Chương 7: Kim Tử mệnh thuần dương

Tôi biết cứ lôi lôi kéo kéo trên đường rất khó coi, tôi cũng không có tâm tình diễn trò ngôn tình gì, cho nên sau khi tôi trừng mắt với anh ta một cái liền vẫn ngoan ngoãn cùng anh ta lên xe.

Buổi sáng hôm sau tôi tới trường, buổi liền đi gặp Kim Tử.

Khi ra khỏi trường, tôi thấy được mấy nữ sinh đang ở trong khuôn viên nhỏ vây quanh một chiếc notebook, cười hì hì bàn tán sôi nổi. Tôi có chút tò mò, sao lại bỏ cả thời gian ăn cơm trưa để lên mạng, cũng đâu phải là mấy nam sinh nghiện trò chơi điện tử.

Khúc Thiên đã chờ tôi ở bãi gửi xe trước cổng trường, tôi vừa lên xe liền tức giận mắng anh ta sao không đem xe đợi chỗ xa xa một chút, vạn nhất bị người ta thấy được thì lời đồn đại cũng sẽ không dễ chịu.

Khúc Thiên khởi động xe, nói: "Em vào website trường xem đi."

Tôi nghi hoặc, website nhà trường thì có gì mà xem, còn không phải chỉ đăng thông tin lịch học thôi sao. Lấy điện thoại lên mạng, đáng tiếc điện thoại của tôi không phải loại cao cấp, lên mạng rất chậm, một lúc lâu sau mới vào được website nhà trường. Mở trang đầu tiên tôi liền kinh sợ, ở mục tin đồn chình ình ảnh tôi và Khúc Thiên đang ở trên đường tối hôm qua, anh ta còn đang nắm tay tôi kéo đi.

Ai chụp? Ai đưa lên? Muốn hại chết tôi hay sao? Lệ Lệ thấy được còn sẽ không lột da tôi à?

Cuối cùng xe dừng ở một khu chung cư. Từ việc Khúc Thiên có vẻ rất quen thuộc với nơi này, xem ra anh ta đã tới đây không ít. Trước kia anh ta thường xuyên ra khỏi nhà một mình, khi đó cũng không đưa tôi theo.

Xuống xe trước một tòa cao ốc, tôi cùng khúc thiên vào trong cao ốc. Mở cửa cho chúng tôi là một dì, nghe nói chúng tôi tìm Kim Tử liền để chúng tôi vào cửa.

Vừa vào cửa liền thấy một cô gái mặc váy ngắn, đứng trên một chiếc ghế nhỏ, đang chỉnh sửa tượng Quan Công đặt trên kệ. Thấy chúng tôi đi vào liền cười với chúng tôi, nói: "Xin chào."

Tôi khẽ nói với Khúc Thiên: "Ở nhà sao lại đặt tượng Quan Công nhỉ?"

Nhà tôi bán đồ cổ nên tôi biết, thông thường tới mua tượng Quan Công đều là để đặt trong nhà xưởng hay cửa hàng gì đó. Đương nhiên những gì nhà tôi bán không phải tất cả đều là đồ cổ, chỉ là tiện thì sẽ bán thôi. Những đồ trong cửa hàng nhà tôi, thật sự là đồ cổ tính ra cũng chỉ chừng cỡ một phần mười.

"Cắt đào hoa!"

Cô gái kia nói, từ trên ghế nhảy xuống: "Gần đây anh trai tôi qua lại với một nữ yêu tinh, còn trong tối ngoài sáng liên lạc với anh trai tôi rất nhiều lần. Tôi muốn ra tay trước. Sầm Tổ Hàng, người ấn định của anh vẫn chưa bắt đầu học à?"

Khúc Thiên đưa tay xoa xoa đầu tôi: "Cô ấy so với cô thì thông minh hơn."

Mặt cô gái kia xụ đi một chút, sau đó rất nhanh mỉm cười, đưa tay về phía tôi: "Tôi là Kim Tử, cô là Vương Khả Nhân đúng không, có nhớ tôi không?"

Với phép tắc bắt tay khi gặp mặt này tôi không quá quen thuộc, đưa tay nắm lấy tay cô ấy có chút gượng gạo. Có điều tôi thật sự không có chút ấn tượng nào về cô ấy cả.

Kim Tử đi lấy trái cây mang tới cho chúng tôi, mọi người đều ngồi xuống.

