Chương 20: Phòng nuôi quỷ linh nhi

Chạy lên lầu ba, chốt cửa phòng lại, Khúc Thiên thả tay tôi ra, nói: "Như này sẽ không sợ."

Hóa  ra anh ấy lo tôi sẽ sợ hãi khi đi qua lầu hai nên mới kéo tôi chạy  nhanh.

Tôi mỉm cười: "Sao anh lại tới đây? Sao anh biết để đến giúp em?"

Anh ấy không nói gì, đi tới bàn đọc sách của tôi rồi ngồi xuống ghế, chân gác lên mặt bàn, nhắm mắt lại: "Ngủ đi."

Tôi  hơi bối rối, dù giường của tôi không lớn như chiếc giường trong phòng  anh ấy nhưng ít nhất cũng lớn hơn so với chiếc giường trúc kia, vậy mà  anh ấy lại chọn ngồi ở bàn đọc sách cả đêm.

Có điều, tôi cũng không tiện nói với anh ấy là lên giường ngủ chung đi.  Cảm giác kia... sao lại khó chịu như thế. Tôi một mình nằm xuống giường.

Không  biết có phải do anh ấy ở bên cạnh hay không, hay là do sự uy hiếp của  nữ quỷ kia tạm thời được giải trừ, tôi rất nhanh ngủ thiếp đi. Lại còn  ngủ rất ngon, khi tỉnh lại trời đã sáng rõ.

Khúc Thiên không còn ở  phòng tôi, đến khi tôi vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu thì thấy anh ấy  đang ngồi uống trà với ba tôi, nói chuyện về chiếc bàn trang điểm kia.  Mặc dù cha tôi rất không nỡ bỏ chiếc bàn kia, nhưng cuối cùng ông vẫn  lựa chọn đồng ý với ý kiến của Khúc Thiên, đem bàn trang điểm chôn rồi  cúng siêu độ.

Chuyện siêu độ Khúc Thiên không làm. Mặc kệ thân  phận trước kia của anh ấy là gì, bây giờ anh ấy là Khúc Thiên, chí ít  cũng phải sống bằng thân phận của Khúc Thiên. Khúc Thiên là quan nhị  đại, không phải là một thầy phong thủy sẽ làm chuyện như siêu độ. Chuyện  này vẫn nên đi tìm Linh Tử.

Khúc Thiên gọi cho Linh Tử. Vừa vặn  hôm nay là một ngày nắng đẹp, tôi cũng không muốn ngồi nhà nhìn hai mẹ  con dì kia nên đi theo bọn họ ra cửa.

Vì để cho tôi phơi nắng,  xuống xe tôi định bung dù nhưng Khúc Thiên liền lấy dù của tôi, nhét vào  trong xe, bảo tôi phơi nắng nhiều một chút.

Tôi nhìn trời nắng như thế nào, chờ đến khi thân thể tôi khá hơn có lẽ tôi sẽ thành người châu Phi mất.

Chúng  tôi hẹn Linh Tử trong một quán ăn ở một trung tâm thương mại lớn. Lý do  là hôm nay Kim Tử tới đây mua đồ, cho nên chúng tôi cũng tới cho tiện.

Chúng  tôi tới quán ăn, không thấy Kim Tử đâu, chỉ thấy Linh Tử đang ngồi đối  diện hai bác gái trung niên. Nói là hai bác gái chứ hai người ăn mặc vẫn  rất thời thượng, bên cạnh lại còn có rất nhiều túi, xem ra là chiến  tích của một vòng mua đồ.

Còn bộ dáng của Linh Tử chính là đang xem phong thủy cho người ta, chúng  tôi cũng không quấy rầy họ mà ngồi ở bàn bên cạnh chờ. Linh Tử cũng  nhìn thấy chúng tôi, khẽ vẫy tay rồi tiếp tục nói chuyện với hai bác gái  kia.

Cách gần đó, tôi nghe được một bác gái nói: "Đại sư, ngài thấy có biện pháp gì hay không?"

