Chương 95: Triệu Dương Vương Xóa Bỏ Hiểu Lầm Với Trương Gia
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Trương Vô Kỵ hòa Triệu Mẫn Cùng Lục Cảnh Dương Và Mạc Cẩm Ương Cùng Làm Lễ Đính Hôn
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Mà lúc này, bác sĩ thôi miên lại đi tới nói: "Nói xem, cô đã nhớ lại được những gì."
Ân Tố Tố đem sự tình mình nhớ lại cùng mọi người nói rõ một lần.
Trương Vô Kỵ nghe xong lúc sau kích động nói: "Mẹ, ý của mẹ là nói, mẹ xuất hiện thời điểm, chiếc xe kia đã ở nơi đó?"
"Không sai."
"Cha và mẹ không có lái xe tông bọn họ?"
"Không có, ta bảo cha con mở cửa xe xuống xem xét xe của họ, dường như thấy được cái thứ gì, nhưng chưa kịp nhìn rõ...... Sau đó liền bị đánh ngất đi rồi."
"Chính mình ngất xỉu đi? Hay là bị người khác đánh ngất đi?"
"Hình như là cảm giác được bị một đạo lực đánh tới từ sau lưng......" Đoạn ký ức trống rỗng kia, ta hoàn toàn nhớ không nổi.
"Mẹ, này đó là đủ rồi, đủ để chứng minh cha và mẹ cùng chuyện này không liên quan."
"Như vậy là được sao?"
Ân Tố Tố nghi hoặc nhìn về phía người vẫn luôn chưa từng mở miệng Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn gật đầu nói: "Có thể, dì Ân, người cùng chú đã là trong sạch."
Chỉ là --
Trải qua chuyện này, sự tình của mẹ ta có chút kỳ quặc.
Mẹ ta nói cho với dì Ân là rời khỏi thế giới này, có khả năng vĩnh viễn đều sẽ không trở lại.
Còn phó thác dì ấy về sau chiếu cố ta cùng cha?
Như vậy......
Rời khỏi thế giới này?
Là biết muốn tự sát, lưu lại di ngôn?
Hay là...... Muốn đi đến một thế giới khác?
Này tất cả sự tình, giống như là một chuyện bí ẩn.
Dì Ân nhớ không nổi, đoạn ký ức kia vẫn trống rỗng, vậy tuyệt đối là còn cái bí ẩn chưa được cởi bỏ.
Mẹ ta có khả năng chưa chết.
Triệu Mẫn bỗng nhiên có loại dự cảm này mãnh liệt.
Triệu Mẫn đối với mọi người nói: "Con xin phép lên lầu gọi điện thoại."
Sau đó liền lên lầu, một mình vào phòng.
Triệu Dương Vương nhận được điện thoại hỏi: "Làm sao vậy, Mẫn Mẫn? Đi Thâm Quyến mọi chuyện thuận lợi sao? Tử Khâm tụ nhỏ có nhớ ta không?"
"Cha...... Chuyện của mẹ có một chút kết quả rồi."
Triệu Dương Vương kích động nói: "Ân Tố Tố khôi phục ký ức?"
"Khôi phục một ít, cha, con cảm thấy chuyện của mẹ có chút kỳ quặc."
Sau đó đem chuyện Ân Tố Tố kể lại cùng Triệu Dương Vương nói hết một lần.
Triệu Dương Vương nghe xong lúc sau, nói: "Vậy chuyện của mẹ con, là cùng Tố Tố không có liên quan!"
"Đúng vậy cha, nhưng chuyện mẹ con chết là có kỳ quặc, cha...... Con có dự cảm, mẹ con còn chưa có chết, chỉ là đi đến một nơi mà chúng ta không biết mà thôi."
"Mẫn Mẫn, cha hiện tại cũng có loại dự cảm này, ngày mai cha sẽ an bài người khai quan nghiệm thi, kiểm tra DNA, xác nhận một chút kia thi thể kia có phải là mẹ con hay không."
"Dạ, cha có tin tức, nhất định phải lập tức cho con biết."
"Được...... Mẫn Mẫn, cha thật lòng chúc phúc cho con."
Triệu Mẫn biết Triệu Dương Vương ý chỉ chính là chuyện cô cùng Trương Vô Kỵ.
