8.

Jeong Jihoon không để ý lời trêu chọc của hắn, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ của những đứa trẻ bị bỏ rơi trong trại mồ côi hồi mình còn bé, cậu nhịn không được nhíu mày, coi thường mạng sống là chuyện cậu khó tha thứ nhất.

"Không thể tôn trọng mạng người một chút à?"

Park Jaeseung chỉ cảm thấy buồn cười, nói: "Nhìn Lee Sanghyeok nuông chiều mày kìa, bây giờ mày cũng dám dạy đời tao?"

"Chuyện này không liên quan đến ông chủ Lee, tôi ——"

"Tao nuôi mày ba năm, mày không nói một câu cảm ơn thì thôi đi, Lee Sanghyeok mới nuôi mày bao lâu, ba tháng? Mày đã nói đỡ cho hắn?" Park Jaeseung cắt ngang.

Jeong Jihoon nhìn thẳng vào Park Jaeseung, tay đặt bên hông siết chặt thành đấm, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen thỏa hiệp, quen bị động, trong một quãng thời gian rất dài của quá khứ, cậu là một người không có lòng tự trọng. Không thể phủ nhận trước đây cậu rất sợ Park Jaeseung, thậm chí đến tận bây giờ, phản ứng đầu tiên khi thấy hắn vẫn là chạy trốn, nhưng vào giờ phút này, cậu đứng tại đây, đột nhiên không hiểu nổi tại sao ngày xưa mình lại cảm thấy Park Jaeseung đáng sợ chứ?

Cậu thả chậm tốc độ, nói: "Anh Park, anh đã cho tôi cơm ăn, đời này tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của anh, nhưng không có chén cơm của anh, tôi nghĩ chưa chắc mình sẽ chết đói, tôi ở chỗ của anh sống được tới ngày hôm nay, người mà tôi phải cảm ơn không phải anh, mà là chính bản thân tôi."

Còn một câu Jeong Jihoon chưa nói, đó là nếu trên đời này có người nào đáng để cậu cảm ơn chỉ có mỗi Lee Sanghyeok, bởi vì y chẳng những cho cậu cơm ăn mà còn dạy cậu biết cái gọi là lòng tự trọng.

Jeong Jihoon bỗng chợt nhận ra, đối với sự quan tâm của Lee Sanghyeok, chẳng biết từ bao giờ cậu đã từ lo lắng dần dà thành quen, thậm chí nó còn trở thành một phần sức mạnh của cậu, và bất tri bất giác cậu đã đặt Lee Sanghyeok vào trong lòng, theo bản năng bảo vệ y. Người ta thường nói nước ấm nấu ếch, Jeong Jihoon mơ hồ cảm thấy, mình chính là con ếch.

"Đi khắp nơi không tìm được cậu, còn tưởng cậu đi đâu chứ." Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Jeong Jihoon phục hồi tinh thần lại, thấy Park Jaeseung tháo kính râm xuống chào Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok lại không định ôn chuyện với hắn, bước qua chào hỏi vài câu rồi định dẫn người đi, nhưng bị Park Jaeseung cất bước ngăn cản: "Ông chủ Lee có hứng thú với công ty mỹ phẩm của tôi không?"

Lee Sanghyeok biết ngoài miệng Park Jaeseung đang nói đến việc bỏ vấn đầu tư, nhưng thật ra đang đòi món nợ nhân tình lần trước y dẫn Jeong Jihoon đi. Dù sao Park Jihwan cũng xuất thân từ xã hội đen, lão rất chú trọng nghĩa khí giang hồ, cũng thường ghim điểm này trong quan hệ giữa người với người, bố thế nào, con trai thế nấy. Nếu đổi thành mười mấy năm trước, thứ này dùng rất được, khi đó tất cả mọi người đều nghèo khổ, không có xung đột lợi ích gì, nhưng hôm nay thời thế đã khác, đây là thương trường, không phải chỉ dựa vào nhân tình là có thể làm ăn. Lee Sanghyeok đã từng nếm trải điều này, lại nói, cũng là nhờ Um Kijoon "dạy" y.

