Chương 9: Cầm Hóa Đơn Tim Nhỏ Máu
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Học Sinh Đội Sổ Của Lớp 1 Năm 3
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Ra phòng học lúc sau, Triệu Mẫn bên tai Diệp Tiểu Chiêu thấp giọng hỏi nhỏ nói: "Tiểu Chiêu, cậu rủ Tăng A Ngưu theo làm gì nha?"
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tôi thấy cậu ta một mình bị cô lập, quá đáng thương đi, liền nhịn không được sinh ra cảm giác đồng tình."
"Ha hả...... Tôi xem cậu trước vẫn là đồng tình cho chính mình đi!"
"Gì? Tôi? Tôi có chỗ nào yêu cầu cần phải đồng tình sao?"
"Bởi vì từ bây giờ trở đi, cậu con mẹ nó bị Triệu Mẫn tôi cô lập." Ai bảo cậu mời Lục Cảnh Dương tới?
Mẹ kiếp không biết ta hiện tại cùng Lục Cảnh Dương quan hệ rất không tốt sao?
Ở Thâm Quyến phát sinh mọi chuyện, Diệp Tiểu Chiêu cậu không phải không biết.
"À thì...... Tôi chỉ là quên mất không phải sao! Ngày thường có cái hoạt động gì, tin nhắn đều là phát lên diễn đàn thôi không phải sao, ai thân với cậu thì tự tìm tới, khỏi phiền tôi đến tận lớp mời làm gì."
"Nói cậu ngu xuẩn, cậu mẹ nó còn không thừa nhận."
"Triệu Mẫn!"
"Nha ~! Còn tức giận a? Vừa lúc tiền tôi mời khách còn không có đủ, cậu khỏi đi đi." Nói xong, dẫn đầu đi phía trước.
Diệp Tiểu Chiêu chạy nhanh đuổi kịp, mắt trợn trắng nói: "Trời trời trời coi kìa! Tôi làm gì không được đi, tôi đây liền phải đi! Tôi mẹ nó muốn ăn nghèo Triệu Mẫn cậu."
Triệu Mẫn: "......" Không ăn lão nương đều đã nghèo không phải sao!
Đoàn người lái xe tới Long Xuan Restaurant rồi, giờ phút này đúng là thời gian dùng cơm giữa trưa, người ta thường dùng cơm giờ này cùng gia đình nên nhà hàng có chút vắng vẻ là lẻ đương nhiên.
Nhưng còn là bởi vì một nguyên nhân khác đó chính là chi phí rất cao, trừ bỏ những người có mặt mũi lớn ra, người bình thường rất ít đến nơi này dùng cơm.
Mà Triệu Mẫn là thuộc về người có mặt mũi lớn ở Thành Đô.
Mẹ kiếp vì thể diện ta Triệu Mẫn cũng là liều mạng......
Triệu Mẫn còn cố tình vừa mới cãi nhau, lại đắc tội Diệp Tiểu Chiêu, lúc này đây chị em cây khế trở mặt nhau.
Triệu Mẫn nghe Diệp Tiểu Chiêu dẫn đầu gọi đồ ăn nghe đến những món Diệp Tiểu Chiêu giọi, thiếu chút nữa không bị cô làm tức đến hất luôn cái bàn......
Trời đất canh nhân sâm núi Trường Bạch...... Vài gram nhỏ nhâm sâm núi Trường bạch cũng đã hơn 1 triệu tệ rồi! (~3 tỷ 337 triệu)
Còn gọi thêm bào ngư ăn, thấy chưa đủ Diệp Tiểu Chiêu còn kêu thêm 9 phần bò Kobe quá đáng hơn là Diệp Tiểu Chiêu còn bảo mọi người ăn tráng miệng với món Vải Qua Lục, Vải này 1kg cũng năm trăm ngàn tệ rồi, Triệu Mẫn chỉ kiêu thêm vài món linh tinh cho có lệ, còn có gọi thêm mấy chai rượu vang Chateau Lafite Rothschild năm 2007 được nhập khẩu từ Pháp cũng có giá bán bèo nhất cũng tầm 12 ngàn tệ đi, hơn nữa rượu đồ uống, trời đất lát nữa rút thẻ không biết có còn đủ không tính luôn tiền ngầm cũng có tầm một triệu tệ! (~500.000 tệ = 1 tỷ 600 triệu, 12 ngàn tệ = 40 triệu, 1 triệu tệ = 3 tỷ 300 triệu)
Triệu Mẫn cảm giác chính mình máu đã lên tới não rồi, lập tức liền phải hộc máu bỏ mình tại chỗ.
Diệp Tiểu Chiêu còn cố tình gọi một chai vang Chateau Lafite năm 1865 - với giá 4,650 USD (~105 triệu VND)......
