Chương 28: Ngũ Hoàng Nhị Hắc
Đêm đó thật khó khăn. Tôi có lẽ cũng chỉ ngủ được chừng ba giờ đồng hồ. Nhiều lúc trong mơ mơ màng màng cảm giác được anh ấy vuốt ve, hôn môi, còn có anh ấy... Dù anh ấy không làm được tới cuối cùng nhưng toàn thân trên dưới của tôi đều có hơi thở của anh ấy. Thật giống như tôi chính là một bộ phận của thân thể, anh ấy cần nhanh chóng thân mật để mà hợp nhất vậy.
Cho dù cơ thể anh ấy hơi lạnh nhưng vẫn khiến người tôi nóng ran. Trong mơ hồ tôi không dám đẩy anh ấy ra, hoặc có thể nói là tôi không có ý muốn đẩy anh ấy ra.
Sau khi tỉnh lại, cảm giác đụng chạm thân thể vẫn còn rất rõ ràng nhắc nhở chuyện tối qua không phải là mơ, mà là thật. Mà người đàn ông làm mọi chuyện này đã không còn ở trên giường.
Ngồi trên giường, nhớ lại sự thân mật tối qua khiến mặt tôi nóng lên. Vài giây sau, tôi có chút kích ngạc, đưa tay sờ sờ lên trán tôi, lẩm bẩm: "Không bị sốt. Chẳng lẽ lần đó thật sự do trúng gió lạnh của điều hòa?"
Sau khi vệ sinh cá nhân tôi đến trường học. Chuyện tối qua cũng không muốn nghĩ đến, tác phẩm tốt nghiệp rất quan trọng. Ngay cả khi giáo viên đã dội nước lạnh vào tôi thì tôi cũng không thể không để ý tới tác phẩm này.
Dậy muộn, khi đến trường học thì tiết học đầu đã được một nửa. Các sinh viên khóa dưới đều đang ở trong lớp, chỉ có mấy sinh viên sắp tốt nghiệp giống tôi mới vẫn lững thững trong khuôn viên trường.
Khi tôi vội vàng chạy về phía phòng vẽ tranh thì nhìn thấy Khúc Thiên đang chơi bóng rổ cùng bạn bè. Tôi cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì. Kia rõ ràng chính là thân thể Khúc Thiên, gương mặt của Khúc Thiên, tuy nhiên tôi biết rõ đó chính là Sầm Tổ Hàng, người thân mật tối hôm qua với tôi chính là... quỷ, bộ dáng không giống nhau, giọng nói cũng không giống nhau.
Khúc Thiên cũng thấy tôi, ném bóng cho bạn rồi chạy về phía tôi. Tôi dừng bước chân, chờ anh ấy đến gần mới phát hiện, tuy rằng anh ấy mặc đồ chơi bóng rổ, tuy rằng anh ấy đang chơi bóng rổ nhưng trên người lại không có chút mồ hôi nào.
Anh ấy nói: "Không ăn sáng sao? Anh còn tưởng em sẽ ngủ hết buổi sáng, chiều mới tới đây."
Vốn dĩ đối với Khúc Thiên, tôi không nghĩ gì tới chuyện tối qua, nhưng như thế nào anh ấy lại cố tình nói ra đề tài này? Dù ở đây không ai nghe được lời chúng tôi nói nhưng vẫn sẽ rất ngượng.
Tôi hơi lúng túng, không nhìn thẳng vào anh ấy: "Không ăn, em phải tới phòng vẽ. Trưa rồi ăn một thể đi."
Nhưng anh ấy nắm lấy tay của tôi, kéo đi tới siêu thị trong trường. Các thành viên trong nhóm bóng rổ cũng nhìn chúng tôi cười cười, quan hệ của chúng tôi toàn bộ trường đều biết, bọn họ cũng sẽ không làm gì ồn ào.
Bị anh ấy kéo đi như vậy, tôi cũng chỉ có thể đi theo. Siêu thị trong trường rất lớn, ở cửa còn đặt vài bộ bàn ghế. Lúc này trong siêu thị không có nhiều người, Khúc Thiên lấy bánh kem cùng sữa bò rồi đi tính tiền, bảo tôi ngồi ở bàn đợi.
Sau khi tôi nhận đồ của anh ấy, mu bàn tay anh ấy đặt lên trán tôi. Tôi quay mặt đi nói: "Không bị sốt."
Anh ấy cười: "Không sốt thì tốt. Hóa ra như vậy sẽ không bị sốt. Chỉ da tiếp xúc với da sẽ không bị sốt."