"Gọi tôi là Linh Tử được rồi."

"Ài, khu nhà chúng tôi có mấy người đều do ngài xem nhà, chúng tôi đều biết trình độ của ngài, gọi là 'ngài' cũng là nên ạ."

Linh Tử cười cười, nói: "Tình hình nhà các bác cơ bản là không có vấn đề gì. Con gái lớn đều hướng ngoại."

"Nhưng con bé lại như vậy, trong nhà đâu có nhiều tiền cho con bé như thế."

"Cô ấy là trưởng nữ?"

"Đúng, đúng ạ, chúng tôi chỉ có một mình nó."

"Nhà của các bác, cửa hướng Đông Nam phải không?"

"Đông  Nam?"

Bác gái kia nhíu mi, do dự một chút, còn dùng tay đưa lên như đo  hướng, nói: "Là Đông Nam! Đại sư quả thật như thần."

Tôi cũng hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi Khúc Thiên ở bên cạnh: "Vì sao lại là Đông Nam?"

"Đông Nam là Tốn Tứ, Tốn Tứ chính là trưởng nữ. Cửa mở bên này, trưởng nữ sẽ hướng ngoại."

Linh  Tử được khen cũng chỉ cười cười như cũ, tiếp tục nói: "Con gái bác  không chỉ thích tiêu tiền, còn không hướng về gia đình, có thứ gì tốt  cũng chỉ nghĩ cho người khác, đều không nghĩ cho người trong gia đình,  đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Cơ quan con bé tặng thẻ mua  hàng, vậy mà con bé lại cho đồng nghiệp chứ không hề cho tôi một cái.  Ngài nói xem con gái tôi sẽ phải như thế nào? Có thể hóa giải được  không?"

"Rất dễ, chuyển nhà là được."

"Có biện pháp nào nữa hay không?"

"Vậy thì mặc kệ cô ấy đi, nữ sinh khi trưởng thành đều ít nhiều sẽ như vậy."

Bác  gái kia vẫn quấn lấy Linh Tử hỏi vài vấn đề. Đến khi Linh Tử nói thẳng,  khách cậu ta chờ đã tới, chính là chúng tôi, thì bác gái kia mới rất  thất vọng mà rời đi.

Nhưng như vậy cũng không đúng lắm. Ngụy Hoa dùng thân thể của mình để  hoàn hồn, cũng coi như là một kiểu tự luân hồi, chỉ là trong đó xuất  hiện một ít vấn đề khiến cho thần trí của không được thanh tỉnh. Tình  hình hiện tại chúng tôi không rõ ràng lắm, nếu Ngụy Hoa đã thanh tỉnh,  vì sao lại còn cần Lương Canh mua quần áo cho hắn?

Vốn tưởng chỉ  theo dõi Lương Canh một chút, kết quả trung tâm thương mại này quá lớn,  quá... phức tạp. Theo dõi được 2 vòng thì chúng tôi bị đuổi, không  ngờ mấy bà chủ shop lại nhớ rõ như vậy.

Linh Tử làm việc rất nhanh, lúc chạng vạng về tới nhà chúng tôi đã thấy có người tới đưa bàn trang điểm kia đi.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi lái xe nhà tang lễ đến khiến một đám  người tới vây xem. Cái này cũng chưa tính, sau khi đem bàn trang điểm  kia lên xe, người trẻ tuổi kia còn rải một xấp tiền giấy ra xung quanh  rồi mới lái xe rời đi.

Khi ăn cơm dì còn nói gì đó là không may  mắn, sao lại rải tiền giấy... Lần này ba tôi không mềm, gầm nhẹ một tiếng:  "Những việc này em đừng để ý!"

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy đêm nay sau khi đóng cửa phòng ba tôi sẽ bị dì bắt quỳ ở đầu giường mất thôi.

Không  còn cái bàn trang điểm kia, tôi cuối cùng cũng đã ngủ ngon. Hơn nữa  Khúc Thiên cũng vẫn dựa vào bàn đọc sách của tôi để ngủ.