Triệu Mẫn lúc này thật là muốn thay thế người phục vụ, đến thật tận tâm mà rót cho Diệp Tiểu Chiêu một ly Chateau Lafite năm 1865....
Diệp Tiểu Chiêu cái cô gái chết tiệt này!
Mẹ nó.
Chờ đó cho lão nương.
Nói không phải cố ý muốn trả thù ta, Triệu Mẫn ta tuyệt đối không tin!
Diệp Tiểu Chiêu xả cao bộ dáng gọi món xong đồ ăn lên bàn.
Đám người Ân Ly, Ân Hòa Phong, Triệu Mẫn, Lục Cảnh Dương, Trần Tử Lâm, Trần Hạ Vũ, Trì Tiểu Nhiễm há hốc mồm vì một bàn đồ ăn lớn quá đáng, Thượng Quan Kỳ nhịn không được huýt sáo một cái nói nói: "Nha ~~! Không tồi đúng không mọi người! Nữ thần của anh đúng là hào phóng, anh đây lâu rồi cũng ăn mấy món được tính bằng USD như vậy, nhờ phúc của Triệu Mẫn em rồi!"
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Ha hả...... Mọi người cứ ăn tự nhiên đi."
Rồi sau đó chính mình dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa, mà ăn!
Mẹ kiếp ta trả tiền, làm gì không ăn?
Nói rời đi Thâm Quyến lâu như vậy, quá nhớ hương vị của Thành Đô đi, hương vị vẫn như cũ vẫn là ngon như vậy.
Thừa dịp lúc Triệu Mẫn ăn cơm không ai chú ý, Diệp Tiểu Chiêu nhắn tin cho mọi người.
Nội dung là: "Trong chốc lát ai cũng đều không được giúp nha đầu thúi này trả tiền."
Tự nhiên mắng Diệp Tiểu Chiêu ta ngu xuẩn!
Mẹ nó, cho cậu xem nhan sắc cùng trí tuệ của Diệp Tiểu Chiêu tôi.
Thượng Quan Kỳ: "Ok em yêu!"
"Yêu?" cái đầu anh!"
Trần Tử Lâm: "Không thành vấn đề!"
Trần Hạ Vũ: "Hợp ý tôi! Be-like."
Trì Tiểu Nhiễm: "Á thì......"
Ân Ly: "Như vậy không tốt đi?"
Ân Hòa Phong: "Không ý kiến." Ta đây tin tưởng Triệu Mẫn tận cùng khó khăn cũng có cách giải nguy.
Lục Cảnh Dương: "......" Ngồi chờ Mẫn Mẫn ăn mệt, sau đó hướng tới anh chịu thua.
Sau đó hòa giải như lúc ban đầu không cần phải ra tay......
Này tất cả Triệu Mẫn cũng không biết được, đương nhiên liền tính đã biết được tương lai Triệu Mẫn cũng sẽ tự lực gánh sinh mà chi trả, chứ cũng không thể nợ tiền những bạn bè trước mặt này được.
Nếu thật sự không được thì cũng không thể nhờ cha thanh toán cái hóa đơn này, bất quá có có anh Bảo Bảo còn đâu.
Cha là nói cho mình cái giáo huấn như chắc cũng hẳn là không cấm mình xin tiền anh trai đi, chắc cũng sẽ không để con gái mất thể diện mà để bạn bè thanh toán cái hóa đơn này đi?
Vô nghĩa, suy nghĩ này đó làm gì, ta Triệu Mẫn cũng là mặt mũi của Triệu gia không phải sao!
Mấy người chính là ăn đến no say, đột nhiên quán ăn đi vào hai hàng bốn vệ sĩ.
Thân ảnh của Tăng A Ngưu xuất hiện trong nhà hàng, rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống bàn cách bàn bọn họ, cách đó không xa.
Bàn mười hai vị trí, chỉ ngồi một mình hắn.
Ổng chủ nhà hàng đến bên cạnh hắn, tự mình chiêu đãi hắn, vẻ mặt cung kính cầm thực đơn đề cử nói: "Vương tử điện hạ, này đó đều là những món ngon nhất của nhà hàng chúng tôi, ngài xem xem có hợp khẩu vị của ngài không."
Triệu Mẫn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tăng A Ngưu, nghĩ thầm trời đất này cũng thật đúng không hổ là vương tử người trong hoàng thất quý tộc a!
Ăn một bữa cơm cũng cần tới tám vệ sĩ theo như vậy sao, còn có ông chủ nhà hàng đích thân xuống tiếp đãi.
Cái này thật đúng là xuất quỷ nhập thần......
Triệu Mẫn ta tự nhận là so với hắn vẫn là không với tới.