Mặt tôi còn đỏ hơn, mau chóng uống sữa bò, ăn bánh kem, coi như không nghe được gì. Chỉ là trong lòng khẩn trương, anh ấy nói như vậy có ý tứ là... đêm nay sẽ tiếp tục? Hoặc là sau này sẽ tiếp tục? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, rất nghiêm túc mà nói: "Em muốn quay lại chiếc giường nhỏ của em."
"Phòng đó cách cục không tốt, làm thư phòng hay phòng cho khách, chỉ dùng một hai ngày thì cũng không sao, ở lâu em sẽ không thoải mái."
"Nói dối! Trong tòa nhà đó mọi căn đều bố trí như vậy, rất nhiều nhà cũng dùng phòng đó. Là hai ngủ một khách, trong nhà có người già hay trẻ nhỏ gì đó đều không phải sẽ ở phòng đó sao?"
"Vậy em về nhà hỏi thăm thử xem, lầu trên lầu dưới ở cùng dưới chúng ta, có ai ở phòng đó thường xuyên mà lại thuận lợi khỏe mạnh không. Em về tự mình xem phòng đó thử đi." Anh ấy nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Nếu mỗi tối đều để thân thể Khúc Thiên trong phòng đó, bảy bảy bốn chín ngày sau xác chết vùng dậy* cũng có khả năng. Sô pha còn tốt hơn so với phòng đó."
*(xác chết vùng dậy: kiểu giống như truyền thuyết con mèo nhảy qua quan tài thì người chết sẽ bật dậy ấy. Không phải sống lại như xác sống, cũng không phải như cương thi, chỉ bật dậy một cái rồi chết hẳn.)
Tôi ngây người vì sợ, nghiêm trọng như vậy sao? Có điều hiện tại không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, tôi cầm bánh kem cùng sữa bò, vừa ăn vừa đi tới phòng vẽ.
Khúc Thiên cũng không giữ tôi lại, chỉ nói lời chào.
Dù sao tôi cũng muốn hoàn thành tốt tác phẩm tốt nghiệp, bởi vì tôi muốn cho đám bạn bè tám chuyện phải câm miệng. Tất cả mọi người đều chăm chú suốt một ngày ở phòng vẽ, một câu cũng không nói, tới tận khi tới giờ cơm tối.
Rốt cuộc bận rộn một ngày, phải đi về. Cũng có bạn ở lại phòng vẽ cả đêm. Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng sẽ cùng bọn họ ở qua đêm, nhưng lúc 6 giờ tối Khúc Thiên đã gọi điện tới, nói khi nào tôi về anh ấy sẽ tới đón.
Trước đây tôi cũng từng học đêm với mọi người rồi cùng nhau trở về, khi đó không thấy anh ấy nhắc gì tới chuyện đưa đón. Chẳng lẽ thân mật nhiều một chút thì sẽ quan tâm hơn sao?
Khi tôi về tiểu khu, tôi liền biết vì sao anh ấy lại nói muốn đón tôi. Anh ấy đứng ở cổng tiểu khu chờ tôi. Tiểu khu kia là khu nhà cũ, rất nhỏ, chỉ có tầm sáu bảy tòa nhà.
Ở cổng tiểu khi tôi nghe được tiếng phụ nữ mắng chửi từ bên trong. Cô ta cái gì cũng mắng chửi, nói rất khó nghe. Lại còn đứng ở cửa cầu thang lên lầu mắng chửi, xung quanh có một đám người đang đứng xem trò vui, còn có đầy rác rưởi dưới đất.
Đến khi đi qua, tôi cũng nghe hiểu được rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì. Người phụ nữ đó sống ở tầng hai trong tòa nhà này của chúng tôi, chồng cô ta được một phụ nữ độc thân ở tầng bảy thuê sửa ổ điện. Còn chưa sửa xong thì người phụ nữ này đã lên tầng bảy mắng chửi người kia là hồ ly tinh, còn một hai phải kéo người ta xuống dưới đất cho mọi người xem, dùng rác rưởi ném vào mặt người ta.
QUẢNG CÁOKhi tôi đến, người phụ nữ ở tầng bảy đã được đưa lên nhà. Còn người phụ nữ đanh đá này tiếp tục đứng ở lầu một mắng chửi, chồng cô ta đứng ở bên cạnh cái gì cũng không nói.
Khúc Thiên kéo tôi đi, cẩn thận đi vòng qua mọi người, tránh rác rưởi trên đất, còn phải cẩn thận không chọc tới người đàn bà đanh đá kia. Ở thời điểm như này mà bị cô ta chú ý tới thì có thể bị chửi lây. Chúng tôi cũng không thể đứng ở đây chờ cô ta mắng chửi mệt mỏi về ngủ mới về nhà được.
