[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Diệp Tiểu Chiêu Và Diệp Hoàng Long Xóa Bỏ Mọi Hiểu Lầm
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
"Được rồi, dựa vào quan hệ của hai ta, tôi giúp cho cậu cũng không coi là cái gì, nhưng thật ra Diệp Hoàng Long, lần này không chừng là bỏ vốn gốc."
"Tôi đây liền gọi điện thoại cảm ơn anh ta một phen."
"Nhớ rõ, nhớ rõ phải cảm ơn anh ta bằng thương pháp tốt nhất, chính là tôn trọng người anh ta yêu nhất."
"Rồi, tôi hiểu được." Trước kia không biết đạo lý này đó, hiện tại có người mình thích, liền đã hiểu.
Tỏ vẻ hiện tại có người khen Mã Lực, Diệp Tiểu Chiêu cảm giác còn vui hơn là khen chính mình.
Kế tiếp, Diệp Tiểu Chiêu cầm điện thoại đi ra khỏi biệt thự.
Đến một chiếc xích du trong hoa viên liền dừng lại, ngồi lên đó, rồi sau đó gọi điện thoại vào số của Diệp Hoàng Long.
Diệp Hoàng Long nhận được điện thoại của cô, cảm giác ngoài ý muốn.
Bất quá vẫn là oán giận một hồi nói: "Anh nói! Các mấy người các người, lão tử bên này chính là mới rạng sáng sớm, còn có để anh ngủ?"
Một đám cầm thú a!
Diệp Hoàng Long vừa mới ôm đến eo thon nhỏ của Tống Thanh Thư, đang muốn ngủ tiếp cho đến trời sáng hẳn, điện thoại liền tới nữa rồi.
Đầy ngập một bụng lửa, lại bị một câu đầy ngập lòng chân thành của Diệp Tiểu Chiêu gọi: "Anh hai." làm hắn bình ổn lại.
Diệp Hoàng Long kinh ngạc nói: "Trời đất, Diệp Tiểu Chiêu em đừng có hù đọa lão tử, đều đã nhiều năm như vậy không có gọi lão tử bằng hai chữ này."
"Anh hai...... Anh biết em hiện tại đang ở chỗ nào không?"
"Em mẹ nó rốt cuộc bị đánh đến điên chỗ nào rồi, lão tử như thế nào biết em ở đâu." Ta là mèo ngủ thiếu giấc, rốt cuộc còn có để cho người ta ngủ?
"Em ngồi ở xích đu trong nhà chúng ta...... Anh hai, em nhớ rõ khi còn nhỏ, em chơi xích du, chơi đến quá cao, trực tiếp bị bay té, lần đó là anh đã cứu em......"
"Đó là bởi vì lão tử vừa vặn đi ngang qua, lại bị em làm bị thương lây lão tử cũng là vô tội a, em mẹ nó còn không biết xấu hổ còn nói."
Diệp Tiểu Chiêu trong mắt rưng rưng nói: "Không phải, có phải anh ra tay cứu em hay không, em trong lòng biết rõ, anh hai...... Kỳ thật em khi còn nhỏ rất muốn có một người anh, tựa như Lục Cảnh Dương bảo hộ Mẫn Mẫn, tựa như anh Triệu Bảo bảo vệ Mẫn Mẫn một anh trai như vậy,về sau em lại có một anh trai là anh...... Lòng em kỳ thật rất cao hứng, cũng muốn cùng anh sống tốt vui vẻ ở chung, nhưng mẹ em mỗi ngày ở bên tai em nói, anh là người ngoài, là người xấu, tương lai sẽ cướp đi hết mọi thứ của em...... Nên em cái gì cũng không dám."
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Tiểu Chiêu liền thanh âm đều trở nên nghẹn ngào.
Diệp Hoàng Long trực tiếp hết chỗ nói rồi, hắn bất đắc dĩ nói: "Con bé ngốc, mới sáng sớm khóc cái gì."
"Bên em mới có chiều tối thôi! Anh nghe em đem lời nói hết đã......"
Mẹ kiếp lão tử nơi này là gần sáng a! Rốt cuộc có để cho người ta ngủ đủ giấc a!
"Em nói."
"Em học tiểu học thời điểm, ở trường học bị người ta khi dễ, cũng là anh âm thầm giúp em báo thù, nhưng anh lại cái gì cũng đều không nói ra, về sau trung học em lớn rồi, gặp được lại người bạn năm đó quan hẹ bạn bè tốt, cậu ta mới chủ động nói cho em biết."
"Đó là bởi vì mấy con chó nhỏ đó tới chọc lão tử, nên anh đây mới thuận tiện ra tay một chút." Cho nên làm ơn đừng nói nữa, lão tử buồn ngủ.