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hiềm nghi đã xóa bỏ, giữa bọn họ rốt cuộc không có ngăn cách, có thể quang minh chính đại ở bên nhau mà không còn gì ngăn cách.
"Cảm ơn người, cha! Con rất vui, nhưng mà chuyện của mẹ vẫn luôn ở trong lòng làm con bất an."
"Mẫn Mẫn đừng lo lắng, có cha ở đây, sự tình chân tướng cha sẽ điều tra lại từ đầu."
"Dạ."
"Khi nào trở về?"
"Ngày mai cùng Trương Vô Kỵ ăn một bữa cơm gia đình, liền trở về, cha mẹ cùng gia gia và ông ngoại anh ấy cũng đến Thành Đô thăm Lục gia gia."
"Được, đến lúc đó người hai nhà chúng ta định thời gian gặp mặt, nói chuyện đính hôn của hai con."
Nghe vậy, con tim nhỏ của Triệu Mẫn nhịn không được bùm bùm nhảy dựng lên.
Đính hôn!
Như thế nào cảm giác như đang nằm mơ vậy?
Ta cùng Trương Vô Kỵ rốt cuộc có thể được như ý nguyện mà đính hôn.
Về sau hai người bọn ta chính là quan hệ vị hôn thê quan minh chính đại.
Giờ phút này, Triệu Mẫn kích động đến không thể tin vào chính mình.
Lệ nóng doanh tròng nói: "Cha à...... Cảm ơn người."
"Con bé ngốc, cha chỉ có ước nguyện duy nhất là con hạnh phúc, Trương Vô Kỵ cậu ta không tồi, có thể bảo vệ được con, quan trọng nhất chính là con thích, cha ước gì có thể mang toàn bộ đồ vật con thích trên thế gian này về tặng hết cho con."
"Cha à......" Triệu Mẫn thanh âm đều bắt đầu nghẹn ngào.
Người cha tốt nhất thế gian, đang chúc phúc ta.
Đây là người thân duy nhất của ta.
"Được rồi Mẫn Mẫn, cha hiện tại chỉ mong con sống bình an, hạnh phúc mỹ mãn, rồi sau đó ở lúc sinh thời còn có thể gặp được mẹ con một mặt, như vậy sống cũng không uổng."
"Sẽ...... Trương Vô Kỵ cùng cùng gia gia anh ấy đợi cha mẹ anh ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng không phải cả nhà đoàn tụ hay sao, nhà của chúng ta cũng sẽ như thế! Ông trời cũng sẽ chiếu cố chúng ta."
"Đúng đúng đúng! Cha sẽ chờ đến một ngày kia, đến lúc đó bảo anh con về nước cùng ăn mừng."
Một cuộc điện thoại gọi xong, hai cha con tâm tình kích động không thôi.
Trương Vô Kỵ đi vào phòng thời điểm, liền thấy Triệu Mẫn ngồi ở trên giường trên mặt toàn là nước mắt.
Trương Vô Kỵ mi đẹp nhẹ nhàng chu lên, đi qua đi đem Triệu Mẫn ôm ngồi ở trên đùi chính mình, hỏi: "Mẫn Mẫn, em làm sao vậy?"
"Trương Vô Kỵ, em đang vui."
"Đang vui còn khóc?"
"Rất vui...... Trương Vô Kỵ, cha em đã đồng ý cho hai chúng ta đính hôn."
"Thật sự?"
Nghe vậy, Trương Vô Kỵ trực tiếp kích động đến từ trên giường ngồi dậy, Triệu Mẫn trực tiếp bị hắn ném rớt tới trên mặt đất.
"Ai da ~~! Trương Vô Kỵ! Anh mẹ nó...... Ai da, cái eo của tôi."
Trương Vô Kỵ chạy nhanh ôm Triệu Mẫn trở về, vội la lên: "Mẫn Mẫn, bị thương đến nơi nào rồi? Eo sao?"
"Anh tìm đường chết a! Nói ôm liền ôm, nói ném đi liền ném đi!"
"Ách...... Anh xin lỗi, tại anh quá kích động."
"Tính, tha thứ cho anh lần này."
"Cha thật sự đồng ý cho chúng ta đính hôn?"