Tôi đã cố gắng không để cô ta chú ý tới, nhưng tôi vẫn bị để ý.
Cô ta đột nhiên nhào về phía tôi: "Cô là bạn của con hồ ly tinh kia phải không? Tới trợ giúp cho cô ta? Tôi nói cho cô, cô cũng chỉ là hồ ly tinh! Thấy cô như vậy..."
"Tôi không quen ai cả, tôi ở đây." Tôi giải thích, nhưng tiếng của cô ta hoàn toàn áp đảo tiếng của tôi, cô ta không nghe được tôi nói gì, vẫn tiếp tục mắng chửi.
Khúc Thiên tiến tới đẩy người đàn bà đanh đá kia một cái khiến cô ta buông tôi ra, trừng mắt lên nhìn cô ta, sau đó kéo tôi nhanh chóng đi lên lầu.
Ở dưới lầu, có mấy người quen biết chúng tôi đứng ra giải thích, nói chung tôi ở nơi này. Người đàn bà đanh đá kia rõ ràng cũng đã biết nhưng vẫn tiếp tục chửi mắng.
Advertisement / Quảng cáoQuay lại căn hộ chúng tôi thuê, tôi còn thở phì phì nói: "Đây là người nào, ở nơi công cộng mà gặp ai cũng chửi bới?"
Khúc Thiên đẩy đẩy tôi: "Đừng để cô ta ảnh hưởng đến em, em đi tắm trước đi rồi chuẩn bị ăn."
Có đôi khi tắm rửa cũng là biện pháp khiến ta nguôi giận. Nước ấm chảy qua toàn thân, rất thoải mái, cũng không còn tức giận gì. Đến khi tôi đi ra, tiếng mắng chửi ở dưới lầu rốt cuộc cũng ngừng. Nghe tiếng thì có lẽ có người đã báo cảnh sát, cảnh sát tới đem người đàn bà đanh đá kia tới cục cảnh sát để làm việc.
Khúc Thiên đã nằm trên ghế sô pha, miệng phồng lên vì ngậm viên ngọc định thi. Sầm Tổ Hàng ở trong phòng đang dùng máy tính. Tôi vào phòng, anh ấy liền nói: "Em tới đây nhìn xem."
Tôi đi qua, trên màn hình máy tính hiển thị sơ đồ tòa nhà này của chúng tôi, đã được căn chỉnh với la bàn cẩn thận.
Trong khoảng thời gian này, thường xuyên đọc về phong thủy, tôi có thể nhận ra vấn đề tương đối nhanh, lập tức nói: "Cửa chính 79 phạm Hồi Lộc. Phòng khách 34, Bích lục phong ma, có điều chúng ta không ngủ phòng khách."
"Khúc thiên thì tính là gì?"
Tôi sửng sốt một chút, đang bình thường anh ấy nhắc tới làm gì. Nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Thi thể."
"Ngũ hành là gì?"
"Thổ."
"34 là Mộc, Mộc khắc Thổ, đem cậu ta đặt trên sô pha trong phòng khách là tốt nhất."
(Bàn bài 34 vì sao lại là Mộc: Xem cứu cung, Chấn tam Tốn tứ, cũng chính là cửu tinh Tam bích lộc tồn, cùng 46 Văn xương tinh đều là Mộc.)
"Phòng bên này là 16. Phòng ngủ chính khá tốt."
"Phòng ngủ phụ thì sao?"
"25, đại vận phi tinh cũng là Ngũ."
"Nhị, là Cự môn tinh*, Cự môn tinh chính là vợ của Khương Tử Nha. Người phụ nữ đó trong truyền thuyết không phải là một người tốt. Gây chuyện, lớn tiếng, đoán mò nghi kỵ, còn dám đánh chồng. 25 gọi là Ngũ Hoàng Nhị Hắc, không phải là cách cục tốt. Nhị không chỉ có là gây chuyện, còn là sao xấu gây bệnh, ở lâu thân thể sẽ không tốt, sẽ suy nghĩ nhiều. Kiểu đang yên lành ở nhà mà tự nhiên gây chuyện với chồng, hơn phân nửa là do nhà có cách cục Ngũ Hoàng Nhị Hắc. Không tin ngày mai em cứ đến nhà người phụ nữ kia hỏi thăm một chút xem cô ta ngủ ở phòng nào."