"Diệp Hoàng Long! Anh mẹ nó còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm? Lão nương ở chỗ này lừa tình như vậy, anh mẹ nó phá hư không khí, anh là muốn làm sao?"
Diệp Hoàng Long trầm mặc trong chốc lát, thở dài nói: "Tiểu Chiêu, anh kỳ thật cũng không tốt như trong lòng tưởng tưởng của em."
"......"
"Bất quá Thành Đô nếu muốn bình chọn một anh trai tốt, Lục Cảnh Dương, Trần Tử Lâm, Thượng Quan Thấu, Triệu Bảo bọn họ mấy người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của lão tử, nếu em đều đã biết, lão tử cũng lười đến sau lưng em làm người tốt, lão tử từ nhỏ đến lớn vì em làm, đâu chỉ này đó......"
Diệp Tiểu Chiêu nói: "Còn có cái gì......"
"Em chơi xích du ngã xuống lần đó, là anh cứu em, trực tiếp đi nửa cái mạng, nhưng lão tử lại nhịn xuống ai cũng chưa nói ra, liền sợ cha biết được quở trách em, em ở trường học bị người khác khi dễ, lão tử đâu chỉ giúp em giải quyết quá một lần? Ngay cả em đi đưa thơ tình cho người khác, bị cự tuyệt về nhà khóc, lão tử đều sẽ nhịn không được đi đấm cho người nọ một đấm, chê cười, lão tử chỉ có một em gái duy nhất, như thế nào có thể để cho người khác khi dễ như vậy?"
Điện thoại kia đầu, Diệp Tiểu Chiêu đã sớm khóc không thành tiếng, nhưng Diệp Hoàng Long còn chưa có nói xong.
Diệp Hoàng Long tiếp tục hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Diệp Tiểu Chiêu...... Không phải chỉ có mình em muốn có anh trai đâu, anh ngày đầu tiên tiến vào cửa lớn Diệp gia, nhìn đến em thân hình nho nhỏ ngồi một mình ở góc đó, liền cảm thấy huyết thống thật sự là cái đồ vật thực thần kỳ, không tự giác liền thích, muốn một dùng một đời này bảo hộ em, mẹ của anh qua đời, cha anh là người thân duy nhất nhưng lại đi làm suốt không ở cạnh anh, anh khi đó liền cảm thấy em chính là người duy nhất trên thế gian này có quan hệ huyết thống với anh, nhưng mẹ em lại phòng anh như phòng giặc, không cho anh cùng em thân cận, anh chỉ có âm thầm yên lặng quan sắt bảo vệ em, bảo hộ quan hệ huyết thống thân tình ít ỏi này của chúng ta......"
Nhưng khi còn nhỏ, Diệp Tiểu Chiêu còn biết đáp lại chính mình, có thứ tốt cũng sẽ cho Diệp Hoàng Long.
Lớn lên về sau, hiểu lằm nhiều lắm, liền thật tin Diệp phu nhân nói, cho rằng Diệp Hoàng Long muốn cướp đi hết môi thứ mà cô đang có.
Về sau Diệp Hoàng Long chỉ có chua xót rời khỏi Trung Quốc, chỉ muốn tránh xa mảnh đất này, chứng minh cho bọn họ xem.
Diệp Hoàng Long hắn không phải loại người ham giàu sang phú quý, mà là con người xem trọng tình thân gia đình.
Diệp Tiểu Chiêu thanh âm nức nở nói: "Anh hai...... Em không biết, anh vì cái gì đều không nói cho em."
"Nếu một người đối một người khác sinh ra hoài nghi, liền tính nói lại cũng chỉ là nói lời vô nghĩa."
"Anh hai, thực xin lỗi...... Em sai rồi, anh chính là anh hai tốt nhất thế gian của em, nhưng em lại cái gì cũng không biết."
"Được rồi, nha đầu ngốc đừng khóc, về sau sống tốt là được...... Mã Lực là người không tồi, nhớ rõ không được khi dễ người ta biết chưa."
"Em sẽ, anh hai anh cũng sẽ hạnh phúc, vẫn luôn hạnh phúc đi tới cuối đời, anh dâu của em cũng không tồi, anh phải đối xử tốt với anh ấy."
Vừa nghe đến Diệp Hoàng Long kêu Tống Thanh Thư bằng anh dâu, Diệp Hoàng Long đầy ngập lửa giận cùng kích động, trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Người trên thế giới này có huyết thống duy nhất với chính mình, người con gái mình từng bảo hộ lớn lớn, kêu người mình yêu nhất là anh dâu.
Không có câu nào so với câu này nghe ấm lòng hơn.