"Đương nhiên, cha vốn dĩ liền vẫn luôn đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, bất quá là ngại với chuyện của cha mẹ anh, hiện tại đã xóa bỏ hiềm nghi, cha em còn có cái lý do gì không đồng ý? Chuyện này vẫn là cha em chủ động nói trước với em còn đâu!"
"Cha em nói như thế nào?"
"Em nói lần này người nhà anh đi Thành Đô thăm Lục gia gia một chuyến, cha em liền đề ra một câu sắp xếp thời gian để hai nhà gặp mặt tính chuyện đính hôn cho em với anh."
"Mẫn Mẫn, cha của em quả thực là người cha tốt nhất thế gian."
"Kỳ quái, em cũng cho rằng như vậy còn đâu!"
Trương Vô Kỵ hưng phấn đến trực tiếp đem Triệu Mẫn ôm vào trong lòng ngực đột nhiên hôn vài cái, còn chưa đủ.
Trực tiếp đem cô bế lên tới ném bay lên không trung vài cái, hù dọa đến Triệu Mẫn nhịn không được hét lên ra tiếng, Trương Vô Kỵ mới từ bỏ.
"Mẫn Mẫn, anh quả thực rất cao hứng, anh rốt cuộc có thể cưới được em."
Triệu Mẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: "Còn không có tính đâu! Đính hôn mà thôi."
"Đính hôn liền sẽ kết hôn, Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn của anh..... Ha ha ha ha ha ha...... Không, hiện tại có thể bắt đầu kêu là bà xã, Triệu Mẫn là vợ của Trương Vô Kỵ ta."
Triệu Mẫn: "......" Đây là điên rồi đi hay vẫn là sắp điên?
Nhưng mà đây cũng là cái chuyện vui.
Về sau bọn họ chính là quan hệ vị hôn thê.
"Mẫn Mẫn, em nói chúng ta đính hôn lúc sau, có phải hay không liền có thể động phòng?"
Triệu Mẫn liền biết Trương Vô Kỵ nhớ thương nhất chính là cái chuyện này.
Tức giận nói: "Kết hôn mới động phòng được chưa!"
"Đó là xã hội phong kiến trước kia, hiện tại đều lưu hành cái chuyện ăn kem trước cổng."
"Vậy anh đi hỏi cha của em xem, xem cha của em có đồng ý hay không!"
"Anh mặc kệ, anh liền phải...... Mẫn Mẫn, anh hôm nay liền phải làm thịt em."
Nói, đem Triệu Mẫn cả người bế lên vứt đến trên giường, rồi sau phát gục cô dưới thân.
"A! Trương Vô Kỵ, anh mẹ nó lại muốn làm gì?"
"Làm em!"
"Không cần, mau thả em ra, Tử Khâm bọn nhỏ trong chốc lát tới liền xong đời."
"Tử Du cùng Tử Khâm được người hầu an bài ngủ ở phòng riêng của tụi nhỏ rồi."
"...... Kia cũng không được!"
"Câm miệng! Hôm nay Thiên Vương tới cũng không ngăn cản được lão tử."
"......" Anh có ngon thì làm trò đem loại lời nói này nói trước mặt cha em một lần.
Triệu Mẫn giãy giụa bất quá, chỉ có thuận theo.
Trương Vô Kỵ ở trước người Triệu Mẫn vùi đầu khổ làm một hồi lâu đột nhiên bò dậy nói: "Không được, như vậy quá hấp tấp, lần đầu tiên cần thiết thận trọng một chút, Mẫn Mẫn, chờ anh trở lại Thành Đô chuẩn bị một cái căn phòng đầy ánh nến chi dạ, ở trên giường phủ kín cánh hoa hồng...... Sau đó em nằm ở trên gường, mặc anh muốn làm gì thì làm được không?"
Ta mặc cái đầu anh!
Đây là bị sắc dục huân tâm sao?
Mẹ kiếp tự nhiên cái gì cũng đều nghĩ ra.
"Được không? Nói!"
"Không tốt."
"Sao hừ?" Trương Vô Kỵ hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại.
"Ách...... Anh muốn làm sao?"
"Hỏi lại một lần nữa, được không?" Những lời này ý vị mười phần là uy hiếp.
"Nếu em nói không thì hậu quả là gì?"
"Hiện tại liền ăn em ngay tại chỗ khỏi đợi về Thành Đô."
Mẹ kiếp!
"Em đây nói...... Được."
