Chương 13: Tháp Văn Xương

Ở trong mơ, tôi giãy giụa, kêu to, rốt cuộc đến khi bừng tỉnh tôi mới nhận ra tôi đang ở trong lồng ngực một người. Cũng không phải ấm áp mà có chút lạnh lẽo.

Tôi liền biết đó là Sầm Tổ Hàng, hơi hơi đẩy anh ấy ra, liền thấy được anh ấy mặc đồ kiểu Trung Quốc. Tôi hít hít cái mũi: "Em không sao."

"Anh nghe thấy em gọi anh."

Tôi sửng sốt một chút, tôi có gọi anh ấy sao? Đúng rồi, ở trong mơ tôi đã gọi Sầm Tổ Hàng. Cho nên anh ấy tới đây?

Trong lúc nhất thời bao nhiêu ấm ức trong tôi đều tuôn ra, tôi vừa khóc vừa nói: "Hôm nay ở bệnh viện tâm thần em gọi anh, sao anh lại không nghe thấy? Hức hức... Hại em bị bọn chúng trói lại. Bọn chúng còn đụng chạm em rất ghê tởm. Hức hức... Nói cái gì mà anh là quỷ rất lợi hại, cái gì mà dính khí tức của anh thì bọn chúng... bọn chúng... hức hức..."

Tôi vừa nói vừa khóc, Sầm Tổ Hàng vẫn ôm tôi như vậy, khiến nước mắt nước mũi của tôi dính hết vào quần áo anh ấy.

Chờ đến khi tôi khóc mệt, từ trong lòng ngực anh ấy ngẩng đầu thì quần áo kia đã không còn bộ dáng hoàn chỉnh. Dường như anh ấy chỉ có một bộ đồ này.

Ngón tay của tôi xấu hổ chọc chọc chỗ quần áo bị ướt, chọc đúng vào ngực anh ấy: "Lát sáng ra em sẽ đi mua quần áo cho anh."

"Ừ, nhớ kỹ, anh là Sầm Tổ Hàng."

Tôi biết anh ấy là Sầm Tổ Hàng mà, nhưng anh ấy cứ lần nữa nhấn mạnh như vậy, tôi cũng hiểu được ý tứ anh ấy: "Được, về sau khi không có ai, em sẽ gọi anh là Sầm Tổ Hàng."

"Ừ, ngủ đi, anh sẽ ở đây với em, sẽ không để ai làm tổn thương em."

Ngày hôm nay tôi thật sự mệt mỏi, nằm xuống một hồi liền chìm vào giấc ngủ. Không biết có phải do Sầm Tổ Hàng có pháp lực gì không, hay sự tồn tại của anh ấy khiến tôi an tâm, tôi ngủ một mạch mà không tiếp tục gặp ác mộng.

Ngủ tới khi trời hừng đông. Nói là hừng đông, đó là dùng ánh sáng xuyên qua rèm để phán đoán. Nơi này rèm rất dày, vậy mà ánh sáng vẫn xuyên qua được, hẳn ít nhất đã hơn mười giờ sáng.

Tôi chớp chớp mắt, có cảm giác không giống như đang nằm trên chiếc giường trúc của tôi, không thể nói được không giống thế nào, dù sao cảm giác chính là không giống.

Xoay đầu, liền thấy được tôi đang nằm bên cạnh Sầm Tổ Hàng. Anh ấy cũng nhắm mắt giống như đang ngủ. Có điều anh ấy không đắp chăn, cũng không lại gần tôi mà chỉ ngủ ở bên cạnh.

Thảo nào tôi không cảm giác được hơi lạnh từ anh ấy. Không biết có phải quỷ cũng cần ngủ hay không? Tôi chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận chú ý tới anh ấy. An tĩnh như vậy mà trông anh ấy thật đúng là rất soái. Hơn nữa cảm giác ngoại trừ nhiệt độ cơ thể thấp một chút ra thì cũng không có gì là không giống người bình thường.

Anh ấy là quỷ rõ ràng so với mấy tên quỷ bắt tôi ngày hôm qua thì không phải cùng cấp bậc. Bốn tên quỷ kia ngay cả hình ảnh ổn định cũng không có, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tôi chạm vào một chút, xem làn da của anh ấy thế nào. Tay tôi mới vừa vươn tới, còn chưa đụng vào người thì đôi mắt anh ấy cũng đã mở. Tay tôi liền cứ như vậy cứng đơ giữa không trung.

