.
Ánh Nhìn Trong Thinh Lặng
Seoul, một buổi sáng mùa đông, không khí lạnh lẽo vẫn bao phủ khắp thành phố. Các con phố nhộn nhịp với những ánh đèn rực rỡ, những con người vội vã chuẩn bị cho một ngày mới. Nhưng với Faker và Chovy, hôm nay lại không phải là một ngày bình thường.
Trận đấu giữa T1 và Gen.G đã đến gần, và đối với cả hai, đây là một trận đấu không chỉ đơn giản là chiến thắng. Đây là cuộc chạm trán giữa hai thế hệ – một bên là Faker, người đã giành được tất cả vinh quang trong sự nghiệp, một bên là Chovy, ngôi sao sáng của tương lai.
Faker bước ra khỏi phòng thay đồ, mặc chiếc áo đấu quen thuộc, đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ thu. Anh đứng giữa hành lang, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của một trận đấu lớn. Những bước chân của anh vững vàng, không có chút dao động. Nhưng đằng sau vẻ ngoài kiên định ấy, Faker không thể không cảm nhận được sự nặng nề trong lòng.
Một lát sau, một bóng hình khác xuất hiện từ phía cuối hành lang. Đó là Chovy – đôi mắt đen láy, biểu cảm lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ hiền hòa khi cậu nhìn thấy Faker. Chovy đứng một lúc, rồi bước về phía đối thủ của mình.
Ánh mắt của cả hai gặp nhau trong một khoảnh khắc, không cần lời nói, nhưng trong im lặng, họ hiểu nhau. Một cuộc đối đầu mới bắt đầu, nhưng trong lòng cả hai lại chứa đựng những cảm xúc không thể nói thành lời.
---
Những Cuộc Chạm Trán Định Mệnh
Chovy không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Cậu luôn giữ cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng và kiên cường, nhất là khi đứng trước Faker. Nhưng mỗi lần đối đầu với anh, cậu lại không thể kiềm chế cảm giác ngưỡng mộ và sự xao xuyến trong lòng. Faker – người mà cậu đã từng nhìn lên từ khi còn là một tuyển thủ trẻ, giờ lại là người trực tiếp đối diện với cậu trên sân đấu.
Trận đấu hôm nay không phải là lần đầu tiên họ chạm trán. Chovy đã đối đầu với Faker nhiều lần, và mỗi lần như thế, cậu lại có một cảm giác lạ lùng – như thể mình đang ở trong một cuộc chơi mà cả hai đều không muốn thua. Nhưng trong mỗi khoảnh khắc đó, một thứ cảm giác khác cũng dâng lên trong lòng Chovy.
Anh ta không phải chỉ là đối thủ. Anh ta còn là một hình mẫu, một người khiến mình vừa muốn chiến thắng, lại vừa muốn học hỏi.
Faker không phải là người hay tỏ ra tự mãn, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Chovy, anh có thể cảm nhận được sự kính trọng trong ánh nhìn ấy. Anh không giấu giếm điều đó, chỉ im lặng và tiếp tục chiến đấu. Bởi trong mỗi trận đấu, anh đều tin vào một điều duy nhất – sự cố gắng và chiến thắng sẽ nói lên tất cả.
---
Cuộc Chạm Trán Căng Thẳng
Trận đấu giữa T1 và Gen.G lần này vẫn chưa có kết quả. Mỗi đội đều có những chiến thuật riêng, nhưng dường như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cuộc đối đầu trực tiếp giữa Faker và Chovy. Hai người họ không cần phải nói nhiều, những pha đấu tay đôi giữa họ đã nói lên tất cả.
Trong một pha giao tranh căng thẳng, Chovy liều lĩnh chọn thời điểm tấn công mạnh mẽ, nhưng Faker vẫn điềm tĩnh né tránh và phản công. Chovy không thể không thán phục trước sự điềm tĩnh của anh, mặc dù bản thân đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Anh ấy luôn giữ được bình tĩnh trong những tình huống khó khăn.
