Chương 86: Junsik à!

Trong Ngự Thư Phòng, không một ai lên tiếng.

Lee Sanghyeok nuốt nước miếng rồi khẽ nói: “Hợp đồng… nghĩa là khế ước.”

Hyun Bin và Jeong Jihoon đều quay sang nhìn cậu.

Jeong Jihoon hơi hiểu ra, gõ tay xuống bàn.

Lee Sanghyeok tiếp tục: “Có lẽ đối phương cảm thấy nói miệng không được chắc chắn, muốn ký tên để làm chứng.”

Hyun Bin ngộ ra, hành lễ đầy kính nể: “Hóa ra là vậy! Quả nhiên Lee đại nhân học sâu hiểu rộng…” Hắn xin ý kiến Jeong Jihoon: “Vậy vi thần sẽ phái người đi…”

“Đợi đã!” Lee Sanghyeok không nhịn được lên tiếng.

Cậu nghĩ đến chuyện ở thế giới này có “đồng hương” của mình, vừa thấp thỏm vừa kích động, thực sự không thể ngồi yên được.

Cậu nhìn Jeong Jihoon: “Bệ hạ, thần muốn đi một chuyến.”

Hyun Bin kinh ngạc: “Đó là một đám sơn phỉ! À, nhưng mà đến cả Đại Vương tử Bắc Địch mà Lee đại nhân còn bắt được rồi…”

… Đã bảo không phải rồi mà!

Cuối cùng Jeong Jihoon cũng lên tiếng, hắn nói với Hyun Bin: “Khanh lui xuống trước đi, trẫm sẽ sắp xếp sau.”

Hyun Bin đáp rồi lui xuống: “Vâng.”

Đợi hắn đi rồi, Jeong Jihoon nhìn sang bên cạnh: “Em muốn đi?”.

Lee Sanghyeok lại gần, ánh mắt đầy mong chờ: “Bệ hạ, thần muốn đi chem chem. Biết đâu… đó chính là đồng hương Ngu Xuyên của thần.”

“…”

Đồng hương “Ngu Xuyên”, quả nhiên…

Jeong Jihoon mím môi lại, không biết đang nghĩ tới chuyện gì. Khi nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lee Sanghyeok, rốt cuộc thì hắn thở hắt ra và nắm tay cậu: “Được.”

“Trẫm sẽ sai thân vệ đi theo bảo vệ em, mang cả Seo Jun và Seo Jin nữa.”

Bàn tay đang nắm lấy tay cậu khẽ xoa nhẹ.

Lee Sanghyeok bình tĩnh lại từ cảm giác kích động, cậu nhìn Jeong Jihoon: Sao thế nhỉ?

Sợ cậu gặp nguy hiểm…

Hay là sợ cậu bị đồng hương bắt đi mất?

Cậu xoa móng rồng để an ủi hắn: “Đợi thần chiêu hàng trở về, bệ hạ.”

Nghiêu Tân cách kinh thành hai ngày đi xe.

Lee Sanghyeok thu dọn đồ đạc, mang theo hai cái muôi thủng và một đội thân vệ để khởi hành tới Nghiêu Tân.

Núi Bàn Nhận nằm ở ngoại ô phía Tây thành Nghiêu Tân.

Cả đoàn người tới dưới chân núi, Seo Jun vén rèm xe lên:

“Đại nhân, tới nơi rồi. Chính là chỗ này.”

Lee Sanghyeok xuống khỏi xe ngựa rồi ngẩng đầu lên nhìn, cậu chỉ thấy một tấm banner to đùng treo giữa rừng cây.

[Tư tưởng không lệch lạc, cuộc sống không tệ bạc]

Cậu hít sâu một hơi: Chuẩn bài rồi đấy.

Sau đó cậu gọi các thân vệ cùng lên núi: “Chúng ta đi thôi.”

Đường núi hiểm trở gập ghềnh, rừng cây um tùm xanh tốt.

Sơn trại được dựng trong một khu rừng cây ẩn nấp ở lưng chừng núi, địa thế dễ thủ khó công.

Nếu thật sự đánh nhau, e rằng sẽ ảnh hưởng tới các thôn làng xung quanh.

May mà chúng đã im hơi lặng tiếng rồi, nếu chiêu hàng được thì quá tốt.

Cả đoàn người cùng đi vào cổng sơn trại.

Quy mô của sơn trại rất hoàn chỉnh, sơn phỉ canh cổng đã biết rằng họ sẽ đến đây, lúc này đều giơ cây giáo dài lên:

“Người của triều đình? Đến đây làm gì?”.

