Chương 97: Nhân Vật Phong Vân Của Học Viện MG University

[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Lê Đình Và Dương Bất Hối Kết Giao

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Còn Trương Vô Kỵ sau vụ nổ bom sức khỏe có vẻ suy sụp khá nặng tuy nhiên hắn là người có thể chất tốt nên nằm viện vốn dĩ tầm ba ngày là khỏe, nhưng Trương Vô Kỵ lại ăn vạ với Triệu Mẫn và Mã Lực không chịu đi học, mãi đến một hơn một tuần sau Triệu Mẫn và Mã Lực bỏ hắn ở bệnh viện một mình mà quay về đi học.
Rơi vào đường cùng, Trương Vô Kỵ cũng không ăn vạ nữa đành cùng Triệu Mẫn và Mã Lực quay về học viện đi học.
Ân Ly cũng quay lại Thành Đô đi học còn Ân Hòa Phong chưa hết kỳ nghĩ phép nên cũng sang Thành Đô cùng Ân Ly, Diệp Tiểu Chiêu mấy ngày này ở nhà của Mã Lực làm khách cô mượn cớ đi thăm Trương Vô Kỵ sau khi mỗi lần đi thăm về sẵn tiện rủ Mã Lực đi chơi, dạo phố, mua sắm, đi câu lạc bộ đêm uống rượu, sau đó giả vờ say mà tỏ tình cùng Mã Lực, nhưng Mã Lực lại từ chối cô, Diệp Tiểu Chiêu vì bị từ chối nên mất mặt quá cũng chạy về Thành Đô về học viện Đế Quốc University đi học...........

Vì thế ngày hôm nay Thâm Quyến, học viện MG University trong trường học náo nhiệt đến dị thường.
Trong học viện những nhân vật lớn phong vân biến mất gần hai tuần không có đi học, tự nhiên đều trở về đi học.
Mà khi bọn họ trở về học viện đi học lúc sau tất cả điều bị hiệu trưởng của học viện bắt lên văn phòng kỷ luật.
Văn phòng giáo trưởng đại nhân hung hăng giáo huấn một trận.
"Mấy cô mấy cậu đại nhân vật lớn của học viện, vô cớ trốn học còn trốn lâu như vậy lại còn có cả bộ ba học sinh giỏi nhất của học viện là tấm gương sáng của học viện, còn bộ trưởng Hội Học Sinh Mã Lực và Chu Chỉ Nhược hoa khôi học viện Triệu Mẫn chủ tịch hội Học Sinh Trương Vô Kỵ, toàn nhân vật quan trọng làm gương của học viện lại trốn học gần tới hai tuần, các em tưởng cửa của học viện MG University của chúng ta là cái chợ sao, muốn đến thì đến muốn nghỉ thì nghỉ?"
Trong văn phòng hiệu trưởng, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mã Lực, Chu Chỉ Nhược còn có Dương Bất Hối, quả nhiên toàn bộ đều đến đông đủ.
Triệu Mẫn nhìn thấy thực kinh ngạc Dương Bất Hối như thế nào cũng trốn học, lại không có tiện hỏi.
Mà mấy ngày không thấy Chu Chỉ Nhược, tựa thay đổi thành một người khác hoàn toàn vậy, Triệu Mẫn nghĩ thầm, hẳn là phương pháp của Cố Gia Thành hiệu quả.
Trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giáo trưởng đại nhân thấy toàn là nhân vật lớn của học viện nên cho một trận giáo huấn nặng nhất để răng đe các học viên khác, rồi sau đó nói: "Ghi tội kỷ luật một lần, hay là chạy quanh sân thể dục của học viện chạy năm mươi vòng, các em chính mình tự chọn đi!"
Này tất cả đều là một đám đèn không cạn dầu!
Còn tuổi nhỏ liền đem Thâm Quyến làm cho dư luận xôn xao Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn tuy là người của công chúng thì không nói gì, giáo trưởng liền không so đo, vì đó là chuyện bên ngoài trường không tính tới.
Nhưng giáo huấn là cần thiết phải làm vì họ dù có là ai thì khi vào trường tức là học viên của học viện MG University.
Mấy người vừa nghe chạy năm mươi vòng, đều sôi nổi trợn tròn mắt.
Trường học sân thể dục lớn như vậy, năm mươi vòng chạy song không chừng còn nữa cái mạng đi?
Triệu Mẫn nghĩ thầm, bằng không vẫn là ghi tội đi!
Nhưng Trương Vô Kỵ hình như đã bị ghi tội hai lần, nếu bây giờ ghi tội thì bằng với việc bị học viện MG University khai trừ!
Mấy người đều do dự trong chốc lát, Chu Chỉ Nhược dẫn đầu lựa chọn nói: "Giáo trưởng đại nhân, em lựa chọn ghi tội một lần, em thân thể còn không có khôi phục tốt, không chừng chạy không được lâu như vậy."
"Vậy đi, vậy em ghi tội một lần, nhớ lấy, học viện MG University nội quy trường học, vượt qua ba lần ghi tội liền sẽ bị trường học xử lý khai trừ."
"Dạ, về sau em sẽ chú ý." Chu Chỉ Nhược nói xong, cũng tươi cười nhẹ sau đó rời văn phòng, từ đầu tới đuôi đều không có xem qua Trương Vô Kỵ một cái.
Trương Vô Kỵ thấy như vậy đáy lòng vui sướng vô cùng, như là vừa được một ai đó buông tha vậy cảm giác: Tuyệt!