Faker không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quan sát Chovy, như thể anh đã đoán trước được động thái của cậu. Đó là một trong những điều mà Faker làm rất tốt – đọc vị đối thủ. Nhưng lần này, điều gì đó trong ánh mắt của Chovy khiến anh có cảm giác lạ lùng.
Khi trận đấu kết thúc, đội của Faker giành chiến thắng. Nhưng trước khi Chovy rời đi, anh bất ngờ quay lại, ánh mắt không rời khỏi Faker.
“Chúc mừng,” Chovy nói, giọng cậu không lạnh lùng như mọi khi mà có chút gì đó khẽ vỡ ra.
Faker chỉ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhỏ. Nhưng cậu đã nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của anh, một sự thay đổi mà có lẽ chỉ có thể cảm nhận được khi đã ở trong trận đấu đó.
---
Lúc Chạm Mặt, Cảm Giác Khó Nói
Sau trận đấu, trong lúc các tuyển thủ khác đang mải mê với chiến thắng, Chovy đứng một mình trong phòng thay đồ, nhìn vào gương. Cậu không buồn vì thất bại, nhưng trong lòng có một cảm giác khó chịu mà cậu không thể giải thích nổi.
Chovy vẫn nhớ ánh nhìn của Faker, đôi mắt anh không hề thay đổi, nhưng có điều gì đó trong đó khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu bước ra khỏi phòng, dọc theo hành lang, đôi chân nặng nề bước đi trong sự im lặng.
Và rồi, như một định mệnh, cậu gặp Faker.
Anh đứng gần cửa phòng thay đồ, đang nhìn về phía trước. Chovy không biết tại sao mình lại bước đến gần anh, dù trước đó, cậu chỉ định rời đi. Khi đến gần Faker, cậu đứng yên một lúc, cảm nhận hơi thở của mình dường như ngừng lại.
Faker nhìn cậu, đôi mắt anh sắc bén, nhưng lần này lại có một sự dịu dàng rất khó nhận ra. “Chovy, em chơi tốt.”
Chovy im lặng, không nói gì. Cậu chỉ gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất khác – một cảm giác mà cậu không thể diễn tả bằng lời.
Faker đứng đó một lúc lâu, như thể chờ đợi điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, rồi bước đi.
“Cảm ơn,” Chovy thì thầm. Nhưng Faker không quay lại.
---
Những Khoảnh Khắc Im Lặng
Sau trận đấu đó, Chovy không còn gặp Faker nhiều như trước. Nhưng mỗi khi họ đối đầu trên sân, ánh mắt của cả hai đều vô thức lướt qua nhau, như thể đang thách thức và đồng cảm cùng một lúc. Họ không cần phải nói ra điều gì – những cuộc chạm trán như vậy vẫn tiếp diễn, âm thầm và kín đáo.
Trong lòng Chovy, có một sự đấu tranh ngầm, một cảm giác vừa muốn chiến thắng, vừa muốn hiểu hơn về người đối diện. Faker có thể lạnh lùng, có thể thản nhiên, nhưng chính sự im lặng và điềm tĩnh ấy lại khiến Chovy cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu hết về anh.
Họ là đối thủ, nhưng cũng là những người mà khi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều biết mình đã trở thành một phần quan trọng trong thế giới của đối phương.
---
Kết Thúc Một Ngày, Bắt Đầu Một Mối Quan Hệ
Một thời gian sau trận đấu căng thẳng đó, Chovy vẫn giữ im lặng. Cậu không nói ra cảm xúc của mình với Faker, cũng không bày tỏ với ai. Nhưng trong từng trận đấu, cậu nhận thấy điều gì đó trong ánh mắt của Faker, một sự đồng cảm, một sự hiểu biết lặng lẽ mà không ai khác có thể cảm nhận được.
Và như thế, trong những lần đối đầu im lặng, trong những cuộc chạm trán đầy căng thẳng, họ đã hiểu nhau theo một cách rất riêng. Họ là đối thủ, nhưng cũng là những người thầm mến nhau, dù chẳng ai dám thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top