Tăng A Ngưu hình như là điều chú ý tới bọn họ bên này, nhàn nhạt liếc liếc mắt nhìn bàn thức ăn bên phía Triệu Mẫn sau đó, nói: "Thế một bàn giống bên kia đi!"
"Được được được, vương tử điện hạ ngài chờ một lát, liền có ngay"
"Làm phiền."
"Không phiền chút nào vương tử điện hạ ngài đến nhà hàng này là vinh hạnh của bản tiệm chúng tôi!"
Thượng Quan Kỳ bĩu môi nói: "A...... Khoe khoang."
Triệu Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Kỳ liếc mắt một cái, nói: "Anh quản chuyện của người ta làm gì, người ta có tiền tùy hứng."
Trong lòng lại cũng cảm thấy, mẹ kiếp...... Đủ khoe khoang!
Đủ tài đại khí thô*! [*Tiền tài giàu có khí chất thô thiển]
Hoàn toàn đem Triệu Mẫn giàu nhất Thành Đô này ra so sánh với hắn ta, Tăng A Ngưu vẫn là giàu hơn.
Thật lo lắng liệu Triệu gia có bị xóa ngôi với cái Tăng gia mới đến này không.
Nhưng mà thời điểm trước kia ta chưa bị cấm túc, so với hắn còn tài đại khí thô hơn nhiều lần không phải sao?
Yên lặng tiếp tục cúi đầu ăn cơm, vẫn là ngẫm lại trong chốc lát như thế nào mà thanh toán cái hóa đơn kia!
Cuộc sống thật đủ khổ bức a!
Mời khách ăn cơm đều mời đến uất khuất như vậy.
Triệu Mẫn dùng sức cắn chiếc đũa một ngụm, uống một ngụm rượu vang tính bằng USD, nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì.
Trừ bỏ thịt đau xương máu điều đau, này một lọ rượu vang đỏ này một chầu cơm của dân ngậm thìa vàng.
Khổ bức, quá khổ bức......
Ta Triệu Mẫn cũng có ngày như thế này.
Nếu là Trương Vô Kỵ ở đây thì tốt rồi, bàn tay vung lên...... Toàn bộ gia tài tiền bạc điều vung tới cho ta.
Đột nhiên quá nhớ Trương Vô Kỵ làm sao bây giờ?
Một bữa cơm ăn xong, Diệp Tiểu Chiêu khí thế hào sảng bàn tay vung lên nói: "Phục vụ, thanh toán hóa đơn!"
Triệu Mẫn đáy lòng ấm áp, liền biết Diệp Tiểu Chiêu sẽ không như vậy đối với ta.
Này không cần ta đích thân nhờ, chủ động yêu cầu phục vụ đến tự mình thanh toán, đúng là my friend.
Ai biết, người phục vụ cầm hóa đơn dài như tấu sớ mang đến cho cô lúc sau, Diệp Tiểu Chiêu lại chỉ vào Triệu Mẫn mà nói: "Không phải tôi thanh toán, là vị tiểu thư này"
"Vâng, vị tiểu thư này, tổng cộng là 2 triệu tệ." (~6 tỷ 600 triệu)
Ta đi!
Sớm biết rằng rất đắt, lại không nghĩ rằng sẽ đắt như vậy!
Một bữa ăn 2 triệu tệ......
Trong thẻ ta hình như có không tới 2 triệu tệ đi......
Thật là đậu xanh rau má.
Cái này nên làm cái gì bây giờ?
Triệu Mẫn vẻ mặt cười gượng nói: "Ha hả, bằng không các người trước về Đế Quốc trước đi! Tôi còn chưa có ăn no nữa!"
Cách đó không xa, Tăng A Ngưu vẫn luôn âm thầm chú ý bên này, biết cô dáng vẻ này, hẳn là không có đủ tiền trả.
Nghĩ thầm Mẫn Mẫn không phải trở lại Thành Đô rồi sao? Như thế nào còn sẽ không có tiền?
Chẳng lẽ là bị chú Triệu làm khó xử?
Khó trách liền 5000 USD cũng ta cũng chưa có để trả, thật đúng là cái tiểu đáng thương a!
Không nên mạo muội nhúng tay, ta tính toán kĩ xem bên này nên như thế nào mà trả giúp.
Diệp Tiểu Chiêu nhướng mày nói: "Mẫn Mẫn, cậu nếu là không có tiền liền nói một tiếng a! Lục thiếu chính là thực nguyện ý giúp cậu thanh toán hóa đơn nha."
Để Lục Cảnh Dương giúp ta trả hóa đơn?
Mẹ kiếp ta thà rửa chén trừ nợ!
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Ha hả...... Tôi làm sao có thể không có tiền? Đã quên tôi là ai sao?"