Lee Sanghyeok bình tĩnh: “Đến ký… hợp đồng.”

Hình như sơn phỉ đã có lệnh từ phía trên, nghe vậy thì quay về báo cáo.

Rất nhanh sau đó, bên trong vang lên vài tiếng động.

Lee Sanghyeok đứng trước cổng nghển cổ lên nhìn, tim cậu đập thình thịch, vừa thấp thỏm vừa phấn khích:

Có phải là đồng hương không nhỉ? Không biết đó là người như thế nào.

Trong lúc cậu suy nghĩ linh tinh, đã có người chạy ra.

Người đàn ông dẫn đầu cao lớn khôi ngô, làn da màu lúa mạch vô cùng khỏe khoắn, hắn mặc một chiếc áo ngắn gọn nhẹ, mặt mày ung dung thong thả… Có lẽ chính là Đại đương gia của sơn trại.

Theo phía sau hắn là một đám sơn phỉ.

Lee Sanghyeok thầm đánh giá, người đó đi vài bước lại gần: “Ngươi chính là quan triều đình tới để ký hợp đồng?”.

Ninh Như Thâm nhìn hắn rồi gật đầu.

Cậu chưa kịp nói gì thêm thì đối phương bỗng giơ tay lên: Xoạt! Đám sơn phỉ lập tức cầm đao dạt ra hai bên, nhìn đám Lee Sanghyeok với khí thế hung tợn.

“Đi vào rồi nói.”

Lưỡi đao lóe sáng, Lee Sanghyeok nổi cả da gà:

… Có chuyện gì vậy! Sao tên đồng hương này hung dữ thế!

Đại đương gia quay đầu đi vào trong.

Thân vệ theo sau Lee Sanghyeok thấy vậy thì cũng rút đao ra, che chắn bảo vệ cậu ở giữa: “Đại nhân, đi thôi.”

Lời nhận đồng hương của Lee Sanghyeok kẹt lại trong cổ họng.

Dưới bầu không khí căng như dây đàn, Lee Sanghyeok chậm rãi đè nén cảm xúc kích động, vừa dè dặt đi vào trong vừa nghĩ:

Tên đồng hương này hung dữ bẩm sinh sao?

Hay là vì không tin tưởng cậu? Hoặc là do hắn có ý đồ khác, muốn tóm gọn cậu vào lưới để xử lý dứt điểm?

Cậu lấy lại bình tĩnh, quyết định án binh bất động, xem tình hình cụ thể ra sao rồi mới thăm dò tiếp.

Đi theo Đại đương gia vào trong sơn trại.

Xung quanh đều là những căn nhà được dựng từ gỗ đất cỏ khô, đồ dùng cũng toàn là bàn đá ghế gỗ, đao kiếm giáo mác treo khắp nơi.

Ở giữa có một khoảng trống rộng rãi và bằng phẳng.

Trên đó bày một chiếc bàn gỗ sạch sẽ.

Đại đương gia đi tới bên bàn rồi hùng hổ ngồi xuống, vỗ bàn nói với Lee Sanghyeok: “Ngồi đi.”

Lee Sanghyeok hơi ngẩn người, cậu cũng ngồi xuống.

Ở khoảng cách gần, mặt mày của đối phương trở nên rõ ràng hơn.

Thoạt nhìn rất là khí khái.

Nhưng nhìn kỹ hơn một chút, cậu cảm thấy ánh mắt sáng ngời ấy vô cùng quen thuộc, nó toát lên một vẻ ngu xuẩn đầy ngây ngô…

Lee Sanghyeok thầm nhủ: Chẳng lẽ người này cũng là sinh viên đại học giống như cậu.

Khụ khụ. Người trước mặt hắng giọng: “Ta là Đại đương gia ở đây, ngươi là quan triều đình đến ký hợp đồng?”

Lee Sanghyeok gật đầu: “Ừm.”.

Đối phương nửa tin nửa ngờ: “Các người thật sự muốn chiêu hàng? Không phải là lừa bọn ta xuống núi để bắt giữ đấy chứ?”.

“Không đâu, chúng ta là quan thanh liêm.”

Cậu vừa nói vừa đưa Ngư phù chứng minh thân phận ra.

“Các ngươi cũng thẳng thắn thật đấy.” Đại đương gia nhận lấy: “Lúc trước triều đình không hề hồi âm, ta còn tưởng là các ngươi không đồng ý.”

