Chương 7: Chỉ là bạn
Tự biết lỡ lời, Jeong Jihoon vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc: "Anh có quen biết Yoo Hwanjoong, trước kia anh thường xuyên tới chỗ anh ta mua lá trà. Hôm qua anh đi mua lá trà, nghe anh ta nhắc tới em, vậy mới biết em đến quán trà làm việc. Em cũng không nói cho anh biết chuyện này, anh còn phải nghe một từ một người ngoài mới biết..."
Nói đến đây, Jeong Jihoon cười tự giễu: "Wangho, rốt cuộc em coi anh là gì? Em có từng tin tưởng anh không? Nếu như anh không đi mua lá trà, Yoo Hwanjoong không nhắc đến em với anh. Anh thật sự không dám nghĩ lại chuyện ngày hôm qua."
"Xin lỗi! Không phải em cố ý giấu giếm anh."
Jeong Jihoon không một lời chất vấn, nhưng lại khiến trong lòng Han Wangho ngập tràn áy náy.
Cậu liên tục xin lỗi: "Xin lỗi! Xin lỗi anh! Không phải em không tin tưởng anh, mà là không tin anh sẽ thật sự thích em. Dù sao em... em căn bản không xứng với anh."
Xem ra em vẫn rất tự biết lấy mình. Jeong Jihoon thầm cười khẩy, lại không lộ ra chút nào. Anh ôm Han Wangho vào trong ngực: "Đồ ngốc, anh chưa từng nghĩ như vậy. Nếu như anh không thích em, vậy sao lại đánh dấu em chứ? Hay là, em căn bản không muốn anh đánh dấu em?"
Han Wangho vùi khuôn mặt nóng rực vào trong ngực Jeong Jihoon, khẽ nói: "Em muốn anh đánh dấu em."
"Tối qua cảm giác thế nào?"
Jeong Jihoon nâng mặt Han Wangho lên, không cho cậu cơ hội trốn tránh: "Thích không?"
Khuôn mặt Han Wangho đỏ đến độ có thể rỉ ra máu: "Anh... anh đừng hỏi nữa."
"Xấu hổ rồi sao?" Jeong Jihoon dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu, âm thanh khàn khàn vô cùng gợi cảm: "Tối hôm qua, anh cảm thấy rất tuyệt."
Cả người Han Wangho như bốc cháy. Bốn năm trước ở bên Jeong Jihoon, cậu chưa từng nghe anh nói lời âu yếm thế này. Cậu vừa thẹn thùng vừa kích động, cảm giác mình như đang nằm mơ.
Cậu ngẩng đầu lên, si mê nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy mình tu mấy kiếp mới có thể gặp được người đàn ông tốt như Jeong Jihoon.
"Jihoon..."
Trên mặt Han Wangho tràn đầy yêu thương, trong mắt chỉ có bóng hình của Jeong Jihoon.
"Em nhìn anh như vậy, lại gọi tên anh như vậy, khiến anh thật sự không nhịn được... Han Wangho, em đang cố ý sao? Cố ý khiến trong lòng anh chỉ có một mình em, em đó! Anh thật sự phải thua trong tay em rồi."
Jeong Jihoon xoay người ép Han Wangho dưới mình, hôn lên môi cậu. Giường lớn trong phòng lại lần nữa rung lắc, mãi đến buổi trưa mới dần lắng lại.
Lúc kết thúc, Han Wangho ghé vào trong ngực Jeong Jihoon ngủ thiếp đi. Nhìn khuôn mặt đắm chìm trong giấc mộng của cậu, Jeong Jihoon cong môi cười, dịu dàng nơi đáy mắt sớm đã rút đi, thay vào đó là đắc ý và trào phúng đầy lạnh lẽo.
Xem đi! Anh nói đôi ba câu là có thể dỗ dành Han Wangho rồi! Quả nhiên, đồ ngốc này rất dễ bị lừa!
Khi Han Wangho tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, cậu mở mắt ra, trông thấy Jeong Jihoon vẫn đang trong phòng. Trước đây khi hai người làm xong chuyện này, Jeong Jihoon không bao giờ ở lại, đều đi ngay trong đêm.
