Chia tay trong im lặng
Mùa đông ở Seoul, thành phố này lạnh lẽo nhưng đầy sự sống. Dưới bầu trời xám xịt của những ngày cuối năm, ánh sáng từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa nhộn nhịp. Trong không khí ấy, Faker và Chovy lại gặp nhau, không phải trên sân đấu, mà trong một không gian khác, nơi không có những trận chiến nảy lửa, chỉ có hai người, với những suy nghĩ riêng biệt.
Đã lâu rồi Faker không nhìn thấy Chovy như thế này, không phải vì cậu thay đổi, mà vì khoảng cách giữa họ đang lớn dần lên theo thời gian. Cứ mỗi lần trận đấu kết thúc, họ lại trở về với cuộc sống của mình, tiếp tục chạy theo những đỉnh cao của sự nghiệp. Nhưng hôm nay, Faker cảm nhận rõ ràng rằng có một điều gì đó đang thay đổi.
---
Lặng Lẽ Từ Xa
Chovy, ngồi trên ghế trong phòng thay đồ, đang vuốt lại mái tóc dài của mình, một tay nắm chặt chiếc áo đấu màu xanh của Gen.G. Cậu không biết tại sao lại có cảm giác nghẹn ngào trong lòng. Mỗi khi nhìn vào gương, Chovy chỉ thấy một hình ảnh của chính mình, nhưng sâu trong mắt cậu lại là sự lo lắng, là những cảm xúc mà không biết làm sao để bày tỏ.
“Faker...” Cậu thì thầm tên anh, một cái tên mà cậu đã thầm mến từ lâu.
Vài tháng qua, Chovy luôn cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa họ, dù vẫn thường xuyên gặp nhau, trò chuyện và thậm chí còn thua trong những trận đấu không mấy căng thẳng. Faker không còn nhìn cậu như trước kia, ánh mắt anh không còn sự ấm áp, không còn những câu chuyện vui vẻ ngoài giờ luyện tập. Tất cả chỉ còn lại những khoảnh khắc ngắn ngủi trước và sau trận đấu, đôi khi chỉ là những lời nói lạnh lùng, xa cách.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa phòng thay đồ, đôi mắt vô thức nhìn theo từng bước đi của Faker, mặc dù anh đã rời đi từ lâu. Cậu chỉ muốn đến gần anh hơn, để có thể hiểu được những gì anh đang suy nghĩ.
---
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Faker có những dấu hiệu lạ. Anh trở nên im lặng hơn, ít nói hơn và hay tỏ ra mệt mỏi. Chovy chỉ biết lặng lẽ quan sát, không dám hỏi quá nhiều. Nhưng một phần trong cậu cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, sự thay đổi mà cậu không thể lí giải.
Một buổi tối muộn, sau khi trận đấu kết thúc và đội Gen.G đã quay về khách sạn, Chovy nhận được một tin nhắn từ Faker. Nội dung đơn giản, nhưng lại khiến cậu cảm thấy như có một cơn gió lạnh lùa vào tâm hồn mình.
"Chúng ta cần nói chuyện."
Chovy không biết có nên đáp lại hay không, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng, không thể bỏ qua. Sau một lúc ngắn ngủi, cậu đứng dậy và bước ra ngoài, đến nơi mà Faker đã hẹn gặp.
---
Faker đứng trước cửa sổ trong một căn phòng của khách sạn, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên một cảm giác xa cách. Chovy đứng ở cửa, nhìn vào bóng dáng quen thuộc ấy. Cậu cảm thấy một nỗi bất an khó tả, trái tim đập nhanh hơn bình thường.
“Anh... gọi em đến để nói chuyện sao?” Chovy lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt cậu không thể giấu được sự lo lắng.
Faker không quay lại, anh vẫn đứng nhìn ra ngoài, nhưng giọng nói của anh lại vang lên, lạnh lùng và rời rạc. "Chovy, chúng ta cần dừng lại."
Những lời này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Chovy. Cậu không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Cảm giác nghẹn ngào ấy khiến cậu không thể thốt nên lời, chỉ biết đứng yên, lặng lẽ quan sát Faker.
"Em... em không hiểu," Chovy lí nhí, cố gắng tìm lời giải thích. "Chúng ta đang rất tốt mà, không phải sao?"
Faker quay lại, ánh mắt của anh không còn ấm áp như xưa, mà là một sự im lặng lạnh lẽo. “Chúng ta không thể tiếp tục nữa. Anh cảm thấy... anh không còn đủ khả năng để giữ em bên cạnh.”
Chovy cảm thấy như tim mình vỡ ra từng mảnh. Cậu không thể hiểu tại sao Faker lại nói như vậy. Cậu yêu anh, yêu anh hơn bất kỳ ai, và cậu không muốn mất anh.
“Anh không thể vì một vài khó khăn mà bỏ rơi em như thế này, phải không?” Cậu nhẹ nhàng bước đến, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Faker, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Anh biết không? Em cần anh.”
Faker nhìn cậu, ánh mắt anh không thay đổi, nhưng trong đó có một nỗi buồn mà không thể diễn tả thành lời. “Em xứng đáng có một ai đó... yêu em thật sự, không phải là anh.” Giọng anh nhỏ lại, như thể cố gắng thoát khỏi sự cảm nhận ấy.
Chovy không thể nói gì thêm. Cậu đứng đó, lòng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. “Anh có thể ở lại với em một chút nữa không? Chỉ một chút thôi…” Giọng cậu yếu ớt, như thể đây là điều duy nhất cậu có thể cầu xin.
Faker im lặng, đôi mắt anh dường như đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình. Cuối cùng, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ.
Chovy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Faker, không nói gì. Cậu không cần phải nói gì. Cậu chỉ cần ở đây, bên cạnh anh, dù cho khoảng cách giữa hai người có rộng đến đâu.
---
Cả hai ngồi đó, trong im lặng. Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng Chovy. Cậu chỉ muốn nói với Faker rằng mình không thể sống thiếu anh, rằng cậu sẽ thay đổi, sẽ làm mọi thứ để anh hạnh phúc, nhưng những lời ấy lại tắc nghẹn trong cổ họng.
Một lúc lâu sau, Faker đứng dậy, ánh mắt anh nhìn Chovy lần cuối cùng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong cậu, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm thấy.
“Anh... anh không muốn em phải buồn,” Faker nói, giọng anh gần như nghẹn lại. “Nhưng chúng ta thật sự không thể tiếp tục.”
Chovy nhìn theo bóng dáng Faker rời đi, trái tim như vỡ vụn. Cậu muốn chạy theo, muốn níu giữ anh lại, nhưng Chovy hiểu rằng có những thứ, dù muốn đến mấy, cũng không thể thay đổi được.
---
Chovy ngồi đó một lúc lâu, chỉ còn lại bóng tối và sự cô đơn. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục. Dù sao đi nữa, Faker vẫn sẽ là một phần trong cuộc đời cậu. Cậu sẽ không quên những kỷ niệm ngọt ngào và những trận đấu đầy thử thách bên nhau.
Chovy cuối cùng đứng dậy, nhìn vào gương và mỉm cười nhẹ. “Cảm ơn anh, Faker. Mình sẽ luôn nhớ anh.”
Cậu quay lại, đi về phía cửa, dừng lại một chút rồi bước ra ngoài, để lại đằng sau một câu chuyện chưa hoàn thành, một tình yêu chưa dứt.
Vì đôi khi, phải buông tay là cách duy nhất để yêu thương được trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top