Ân Hòa Phong thấy vậy, nói: "Mẫn Mẫn, bằng không chầu này ca ca mời em?"
Diệp Tiểu Chiêu chạy nhanh nói: "Đã giao hẹn trước là không ai được nhận trả hóa đơn này mà?"
"À thì...... Không cần, tôi có tiền." Mẹ kiếp ta hiện tạ mới là người không cần mời mấy người trả tiền, nếu mấy người trả tiền không phải ta tương đương thừa nhận ngầm mình không có tiền sao?
Lục Cảnh Dương nói: "Mẫn Mẫn, bằng không anh Cảnh Dương giúp em thanh toán được không? Coi như này đó là chào mừng em trở về Thành Đô mà làm một bữa tiệc."
Triệu Mẫn biết, nếu là còn không mau thanh toán, mẹ kiếp liền quá mất mặt.
Cô cái khó ló cái khôn nói: "Gì, người kia không phải Tăng A Ngưu sao! Ngồi cùng bàn với tôi mà, tôi qua chào hỏi một tiếng."
Sau đó cũng không đợi mọi người phản ứng lại đây, Triệu Mẫn trực tiếp ngồi xuống bàn bên cạnh Tăng A Ngưu.
Triệu Mẫn đè thấp tiếng nói nói: "Uy, soái ca, giúp một chút được không, không còn đủ tiền thanh toán hóa đơn."
Chiến sĩ đại diện cho khổ thân Triệu Mẫn là ví dụ điển hình, tuy rằng giàu cực kỳ lại không có tiền.
Cái hành động này của Triệu Mẫn hoàn toàn có thể chứng minh, Triệu Mẫn thà rằng ở trước mặt một cái người xa lạ bên này mất mặt, cũng không muốn mất mặt trước mặt bạn bè thân thiết nhất.
Đậu xanh rau má, tất cả bên này đều đang chờ xem ta mất mặt để chê cười Triệu Mẫn ta còn đâu!
Triệu Mẫn ta càng không cho bọn họ xem.
Lục Cảnh Dương còn đang chờ chính mình cùng hắn chịu thua, nằm mơ đi!
Nếu không phải Lục Cảnh Dương cùng Lê Đình liên thủ, Trương Vô Kỵ sẽ sống chết không rõ sao?
Muốn cho ta tha thứ cho Lục Cảnh Dương dể dàng như vậy sao, có khả năng sao?
Tuy rằng ở Thành Đô các gia tộc đều ngầm thích dùng một ít thủ đoạn riêng tư để giải quyết vấn đề, Triệu Mẫn từ nhỏ đến lớn cũng đều thấy nhiều, nhưng lại vẫn như cũ không quen nhìn loại hành vị này của Lục Cảnh Dương.
Đã từng, xem anh ta như một anh trai.
Mà hiện tại, cô hiện tại thà rằng tìm một cái người xa lạ xin nhờ giúp đỡ, cũng không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của Lục Cản Dương.
Tăng A Ngưu biết Triệu Mẫn đây là không có biện pháp nào khác, khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười nói: "Không thành vấn đề, như vậy tính tới, hủy số lẻ tính số chẳng, em thiếu tôi là tính theo triệu tệ."
"Được! Về sau nhất định trả lại anh."
"Không sao cả, nếu còn không có khả năng trả em có thể bán thân trả nợ"
A phi!
Lại là chiêu đó......
Mẹ kiếp như thế nào không chết đi a!
Bất quá trước dập lửa sém lông mày lại rồi nói.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại anh."
Tăng A Ngưu lấy ra di động nói: "Số tài khoản."
"Được."
Ngắn ngủn thời gian 2 phút, Triệu Mẫn trong thẻ nhận được 3 triệu tệ (~9 tỷ 900 triệu)
Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn hắn nói: "Như thế nào chuyển nhiều như vậy?"
"Như thế nào, sợ còn không trả nổi?"
"Ha hả, như thế nào sẽ đâu! Soái ca, cảm ơn......"
Sau đó xám xịt trở về bàn kia của chính mình
Diệp Tiểu Chiêu ngữ khí trêu chọc nói: "Nha, Mẫn Mẫn, cậu đây là thấy người ta soái ca nên qua xin cái phương thức liên lạc chẳng hạn như We-chat số điện thoại?"
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Như thế nào? Không thể sao?"
"Có thể có thể, dĩ nhiên là có thể, dù sao cậu hiện tại độc thân, tìm cái bạn trai mới cũng coi như hợp lý."
Trương Vô Kỵ đã qua đời, Triệu Mẫn cũng không phải là độc thân sao.
Lục Cảnh Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm xuống dưới.
Triệu Mẫn thật sự đi tìm cái tên vương tử rách nát kia xin số điện thoại sao? Còn làm trò trước mặt Lục Cảnh Dương ta?
