"..."
"...không có gì. Chỉ là em muốn biết đồ dùng rồi được giá bao nhiêu thôi mà"
Dohyeon khịt mũi, cái thằng này hôm nay còn bày đặt giả đò với mình.
"Biết được rồi thì có muốn ngủ với cậu ta nữa không?"
"Muốn."
Jihoon đã đáp lại không một giây suy nghĩ.
Chơi với nhau cũng được mấy năm nhờ cùng có thói chơi bời, tính tình nó thế nào dĩ nhiên anh hiểu rõ. Thứ mà Jihoon nhìn thấy ở đối tượng nó hứng thú từ đầu đến cuối đều là dục vọng, chưa có một giây nào nó biết yêu là gì. Ryu Minseok có chăng cũng chỉ là là chiếc bánh ngon nhất, đặc biệt nhất trong số những cái mà Jihoon đã từng nếm qua, nhưng không ngờ mùi vị đó lại ám ảnh mãi trong tâm trí, sau này có ăn bao nhiêu chiếc bánh khác cũng không còn thấy ngon bằng. Chấp niệm rõ ràng đã cao hơn núi nhưng cậu ta sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, bởi có lẽ chính Jihoon cũng không tin rằng người kia lại để lại một lỗ hổng lớn đến vậy trong lòng mình.
Giá như ngay từ đầu đừng nên nói ra, đừng nên dẫn nó tới quán bar đó thì giờ đã không phải ngồi đây tự vấn bản thân. Park Dohyeon tự biết anh ta không phải loại tốt lành gì, nhưng mà việc hùa với Jihoon công khai trả giá, xem Minseok như một món hàng trước mặt kẻ rõ ràng là bạn trai người ta thì đúng là quá sức khốn nạn.
"Anh quay đây làm gì hả?"
Dohyeon giật mình ngẩn mặt lên khi nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen ấy, dòng suy nghĩ nhanh chóng bị cắt ngang khi nhận ra bóng người cao lớn chắn mất cả ánh đèn đường trước mặt. Trông qua bộ dạng bơ phờ của đối phương cũng đủ hiểu cậu ta đã đôn đáo khắp nơi để tìm người mình yêu như thế nào, Dohyeon cúi gầm mặt xuống, thở dài trong sự day dứt xen lẫn tội lỗi.
"Lee Minhyeong..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top