Trương Vô Kỵ nói: "Em lựa chọn chạy bộ."
Mã Lực cũng nói: "Em cũng lựa chọn chạy bộ."
Trương Vô Kỵ huynh đệ bị thương còn không có khỏe hoàn toàn, để Trương Vô Kỵ chạy một mình, Mã Lực không yên tâm.
Hơn nữa, Mã Lực tâm tình có chút không tốt, cũng muốn chạy để phát tiết ra ngoài hết.
Diệp Tiểu Chiêu ở cùng Mã Lực được gần hai tuần, rốt cuộc không nhịn xuống cùng Mã Lực thổ lộ, tuy là Mã Lực đã mở lòng vì ai đó nhưng Mã Lực lại bị tỏ tình đột ngột quá, vì lần đầu tiên được một hotgirl như Diệp Tiểu Chiêu tỏ tình Mã Lực không có tiếp ứng nổi quá trình quá nhanh nên liền cự tuyệt.
Lúc sau, Diệp Tiểu Chiêu liền chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.
Hẳn là trở lại Thành Đô đi!
Mã Lực vẫn luôn cảm thấy Diệp Tiểu Chiêu là một cô gái tốt, lớn lên xinh đẹp, tính cách lại hơi chủ động quá Mã Lực tạm thời không chấp nhận được, gia tộc cũng hùng hậu.
Nhưng là, ở Mã Lực tuy là hoàn toàn bỏ được nữ thần xuống, cũng đã mở lòng như vì hơi bất ngờ có chút do dự.
Cho dù Diệp Tiểu Chiêu là cô gái quá tốt, lại ưu tú, còn là một trong bốn đại mỹ nữ được công chúng ở Thành Đô công nhận.
Diệp Tiểu Chiêu xuất hiện cũng là ngẫu nhiên như vậy một cái lần gặp đầu cùng một cái nháy mắt, đã có thể làm Mã Lực động tâm......
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ có Mã Lực làm bạn, lập tức chọn nói: "Em chọn ghi tội."
Dương Bất Hối nghĩ trong chốc lát giữa trưa còn muốn đi làm cơm trưa cho Lê Đình, cũng chọn ghi tội.
Lê Đình không biết vì sao, không chịu về nhà, ở gần phòng khám thuê cả một căn nhà, cả ngày ở tại nơi đó dưỡng thương.
Làm Dương Bất Hối mỗi ngày đi nấu cơm cho hắn, ở cạnh hắn.
Buổi tối thời điểm, đi ngủ Lê Đình còn yêu cầu Dương Bất Hối ngủ cùng hắn......
Dương Bất Hối trong lòng ngọt ngào, rồi lại phiền muộn, cảm giác đã nhiều ngày tất cả đều như là một giấc mộng vậy.
Tùy thời đều có khả năng thức tỉnh.
Chu Chỉ Nhược trở về lớp 3 năm 2 học.........
Triệu Mẫn cùng Dương Bất Hối trở về lớp 2 năm 2, còn Mã Lực cùng Trương Vô Kỵ đi sân thể dục chạy năm mươi vòng.
Trong phòng học, các bạn học thấy Triệu Mẫn trở về đi học, đều bắt đầu ở ngầm nghị luận bay tán loạn.
"Các cậu đều nghe nói phải không, Triệu Mẫn ở lễ đính hôn của Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược, cướp hôn thất bại."
"Tàu lao, rõ ràng đoạt thành công, Trương Vô Kỵ rõ ràng lúc sau bỏ Chu Chỉ Nhược đuổi theo Triệu Mẫn không phải sao!"
"Nhưng khi đó không phải là cướp đi a! Lúc sau người có tìm trở về hay không cũng không biết."
"Không tìm trở về người ta như thế nào hôm nay sẽ đi học?"
"À thì...... Hình như là vậy, nhưng Trương Vô Kỵ như thế nào không cùng cậu ấy cùng nhau trở về á?"
"Không biết, hình như nghe nói Trương Vô Kỵ bị thương đi!"
"What? Bị thương? Kia về sau còn tới trường học hay không?"
"Không biết, tôi làm sao biết được, muốn biết đi hỏi Triệu Mẫn đi!"
Nghe vậy, mọi người đều sôi nổi ngậm miệng.
Người ta Triệu Mẫn thân phận thật sự chính là Thành Đô nhà họ Triệu đại tiểu thư, ai dám hỏi đâu?
Nếu là hai người đã chia tay, động vào cảm xúc rủi ro của vị tiểu thư lớn này thì làm sao bây giờ?
Triệu Mẫn ngồi trở lại đến bàn học của chính mình, liền thấy gần hai tuần không có tới trường học, bàn học điều toàn là bụi.
Vội móc ra khăn giấy ra lau, lau xong bàn của chính mình lại lau bàn của Trương Vô Kỵ và Mã Lực.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh mọi chuyện, đều giúp Trương Vô Kỵ lau bàn học, này khẳng định là không chia tay.
Bạn học Trần Hạ An đại diện trêu chọc hỏi: "Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ đâu? Như thế nào không cùng cậu cùng nhau tới đi học nha?"
Triệu Mẫn tâm tình tốt, trả lời nói: "Là bởi vì trốn học bị hiệu trưởng phạt đi chạy bộ."
Trần Hạ An thấy cô cũng trốn học sao không đi chạy bộ, liền hỏi: "Nha, vậy cậu cũng trốn học!"
"Tôi lựa chọn ghi tội một lần, liền không cần chạy."
"Thì ra là thế."