Diệp Hoàng Long đáy lòng trở nên một mảnh mềm mại, rồi sau đó ấm lòng cười, hắn nói: "Anh sẽ."
"Dạ, kia anh hai anh ngủ đi! Ở nước ngoài phải chiếu cố chính mình cùng anh dâu của em, có rảnh liền thường xuyên trở về nhà, em sẽ nói mẹ không được đối xử với anh như trước kia nữa." Có anh hai tốt như vậy, trước kia như thế nào liền không biết quý trọng.
Còn gặp mặt liền châm chọc mỉa mai.
Cảm giác chính mình đã bỏ lỡ khoảng khắc tốt đẹp nhất trên thế giới, có tốt tất cả đều còn kịp.
Diệp Hoàng Long nói: "Không cần, anh đã hoàn toàn tiêu trừ thành kiến của mẹ em, từ bỏ vị trí người thừa kế Diệp gia, nói vậy mẹ em về sau cũng không có lý do có thành kiến với anh."
"Anh hai, em hiện tại cảm thấy quyền kế thừa gì đó không quan trọng như vậy, chỉ có thân tình mới quan trọng nhất."
"Con bé ngốc, tỉnh ngộ cũng quá trễ, bất quá không quan hệ, anh hai em có rất nhiều tiền, gia tài, tiền tài của Diệp gia vốn dĩ là thuộc về em, nên em phải nhận lấy đi! Về sau có khó khăn anh hai sẽ giúp em."
"Cảm ơn anh...... Anh hai tốt nhất thế gian, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cắt đứt điện thoại, Diệp Hoàng Long lại ngủ không được.
Tống Thanh Thư cũng bị hắn đánh thức.
Nghe thấy Diệp Hoàng Long nói chuyện diện thoại, Tống Thanh Thư đau lòng ôm eo hắn.
Cảm giác quá khứ của Diệp Hoàng Long, vẫn luôn đều qua thật sự không dễ dàng.
Tóm lại hai anh em lại hòa nhau, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Diệp Hoàng Long ôm lại Tống Thanh Thư, ở bên tai hắn hài hước nói: "Ngủ không được? Bằng không tới một phát?"
Tống Thanh Thư: "......" Cầm thú a!
Mới sáng sớm còn muốn tới một phát, bất quá tới một phát liền tới một phát đi!
Vì thế hai người trực tiếp bắt đầu lăn giường.
Một buổi rạng sáng mất hồn.
Bên kia, Diệp Tiểu Chiêu nghe xong điện thoại sau, ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi lâu.
Đầy ngập chua xót, chỉ có dựa vào khóc mà phát tiết ra hết.
Diệp Hoàng Long, là em có lỗi với anh, thực xin lỗi.
Cô khóc đến độ cảm giác đau phổi, tới thời điểm ăn cơm rồi, Mã Lực tới kêu cô đi ăn cơm.
Nhìn đến cô như vậy khóc, thiếu chút nữa không bị dọa đến ngã ngửa.
Đi qua đi nhẹ nhàng chụp phủi sau lưng nói: "Em đây là làm sao vậy?"
Diệp Tiểu Chiêu một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Mã Lực, em mãi đến hôm nay mới biết được, em có một anh trai tốt nhất thế gian."
Mã Lực trong lòng lập tức liền minh bạch, phía trước Diệp phu nhân phong cách chuyển biến đến nhanh như vậy, hẳn là cùng Diệp Hoàng Long phân rõ quan hệ.
Mã Lực cười nói: "Cô gái ngốc, đây là chuyện tốt, khóc cái gì?"
"Em phải khóc a...... Em trước kia bỏ lỡ anh ấy thời gian lâu như vậy, nếu là sớm biết rằng bên cạnh em có một anh trai yêu quý em như vậy, một anh hai yên lặng bảo hộ em, em sẽ có biết bao nhiêu hạnh phúc a!" Hà tất luôn là đi hâm mộ Triệu Mẫn nha đầu chết tiệt kia làm gì đâu!
"Rồi, đừng khóc, em bỏ lỡ thật lâu là không sai, nhưng ngươi hiện tại tỉnh ngộ, về sau còn thời gian dài mà."
"Đúng vậy, về sau em nhất định sẽ quý trọng thật tốt."
"Rồi, đi vào rửa cái mặt, sau đó đi ăn cơm."
"Ờ."
Diệp Tiểu Chiêu lau một phen nước mắt, bị Mã Lực nắm tay vào phòng.
Cùng nhau dùng xong bữa tối lúc sau, mọi người đều rời đi.
Diệp Tiểu Chiêu đem Diệp phu nhân kéo vào phòng, đem chuyện Diệp Hoàng Long làm với mình nói ra hết một lần.