Sắc mặt Kim Tử có vẻ không được tốt, quay sang chất vấn Khúc Thiên: "Tôi không biết anh thả Ngụy Hoa ra để làm gì? Nếu ngày nào đó tôi xảy ra chuyện thì anh phải có trách nhiệm với hạnh phúc cả đời của tôi, là cả đời, không phải chỉ lớn lên. Cộng thêm khi con bé kết hôn sẽ phải đưa con bé hai trăm vạn của hồi môn."

Kim Tử này cũng quá kiêu ngạo đi, cô ấy xảy ra chuyện thì liên quan gì tới Khúc Thiên? Mà cho dù có xảy ra chuyện cũng sẽ không phải bồi thường một cách không lí lẽ như thế.

Tôi nhỏ giọng nói: "Sao lại thế được."

Tôi nói nhỏ nhưng vẫn bị cô ấy nghe được, giọng cô ấy lập tức cao lên: "Em gái à, sao lại không thế được? Lúc trước chúng tôi mất rất nhiều công sức mới đem Ngụy Hoa nhốt ở phía dưới. Hiện tại các người thả hắn ra không phải mục đích cuối cùng là để điều tra chuyện năm đó sao? Chính là chuyện ở Sầm gia, đâu có liên quan gì tới tôi? Vì cái gì mà lại đem mạng sống của tôi ra làm chìa khóa? Khi tôi cùng Linh Tử phải lo lắng trong lòng, Sầm Tổ Hàng anh ta đang làm gì? Vẫn ở nhà các người ngủ ngon."

Mạng của cô ấy? Là chìa khóa? Tôi không hiểu nhìn về phía Khúc Thiên.

Khúc Thiên cũng chỉ hơi hơi mỉm cười: "Yên tâm đi, Kim Tử. Tôi còn chưa đến mức không giữ nổi cô."

"Được rồi, ăn cơm đi. Đã sớm chuẩn bị đồ ăn chờ hai người. Gọi điện thoại kêu Linh Tử lại đây."

Trong bữa cơm, tôi đã được nghe rất nhiều về chuyện của hai anh em họ. Cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Kim Tử. Năm đó Sầm gia trong một đêm mất đi rất nhiều mạng, mà hiện tại những việc này vẫn còn sẽ ảnh hưởng tới Kim Tử. Nói cách khác, nếu chúng tôi không nỗ lực thì Kim Tử có lẽ sẽ chết.

Không chỉ là Kim Tử, còn có rất nhiều người thuần dương đều sẽ thành vật hi sinh.

Mà Sầm Tổ Hàng, cũng là mệnh thuần âm khiến anh ta là sự lựa chọn để Ngụy Hoa luyện thành tiểu quỷ đầu tiên. Chỉ là lúc ấy Ngụy Hoa, mới vừa ăn Sầm Quốc Hưng, hắn vẫn còn chưa vận dụng đạo pháp thành thục, căn bản không khống chế được Sầm Tổ Hàng cho nên mới có Khúc Thiên hiện tại.

Sau khi nói chuyện xong, ra tới cửa tôi lại thấy tượng Quan Công ở trên giá.

"Vì sao lại đặt tượng ở cạnh cửa? Không cho đào hoa vào là sao?" - Tôi hỏi.

Linh Tử đi theo sau chúng tôi nói: "Với người như anh trai tôi cũng sẽ không theo yêu nữ kia. Chị của tôi đặt tượng ở nơi này là thừa rồi."

"Nhờ em quản nhé!"

Kim Tử kêu lên, sau đó cô ấy rất hòa khí giải thích với tôi: "Không phải nhất định phải đặt tượng canh cửa, mà còn xem cái đào hoa kia cầm tinh gì. Cầm tinh của cô ta ở cửu cung là phương hướng nào thì đặt ở phương hướng ấy. Khả Nhân à, chiêu này chị dạy cho em, về sau Sầm Tổ Hàng có thông đồng với nữ quỷ hay nữ nhân nào đó em cứ việc dùng, không cần phải trả phí."

Tôi cười cười, cũng không biết chiêu này có tác dụng với nữ quỷ hay không.

Sau khi lên xe, tôi quay lại nhìn tòa nhà kia, rồi lại nhìn xung quanh.

Khúc Thiên nghi ngờ hỏi: "Nhìn gì thế?"