Y không đồng ý, Park Jaeseung làm gì được y?

"Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện hợp tác." Y từ chối thẳng thừng, không chừa chút đường lui nào.

Trên đường trở về, Lee Sanghyeok vẫn đợi Jeong Jihoon mở lời trước, nhưng đợi đến khi hai người về đến nhà, Jeong Jihoon vẫn không hé răng lời nào. Lee Sanghyeok không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bình thường với mình thằng nhóc này nghĩ gì đều viết hết lên mặt, hôm nay chẳng biết bị làm sao, đoạn đối thoại với Park Jaeseung ảnh hưởng mạnh đến cậu ấy như thế ư?

Lúc đi ngủ, Lee Sanghyeok kéo Jeong Jihoon đến bên giường, xoa xoa tóc cậu, hỏi cậu đang nghĩ gì. Jeong Jihoon muốn nói lại thôi, suy nghĩ thật lâu mới hỏi: "Ông chủ Lee, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?"

Trước đây Jeong Jihoon từng hỏi câu này rồi, nhưng lúc đó Lee Sanghyeok không để vào mắt, bây giờ cậu ấy thình lình thốt ra một câu như thế, trong lòng y khó mà không cảm thấy khác thường. Cẩn thận nhớ lại vẻ mặt chần chừ do dự của Jeong Jihoon hôm đó, Lee Sanghyeok nhanh chóng đoán được nguyên nhân cậu im thin thít.

"Cậu muốn hỏi cái gì?"

Jeong Jihoon hỏi một cách dè dặt: "Tất cả đều vì bản hợp đồng kia sao?"

Ánh mắt Lee Sanghyeok trầm xuống, y im lặng một lát, gật đầu. Đáy mắt Jeong Jihoon có một mảnh mất mát lướt qua, nhưng lập tức bị cậu dùng động tác tắt đèn che giấu.

"Hợp đồng ở trong phòng sách, bây giờ chắc cậu đọc hiểu được rồi, muốn đọc có thể đi đọc bất cứ lúc nào."

"Em không muốn đọc." Jeong Jihoon chui vào trong chăn.

Sau hôm đó, Lee Sanghyeok phát hiện Jeong Jihoon không dính lấy mình như trước nữa, tuy rằng tối ngủ vẫn nằm sát mình giúp mình ủ chân, cơm nước mình ăn không hết vẫn giúp mình ăn sạch, nhưng cứ có chỗ nào đó không ổn, như thể thằng nhóc này giấu nhẹm cái đuôi trong một đêm, rúc vào trong mai rùa của chính mình.

Lee Sanghyeok muốn tìm cậu ấy nói chuyện, nhưng mãi không tìm được thời gian thích hợp. Hội nghị cổ đông của T1 kéo dài tổng cộng hơn hai tháng, cuối cùng hạ màn trong cục diện hỗn loạn, Lee Sanghyeok với hơn phân nửa số phiếu giành được 40% cổ phần, thay đổi này sẽ hoàn thành trong vòng một tháng, nhưng mà cái giá của nó là, y nhất định phải nhận dự án bất động sản ở cảng biển.

Đây là một con dao hai lưỡi, làm tốt có thể nhanh chóng khuếch trương thực quyền trong tay y, nhưng nếu làm không tốt, T1 và y đều phải đối mặt với rắc rối.