"Hừ hừ, tính em còn thức thời!" Rồi sau đó tiếp tục vùi đầu khổ làm.
"Uy uy uy! Không phải nói đêm nay thả em sao?"
"Trước ăn đủ lại nói."
"Đi anh! Cầm thú...... Nói chuyện không giữ lời."
"Mẫn Mẫn, em kiến thức qua cầm thú chân chính sao?"
"Đương nhiên, gà vịt heo chó...... Em thấy rất nhiều."
"Anh chỉ là cầm thú trên gường."
"Gặp qua a!"
"Khi nào?"
"Thời điểm có anh ở cạnh trên gường......"
Tự nhiên còn không biết xấu hổ mà hỏi.
Nói xong lại bị hắn vùi đầu làm khổ hôn lấy.
Hai người lăn lộn một phen gần ba muơi phút sau.
Trương Vô Kỵ đem Triệu Mẫn ôm vào trong lòng ngực.
Nói những lời âu yếm êm tay nhất thế gian cho cô nghe.
Nhưng Triệu Mẫn lại không có tâm tư nghe, cô mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.
Nhưng Trương Vô Kỵ lại hưng phấn đến ngủ không được.
Hắn ở trên gường lên kế hoạch cho tương lai bọn họ.
Trong đầu không ngừng vận chuyển, càng nghĩ càng hưng phấn.
Nghĩ đến chỗ kỳ lạ , muốn cùng cô thương lượng một phen, cúi đầu vừa thấy, lại thấy Triệu Mẫn sớm đã tiến vào mộng đẹp.
Ở trong lòng ngực chính mình ngủ ngon lành.
Trương Vô Kỵ dở khóc dở cười ở trên trán Triệu Mẫn nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn, rồi sau đó tiếp tục mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Về sau định cư ở Thành Đô, đưa gia gia cùng ông ngoại và cha mẹ tới Thành Đô ở cùng.
Rồi sau đó hằng ngày đi học, cùng Triệu Mẫn cùng nhau học hết cái đại học, tốt nghiệp đại học về sau liền kết hôn.
Kết hôn về sau liền sinh con, sinh hai đứa, một nhà một đứa.
Sau đó bồi dưỡng hai đứa lớn lên.
Nhìn bọn họ về sau có gia đình riêng của chính mình.
Rồi sau đó Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn tìm một cái địa phương an tĩnh dưỡng già, vượt qua quãng đời còn lại.
Chỉ cần cùng Triệu Mẫn ở bên nhau, đi đâu đều được.
Trong nháy mắt, Trương Vô Kỵ đem cả đời đều tưởng xong rồi.
Hết thảy tất cã, đều là tốt đẹp như vậy.
Liền nằm mơ đều phải cười tỉnh......
Hôm sau, người một nhà đã sớm rời giường, đi mộ viên tế tổ coi như là ra mắt Triệu Mẫn với dòng họ Trương gia.
Trương gia cũng coi như là nhân khẩu đơn bạc, trừ bỏ tổ tông bên ngoài người yêu cầu tế bái là bà nội của Trương Vô Kỵ.
Xem trên ảnh chụp, thời điểm tuổi trẻ cũng làm một mỹ nhân.
Trương Thúy Sơn lớn lên nhìn còn rất giống bà, chỉ có thể nói gen di truyền của Trương gia rất tốt.
Nhan giá trị một thế hệ rất tốt.
Chỉ sợ đời sau có Triệu Mẫn cái mỹ nhân tuyệt thế này nhi sinh con trai, nhan giá trị sẽ càng thêm nghịch thiên.
Trương Vô Kỵ đứng ở trước phần mộ, vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu nói: "Bà nội, vị này chính là vợ tương lai của con."
Triệu Mẫn đứng ở bên người hắn, sắc mặt đồng dạng nghiêm túc nói: "Chào bà nội! Con tên Triệu Mẫn, về sau mỗi năm con sẽ đến đây tế bái người."
"Ngoan ~!" Trương Vô Kỵ sủng nịch sờ sờ đầu cô.
Tử Du cùng Tử Khâm cũng đều tiến lên tế bái bà cố nội.
Tế bái xong lúc sau, đoàn người trở về Trương gia, bắt đầu chờ xuất phát.
Cả nhà đều đi Thành Đô.
