Chương 9: Tuổi 20
Hai hôm trước Tết âm lịch, trời lành buốt, gió thổi lùa qua những cánh đồng trơ gốc rạ. Kim Hách Khôi bảo Chí Huân cùng mình ra thăm mộ mẹ, dặn nó đứng đợi ở cái đình nhỏ trước bãi mộ, không cần đi theo.
"Đợi tao ở đây, đừng có lẽo đẽo." Hách Khôi nói vậy, giọng dứt khoát, không để cãi lại.
Nó đứng đó, nhìn cậu nhà nó bước dần về phía gò đất cao, bóng dáng khuất dần trong làn sương mờ. Chí Huân ngoan ngoãn nghe theo, đợi mãi, hai tay xoa vào nhau, gió lạnh quất vào mặt khiến da thịt đỏ ửng.
Nhưng nó lo cho cậu nó quá.
Trời tối nhanh, cái đình nhỏ heo hút chẳng có lấy một ánh đèn. Gió lạnh buốt quất vào mặt, chân nó bắt đầu mỏi nhừ, nhưng cậu vẫn chưa trở lại.
Lòng nó bắt đầu bồn chồn. Nhỡ đâu cậu trượt chân ngã xuống ruộng? Nhỡ đâu cậu bị lạnh đến kiệt sức? Ý nghĩ ấy khiến nó không chờ thêm được nữa. Chí Huân bước nhanh, rồi gần như chạy thẳng ra phía mộ nhà họ Kim.
Đến nơi, khung cảnh hiện ra làm tim nó thắt lại.
Những nén nhang trên mộ đã tắt, chỉ còn ánh sáng lập lòe từ vài cây đèn cầy lay lắt trong gió. Cậu đang quỳ trước bài vị của mẹ, thân hình co lại, gương mặt úp vào hai bàn tay. Dưới ánh sáng lờ mờ, nó thấy vai cậu run lên từng hồi, tiếng nấc vang lên như từng mũi kim đâm thẳng vào lòng ngực nó.
"Cậu ơi..." Huân gọi khẽ, giọng run rẩy.
Hách Khôi không trả lời, cũng không quay lại. Cậu chỉ cúi đầu thật thấp, đôi tay trắng bệch siết lấy mép bài vị, như thể nếu buông ra thì cả thế giới này sẽ sụp đổ.
Nó bước thêm vài bước, đứng cách cậu chỉ một đoạn ngắn. Nó không dám lại gần, cũng không dám chạm vào cậu, như sợ rằng nếu làm vậy, cái nỗi đau mênh mông trong lòng cậu sẽ vỡ òa.
"Cậu ơi..." Huân lại gọi, lần này giọng run hơn, nghẹn hơn. "Đừng ngồi ngoài này lâu quá, trời lạnh lắm."
Khôi vẫn im lặng.
Nó không nói gì thêm, chỉ ngồi cách cậu một khoảng đủ xa, nhưng cũng đủ gần để cậu biết rằng nó đang ở đây. Gió lạnh quét qua. Cái cảm giác trống rỗng trong lòng Khôi như tràn sang, đè nặng lên cả lồng ngực nó.
Trời càng lúc càng lạnh, gió từ cánh đồng thốc qua bãi mộ như những lưỡi dao cắt vào da thịt.
Nó không có gì để che cho cậu, quần áo trên người nó cũ kỹ, vá chằng vá đụp. Đảo mắt nhìn quanh, nó thấy chiếc áo khoác của cậu máng hờ lên bệ đá bên cạnh. Chiếc áo dài bằng vải tốt, màu đen thêu chỉ bạc, thứ mà nó cả đời cũng chẳng dám mơ được mặc.
Huân nhấc chiếc áo lên, tay nó thô ráp. Nó lặng lẽ quỳ xuống bên cậu, khoác chiếc áo lên vai.
"Trời lạnh quá, cậu đừng ngồi đây nữa..." Huân khẽ nói.
Nó khẽ lay cậu, đôi tay lạnh ngắt vì gió chạm vào da cậu. Khôi giật mình, gương mặt bừng lên một chút tức giận.
"Tay lạnh như vậy cũng không biết tự mình chạy về nhà à?" Cậu gằn giọng, giáng xuống vai Huân một cái rõ đau.
Ánh mắt cậu vẫn đỏ rực, sưng mọng vì khóc.
Cậu là vậy. Tự kiêu, nóng nảy, thất thường.
"Xin lỗi cậu..." Huân nói nhỏ, rụt tay lại, rồi lùi về sau một chút.
Khôi không nói gì nữa, ánh mắt mông lung quay lại bài vị của mẹ. Huân nhìn cậu từ phía sau, đôi môi khẽ run, đôi mắt cay xè.