"Phòng đó thật sự tà môn như vậy?" Tôi nhỏ giọng nói, cẩn thận nghĩ tới những nhà ở cùng hướng với nhà tôi trong tòa nhà này. Lầu một không hai ở, lầu hai thì chính là nhà người đàn bà đanh đá hôm nay. Có lẽ cô ta cũng ngủ ở phòng nhỏ này. Lầu ba là một nhà ba người, thân thể cụ bà nhà ấy vẫn luôn không tốt, hình như là phải nằm liệt giường. Lầu bốn chính là nhà chúng tôi đang ở, phòng này đã một thời gian không ai dùng. Lầu năm chính là nhà anh Đông, con của anh ấy học ở bên ngoài nên cũng không dùng phòng này. Lầu sáu là hai đôi tình nhân cùng thuê, hình như tháng trước có một đôi ở đó trả nhà vì chia tay.
Xác thật mà nói, hai đôi tình nhân đó có một đôi đã ở bên nhau hơn một năm, sau đó cần share phòng tiết kiệm tiền nên cho các đôi thuê lại một phòng nhưng cứ được một thời gian lại đổi người. Lầu bảy chính là cô gái bị mắng là hồ ly tinh kia. Thân thể cô ấy cũng không được tốt, hơn nữa công việc cũng không thật thuận lợi, rất nhiều lần khi tôi đi học về đã thấy cô ấy vừa đi vừa khóc.
Sầm Tổ Hàng nói: "Ngũ Hoàng Nhị Hắc có thể không động đến thì đừng động tới. Trong nhà có đủ phòng ở rồi thì phòng đó coi như làm nhà kho. Nếu thật sự muốn ở thì cũng phải đặt một cái chuông vàng hình tròn lớn có thể tạo ra tiếng kêu để hóa giải."
Tôi gật đầu, nói: "Vậy em vẫn ngủ bên này thôi. Em không muốn sau này lại hoang tưởng như người đàn bà đanh đá kia."
Tôi dám nói, sau khi tôi nói những lời này, Sầm Tổ Hàng cười. Tuy rằng khóe môi anh ấy chỉ cong lên một chút nhưng tôi dám khẳng định anh ấy cười.
Đồ xấu bụng! Tôi nhìn về la bàn, liệu có khi nào la bàn đang đặt không đúng không? Có phải anh ấy cố tình đặt sai?
Mặc kệ thế nào, chúng tôi vẫn... ách... tiếp tục chung chăn gối.
Ban đêm, mộng xuân mơ hồ kia lại đến. Lòng tôi rất rõ ràng đó không phải là mơ. Sầm Tổ Hàng bằng cách nào đó khiến tôi nửa tỉnh nửa mơ, tôi không biết. Nhưng anh ấy vẫn không làm tới, vẫn chỉ vuốt ve toàn thân tôi như mọi khi.
Sau vài đêm liên tục, sự rụt rè của tôi với sự vuốt ve này đã không còn. Khi tỉnh dậy vào buổi sáng hôm đó, tôi thấy anh ấy trở thành Khúc Thiên, đang mặc quần áo. Tôi đã mấy ngày liên tục đều ngủ đến hơn 10 giờ sáng, còn không phải do anh ấy hại tôi khiến đêm tôi không ngủ được hay sao.
Tôi sợ anh ấy ra khỏi cửa sẽ không gặp được nữa, liền không để ý tới thân thể mình đang trần như nhộng, từ trên giường nhảy xuống nắm lấy tay anh ấy, lạnh lùng nói: "Sầm Tổ Hàng! Anh có ý tứ gì? Mỗi đêm đều... đáng khinh như vậy."
Anh ấy nhìn tôi rồi cười, đưa tay cầm lấy chăn trên giường quấn quanh người tôi, lúc này tôi mới chú ý tôi cứ 'quang đãng' đứng trước anh ấy.
Tuy rằng cơ thể tôi đã sớm bị anh ấy đụng chạm rất nhiều lần, nhưng đó là vào ban đêm khi tôi ngủ, hơn nữa còn ở dưới chăn, ít nhất có thể che đi một ít. Hiện tại lại đứng trước mặt anh ấy như vậy, mặt tôi nóng bừng.
Anh ấy xoa xoa tóc tôi, nói: "Để tạo thói quen, chờ đến khi thể chất em thay đổi là có thể tiếp nhận anh. Còn có, chuyện đó không phải là chuyện đáng khinh gì." Anh ấy đưa tay nhéo cằm tôi, khiến tôi ngại ngùng nhìn anh ấy. "Em vốn dĩ chính là vợ Minh hôn của anh."
Tôi không biết phải phản biện ý này như nào. Kỳ thật giống như kết cục đã sớm được an bài. Chỉ là tôi trong lúc nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được thôi.