Nha đầu này quả thực đã không còn xem trọng ta như trước kia nữa sao?
Xem ra...... Muốn trở lại trước kia, thực khó khăn.
Triệu Mẫn hiện tại đã có tiền, khí thế đủ, bàn tay vung lên nói: "Phục vụ, tới, đọn bàn, thanh toán!"
Diệp Tiểu Chiêu kinh ngạc nói: "Gì...... Không phải nói ăn chưa đã sao không phải nói đang viêm màng túi sao? Cậu tiền từ đâu ra vậy?"
"Thiết! Tỷ tỷ tôi có rất nhiều tiền riêng! Cậu quản sao?" Chỉ bằng điểm thủ đoạn nhỏ này của Diệp Tiểu Chiêu cậu, cũng đám chơi với lão nương?
Hai người từ nhỏ không biết công khai công kích nhau bao nhiêu lần rồi nhưng này đó cũng chỉ là vui đùa, cho nên Triệu Mẫn không có nỗi giận, chỉ là ghi Diệp Tiểu Chiêu vào trong lòng một bút nữa.
Mẹ kiếp, vừa trở về liền cho ta xuống thế hạ bộ.
Nói không phải cố ý, ai tin?
A...... Chờ xem, đừng để Triệu Mẫn tôi nắm được cơ hội, bằng không tôi sẽ làm cho Diệp Tiểu Chiêu cậu đẹp mặt!
Triệu Mẫn cầm hóa đơn tim nhỏ máu, sau đó lấy thẻ thanh toán hóa đơn lòng đau như cắt, đoàn người từng người trở về phòng học của mình Triệu Mẫn, Diệp Tiểu Chiêu, Tăng A Ngưu, A Ly và Trần Hạ Vũ chung lớp về lớp 1 năm 3, còn Lục Cảnh Dương Thượng Quan Kỳ cùng lớp 2 năm 3 còn Ân Hòa Phong, Trần Tử Lâm và Trì Tiểu Nhiễm học chung lớp 3 năm 3, buổi chiều còn có khóa học nên mọi người ai về lớp nấy.
Triệu Mẫn mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Tăng A Ngưu liền trở về phòng học, trong tay còn mang theo cái túi nilon nhỏ
Ngồi xuống xong sau đó, đem túi nilon đưa cho Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Cái gì?"
"Thuốc tiêu hóa......"
"Gì...... Anh cho tôi cái này làm gì?"
"Xem em vừa mới nãy ăn quá nhiều không phải sao." Không có tiền cũng có thể như vậy sao, liều mạng ăn.
Nào biết đâu rằng, Triệu Mẫn là bởi vì chính mình trả tiền, thịt đau xương tủy điều đau, mới nhịn không được ăn nhiều.
"Ha hả...... Không cần đi!" Sau đó dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn hắn.
Ánh mắt kia dường như đang nói: Uy, soái ca có phải hay không là ngươi muốn theo đuổi ta?
Tăng A Ngưu trực tiếp mắt trợn trắng, dường như ở trong ánh mắt kia đang nói.
Xin lỗi, ta ánh mắt rất cao, cô đang làm tôi thấy chương mắt......
Triệu Mẫn thiếu chút nữa đỉnh đầu không bốc khối nhẹ.
Uy uy uy, ta chính là được xưng đệ nhất mỷ nữ Thành Đô đó nha!
Quả nhiên còn chướng mắt?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn là con lai, lại còn có huyết thống hoàng thất Anh Quốc, cho nên trời sinh ánh mắt cao? Chướng mắt phàm nhân?
Chỉ là...... Mẹ kiếp lão nương còn có bạn là huyết thống Anh Quốc chính hãng luôn nha, ta có Wilbur với Anthony cùng John làm bạn còn đâu còn có tận hai trong số họ là để mắt tới ta, với lại ta còn chưa nhìn trúng ngươi mà người tự cao cái lông gà gì?
Chính mình cũng chướng mắt hắn không phải sao!
Ta đã có bạn trai!
Tuy rằng bạn trai không biết đang ở đâu, nhưng ít nhiều gì so với ngươi đẹp hơn trăm lần......
"Thuốc tiêu hóa này đạn kẹo nhai, ăn hai viên đi! Dạ dày sẽ thoải mái rất nhiều." Tăng A Ngưu đột nhiên nói.
"Được, cảm ơn." Tốt xấu gì cũng là người ta một mảnh hảo tâm.
Triệu Mẫn liền ăn hai viên, chẳng được bao lâu, đích xác cảm thấy có chút thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.
Cô tràn ngập cảm kích nhìn về phía người bên cạnh, lại thấy hắn ghé vào trên bàn ngủ rồi.
Triệu Mẫn không khỏi một trận ngây người......