Dự án ở cảng biển có thể xem là vấn đề sót lại từ đời trước, mười mấy năm trước tập đoàn T1 chọn một mảnh đất ở cạnh biển, chuẩn bị xây dự căn hộ ven biển, kết quả gặp phải sóng thần bão táp, nền móng vừa xây xong bị ngập từ trong ra ngoài, từ đó trở đi mảnh đất này giống như có thù với bọn họ, luôn luôn xảy ra vấn đề. Thậm chí có người từng tổng kết, hễ là nhân viên cấp cao từng xử lý dự án này, nếu không gặp tai nạn giao thông bỏ mạng thì cũng gặp cảnh vợ bỏ con đi, hầu như không có kết cục tốt, trong nhất thời lời đồn lan truyền bốn phía, dần dà sau này không còn ai dám nhận nữa.

Vị trí của mảnh đất này, Lee Sanghyeok và bố từng đến xem rồi, bản thân mảnh đất không có vấn đề gì, chất lượng nước biển cũng khá, nói kiểu mê tín là phong thuỷ không được tốt. Lee Sanghyeok là người theo chủ nghĩa duy vật, bố y mất vì bệnh tim chứ không có liên hệ trực tiếp đến dự án này, vấn đề chủ yếu bây giờ là có thể kiếm lời không. Bất luận khai phá xây nhà hay làm gì khác, mấy lời đồn này y tin hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là người mua tin hay không.

Vì việc quy hoạch mảnh đất này, buổi sáng Lee Sanghyeok tập hợp nhân viên mở cuộc họp nguyên ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn cũng không tìm ra được phương án thích hợp. Với tư cách là tập đoàn lập nghiệp sớm nhất trong nước, thời gian thành lập của T1 đích thực lâu dài, nhưng dài cũng có điểm yếu của dài, bởi vì có vài quy định quá cứng nhắc, công ty vẫn chưa có cải cách gì quá lớn, dẫn đến việc có quá nhiều kẻ ngồi không ăn bám, còn những người chuyên tâm làm việc lại quá ít.

"Nói một đống lời thừa thãi, cuối cùng chúng ta vẫn phải tự mình làm, anh nói xem công ty nuôi đám người kia làm gì nhỉ?" Sau khi tan họp, Song Kyungho tức giận thu dọn tài liệu.

Lee Sanghyeok cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, với tư cách là người lãnh đạo, y là người cảm nhận rõ nhất T1 hiện đang dậm chân tại chỗ, mỗi lần muốn phổ biến chính sách gì mới luôn gặp trở ngại trùng trùng, điều này vô cùng bất lợi với sự phát triển của tập đoàn. Chính sách thay đổi, thời thế thay đổi, theo không kịp thay đổi chỉ còn nước bị đào thải.

"Nếu như có thể thay đổi điều lệ thì tốt rồi..." Song Kyungho thuận miệng lầm bầm một câu, bị Lee Sanghyeok nghe vào tai.

Y quay đầu hỏi: "Cần điều kiện gì?"

"Nghị quyết thay đổi điều lệ công ty nhất định phải được sự đồng ý của hơn hai phần ba cổ đông giữ quyền biểu quyết tham dự hội nghị." Song Kyungho nói, "Chuyển nhượng cổ phần công ty cần hơn phân nửa quyền biểu quyết, trên cơ sở này còn cần thêm 17% nữa, 6% mà Bae Seongwoong chuyển nhượng cho anh đã khó như thế, hiện tại thay đổi điều lệ là chuyện khỏi cần nghĩ."

Lee Sanghyeok lâm vào trầm tư, trước mắt y chỉ có 40% cổ phần công ty, cách hai phần ba còn xa lắm. Thay đổi điều lệ chẳng khác nào tước đoạt quyền khống chế của cổ đông đối với sự phát triển của công ty, trước mắt y thật sự chưa làm được, đám cổ đông già muốn tiền và quyền, bọn lão có thể vì tiền mà dễ dàng bỏ qua việc y nuốt thêm 6% cổ phần, nhưng tuyệt đối sẽ không vì tiền mà bỏ phiếu cơm dài hạn là T1.

"Ông chủ Lee, có người đến." Chú Lim bước vào gõ cửa.