Không biết có phải vì mùa hè hỏa vượng, trong tiểu khu này có vài gia đình cãi nhau. Lần nghiêm trọng nhất còn có cảnh sát phải tới đây. Nhà kia có hai cha con cãi nhau, gay gắn tới mức cầm dao phay khua khua. Cô con dâu lập tức báo cảnh sát. Cũng may không có đổ máu.
Tôi phơi quần áo trên ban công, nghe được tiếng xe cảnh sát tới, mấy chục phút sau lại rời đi. Dưới lầu tụ tập không ít người tò mò. Cô con dâu kia khóc lóc nói hai cha con cứ cãi nhau suốt ngày, bọn họ thường xuyên cãi nhau như vậy, ngày thường cô cũng khuyên bảo nhưng không được.
Tình hình hôm nay trở lên căng thẳng, đều cầm dao cãi nhau. Mặc kệ là bố chồng hay là chồng của cô, nếu ai xảy ra chuyện thì cô cũng không thể yên ổn.
Sầm Tổ Hàng không biết đã đến bên cạnh tôi từ khi nào, cũng xem cảnh ở dưới, nhỏ giọng nói: "Không nên xảy ra chuyện liên tục như vậy mới phải. Cho dù phòng đó khí không tốt thì cũng không đến mức xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhất định còn có nguyên nhân."
"Căn hộ của họ bên ấy cũng không tốt sao?" Nhà xảy ra chuyện kia không phải ở tòa nhà của tôi, mà ở tòa nhà đối diện. Bên đó có thiết kế ba phòng ngủ hai phòng khách, so với chúng tôi bên này thì rộng hơn không ít. Lần trước phòng Đậu Đậu ở chính là ở căn ba ngủ hai khách như vậy, còn thừa tới hai phòng ngủ một phòng khách. Chủ nhân dùng một phòng để chứa đồ, còn lại ngăn cách ra là có thể thành hai căn hộ cho thuê.
Lần trước khi chúng tôi xem phòng cho Đậu Đậu cũng đã biết phòng bên đó là Tử sơn Ngọ hướng. Nhà bát vận, lại Tử sơn Ngọ hướng chính là song tinh, nhà rất vượng. Sao lại có thể xảy ra chuyện?
Sầm Tổ Hàng nói: "Thay quần áo, qua xem nhà bọn họ một chút."
Anh ấy nói rồi trở lại cơ thể Khúc Thiên, tôi vội vàng kéo anh ấy, nói: "Chúng ta không quen biết họ, họ sẽ cho chúng ta vào nhà sao? Hơn nữa bây giờ đã tối rồi."
"Luôn có cách."
Chúng tôi thay quần áo xong, cầm lấy la bàn đi sang nhà bên kia, trong nhà chỉ còn cô con dâu. Bởi vì đây không phải án hình sự, chỉ là mâu thuẫn gia đình, tuy rằng cùng đụng tới dao nhưng còn chưa gây tổn thương gì cho nên cảnh sát cũng chỉ đưa người về đồn cho bình tĩnh lại, sau đó tra hỏi một chút mà thôi. Cô con dâu này cũng không cần phải đi theo làm chứng.
Khi chúng tôi gõ cửa, ngỏ ý muốn vào xem căn hộ một chút, cô con dâu kia liền nói: "Cứ vào xem đi. Thật ra nhà tôi cũng đã mời thầy xem qua, nhưng không có cách nào cả. Có người nói, kiếp trước bố chồng tôi đã giết chủ nợ là chồng tôi, cho nên kiếp này anh ấy tới đòi nợ."
Khúc Thiên bảo tôi đo hướng, đúng thật Tử sơn Ngọ hướng không sai. Anh ấy lập tức lấy di động ra, bảo tôi đứng ở trung tâm nhà, nhìn phương hướng la bàn rồi xem số liệu. Anh ấy nhíu nhíu mi, nhỏ giọng nói: "Căn này hướng Tây, ba mặt đều có ánh sáng, cách cục rất tốt. Hơn nữa phía Nam, phía Đông và Tây Bắc đều có cửa sổ hoặc ban công."
"Đây là điển hình của cách cục Thất tinh đả kiếp, xem như đại vượng. Nhất định có chỗ nào làm lỗi."
Khúc Thiên nhíu nhíu mi, bắt đầu mở cửa từng phòng ra kiểm tra. Cô con dâu kia cũng không có tâm trí để ý tới chúng tôi. Tôi còn do dự muốn tới an ủi cô ấy một chút thì Khúc Thiên đã gọi tôi tới xem.