Mọi người đều biết Trương Vô Kỵ đã bị trường học ghi tội hai lần, lúc này đây không muốn ghi tội cũng chỉ có thể chạy bộ.
Trong lòng mọi người, bỗng nhiên có chút vui sướng khi người gặp họa là đại ác ma quyền lực của học viện MG University này.
Làm Trương Vô Kỵ còn ở trước mặt cả lớp tỏ vẻ uy phong sao, cho cậu ta chạy chết đi!
Mãi cho đến giữa trưa thời điểm tan học, Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực hai người mới đổ mồ hôi đầy người tựa như mới vừa tắm xong vậy trở về phòng học.
Mã Lực và Trương Vô Kỵ hai người trên người đều mặc đồng phục vận động áo thun trắng, lộ ra cánh tay dài cơ bắp người thì cơ ngực cơ bụng bị áo ướt đẫm mồ hôi kia hít ôm sát người cả hai nữa dáng người trên bị bày ra không rõ nét không sót thứ gì, trên đường Mã Lực cùng Trương Vô Kỵ đi về lớp, có đi qua một đoạn hành lang từ lầu một lên lầu hai, hầu như đi đến đâu thì lớp đó toàn là tiếng thét của mấy hoa si, vừa đến trong phòng học của chính mình lớp 2 năm 2 các bạn học nữ truyền ra từng đợt tiếng thét chói tai của hoa si: "Wow wow wow......!Soái ca...............!"
Mã Lực thì đạm cười cùng các bạn học còn Trương Vô Kỵ thấy phiền quát: "Câm miệng!"
Triệu Mẫn liếc mắt nhìn hắn nói: "Anh mới câm miệng, lớn lên soái như vậy còn không cho người ta làm hoa si à?"
Trương Vô Kỵ hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Mẫn một cái, thấp giọng nói: "Bạn trai của em bị người ta nhìn như vậy, em cũng vui được sao?"
Triệu Mẫn nhún vai nói: "Em không sao cả! Xem tới được lại sờ không tới được."
"Ý tức là chỉ có em có thể sờ được đến?" Trương Vô Kỵ đột nhiên ở bên tai cô nói nhỏ.
Hơi thở nóng hầm hập truyền vào trong tai cô, nhột nhột, Triệu Mẫn cả người cứng đờ.
Nghĩ thầm này đúng là lưu manh chết tiệt, lại muốn bắt đầu đùa giỡn ta.
"......" Mẹ kiếp!
Này là Trương Vô Kỵ của ta quen biết sao, cách đây bốn tháng trước, hoàn toàn không phải vậy nha!
Quả nhiên đến một tí liêm sỉ cũng không còn, lại còn không biết xấu hổ.
Vô sỉ anh mẹ nó chờ đó cho ta.
Triệu Mẫn bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển tới vị trí bàn học của Mã Lực đem tầm mắt nhìn hắn đánh chủ ý cầu cứu.
Triệu Mẫn nói: "Mã Lực, Trương Vô Kỵ nói bụng bị đau, cậu qua xem giúp cậu ta đi."
Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn muốn đánh cái chủ ý gì, vội nói: "Không cần, không phải đặc biệt đau, tôi bảo cậu ấy xoa xoa giúp thì tốt rồi."
Nói, liền thật cầm lấy tay Triệu Mẫn, để lên trên người hắn mà xoa xoa cụ thể là ở cơ bụng.......
Triệu Mẫn cảm giác chính mình sắp hỏng mất.
Tìm người lưu manh như vậy làm chồng, ta thật đúng là không biết nên như thế nào đây.
Mẹ kiếp, cũng không tin là không có cách áp chế tên lưu manh này.
Bỗng nhiên, Triệu Mẫn hạ thủ dùng một chút lực.
Trương Vô Kỵ mày gắt gao nhăn lại, nói: "Mẫn Mẫn, buông anh ra."
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Không phải muốn xoa xoa sao? Em đây liền giúp anh thật cẩn thật mà xoa xoa."
Nói, Triệu Mẫn lại hạ thủ lại dùng thêm vài phần lực.
Trương Vô Kỵ sắc mặt bắt đầu đỏ lên, dưới thân bắt đầu có chút cảm giác đau đớn truyền đến.
Trương Vô Kỵ cảnh cáo cô nói: "Buông ra, anh nói em có nghe thấy không."
"Em liền không!" Mẹ nó không cho anh một chút giáo huấn, về sau thời điểm đi học anh lại làm như vậy thì làm sao bây giờ?
Không đem ta lăn lộn đến điên mất mới là lạ.
Ở thời điểm Triệu Mẫn hạ thủ đạo lực càng nặng tay, Trương Vô Kỵ sắc mặt càng trở nên khó xem, hắn hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, cảnh cáo lần cuối cùng nói: "Nha đầu thúi, bảo em buông tay nghe thấy không."
Trương Vô Kỵ đều sắp bị Triệu Mẫn nặng ra bóng ma tâm lý rồi.
Triệu Mẫn giống như khiêu khích nhìn hắn, nói: "Em càng không, Trương Vô Kỵ, nói...... Lần sau còn làm như vậy không?"
Trả lời đến vừa lòng, lão nương tạm tha cho anh.
Nhưng Trương Vô Kỵ lại một bộ mặt không biết sai, hắn khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười tưới tới, nói: "Mẫn Mẫn, đây là em tự tìm."
Ngay sau đó, Trương Vô Kỵ lấy một tay vòng ra sau cổ Triệu Mẫn kéo cô sát lại người hắn ngay sau đó liền hung hăng hôn lấy môi cô.