"Ha ha, chào buổi sáng. Sao anh lại ngủ ở đây? Trông anh ngủ rất thoải mái."

Tôi nhanh chóng buông tay xuống, đồng thời cũng nói vài câu lấy lòng.

Anh ấy cái gì cũng không nói, yên lặng đứng dậy, vươn tay vươn chân xoay người mấy cái rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.

Tôi dường như đã quen với sự trầm mặc này của anh ấy. Xem ra Sầm Tổ Hàng chính là người như vậy. Nghĩ tới tối qua tôi khóc thật xấu, tôi đã thật lâu không khóc như vậy, hơn nữa còn khiến quần áo người ta bị ướt. Cho nên tôi cũng rời khỏi giường, hôm nay phải đi mua thêm quần áo cho anh ấy mới được.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi gọi điện thoại cho Đàm Thiến, nói là muốn ra ngoài dạo phố. Dù sao cũng là cuối tuần, cô ấy cũng rất vui lòng cùng đi dạo phố với tôi.

Khi chờ cô ấy ở trường học tôi mới nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng. Tôi muốn mua quần áo để đốt cho Sầm Tổ Hàng, như vậy hẳn là mua quần áo giấy, mua thứ này có thể đi cùng Đàm Thiến sao? Nhưng Đàm Thiến đã đi từ ký túc xá tới, tôi cũng không thể lại bảo cô ấy quay về.

Cho nên tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho ba tôi, hỏi ông đốt quần áo thật cho người đã mất có được không? Ba tôi nói, người mới qua đời không phải cũng là đốt quần áo thật đó sao?

Nếu như vậy thì tôi cũng an tâm rồi, còn bảo ba tôi chuẩn bị, có lẽ cần tốn ít tiền, buổi tối tôi sẽ về ăn cơm với ông cộng thêm lấy tiền sinh hoạt cho tháng tới.

Đàm Thiến tới, cùng tôi đi vào trung tâm thành phố. Nghe tôi nói là đi mua quần áo cho Khúc Thiên, cô ấy kêu lên một cái đầy hưng phấn: "Như vậy mới giống bạn gái của Khúc Thiên. Kệ người ta nói gì, cậu cứ phải thể hiện cho bọn chúng tức."

Lòng tôi đã đủ ấm úng. Mọi người nhìn vào thì tôi đúng thật là chọc gậy bánh xe đâu có sai.

Chỉ là hôm nay Đàm Thiến có gì đó không ổn. Ngày thường cô ấy cũng hay nói chuyện với tôi, nhưng chưa từng có ngày nào giống hôm nay, liền miệng  không dừng lại.

Cho nên khi đi các cửa hàng xem quần áo, tôi còn hỏi cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy.

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi cô ấy liền có bộ dáng như sắp khóc đến nơi. Tôi đành trước tiên cứ chọn quần áo trước. Với tuổi tác của Sầm Tổ Hàng, đồ anh ấy mặc hẳn phải trưởng thành hơn Khúc Thiên một chút, cho nên tôi mua ba bộ áo thun quần jean cho anh ấy. Còn có giày nữa. Đôi giày kia của anh ấy cũng nên thay đổi. Ông già sáu mươi ngày nay cũng còn mặc thời trang hơn anh ấy.

Chọn quần áo xong, chính là giải quyết đôi mắt đã đỏ hồng của bạn bè. Chúng tôi tới KFC bên cạnh, cuối tuần nhiều người đến một chỗ ngồi cũng không có.

Đợi hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng có được chỗ ngồi, cô ấy cũng không muốn khóc nữa. Vị trí chúng tôi ngồi ở gần trong góc, cho dù bên ngoài có rất nhiều người thì chúng tôi cũng vẫn nói chuyện được mà không gây ảnh hưởng.

Vừa uống trà sữa, tôi hỏi cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy. Cô ấy một lúc mới nói, khoa tôi không phải sẽ có hai đề cử để thành nhân viên chính thức của công ty XX kia sao. Công ty kia rất lớn, rất nhiều bạn học đều muốn đi. Mười mấy người, chỉ chọn hai người. Hơn nữa có một người đã là được chọn sẵn, cô ấy là con gái của lãnh đạo công ty kia. Như vậy cũng chỉ còn lại một người.