Cả đời này, nó biết mình chỉ có thể ở đây, cách cậu cả một khoảng đủ xa để không làm phiền nhưng đủ gần để bảo vệ. Nó không có gì cả.
Nhưng cậu ơi, cậu có biết không? Chiếc áo đó, dù là của cậu, nhưng khi khoác lên người cậu, trái tim tôi cũng ấm lên đôi phần.
Trịnh Chí Huân bế cậu về lại đình, hơi lạnh từ bãi mộ vẫn bám lấy cơ thể gầy guộc tựa vào vai nó
Cái đình cũ nằm cạnh ao sen. Cái ao sen trước đình lặng lẽ như đang ngủ, nước đục mờ, lá sen rụng gần hết, chỉ còn lại vài cành gầy guộc trơ trọi. Huân đặt cậu lên bệ đá cao, lúc nào cũng vậy, ngồi cao hơn người, còn nó thì chỉ dám quỳ bên dưới.
Khôi im lặng một lúc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra mặt ao trước khi dừng lại trên gương mặt Huân. Cậu nghiêng người, bàn tay bất chợt đưa lên, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào má nó.
Huân sững lại. Đôi mắt nó mở lớn, hơi thở khựng lại trong lồng ngực.
Ngón tay cậu khẽ di chuyển, ánh mắt dịu đi, mềm mại, trầm lắng như nước.
"Cái mắt này..." Cậu thì thầm, giọng như gió lướt qua. "Cái mũi... cái miệng... Mày mập lên rồi."
Nụ cười thoáng hiện trên môi cậu, nhưng nó chẳng làm Huân thấy nhẹ nhõm. Nụ cười ấy đẹp, nhưng buồn đến nao lòng.
"Nhờ cậu lo cho con đủ ăn, nên con mới vậy..." Huân đáp.
Khôi không trả lời ngay, chỉ tiếp tục chạm vào gương mặt nó, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da thô ráp.
"Còn ba đồng nữa thôi." Hách Khôi lên tiếng, giọng nói khẽ khàng nhưng như một lưỡi dao cắt vào trái tim Huân. "Ba đồng nữa là mày trả hết nợ rồi."
"Cậu..." Huân lắp bắp, đôi môi run rẩy. Nó muốn nói gì đó, muốn giữ cậu lại nhưng chẳng tìm ra được lời nào.
Khôi nhìn nó, ánh mắt như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt. Ngón tay cậu chạm nhẹ vào đôi môi Huân, một cái chạm dịu dàng, gần như âu yếm.
Huân không dám nhúc nhích, không dám thở mạnh. Tim nó đập dồn dập, đau đớn đến mức không chịu nổi.
"Cái gì là của tao..." Hách Khôi thì thầm, giọng nói trầm thấp. "Rồi cũng sẽ không còn là của tao nữa."
Huân cắn chặt môi, đôi mắt cay xè, cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào. Nó không xứng, không bao giờ xứng.
Đêm ấy, dưới ánh đèn lờ mờ của đình, bên cái ao sen đã tàn, Huân chỉ biết cúi đầu, để cậu chạm vào gương mặt mình.
Khôi cúi xuống, chậm rãi, gần như muốn xóa nhòa khoảng cách giữa hai người. Đôi môi cậu tiến lại gần, hơi thở nóng rẫy phả lên làn da thô ráp của Huân.
Nhưng rồi Huân đưa tay lên, đặt một cách vụng về nhưng kiên quyết lên ngực cậu, chặn lại.
"Cậu..." Giọng Huân run rẩy, từng chữ nghẹn lại trong cổ họng.
Khôi khựng lại.
"Huân..." Cậu cất giọng, nhưng chỉ gọi tên nó, chẳng nói thêm được lời nào.
"Cậu..." Huân cúi đầu thấp hơn, bàn tay vẫn giữ chặt, như tự ngăn mình khỏi thứ hạnh phúc mà nó không bao giờ dám mơ tới. "Con không dám...con không nên làm cậu khó xử."
Hách Khôi nhìn nó, đôi mắt lấp lánh ánh nước, ánh sáng leo lét từ ngọn đèn dầu trong đình phản chiếu vào con ngươi cậu.
Cậu im lặng một chốc, cái im lặng dài như một đời người chờ đợi rồi bật cười, một nụ cười cay đắng, vừa giận dỗi vừa bất lực.
"Mày...cái thằng này..." Cậu buông tiếng thở dài, đầu khẽ lắc, giọng cậu run lên vì lạnh hay vì gì khác, nó cũng không dám hỏi. "Cao ngạo của mày đâu rồi hả? Ngông cuồng của mày đâu rồi?"
Huân cắn chặt môi, không dám trả lời. Cái đầu nó cúi thấp đến mức tưởng chừng chạm đất. Bàn tay đặt nơi ngực cậu vẫn không rút lại, như một thứ ranh giới nó tự kẻ ra, dù trái tim nó đau như có kim đâm, như có lửa đốt.