Lee Sanghyeok: …

Đó là bởi không ai hiểu “hợp đồng” là gì hết.

Nhân lúc hắn nhận lấy Ngư phù để xác nhận, cậu dè dặt nhìn hắn: “Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”.

“Cái gì?”.

“Giá của áo sơ mi là…”

Đối phương sửng sốt, buột miệng trả lời: “9 bảng 15 xu.” [1]

[1] Đoạn thử âm thanh trước khi làm bài Listening tiếng Anh trong kỳ thi ĐH ở TQ.
M: Excuse me. Can you tell me how much the shirt is?
W: Yes, it’s nine fifteen.
Là người hiện đại thì đều biết về nó cho nên hay được lấy ra để nhận biết người xuyên không.

Đù má! Ám hiệu khớp nhau, Lee Sanghyeok phấn khích: Đồng hương!

Còn chưa kịp nói tiếp, ánh mắt của người kia lại nhìn xuống Ngư phù, đột nhiên sững người… Bàn tay đang cầm Ngư phù run rẩy, hắn ngẩng phắt đầu lên nhìn Lee Sanghyeok!

Đôi mắt sáng rực, hắn cũng thăm dò một cách mịt mờ:

“Mày… mua hộ tao bát bún ngũ cốc chả cá?”.

“?”

Đầu óc Lee Sanghyeok như chết máy, cậu trợn mắt lên: Đù!?

Cả hai im lặng một lúc lâu, ánh mắt đã trút bỏ ngụy trang. Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng không nhịn được nữa: “Xúc Xích à!!!”

Vẻ mặt kích động của Bae Junsik sững lại, cậu ta phẫn nộ đập bàn:

“… Ai là Xúc Xích!!!”

Tiếng quát giận dữ vang khắp rừng núi.

Bae Junsik định chửi nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được cảm giác phấn khích khi gặp người quen. Cậu ta nắm cánh tay của Lee Sanghyeok rồi lắc lắc: “Ấy! Sanghyeok, Sanghyeok à…!”

Không biết nghĩ tới điều gì, cậu ta bỗng dưng chảy nước mắt.

Lee Sanghyeok cũng phấn khởi: “Jun Xích!”.

Hai người nước mắt ngắn dài nắm tay nhìn nhau, lúc này mới nhận ra xung quanh hơi yên tĩnh. Sơn phỉ và thân vệ đều đang nhìn hai người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bae Junsik vội vàng xua tay: “Lui xuống hết đi.”

Lee Sanghyeok cũng quay lại dặn dò: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện riêng với Đại đương gia một lát.”

Seo Jun chớp mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi dẫn thân vệ ra ngoài.

Đợi cho mọi người đi hết.

Cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại, cùng nhau ngồi xuống.

Lee Sanghyeok: “Mày vẫn thích ăn bún cá nhỉ.”

Bae Junsik: “Thì vừa rẻ vừa được bát to mà.”

Lee Sanghyeok thẫn thờ nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhớ lại khí thế hung hăng vừa rồi của cậu ta, lập tức đá Bae Junsik một phát: “Mày hùng hổ như thế làm gì? Muốn dọa tao chết… à dọa tao phát tài à!”.

Bae Junsik cũng rất là suy sụp: “Mày dẫn theo bao nhiêu quan triều đình như thế, tao cũng biết sợ chứ!”.

“…”

“…”

Hai người cạn lời nhìn nhau một lát, cùng nhau bỏ qua món nợ này.

Lee Sanghyeok hỏi: “Mày gặp chuyện gì vậy, tới đây lâu chưa?”.

“Chắc là hơn hai tháng rồi.”

Vậy thì chính là lúc Jeong Jihoon Ngự giá thân chinh.

Bảo sao mà kể từ lúc ấy, sơn phỉ bỗng dưng ngừng hoạt động, hóa ra người kế tục của chủ nghĩa xã hội đã tới rồi.

Lee Sanghyeok cảm thán: “Mày làm thế nào mà thuyết phục được mọi người đồng ý đầu thú thế?”.

Bae Junsik: “Mở lớp giáo dục công dân suốt hai tháng.”

Lee Sanghyeok: “…” Không hổ là người của ban chấp hành đoàn trường.

Cận nhìn với vẻ kính nể, Bae Junsik tiếp tục hỏi: “Mày tới đây bao lâu rồi, sao lại xuyên không?”.

“Chắc là được mười tháng rồi.”

