Chương 12
Sanghyeok chậm rãi nói: "Chúng tôi chia tay."
"Há, chia?"
Kim Jia lúng túng gãi đầu, ngại ngùng đổi chủ đề: "Khụ khụ, nước lẩu đã sôi, chắc là ăn được rồi đúng không?"
"Ăn được rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi." Sanghyeok ngồi xuống.
Đây là lẩu uyên ương, Sanghyeok không thích ăn cay, cho nên cậu ngồi cạnh phần nước dùng không cay bên này.
Kim Suhwan ngồi bên cạnh Sanghyeok, không ngừng giúp Sanghyeok gắp đồ ăn: "Sanghyeok, ăn nhiều lên một chút."
"Em cũng ăn đi, đừng lo lắng cho anh." Khẩu vị của Sanghyeok so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu cũng không ăn được nhiều hơn là mấy.
Sau khi ăn xong, Kim Jia có chút việc nên đã quay lại trường.
Kim Suhwan cũng không nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc rồi đổ rác, bận lên bận xuống, nhìn cũng không ra cậu là thiếu gia con nhà giàu.
Dì Shin nhìn Kim Suhwan: "Sanghyeok, đứa nhỏ này có phải hay không ..."
Sanghyeok cười xua tay: "Dì Shin, dì hiểu lầm rồi, cậu ấy là em họ ... của bạn trai cũ con, chúng con vẫn luôn quan hệ rất tốt như vậy."
"Được rồi."
Dì Shin đã thay đổi cái nhìn một chút về Kim Suhwan, bà vẫn rất lo lắng rằng Sanghyeok sẽ lặp lại những sai lầm tương tự.
"Đứa nhỏ này, có chuyện gì thì cũng thà ôm trong lòng còn hơn nói ra, dì Shin không muốn con bị oan nữa, con cứ yên tâm ở bên dì Shin, đừng đi đâu. Đứa bé sắp sinh rồi. Dì sẽ giúp con, con không cần dựa vào ai khác."
"Vâng ạ." Sanghyeok gật đầu, đôi mắt ướt lệ.
Từ sau khi mẹ cậu qua đời, ngoài Jeong Jihoon ra, chỉ có dì Shin là yêu thương cậu nhất.
Giờ thì Jeong Jihoon cũng đã tìm lại được hạnh phúc của riêng mình.
Sanghyeok cũng vui mừng thay cho anh ấy.
Sau khi dì Shin đi khỏi, Kim Suhwan ngồi bệt trên ghế, mệt mỏi.
"Ai daa, lẩu rất dễ ăn, nhưng dọn dẹp thật phiền phức."
Cái bàn kia, Kim Suhwan vì muốn lau khô mà đã lau đi lau lại ba đến bốn lần.
Mặt đất cũng lấm lem dầu mỡ, cậu ta đã phải tỉ mỉ lau lại nhiều lần mới có thể sạch được.
Sanghyeok bổ hoa quả, không khỏi cười nói: "Suhwan, cám ơn em, vất vả rồi, tới ăn chút dưa hấu đi."
"Anh dâu thật là tốt bụng!" Kim Suhwan nói xong, nhận ra bản thân đã nói sai điều gì đó, liền tự mình vỗ nhẹ lên miệng hai cái.
Kim Suhwan ăn dưa hấu: "Sanghyeok, anh thực sự đã chia tay với anh trai em sao?"
Sanghyeok gật đầu.
"Là bởi vì Han Wangho?" Kim Suhwan hỏi.
Sanghyeok không trả lời, đúng vậy, nhưng cũng không hẳn.
Kim Suhwan nhìn Sanghyeok, trong mắt hiện lên một ý nghĩ.
"Xin lỗi anh dâu, thật ra lần này em đến tới đây là vì anh trai."
