Người yêu xinh đẹp quá rất phiền

Han Wangho là người đẹp có số có má ở LCK, chỉ có người chưa thấy Wangho chứ không ai thấy Wangho rồi chê không đẹp. Con mèo béo Chovy có được mỹ nhân không khỏi tự mãn, hận khômg thể đem đi khoe khoang khắp nơi là Wangho xinh đẹp chính là người yêu hắn. Trên thực tế thì ngoài không đem lên mặt báo chiềng làng chiềng xã thì hắn cũng đã thật sự đem Han Wangho đi khoe khắp nơi. Gì chứ, Thần của LCK cũng si mê người yêu Jihoon mà cũng chỉ được nhìn thôi đấy, hắn nghĩ thế liền vui vẻ mất nửa ngày.

Mọi buổi tụ tập của Jihoon hắn đều kéo theo người yêu nhỏ xinh của mình, phòng cho bạn bè ăn cơm không đủ no thì ăn thêm cơm chó. Hôm nay không ngoại lệ, Jihoon có một người bạn về nước, thật ra cũng không xa lạ gì chính là Thần tiễn Viper, xuất khẩu lao động LPL lâu ngày trở về thăm quê. Đồng đội cũ Griffin cũng liền có cớ tổ chức một buổi nhậu nhẹt. Han Wangho vốn là một con sâu cồn và cũng từng thi đấu ở LPL, cảm thấy cơ hội gặp được xạ thủ Viper trong truyền thuyết không nhiều, liền hào hứng đi.

Lúc Jihoon và Wangho tới đã nhìn thấy Park Dohyeon và Son Siwoo đã đang ngồi đợi. Thật ra hôm nay cũng chỉ có ngần này người, hai người ngồi xuống là đồ ăn và rượu bắt đầu lên.

- A nay Jihoon mang theo Wangho, là định thoái thác uống rượu đúng không? - Son Siwoo la lên ngay khi vừa thấy hai người bước vào.

- Có đâu, có anh Wangho thì em còn phải uống nhiều hơn để còn có cớ mà ngã chứ. - Jihoon mặt dày bĩu môi.

- Anh Wangho là... - Dohyeon từ nước ngoài về vẫn chưa hiểu tại sao Han Wangho lại ở đây.

- Người yêu dấu của thằng mèo béo Jihoon đó. - Siwoo vứt cho thằng em một ánh mắt đánh giá rồi bắt đầu rót rượu.

Dohyeok với bản mặt ngàn năm không đổi lúc này hơi nhướn mày đã được coi là biểu lộ cảm xúc ngạc nhiên rồi. Ánh mắt Thần tiễn lướt qua Wangho một lần liền nở nụ cười công nghiệp, chào đón vị khách lạ trên bàn.

Wangho ban đầu nói không nhiều vì ba người họ cũng chỉ ôn lại chuyện cũ nhưng khi câu chuyện chuyển đến việc thi đấu, LCK, LPL thì chiếc máy sấy Wangho cứ như được bật công tắc. Rượu vào lời ra, càng nói càng vui vẻ, thậm chí có những lúc dường như chỉ có Wangho và Dohyeon nói chuyện vì họ đều nói về những người đồng đội LPL, thỉnh thoảng còn nói tiếng Trung nữa. Kém tuổi người đi rừng của GenG nhưng Dohyeon không có cảm giác nói chuyện với tiền bối. Tiền bối gì lại nhỏ xíu, mồm miệng tía lia, mới vài chén đã liên tục gọi hắn là Dohyeonie. Cũng đã lâu Dohyeon không vui vẻ như vậy, cứ muốn chọc người lớn kia cười suốt thôi và cũng không ngăn được ánh mặt mình liên tục rơi vào người xinh đẹp đó.

Rượu đã ngà ngà, mặt ai nấy cũng đỏ phừng, chuyện câu được câu mất. Jihoon giữ rịt Wangho bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay sang đòi được thơm má, nắm tay, xoa đầu. Mà Wangho tỉnh táo lắm cho cam, tuy là sâu rượu nhưng tửu lượng anh không phải tốt lắm, nếu không muốn nói là dở tệ. Lúc người ta mới uống, Wangho đã đỏ mặt tía tai, lúc người ta ngà ngà với Wangho phải gọi là say lắm rồi. Vậy nên lúc này, Han Wangho hoàn toàn gà gật, người dựa vào tường, còn bị Jihoon làm nũng bên cạnh, choáng váng muốn ngất đi ngủ một giấc. Nhìn tình trạng dở khóc dở cười trước mắt, Dohyeon cho rằng nay cũng chỉ nên uống vậy thôi, liền không cho Siwoo rót thêm. Lúc này Siwoo cũng biến thành con khỉ đang bám vào một bên cánh tay Dohyeon rồi, vậy nên tính ra người tỉnh táo nhất bàn cũng chỉ có Thần tiễn đây.