Mà lần này tôi đã không còn hy vọng, tác phẩm của tôi ngay cả nhìn một cái cũng chưa mà giáo viên đã gạt đi. Hiện tại có hy vọng nhất chính là Đàm Thiến cùng Ưu Ưu. Ngày đó, sau khi giáo viên bình phẩm tác phẩm của tôi xong, tôi không thoải mái đã về trước. Mấy người bọn họ ở phòng vẽ tranh liền ồn ào tranh luận, cuối cùng cũng không biết là ai đã bày trò với tác phẩm của Đàm Thiến. Như vậy nỗ lực một tháng qua đều uổng phí.

Nhưng hiện tại dù có đánh nhau cũng không cứu vãn được chuyện này, Đàm Thiến có thể không khóc sao?

Đàm Thiến nói xong, nắm lấy cổ tay tôi nói: "Khả Nhân, cậu giúp tớ nhờ Khúc Thiên nói một chút đi. Không phải nhà anh ấy rất có thế lực sao? Bảo anh ấy giúp một chút."

Tôi có chút khó xử, chuyện này phải giúp đỡ như thế nào được? Việc này, đầu tiên là phải xem tác phẩm, tác phẩm không được thì nói gì cũng vô ích.

"Ừ... tớ sẽ thử xem." - Nói là nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn là không chắc chắn.

Tới 5 giờ chiều, tôi đã về tới nhà ba tôi. Dì kia cũng ở đây, tôi không nói chuyện nhiều với dì ấy, liền cầm chậu hóa vàng trong nhà mang ra ngã tư đường.

Trên mặt đất có một cái hố nhỏ, đem chậu bỏ vào đấy, sau đó dùng bật lửa đốt quần áo. Có người đi ngang qua nói tôi thiêu quần áo mới thật lãng phí, cảm giác rất mất mặt. Vừa nhìn đống lửa đang cháy, vừa nhỏ giọng thầm nói: "Sầm Tổ Hàng, quần áo mới của anh. Làm ơn, cái này giao cho Sầm Tổ Hàng."

Chờ sau khi quần áo cháy hết, tôi thu dọn đồ đạc rồi vào trong nhà. Dì đã làm cơm xong, ngồi vào bàn cơm, tôi hỏi: "Ba, hình như hồi nhỏ con có nghịch một cái tháp của ba, ba nói tháp đó dùng để giúp con có kết quả tốt khi đi thi. Là tháp gì nhỉ?"

"Tháp Văn Xương."

"Con muốn một cái, có còn không ạ?"

"Con muốn để làm gì? Chờ sau khi tốt nghiệp con về đây trông cửa hàng cho ba là được. Cửa hàng này về sau không phải là của con sao? Hiện tại con học phong thủy, cũng sẽ giúp nhiều để con sau này học đánh giá đồ cổ."

"Là cho Đầm Thiến, bạn thân của con. Cô ấy muốn tác phẩm lần này thật xuất sắc, có được một công việc tốt, chính là lần trước con đã nói, cơ hội vào làm việc ở công ty XX."

Ba tôi nhíu mi: "Tháp Văn Xương cũng không thể tùy tiện bày ra được. Lần trước đặt ở trong phòng con cũng là nhờ người xem phong thủy mới để."

"A, cái này không sao đâu, Sầm Tổ Hàng sẽ xem."

Dì kia ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ách, Khả Nhân à. Cháu xem tuổi cháu cũng không lớn không nhỏ, chuyện bạn trai vẫn nên thận trọng một chút. Lần trước không phải cháu đưa một người về nhà rồi sao? Tên là gì nhỉ, cái gì Thiên... Lần này sao lại có thêm một Sầm Tổ Hàng? Đừng như vậy, ở trường học sẽ làm hỏng thanh danh của mình."

Tôi nhìn ba tôi, rồi nhìn dì kia, bất đắc dĩ thở dài một cái.

Ăn cơm xong liền nghe thấy dì tôi đang cùng ba tôi nói chuyện ở phòng bếp, dì nói bà ấy cũng vì tốt cho tôi gì đó. Ba tôi cũng chỉ ậm ừ mà đáp lời, nếu không còn có thể thế nào? Nói cho dì ấy, Sầm Tổ Hàng chính là Khúc Thiên, Khúc Thiên chính là Sầm Tổ Hàng sao? Nếu dì này lại hỏi thêm vài câu, tôi sợ dì ấy cũng không dám gả cho ba tôi nữa.

Tôi cũng không vội trở về, liền ở nhà ba tôi tìm kiếm tháp Văn Xương. Đừng thấy cửa hàng đồ cổ sạch sẽ chỉnh tề, kỳ thật muốn tìm một vật gì đó rất khó. Đều là những vật nhỏ, muốn xem từng cái đều phải tiêu tốn nửa ngày thời gian.