Hôm nay còn có thể nhìn thấy anh khiến Han Wangho cảm thấy rất hạnh phúc.
"Cậu Jeong!" Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Jeong Jihoon đi về phía cậu: "Dậy rồi? Đói không?"
Han Wangho quả thật hơi đói, cậu gật đầu.
Jeong Jihoon nhéo nhéo má cậu, mỉm cười: "Anh gọi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới."
Han Wangho vén chăn muốn xuống giường, lại phát hiện mình đang không mặc gì, đỏ mặt lui trở về trên giường.
Jeong Jihoon nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, khẽ bật cười một tiếng, lấy áo ngủ trong ngăn tủ ra đưa cho Han Wangho: "Mặc vào đi."
Han Wangho đỏ mặt nhận lấy, sau đó mặc vào. Khi Jeong Jihoon gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, Han Wangho đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cậu đứng trước bồn rửa mặt, hai chân không ngừng run rẩy. Nhớ tới dáng vẻ mạnh mẽ khi trên giường của Jeong Jihoon, đáy lòng Han Wangho run rẩy, rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, sao khi ở trên giường lại giống như một người khác?
Lúc rửa mặt, Han Wangho nhìn thấy kết ấn trên cổ tay mình. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve kết ấn màu lam, đáy lòng Han Wangho ngọt lịm.
Jeong Jihoon nói thích cậu! Từ nay về sau bọn họ sẽ không xa nhau nữa. Han Wangho vui vẻ ra khỏi phòng tắm, lại gặp phải Jeong Jihoon từ đối diện đi tới.
Jeong Jihoon đưa một cốc nước tới: "Wangho, uống nước đã."
"Cảm ơn!" Tâm trạng của Han Wangho rất tốt, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý cười.
"Uống thuốc này vào!" Jeong Jihoon đưa một hộp thuốc tới.
Han Wangho mờ mịt, cậu không bị bệnh, tại sao phải uống thuốc?
Cậu kinh ngạc cúi đầu nhận lấy hộp thuốc trong tay Jeong Jihoon. Khi nhìn thấy rõ tên thuốc và công hiệu, Han Wangho như bị sét đánh. Trái tim giống như bị người ta hung hăng đánh một phát, khiến cậu đau đến không muốn sống. Đây là một hộp thuốc tránh thai.
Omega trong kỳ phát tình rất dễ thụ thai, tối qua Jeong Jihoon đánh dấu cậu, cho nên không áp dụng biện pháp an toàn giống như trước đây.
Jeong Jihoon cho cậu uống thuốc tránh thai, là sợ cậu mang thai rồi sẽ bám dính lấy anh sao?
Trong lòng Han Wangho rất không thoải mái, cậu vô thức siết chặt ngón tay, chặt đến mức hộp thuốc biến dạng.
"Wangho, em đang nghĩ cái gì?"
Nhìn thấy động tác của Han Wangho, Jeong Jihoon đã đoán được tâm tư của cậu, ánh mắt chợt lóe, thở dài một hơi: "Em vẫn là không tin anh. Anh cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi, anh cho rằng em đã hiểu rõ lòng anh rồi. Han Wangho, em thật sự khiến anh thất vọng!"
Sắc mặt Han Wangho trắng bệch, nhất thời luống cuống tay chân nói: "Jihoon, em... em không phải không tin anh. Chỉ là... chỉ là em không hiểu."
"Em không hiểu?" Sắc mặt Jeong Jihoon âm trầm, giọng điệu còn lạnh lẽo hơn ban đầu: "Anh đã làm rõ ràng như vậy mà em còn không hiểu? Em cho rằng tùy tiện người nào cũng xứng để anh đánh dấu sao? Anh một lòng một dạ đối xử tốt với em, vậy mà em còn nghi ngờ anh. Xem ra chúng ta thật sự không thích hợp."
"Không phải..." Vành mắt Han Wangho đỏ lên, lôi kéo cánh tay Jeong Jihoon, cẩn thận dè dặt nói: "Em không nghi ngờ anh, thật sự không. Jihoon, anh đừng nóng giận! Em xin lỗi anh!"
