Chap 7: Chú phải tiến triển nhanh lên
Ryu Minseok trở về nhà cùng Soojang sau khi học hết ca chiều và kịp giờ đón bé. Cơm nước xong xuôi thì hai chú cháu ngồi ăn cơm. Bữa cơm mà không nói câu nào là bữa cơm chết nên Minseok có hứng thú hỏi bé một câu.
"Dạo này ba Sanghyeok thế nào?"
"Ba bình thường ạ, chỉ là ba mới quen thêm bạn mới mà hình như bản thích ba hay sao á chú." Bé vừa nhăm nhăm miếng sườn, vừa mút mát đầu ngón tay mà trả lời.
"Ai cơ? Người ta có tốt không hay như nào để chú tìm người ta xử lý, chắc chắn là không có mục đích tốt đẹp rồi." Cậu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng có vẻ không hài lòng.
"Là chú Jihoon ý ạ, chú ý là chú của bạn cùng lớp cháu. Tên đầy đủ là Jeong Jihoon hay gì á. Chú Minseok yên tâm, chú Jihoon tốt số dách luôn." Soojang dơ tay kiểu like, giọng hồ hởi trông rất tin tưởng người tên Jeong Jihoon.
Ngược lại, Ryu Minseok sau khi nghe cái tên Jeong Jihoon vừa phát ra từ mồm bé. Tay đang cầm nước uống bỗng nhiên sặc, mở to mắt nhìn Soojang.
Không phải Jeong Jihoon- chủ tịch tập đoàn nước hoa JJH ở trung tâm Seoul đấy chứ? Công ty JJH cũng là công ty mà cậu muốn vào thực tập lấy kinh nghiệp khi tốt nghiệp đại học. Ôi trời, Sanghyeok đỉnh vậy luôn sao?
"Vậy hai người đã làm gì rồi? Đã nắm tay hay hôn môi gì gì chưa?"
"Chú này hỏi gì kì, ba cháu với chú ấy chưa làm gì hết. Ba Sanghyeok hình như chỉ coi chú Jihoon là khách hàng đặt hoa thôi." Soojang nói với chất giọng ỉu xìu, thật tình thì bé cũng muốn hai người tiến xa hơn đấy chứ.
"Ước gì hai người là một đôi ha. Có gì sau này ra trường chú đi cửa sau vào công ty với danh nghĩa là em của phu nhân chủ tịch JJH luôn, đỡ phải phỏng vấn."
"Hết nói nổi chú." Soojang bĩu môi, gì chứ đi cửa sau là cửa gì vậy?
•••
Sanghyeok cũng phải quay về thành phố sau 3 ngày ở dưới quê chăm bà. Bà thì lúc nào cũng bảo "Bà không sao đâu, cháu cứ về thành phố làm việc đi". Nhưng nhìn bà như vậy thử hỏi xem anh có dám về thành phố không? Sanghyeok thương bà hơn tất cả những gì vì bà là người bên anh từ nhỏ mà.
3 ngày đóng tiệm cũng là 3 ngày khách hàng của anh réo liên tục. Vì thế sau khi quay trở về thành phố, anh cũng phải lao vào trả đơn cho khách.
Sáng đưa Soojang đi học, rồi về quán cắm đến tận chiều đi đón Soojang. Bận không thể tả nổi.
Còn Jeong Jihoon, đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn như thế, đáng nhẽ phải bận gấp trăm gấp nghìn anh. Nhưng không, cậu mỗi ngày đều đến quán anh, hết lân la phá anh cắm hoa đến nhắn tin làm phiền.
Thiệt tình thì anh cũng không muốn có mối quan hệ quá thân thiết hay đặc biệt với Jihoon từ khi biết thân phận của cậu ( là Minseokie nói cho anh biết ). Nhiều lúc muốn chặn luôn số, xóa luôn bạn bè, treo bảng cấm cửa Jihoon luôn ấy chứ.
Nghe câu muốn chặn số với xóa bạn bè có vẻ thấy anh hơn quá gắt đúng không? Nhưng nói thật Jihoon trẻ trâu điên, còn hay nghĩ mấy kiểu bắt chuyện lạ lùng nữa... Ai đọc cũng chẳng nghĩ đây là chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng luôn..