Trước kia ở Thâm Quyến thời điểm học ở MG University, Trương Vô Kỵ đi học cũng thích ngủ...... Mà tư thế ngủ, cùng với người này còn rất giống.
Phong thái ngủ cùng người này, đều rất giống, đặc biệt an nhàn.
Triệu Mẫn ngơ ngát nhìn gương mặt xa lạ kia, gương mặt Hoa Quốc, da trắng, môi sắc hồng nhuận.
Triệu Mẫn nhớ rõ hắn có một đôi mắt xanh dương sâu thẩm, nghĩ thầm hắn hẳn là con lai đi!
Tuy rằng cũng rất soái, nhưng lại không cùng với cái loại hình mỹ nam ở Trung Quốc như Trương Vô Kỵ.
Thu hồi tầm mắt, Triệu Mẫn lại bắt đầu lâm vào trong hồi ức, sắc mặt bắt đầu trở nên có chút hậm hực.
Nhớ lại cô và Trương Vô Kỵ ở Thâm Quyến những hồi ức kia, hốc mắt bắt đầu trở nên có chút ướt át.
Bọn họ đi học cùng nhau ăn cơm cùng nhau, đi chơi cùng nhau!
Đã trải qua như rất nhiều thị phi như vậy, vài lần gặp qua chuyện nguy đến tính mạnh, anh ấy liều mình cứu ta, cùng hổ vật lộn, cứu giúp ta vài lần.
Triệu Mẫn vì hắn đến trực thăng cũng nhảy.........
Hoàn toàn là dùng sinh mệnh để nói chuyện yêu đương!
Hiện tại hồi tưởng đến đó, đáy lòng vẫn là động dung không thôi, vì khoảnh khắc kia một khắc tim đập nhanh......
"Triệu Mẫn, vấn đề này em trả lời đi." Trên bục giảng, giáo sư đột nhiên hỏi tới cô.
Triệu Mẫn sửng sốt, chạy nhanh đứng dậy, lại là vẻ mặt ngây thơ biểu cảm vô số tội.
Cái...... Cái vấn đề gì?
Ta đi!
Hồi ức đến quá nhập thần, đã quên nghe giảng bài.
Ta làm sao đây, trên bàn học đột nhiên xuất hiện vài tờ giấy.
Triệu Mẫn nghi nhìn sang Tăng A Ngưu liếc mắt một cái, liền nghe hắn nói nói: "Chú ý."
Chẳng lẽ văn đề này đáp án?
Triệu Mẫn nhanh nhìn nội dung trên văn án trả lời một lần, giáo sư thấy cô trả lời ra tới, sắc mặt hơi đẹp lại một chút.
Nói: "Học viên Triệu Mẫn, em vừa trở về đi học, nghiêm túc một chút, đừng đi học mà thả hồn theo gió thất thần như vậy, bằng không việc học sẽ theo không kịp các bạn còn lại."
"Rõ, thưa giáo sư em sẽ chú ý."
Thấy Triệu Mẫn nhận sai thái độ tốt đẹp, giáo sư cũng không tính toán tiếp tục làm cô khó xử.
Triệu Mẫn ngồi xuống sau đó, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trời đất thiếu chút nữa lại ở trước mặt mọi người xấu mặt một phen.
Triệu Mẫn cảm kích nhìn thoáng qua bên Tăng A Ngưu, lại thấy hắn tiếp tục nằm ngủ ở đó......
Trời trời trời!
Rõ ràng hắn cũng đang ngủ, như thế nào sẽ biết giáo sư hỏi cái gì vấn đề gì?
Lại còn biết đáp án?
Chẳng lẽ đây là thiên tài trong truyền thuyết? Ngủ cũng có thể nghe thấy giáo sư trên bụt giảng cái gì?
Trâu bò thật!
Triệu Mẫn dưới đáy lòng vì hắn dựng ngón tay cái, bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác.
Mang theo một chút ít sùng bái.
Rồi sau đó tiếp tục nghiêm túc nghe giảng, lại rốt cuộc nhịn không được cũng thất thần vì Trương Vô Kỵ......
Vì thế, một tiết kiểm tra một tiết cuối tuần, Triệu Mẫn xếp hạng nhất từ dưới lên......
Mà Triệu Mẫn lại hoàn toàn không tự biết.
Bảng điểm thành tích ra tới lúc sau, chủ nhiệm lớp làm trò trước mặt nhiều học sinh trong lớp 1 năm 3 chúc mừng Triệu Mẫn chủ nhiệm nói: "Học viên Triệu Mẫn, chúc mừng em, em lần này kiểm tra được hạng nhất của lớp 1 năm 3 chúng ta."