"Anh dâu, anh đừng hiểu lầm anh trai em với Han Wangho. Anh trai em đối xử tốt với Han Wangho, nhưng bọn họ nhất định không phải loại quan hệ như vậy. Nhất định là có lý do. Anh trai em khi còn nhỏ không thích Han Wangho lắm. Anh ấy hơn Han Wangho bốn hoặc năm tuổi. Han Wangho giống như một kẻ bám đuôi vậy đó, luôn thích theo dõi mọi hành động của anh ấy. Cho nên, anh trai em đã luôn bắt nạt Han Wangho. . Cho đến một lần bọn họ đi chơi cùng nhau, anh ấy dẫn Han Wangho đi chơi, nhưng lại không dẫn theo Han Wangho về. Anh ấy đã làm lạc mất Han Wangho."
"Một đứa trẻ bảy, tám tuổi bị mất tích và không thể tìm thấy trở lại. Mẹ của Han Wangho mất con, thương nhớ con quá mức mà trở nên mất trí. Hiện tại, bà ấy vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần. Một gia đình đang hạnh phúc, trong chốc lát tan thành mây khói."
"Han Wangho mãi mới tìm lại được, nhưng thương tích khắp người, không còn xinh đẹp như trước, gầy đi rất nhiều, cậu ấy cũng trở nên sống nội tâm, nhút nhát và sợ người khác, không chịu nói, luôn trốn khi nhìn thấy mọi người. Anh trai em đã phải mất rất nhiều công sức cậu ấy có thể giao tiếp bình thường trở lại."
"Anh dâu, anh của em là luôn cảm thấy có lỗi với Han Wangho, đó là lý do tại sao anh ấy đối xử tốt với Han Wangho như vậy."
Sanghyeok cụp mắt sau khi nghe xong.
Hóa ra giữa Jeong Jihoon và Han Wangho lại có một mối lương duyên sâu sắc như vậy.
"Anh dâu, anh trai em rất thích anh." Kim Suhwan có thể cảm thấy anh trai mình thực sự quan tâm đến Sanghyeok.
Sanghyeok lắc đầu.
"Suhwan, trên thực tế, anh vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Jihoon. Được ở bên Jihoon một khoảng thời dài như vậy, với anh là quá hạnh phúc rồi."
"Jihoon là thật lòng thích Han Wangho, anh có thể cảm nhận được. Nếu anh cứ tiếp tục ở lại, sẽ chỉ trở thành chướng ngại vật giữa anh ấy và Han Wangho."
Vì vậy, cậu đã chọn ra đi. Một sự ra đi thầm lặng là tốt cho tất cả mọi người. Mặc dù cậu luôn cảm thấy buồn, nhưng nỗi đau dài hạn không bằng nỗi đau ngắn hạn, có lẽ, sau khi thích nghi với nó một thời gian, cậu sẽ không cảm thấy buồn nữa.
"Anh dâu, anh thực sự không sao chứ?"
Kim Suhwan nhìn Sanghyeok, chưa bao giờ cảm thấy Sanghyeok không xứng với anh trai mình, ngược lại Kim Suhwan cảm thấy anh trai mình mới là người không xứng với Sanghyeok.
"Cảm ơn." Sanghyeok cười: "Suhwan, anh chưa nói cho Jihoon biết chuyện đứa bé, xin hãy giúp anh giữ bí mật, được không?"
Kim Suhwan gật đầu: "Được."
Nhìn dáng vẻ bình thản ưu nhã của Sanghyeok, Kim Suhwan không khỏi lấy hết can đảm hỏi: "Anh dâu, hiện tại anh cùng với anh trai em không còn quan hệ, vậy em có thể theo đuổi anh được không?"
Nói xong tim Kim Suhwan đập cực nhanh.
Sanghyeok mở to hai mắt kinh ngạc nhìn cậu: "Suhwan, em muốn cháu trai gọi mình là ba ba sao?"
"Hahaha, không phải là không thể."
Kim Suhwan cười, che giấu sự mất mát xấu hổ trong mắt mình.