"Nơi này cũng không phải có phong thủy quá tốt, sao thầy phong thủy lại ở nơi này nhỉ?"

Khúc Thiên liền nở nụ cười, sau đó nói: "Liên quan?"

"Thầy phong thủy không phải sẽ coi trọng phong thủy của chính mình sao?"

"Trạch có trạch mệnh, người có nhân mệnh. Mệnh người nào sẽ xứng với trạch mệnh đó. Nếu em có vào hoàng cung đi, ngủ trên long sàng kia thì cũng không gặp được chuyện tốt. Mệnh trấn không được đồ vật thì chỉ có giảm thọ. Có người có mệnh tốt, ở được nhà có trạch mệnh tốt thì từ đó hô mưa gọi gió. Cũng có người mệnh không tốt, ở ngôi nhà có trạch mệnh cũng không tốt có thể sống khổ nhưng vẫn vui vẻ hạnh phúc cả đời. Nếu một người có mệnh tốt nhưng lại ở trong nhà có trạch mệnh không tốt, năng lượng của anh ta lớn thì có thể trấn được trạch mệnh. Còn ngược lại, người mệnh không tốt ở trong nhà có sơn hướng tốt, có lẽ sẽ giúp người đó phát triển nhưng sẽ giảm thọ."

"A, vậy thầy phong thủy hiểu biết nhiều sẽ tốt hơn người bình thường nhỉ!"

"Thế thì sao? Ngũ tệ tam khuyết*, có nhiều thầy phong thủy tới khi về già cũng rất tốt. Nhưng em nhìn Sầm Gia thôn đi, toàn bộ đều là thầy phong thủy, hiện giờ lại thế nào?"

*Ngũ tệ tam khuyết: là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, dù là người có tu luyện cũng không chắc chắn họ sẽ né tránh được.

Cũng đúng vậy. Xem ra con đường này không hề tốt đẹp như người khác nhìn vào.

Xe chậm rãi ra khỏi khu chung cư kia, tôi đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai thật nặng. Những việc này cũng không đơn giản như tôi nghĩ, chỉ cần không cẩn thận chính là liên quan tới mạng người.

Thấy những cô gái xinh đẹp trên đường, tôi liền hỏi: "Vậy cầm tinh với nhà thì như thế nào mới xứng?"

"Em thật sự muốn học cắt đào hoa à?"

Khúc Thiên nói: "Cả đời này tôi cũng không có khả năng có đào hoa."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, tôi muốn biết cái này cũng không có liên quan gì tới anh ta. Anh ta ở bên ngoài có mấy người, có hay không có mấy nữ quỷ cũng không có liên quan tới tôi. Nhưng sự thật chứng minh là đều sẽ có liên quan tới tôi, hơn nữa còn liên quan rất lớn.

Buổi tối hôm đó, bởi vì muốn sớm hoàn thành bài tốt nghiệp nên thời gian tự học ban đêm tôi cũng đến phòng vẽ tranh.

Lúc này tôi vừa mới đến phòng vẽ tranh, Đàm Thiến đột nhiên đứng dậy lôi kéo tay bảo tôi đi ngay.

Tôi còn chưa hiểu ra sao đã nghe được cô ấy nói nhỏ: "Lệ Lệ tìm cậu."

"Lệ Lệ..."

Vốn tôi muốn hỏi cô ấy tìm tôi làm gì nhưng tôi vừa nhớ ra chuyện trên trang web của trường. Sao lại đen đủi bị chụp đúng cảnh như vậy chứ?

Đàm Thiến kéo tôi ra sau cửa cầu thang, góc rất ít người tới, ngày thường cửa đều được đóng.

Đàm Thiến buông tay tôi ra, đưa tay ôm lấy ngực, chất vấn: "Vương Khả Nhân! Cậu có ý gì? Mất công tớ coi cậu là bạn tốt nhất. Cậu cùng... Khúc Thiên ở chung đúng không? Sao lại không nói gì cho mình biết? Dù sao cậu cũng nên nói với tớ một tiếng chứ."

"Chuyện đó, Tiểu Thiến, chúng tôi không ở chung!"

Loại chuyện này chính là có đánh chết cũng không nên thừa nhận. Thừa nhận là xong đời.

Xứng đồ: Cầm tinh ở  cửu cung nào thì đặt đồ ở phương hướng ấy. Phía dưới là bắc, mặt trên là nam, bên trái là đông, bên phải tây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top