Sáng sớm ngày  hôm sau, dì cùng ba tôi nói chuyện cố ý nói lớn cho tôi nghe. Nói cái gì  mà ở bên nhau như vậy không tốt, dù sao hiện tại cũng chưa kết hôn. Ra  ngoài ở cùng nhau không tính, hiện tại ngủ ở nhà, hàng xóm sẽ xì xào nhà  không gia giáo. Ba tôi không nói lời nào, tôi thì nghĩ, tôi với Sầm Tổ  Hàng hẳn cũng được coi là kết hôn rồi.

Trường học của chúng tôi  được coi như ở ngoại thành của thành phố, ở gần đây có rất nhiều khu nhà tập thể cũ đã có từ vài chục năm trước. Bởi vì giá cả so với những tòa nhà  mới hay những nhà ở trung tâm rẻ hơn rất nhiều nên rất nhiều người đi  làm công đều đến khu này tìm mua lại nhà. Cũng có một số giáo viên sẽ  đến đây mua nhà, đặc biệt là những giáo viên chuẩn bị kết hôn. Đó là  những người trẻ mới vừa công tác chưa được mấy năm, tích cóp chưa đủ,  nơi này cũng gần trường tôi nữa, khu tập thể giáo viên ở trong trường  cũng không đủ chỗ cho tất cả giáo viên.

Chiều hôm đó, tôi vẫn còn đang ở phòng vẽ hoàn thành tác phẩm thì điện thoại vang lên.

Nhìn điện thoại báo Khúc Thiên gọi đến, tôi lập tức bấp nghe.

Anh  ấy nói ở trong điện thoại: "Lát nữa khi về thì gọi cho anh. Chúng ta  tới xem nhà mới cho một thầy giáo, thầy ấy nhờ người tìm anh, bảo anh  tới xem giúp căn nhà mới của thầy. Ăn cơm bên đó luôn."

Tôi đồng  ý. Từ sau lần giải quyết tử ốc cho Đậu Đậu, lại giúp em gái kia đuổi âm  linh ở nhà, tin tức của tôi và Khúc Thiên có lẽ toàn trường đều biết.

Hơn  nữa Khúc Thiên cố ý tạo tin đồn, nói tôi là hậu duệ của Sầm gia. Thế là  sau đó lại có người đồn nhảm nhí, nói rằng tôi thích Khúc Thiên nên đã  dùng bùa chú khống chế anh ấy, khiến anh ấy chia tay với Lệ Lệ. Như vậy nên tất cả mọi người lại đứng về phe Lệ Lệ là như vậy?

5 giờ chiều, dọn dẹp lại đồ dùng, tôi vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Khúc Thiên. Tôi đứng chờ ở dưới một lúc thì Khúc Thiên đã lái xe tới.

Thầy Tằng vừa mới kết hôn chưa được một tháng, là mới tổ  chức trong hoạt động hôn lễ tập thể do đoàn thanh niên cộng sản của  thành phố thực hiện. Ở trong trường học cũng bàn tán một phen, cho nên  dù thầy ấy không phải là giáo viên trực tiếp dạy tôi thì tôi vẫn biết  mặt.

Xe vòng vào con đường nhỏ phía sau, vào một khu nhà tập thể rất cũ. Khu này gồm nhiều tòa nhà rất cũ chỉ chừng năm sáu tầng.

Khúc Thiên gọi điện thoại hỏi địa chỉ, khi dừng xe lại thì thầy Tằng đã đứng ở cầu thang đợi chúng tôi.

Sau  khi chào hỏi khách khí, chúng tôi đi theo thầy Tằng lên lầu. Nhà mới  của thầy ở lầu bốn, đi ở cầu thang cũng có thể cảm giác được nơi này  cùng với tòa nhà cũ nát chúng tôi đang ở kia được xây ở cùng một khoảng  thời gian.