Triệu Mẫn kinh ngạc cực kỳ, lần này đề kiểm tra cho toàn những câu siêu khó, rất nhiều câu Triệu Mẫn còn không có làm còn đâu?
Cứ nhắm câu C mà chọn.
Cứ như vậy quả nhiên còn đứng đầu lớp?
Triệu Mẫn vui vẻ đứng lên nói: "Cảm ơn giáo sư...... Chúc mừng."
Lại thấy giáo sư đột nhiên sắc mặt trầm xuống, dùng sức quăng thước vung lên bảng
Trong không khí truyền đến "Bang" một thanh âm vang lên rùng rợn mọi người dáy lòng không khỏi căn thẳng lên.
Đặc biệt là Triệu Mẫn, trời thước này đánh vào da thịt có bao nhiêu là đau á.
Chỉ là, ta đứng đầu lớp, chủ nhiệm lớp làm gì còn phát hỏa lớn như vậy?
Rồi sau đó liền nghe thấy chủ nhiệm lớp nói: "Học viên Triệu Mẫn! Tôi xác minh nói cho em biết, em lần này là học sinh xếp top 1 ngược của lớp 1 năm 3, em đang đội sổ!"
"Phụt." Trần Hạ Vũ đối thủ một mất một còn của Triệu Mẫn cười ầm ra tiếng, tiếp theo trong phòng học mấy học viên khác nhịn không cười cũng cười ầm lên.
Triệu Mẫn trước kia cái gì cũng đứng nhất toàn trường còn mệnh danh là thiên tài bẩm sinh, là nhân vật học bá của Đế Quốc University!
Hiện tại xếp hạng 1 từ dưới đếm lên......
Triệu Mẫn vẻ mặt vui vẻ bắt đầu đen thui.
Không phải đâu!
Top 1 ngược?
Như vậy mà tính?
Ta Triệu Mẫn bị đội sổ sao?
Chủ nhiệm lớp tiếp tục ở trên bục giảng phát hỏa nói: "Triệu Mẫn, em làm thành tích lớp của chúng ta đứng đầu bấy lâu nay bị kéo xuống tới hạng ba, tới, nói nói, này mấy tháng nay em đã làm gì, tự nhiên thành tích kém như vậy?"
Triệu Mẫn muốn nói, ta mẹ nó muốn đi nói chuyện tình yêu kinh thiên động đia kia ra!
Lại không dám.
Chỉ là nói: "Ha hả, thưa giáo sư, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, thời điểm em làm bài kiểm tra tâm trạng không tốt, cho nên......"
"Im miệng! Tôi nhắc lại với các em lần nữa, không cần vì chính mình thất bại mà tìm đại một cái lý do, Triệu Mẫn tôi mặc kệ em là vì nguyên nhân gì, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng một lần, lần sau nếu vẫn là cái thành tích này, tôi đây không nể đến cái thân phận của em nữa, lập tức chuyển đi lớp khác."
Cái lớp này của Triệu Mẫn, xem như là lớp đứng đầu tụ hội những học sinh giỏi về.
Giáo sư phát hỏa lớn như vậy, cũng coi như bình thường, bời vì lần này thành tích của lớp bọ họ tuộc mất hai hạng......
Giáo sư đen mặt nói: "Lớp chúng ta là lớp mũi nhọn của khóa năm 3! Biết cái gì gọi là mất mặt không? Một đám đều không an phận học tập, liền chỉ biết cả ngày nhố nháo! Các em hiện tại chính là năm ba của cao trung, biết trường học này lưu hành câu gì không?"
Có học viên trả lời nói: "Trung học không cố gắng, trương trình đại học đè chết người!"
"Không sai, chính là câu này! Cao trung không học cho tốt, đến đại học, gặp phải thi đại học, gặp phải các trương trình học trước đây các em học không tốt, thì toàn bộ đều phải xuống năm ba học lại hết sao, ở lớp chúng ta không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên, các em lấy tinh thần lại cho thầy, học hành cho tốt vào, đặt biệt là Triệu Mẫn!"
"Rõ, thưa thầy!"
"Được, có tinh thần giáo huấn mấy em xong, kế tiếp tôi muốn khen ngợi một người, đó chính là học sinh mới đến lớp chúng ta, Tăng A Ngưu, thành tích của cậu ấy cả năm điều là đứng đầu, xem như cho lớp chúng ta một chút mặt mũi đi." Bằng không Triệu Mẫn hiện tại còn đất sống với giá sư sao.
Cũng còn nhờ thành tích của Tăng A Ngưu và nhiều bạn học khác kéo lớp trụ lại, thành tích tháng này không hạng nhất cũng không sao tháng sau tranh lại.
Dứt lời, các bạn học đều sôi nổi kinh ngạc không thôi, sôi nổi đều đem tầm mắt dừng ở trên người Tăng A Ngưu, càng là nhịn không được ra tiếng làm trò chước mặt giáo viên chủ nhiệm.