Dohyeon không còn cách nào, nhờ nhân viên quán đặt cho một chiếc taxi về kí túc xá GenG, thật may 3 người họ cùng team. Taxi vừa đến, hắn nhanh chóng cùng tài xế và nhân viên quán nhét được ba người này vào dãy ghế sau, ba tên say đúng như ba bao cát nặng không tả được còn dặt dẹo như không xương. Hắn vốn không định đi cùng nhưng ánh mắt của tài xế taxi rất khẩn khoản cầu xin, thôi thì Thần tiễn làm phúc, leo lên ghế phụ, cùng 3 kẻ nát rượu này về kí túc xá.

Lấy thẻ ra vào của Siwoo, Dohyeon mở được cửa đem 3 người này vào tận kí túc xá. Son Siwoo lúc này đã hơi thanh tỉnh, vừa mở cửa liền làm loạn đòi Park Jaehyuk đón mình. Xạ thủ GenG nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn liền lúng túng đỡ lấy hỗ trợ của mình, liên tục cảm ơn Dohyeon đã vất vả rồi kéo Siwoo đang say khướt về phòng. Choi Hyeonjoon cũng bị đánh thức, con thỏ cụp tai chạy ra phụ Dohyeon đỡ con mèo to xác Jihoon rồi nhờ Dohyeon đưa Wangho về phòng giúp vì hắn cũng đã hết tay.

Nhìn Wangho nhỏ bé bất tỉnh nhân sự, Dohyeon quyết định bế công chúa để trả đội trưởng GenG về phòng, một tay xốc ngang người, tay kia đỡ dưới gối, Wangho người không quá dài lại cũng rất nhẹ, bế rất dễ. Lấy chân giữ cửa, Dohyeon gần như không gặp vấn đề gì khi đưa Wangho về. Wangho là người say ngoan nhất trong cả 3, chỉ nói hơi nhiều chứ không làm loạn như Siwoo hay nghịch ngợm như Jihoon. Wangho say dường như cả người đều đỏ, màu đỏ trên mặt chạy xuống tận cổ và chẳng biết còn chạy đi đến đâu nữa, miệng tự nói tự cười vui vẻ, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn rất hợp tác khi được bế lên, vòng tay ôm lấy cổ người bế. Dohyeon bỗng cười, cảm thấy người anh này có phải quá dịu ngoan rồi không?

Dohyeon đặt Wangho xuống giường bỗng bị người nhỏ bé phía dưới níu lấy cổ làm hắn bất ngờ suýt ngã xuống theo nhưng đã đủ nhanh tay để chống tay xuống giường, khoảng cách giữa hai đầu mũi có lẽ chỉ tính bằng cen ti met. Wangho là kiểu uống xong hơi rượu sẽ thoát hết ra ngoài nên hiện tại thân nhiệt của anh rất cao, mùi rượu dường như thoát theo lỗ chân lông khiến người anh như rơi vào hồ rượu được vớt lên. Hơi rượu lởn vởn khiến Dohyeon cũng không khỏi choáng nhẹ. Đột nhiên rất muốn cúi xuống thêm chút nữa. Đột nhiên muốn thử xem đôi môi cong cong kia có vị gì. Đột nhiên... Dohyeon nhắm mắt lắc đầu mạnh một cái để lấy lại bình tĩnh "Thằng khốn này, người yêu của thằng em mà cũng định làm bậy" Thần tiễn tự rủa mình một câu rồi vội vàng gỡ tay Wangho khỏi cổ. Dohyeon đứng thẳng bên cạnh giường Wangho, nhìn người say đã ngủ sâu, hơi thở đều đặn mềm mại, và hắn nhận ra ở đũng quần mình đang nhô lên một túp lều nhỏ. Chết tiệt, Dohyeon kéo chăn lên đắp cho Wangho rồi cũng nhanh chóng đi về, ở mãi trong kí túc xá của GenG không ổn tí nào.
___________________________

Dohyeon không còn mấy ngày ở lại Hàn Quốc, bạn bè cũng đã tụ tập thành mấy tour chóng cả mặt rồi. Hôm nay Dohyeon chỉ muốn đi dạo loanh quanh ngắm nhìn thành phố Seoul xinh đẹp càng nhiều càng tốt. Lang thang đến một khúc sông gần trụ sở GenG, Dohyeon nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ nhỏ xinh đẹp quen thuộc chạy vụt ra từ trụ sở GenG, lao vào cửa hàng tiện lợi ngay gần đó. Không phải người đi rừng Wangho sao? Còn dắt theo thỏ tai cụp Hyeonjoon đi mua đồ. Định đi theo vào cửa hàng, Dohyeon đột nhiên cảm thấy mình có hơi biến thái không nhỉ, tự nhiên đi theo người ta vậy? Tay đưa lên gãi gãi mũi xong bước ngang qua mà không đi vào.