Khi thầy Tằng đang mở cửa, một hàng xóm từ trên lầu đi  xuống, đó cũng là một giáo viên trường tôi, thầy ấy còn đang ôm một con  chó trắng rất lớn. Hai người chào hỏi, thấy chúng tôi tới giúp thầy  Tằng xem nhà, thầy giáo kia cũng liền muốn vào cùng cho vui. Nhìn ánh  mắt kia, hẳn người thầy này đang cười nhạo với tôi cùng Khúc Thiên, có  lẽ không phải là chờ chê cười chúng tôi mà đang chờ để chê cười thầy  Tằng.

Thầy Tằng mở cửa ra, chúng tôi đi vào, thầy giáo kia cũng  dắt con chó đi vào. Chỉ là con chó kia vừa vào cửa đi chưa được hai bước  đã quay đầu chạy, thầy giáo kia chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Thầy Tằng nói: "Anh ta cũng thật là... Tâm tư của anh ta còn tưởng chúng ta không biết hay sao?" Nói rồi đóng cửa lại.

Tôi nhìn một lượt quanh ngôi nhà, thật đúng là không thể tin được, bên  ngoài cũ kĩ rách nát nhưng bên trong lại trang trí rất đẹp. Nếu không  nhìn cảnh quan bên ngoài mà chỉ nhìn bên trong căn nhà, tôi nhất định sẽ  cho rằng đây là một ngôi nhà mới.

Sạch sẽ chỉnh tề, còn có phong  cách rất hiện đại. Chỉ là khi tôi còn đang đánh giá, Khúc Thiên đã nói  nhỏ bên tai tôi: "Ngôi nhà này chắc chắn có đồ vật không sạch sẽ. Lấy la  bàn ra xem đi."

"A? Sao lại thế được? Nhìn gọn gàng sạch sẽ, lại đầy ánh sáng thế này."

"Chó rất mẫn cảm với chuyện này. Một căn nhà mà chó vừa tiến vào đã quay  đầu chạy thì cơ bản không phải là một ngôi nhà tốt. Có lẽ chính là nhà  có quỷ. Một số vùng nông thôn khi đi xem nhà luôn dắt cho theo là vì  thế."

Tôi giật mình, nhìn ngôi nhà này không hề giống những ngôi  nhà ma chúng tôi từng đến xem. Không phải những ngôi nhà có vấn đề đều  sẽ âm u ẩm ướt gì đó sao?

Tôi lấy ra la bàn, bắt đầu đo lường sơn  hướng, đồng thời cũng đi khắp các góc nhìn xem có nơi nào có từ trường  dị thường không. Có điều tôi một chút cũng không cảm thấy ngôi nhà này  sẽ là nhà ma, không hề cảm nhận được cho nên tôi rất thoải mái không hề  có áp lực tâm lý lớn. Nhưng khi tôi tới gần chiếc tủ lạnh kia thì thấy  kim la bàn bắt đầu chìm xuống.

Điều này chứng tỏ nơi này có sự  tham gia của âm linh. Kim la bàn lệch về phía nam hay phía bắc là khác  nhau, cũng có ý nghĩa khác nhau. Nhưng kim chìm xuống thì tuyệt đối là  có vấn đề.

Tôi nghĩ liệu có phải nhiễu động do tủ lạnh hay không? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Khúc Thiên đã rút phích điện của tủ lạnh ra.

Vợ thầy Tằng đang bày biện đồ ăn, liền nói: "Tủ lạnh đó là mới mua. Ăn cơm trước rồi hãy xem đi."

Tủ  lạnh rút điện rồi nhưng kim la bàn vẫn chìm xuống. Khúc Thiên nhìn  tường phía sau tủ lạnh, vỗ vỗ vào, hỏi: "Thầy Tằng, sau tường này có gì  đặc biệt không?"

Thầy Tằng đang bê bát đũa, nói: "Có tường kép, chủ nhà trước nói có làm  một két nước ở bên trong, mỗi khi mất nước cũng sẽ dùng được mấy ngày."