Lee Sanghyeok mở họp cả ngày, bây giờ không muốn gặp người lắm, đang định bảo chú Lim đưa người đi thì thấy Song Kyungho nháy mắt ra hiệu với mình, còn lẫn theo ý trêu chọc.

Lee Sanghyeok xoay ghế lại, thấy Jeong Jihoon đứng trước cửa cười với mình.

Thật ra thằng nhóc này rất đẹp trai, trong đầu y chợt nghĩ.

"Sao cậu lại tới đây?" Lee Sanghyeok ngoắc tay bảo cậu đến gần.

"Anh Hwang bảo em tới gọi anh." Jeong Jihoon đi tới, còn nói, "Sinh nhật vui vẻ."

Lee Sanghyeok nở nụ cười: "Cảm ơn."

"Ôi, tôi bận quá nên quên mất, hôm nay là sinh nhật ông chủ Lee của chúng ta." Song Kyungho vỗ đầu, "Hwang Seonghoon hẹn ở đâu vậy, chúng ta mau đi thôi, đi xả xui nguyên ngày hôm nay."

"Sơn trang suối nước nóng."

Sơn trang suối nước nóng là nơi lần trước Bae Seongwoong mời bọn họ ăn cơm, nơi này có vài món ăn nổi tiếng mà nơi khác không có, phải đặt trước mới có ăn. Nhờ vị trí bí mật và quan hệ bối cảnh vững chắc, nơi đây đã trở thành chốn tụ tập thường xuyên của giới quan to chức lớn.

"Mệt không?" Trên xe, Jeong Jihoon thấy Lee Sanghyeok cứ xoa mi tâm mãi.

Lee Sanghyeok: "Cũng tạm."

Jeong Jihoon đưa tay nắm lòng bàn tay của Lee Sanghyeok, bị Lee Sanghyeok nắm ngược lại, nói: "Cuối tuần tôi phải ra đảo, cậu đi với tôi nhé?"

"Anh cần em đi không?"

Lee Sanghyeok mỉm cười: "Không ai làm ấm giường, tôi ngủ không được."

Sắc trời tối sầm, ánh đèn mờ lướt qua mặt Lee Sanghyeok, trong lòng Jeong Jihoon khẽ động, ngón tay không khỏi siết chặt.

Lúc hai người đến nơi, đồ ăn đã lên hết, Bae Eunyoung cũng có mặt, còn mang theo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, nói là bố mình tặng, Lee Sanghyeok đích thân gọi điện thoại gửi lời cảm ơn.

Đi được nửa đường, Kim Hyukkyu gọi điện thoại kêu khóc với Lee Sanghyeok, nói mình có một bản báo cáo phải viết nên không đến được, hôm khác mời y đi riêng.

Có người đẹp đi cùng, mấy anh đàn ông không khỏi điềm đạm một chút, bọn họ chỉ bao một phòng nhỏ, một chiếu trải ra còn chưa ngồi đầy. Jeong Jihoon đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy Lee Sanghyeok thoạt nhìn danh lợi có đủ, nhưng thật ra bạn bè chân thành chỉ có mấy người này.

Lee Sanghyeok không thích náo nhiệt, trong bữa tiệc mọi người cũng chỉ im lặng ăn cơm, ngay cả rượu còn không uống.

"Cá sóc ở đây không tệ, cậu ăn thử xem." Lee Sanghyeok gắp một miếng cho Jeong Jihoon.

"Cá sóc?" Jeong Jihoon hỏi, "Là sóc hay là cá?"

"Cậu đoán xem." Hwang Seonghoon cười cậu, "Đoán đúng anh uống rượu với cậu."

"Đoán đúng cũng đâu có rượu uống."

Lee Sanghyeok cười khẽ, nói: "Mọi người muốn uống thì uống đi."