Hách Khôi lại cười. Một tiếng cười khô khốc, nhẹ tênh mà rơi xuống lòng nó nặng như đá.
"Mày trước giờ hở ra là cãi tao, nói năng ầm ầm như chợ vỡ, làm cái gì cũng bướng, cũng ngang. Vậy mà giờ...mày ngồi đây, hèn hạ thế này."
Cậu cúi đầu sát hơn, trán gần như chạm vào trán nó, giọng cậu nhỏ đi.
"Mày hèn như vậy, tao thương kiểu gì cho nổi, hả Huân?"
Nó nghe rõ từng lời rơi xuống tim mình như từng giọt máu. Nó muốn ngẩng đầu lên, muốn ôm lấy cậu, muốn nói hết tất cả những điều nó chưa từng dám mở lời.
Nhưng rồi nó vẫn cúi đầu, hai tay buông thõng, như thể nếu ôm cậu vào lúc này, nó sẽ không bao giờ có thể buông được nữa.
"Cậu ơi..." Giọng nó nghẹn như có gai mắc nơi cổ. "Con không muốn cậu vì con mà khổ."
"Khổ?" Khôi ngẩng đầu lên, nó làm cậu khóc rồi. Tội cậu nó.
"Mày nghĩ không có mày thì tao sẽ sống sung sướng hơn à? Mày nghĩ tao cần một người vợ để cha mẹ tao vừa lòng là đủ rồi à?"
Nó không đáp, chỉ lặng lẽ quỳ đó như một pho tượng sống. Lưng nó còng xuống, mắt nó đỏ hoe nhưng vẫn cắn răng không cho một giọt nước mắt rơi ra.
Hách Khôi nhìn nó hồi lâu rồi thở ra một hơi dài, như dốc sạch tất cả ấm ức trong lòng. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu.
"Ừ. Mày nói đúng." Giọng cậu rã rời. "Thôi thì...cũng đành vậy. Về thôi."
Huân ngẩng lên ngay, ánh mắt hoảng hốt. Nhưng cậu đã quay đi, không cho nó thấy nữa.
Cậu đứng dậy, chỉnh lại áo, quay lưng về phía nó. Dáng người thẳng tắp mà sao lại cô đơn đến thế. Cái bóng cậu đổ dài trên nền đất lạnh, kéo theo cả một khoảng trống mênh mông trong lòng nó.
"Nếu có kiếp sau, mày đừng làm gia nhân nữa." Giọng cậu khẽ như gió thoảng, không rõ là đang nói cho nó nghe hay tự nói với chính mình. "Làm người bình thường thôi...rồi đi tìm tao."
Chí Huân ngồi chết trân, miệng mấp máy nhưng không phát ra được tiếng nào.
Hách Khôi không đợi thêm, cứ thế mà rời đi. Bóng cậu hòa vào đêm lạnh cuối đông, giữa đình làng cũ kỹ và ao sen tàn lụi.
Lưng cậu không cúi, chân không chậm nhưng rõ ràng là đang cố bước cho nhanh, cho gọn như sợ nếu quay lại thì chẳng thể rời đi nữa.
Nó không chạy theo.
Chỉ có thể nhìn theo, hai bàn tay bấu chặt lấy vạt áo cũ sờn đến nhăn nhúm, như thể làm vậy thì sẽ không khóc. Nhưng đến cuối cùng, nước mắt vẫn tuôn ra, từng giọt mặn như muối ngấm vào môi, rơi xuống áo, xuống đất, thấm cả vào lòng nó một nỗi đau không có lời nào tả nổi.
Một cơn gió lạnh quét ngang qua đình.
Chiếc đèn dầu chao nghiêng, ánh lửa leo lét chập chờn rồi lịm tắt. Cái ao sen trước mặt tối đen như mực. Lá rơi từng chiếc, âm thầm và lặng lẽ, như chính tình yêu của nó dành cho cậu. Lặng lẽ, kiên trì mà cuối cùng chỉ còn lại trơ trọi.
Nó ngồi đó đến tận khuya, không còn biết lạnh là gì nữa.
Chí Huân ôm lấy ngực mình, ngửa mặt nhìn lên trời, trời đêm cuối năm, cao thăm thẳm mà sao nặng nề như đè nát trái tim.
Cậu ơi...
Cậu đi rồi, con không dám giữ.
Nhưng nếu một ngày nào đó, cậu quay lại...
Con vẫn ở đây.
Vẫn là thằng hầu nhà họ Kim.
Vẫn là thằng Chí Huân, ngu dại và hèn mọn.
Nhưng tim con thì chưa từng thay đổi.
Chỉ tiếc là...cậu đâu có cần một trái tim như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top