Chương 50: Thâm thâm không nghỉ
Lee Sanghyeok gần như nín thở.
Jeong Jihoon gọi tên thật của cậu mang một cảm giác rất khác biệt, giống như có gì đó khẽ gãi vào trong lòng vậy.
Bàn tay trên đầu cậu lại di chuyển, Jeong Jihoon khẽ hỏi:
“Sao không trả lời?”.
Lee Sanghyeok đứng dưới sự che dậy của tay áo hắn nên ầm mắt bị hạn chế. Tất cả những thứ cậu nhìn thấy chỉ còn lại khuôn mặt tuấn tú của Jeong Jihoon. Cậu khẽ thở ra: “…Dạ.”
Jeong Jihoon: “Qua loa quá.”
“…” Lee Sanghyeok dõng dạc: “DẠ!!!”.
Đối phương bật cười, cuối cùng cũng buông tay xuống: “Trẫm vẫn chưa hỏi. Tự của Lee khanh có ngụ ý gì vậy?”.
Lee Sanghyeok thầm nhủ, làm gì có ngụ ý nào.
Chẳng qua chỉ là chọn bừa một chữ trong từ điển mà thôi.
Cậu nói: “Nghĩa là để phục vụ Ngự tiền thì thần cần có một số đức tính tốt đẹp: Húy mạc như thâm, thâm thâm bất tức.” Kín mồm kín miệng, nói ít làm nhiều. [1]
[1] Húy mạc như thâm: Giữ kín như bưng.
Thâm thâm bất tức: nghĩa là “Thâm Thâm không nghỉ” =))) Câu gốc phải là sinh sinh bất tức: sinh sôi không ngừng nghỉ. Đoạn chơi chữ này để dẫn đến tình tiết phía sau.
Jeong Jihoon sững sờ vì câu sáng tạo “thâm thâm không nghỉ” của cậu…!
Một lát sau hắn mới khẽ lên tiếng, “Thâm thâm… nghỉ một chút cũng được.”
Lee Sanghyeok cúi đầu: “Cảm ơn bệ hạ có lòng quan tâm.”
Tặng trâm cài tóc xong, Jeong Jihoon chuẩn bị khởi giá về cung.
Dong Hyun cười như được mùa, Lee Sanghyeok tiễn mọi người ra cổng phủ. Jeong Jihoon đứng cạnh xe ngựa rồi quay lại nhìn, ánh mắt tập trung vào tóc cậu:
“Cài cho hẳn hoi, đừng để rơi mất đấy.”
Lee Sanghyeok đưa tay lên sờ cây trâm theo phản xạ: “Vâng.”
Jeong Jihoon quay đầu lên xe ngựa.
Dong Hyun lại quay ra nở nụ cười tươi với hàm răng trắng bóc: “Lee đại nhân~ Phải cài cho hẳn hoi đấy nhé!”.
“…” Rèm xe vén lên: “Dong Hyun.”
“Vâng!” Dong Hyun vội vàng ngậm miệng lại rồi trèo lên xe.
Lee Sanghyeok đưa tiễn Ngự giá về cung, tâm trạng rất phức tạp:
… Rốt cuộc thì Dong Hyun phụ trách việc gì ở Ngự tiền vậy?
Cậu tiễn Jeong Jihoon đi xong thì quay về phủ.
Ngự giá đã ra về, tiền viện trở nên thoải mái hơn.
Lee Sanghyeok bị đồng nghiệp lôi kéo uống mấy chén rượu, đang định mượn chiêu “Đần Độn” của Seo Jun để thoát thân thì bị Cảnh Khuyển giữ lại…
“Ngươi đổi trâm cài tóc rồi? Nhìn có vẻ rất quý giá, đúng là làm cho quả óc đơn giản không màu mè của ngươi trở nên tỏa sáng rực rỡ.”
Lee Sanghyeok: “Ngươi thật là biết cách khen ngợi người khác.”
Kim Khuyển chà tay định sờ vào: “Để ta xem…”
Pạch! Lee Sanghyeok tét vào tay hắn rồi nhíu mày: “Động tay động chân gì đấy, có hiểu thế nào là ranh giới của người trưởng thành không hả.”
Kim Hyukkyu không thể tin nổi: ???
Lee Sanghyeok nhìn hắn với ánh mắt chỉ trích, quay đầu rời đi.