"Như vậy là két nước rất lớn?" Khúc Thiên gõ vào nhiều chỗ trên tường.

Còn  tôi khi nghe đến có két nước, lông tơ liền dựng đứng hết lên. Két nước  a, lần trước thầy cái két nước kia là đã tìm thấy một thi thể.

Khúc Thiên áp tai vào tường, gõ gõ lên tường, sau khi không thấy phản ứng gì liền nói với tôi: "Dùng đồng tiền gõ vào tường đi."

Đồng  tiền là đồ của anh ấy nhưng anh ấy lại rất ít khi dùng, có lẽ nguyên  nhân là do thể chất của anh ấy. Tôi nhận đồng tiền anh ấy đưa, một tay  đỡ la bàn, một tay dùng đồng tiền gõ vào tường. Tôi chỉ nhẹ nhàng gõ vào  tường vài cái, kim Thiên Trì* bỗng run rẩy dị thường.

*Kim Thiên Trì: La bàn phong thủy có một la bàn nhỏ bằng nước đặt ở giữa, có  một kim chỉ nam nổi lên trên mặt nước, bàn này gọi là Thiên Trì.


Vợ  thầy Tằng nhiệt tình tới mời chúng tôi ra ăn cơm trước. Khi đang ăn  cơm, Khúc Thiên liền nói tường kia phải phá ra xem một chút. Vừa nghe  phải phá tường, vợ thầy Tặng liền không vui, nói: "Vừa mới trang trí lại  không lâu. Phá tường xong, đến lúc đó trang trí lại kiểu gì cũng khó  coi."

Thầy Tằng cũng có ý này, nhưng Khúc Thiên vẫn nói: "Nhất  định phải phá ra xem. Em nghi ngờ bên trong có cái gì đó hay đồ vật nào  đó không sạch sẽ. Hai người không phải nói sau khi đến đây ở vẫn luôn  gặp xui xẻo sao? Nếu ở cùng với quỷ, có thể gặp may mới là lạ. Tìm thợ  đến đập tường đi."

Thấy bọn họ có vẻ do dự, Khúc Thiên nói: "Nếu không  hai người cứ suy nghĩ mấy ngày, nếu đồng ý phá tường thì gọi em đến đây  xem."

Thầy Tằng đồng ý. Khi chúng tôi ra về, mới đi ra cửa đã  nghe được tiếng vợ thầy Tằng trách móc chồng mình: "Anh đấy, đi mời  người nào tới xem phong thủy không mời, lại mời hai học sinh? Anh không  biết xấu hổ sao? Hiện tại thì hay rồi, đập tường đi, thì cái nhà này còn  cần làm gì?"

Khi đi cùng Khúc Thiên xuống lầu, tôi nhỏ giọng hỏi: "Anh thật sự cảm thấy tường đó có vấn đề à?"

"Ừ."

Nhà  cũ, bên trong trùng tu dù rất đẹp thì bên ngoài vẫn rất xấu, ngay cả  đèn hành lang cũng không có. Nơi này tôi lại không quen, khi đi xuống  cầu thang phải đi rất chậm. Chợt cảm thấy một bàn tay lạnh nắm lấy bàn  tay tôi, Khúc Thiên nói: "Đếm đi, đếm xem cầu thang nơi này có bao nhiêu  bậc, như vậy thì sẽ không bị ngã. Bắt đầu đếm từ nơi này, một, hai,  ba..."

Tôi nắm tay anh ấy, chợt mỉm cười trong bóng tối.

Cuộc sống dường như đã trở lại như trước kia. Thay đổi duy nhất chính là  tôi ngủ trên chiếc giường lớn của Khúc Thiên, và Khúc Thiên cũng ngủ ở  mé giường bên kia. Nhưng chúng tôi không có bất kỳ tiếp xúc thân mật  nào, hẳn anh ấy lo lắng tôi lại bị sốt.