Tôi còn nhớ rõ hình dáng của tháp Văn Xương, rốt cuộc ở trong phòng tôi cũng từng bày tháp Văn Xương một thời gian. Vậy mà tôi vẫn mất hơn nửa giờ mới tìm thấy nó ở trong một ngăn kéo. Đây vẫn là cái tháp Văn Xương tôi đã dùng trước kia, được chế tạo từ đá đen, trải qua nhiều năm như vậy trông vẫn rất sáng bóng, xúc cảm thật không sai khác.

Ba tôi từ phòng bếp đi ra thấy tôi tìm được cái này rồi, nhíu nhíu mày, nói: "Cái này rất quý."

"Con chỉ đặt trong phòng cho bạn ấy, sau khi tốt nghiệp rồi bạn ấy sẽ trả lại."

"Sao lại thế được!"

Tuy ba tôi nói như vậy nhưng tôi vẫn đặt cái tháp vào trong túi rồi cầm đi.

Trở lại nhà nơi tôi cùng Khúc Thiên đang ở, tôi vội không chờ được mà tự nghiên cứu nơi đặt tháp Văn Xương. "Lấy Lưu niên nhập trung cung, theo thứ tự phi tinh, sau đó là... Văn Xương tinh. Văn Xương tinh là thứ mấy nhỉ? Tham, Cự, Lộc Văn, Liêm, Vũ, Phá*. Nhất nhị tam tứ, tứ lục, tứ lục là ở... ngũ lục thất... nhất nhị tam tứ, tứ."

*Thứ tự các sao trong cửu tinh: Vận 1: Nhất bạch (Tham lang) vượng khí Vận 2: Nhị hắc (Cự môn) Vận 3: Tam bích (Lộc tồn) Vận 4: Tứ lục (Văn khúc) Vận 5: Ngũ hoàng (Liêm trinh) Vận 6: Lục bạch (Vũ khúc) Vận 7: Thất xích (Phá quân) Vận 8: Bát bạch (Tả phù) Vận 9: Cửu tử (Hữu bật). Cửu tinh trong Huyền Không ứng với bảy ngôi sao của chòm sao Bắc đẩu và hai sao Tả phù, Hữu bật trong Thiên văn học cổ của Trung Quốc. Hệ thống Cửu tinh là một trong những lý luận quan trọng nhất của Phong thủy Huyền không. Cửu tinh ứng với thời gian Cửu vận, mỗi một vận có một sao chi phối vũ trụ và tạo ra vượng khí. Các bạn google Cửu tinh phong thủy nếu muốn tìm hiểu sâu nhé.

Cung Văn Xương: Trong phong thủy học, vị trí Văn Xương luôn được chú ý và giữ một vai trò hết sức quan trọng. Văn Xương nếu được kích hoạt phù hợp sẽ có tác dụng to lớn trong việc thúc đẩy công danh, sự nghiệp, công việc học hành, nghiên cứu và hiệu quả làm việc cho gia chủ, cho trẻ nhỏ cũng như những người làm việc liên quan đến tri thức.

Văn Xương là chỉ phương vị sao Văn Xương bay đến, nói cách khác sao Văn Xương bay đến phương vị nào thì phương vị đó là vị trí Văn Xương. Bàn học của con cái, bàn làm việc của người lớn, giường ngủ trẻ em đặt đúng vị trí Văn Xương sẽ rất có lợi cho việc học hành, nghiên cứu, cho sức khỏe và cho công việc.

"Này"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Khúc Thiên: "Em vẫn chưa thuộc cửu tinh à?"

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, trừng mắt một cái: "Ai nói, Tham Cự Lộc Văn Liêm Vũ Phá Tả Hữu, chín!"

"Vậy sao em còn phải đếm một hai ba bốn? Khi anh mới ba tuổi anh đã có thể nói làu làu."

Tôi thật câm nín, không biết phải nói thế nào.

Gia tộc bọn họ căn bản chính là biến thái, chẳng trách sẽ bị diệt môn.

Anh ấy xoay người định rời đi, đột nhiên tôi nghĩ tới hôm nay đã đốt quần áo cho anh ấy, hỏi: "Quần áo anh đã nhận được chưa?"

Dù sao cũng tốn vài trăm đồng, lỡ như anh ấy không nhận được thì tôi thật thành kẻ ngốc.