Anh ấy mở phòng ở hướng Tây Bắc. Sáng đèn, có thể rõ ràng thấy trong phòng để đầy đồ đạc. Tôi nhớ rõ phòng này có sơn hướng vận 8, ở Tây Bắc là Ngũ hoàng Nhị hắc. Lấy để chứa đồ quả thật đúng đắn. Chỉ là nơi này không thể coi là nhà kho mà giống như nhà đựng rác. Bình không, báo chí cũ... nơi nơi đều có. Trong mấy can dầu đã dùng xong còn có gián chết đuối bên trong.
Cô con dâu rốt cuộc cũng thấy được hành động của chúng tôi, nói: "Phòng đó chúng tôi không bao giờ mở cửa. Có một thầy phong thủy nói phòng đó không tốt, bảo chúng tôi đóng cửa sổ lại, đừng vào đó làm gì."
Khúc Thiên nhỏ giọng nói: "Học thuật không tinh có thể hại chết người." Sau đó anh ấy đi qua những chai lọ vại bình đi, đứng lên trên đống báo cũ, đi về phía cửa sổ kia. Đưa tay vặn vặn, cửa sổ kia mở không được. Cách cục Thất tinh đả kiếp như vậy là bị phá hỏng rồi. Không chỉ như vậy, trên cửa kính kia còn có vết máu.
Khúc Thiên hỏi: "Chồng cô sinh vào ngày nào cô biết không?"
Cô con dâu kia nói ra, cũng không biết cô ấy nói có chính xác hay không, rốt cuộc không phải ai cũng biết chính xác thời gian sinh của mình. Cô ấy báo thời gian, tôi dùng lịch vạn niên xem một chút. Năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ dương. Nếu thời gian cô con dâu này nói là đúng, như vậy người chồng có khả năng là thuần âm mệnh.
Đối với thuần âm thuần dương mênh, hiểu biết của tôi cũng chỉ là được nghe những gì Kim Tử từng nói. Khi tôi còn đang cố gắng nhớ lại thì Khúc Thiên đã hỏi: "Là thầy phong thủy kia giúp bố cục căn hộ?"
"Tôi cũng không biết, là chồng tôi mời."
Khúc Thiên đứng ở trước cửa sổ, duỗi tay lau lau vết máu trên kinh vài cái. Xem màu sắc hẳn vết máu này đã khô rồi. Vết máu lau không được, Khúc Thiên liền áp cả bàn tay lên trên kính, vài giây sau nói với người con dâu: "Tìm người tới mở cánh cửa này ra, sửa sang lại phòng này thật sạch sẽ. Ở trên tường treo chuông vàng có thể phát ra âm thanh. Chúng tôi về trước."
Khúc Thiên đưa tôi rời đi, tôi cảm thấy có chút đột ngột không phải phép, vội vàng an ủi người con dâu kia mấy câu rồi đuổi theo Khúc Thiên.
Khi xuống cầu thang, tôi hỏi sao anh ấy lại vội vã rời đi như vậy. Anh ấy nói: "Phòng đó có liên quan tới Ngụy Hoa. Hắn ta mới được chúng ta thả ra không đến mấy tháng, trên cửa sổ phòng kia đã có sát khí rất mạnh ám vào. Tây Bắc là nam chủ nhân, vừa lúc là Ngũ hoàng Nhị hắc, mà phía Đông là Chấn, cũng là Ngũ hoàng Nhị hắc. Không có vật trang trí phong thủy nào để hóa giải còn chưa tính, lại còn bị ám, phòng còn đầy rác, không xảy ra chuyện mới bị lạ. Hai cha con nhà này chắc chắn khắc khẩu, thậm chí còn dễ xung đột mà phạm tội."
Trong phong thủy chú ý thu sơn ra sát*, có sát khí cũng không nhất định phải đóng cửa hay cửa sổ lại. Có đôi khi cũng cần phải thông khí. Loại này là Thất tinh đả kiếp, không tốt chính là thông gió ở hướng Tây Bắc là Ngũ hoàng Nhị hắc sao? (*về thu sơn ra sát sẽ giảng tới sau.)
Xuống tới lầu một, tôi ngẩng đầu lên nhìn căn hộ kia, miệng lẩm bẩm: "Thất tinh đả kiếp cũng không hẳn đã lợi hại nhỉ. Bảy tầng, lầu một không ai ở, trên đó chính là sáu nhà nhưng không có nhà nào có vẻ là vượng."
Khúc Thiên cười nói: "Nhà này khi thiết kế là bảy vận. Như vậy vừa lúc ba mặt lấy ánh sáng, mới có đồng thời thông gió ở Đông, Nam, Tây Bắc. Nhà ở bảy vận như vậy cũng không phải Thất tinh đả kiếp, chỉ có tám vận mới đúng. Vừa rồi căn hộ kia vừa vào cửa liền biết bọn họ mới sửa chữa chưa quá hai ba năm. Trang trí lại đã thay đổi thiên tâm mới tính là tám vận. Còn sáu nhà này, không biết có mấy nhà sửa chữa thành tám vận, cho dù sửa lại thì cũng không nhất định vận mệnh sẽ lên. Cửa sổ mà luôn đóng lại cũng vô dụng."