Sanghyeok cũng cười. Thực ra Sanghyeok hiểu ý của Kim Suhwan, nhưng cậu chỉ có thể giả vờ không hiểu.
Kim Suhwan quả là một người tốt, mọi thứ trên người cậu ấy đều tốt, không giống như Sanghyeok, chưa kể, trong bụng cậu còn có một đứa bé.
Sau khi tiễn Kim Suhwan ra về, Sanghyeok cho Chobi ăn một ít thức ăn cho thỏ rồi tắm rửa, đi ngủ. Khung cảnh không quen thuộc, bầu không khí xa lạ, chưa thể thích nghi kịp.
Sanghyeok nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không ngủ được.
Từng mảnh vụn ký ức về chuyện cậu và Jeong Jihoon không ngừng hiện ra trong đầu, Sanghyeok xoa xoa đầu: "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."
Điện thoại rung. Sanghyeok mở máy. Đó là một tin nhắn từ một số lạ.
"Sanghyeok, là tôi, Han Wangho."
Tối nay Jeong Jihoon đã uống quá nhiều, Han Wangho nhớ vừa rồi cậu ta tình cờ nhìn thấy một thiếu niên õng ẹo đang ngồi trên đùi Jeong Jihoon, hai người rất thân thiết.
Han Wangho tức giận xoay người rời đi. Lúc đưa Jeong Jihoon về nhà, người đã say tới nỗi không phân biệt được bắc, nam, đông, tây.
Nhìn Jeong Jihoon vì Sanghyeok mà say khướt như vậy, Han Wangho càng giận điên người.
Jeong Jihoon vẫn luôn ưu tú, ngoại hình vô cùng tuấn mỹ, gia thế lại khủng, dù đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của vô số người, họ bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh ấy từ nhỏ tới lớn cũng giống.
Ngay từ khi còn nhỏ, Han Wangho đã xua đuổi những kẻ muốn đến gần Jeong Jihoon, đồng thời lúc nào cũng giữ Jeong Jihoon cho riêng mình.
Han Wangho mới đi được một năm. Vậy mà lại có một kẻ không biết xấu hổ đã chiếm vị trí đáng lẽ thuộc về y. Điều khó chịu hơn nữa là người này lại mang khuôn mặt giống y đến bảy, tám phần. Nghĩ đến điều này, Han Wangho căm hận vô cùng. Hơn nữa, Han Wangho còn đang nghi ngờ rằng Sanghyeok đã mang thai đứa con của Jeong Jihoon.
Là đích tôn của nhà họ Jeong.
Sanghyeok nhìn tin nhắn này, hơi sửng sốt.
"Xin chào." Sanghyeok đáp.
Ngay sau đó, Han Wangho đã phản hồi bằng một tin nhắn: "Sanghyeok, nếu cậu đã lấy viên kim cương, hãy trả lại nó."
"Kim cương gì?"
Sanghyeok không hiểu Han Wangho đang muốn ám chỉ điều gì.
"Jeong Jihoon đã tặng tôi một viên kim cương với giá 1 tỷ. Đừng nói với tôi rằng cậu không biết."
"Tôi không lấy nó." Sanghyeok thậm chí còn chưa nhìn thấy viên kim cương.
"Nếu không lấy thì tại sao lại rời đi? Không phải là đang chạy trốn sao?"
Sanghyeok cau mày nhìn tin nhắn của Han Wangho.
"Han Wangho, tôi là rời xa Jeong Jihoon chứ không chạy trốn. Về việc viên kim cương của cậu, lại càng vô nghĩa. Xin đừng đổ lỗi cho tôi."
Han Wangho có vẻ bất đắc dĩ: "Vậy cậu chắc chắn rằng Jeong Jihoon sẽ không truy cứu việc này, trốn cũng không muốn trốn sao?"
"Tôi không hiểu cậu đang muốn nói cái gì."
"Sanghyeok, tôi biết cậu ghen tị với tôi, nhưng cậu có biết rằng cậu làm như vậy là đã làm tổn thương tất cả chúng ta?"