Trong phòng học lại một lần nữa truyền đến từng đợt tiếng kinh hô, Triệu Mẫn sợ tới mức trong tay buông lỏng, lại một lần nữa bị tay còn lại của Trương Vô Kỵ kéo trở về, suy nghĩ muốn đẩy ra hắn, lại bị gắt gao giam cầm ở trên người hắn.
Một chút lại một chút hoạt động sờ lên ngực hắn cơ bụng của hắn.........
Triệu Mẫn cảm giác chính mình sắp bị chơi hỏng rồi, mẹ nó!
Triệu Mẫn bị hắn hôn đến không thở nổi, cả người bất lực! Muốn mở miệng lên tiếng phản bắt lại bị Trương Vô Kỵ càng dùng sức hôn mãnh liệt hơn, một khi mà mở miệng thì lại bị hắn hôn đến khí thế ngất trời môi xen môi, lưỡi hòa lưỡi,... Tình thế hiện tại chính là Triệu Mẫn hoàn toàn bất lực! Miệng hại thân, trên tay bị hắn cưỡng chế động tác không ngừng sờ soạn người của Trương Vô Kỵ, mà chung quanh còn có nhiều người vây xem như vậy.
Tuy rằng, bọn họ chỉ là thấy Trương Vô Kỵ hôn Triệu Mẫn, chứ cái tay kia bị bàn học và cái balo để trên bàn che khuất tầm nhìn rồi......
Tuy rằng, bọn họ chỉ là thấy Trương Vô Kỵ hôn Triệu Mẫn, nhưng này đã đủ làm người thẹn thùng rồi.
Triệu Mẫn làm sao mà cảm giác được hai người hôn trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hầu như mọi người hoàn toàn là xem đến mê người ngưỡng mộ không phải sao! Họ là cặp đôi duy nhất dám chịu đòn 100 roi, để được yêu nhau công khai nên hầu như cả lớp 2 năm 2 là hâm mộ cặp đôi này chứ không có ghen ghét........
Triệu Mẫn ra sức giãy giụa, nhưng lại không thắng nổi đạo lực của Trương Vô Kỵ, sắp bị hắn làm tức chết rồi! Một tay giữ lấy ót Triệu Mẫn một tay giam lấy tay còn lại của cô cưỡng chế sờ soạn người của chính mình, Trương Vô Kỵ quả nhiên rất cao tay nhưng.
Triệu Mẫn một tay bị giam lại còn tay còn lại, ở trên eo Trương Vô Kỵ dùng sức véo vài cái mạnh tay, nhưng tên Trương Vô Kỵ chết tiệt này con mẹ nó căn bản là không sợ đau.
Phải ha đúng rồi, Trương Vô Kỵ không sợ đau lại sợ nhột........
Triệu Mẫn cái khó ló cái khôn, tay bắt đầu ở hắn bên hông cù hắn, Trương Vô Kỵ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn xuống, buông lỏng môi cùng tay của Triệu Mẫn ra.
Sắc mặt khó coi cực kỳ.
Làm gì có cái người con trai nào đang hôn bạn gái cao hứng lại bị đánh gái đánh gãy cảm xúc, sắc mặt đều tuyệt đối sẽ không được đẹp lên.
Mà khi Trương Vô Kỵ đã buông môi và tay cô ra, Triệu Mẫn được tự do nhưng động tác cù hắn lại vẫn là không ngừng.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền cười lớn.
"Ha ha ha ha...... Nha đầu thúi, em nhanh dừng lại."
"Em là càng không! Đồ lưu manh, anh mẹ nó quả nhiên là không bị em đánh một thời gian, liền dám ở trong phòng học như vậy đối em, nếu em hôm nay không cho anh một trận giáo huấn, anh liền không biết em Triệu Mẫn không phải người dễ chọc!"
"Ha ha ha ha, nha đầu thúi, em chờ cho anh."
"Sao? Còn dám uy hiếp em?"
Triệu Mẫn tiếp tục không ngừng cố gắng, không ngừng ở bên hông đến cả bụng của hắn cũng cù đến gắt gao.
Trương Vô Kỵ nhịn cười đến sắp không chịu nổi, nhưng hắn chính là không muốn chịu thua với Triệu Mẫn.
Trong phòng học tất cả mọi người nhìn chăm chú một màn này, có hâm mộ có ghen tị, cũng có bình thường xem náo nhiệt.
Tức khắc nghị luận lại bàn đến bay tán loạn.
Đại lớp trưởng Trần Hạ An dẫn đầu câu cuộc bàn tán cười nói:"Các cậu nói xem, Trương Vô Kỵ lần này có thể kiên trì được bao lâu?"
"À thì, thời điểm Triệu Mẫn vừa mới chuyển tới lớp chúng ta, lúc đó cậu ấy cũng có cù qua Trương Vô Kỵ một lần, tôi khi đó cảm thấy cậu ấy lá gan cũng thật lớn đâu! Hiện tại là ngược lại, có thể danh chính ngôn thuận cù bạn trai của chính mình!"
"Tôi nhớ rõ lần đó Trương Vô Kỵ kiên trì không sai biệt lắm là mười phút, lần này có thể thời gian càng lâu hơn hay không ?"
"Hẳn là vậy đi! Ngầm cũng không biết được là Trương Vô Kỵ bị cù qua bao nhiêu lần rồi."
"Cũng là như suy đoán đi."
Bất quá bọn họ suy đoán điều là sai lầm, ngầm mà nói thì hai người một lần không thử qua chuyện này, cho nên lúc này đây còn không đến mười phút, Trương Vô Kỵ liền nhịn không được đầu hàng.