"Cũng đúng, người có mệnh người, nhà có mệnh nhà. Ăn mày ở phòng Thất tinh đả kiếp, nói không chừng còn bị giảm thọ. Nhà của chúng ta không có tiền, chỉ cầu bình an, em cùng ba em cũng không muốn Thất tinh đả kiếp gì, chỉ cần được ở căn nhà ba tầng đó cả đời là đủ."
Khúc Thiên nắm lấy tay tôi: "Sau này mua biệt thự cho em, chúng ta xem vượng sơn vượng hướng cũng giống thế."
Tôi cũng mỉm cười theo. Không biết chúng tôi lúc này có tính là tìm vui trong khổ không, quay lại căn hộ nho nhỏ mình thuê kia, trang hoàng cũng không phải quá tốt, vậy mà đã ảo tưởng biệt thự sau này.
Kỳ thật, trạch có trạch mệnh, nhân có nhân mệnh. Chúng tôi không nên cưỡng cầu vượng sơn vượng hướng gì, cũng không cưỡng cầu Thất tinh đả kiếp gì. Gặp thì mua, có duyên sẽ gặp. Biệt thự của chúng tôi cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Về đến nhà, tôi lần nữa đi tắm. Sau khi ra khỏi cửa là người lại đậy mồ hôi. Tắm xong, Sầm Tổ Hàng đang ở trong phòng xem laptop. Khi tôi đi tới, thấy được QQ nhấp nháy thông báo, có chút bất ngờ, một ông già 60 tuổi cũng biết dùng QQ. Sau đó càng đáng khinh chính là, anh ấy đang nhắn tin với một thiếu nữ hơn mười tuổi.
Hẳn anh ấy thấy được bộ dáng đang nghẹn cười của tôi, xoay người nói với tôi: "Mai là cuối tuần, Linh Tử hẹn chúng ta ra ngoài, vốn dĩ chỉ là đi nói chuyện công việc nhưng cậu ta mãnh liệt yêu cầu tới công viên nước."
Tôi vừa nghe liền cao hứng: "Được đấy, đi công viên nước đi. Năm nay nó mới mở chưa được mấy ngày, em còn chưa đi."
Xem ra phản đối chỉ có một mình Sẩm Tổ Hàng, một phiếu phản đối là vô dụng, cho nên chuyến đi này chúng tôi hoàn toàn theo Linh Tử an bài, đi công viên nước, sau đó sẽ đi ăn trưa rồi nói chuyện.
Ngày hôm sau, Sầm Tổ Hàng trở thành Khúc Thiên, gương mặt ủ rũ của Khúc Thiên vẫn ngoan ngoãn đi theo chúng tôi tới công viên nước.
Công viên nước này mới khai trương hai năm, rất nhiều công trình còn rất mới. Hơn nữa đây là đầu hè, người tới chơi cũng nhiều hơn so với lần trước tôi đi.
Mặt vẫn nhăn nhó, anh ấy đứng ở cổng, lời đầu tiên nói chính là: "Nhiều người vậy sao? Hay là chúng ta tới tìm ông chủ rồi bao hết."
Kim Tử tức giận nói: "Đừng ảo tưởng, chút của cải nhà cậu đủ để bao hết sao? Thực tế đi."
Chị Kim Tử mang theo chồng cùng con tới. Đây là lần đầu tiên tôi gặp con của chị Kim Tử. Trong cuộc nói chuyện của bọn họ tôi cũng biết, lần này một hai phải tới công viên nước chính là do đứa bé đòi tới.
Xung quanh rất nhiều người, mọi người đều rất ăn ý mà không nói bất cứ chuyện bí mật gì. Sau khi thay áo tắm, Kim Tử đã thuê một cái bàn, mấy người đàn ông đang ngồi đó chơi bài.
Kim Tử ôm con tức giận nói: "Tới nơi này để chơi bài sao? Vậy các người ở nhà chơi bài không phải tốt hơn à. Đi thuê cái pháo cá sấu đi." Những lời này là chị ấy nói với chồng mình.
Chồng của chị hạ bài trong tay xuống, quay sang Khúc thiên nói: "Thôi, không chơi nữa." Anh ấy nói xong rồi rời đi. Linh Tử cùng người bạn tên Tiểu Mạc cùng nhìn về phía Khúc Thiên, ba người sửng sốt một chút, Tiểu Mạc nói trước: "Ngồi không?"