Mấy ngày sau, thầy Tằng lại tới tìm chúng tôi. Vẫn là đến thẳng nhà nhờ chúng tôi sang bên ấy, khi đó đã là lúc đêm muộn.

Thân  thể Khúc Thiên vẫn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, tôi đi mở cửa.  Sầm Tổ Hàng đứng ngay sau tôi, khi đó tôi có chút luống cuống, chợt nhớ  ra thầy Tằng hẳn chưa nhìn thấy Sầm Tổ Hàng bao giờ.

Tôi nói, có đi thì cũng để ngày mai rồi đi.

Nhưng thầy Tằng lại cứ yêu cầu phải đi ngay bây giờ.

Sầm Tổ Hàng lén nhập lại vào người Khúc Thiên, đi tới nói: "Đi thì đi, tới đó xem sao."

Thay quần áo, khi ra cửa mới nhìn thấy vợ thầy Tằng đang đứng ở cầu thang, rõ ràng là đã khóc.

Từ  bên này đến nhà mới của thầy Tằng cũng phải vài phút. Trong vài phút  này, vợ thầy Tằng nói cho chúng tôi điều kì lạ xảy ra trong nhà. Cô nói  cả hai người đều có chung một giấc mơ. Trong mơ có một đứa bé hỏi bọn  họ, chủ nhân của nó đâu, có phải là không cần nó nữa không? Mấy ngày hôm  nay đều là như thế, nhưng đêm nay vợ thầy Tằng khi vào WC liền nghe  được một tiếng nói mơ hồ, nói "Nơi này đã có ta, ta không cần có thêm  bạn nhỏ nào nữa được sinh ra."

Vợ thầy Tằng vừa mới kiểm tra biết  được mình có thai, những lời này khiến cô hiểu ra, cả đêm nói với thầy  Tằng, rằng muốn tới tìm chúng tôi.

Đi đến căn nhà mới của bọn họ,  vào ban đêm nơi này cũng không có gì là kỳ quái. Khúc Thiên đi thẳng  tới trước tủ lạnh, rút phích cắm, lại hỏi: "Có thứ gì không? Búa hay gì  đó?"

Thầy Tằng nghĩ nghĩ, mới đi lấy một cái búa nhỏ. Một gia  đình mới kết hôn cũng không mong đợi có vật gì tốt hơn được. Nhưng cái  búa kia có lẽ là quá nhỏ, chỉ là cái búa dùng để sửa chữa bàn ghế mà  thôi.

Khúc Thiên vẫn nhận lấy cái búa, cùng thầy Tằng dịch chuyển tủ lạnh ra chỗ khác.

Vợ thầy Tằng đứng bên cạnh lo lắng nói: "Sẽ không đập hỏng tường khiến tường sập xuống chứ?"

Khúc Thiên nói: "Bên trong là rỗng, lại không phải là cột chịu lực, không sụp được. Hơn nữa đây chỉ là tường đơn."

Tường  đơn? Trước kia nhà của tôi đã cải tạo lại, cho nên tôi biết tường đơn  là cái gì. Rất nhiều nhà, đặc biệt là nhà cũ giống như nhà tôi vậy, là  dùng gạch nung, lúc ấy còn chưa có gạch ống. Tường nhà được chia thành  tường chịu lực và tường không chịu lực. Tường không chịu lực có thể đập  bỏ, một số gia đình cải tạo lại các phòng chính là đem đập bỏ tường  không chịu lực này để làm tủ âm tường. Nói tóm lại, tường đơn chỉ dùng  để chia không gian, do đó tường đơn chỉ được xây bằng một hàng gạch, rất  mỏng, không chịu được va đập mạnh.

Khúc Thiên cầm búa đập vài  cái lên tường, lớp vữa trên mặt tường rơi xuống. Tôi nhỏ giọng nói:  "Tiếng động lớn như vậy, hàng xóm sẽ có ý kiến."

