Chương 27: trang hoàng nhan sắc
Ở nhà trông cửa hàng chừng một tuần, cậu em kia được xuất viện về nhà. Ba tôi làm một bữa tiệc lớn, chính thức tuyên bố chúng tôi có thể quay lại nhà kia. Đương nhiên nhà này ba tôi vẫn tiếp tục ở.
Tôi còn chưa kịp tính toán thế nào, Khúc Thiên đã nói: "Chúng ta quay lại trường học đi. Dù sao tháng sau em phải nộp tác phẩm tốt nghiệp rồi, sau đó muốn làm gì cũng sẽ có nhiều thời gian."
Khúc Thiên nói rất đúng, sắp tới công việc của tôi ở trường sẽ tương đối nhiều, thậm chí tháng này có lẽ phải làm suốt đêm. Còn có một nguyên nhân khác, chính là về đó thì chúng tôi sẽ được ngủ giường lớn, không còn chật chội nữa.
Ăn cơm xong, chúng tôi thu dọn rồi trở về trường. Chúng tôi vừa mới trở về tiểu khu, cổng tiểu khu đã chen chúc đầy người, có lẽ đã xảy ra chuyện.
Khung Thiên cũng không chú ý tới chuyện đó, nhưng đông người tụ tập ở cổng như vậy, xe chúng tôi không đi vào được.
Xướng xe, chen vào trong đám người thì tôi thấy anh Đông ngồi dưới đất, trên đùi và cánh tay đều bị thương. Đặc biệt là chân, gần như bị chặt đứt. Một người khác đang đứng đó đếm bốn ngàn bồi thường. Nhiều người vây quanh đều bàn tán, vì sao không cho người kia đưa đi bệnh viện rồi bắt anh ta trả viện phí. Anh Đông không nói gì, dùng bàn tay dính đầy máu đếm tiền.
Anh Đông là người thuê nhà ở tầng dưới chúng tôi, lâu lâu đi lại sẽ gặp nhau, đôi khi cũng sẽ lên tiếng trò chuyện.
Khúc Thiên tiến đến hỏi: "Anh Đông, anh thật sự không đi viện sao?"
"Không cần, vết thương này tôi dùng thuốc Trung y của ông chú trong nhà là được, so với bệnh viện còn lành nhanh hơn. Cũng sẽ chỉ mấy bốn năm trăm tệ, còn có thể giữ được mấy ngàn cho con gái tôi đóng học phí."
Tôi nghe được có chút sửng sốt. Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Nhà tôi dù không tính là giàu có, nhưng chi phí sinh hoạt của tôi trước nay ba tôi chưa từng để tôi thiếu. Tôi không biết ba tôi có vất vả tích cóp học phí cho tôi như vậy không, có lẽ cũng không khác gì nhiều.Khúc Thiên tới đỡ anh Đông dậy, nói để chúng tôi đưa anh ấy về nhà.
Anh Đông lập tức nói: "Không cần, không cần. Người tôi thế này sẽ làm bẩn xe của cậu."
"Không có việc gì, lên xe đi." Khúc Thiên vẫn đỡ anh Đông lên xe. Sau khi xuống xe, lúc này là phải đi lên lầu. Loại nhà tập thể cũ này không có thang máy, Khúc Thiên lại kiên trì cõng anh Đông lên nhà.
Vào thời điểm hiện tại, giúp đỡ người khác nhiệt tình như vậy quả là chuyện hiếm. Nhưng ở vào thời đại mà Sầm Tổ Hàng sống, chuyện như vậy thật bình thường.
Nhà anh Đông không có ai, anh ấy nói, con đang học ở trường, vợ thì đang đi gọi ông chú tới xem vết thương cho anh ấy. Anh ấy còn luôn miệng kể ông chú kia điều trị gãy xương lợi hại như thế nào.
Khi tôi còn nhỏ, một anh gần nhà tôi cũng bị gãy tay khi ngã xe đạp, phải sang phòng khám bên cạnh chữa trị. Kết quả thanh nẹp không chặt, tay không liền lại, rốt cuộc phải tới bệnh viện đóng đinh vào xương.