Chỉ để lại Kim Hyukkyu đứng tại chỗ há hốc mồm.
Lát sau, hắn nhìn về hướng chính đường: Nhắc mới nhớ… Kim Hyukkyu đổi trâm tóc từ lúc nào nhỉ?
Vừa nãy y định đi tìm Thánh thượng cơ mà?
—
Sau buổi lễ cập quan, Lee Sanghyeok mệt nhoài cả người.
Đợi đến thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cuối cùng cậu cũng được trút bỏ từng lớp áo rườm rà rồi ngồi xuống trước bàn để gỡ chiếc trâm cài tóc ra.
Cạnh bàn có đốt một ngọn nến.
Lee Sanghyeok giơ tay lên rút trâm ra, mái tóc đen lập tức xõa xuống. Cuối cùng cậu cũng được nhìn kỹ chiếc trâm mà Jeong Jihoon cài cho mình…
Bạch ngọc trơn bóng phản chiếu lấp lánh dưới ánh nến.
Hoa văn chạm khắc trên đầu cây trâm thoạt nhìn giống như mây trời đang trôi, nhưng nhìn kỹ hơn thì lại tựa như một đóa hoa ngọc lê được điêu khắc tinh xảo. Dù là hoạ tiết nào thì cũng rất hợp với cậu.
Không hổ là quà của hoàng gia, quá đẹp.
Lee Sanghyeok thích đến nỗi không nỡ buông tay. Cậu sờ soạng thân cây trâm, đột nhiên ngón tay cảm nhận được một khe nứt nhỏ rất khó phát hiện ra: ?
Cậu đưa nó đến gần ngọn nến để nhìn cho rõ.
Đúng là có một khe nứt… người điêu khắc cố tình làm ra nó sao?
Cậu cạy mãi mà không ra, sợ làm hỏng cây trâm nên dứt khoát không quan tâm nữa:
Không phải vấn đề gì lớn, viên bạch ngọc nào mà chẳng có vết xước.
Ví dụ như mệnh của Jeong Jihoon, miệng của Cảnh Vương, còn có toàn thân của Hiên Vương.
—
Ngày hôm sau, Lee Sanghyeok cài chiếc trâm ấy tới đứng trực ở Ngự Thư Phòng.
Lúc cậu đi vào thì thấy Do Keom cũng ở đó, hắn vừa bẩm báo xong việc nên chuẩn bị ra về. Thấy cậu đã búi tóc lên, hắn vừa nói vừa tỏ ra vui mừng: “Tuổi mới cập quan, ăn thêm một bát!”.
Jeong Jihoon: “…”
Lee Sanghyeok nói một câu cảm ơn đầy chân thành.
Đợi Do Keom đi rồi, Jeong Jihoon vẫy tay: “Lại đây.”
Lee Sanghyeok tới gần, Jeong Jihoon lại gõ nhẹ xuống Ngự án. Cậu nhìn quyển sớ tâu bày sẵn trên đó, tò mò thò đầu nhìn: Gì vậy nhỉ?
Đầu cậu thò ra ngay dưới mắt Jeong Jihoon.
Vừa đọc được mấy chữ thì nghe thấy giọng nói vang lên bên tai:
“Đeo chiếc này có vẻ khá phù hợp.”
“?” Lee Sanghyeok quay đầu ra.
Cậu thấy Jeong Jihoon đang nhìn lên đầu cậu với ánh mắt hài lòng, không hề nhìn xuống quyển sớ tâu.
Hóa ra gõ bàn là muốn cậu cúi đầu xuống cho hắn nhìn.
Lee Sanghyeok u ám: “Hóa ra bệ hạ muốn giương Đông kích Tây.”
“…”
Trong lúc quay đầu, hai người đối diện với nhau.
Lee Sanghyeok đã búi tóc lên gọn gàng, đường nét cổ và cằm trở nên rõ ràng hơn. Vùng cổ gáy hơi cúi xuống trở nên trống trải, thoạt nhìn rất là tiện tay.
Jeong Jihoon nhìn xuống, sau đó xách gáy cậu lên.
Lee Sanghyeok: Ư!
Cậu bị Jeong Jihoon kéo thẳng người lên, vừa cúi xuống để chỉnh lại cổ áo thì nghe thấy hắn nói:
“Trẫm còn tưởng rằng Lee khanh sẽ cất chiếc trâm này đi.”