Sắc mặt Jeong Jihoon không hề dịu xuống, trong ánh mắt lạnh như băng của anh không có lấy một tia sáng.
Jeong Jihoon như thế này khiến đáy lòng Han Wangho vừa sợ hãi vừa khó chịu, cậu thật sự sợ Jeong Jihoon sẽ chia tay cậu.
"Em uống thuốc, bây giờ em lập tức uống."
Han Wangho mở hộp ra, cho viên thuốc vào trong miệng. Thuốc rất đắng, cảm giác đắng chát chạy từ cổ họng vào tận đáy lòng. Trong lòng Han Wangho tràn đầy đắng chát, cậu cúi thấp đầu, trong mắt phủ đầy tơ máu. Cậu càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Jeong Jihoon là như thế nào?
Nếu như là quan hệ người yêu bình thường, tại sao Jeong Jihoon lại muốn cậu uống thuốc tránh thai. Sợ cậu mang thai rồi sẽ bám dính lấy anh sao?
Han Wangho vốn muốn nói chuyện của Han Taehoon cho anh biết, nhưng bây giờ càng khó mở miệng.
Đã đạt được mục đích, sắc mặt Jeong Jihoon hòa hoãn hơn rất nhiều. Thấy sắc mặt Han Wangho tái nhợt, biết trong lòng cậu không thoải mái. Jeong Jihoon vốn không muốn an ủi cậu, nhưng nhớ tới bây giờ mình còn hứng thú với Han Wangho, không thể tổn thương người ta quá mức.
Jeong Jihoon ôm Han Wangho, an ủi cho có: "Chúng ta vừa ở bên nhau, bây giờ còn quá sớm để có con cái. Gần đây anh có rất nhiều cuộc xã giao, hút thuốc uống rượu là không thể tránh được, không thể có con trong tình huống thế này. Em cũng không muốn con của chúng ta không khỏe mạnh, phải không?"
Han Wangho vùi đầu vào trong ngực anh, gật đầu: "Em biết! Em không trách anh. Vừa rồi chuyện xảy ra quá đột ngột, em cho rằng... cho rằng anh không muốn em sinh con cho anh."
Ánh mắt Jeong Jihoon lấp lóe: "Chúng ta ở bên nhau chưa lâu, bây giờ vẫn còn quá sớm để nhắc tới chuyện con cái."
Han Wangho biết không thể nóng vội, cần cho Jeong Jihoon một thời gian nhất định để thích ứng.
"Jihoon, em biết rồi! Đợi khi nào anh muốn có con, chúng ta lại nói chuyện này tiếp."
Jeong Jihoon nhéo má cậu: "Ăn cơm đi! Chắc em cũng đói bụng rồi."
Han Wangho đi vào nhà ăn cùng anh.
Han Wangho ở trong phòng tổng thống của khách sạn ba ngày, ba ngày này, cậu và Jeong Jihoon gần như dành hết thời gian ở trên giường. Jeong Jihoon lộ ra hứng thú cực lớn đối với cơ thể cậu, mỗi một vị trí trong căn phòng, bọn họ đều thử làm một lượt.
Hai người làm rất nhiều lần, nhưng Jeong Jihoon đều không đeo bao, sau khi xong rồi, Han Wangho sẽ uống thuốc tránh thai.
Ba ngày sau, Jeong Jihoon bị một cuộc điện thoại gọi đi. Han Wangho cũng rời khỏi khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, Han Wangho đi tới quán trà.
Yoo Hwanjoong phát hiện cậu bị đánh dấu, cười đến là sâu xa: "Wangho, không ngờ cậu và cậu Jeong lại là quan hệ đó."
Han Wangho xấu hổ mỉm cười: "Chúng tôi vừa ở cùng nhau, không kịp nói với anh."
"Wangho, về sau đi theo cậu Jeong, chắc chắn anh ta sẽ không bạc đãi cậu. Vơ vét chút tiền trên người anh ta lời hơn cậu bán lá trà nhiều. Con người đó, nghĩ thoáng ra mới có thể sống tốt hơn. Trước kia cậu chính là quá mức cố chấp."