Cho nên tôi vẫn luôn không ngừng nói chuyện với anh Đông, ý khuyên bảo anh ấy tới bệnh viện chụp x-quang xem sao. Khúc Thiên lại đi quanh nhà xem xét một lần. Tôi nhận ra điều khác lạ của anh ấy, đi đến bên cạnh ban công, hỏi nhỏ anh ấy là có chuyện gì.
Khúc Thiên nói: "Căn hộ này không dính sát khí gì, cũng không khuyết cung, cùng một hướng với nhà chúng ta ở tầng trên, cũng không có không vong. Vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện như kia?" Nói xong, anh ấy quay người sang anh Đông, hỏi: "Anh Đông, anh ở căn nhà này cảm thấy thế nào? Nơi này anh mua phải không?"
Anh Đông gật gật đầu: "Tôi mua, dùng tiền tích cóp cả đời. Trang trí lại cũng tốn mấy chục vạn. Khi đó còn có chút tiền. Ai ngờ sau khi vào ở thì gặp nhiều chuyện không thuận. Đầu tiên là tốt bi sốt suốt một tháng, chưa không khỏi, sau đó là bị xe đâm vào, người ta còn chạy mất. Người khác nợ tiền thì không đòi được. Hiện tại tôi lại bị như này. Cũng không biết tôi sẽ phải nghỉ bao nhiêu ngày, tiền cũng sẽ sớm hết. Hiện tại còn chưa đòi tiền được, con tôi tháng sau đã phải nộp tiền học phí rồi, vài vạn, tôi biết kiếm đâu được."
Lòng tôi ai oán, cái này cũng thật đủ xui xẻo.
Khúc Thiên nhíu mi, lần nữa xem toàn bộ căn hộ lại một lần. Tôi cũng đi theo nhìn một lượt. Dùng mấy chục vạn trang trí cho căn hộ hai ngủ một khách quả thật rất đẹp. Tường màu trắng, có các khung hình tròn màu vàng nhạt lồng ảnh bên trong.
Có thể nhận ra anh Đông trong ảnh rất khí phách, so với hiện tại là tốt hơn rất nhiều. Ban công kia cũng dùng rèm màu trắng được thêu những hoa văn màu bạc, hẳn cũng tốn không ít tiền.
Gạch cũng là màu trắng, phòng bếp, phòng vệ sinh... đều dùng màu trắng làm chủ đạo, nhìn rất sáng và sạch sẽ, còn giúp không gian có vẻ lớn hơn.
Tóm lại đây là một căn hộ nhỏ rất đẹp. Khi đó hẳn anh Đông có không ít tiền.
Tôi nói nhỏ với Khúc Thiên: "Không phải vấn đề của căn nhà, chẳng lẽ bát tự có vấn đề?" Lần trước gia đình hai vợ chồng son kia không phải cũng là như vậy sao? Nhà thì không có khuyết điểm lớn gì nhưng vẫn xảy ra chuyện.
Tôi bèn lấy điện thoại ra, hỏi: "Anh Đông, theo lịch dương thì anh sinh ngày nào, chuẩn xác, cả ngày tháng năm."
Tôi mở lịch vạn niên trên điện thoại, nghe anh Đông nói ngày sinh, anh ấy còn nghi hoặc hỏi: "Em biết xem?"
"Ha ha, em có học một chút."
Có được bát tự, Khúc Thiên đã nói: "Căn hộ này khắc anh ấy." Anh ấy quay sang anh Đông, giải thích: "Anh Đông, nếu anh muốn đổi vận thì bán căn hộ này đi, học là sửa chữa lại đi. Căn hộ này không hợp với anh."
Anh Đông đang đau đớn, cũng không nói nhiều, chỉ cau mày ngồi trên ghế sô pha. Lúc này vợ anh Đông mang theo một bác sĩ về, sau khi kiểm tra băng bó rồi kêu đơn thuốc Trung y gì đó. Chúng tôi bèn về nhà mình.
Khi đi lên lầu, tôi lại hỏi: "Căn hộ kia không hợp với anh ấy như thế nào."