"Đã nhận được."

Anh ấy vừa nói đã nhận được, tôi liền thấy thoải mái một chút, buông la bàn, từ trên chiếc giường trúc nhảy xuống đi tới trước mặt anh ấy: "Thật sao? Vậy anh mặc vào cho em xem, để xem có hợp không, dài ngắn thế nào."

Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười: "Hiện tại em không sợ thấy anh sao?"

Lúc này tôi mới nghĩ đến, muốn thấy anh ấy mặc quần áo không phải là có nghĩa tôi muốn gặp quỷ sao?

Sự hào hứng của tôi kém đi một ít: "Đang êm đẹp tự nhiên nhắc tới làm gì?"

Khúc Thiên cũng trầm mặt, đi trở về phòng đóng cửa lại.

Tôi hậm hực quay trở lại chiếc giường trúc của mình, tiếp tục tính sao Văn Xương của tôi. Vài phút sau, khi tôi còn chưa chắc chắn mình tính đúng hay không, cửa phòng lại truyền đến tiếng nói, là giọng của Sầm Tổ Hàng: "Tính đúng rồi! Dễ như vậy còn sợ sai, thật mất mặt."

Tôi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy đến là Sầm Tổ Hàng. Anh ấy mặc quần áo hôm nay tôi đã mua, phải nói, thật đúng là quá đẹp. Mặc quần áo như vậy trông anh ấy đẹp hơn rất nhiều.

Tôi ngẩng lên cười thật tươi với anh ấy: "Sầm đại soái ca, khỏe không."

Sầm Tổ Hàng hỏi: "Tháp Văn Xương em định để ở đâu?"

"Cho Đàm Thiến. Vừa rồi đã gọi hỏi cô ấy, cô ấy quyết định sẽ về nhà hoàn thành tác phẩm. Bằng không làm ở trường học, lỡ như lại bị kẻ tiểu nhân phá hoại, cô ấy hẳn sẽ khóc chết. Cho nên bày tháp Văn Xương ở nhà cô ấy."

"Vậy nếu vị trí tứ lục không thích hợp để bày thì phải làm sao?"

"Vậy theo la bàn, tìm tổ hợp 14, 41 hoặc là 39, 93. Đúng không?" Tôi nói giọng kiêu ngạo, tôi dám khẳng định là đúng.

Sầm Tổ Hàng gật gật đầu: "Cửu tinh phải xem thật nhiều. Học thuộc lòng rồi anh mới có thể dạy em Thiên Cương Bắc Đẩu."

"Oa, thiệt hay giả? Nghe nói cái kia có thể xuyên tường." - Tôi rất hưng phấn nói.

Từ trên giường nhảy vọt xuống, tiến tới nắm lấy cánh tay Sầm Tổ Hàng: "Anh làm một lần cho em xem đi."

Anh ấy nhìn tay tôi đang bám vào tay anh ấy, lạnh lùng nói: "Anh không cần cái đó cũng có thể xuyên tường."

Được rồi, đây là người ta quên mất. Tôi yên lặng buông lỏng tay ra. Anh ấy thấy tôi như vậy, chậm rãi thở ra, lấy một cây bút cọ rất lớn trong đám đồ dùng vẽ tranh của tôi, coi như kiếm gỗ đào, đưa chân bước tới một bước, miệng thì thầm: "Tham Cự Lộc Văn Thiên Vũ Phá." Lại bước một bước, lại niệm một lần "Tham Cự Lộc Văn Thiên Vũ Phá."

Bảy bước, anh ấy niệm bảy lần. Tôi ở bên cạnh vỗ vỗ vào tay anh ấy, cười hỏi: "Làm cái này để làm gì?"

Anh ấy buông cây cọ xuống: "Kết hợp phù ấn, chỉ quyết gì đó có thể tăng cười uy lực."

"Vậy ngày mai anh cùng em tới nhà của Đàm Thiến đi, em sợ em không tìm đúng hướng."

Anh ấy gật gật đầu.

"Vậy anh dạy em Thiên Cương Bắc Đẩu đi." - Tôi nói, cũng chạy tới lấy cọ ra .

Sầm Tổ Hàng thật sự là một thầy giáo tốt, anh ấy dạy rất nghiêm túc, chỉ là tôi học không được nghiêm túc lắm mà thôi. Bước chân đi đúng rồi nhưng lại không có được khí thế vừa rồi của anh ấy.