"Chỉ chờ lời này của cậu thôi." Hwang Seonghoon mê rượu, một bữa không uống là khó chịu, trước đó hắn đã chuẩn bị vài chai rượu đỏ, đáng tiếc Lee Sanghyeok không mở miệng, hắn đành giấu dưới bàn không lấy ra, "Năm 88, uống một chai nhé?"

Mọi người lập tức nhốn nháo, Jeong Jihoon đi gọi phục vụ mở rượu, thế mà cả buổi chẳng thấy ai trả lời, đành phải tự mình ra ngoài tìm đồ mở rượu.

"Anh chăm sóc cậu ấy chu đáo thật." Sau khi nhìn Jeong Jihoon đi ra, Bae Eunyoung nhịn không được quay đầu lại nói.

Lee Sanghyeok: "Em ghen à?"

Bae Eunyoung thẳng thắn thừa nhận, cười nói: "Đúng là có một chút."

Tuy quan hệ giữa hai người là anh em nuôi, nhưng tình cảm của Bae Eunyoung, Lee Sanghyeok cũng biết đôi phần, đáng tiếc hai người đều hiểu đây là chuyện không thể, thế nên chỉ xem như trò đùa thôi. Bae Eunyoung cũng không phải tuýp người kiểu cách, gia cảnh cô nàng ưu việt, thân phận lại đặc biệt, từ nhỏ đã có mục tiêu rõ ràng với hôn nhân của mình, tình yêu cũng chỉ là nói suông ngoài miệng, bản thân cô cũng chưa hẳn tin là thật, chẳng qua thỉnh thoảng cô lại nhịn không được mà nghĩ, nếu mình sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ mẫu chồng lý tưởng chính là Lee Sanghyeok, nhã nhặn lễ độ, giản dị chu đáo, tiếc rằng cô không có phúc phần đó, Lee Sanghyeok đã trao hết dịu dàng của mình cho người khác.

"Uầy, sao còn chưa trở lại nữa?" Hwang Seonghoon chờ rượu đến mất kiên nhẫn.

Nhớ lần trước Jeong Jihoon đến đây đi nhầm khu tắm bên nữ, Lee Sanghyeok đứng dậy: "Để tôi đi tìm cậu ấy."

Y vừa đi đến cửa, điện thoại di động bỗng reo lên, là Jeong Jihoon.

"Anh đừng nhúc nhích." Bên kia hình như Jeong Jihoon đang chạy.

"Sao vậy?"

"Có người đang đuổi theo em, trên tay có dao, hình như là nhắm vào em và anh." Jeong Jihoon thở hổn hển, "Bây giờ em lừa hắn đi trước..."

Thần kinh của Lee Sanghyeok lập tức căng thẳng: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở... phòng thay đồ lần trước anh chỉnh quần áo giúp em..."

Lee Sanghyeok ra lệnh: "Đợi ở đó đừng nhúc nhích, giấu mình kỹ vào."

Nhận ra bầu không khí không ổn, vài người trong phòng quay đầu lại, Hwang Seonghoon đứng lên: "Chuyện gì vậy?"

"Phòng thay đồ khu B, trong tay đối phương có dao."

Lee Sanghyeok vừa mới dứt lời, Hwang Seonghoon đã dẫn người xông ra, Lee Sanghyeok cũng không nhàn rỗi, cùng Song Kyungho theo sát phía sau.

Vừa tới gần phòng thay đồ đã nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ĩ, Hwang Seonghoon xông tới đá văng cửa, chỉ thấy một gã đàn ông trông như nhân viên phục vụ đang xoay hông né cái ghế mà Jeong Jihoon đập tới. Hwang Seonghoon xuất thân từ đấm boxing, bước lên dùng một chiêu ném qua vai là quật ngã gã ta. Biết mình đã thua, gã đàn ông bị ghìm dưới đất hét lớn một tiếng, ném bừa con dao trên tay qua đây, hướng đó là nhắm vào Lee Sanghyeok.