Nhưng trời tính thua tất cái miệng của Siwoo, anh ta đi sau hai người kia, bắt gặp một bóng người cao to đứng ngập ngừng cạnh cửa siêu thị mini. Cái bóng cao vút và bờ vai Thái Bình Dương đấy không lẫn vào đâu được. Son Siwoo nheo mắt nhìn rồi reo lên:

- Dohyeon....Dohyeon đi đâu đấy? Wangho và Hyeonjoon đang ở trong đó, vào đây đi.

Nói rồi không để Dohyeon phản ứng, Siwoo chạy lại đu cả người lên tay Dohyeon kéo vào trong cửa hàng tiện lợi. Wangho đang chọn gì đó ở quầy nước nghe tiếng động liền ngẩng đầu, ánh mắt lướt vội mới đến bờ vai rất rộng đã nhìn thấy Siwoo đang đặt cằm ở đó cười toe toét:

- Ân nhân đem 3 bao cát say mềm về hôm nọ này.

- Cảm ơn cậu Dohyeon, lần trước uống nhiều quá, ngại quá. - Wangho vừa nói vừa hơi cúi đầu, Dohyeon tia rất nhanh được một vết tím bầm mờ ám trên chiếc gáy trắng nõn của Wangho. Cổ họng bỗng thấy hơi khô đành nuốt nước bọt một cái.

- Dohyeonie, sắp về Trung Quốc phải không? Hay vào GenG chơi một chút đi. - Siwoo nhiệt tình mời chào, Dohyeon cũng không có lí gì từ chối nên đã đồng ý.

Jihoon đánh nốt ván rank mới rời mắt khỏi màn hình,  vừa nhìn ra phòng khách đã thấy chỗ đó đông hơn mọi ngày, nhìn lượt qua Jihoon cũng nhận ra anh chàng đang ngồi sofa đó là Dohyeon. Không biết vì sao, Jihoon sau hôm say rượu đó lại cảm thấy không ưa Dohyeon lắm, đặc biệt là sau khi Hyeonjoon gãi đầu bảo hôm đó Jaehyuk đem Siwoo về, Hyeonjoon xách Jihoon về, để Wangho lại cho Dohyeon tự xử.

Ngày hôm sau đó, Jihoon đã đè Wangho ra hỏi tội cả đêm. Hắn vào phòng Wangho, xoay người khoá cửa rất nhanh sau đó quen thuộc ép chặt người đội trưởng vào tường.

- Hôm qua Dohyeon bế anh về?

- Anh không biết...Anh lúc đấy hình như ngủ rồi. - Wangho hơi lúng túng vì cũng không biết Dohyeon làm sao đưa được mình về thật.

- Anh có biết bộ dạng say của anh đặc biệt câu dẫn không Wangho? - Jihoon bắt đầu gặm nhấm trên cổ Wangho. Bình thường anh không cho hắn để lại vết ở chỗ dễ thấy nhưng anh hư như vậy, hắn phải phạt thôi.

- Chỉ là đưa về mà... - Wangho vừa đưa tay đẩy vai mèo béo liền bị ghim hai tay lại vào tường.

- Ừm, lần đầu của mình cũng vì bộ dạng say của anh quá mê hoặc đấy, đồ đĩ. - Jihoon nhanh chóng hạ nanh tạo một vết đỏ cực kì rõ trên cổ Wangho.

Wangho biết người yêu nhỏ tuổi ghen rồi, lại còn mượn cái cớ này muốn chén một trận ra trò nữa. Jihoon lột sạch đồ của Wangho, vừa hôn vừa liếm lên khắp người anh, chỗ nào cũng hỏi "Dohyeon đã chạm vào đây chưa?" Nếu Wangho không trả lời nhanh thì chắc chắn sẽ vừa bị cắn vừa bị tét đỏ mông.

Sau khi hỏi tội một lượt, cả người Wangho đã lỗ chỗ vết tím đỏ trên nền da trắng muốt, rất trướng mắt cũng rất tiêu hồn. Dương vật của anh đã bán cương trông rất muốn bị hành hạ, gương mặt nhiễm tình dục vô cùng phong lưu, Jihoon không khỏi cảm thán "Người yêu quá xinh đẹp thật phiền". Sau đó, Jihoon mới lôi ra thứ thực sự dùng để phạt Wangho đêm nay, 3 quả trứng rung tha hồ cho người đi rừng mến yêu ăn no nhớ kỹ việc không được để tên đàn ông khác chạm vào người.
______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top