"Bát tự anh ấy kỵ Kim. Nhưng toàn bộ căn nhà đều dùng tông trắng làm chủ đạo. Tông trắng là đại diện cho Kim, hình tròn cũng đại diện cho Kim. Căn hộ đó không có gì thích hợp với anh ấy cả, anh ấy mà ở trong đó thì sẽ rất kém may mắn. Nếu đổi lại là một người có bát tự hợp Kim ở bên trong thì không chừng có thể hô mưa gọi gió."
"À, vậy về sau nhà chúng ta sẽ trang trí như nào? Bát tự của anh..."
Khúc Thiên liếc nhìn tôi một cái, nói: "Dùng ngày giỗ của anh đi."
"Chẳng vui chút nào." Tôi lẩm bẩm.
Khúc Thiên cười, duỗi tay kéo tôi tới, nói: "Bát tự của em hợp Thủy, bát tự của anh hợp Kim, như vậy thì dùng màu trắng. Kim sinh Thủy, như vậy sẽ trợ giúp anh, em cũng sẽ gặp may mắn hơn."
"Vậy đồ đạc thì sao?"
"Có đường cong, có hình tròn. Đường cong là Thủy, hình tròn là Kim."
"Vậy nếu hai vợ chồng một người Thủy một người Hỏa thì phải làm sao?"
"Vậy thì dùng Hỷ Thần. Trong Hỷ Thần tìm quan hệ tương sinh. Nước với lửa thì cùng dùng Mộc."
Về nhà của chúng tôi, thấy quần áo trên người Khúc Thiên đều dính máu, tôi bảo anh ấy thay đồ để tôi giặt. Hơn nữa nhà này đã một tuần chúng tôi không về đây, giường cũng phải dọn dẹp một chút, sàn nhà cũng phải lau lại.
Bận rồi cả ngày, tới bữa tối mới cơ bản dọn dẹp xong. Tắm xong, nằm trên chiếc giường lớn của chúng tôi, lòng tôi nghĩ chính là, có gì đó thật không bình thường. Phòng bên kia, chiếc giường nhỏ của tôi, chẳng lẽ cứ bỏ không như vậy sao? Ngủ cùng một giường với anh ấy đã thành thói quen khiến tôi không có bất kỳ nghi vấn gì.
Sau khi Khúc Thiên tắm xong, thân thể Khúc Thiên lại được đặt trên sô pha ở phòng Khách, Sầm Tổ Hàng đi tới. Anh ấy mặc bộ đồ ngủ tôi mua, cũng không xem cuốn gia phả nữa mà nằm xuống bên cạnh tôi, ôm chặt tôi.
Khi ở nhà tôi, bởi vì giường nhỏ nên không ôm không được. Nhưng lúc này đã nằm giường lớn, hơn nữa trước kia chúng tôi ngủ trên giường này đều cách nhau một khoảng rất lớn sao?
Tôi bất an cựa người, Sầm Tổ Hàng liền nói: "Đừng nhúc nhích."
"Ách, buông em ra đã. Nóng." Tôi buột miệng nói ra. Nhưng nói xong tôi lại cảm thấy không đúng. Nhiệt độ cơ thể của Sầm Tổ Hàng vốn dĩ đã thấp, anh ấy ôm càng khiến tôi mát mẻ mới đúng. Vậy mà tôi lại cảm thấy nóng, vậy nhiệt này chính là từ trong thân thể tôi tỏa ra, khiến tôi có cảm giác bực bội.
"Vậy anh giúp em giảm nhiệt độ."
"Anh ôm càng nóng." Tôi biết nói những lời này nghe không hợp logic, nhưng đây là cảm giác chân thật của tôi. Có lẽ là trong lòng tôi đang phản bội tôi. Sau khi vì giường quá nhỏ mà phải ôm nhau ngủ, hiện tại tư thế này của chúng tôi khiến tôi thật sự bất an.
Cho dù tôi chưa từng trải qua nhưng không có nghĩa tôi là một đứa trẻ không hiểu gì. Ôm như vậy... một ngày nào đó súng sẽ cướp cò. Hơn nữa, lần đó không phải anh ấy đã... Ách, suýt chút nữa đã... Nếu lại một lần, có lẽ anh ấy sẽ không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top