"Sanghyeok!" Trong lúc tình thế nguy cấp, Jeong Jihoon thoáng cái nhào tới, đẩy Lee Sanghyeok xuống đất, lưỡi dao phản xạ ánh sáng sượt qua cánh tay Jeong Jihoon, rạch một vết dài, tay áo sơ mi nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

"Mẹ kiếp!" Hwang Seonghoon bị chọc giận, hắn đưa chân đá chỗ hiểm của gã đàn ông nọ, đá cho gã xụi lơ co người nằm dưới đất không dậy nổi, sau đó sai hai thuộc hạ kéo gã ra: "Đánh nó, tra ra là ai rồi về đây."

"Có nặng lắm không?" Lee Sanghyeok vội vàng nhổm dậy, lật cánh tay Jeong Jihoon ra xem, vết thương không sâu nhưng rất dài, máu chảy đầm đìa, may là rạch theo lưỡi dao, chứ nếu đâm ngang thì ít nhất cũng đâm nửa đoạn lưỡi dao vào thịt rồi.

"Jihoon, không sao chứ."

"Không sao." Jeong Jihoon không thấy đau, chỉ là cả người như nhũn ra, tuy chảy nhiều máu nhưng chưa nhiều bằng sợ hãi. Ngay khoảnh khắc dao bay về phía Lee Sanghyeok, đầu óc cậu bỗng chốc nổ tung, nhào qua gần như là bản năng.

"Vào đây trước đi." Bấy giờ Bae Eunyoung cũng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng sắp xếp căn phòng kế bên để mọi người đi vào, sau đó gọi phục vụ tới dọn dẹp hành lang.

Lee Sanghyeok dìu Jeong Jihoon vào chưa được vài phút, Hwang Seonghoon đã trở lại. Sắc mặt Jeong Jihoon không tốt lắm, Lee Sanghyeok im lặng một hồi rồi bảo hai thuộc hạ của Hwang Seonghoon đưa cậu đi xử lý vết thương trước.

Chờ Jeong Jihoon đi rồi, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Điều tra ra chưa?" Lee Sanghyeok sầm mặt.

Hwang Seonghoon tự thẹn với lòng, an toàn của Jeong Jihoon là do hắn phụ trách, dạo này không xảy ra sự cố gì, hắn cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, không ngờ tới đây lại xảy ra vấn đề.

"Thừa dịp buổi tối giao ca trà trộn vào." Hwang Seonghoon xoa nắm tay, gã đàn ông kia bị hắn đánh cho thoi thóp, cuối cùng khai nhận một cái tên gây bất ngờ nhưng lại vô cùng quen tai.

"Là Park Jaeseung."Hwang Seonghoon nổi đầy gân xanh, "Chúng ta cứ lo đề phòng Um Kijoon, ai ngờ lại để Park Jaeseung thừa dịp đâm lén."

Lee Sanghyeok lại nghĩ tới việc khác: "Nói vậy công ty mỹ phẩm tôi nhất định phải nhập cổ phần rồi."

Nhìn bề ngoài thì dao nhắm vào Jeong Jihoon, nhưng thật ra là đang cảnh cáo y, Park Jaeseung vẫn chưa từ bỏ ý đồ, xem ra vòi tiền là chuyện đã định. Nghi vấn duy nhất là, Park Jaeseung chỉ cần tiền hay muốn mượn dịp kéo Lee Sanghyeok xuống nước?

"Công ty mỹ phẩm chắc chắn không sạch sẽ, T1 đi vào quỹ đạo chưa được mấy năm, nếu như ướt giày, chẳng những đốt sạch công sức của chúng ta mấy năm qua mà mai này muốn tẩy trắng cũng khó khăn." Song Kyungho nói.