Jeong Jihoon
23:11
anh ăn cơm chưa?
Jeong Jihoon đã trả lời tin của bạn
Mèo phải không anh?
alo
Cho em biết đó là con gì đi anh
Sanghyeok.lee
Em đoán xem..
•••
Hôm nay, Sanghyeok nổi hứng làm ít kẹo cho Soojang đem đến lớp. Anh làm khá nhiều nên có dặn bé là phải chia cho các bạn mỗi người một ít. Vâng vâng dạ dạ rồi vào trường. Nhớ lời ba nói, vừa vào lớp đã mở cặp ra chia kẹo cho các bạn còn không quên giới thiệu.
"Là kẹo hạnh phúc ba tớ tự làm đó nha, ngon lắm. Các cậu ăn đi, nè nè.." Soojang chia cho mỗi bạn một cái, bạn nào bạn đấy cũng khen ngon.
Boyang tiến lại gần bé, kéo kéo áo để bé chú ý rồi nói "Cậu cho tớ thêm một cái nữa nha?"
"Cậu cứ lấy đi, ba tớ làm nhiều lắm. Một mình tớ ăn thì sợ xún răng nên ba không cho ăn nhiều á."
Nhận lấy chiếc kẹo từ tay Soojang, Boyang lật đật chạy đến giá treo balo, mở cặp nhét thanh kẹo vào. Trước khi chạy ra với các bạn còn kéo khóa thật cẩn thận.
Giờ tan học đã điểm, Boyang hiện đã ngồi ngon lành ở ghế phụ bên cạnh là chú Jihoon. Bé mở cặp, thò tay tìm kiếm thứ gì đó rồi lôi ra một thanh kẹo. Đưa sang cho cậu, còn tiện nói
"Nè chú ăn đi, cháu xin mãi mới được đó."
"Kẹo gì đây? Sao tự nhiên lại cho chú mày?" cậu nhận lấy chiếc kẹo từ Boyang, tay mân mân vỏ kẹo.
"Là kẹo ba Soojang làm đó, chú ăn để cảm nhận vị ngọt ngào của tình yêu đi." Boyang vừa nói xong quay ra đã thấy Jihoon cắn nửa chiếc kẹo. Vừa ăn vừa xuýt xoa khen kẹo Sanghyeok sao mà ngọt ngào thế.
"Chú phải tiến triển nhanh lên chứ? Cháu thấy chú cứ làm mấy hành động như thằng hề, nghĩ xem chú Sanghyeok từng ấy tuổi rồi có thấy thú vị không?" Boyang nói cả một tràng dài, như một ông cụ non trải qua cả 10 mối tình rồi vậy.
"Thế chú phải làm gì? Chú dâu mày cứng quá, tán cả nửa tháng trời mà có rung rinh đâu." Jihoon tự nhiên thấy kẹo trông miệng mình đắng ngắt, tủi thân mà kể lể.
"Chú phải làm mấy hành động quan tâm đồ đồ á, như kiểu chủ động đưa về này, hỏi thăm, mời đi ăn, cà phê,...á."
"Kể ra mà cũng khó, chú dâu mày còn bận hơn cả chú. Ngày nhận trăm đơn hoa, lấy đâu thời gian mà đi ăn đi chơi đồ,.." Jihoon thất vọng nhiều chút, thấy mình là chủ tịch mà còn nhàn hơn cả vợ bán hoa. "Ơ nhưng mà.. Ai dạy mày những thứ này?"
"Cháu hay xem phim ngôn tình lúc 9h30 trên VTV cùng ba Siwoo á." Boyang gãi gãi đầu
"Chết chết thật,.." Jeong Jihoon vội lôi điện thoại ra, nhắn gì đó làm Boyang có chút lo lắng.
Jeong Jihoon
Anh coi lại thằng con anh đi nhé
Nó biết về tình yêu rồi đấy
Khéo mai có dắt người yêu về
Thì đừng có bất ngờ nhé.
Son Siwoo
???
-
ok Boyang nhé, chap sau cho chú Jihoon thịt chú Sanghyeok luôn 😞
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top