Lee Sanghyeok ôm tay áo hồi tưởng lại: “Tao đang xuống cầu thang thì bước hụt chân, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Mày thì sao?”.

“Trùng hợp thế!” Bae Junsik vỗ tay: “Sau khi mày ngã thì tao cõng mày xuống phòng y tế. Kết quả là không nhìn rõ cầu thang, cũng bị trượt chân ngã!”

Lee Sanghyeok: “…”

Ngã giống nhau như đúc…

Khoan đã, vậy thì cậu bị đập đầu những hai lần à?

Lee Sanghyeok cắn môi, im lặng nhìn Bae Junsik.

Bae Junsik hớn hở nói xong thì cũng nhận ra vấn đề này, thế là lại rơi vào im lặng.

Lee Sanghyeok thở dài, đang định hỏi về chuyện khác thì chợt nghĩ tới một vấn đề: “Mày ngã sau tao khoảng bao nhiêu lâu?”.

“Ờ… hơn nửa phút?”.

Ngã sau hơn nửa phút, đến sau cậu hơn nửa năm.

Lee Sanghyeok thầm giật mình: Trùng hợp ngẫu nhiên ư?

Hay là tốc độ dòng chảy thời gian của hai thế giới tỷ lệ thuận với nhau?

Nhưng bây giờ chỉ có cậu và Bae Junsik, không đủ để chứng minh.

Đang suy nghĩ, người trước mặt đột nhiên vỗ bàn cái bộp cắt ngang cậu.

“À đúng rồi, mày đến chiêu hàng mà đúng không?”

Bae Junsik nhìn xung quanh rồi cảm thán: “Nếu là mày thì tao yên tâm rồi, mau vào việc đi. Cái căn nhà rách nát này, tao thật sự…”

Lee Sanghyeok sực tình, ngắm nhìn xuung quanh rồi lựa lời: “Cũng tình thơ ý họa ra phết mà.”

“Tình thơ ý họa chỗ nào!”.

“Giống Nhà tranh bị gió thu phá.”

“…”

Rất lựa lời mà nói nhưng không vừa lòng nhau. Bae Junsik đau lòng rơi nước mắt, nhìn cậu rồi nói: “Chắc mày sống tốt lắm nhỉ, quan triều đình thì làm những việc gì?”.

Lee Sanghyeok hồi tưởng lại: “Thì lên chầu triều rồi bãi triều, chạy đi chạy lại giữa Lễ bộ, Nội Các với Ngự tiền. Lúc trước tao còn đi công tác ở biên giới, lượn một vòng trong trại địch rồi quay về. Được ban thưởng một căn biệt phủ to vật vã, bây giờ…”

Cậu ngừng lại.

Khuôn mặt của Jeong Jihoon hiện ra trong đầu.

Tim cậu đập thình thịch: Bây giờ, cậu đang yêu đương với hoàng đế…

“Hả?” Vốn dĩ Bae Junsik đang nghe đến mất hồn mất vía, thấy cậu dừng lại thì đưa mắt nhìn. Nhìn khuôn mặt Lee Sanghyeok hơi ửng hồng, radar của cậu ta lập tức dỏng lên:

“Mày… mày yêu đương rồi à?”.

Lee Sanghyeok giật mình vì độ nhạy bén của Bae Junsik, cậu mím môi tránh né ánh mắt, vành tai đỏ rực lên.

Bae Junsik há hốc mồm: “Đù…!?”

Cậu ta kéo Lee Sanghyeok lại: “Mày thật sự đang yêu à? Đợi đã, tuổi này ở cổ đại… Không lẽ kết hôn rồi sao!”.

Lee Sanghyeok che hai vành tai đỏ ửng lại: “Ừm…”

Cậu đã sửa miệng gọi “mẫu phi”, chắc cũng tính là kết hôn rồi nhỉ?

“Đù má, mày cưới sớm quá!”.

Bae Junsik kinh ngạc rồi thích thú hóng chuyện: “Trông như thế nào? Cho tao chem với~”

Lee Sanghyeok nhìn cậu ta: “Mày thật sự muốn chem?”.

Bae Junsik phấn khích gật đầu: “Ừ ừ!”.

Lee Sanghyeok vui sướng: “Vậy mày thu dọn đồ đạc đi, tao dẫn mày đi gặp người ta.”

———

Lời tác giả:

Lee đại nhân (ngượng ngùng): Bệ hạ, thần dẫn sơn phỉ tới gặp ngài này!

Jeong Jihoon: ?

Bae Junsik: ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top