"Nha đầu thúi, dừng tay, anh sai rồi được chưa!"
"Anh sai chuyện gì?"
"Anh mẹ nó không biết a! Ha ha ha ha...... Dừng tay, nha đầu chết tiệt kia!" Mẹ nó, ta sắp điên mất rồi.
Nha đầu thúi, em mẹ nó chờ đó cho anh.
Đừng tưởng rằng em hiện tại là bạn gái anh, thì anh cũng không dám đối với em thế nào!
"Không biết? À hừ! Nói...... Về sau không được ở trong lớp học cưỡng hôn em, đối với em......"
"Ha ha ha ha...... Đối với em như thế nào, có ngon em liền nói ra tới."
"......" Mẹ kiếp!
Trương Vô Kỵ anh mẹ nó, rốt cuộc có xấu hổ hay không? Tự nhiên bảo ta nói ra?
Anh mẹ nó không biết xấu hổ lại không có liêm sỉ, nhưng lão nương còn phải nhặt liêm sỉ lại hộ anh, anh không biết xấu hổ còn em thì biết nha!
Xem ra là còn chưa có bị giáo huấn đủ!
Triệu Mẫn lại cù hắn dữ dội hơn, Trương Vô Kỵ đều sắp hỏng mất, sắc mặt đều cười đến đỏ bừng.
Trương Vô Kỵ thật sự chịu không nổi, xin tha nói: "Rồi rồi rồi, anh sai rồi, anh sai rồi được chưa! Về sau không ở trong phòng học cưỡng hôn em cái kia cũng không luôn, tuyệt đối sẽ không."
"Về sau còn hung dữ với em sao?"
"Không hung dữ với em."
"Kia còn uy hiếp em sao?"
"Không uy hiếp......"
"Cầu xin em đi!" Chết tiệt phải ra lệnh cấm với anh bằng không, anh lại xằng bậy như vậy thì phải làm sao?
"Xin em đấy..!" Mẹ kiếp.
"Được rồi sau khi em thả anh ra anh có trả thù em không? Giống như lần trước?" Đem ta tóc làm cho rối lên như bà điên, trên mặt còn họa đến lung tung rối loạn.
Ta đến bây giờ còn quên không được, về sau tuyệt đối muốn tìm cơ hội trả thù trở lại.
Như vậy đối với anh, em còn muốn không bị trả thù?
Nha đầu này cũng không tránh khỏi qua ý nghĩ kỳ lạ này đi?
Chẳng qua......
"Không trả thù, yên tâm...... Ha ha ha ha, mau thả anh ra xin em đấy."
"Được, anh nói! Mọi người đều nhìn thấy, anh mẹ nó nếu là dám xong việc lại trả thù em, về sau anh Trương Vô Kỵ chính là người nói không giữ lời."
Lão tử xem ai dám nhìn!
Trương Vô Kỵ hung tợn trừng mắt nhìn liếc mắt bạn học đang xem náo nhiệt, đáng giận mà hiện tại ánh mắt của Trương Vô Kỵ có chuyên môn có thể chế phục người, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều không sợ hắn.
Liền tầm mắt cũng chưa dời đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ xem náo nhiệt.
Trương Vô Kỵ: "......" Trời!
Lão tử, uy nghiêm đâu hết rồi?
Đều là Triệu Mẫn cái này nha đầu chết tiệt này, em mẹ nó uy nghiêm của anh bị em làm rớt mất rồi.
Rơi vào đường cùng, Trương Vô Kỵ chỉ có chịu thua nói: "Được rồi, anh nói không trả thù chính là không trả thù, mau buông tay đi xin em đấy."
Chỉ cần Triệu Mẫn cù Trương Vô Kỵ, hắn liền cả người vô lực.
Hoàn toàn tức giận cũng không còn sức.
Triệu Mẫn trên mặt lộ ra một mạt thắng lợi mà mỉm cười, nháy mắt đem mọi người làm mê mụi đến đầu óc choáng váng.
Rốt cuộc, Triệu Mẫn dừng động tác trên tay.
Trương Vô Kỵ đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, làm Triệu Mẫn hoảng sợ, kinh hô: "Trương Vô Kỵ, nói rồi không trả thù."
Trương Vô Kỵ đen mặt nói: "Ai muốn trả thù em? Ăn cơm chưa?"
"À...... Giống như không có."
"Vậy nhanh đi ăn cơm, muốn anh đói chết sao?"
"......" Trời.
Anh đói chính anh đi ăn đi!
Lại không ai lôi kéo anh mà.
Triệu Mẫn rầu rĩ đứng dậy, nói: "Đi thôi! Mã Lực, cậu cũng chưa ăn, cùng nhau đi!"
Mã Lực mãi lo suy nghĩ về Diệp Tiểu Chiêu kia, đột nhiên bừng tỉnh lại mỉm cười nói: "Đi thôi tôi mời."
Rồi sau đó ba người cùng đi nhà ăn, vừa bước ra khỏi lớp 2 năm 2 dọc theo đường đi khiến cho mọi người lớp khác lướt qua là ngay lập tức, vô số tỉ lệ quay đầu lướt nhìn lại Mã Lực, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ
Quả thực là toàn MG University bộ ba hội bạn thân đẹp nhất của học viện, soái ca ôn nhu, soái ca có gương mặt yêu nghiệt ác ma lạnh lùng như băng sơn, cặp cùng đại mỹ nữ xinh đẹp đến mức mỹ lệ kinh người.