Mà lần này đi Thành Đô người vội nhất là Ân Thiên Chính.
Muốn gặp anh trai còn không nói còn muốn đi thấy cháu trai của anh trai, vừa muốn đi gặp thông gia tương lai.
Bất quá ở trong lòng vừa vội vừa cao hứng, tất cả đều là hỉ sự ai mà không vui đi chứ.
Con gái rốt cuộc cũng con sống, con rể cũng trở lại về sau không cần cô độc sống quãng đời còn lại.
Cháu ngoại cùng người mình yêu sắp đính hôn, sắp tu thành chính quả, Ân Thiên Chính cảm giác mình sống không uổng cuộc đời này.
Bởi vì người muốn gặp đều là nhân vật quan trọng, Ân Thiên Chính chuẩn bị mấy bộ Âu phục mang theo.
Đem chòm râu để mãi không cạo qua phía trước, đều đem cạo sạch, cả người thoạt nhìn tựa như trẻ thêm mười tuổi.
Đoàn người không có mua vé máy bay đi Thành Đô, mà là trực tiếp ngồi phi cơ riêng của Trương Vô Ky đi Thành Đô.
Tới Thành Đô rồi lúc sau, Trương Vô Kỵ đưa người một nhà đến khu biệt thụ trung tâm thành phố mới mua ở.
Đem đồ vật đều thu thập tốt lúc sau, lại chờ xuất phát, cùng Ân Tố Tố cùng nhau trở về Lục gia.
Đây là Ân Tố Tố sau khi khôi phục ký ức lúc sau, chính thức trở về nhà cậu ruột.
Lục Thiên Viên thấy cháu gái sống sờ sờ, lão lệ tung hoành.
Hai cậu cháu ôm đầu khóc rống một phen, để gỡ bỏ nhớ nhung nhiều năm.
Lục Vân Hi hốc mắt cũng đi theo đã ươn ướt, đây là là em gái ông, từ nhỏ chơi cùng đến lớn.
Một lần hôn mê chính là mười mấy năm mởi tỉnh lại, cũng may bọn họ toàn gia rốt cuộc cũng đoàn tụ.
Lục Cảnh Dương làm bạn ở bên cạnh Mộc Tương Vân, cũng là trong lòng có cảm xúc.
Ân Tố Tố bắt đầu cùng Lục Thiên Viên giới thiệu nói: "Cậu, vị này chính là cha con."
Lục Thiên Viên thấy Ân Thiên Chính một khắc hai anh em, lệ nóng tung hoành ôm trầm lấy nhau, sau đó từng người buông đối phương ra nói: "Em trai tới, Anh thông gia, ngồi, người đâu, pha trà."
"Anh hai không cần khách sáo, đều là người một nhà."
"Đúng vậy! Nhiều năm như vậy mới có thể gặp lại em, thật đúng là không dễ dàng a!"
"Có thể gặp lại anh có thể nói là chuyện duyên phận."
Bên này Trương Tam Phong, Ân Thiên Chính, Lục Thiên Viên bắt đầu hàn huyên lên.
Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố và Lục Vẫn Hi cùng Mộc Tương Vân cũng ngồi ở một bên hàn huyên lên.
Trương Thúy Sơn cùng Lục Vân Hi hai người nói chuyện cực hợp nhau, chỉ là cảm thấy hận vì gặp nhau quá muộn.
Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ nhìn một màn này, trong lòng ấm áp.
Không có chuyện gì so với chuyện gia đình đoàn tụ là ấm áp hơn.
Bọn họ cùng Lục Cảnh Dương mang theo Tử Du cùng Tử Khâm cùng nhau rời khỏi phòng khách, đi bên ngoài hậu hoa viên.
Trương Vô Kỵ hỏi: "Lúc trước nhảy dù, không có bị thương đi?"
"Không, chính là Cẩm Ương rơi xuống đất khi đó bị trật chân, được người của cậu hộ tống trở lại Thành Đô."
"Nha ~! Cẩm Ương, anh trai thúi kêu đến thân thiết như vậy a!"
Lục Cảnh Dương tức giận trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ liếc mắt một cái nói: "Cô ấy hiện tại là bạn gái tôi, chẳng lẽ muốn tôi cả tên lẫn họ mà kêu sao?"