"Tôi không!" Khúc Thiên nói. Thời kỳ anh ấy sống còn chưa có kiểu chơi bài đấu địa chủ này.
Tiểu Mạc phá lên cười: "Thời buổi này còn sẽ không đấu địa chủ à?"
Linh Tử cũng cười: "Bởi vì bọn họ vốn dĩ chính là địa chủ."
(Sant: Đoạn này mình chả hiểu gì, dịch theo chữ:v)
Tôi có chút bất an. Sầm Tổ Hàng có đôi khi rất mẫn cảm. Mỗi khi tôi gọi anh ấy là 'ông già' anh ấy cũng tức giận. Hiện tại nói anh ấy như vậy, lỡ như anh ấy tức giận thì sao?
Khúc Thiên hơi hơi mỉm cười, ngồi xuống, đem bài Poker chia thành cửu cung cách, nói: "Chơi kỳ môn độn giáp, chơi cờ."
"Đây là khiêu chiến? Chị, nghênh chiến! Hai đánh một, tôi không tin không thắng được Sầm gia!"
Chị Kim Tử rất sảng khoái đưa đứa bé cho tôi bế, tự mình ngồi vào chỗ Tiểu Mạc, còn Tiểu Mạc liền lui lại một chút.
Bọn họ chơi tôi xem không hiểu, liền ôm đứa bé cùng chơi đùa. Đứa bé đã không còn nhỏ, đã khoảng 5 tuổi, nói rất nhiều. Tôi hỏi gì đáp lấy, giọng mềm mại trong trẻo, rất êm tai.
Thỉnh thoảng cô bé còn cầm áo tắm của tôi kéo kéo, khiến tôi không thể không đề phòng con bé có thể khiến tôi bị hở.
Đệm cá sấu được mang tới, lớn chừng hai mét, sâu một mét. Bé gái cùng ba mình xuống nước chơi. Bên kia phát ra tiếng hò eo: "A! Chị, hợp tác vui vẻ, chúng ta thắng rồi."
Sầm Tổ Hàng vậy mà lại thua. Có điều cũng phải, người ta có hai người để nghĩ kia mà. Anh ấy chỉ cười cười, đứng dậy hỏi tôi có muốn đi bơi hay không. Tôi lắc đầu, anh ấy liền giao tôi cho Kim Tử rồi tự mình xuống nước.
Chị Kim Tử vỗ người tôi: "Làm gì chưa?"
Tôi đỏ mặt: "Sao ạ?"
"Còn giả vờ. Được rồi, xem dấu vết trước ngực em kia là đủ biết."
Mặt tôi càng đỏ bừng, hôm nay tôi đã chọn áo tắm cẩn thận, vừa vặn che được dấu vết trên ngực. Có điều vừa rồi đứa bé lôi kéo khiến dấu vết lộ ra một ít.
Chị Kim Tử cũng không buông tha tôi, tiếp tục cười: "Được rồi, làm thì cứ làm đi. Người như Sẩm Tổ Hàng, không có người thân, chỉ có mình em, sau khi những việc này qua đi thì sự quan tâm của anh ấy cũng chỉ có em thôi. Cứ chờ để sống những ngày hạnh phúc đi."
Buổi sáng mọi người chơi rất vui vẻ, tôi cũng xuống nước chơi, chị Kim Tử luôn ở bên cạnh tôi khiến tôi không cảm thấy chút bất an nào. Việc quan trọng hôm nay rốt cuộc để tới phút cuối. Đó chính là bữa cơm trưa.
Bữa trưa được Tiểu Mạc đặt trước tại nhà hàng trong công viên nước. Mọi người thay quần áo, ngồi đợi đồ ăn mang lên, câu chuyện cũng bắt đầu.
Khúc Thiên nói về căn nhà tối qua chúng tôi đã xem kia, cuối cùng nói: "Thầy phong thủy nhà họ mời trước kia mặc kệ có phải là học thuật không tinh hay không, vẫn là cố ý hại người. Cửa sổ kia lộ ra khí tức luyện tiểu quỷ là chắc chắn. Tôi nghĩ chuyện này dù chưa chắc đã có liên quan tới Ngụy Hoa, nhưng ít nhất hắn cũng sẽ chú ý. Hơn nữa người đàn ông kia là thuần âm mệnh."
Kim Tử ôm con, cho con uống nước, nói: "Vì sao nhất định là Ngụy Hoa? Chẳng lẽ thành phố này không còn ai khác luyện tiểu quỷ sao. Đừng suy nghĩ hạn hẹp, như vậy sẽ không có lợi cho điều tra."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top