Lee Sanghyeok khó hiểu: “Trâm đẹp thế này sao lại cất đi, thế thì lãng phí quá.”
Hơn nữa Jeong Jihoon đã nói rằng muốn cậu cài nó mà?
Jeong Jihoon: “Đúng là phong cách nhất quán của Lee khanh.”
Hả? Lee Sanghyeok nhìn hắn đầu khó hiểu.
Cậu thấy tâm trạng Jeong Jihoon có vẻ rất tốt đẹp. Khóe miệng hắn nhếch lên khẽ cười, ngón tay gõ xuống mặt bàn: “Giống như cây cung đó…”
“Nếu như là người bình thường thì họ sẽ mang về nhà để trưng bày.”
Lee Sanghyeok: “Vậy thần cũng mang trâm về nhà để trưng bày nhé?”.
“Không cần.” Jeong Jihoon nói: “Trẫm muốn khanh đeo nó.”
Lee Sanghyeok đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, đột nhiên ngẩn người. Lời định nói ra tới miệng thì khựng lại:
“Vậy… thần sẽ làm theo ý bệ hạ.”
Jeong Jihoon nhếch miệng: “Xem xong sớ tâu chưa?”.
Lee Sanghyeok quay về chủ đề chính: “Công tác chuẩn bị cho tiết Thừa Thiên?”
“Ừm, nửa tháng sau chính là tiết Thừa Thiên, rất nhiều người sẽ đổ về kinh thành. Công tác chuẩn bị rất nhiều và phức tạp, không chỉ có phiên bang vào Đại Thừa, quan viên khắp nơi cũng sẽ về kinh để chúc mừng…”
Jeong Jihoon đang nói thì dừng lại.
Gần như cùng lúc đó, trong đầu Lee Sanghyeok cũng hiện lên khuôn mặt của Hiên Vương.
Hai người cùng chìm vào im lặng.
Lát sau, cậu nín nhịn những con chữ đau đớn đó rồi nói: “Việc gọi đầu tư, thần đã làm gần xong rồi. Một nửa là quan viên đầu tư, một nửa là dân đầu tư.”
Jeong Jihoon đáp: “Làm rất tốt.”
Lee Sanghyeok cân nhắc: “Vậy thần… lui xuống nhé?”.
Cậu nói xong thì thấy Jeong Jihoon nhắm mắt lại, giống như ngầm đồng ý. Đang định quay đầu ra về thì bị hắn gọi lại: “Lee khanh.”
Ánh mắt ấy lướt qua xương quai xanh và bả vai cậu: “…Khanh gầy đi rồi à?”.
Lee Sanghyeok ngơ ngác: “Gì ạ?”.
Jeong Jihoon nâng tay lên rồi hạ xuống, sau đó không nói gì nữa. Hắn quay lại gọi Yeo Jin:
“Lấy cho y hai hộp Ngự thiện.”
Tim Lee Sanghyeok đập bình bịch!
Cậu nuốt nước miếng rồi hùa theo: “Đúng là thần hơi gầy đi một chút thật, cảm ơn bệ hạ.”
Jeong Jihoon bật cười: Chẳng khách sáo chút nào cả.
—
Chờ cho bóng người vui sướng ấy rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Dong Hyun không nhìn theo nữa, cười hì hì: “Sao nô tài cứ cảm thấy… sau lễ cập quan, trông Lee đại nhân có vẻ đẹp hơn trước nhỉ?”.
Đặc biệt là sau khi vấn gọn mái tóc dài lên, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ trở nên rõ ràng hơn. Thỉnh thoảng mặt mày sẽ để lộ một chút cảm xúc nhỏ, trông rất…
Hắn đang mải mê nghĩ thì thấy đế vương đã mím môi lại.
Giống như là nhẫn nhịn điều gì đó.
Dong Hyun lập tức hiểu ý, thò đầu lại gần: “Ấy cái miệng của nô tài thật là vô lễ! Lee đại nhân lúc nào mà chẳng đẹp? Ngài nói có đúng không, bệ hạ~”
Khuôn mặt tươi cười của hắn như tỏa sáng, tinh ý quá đà rồi.