"Bên em cũng nhận được tin tức, lẽ ra định ăn xong mới bàn bạc." Bae Eunyoung nói một câu, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

"Theo tin mới nhận, nhà họ Park xảy ra chuyện, hồi đầu năm Park Jihwan mua một chiếc thuyền chở hàng, kết quả bị chìm dưới sông, bọn họ đang mắc nợ ngập đầu, tiền vay ngân hàng cũng đến kỳ, em nghe cấp dưới của bố nói, ngân hàng đang chuẩn bị tái cấp tài chính."

*Tái cấp tài chính (Refinance): Kiểu như "đổi nợ". Ví dụ, mình đang nợ ông A một món tiền, nay có ông B cũng muốn cho mình nợ với phần lời nhẹ hơn, vậy thì dại gì không vay tiền ông B để trả dứt cho ông A, rồi trả dần cho ông B theo những điều kiện mới thuận lợi hơn, giống như đổi món nợ từ tay người này sang người kia. Trên thị trường tài chính địa ốc, đổi nợ hay Refinance có thể thực hiện được ngay với người chủ nợ hiện tại, nghĩa là ông A và ông B là một.

"Chìm một chiếc thuyền chở hàng ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Với tài sản của nhà họ Park lẽ nào không gánh nổi chút tổn thất ấy?" Hwang Seonghoon kinh ngạc.

Lee Sanghyeok cười nhạt, lạnh giọng nói: "Đương nhiên, bởi vì trên thuyền chở những thứ khác."

Bae Eunyoung gật đầu tán thành: "Nghe nói sau khi thuyền chìm, hôm sau ở hạ lưu con sông nổi lên một lớp cá chết."

"Phải bao nhiêu thuốc cấm mới độc chết hết cá, có phải Park Jihwan thèm tiền đến điên rồi không." Hwang Seonghoon nói.

"Một khi tài sản nhà họ Park đi tong, số còn lại bị lật tẩy chỉ là vấn đề thời gian, cộng thêm mấy năm nay scandal Park Jaeseung chơi sao nữ bị ém xuống, đến lúc đó bọn họ sẽ lãnh đủ. Bất luận thế nào thuyền chở hàng của nhà họ Park cũng không thể chìm được, tôi thấy lần này hắn như chó cùng rứt giậu mới làm ra loại chuyện này."

"Vì vậy xét tình hình hiện tại, khả năng bọn họ thiếu tiền cao hơn." Song Kyungho tổng kết.

Lee Sanghyeok gật đầu: "Vấn đề mà tiền giải quyết được thì không còn là vấn đề nữa, ném ít tiền cứu bọn họ để trấn an trước, sau đó kéo dài từ từ xử lý." (tư bản!)

"Vấn đề là..." Bae Eunyoung nhìn xung quanh một vòng, "Dùng danh nghĩa của ai để ném đây?"

Dùng danh nghĩa của ai đồng nghĩa với việc sau này sự việc bại lộ, người đó phải chịu trách nhiệm hình sự. Ngoài ra, người đó nhất định không được có bất kỳ quan hệ trên phương diện luật pháp với Lee Sanghyeok và T1, hơn nữa đến lúc đó chịu đồng ý nhận tội, không tạt nước bẩn trở lại.

Bae Eunyoung nói xong, mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một người. Xét thấy người này vừa giúp Lee Sanghyeok chắn dao, bây giờ đẩy cậu ta ra thật sự quá vô lương tâm. Song Kyungho cân nhắc cách dùng từ, giả bộ phân tích một phen: "Đầu tiên chúng ta phải bảo đảm chuyện này không có quan hệ trực tiếp với T1 trên mọi phương diện, vì thế những người ngồi đây đều không được. Thứ hai, người này phải được điều tra kỹ, nhân phẩm đáng tin cậy, sẽ không bị ai mua chuộc, quay lại cắn ngược vào thời khắc mấu chốt..."

Lee Sanghyeok cắt ngang: "Không cần nói nữa."

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn y, Lee Sanghyeok ngừng một lát, trầm giọng nói: "Để tôi cân nhắc lại, ngày mai cho mọi người câu trả lời thuyết phục."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top