Sanghyeok nhìn tin nhắn Han Wangho gửi tới, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Viên kim cương của Han Wangho bị mất, vì cái gì mà cho rằng cậu là người đã lấy nó đi?
Sanghyeok nhớ lại có lần cậu đã đến phòng ngủ của Han Wangho một lần, có phải kim cương trong phòng ngủ không? Cho nên lần này đem tội danh đổ lên đầu cậu? Jeong Jihoon chắc hẳn là nghi ngờ cậu đã lấy nó, Sanghyeok cười khổ.
Bởi vì anh ngày càng tin tưởng Han Wangho, cho nên Han Wangho mới có thể đơn giản và dễ dàng đẩy những việc này lên trên đầu cậu.
"Han Wangho, tôi đã rời xa Jihoon rồi, cũng đã ký đơn ly hôn rồi, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cậu và Jihoon nữa, cho nên không cần mấy cái phải diễn mấy cái hành động như trò hề này nữa đâu, không được sao?"
Han Wangho liếc nhìn điện thoại Sanghyeok gửi tin nhắn, cười lạnh một tiếng. Bị nhìn thấu rồi sao.
"Cậu nói như thế nhưng chính bản thân cậu cũng hiểu rõ rằng, trong bụng của cậu đang mang thai con của Jeong Jihoon, cho nên cậu thật sự muốn đi hay chỉ đang giả bộ thôi?"
Sanghyeok nắm chặt tay, rất kinh ngạc, làm sao mà cậu ta biết được?
"Cậu yên tâm, tôi và Jeong Jihoon đã không còn liên quan gì nữa rồi."
Han Wangho nhìn điện thoại, lúc trước cậu ta không tin mà chỉ nghi ngờ, nhưng hiện tại mới tin, đánh thức cậu ta đi xác minh.
"Ai biết được? Sanghyeok, tôi hi vọng cậu có thể hiểu rõ, cậu chỉ là một thế thân mà thôi, anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi, không hề để cậu vào mắt, cho nên đừng có không biết liêm sỉ mà quấn lấy anh ấy."
"Thầy Lee, Song Hana không lo làm bài tập mà lại đi viết thư tình ạ!"
Người đang nói chuyện là một cậu bé học cùng lớp, có quan hệ rất tốt với Song Hana.
Cậu bé giật lấy thư tình của cô bé, rồi đọc to: "Bạn học Dongho thân mến, tớ là Song Hana...."
"Trả lại cho tớ." Khuôn mặt Song Hana đỏ bừng như đít khỉ.
"Nào nào, bạn học Nam Dohan, không được lộn xộn."
Sanghyeok đưa thư tình trả lại cho cô bé Song Hana.
"Viết thư tình là cách để thể hiện tình yêu, các bạn không được cười nhạo bạn học, còn có, Song Hana, nhiệm vụ của em bây giờ là học tập."
Song Hana cúi đầu, sợ hãi nói: "Thầy Lee, thầy sẽ nói cho mẹ em sao?"
Sanghyeok xoa đầu cô bé, cười nói: "Không đâu, em làm bài tập đi."
Điện thoại của Sanghyeok đột nhiên vang lên, là một dãy số lạ.
Cái này cũng đột ngột quá rồi, là bạn học cũ sao?
"Alo?"
Không có âm thanh nào từ điện thoại bên kia.
"Alo?" Sanghyeok lên tiếng thêm một lần nữa.
"Không có ai sao? Vậy tôi tắt điện thoại nhé."
Điện thoại đầu kia, truyền đến một âm thanh khàn khàn: "Sanghyeok, cậu còn nhớ rõ tôi không?"
Sanghyeok trong lúc nhất thời không nhớ đó là ai.
"Xin hỏi anh là?"
"Cậu vậy mà đã quên tôi, ha ha ha, cậu dám quên cả tôi à."