"Cũng không phải không được a! Xem tôi cả tên lẫn họ gọi Mẫn Mẫn nè."
"Nha? Phải không!"
"Không tin?"
"Cậu kêu tôi xem thử ~!"
Trương Vô Kỵ nhướng mày, nhìn về phía Triệu Mẫn ở một bên cột dây giầy cho Tử Du cùng Tử Khâm.
Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hô: "Triệu Mẫn!"
Triệu Mẫn vẻ mặt không thể hiểu được nói: "Làm gì?"
"Không có việc gì, liền kêu tên của em."
Đây là có bệnh đi?
Triệu Mẫn nhịn không được mắt trợn trắng.
Lục Cảnh Dương thấy vậy, một khuôn mặt soái khí thiếu chút nữa không cười ầm lên.
Tiểu tử thúi, làm cậu khoe khoang!
Trương Vô Kỵ không sao cả nói: "Vô luận kêu cô ấy cái gì, tâm tình của tôi đều là sung sướng, còn anh thì sao?"
"......" Mẹ kiếp đây là phát cẩu lương?
Lục Cảnh Dương như thế nào sẽ nhận thua, hắn nhướng mày nói: "Cẩm Ương thích tôi, so với tôi thích cô ấy còn nhiều hơn..."
"Toàn dựa con gái thích có bản lĩnh gì? Cuộc sống hạnh phúc nhất chính là thích lẫn nhau..."
"......"
"Lục Cảnh Dương, tôi chúc anh hạnh phúc."
Lưu lại câu này không thể hiểu được, Trương Vô Kỵ xoay người hướng tới Triệu Mẫn đi đến.
"Mẫn Mẫn, dây giày của em, để anh giúp em buộc lại."
"Ờ"
Triệu Mẫn mới vừa buộc dây giày cho Tử Du đứng dậy, Trương Vô Kỵ liền ngồi xổm trước người cô.
Nghiêm túc giúp cô buộc dây giày.
Lục Cảnh Dương nhìn một màn này, thẳng hô ngược cẩu.
Xoay người sang chỗ khác móc di động ra, gọi điện thoại cho Mạc Cẩm Ương.
"Uy, Cảnh Dương! Như thế nào đột nhiên cho gọi điện thoại cho em? Nhớ em sao?"
"Ờ, chân em khá hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn nhiều, ngày mai liền có thể đi học, anh đang làm gì nha?"
"Đang ở trong trạng thái bị ngược......"
"Sao?"
"Trương Vô Kỵ đang phát cẩu lương, ở trước mặt anh tú ân ái ra tới."
"Gì? Kia chẳng phải là anh phải bị ngược chết? Anh chờ đó! Em lập tức liền tới cứu anh."
"Đừng...... Chân em bị thương, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi!"
"Em không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi...... Lục Cảnh Dương, chờ em a! Chúng ta đi ngược trở lại."
Lục Cảnh Dương còn chưa nói chuyện, điện thoại cũng đã bị cắt đứt.
Mạc Cẩm Ương cư trú trong lâu đài, cô khập khiễng đứng dậy mở tủ quần áo lựa chọn một bộ.
Cố tình trang điểm một phen, ra cửa.
Tới Lục gia lúc sau, Mạc Cẩm Ương trực tiếp trợn tròn mắt.
Trời đất Lục gia hôm nay như thế nào náo nhiệt như vậy?
Lục Cảnh Dương bất đắc dĩ giới thiệu cho cô.
Mạc Cẩm Ương nội tâm thấp thỏm nhận thân thích, nhìn đến Ân Tố Tố khi, Mạc Cẩm Ương kinh ngạc nói: "Lục Cảnh Dương, cô của anh còn trẻ như vậy?"
"Đúng vậy, hôn mê mười mấy năm mới tỉnh lại, cảm giác cùng với trước kia không có gì biến hóa."
"Oa! Mỹ nhân ngủ a!"
"Ha hả, có thể lý giải như vậy."
"Trương Vô Kỵ đâu?"
"Ở trong vườn......"
"Đi! Chúng ta đi ngược trở về......"
"Vẫn là đừng, chúng ta ngược bất quá......" Rốt cuộc vừa mới bắt đầu kết giao, tình cảm không bằng bọn họ.
"Đi! Dám ngược anh, chúng ta đi ngược chết họ."
"......"