Có điều đêm đó tôi ở trong phòng này là đêm vui sướng nhất từ khi chuyển đến đây. Không biết là bởi vì có liên quan tới cuộc nói chuyện về phong thủy của chúng tôi hay là vì nguyên nhân gì khác, buổi tối hôm đó anh ấy cũng nói nhiều hơn so với thường này.

Tôi nói chuyện tới lúc muộn quá, mệt mỏi nên nằm xuống giường cứ thế ngủ. Cho nên căn bản tôi không biết Sầm Tổ Hàng lại không về phòng anh ấy, mà giống như hôm trước, nằm ở mép giường của tôi, có ngủ hay không tôi cũng không biết.

Khi tôi tỉnh dậy, thấy anh ấy nằm bên cạnh liền suýt nhảy dựng. Anh ấy không nói gì cả, lại khôi phục sự trầm mặc như ngày thường, đứng dậy xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng, cảm giác giống như chính tôi đã đuổi anh ấy đi vậy.

Nói thêm, hai buổi tối này anh ấy không hề làm gì tôi cả.

Buổi chiều, chúng tôi cùng tới nhà Đàm Thiến. Đàm Thiến đặc biệt vui vẻ. Bởi vì cô ấy vốn dĩ đã tính sẽ dọn về nhà ở, sau chuyện xảy ra ở trường học lần trước, cô ấy đã không còn gì để phân vân. Như vậy hành lý của cô ấy cũng đều sẽ dọn về hết đi. Chỉ là những đồ cho chuyên môn kia đều rất nhiều chứ chưa nói tới quần áo chăn màn gì đó.

Tôi bảo Khúc Thiên cùng đến nhà Đàm Thiến chính là tìm cho cô ấy một cu li cùng tài xế miễn phí. Bởi vì có thêm, chúng tôi cùng dọn đồ cho cô ấy mà không thấy mệt.

Chúng tôi đi vài lượt lên xuống lầu, cũng gặp phải Lệ Lệ. Lệ Lệ nhìn Khúc Thiên đầy khó chịu: "Anh thật đúng đã thay đổi. Trước kia khi em dọn đồ, bảo anh bê giúp ít đồ anh còn nói mất mặt, hiện tại lại ở chỗ này bê đồ giúp bạn của bạn gái."

Khúc Thiên không nói gì, coi như không nghe thấy. Tôi tiếp nhận sự xem thường của Lệ Lệ, cũng lựa chọn không nói lời nào.

Xe đến nhà Đàm Thiến, mẹ cô ấy hẳn đã được báo tin, cố ý ở nhà chờ. Sau khi chúng tôi dọn đồ xong xuôi cũng đã tới giờ cơm tối.

Ăn cơm tối xong, tôi lấy la bàn ra bắt đầu tìm cung vị. Khúc Thiên chỉ ở bên cạnh nhìn tôi, cũng không nói lời nào. Tôi ở trong đầu tính toán, sau khi xem la bàn xong liền ngơ ngác.

Vị trí Văn Xương tinh vậy mà lại ở phòng bếp! Hẳn không thể lấy tháp Văn Xương đặt trong phòng bếp nhà bọn họ được.

Tôi chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai, tiến đến bên cạnh Khúc Thiên, liên tục lấy lòng: "Giúp em tính đi, anh biết em tính rất chậm mà."

Khúc Thiên ngồi yên trên sô pha, móc điện thoại ra đưa cho tôi: "Dùng phần mềm."

Kỳ thật dùng phần mềm rất đơn giản, dùng la bàn tìm sơn hướng, sau đó đặt phần mềm theo hướng đó là thành. Tôi cũng không khách khi mà bắt đầu đo các sơn hướng. Ba mẹ Đàm Thiến thấy chúng tôi như vậy chỉ cười, đều cảm thấy đây là chúng tôi bày trò đùa giỡn.

Đàm Thiến vẫn luôn đi bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Khúc Thiên vậy mà lại đem điện thoại đưa cho cậu?"

"Có gì không đúng à. Điện thoại anh ấy có phần mềm kia, của tớ không có."

"Là điện thoại đấy, anh ấy tin tưởng cậu đến cỡ nào a. Có phải các cậu đã quyết định sẽ kết hôn?"

Đàm Thiến hỏi điều này khiến tôi cứng người lại.

Kết hôn! Tôi với anh ấy đã là vợ chồng. Chỉ là giấy hôn thú của chúng tôi không phải nhận ở Cục dân chính mà nhận ở chỗ Phán quan đại nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top