Nghe tiếng cười cuồng loạn ở đầu dây bên kia, Sanghyeok cảm thấy có chút khϊếp sợ.
"Thực xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ anh là ai, xin hỏi anh là?"
"Sanghyeok, nhanh như vậy mà cậu dám quên tôi sao? Một năm nay tôi chưa có một giây phút nào quên cậu, từng giây từng phút đều nhớ kỹ cậu và Jeong Jihoon."
Sanghyeok kinh ngạc trong nháy mắt, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên.
Kang Donghan. Người điều khiển xe quá tốc độ cùng với những lời nói ác ý đã gây ra cái chết cho cha mẹ cậu.
Sau đó Jihoon đã vì cậu mà thuê một luật sư cực giỏi, cuối cùng Kang Donghan thua kiện, bị phán một năm tù.
Sau một năm, cậu ta ra tù.
"Cậu muốn làm gì?"
Kang Donghan lạnh lùng nói: "Không muốn cái gì cả, chỉ muốn cùng cậu ôn lại chuyện xưa thôi."
Sanghyeok lạnh lùng nói: "Chúng ta không có chuyện cũ gì để ôn lại làm gì cả."
Nếu như không phải vì cậu ta, thì hiện tại Sanghyeok vẫn có cha mẹ bên cạnh, có một gia đình ấm áp, vẫn là một học sinh cấp ba. Nếu như vậy thì cuộc sống bây giờ của cậu đã khác rồi.
Sanghyeok tắt điện thoại. Cậu rửa sạch mặt, trở về phòng học.
Kim Jia liên tục lắc đầu: "Chậc chậc chậc chậc, lại lên hot search."
"Cái gì?"
"Chính là cái tên Peanut kia, bị paparazzi chụp được cậu ta mang một người đàn ông xa lạ về nhà lúc nửa đêm, người đàn ông kia sáng mai mới rời đi."
Anh mắt Sanghyeok nhìn thoáng qua điện thoại của Sanghyeok.
Rõ ràng là một bức ảnh mơ hồ, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt của Sanghyeok nhận ra hình dáng quen thuộc của Jeong Jihoon. Không nghĩ tới, bản thân mới rời đi ngày đầu tiên.
Jeong Jihoon và Han Wangho đã ở bên nhau rồi.
Nhanh thật.
Sanghyeok tự giễu cười.
"Này, tên Han Peanut này đúng là một tên bạch liên hoa tiêu chuẩn, vừa mới lên hot search liền giả vờ lên bài làm sáng tỏ: [Chỉ là một người bạn tốt, xin mọi người đừng hiểu lầm nha.]"
"Bạn tốt" đêm không về ngủ, thấy thế nào cũng là giấu đầu hở đuôi.
Sanghyeok đọc bình luận nhưng chẳng thấy thú vị gì, tất cả đều là bình luận bênh vực.
Trong đó có một bình luận khiến cho Sanghyeok chú ý.
"Ơ, sao ta cứ cảm thấy bức ảnh này có chút quen mắt nhỉ, đây không phải là lần trước chân anh trai bị thương là anh chàng đẹp trai này đã đỡ anh ấy lên xe sao?"
Bình luận phía dưới lập tức bùng nổ.
"Vãi, trông thật đẹp trai, đường nét trên khuôn mặt rất hoàn mỹ, với cái nhan sắc giá trị cao này, tham gia vào giới giải trí cũng có thể đè bẹp được một đám người."
"Tôi cũng thấy thế!"
Sanghyeok mở tấm ảnh ra, thật kỳ lạ, vì cái gì mà cảm thấy người này có chút quen mắt nhỉ. Giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.
"Thầy Lee, thầy có cảm thấy người này rất quen không?"
Sanghyeok nhìn về phía Sanghyeok thì thấy cậu đang ghé vào trên bàn, đầu vùi vào hai cánh tay.
"Thầy Lee, Thầy cảm thấy không khỏe sao?"
Sanghyeok ngẩng đầu, bình tĩnh lắc đầu.