Lời nói của Yoo Hwanjoong khiến Han Wangho cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu chỉ cười ngây ngô hai tiếng, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cậu ở bên Jeong Jihoon, hoàn toàn không phải vì tiền. Nhưng mà trong mắt người ngoài, cậu chính là kiểu người ham mê vật chất. Cuộc trò chuyện khiến đáy lòng Han Wangho rất không thoải mái, cả ngày làm việc đều mất tập trung.
Buổi tối tan làm, cậu ra khỏi quán trà, chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm trở về khách sạn.
Một chiếc xe con màu đen dừng trước mặt cậu, tài xế từ trong xe đi ra, hơi cúi đầu nói: "Xin chào! Xin hỏi có phải là Han Wangho không?"
Han Wangho: "Xin chào! Tôi là Han Wangho, ông là?"
Tài xế: "Tôi là tài xế của nhà họ Jeong, bà cụ Jeong muốn gặp cậu, làm phiền đi với tôi một chuyến."
Han Wangho hoang mang lo sợ: "Vì sao bà cụ Jeong muốn gặp tôi?"
"Tôi cũng không rõ!" Tài xế mở cửa xe: "Mời cậu lên xe."
"Tôi... tôi không biết ông! Tôi cũng không biết bà cụ Jeong. Chuyện này tôi cần hỏi cậu Jeong trước đã."
Han Wangho vừa lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp bấm số của Jeong Jihoon, hai vệ sĩ đã vây lấy cậu, nhanh chóng cướp điện thoại di động của cậu.
"Các anh trả điện thoại cho tôi."
Han Wangho muốn cướp lại điện thoại di động, nhưng vệ sĩ cao lớn cường tráng, cậu căn bản không cách nào chống chọi.
Vệ sĩ đẩy Han Wangho vào trong xe, cửa xe con đóng chặt lại.
Xe con dừng ở trước cửa đại trạch nhà họ Jeong, vệ sĩ một trái một phải giữ lấy Han Wangho, đưa cậu vào phòng khách của đại trạch.
Phòng khách rộng rãi nguy nga tráng lệ, một bà lão tóc đã hoa râm ngồi trên ghế sofa gỗ hoa lê, bên cạnh bà ta là một cô gái trẻ tuổi. Ánh mắt bà cụ Jeong sắc bén, trong tay chống gậy gỗ đầu rồng. Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Han Wangho, trong mắt không có chút tia sáng nào.
Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, không khí xung quanh cũng trở nên mỏng manh.
Han Wangho không dám thở mạnh, cúi đầu, lo sợ bất an đứng đó.
Ánh mắt dò xét của bà cụ Jeong rơi xuống người cậu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Trên người Han Wangho ngập tràn mùi pheromone của Jeong Jihoon, rất rõ ràng, cậu bị Jeong Jihoon đánh dấu rồi.
"Cậu chính là Han Wangho?"
Bà cụ Jeong chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn uy áp.
Han Wangho nhỏ giọng nói: "Chào bà ạ! Cháu là Han Wangho."
"Hôm nay tôi mời cậu đến đây là có lời muốn nói với cậu."
Bà cụ Jeong liếc mắt ra hiệu cho quản gia. Quản gia lấy một tấm thẻ ra để lên bàn.
"Trong tấm thẻ này có 5 tỷ won, cầm tiền ra nước ngoài tẩy đánh dấu đi. Về sau đừng dây dưa với Jeong Jihoon nữa."
Lời nói của bà cụ Jeong giống như một phát tát giáng mạnh xuống mặt Han Wangho, khiến cậu cực kỳ xấu hổ.
"Cháu không quyến rũ cậu Jeong, chúng cháu là yêu đương bình thường."
"Jihoon là người thừa kế của nhà họ Jeong, cậu căn bản không xứng với nó. Hơn nữa nó đã có vợ chưa cưới." Bà cụ Jeong nhìn Park Nayeon bên cạnh: "Vị này chính là vợ chưa cưới của Jihoon. Con bé là cô chủ của tập đoàn Park thị."