Nhưng bọn họ đều  không để ý tới tôi. Chỉ là tường đơn, vài phút sau Khúc Thiên đã đập  được một đống gạch. Thật đúng là tường đơn, hơn nữa lại là tường đơn  dựng thẳng, so với tường đạo cụ khi đóng phim thì chỉ rắn chắc hơn một  chút mà thôi, có khi dùng sức đấm cũng có thể đánh đổ.

Khi hai  người đàn ông đang bận rộn, vợ thầy Từng lo lắng nắm lấy tay tôi: "Liệu  bên trong có thật sự có cái gì không? Có thể khiến bảo bảo của cô tổn  thương không?" Phụ nữ trong hoàn cảnh này đều sẽ lo lắng cho bảo bảo.

Tường kia đã bị đục một cái lỗ cao chừng một mét, Khúc Thiên bảo thầy Tằng cầm đèn pin tới, anh ấy sẽ vào xem. Cầm lấy đèn pin, Khúc Thiên khom lưng đi vào. Tuy rằng tôi biết Khúc Thiên không có gì phải sợ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng. Tôi cũng nắm chặt lấy tay vợ thầy Tặng, cắn môi, bất an.

'Tách' một tiếng, bên trong sáng choang, bên trong  đó vậy mà lại có bóng đèn! Như vậy trong đó tuyệt đối không phải để két  nước. Thầy Tằng cũng giật mình, chui đầu đi vào.

Khúc Thiên nói: "Đừng vào, đi ra rồi nói."

Nhìn cũng biết, từ bên ngoài thì thấy không gian nơi đó cũng chỉ đủ cho một người.

Nhưng một nơi nhỏ như vậy sao lại vẫn lắp thêm bóng đèn?

Khúc  Thiên đi ra, nói: "Bên trong có đèn, có một bàn thờ, trên bàn thờ có búp  bê, không thấy lư hương nhưng có thể thấy dấu vết của ba nén hương. Hẳn  chỗ này để nuôi tiểu quỷ. Cụ thể là dạng tiểu quỷ gì, em còn chưa biết  được, có điều nếu là người nuôi, bọn họ chuyển nhà lại bịt kín nơi này  lại, thậm chí không mang tiểu quỷ đi. Như vậy rất khả nghi."

"Tiểu  quỷ?" Vợ thầy Tằng sợ tới mức há mồm thở dốc, thầy Tằng cũng không còn  bình tĩnh. "Khúc Thiên à, vậy em hãy nghĩ biện pháp giúp thầy đi."

"Chuyển nhà đi. Nhà ma không thể ở, hơn nữa lại còn có thai phụ. Tiểu quỷ rất đố kỵ, chuyển nhà đi."

Vợ  thầy Tằng thật sự đã phát khóc: "Nhưng nhà này vừa mới mua, cũng vừa  mới sửa lại. Tiền còn chưa thanh toán hết, chúng tôi đâu còn tiền để  chuyển nhà."

"Đúng vậy, Khúc Thiên, em xem có cách gì không?"

"Loại nhà ma này, cho dù muốn siêu độ đuổi đi, thậm chí có thể khiến nó  hồn phi phách tán nhưng vận thế của ngôi nhà hỏng rồi. Cho dù có thể tạm  thời đánh tan âm khí nơi này nhưng về sau nó vẫn thu hút vài thứ. Nếu  thật sự muốn ở thì phải làm một loạt pháp sự, sau đó cứ cách vài năm lại  phải làm pháp sự một lần."

Thầy Tằng cùng vợ đều im lặng. Loại  chuyện này, người bình thường gặp một lần trong đời đã thấy đủ phiền  toái, vậy mà đây cứ mấy năm phải làm một lần.

Khúc Thiên thấy bọn  họ không trả lời liền đẩy tủ lạnh chắn trước lỗ hổng kia, nói: "Kim  loại khiến tiểu quỷ không thể mở ra được. Trước tiên hai người cứ ngủ  đi, ngày mai gọi người đến xem."