Lục Cảnh Dương bị Mạc Cẩm Ương mạnh mẽ lôi kéo đi trong vườn.
Mạc Cẩm Ương thân mật kéo cánh tay Lục Cảnh Dương, xuất hiện ở trong vườn.
Rất xa nhìn lại, Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn chính làm bạn cùng Tử Khâm cùng Tử Du chơi xích du.
Trương Vô Kỵ ở phía sau đẩy, Triệu Mẫn ngồi ở trên xích du, tay trái ôm Tử Khâm, tay phải ôm Tử Du.
Hình ảnh quá đẹp, quả thực không nỡ nhìn thẳng......
Mẹ kiếp khó trách Lục Cảnh Dương sẽ bị ngược đến như vậy, ta cũng bị ngược tới rồi không phải sao?
Đột nhiên cảm thấy ta như vậy hấp tấp chạy tới, không hề ý nghĩa.
Lục Cảnh Dương nhìn Mạc Cẩm Ương thấy một màn này lúc sau, đáy mắt tràn đầy hâm mộ quang mang.
Lục Cảnh Dương khóe môi không khỏi gợi lên một mạt cười khổ tới.
Không phải muốn đi ngược trở lại sao? Hiện tại còn nhẫn tâm xuống tay sao?
Mạc Cẩm Ương đột nhiên nói: "Lục Cảnh Dương, chỉ cần chúng ta tiến triển tốt, về sau cũng sẽ theo chân bọn họ hạnh phúc như vậy."
"Ờ, bọn họ có thể ờ cùng một chỗ, cũng coi như là không dễ dàng, đã trải qua rất nhiều biến số, rốt cuộc cũng tu thành chính quả."
"Tu thành chính quả? Muốn đính hôn sao?"
"Hình như là vậy, vừa mới nghe cô chú cùng gia gia nhắc qua......"
Mạc Cẩm Ương đột nhiên linh cơ vừa động nói: "Lục Cảnh Dương, anh cũng muốn ngược lại họ sao?"
"Ờ hừ?"
"Chúng ta tới làm một hồi lễ đính hôn long trọng như thế nào?"
"......"
Hai người mới bắt đầu kết giao không phải sao! Liền đính hôn?
Này không khỏi quá hấp tấp đi?
Mạc Cẩm Ương lại nói: "Lục Cảnh Dương, em đối với anh là mới kết giao, sớm đính hôn hay sau này đính hôn đều chỉ là một cái hình thức mà thôi."
Lục Cảnh Dương nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Liền gật đầu đồng ý.
Mạc Cẩm Ương cao hứng thật sự cả người đều phác gục ôm lấy Lục Cảnh Dương, hoan hô nói: "Lục Cảnh Dương, người đàn ông tốt nhất thế gian, em thật là yêu anh đến chết đi được!"
Này một tiếng hoan hô, lập tức hấp dẫn lực chú ý mấy người Trương Vô Kỵ bên này lại.
Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt đều có vẻ nghi hoặc.
Rồi sau đó liền thấy hai người hướng tới bọn họ đi tới nói: "Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, tôi cùng Cảnh Dương muốn đính hôn."
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng là vừa ra quyết định, đến lúc đó các cậu nhất định phải tới nha!"
"......" Như thế nào cảm giác là như đang diễn trò vậy.
Trương Vô Kỵ trực tiếp đen mặt: "Lục Cảnh Dương, anh mẹ nó có phải cố ý hay không ? Lão tử muốn đính hôn, anh cũng muốn đính hôn?"
Lục Cảnh Dương nhướng mày nói: "Bằng không? Cùng nhau đính hôn?"
"Ai muốn cùng anh đính hôn!"
Thấy Trương Vô Kỵ bị chọc tức điên, Lục Cảnh Dương trong lòng toang sảng.
Mẹ kiếp này có tính là ngược lại thành công hay không?
Ai biểu cậu công khai ngược lão tử?
Mạc Cẩm Ương lại đột nhiên nói: "Cùng nhau đính hôn cũng không tồi, dù sao các người là quan hệ anh em bà con, ở Lục gia cùng nhau đính hôn, đi tiền mừng hai lần nhân đôi."
Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ, Lục Cảnh Dương: "......"
Công chúa điện hạ, cô đây là vì Lục gia tính tiền sao?
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 195
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top