Bà cụ Jeong không nói rõ ràng, nhưng Han Wangho vẫn hiểu.
Nhà họ Jeong và nhà họ Park có gia thế tương đương, cô chủ nhà họ Park mới xứng với Jeong Jihoon. Lời Han Taehoon nói đều là sự thật, Jeong Jihoon thật sự sắp kết hôn rồi. Nhưng sao anh còn muốn đánh dấu cậu?
Han Wangho không cam lòng, cậu vội vã nói: "Thưa bà, cháu và cậu Jeong là thật lòng yêu nhau, anh ấy từng nói thích cháu!"
"Căn bản là cậu quyến rũ cậu Jeong." Cuối cùng Park Nayeon không kìm nén được nữa, bắt đầu lên án Han Wangho: "Đầu tiên cậu quyến rũ anh trai tôi, sau đó lại tới quyến rũ cậu Jeong. Cậu Park ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai nhà Jeong – Park, rốt cuộc cậu đang rắp tâm làm gì?"
"Cô Park, tôi hoàn toàn không biết anh trai cô."
"Anh trai tôi chính là Park Jaehyuk. Đều bởi vì cô, anh trai tôi mới bị cậu Jeong đả thương nằm viện.
Park Nayeon hận Han Wangho thấu xương. Một Omega thấp hèn, vậy mà hết quyến rũ anh trai cô ta lại quyến rũ chồng chưa cưới của cô ta. Sau khi biết được chuyện này, Park Nayeon đến nhà họ Jeong tố cáo với bà cụ Jeong.
Cô ta không thể để Han Wangho làm mưa làm gió, cô ta càng không cho phép chồng chưa cưới của mình cặp kè bậy bạ với những người khác.
Nghe thấy cái tên Park Jaehyuk, đáy lòng Han Wangho căng thẳng, cậu hốt hoảng giải thích: "Cô Park, cô hiểu lầm rồi. Không phải tôi quyến rũ cậu Park, mà là anh ta mưu đồ quấy rối tôi. Đúng lúc cậu Jeong gặp được và cứu tôi."
"Anh trai tôi mưu đồ quấy rối cậu? Cậu chỉ là một người dân nghèo đê tiện, sao anh tôi có thể coi trọng cậu?"
Park Nayeon bật cười thành tiếng, giọng điệu ngập tràn giễu cợt và khinh miệt: "Việc này tôi đã hỏi anh tôi rồi, là cậu Park ý phát tình ở trước mặt anh ấy, quyến rũ anh ấy, anh ấy không nhịn được nên mới chạm vào cậu."
"Không phải như vậy..."
Han Wangho còn chưa nói hết lời đã bị bà cụ Jeong cắt ngang: "Cậu Han, sức chịu đựng của tôi có hạn. Tôi cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa, cầm tiền rồi lập tức rời khỏi Jihoon."
"Bà cụ, cháu không cần tiền của bà. Cháu ở bên cậu Jeong không phải vì tiền."
Lời nói ngập tràn chính nghĩa của Han Wangho khiến bà cụ Jeong phải lên tiếng giễu cợt: "Sao vậy? Chê ít? Làm người không thể quá tham lam. 5 tỷ won, cậu làm cả đời cũng không kiếm được."
Han Wangho không muốn mơ hồ chia tay với Jeong Jihoon như vậy, cậu hạ quyết tâm, không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của bà cụ Jeong: "Thưa bà, đây là ý của cậu Jeong sao? Nếu như là ý của cậu Jeong, vậy để anh ấy đến tìm cháu nói lời chia tay. Nếu như anh ấy không thích cháu, cháu tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh ấy."
Bà cụ Jeong lạnh lùng nói ra: "Đây chính là ý của Jihoon, nó chỉ là không tiện nói rõ với cậu thôi."
"Cháu không tin." Han Wangho quả thật không tin.
Tối qua Jeong Jihoon còn ân ái triền miên với cậu, sao hôm nay có thể dùng 5 tỷ đuổi cậu đi?
"Không muốn uống rượu mời lại chỉ thích uống rượu phạt."
Bà cụ Jeong vỗ bàn đứng dậy, trong giọng nói già nua ngập tràn tức giận.