Đêm đó, thầy Tằng cùng vợ cũng không ngủ ở nhà mà đi lên lầu trên ở nhờ  nhà đồng nghiệp. Khi từ tiểu khu này đi về, tôi nhìn điện thoại thì đã  hơn hai người đêm.

Ban đêm rất lạnh, tôi còn chưa kịp rụt cổ thì  quần áo trên người Khúc Thiên đều đã khoác lên người tôi. Không phải anh  ấy đã nói anh ấy không cảm nhận được nhiệt độ sao? Sao lại biết tôi cảm  thấy lạnh?

Tôi quay sang mỉm cười với anh ấy: "Cảm ơn. Anh tính sẽ gọi Linh Tử tới đây sao?"

"Ừ,  việc này anh không thể trực tiếp ra mặt. Chuyện lớn sẽ khiến ba mẹ Khúc  Thiên nghi ngờ, như vậy cũng sẽ khiến em bị chỉ trích nhiều thêm. Còn  em tuy rằng đang giả là họ Sầm nhưng nếu để em làm thì cũng chưa làm  được gì, cho nên gọi cho Linh Tử tới làm. Loại chuyện này cậu ta vẫn có  thể xử lý được."

Tôi gật gật đầu. Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên  Khúc Thiên nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra phía sau anh ấy. Mắt anh ấy chăm  chú nhìn vào một bóng người nhanh chóng biến mất nơi góc phố đối diện.  Tốc độ của bóng người kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là tốc của  người bình thường.

Tôi kinh hoảng nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên không có ý muốn đuổi theo, nói: "Đi thôi, về nhà."

"Đó là ai?" Anh ấy kéo tôi đi rất nhanh, tôi nhỏ giọng hoi.

"Ngụy Hoa!"

"Ngụy Hoa?! Theo dõi chúng ta?"

"Hẳn là thế."

"Không phải hắn ta đi theo dõi chị em Linh Tử Kim Tử hay sao?"

"Theo  dõi Kim Tử là người giấy, đích thân Ngụy Hoa tới theo dõi chúng ta. Lần  trước Lương Canh thỉnh người tới xem phong thủy, cố tình thỉnh người mà  Kim Tử bọn họ quen biết. Bọn Kim Tử đi theo, Lương Canh không nói gì mà  còn cho chúng ta tìm được gia phả Sầm gia. Sau đó Linh Tử bảo chúng ta  phải cẩn thận. Bởi vì Lương Canh biết chuyện trước kia, thậm chí có lẽ  còn có trợ giúp chuyện đó. Ông ta thấy Kim Tử Linh Tử ở đó vì sao lại  không hề đề phòng? Rất rõ ràng là ông ta cố ý nhả gia phả cho chúng ta,  để chúng ta nhặt được. Mà hiện tại người cầm gia phả là anh, Ngụy Hoa  đương nhiên sẽ tới theo dõi anh."

Chuyện trước kia rốt cuộc có  bao nhiêu phức tạp, tôi không rõ lắm. Liên lụy nhiều người như vậy, còn  khiến Sầm Tổ Hàng không ngại gặp nguy hiểm mà điều tra chuyện này.

Quay  về căn nhà chúng tôi ở, Khúc Thiên đi xem xét một lượt quanh nhà, sau  đó nói: "Mấy ngày này em chú ý một chút, anh sợ Ngụy Hoa sẽ ra tay. Cái  này em cầm đi, phải mang ở trên người, luôn mang theo. Ngoại trừ lúc tắm  ra thì lúc nào cũng đừng bỏ."

Anh ấy vừa đưa tay lăng không vẽ bùa vừa nói, sau đó đem lá bùa gấp lại hình tam giác rồi đưa cho tôi.

Tôi thắc mắc: "Là cái gì?"

"Bùa bình an."

Nếu  đối phương là Ngụy Hoa, bùa bình an có tác dụng sao? Tôi không có ngu,  chẳng lẽ không đoán được sao? Cái này hẳn chính là bùa phân hồn lần  trước anh ấy đã từng đưa tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top