"Tôi không sao, chỉ là cảm thấy có chút mệt thôi."
"Vậy thầy nghỉ ngơi một lát đi, tôi nhìn là được."
"Tiên sinh, mấy thứ này đều vứt đi sao?"
"Vứt đi, toàn bộ đều vứt hết đi."
Jeong Jihoon xoa giữa mày, liên tục mấy ngày uống rượu làm đầu anh có chút đau.
Dì giúp việc nhìn thấy mấy thứ này đang còn mới, cảm thấy vứt đi thật là đáng tiếc.
"Chờ một chút, từ từ hãy vứt."
Jeong Jihoon gọi điện bảo chú Im đến đây.
Anh lạnh lùng nói: "Mang những thứ này đưa cho Sanghyeok đi."
Chú Im tiếp nhận một túi đồ vật lớn, bên trong cái gì cũng có, tất cả đều là đồ mà Sanghyeok trước đây đã dùng.
Chú Im nhìn bộ dáng của Jeong tổng lôi thôi lếch thếch, tiều tụy đi không ít.
Ông không nhịn được nói: "Jeong tổng, nếu không tôi đưa phu nhân trở về nhé."
Jeong Jihoon nhìn chằm chằm chiếc cốc sứ trên bàn không tỏ thái độ gì. Trên cái cốc sứ có in hình con sói đen hoạt hình trông rất ấu trĩ.
"Jihoon, em có mua một cặp cốc đôi! Ở siêu thị không bán lẻ, nên em chọn hai cái, cốc có hình con sói này là của anh, cốc in hình con thỏ này là của em,sau này chúng ta uống nước sẽ dùng cốc này." Thiếu niên với đôi mắt sáng lấp lánh, rất vui vẻ mà đem hai chiếc cốc bày biện trên bàn.
Hai cái cốc giá rẻ, hầu như của hàng nào ở ven đường cũng đều bán.
Lúc ấy Jeong Jihoon đang ngồi ở trên sô pha xem tin tức kinh tế tài chính, chỉ liếc mắt nhìn nhìn, có lệ mà ừ một tiếng.
Bất tri bất giác, đã dùng một năm. Cái cốc bên cạnh đã có chút phai màu.
Chú Im nhìn sắc mặt Jeong Jihoon đoán, ông cho rằng có lẽ hai người đơn giản chỉ là cãi nhau, liền không nhịn được nói: "Đàn ông nào cũng có lúc không nhịn được mà mắc ai lầm, Jeong tổng, cậu thử nói lời xin lỗi với phu nhân đi, nói không chừng phu nhân sẽ hết giận."
Khuôn mặt Jeong Jihoon lạnh như băng: "Câm miệng."
Chú Im sờ sờ mũi.
Jeong Jihoon ngồi ở trên sô pha, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Anh không có nói chia tay, vậy mà Sanghyeok dám đem đem giấy ly hôn đã ký đưa đến trước mặt anh. Thật là luôn cho là mình đúng.
Dù sao cũng chỉ là thế thân, mà thế thân thì không hề quan trọng, rời đi thì cũng chả sao.
Jeong Jihoon cười lạnh một tiếng.
Buổi chiều, chú Im đón Jeong Jihoon tan làm.
Jeong Jihoon nhắm mắt ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay phải xử lý mấy chồng tài liệu bị dồn mấy ngày nay, nên có chút mệt mỏi.
"Jeong tổng, hôm nay tôi đến đưa đồ cho phu nhân, bên cạnh phu nhân có một chàng trai, giúp đỡ phu nhân mang đồ lên lầu, rất ân cần, vừa nhìn thấy đã cảm thấy không có hảo cảm rồi."
Jeong Jihoon khẽ cau mày.
Chú Im liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nói: "Bây giờ mấy chàng trai trẻ đều quá chủ động, phu nhân lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi đảm bảo người theo đuổi phu nhân không chỉ có mỗi mình chàng trai đó."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top