Nam sinh thì soái khí, nữ sinh thì mạo mĩ......Cả ba hướng tới nhà ăn đi đến, bộ ba này làm cả học viện hâm mộ không thôi, không chỉ là TOP 1 học sinh giỏi của trường, còn là quán quân của các cuộc thi của trường như, Mã Lực quán quân bóng rổ, Trương Vô Kỵ quán quân Tennis, Triệu Mẫn quán quân hoa khôi của học viện MG University,........
Mà giờ phút này Dương Bất Hối đang ở căn hộ của Lê Đình thuê, nấu cơm cho hắn.

Mỗi ngày cùng chung chăn gối, chính là tắm rửa thay đồ cô cũng phải làm giúp hắn......

Dương Bất Hối trong tay bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.
Trong mắt ôn nhu liếc liếc Lê Đình đang ngồi ở trên sô pha xem TV, nhẹ giọng nói: "Lê Đình, ăn cơm."
"Được, tôi lập tức tới liền."
Hắn đứng dậy, chống nạn, khập khiễng hướng tới Dương Bất Hối đi tới.
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, hai người đều là sửng sốt.
Cái khu thuê căn hộ này nơi này trừ bỏ hai người ở ngoài, là không ai biết.
Dương Bất Hối đem đồ ăn để tới bàn, xoa xoa tay, đi mở cửa.
Liền thấy Chu Chỉ Nhược nắm tay một cô bé xinh đẹp đứng ở cửa.
Hai người đều là sửng sốt.
Chu Chỉ Nhược kinh hô: "Dương Bất Hối, cô như thế nào ở chỗ này?"
Dương Bất Hối còn không kịp trả lời, liền nghe thấy Lê Đình giọng từ trong phòng truyền ra tới: "Chỉ Nhược, sao em lại tới đây?"
Chu Chỉ Nhược áp chế đáy lòng khiếp sợ, nắm tay Cẩn Mai cùng nhau đi đến.
"Ca ca, anh như thế nào không trở về nhà? Cũng không cùng em liên lạc gì, em chính là tìm quá lâu mới tìm được nơi này."
Lê Đình đạm mạc nói: "Tìm anh làm cái gì?"
"Đương nhiên là về nhà! Ba và mẹ anh đều lo cho anh muốn chết."
"Ờ......" Lê Đình khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, lo lắng ta?
Cho rằng ta sẽ tin sao?
Bọn họ không phải bảo ta đi sao! Như thế nào sẽ quan tâm ta?
"Ca ca, chân anh bị làm sao vậy?" Chu Chỉ Nhược nhìn hắn chống nạn đứng ở nơi đó, trong lòng thất kinh.
"Không có việc gì, đứt xương mà thôi."
"Tại sao lại như vậy, có phải Trương Vô Kỵ làm hay không? Em đi tìm anh ta."
"Không cần! Chỉ Nhược, chuyện của anh không cần em nhúng tay, đây là ai?" Hắn ánh mắt đột nhiên liếc đến bên người Chu Chỉ Nhược hỏi
"Đúng rồi, đã quên giới thiệu, đây là em nhận làm em gái nuôi, tên Cẩn Mai, Cẩn trong ngọc đẹp, Mai trong hoa mai, tên đẹp phải không anh!"
"Ờ!" Lê Đình nhàn nhạt đem tầm mắt dời đi, hiển nhiên đối này cũng không cảm thấy hứng thú.
Hắn đơn giản hàn huyên nói: "Ăn cơm rồi chưa?"
"Còn không có đâu! Muốn tìm được anh, sau đó cùng nhau về nhà tới ăn cơm."
"Không cần, anh sẽ không trở về." Sau đó đem tầm mắt dừng ở cửa nhìn Dương Bất Hối, nói: "Bất Hối, lại đây ăn cơm."
Dương Bất Hối từ khiếp sợ trung phục hồi tinh thần lại, vội đáp: "Được, tôi đi lấy canh sườn."
Sau đó hơi có chút mất tự nhiên đi phòng bếp, đáy lòng khủng hoảng thản nhiên dâng lên.
Chu Chỉ Nhược tới, có phải mộng của ta liền phải tỉnh?
Chu Chỉ Nhược ánh mắt sâu kín nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp, nói: "Ca ca, anh như thế nào ở cùng cô ta?"
Trong giọng nói mang theo một tia chán ghét.
Lê Đình nhíu mày nói: "Chuyện của anh không cần em quản, trở về đi!"
"Ca ca, em không quay về, anh phải đi về cùng em cùng nhau trở về."
"Tùy em!" Nhàn nhạt nhìn Chu Chỉ Nhược một cái, hắn lo chính mình đi đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Lười phản ứng cô.
Chu Chỉ Nhược thấy vậy, cái miệng nhỏ trề môi, không vui cực kỳ.
Nắm tay Cẩn Mai cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn.
Bàn ăn vốn dĩ cũng chỉ có hai cái vị trí, bị Lê Đình cùng Chu Chỉ Nhược ngồi xuống, liền không còn chỗ cho người thứ ba.
Cẩn Mai bị Chu Chỉ Nhược ôm ngồi ở trên đùi.
Dương Bất Hối đem cuối cùng đem canh ra, Chu Chỉ Nhược nghe mùi hương, bỗng nhiên liền có chút đói bụng.
Liền lấy cái muỗng múc ra chén, nếm một ngụm, khen nói: "Dương Bất Hối, cô tay nghề không tồi nha! Cô là ca ca tôi mời đến làm người hầu sao?"