"Bà nội, sao vậy? Ai chọc bà tức giận?" Tiếng nói đột ngột xuất hiện khiến ba người ở đây đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Jeong Jihoon đi tới, liếc mắt nhìn Han Wangho. Anh nhíu chặt mày lại, đã đoán được vì sao Han Wangho lại ở chỗ này.
Nhìn thấy Jeong Jihoon, Han Wangho giống như nhìn thấy cứu tinh, mắt cậu đỏ lên, nghẹn ngào gọi tên anh: "Jihoon!"
Jeong Jihoon mỉm cười: "Wangho, sao em lại ở chỗ này?"
"Bà tìm em tới đây, nói là anh muốn chia tay với em."
Han Wangho tha thiết nhìn Jeong Jihoon, chỉ mong anh có thể nói giúp mình một câu.
Nhưng lời kế tiếp của Jeong Jihoon khiến cậu như bị sét đánh.
"Bà nội, bà nghĩ sai rồi! Cháu và Wangho chỉ là bạn bè bình thường."
Han Wangho đột nhiên trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc Jeong Jihoon đang nói cái gì? Sao bọn họ lại chỉ là bạn bè bình thường?
Bà cụ Jeong hừ lạnh: "Toàn thân trên dưới cậu ta đều là mùi của cháu, cháu còn dám nói hai người chỉ là bạn bè bình thường?"
Jeong Jihoon nói: "Cháu chỉ đánh dấu tạm thời em ấy."
"Wangho, nói cho bà nội anh biết, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Giọng nói tràn ngập uy áp của Jeong Jihoon khiến toàn thân Han Wangho rét run, cậu trừng to mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt. Nhưng cho dù cố gắng như thế nào, cậu cũng không nhìn rõ được. Jeong Jihoon của bây giờ quá mức xa lạ.
Trông thấy vẻ mặt đau thương của Han Wangho, Jeong Jihoon làm như không thấy, anh nhìn về phía bà cụ Jeong: "Bà nội, bà dọa Wangho rồi. Cháu dẫn em ấy rời đi, có chuyện gì chờ cháu trở lại rồi nói."
Jeong Jihoon nắm chặt cổ tay Han Wangho, kéo cậu đi ra ngoài cửa.
Park Nayeon không cam lòng hỏi: "Cậu Jeong, các anh thật sự chỉ là bạn bè bình thường? Nhưng anh tôi nói, anh vì Han Wangho mà đánh anh ấy bị thương."
Ánh mắt Jeong Jihoon chợt lóe, trầm giọng nói: "Tôi chỉ là bất bình thay bạn mình."
Bạn bè? Rõ ràng bọn họ là người yêu! Lời nói của Jeong Jihoon giáng một đòn nặng nề vào đáy lòng Han Wangho. Cậu chẳng thể ngờ được, trong lòng Jeong Jihoon, quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn bè. Người đàn ông mỗi đêm ôm cậu làm chuyện thân mật, luôn miệng nói thích cậu là ai vậy?
"Cậu Jeong, sao anh..."
Han Wangho vừa lên tiếng đã bị Jeong Jihoon lạnh lùng cắt đứt: "Im miệng!"
Giọng nói của anh vừa âm u vừa lạnh lẽo, khiến Han Wangho không dám nói thêm nửa lời.
Jeong Jihoon kéo Han Wangho, muốn mang cậu ra khỏi nhà họ Jeong.
Hai người vừa đi đến cửa, bắt gặp Han Taehoon xách thùng nhỏ và xẻng nhỏ từ bên ngoài chạy về: "Cụ nội, cháu về rồi!"
Cậu bé gặp phải Jeong Jihoon và Han Wangho, cơ thể nho nhỏ lập tức dừng lại.
Han Taehoon ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn, sau khi thấy rõ Han Wangho, cậu bé mừng rỡ kêu lên: "Chú út!"
Ném xẻng và thùng nhỏ đi, Han Taehoon nhào vào trong ngực Han Wangho, ôm chặt lấy cậu: "Chú út! Chú đến tìm cháu sao? Taehoon nhớ chú lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top