"Oa dựa! Người đã đẹp trai như vậy lại còn học giỏi? Đây là ông trời thiên vị sao?"
"Vừa tới thành tích liền tốt như vậy, anh bạn này hẳn là chỉ số IQ cũng cao đi."
"Đâu chỉ có chỉ số thông minh cao, tôi đoán không chừng cậu ta là thiên tài cấp bậc."
Triệu Mẫn cũng kinh ngạc không thôi, nhìn không ra tới a!
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống cái vương tử tốt như vậy? Chẳng lẽ cùng ta trước kia giống nhau?
Vừa tài giỏi vừa có nhan sắc, xuất hiện là để tranh chức học bá của ta?
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: "Rồi, mọi người yên lặng! Phải hướng tới người ta mà học hỏi, đặc biệt là em! Triệu Mẫn, nếu rãnh không có việc gì, thì bảo Tăng A Ngưu phụ đạo cho em đi, đặc biệt là môn Toán của em! Tự nhiên từ thiên tài Toán học lại không đạt tiêu chuẩn......"
"À thì...... Đã biết thưa thầy." Thầy có thể đừng nói nữa, xếp hạng một ngược đủ mất mặt rồi.
Hiện tại còn nói thiên tài Toán học lại không đạt tiêu chuẩn......
Triệu Mẫn đều có thể đoán trước được đến, trong chốc lát sẽ bị nhiều người cười nhạo vô mặt.
Haizz! Không thể lại tiếp tục miên man suy nghĩ đi xuống.
Muốn nỗ lực hơn, đem quăng cái suy nghĩ kia đi ra ngoài!
Bằng không thật đúng là làm sao mà học hành?
Ta chính là nữ thần của học viện Đế Quốc University là học sinh giỏi nhất Đế Quốc không phải sao!
Cũng không thể hiện tại như vậy tùy ý chính mình, hoang phế mà đi xuống......
Trương Vô Kỵ, em tạm thời bỏ anh sang một bên.
Chờ em lại là một nữ thần số một trong lòng mọi người em lại nhớ tới anh!
Chuông tan học tiếng vang lên, lão sư mới vừa đi ra phòng học, Triệu Mẫn liền nghe thấy giọng trào phúng đến từ Trần Hạ Vũ đầu tiên: "Nha nha nha! Triệu Mẫn cậu quả nhiên cũng có ngày được top một từ dưới đếm lên, chẳng lẽ trước kia những thành tích đó đều là sao chép tài liệu? Lần này mới là bản lĩnh thật của cậu?"
Triệu Mẫn còn chưa lên tiếng nói chuyện, Diệp Tiểu Chiêu liền mở miệng nói: "Nha ~~! Nói ai sao chép đây? Trần Hạ Vũ cậu quên ai là người đoạt đanh hiệu thiên tài Toán học Harvard năm cậu 16 tuổi sao, cậu quên ai ở học kỳ trước xếp hạng nhất thủ khoa toàn Đế Quốc University sao, toàn bộ đều là thành tích tốt, cậu nghĩ ai có cái bản lĩnh mà sao chép được đến như vậy?"
"Ha hả, ai biết được! Nói không chừng nhân gia người ta thực sự có bản lĩnh đó thì sao!" Trần Hạ Vũ chính là không chịu tin tưởng, một người lớn lên đẹp như vậy, còn có thể như vậy mà thông minh hơn người sao.
Ông trời không có khả năng đem những thứ tốt đẹp nhất, giành cho một người!
Triệu Mẫn đã có được gianh thế bối cảnh nghịch ý trời, dung mạo cũng bất phàm hơn người, không có khả năng còn có chỉ số thông minh hơn người.
Không nghĩ tới, Triệu Mẫn đích xác có được rất nhiều, nhưng trong gia đình tình cảm thì lại bi thương đau khổ rất nhiều.
Người yêu nhất, trước sau vẫn không thể ở cạnh nhau.
Mẹ mất sớm, anh trai không ở cạnh từ nhỏ......
Cho nên, ông trời là công bằng.
Diệp Tiểu Chiêu tức giận nói: "Ta phi! Ăn không đến quả nho liền nói quả nho to như trái dừa, cậu Trần Hạ Vũ từ nhỏ đến lớn không lấy được một cái đanh xưng hay là hạng nhất gì, ngay cả sao chép cũng không biết cậu, là đã làm qua bao nhiêu lần mà thành tích chỉ có bấy nhiêu!"
"Diệp Tiểu Chiêu, cậu nói bậy gì đó? Tôi mới sẽ không đi làm chuyện mất mặt như vậy đâu!"
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 109
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top