Dương Bất Hối cầm chén chuẩn bị múc cho Lê Đình chén canh, mới vừa lấy đến một nửa, nghe thế tay run lên, canh đổ trúng ở trên tay, tay đau liền tâm đều bắt đầu đau.
Người hầu......
Lê Đình thấy tay cô bị bỏng, đột nhiên cử động người, kéo tay cô qua xem xét, đập vào mắt chính là một mảnh hồng hồng, làm hắn cảm thấy chói mắt cực kỳ.
Lê Đình mặt lạnh lùng nói: "Đi đem hộp thuốc qua đây."
Dương Bất Hối đầu tiên là sửng sốt, phản ứng lại đây lập tức "Ờ" một tiếng.
Nghe lời đi trong phòng lấy hộp thuốc, tâm tình hơi chút bằng phẳng lại đây, vô luận Chu Chỉ Nhược đối với ta như thế nào, ít nhất Lê Đình vẫn là quan tâm ta.
Hộp thuốc lấy tới lúc sau, lại lần nữa trở lại bàn ăn, cô phát hiện hai anh em này không biết nói cái gì, sắc mặt đều có chút khó coi.
Cô hơi có chút mất tự nhiên đem hộp thuốc để tới trên bàn cơm, Lê Đình không nói hai lời, bắt đầu vì cô rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc.
Động tác có thể nói là thật cẩn thận cực kỳ.
Soái khí trên mặt, lộ ra một tia nghiêm túc.
Chu Chỉ Nhược xem đến lòng ứa ra hỏa, cô bỗng nhiên gõ cái bàn nói: "Dương Bất Hối, có phải cô đem anh Đình quấn lấy không buông hay không, làm cho anh anh ấy không chịu về nhà?"
Dương Bất Hối bị mắng đến sửng sốt, ngơ ngẩn nói: "Không phải tôi......"
Ta không có quấn lấy anh ta, cũng không có không cho anh ta về nhà, ta chỉ là bởi vì anh ta bị thương, lưu lại chiếu cố mà thôi.
Lê Đình thấy Chu Chỉ Nhược nói như vậy làm Dương Bất Hối không vui, cả giận nói: "Chỉ Nhược, đừng nói bậy! Lập tức rời đi cho anh!"
"Em không đi, nên đi chính là cô ta! Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lại nghèo lại xấu, nơi nào xứng đôi với anh Đình!"
"Đây là chuyện của anh, không cần em quản."
"Em liền phải quản, anh là anh của em, anh hẳn là cưới một cô gái xinh đẹp, gia thế tốt, mà không phải là cô ta như vậy!"
"Lập tức cút cho anh đi ra ngoài!"
"Liền không đi, cô ta không rời đi, em cũng không đi, hừ!"
Dương Bất Hối nhìn hai anh em vì cô mà cãi nhau, trong lòng có chút không dễ chịu.
Dương Bất Hối tự ti cúi đầu nói: "Các người ăn đi, tôi đi trước."
Sau đó cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi nhà.
Phía sau, là Lê Đình tiếng gọi ầm ĩ: "Bất Hối, đừng đi!"
Hắn đột nhiên đứng lên muốn đuổi theo đi ra, chân vừa rơi xuống đất liền truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, cả người té ngã trên đất.
Chu Chỉ Nhược kinh hô một tiếng: "Anh Đình anh làm sao vậy."
Rồi sau đó đi qua muốn đem hắn nâng dậy tới.
Lê Đình chán ghét đẩy ra, chính mình tựa đỡ ghế đứng lên, cả giận nói: "Em có biết em làm cái gì hay không? Dương Bất Hối là ân nhân cứu mạng anh, nếu không phải cô ấy, anh hiện tại đã sớm chết ở trên cái đường nào rồi."
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nói: "Gì? Như thế nào sẽ là như thế này......"
"Chỉ Nhược, em chớ để tâm đi!"
"Chính là em thấy anh đối với cô ta......"
"Không sai! Anh thích cô ấy!"
"Anh! Em nói rồi cô ta không xứng với anh, liền tính cứu anh, anh cũng không cần phải lấy thân báo đáp a!"
"Cùng này đó không liên quan, ở thời điểm toàn bộ thế giới đều vứt bỏ anh, chỉ còn mình anh, là cô ấy cứu vớt anh, loại mùi vị này, em sẽ không hiểu."
Giờ phút này Lê Đình trong cuộc đời chỉ còn lại có một mảnh hắc ám, mà Dương Bất Hối là một mảnh bạch quang ở đáy lòng của hắn.
Không có Dương Bất Hối, Lê Đình sẽ cảm thấy không trung vẫn như cũ hắc ám, mất đi bất luận cái cảm xúc gì.
Vô tư vô vị.
Nhưng này đó cảm giác trừ bỏ chính hắn ở ngoài, lại có ai sẽ hiểu đâu?
Lê Đình chịu đựng đau đớn, chống nạn đi ra nhà, từng bước một đều là như vậy gian nan.
Dương Bất Hối, em không thể đi, anh đã không thể không có em.....
Lê Đình chuẩn bị đi cửa tìm xe, nhưng lướt qua vườn hoa nhỏ, đột nhiên nghe thấy từng tiếng khóc áp lực.
Hắn theo bản năng hướng tới cái kia phương hướng đi qua.
Liền thấy Dương Bất Hối một mình ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, tuyệt vọng khóc thút thít.
Giống như giờ phút này, Dương Bất Hối trừ bỏ tự ti, trừ bỏ khóc thút thít ở ngoài, cái gì đều làm không được.