“…” Lông mày của Jeong Jihoon giật nhẹ: “Biến ra ngoài đi.”
—
Tiết Thừa Thiên chính là ngày quốc khánh của Đại Thừa.
Công tác chuẩn bị chưa từng bận rộn như bây giờ, quan viên khắp các địa phương đều lục tục vào kinh.
Lee Sanghyeok bận ngược bận xuôi, dần dần quên béng mất Hiên Vương.
Mấy ngày liền trôi qua trong bận rộn.
Một buổi chiều năm ngày trước tiết Thừa Thiên.
Lee Sanghyeok vừa tan làm về phủ, cậu vào phòng thay sang thường phục. Bất chợt, cậu nghe thấy một tiếng động rất lớn ở trong sân viện:
“Ui da!!!”.
Ninh Như Thâm: ???
Cậu mở cửa ra xem, Hiên Vương đang ở đó với bộ dạng bụi bặm dơ dáy.
Có lẽ là do bản lĩnh trèo tường chưa thành thạo, lúc trèo xuống thì rơi trúng Seo Jun đang cho bồ câu ăn, “…”
Lee Sanghyeok hơi sửng sốt.
Cậu mệt mỏi quá nên thấy ảo giác chăng.
Seo Jun đã xách người lên: “Đại nhân, còn sống nhăn!”.
Jeong Jaehyuk: “Ấy á á buông tay ra!”.
“Vương gia.” Lee Sanghyeok lấy lại bình tĩnh, bảo Seo Jun buông tay ra. Cậu cất tiếng hỏi trong sự bất lực: “Cổng phủ của thần là để trang trí hay sao?”.
Jeong Jaehyuk chỉnh lại quần áo, cố gắng trở lại với dáng vẻ phong độ: “Đi cái cổng đó, bản vương cảm thấy không được tự nhiên.”
Lee Sanghyeok thầm nhủ: Cũng đúng, làm gì có tên ăn trộm nào quen với việc đi cổng chính.
Cậu bảo Min Yong dâng trà nước lên rồi gọi Hiên Vương ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt đối diện nhau. Cả hai nhớ tới phong thư lần trước rồi cùng rơi vào im lặng.
Lee Sanghyeok nhấp một hớp trà.
Cuối cùng Jeong Jaehyuk không nhịn được lên tiếng trước: “Lee đại nhân, ngươi đã quay lại với bệ hạ chưa?”.
Lee Sanghyeok suýt nữa thì sặc!
Lòng cậu như nứt làm đôi: Vốn dĩ đã là gì của nhau đâu mà quay lại?
Hơn nữa vừa nhắc tới chuyện này, nội dung của thoại bản lại nảy ra trong đầu.
Cậu ậm ờ đáp: “Ừ thì cũng tàm tạm.”
Jeong Jaehyuk sốt ruột thay cho bọn họ: “Tàm tạm là vẫn còn giận nhau à?”.
Lee Sanghyeok nhắm mặt lại: “Không còn giận gì cả! Hoàn toàn làm hòa rồi!”.
Dứt lời, cậu thấy Jeong Jaehyuk thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Mấy ngày hai người giận nhau, bản vương ăn không ngon ngủ không yên, thoại bản cũng không màng…”
Hắn nói tới đây thì dừng lại, đổi sang giọng điệu căm hận: “Ngươi biết bản vương đã trải qua những ngày đó như thế nào không!”.
“Thoại bản của ngài…” Lee Sanghyeok nghe hắn nhắc tới thoại bản thì nhớ đến mấy đêm mình bị nhấn chìm trong cảm giác nóng bỏng. Cậu cũng lập tức nóng máu lên:
“Thế ngài biết ta đã trải qua những ngày đó như thế nào không!”.
Lời vừa dứt, sân viện chìm trong sự tĩnh mịch.
Jeong Jaehyuk há miệng, thấy vẻ mặt của Lee Sanghyeok để lộ một chút thần thái khác lạ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Hắn kiềm chế sự vui sướng, bò ra bàn ghé lại gần cậu:
“…Trải qua như thế nào?”.
———
Lời tác giả:
Hiên Vương: Lập tức báo cho bệ hạ! (Múa may quay cuồng, chạy lấy đà, chống sào nhảy cao).
Lee Sanghyeok: Lại sơ suất rồi…! (nổi khùng).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top