Dương Bất Hối nghĩ đến chính mình cùng Lê Đình thân phận qua cách xa cách đến quá lớn, khẳng định không có kết quả.
Hồi ức đẹp chỉ có thể là ở trong mơ, chung quy vẫn là bị bắt tỉnh lại......
Tim như bị đao cắt đau đớn không chịu được tuyệt vọng bi thương ngồi khóc.
Càng khóc càng khó qua, càng khóc càng áp lực......
Lê Đình thấy liền khó chịu không thôi.....
Không biết từ đâu bắt đầu, hắn tự nhiên cũng sẽ đau lòng vì Dương Bất Hối.
Là bởi vì trong khoảng thời gian này hắn trong thế giới u ám, chỉ còn lại có Dương Bất Hối một người sao?
Vẫn là, ở trong lòng hắn không biết lúc nào, Lê Đình trong lòng đã có Dương Bất Hối?
Lê Đình không biết tình cảm nhiều phức tạp như vậy, hắn chỉ biết chính mình giống như đã không rời Dương Bất Hối mà đi.
Dương Bất Hối chính khóc lóc phát tiết, bỗng nhiên một cái ôm ấm áp ôm lấy.
Dương Bất Hối ngây ra một lúc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lê Đình.
Lê Đình vỗ vỗ vai cô nhẹ nhàng an ủi, nói: "Bất Hối, đừng khóc."
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu tới cực hạn rồi, Dương Bất Hối trong lòng ý thức bằng phẳng xuống dưới.
Dương Bất Hối nói: "Lê Đình, tôi hiện tại thật không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng tôi chính là không kiềm chế được một ngày một ngày mà thích anh, qua một ngày tôi điều thích anh nhiều hơn hôm qua một chút."
"Nha đầu ngốc, lời này tôi nói một lần duy nhất, cô hãy nghe cho kỹ."
"Ờ." Dương Bất Hối hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Đã muốn biết Lê Định nói cái gì, lại sợ hãi hắn sẽ làm bảo cô đừng đối với hắn mà ôm hy vọng gì nữa.
Nhưng lại nghe Lê Đình nói: "Bất Hối, cùng anh kết giao đi!"
Dương Bất Hối trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cảm giác giống bị trúng một giải thưởng lớn vậy.
Tim bùm bùm bắt đầu nhảy gấp không ngừng.
Lê Đình tự nhiên muốn cùng ta kết giao?
Như vậy chỉ cần Dương Bất Hối đáp ứng, bọn họ về sau chính là quan hệ tình nhân?
Chính là, Dương Bất Hối cảm giác lại như thế nào mà xứng đôi với hắn?
Lê Đình đối với Dương Bất Hối ta mà nói, tựa như cái ngôi sao kia xa xôi không thể với tới......
Dương Bất Hối cười khổ nói: "Chính là, tôi căn bản là không xứng với anh!"
"Bất Hối, anh nói, những lời này anh chỉ nói một lần, em xác định em không đáp ứng?"
"Tôi......" Dương Bất Hối bắt đầu trở nên do dự, nhưng trái lại tưởng tượng, chính mình vốn dĩ yêu cầu đến không nhiều lắm.
Chỉ hy vọng cùng Lê Đình ở chung, quý trọng thời gian cùng hắn ở cạnh nhau, lưu lại một ít hồi ức tốt đẹp mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Dương Bất Hối vẻ mặt kiên định nói: "Em đồng ý."
Lê Đình khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười,ngày sau đó nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi nhỏ kia của Dương Bất Hối, nụ hôn này như xác định quan hệ của họ, cũng như nụ hôn đánh dấu chủ quyền đầu tiên của Lê Đình, tuy là hai người tường hôn qua nhưng cái hôn kia đơn thuần là kế hoạch giờ khắc này Dương Bất Hối thật sự cảm thấy lòng hạnh phúc vô cùng, giống như một giấc mơ vậy, Dương Bất Hối sợ sau khi nụ hôn kết thúc liền sẽ kết thúc giấc mộng đẹp này chính là hai người ôm nhau hôn gắt gao một lúc sau Lê Đình mới buông môi cô ra, ánh mắt ôn nhu cười, nói: "Kia được, chúng ta về nhà đi!"
"Được chúng ta về nhà thôi." Sau đó Dương Bất Hối đỡ lấy một bên tay của Lê Đình, hai người cùng nhau đi về nhà.
Về sau bọn họ chính là quan hệ tình nhân danh chính ngôn thuận.
Cứ thế qua hơn hai tuần mõi ngày bọn họ hai người,Dương Bất Hối và lê Đình, hai người ở bên nhau ấm áp vượt qua mỗi ngày cùng nhau, ban ngày sau khi học xong cùng nhau đi dạo ăn kem, đi xem phim cuối tuần thì đi siêu thị mua đồ nấu cơm mua trà sữa, kem cùng nhau đi, Lê Đình ngồi ở trên xe lăn, Dương Bất Hối đẩy Lê Đình đi.
Buổi tối ăn mỗi ngày sau khi ăn cơm xong lúc sau, cùng nhau ở nhà xem phim thỉnh thoảng lại trao nhau vài cái ôm hôn ngọt ngào, tới buổi tối thì cùng nhau ra công viên gần nhà đi dạo một lúc cùng ngắm sao, sau đó quay về nhà hai người tự nhiên như vậy giống như trước vậy chung giường chung chăn gối, ôm nhau mà ngủ.
..............................................
[Js-Art] - End of chapter 97

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top