Diệp phu nhân nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Kỳ thật hai anh em khi còn nhỏ, bà là biết một ít, lại cố tình xem nhẹ.
Chỉ là chấp nhất cho rằng, Diệp Hoàng Long sẽ cướp đi hết mọi thứ của con gái mình.
Qua thật lâu sau, Diệp phu nhân mới nói nói: "Được rồi, Tiểu Chiêu, mẹ đều đã biết, về sau mẹ đối với cậu ta tiêu trừ thành kiến là được."
"Kia mẹ về sau không được kêu anh hai là, anh trai nước ngoài, tiểu quỷ linh tinh nữa."
"Được rồi, không kêu."
"Mẹ về sau phải đối với anh hai giống như đối với con, anh ấy từ nhỏ không có mẹ,còn bị mẹ khi dễ cho anh ấy đến nan kham, mẹ phải đền bù."
"Nha đầu thúi, còn chưa đủ, ta đền bù được rồi đi!"
"Đương nhiên được, mẹ a...... Hôm nay là ngày vui nhất trong đời con, ngày tình yêu của con, nở hoa kết quả, ngày cái anh hai mà con không hiếm lạ gì, lại biến thành anh trai tốt nhất toàn thế gian, mẹ con chán ghét như vậy, cũng trở nên không chán ghét như vậy......"
"Nha đầu thúi, mẹ là vì con suy nghĩ, con tự nhiên còn chán ghét mẹ!"
"Ha ha...... Không có không có, mẹ là con nói sai, người chính là người mẹ tốt nhất toàn thế gian còn đâu!"
"Được rồi! Nha đầu thúi, con là ta sinh ra, ta chẳng lẽ còn không biết con sao! Chán ghét liền chán ghét đi! Dù sao ta đều là vì con, đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai còn phải đi học sớm nữa!"
"Dạ thưa mẹ, ngủ ngon!"
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Chiêu chăm sóc lại nhan sắc tiều tụy của ngày hôm qua, một cặp mắt sưng mang kính râm đi học.
Tối hôm qua khóc đến quá dùng sức, làm cho hốc mắt sưng đỏ khó hết trong đêm.
Bị đám người Triệu Mẫn chê cười nữa ngày.
Nhưng ngày hôm nay vào trường đại học Đế Quốc tin tức thứ nhất, lập tức làm mấy người tâm tình đều biến sắc không tốt.
Công chúa Châu Phi mở họp báo thanh minh: Tôi là người hầu của hậu đại Triệu gia không tồi, nhưng lại là cùng hậu đại Triệu gia có huyết thống, bà nội của tôi từng cùng Triệu lão gia tử của Triệu gia từng trải qua một mối tình tốt đẹp, nên mới có đời sau ra đời...
Rồi phía dưới báo là một vai trang tỉ mỉ thanh minh.
Cái gì mà bà nội của Đinh Mẫn Quân bị bà nội của Triệu Mẫn ghét vì có thai nên đuổi ra khỏi gia môn.
Triệu Mẫn nhìn đến này đó nội dung, thiếu chút nữa không nhịn xuống đi qua đi xé miệng Đinh Mẫn Quân.
Tiện nhân!
Một cái tiện tì bò giường mà viết ra cao thượng như vậy, đáng thương như vậy !
Đây là muốn đẩy bà nội ta vào chỗ chết không thanh minh sao?
Đây là xem Triệu Mẫn ta chết rồi sao!
Hầu như Đinh Mẫn Quân vừa tiến vào lớp Quản trị kinh doanh, Triệu Mẫn liền đi qua túm lấy cổ áo cô, dùng sức đánh hai cái tát "Bạch bạch".
Đánh xong lúc sau, Đinh Mẫn Quân tựa như đã sớm đoán trước được một màn này rồi.
Phía sau đột nhiên ùa ra một đống phóng viên, đem một màn này chụp quay lại hết.
Triệu Mẫn: "......" Ta đi!
Thật đúng là đậu xanh rau má!
Tự nhiên đi học còn mang theo nhiều phóng viên như vậy.
Bất quá cho rằng có phóng viên lão nương liền sẽ sợ sao?
Triệu Mẫn trực tiếp không màng đám người Trương Vô Kỵ ngăn cản, công nhiên ngăn phóng viên nói lại: "Tới tới tới, hướng tới nơi này chụp! Nếu mọi người đều thấy được, tôi liền chính thức thanh minh lại một chút, tôi cùng tiện nhân này một chút quan hệ đều không có! Mặt khác tôi hôm nay đánh cô ta cũng là cái tin vớ vẫn trên báo hôm nay."
Các phóng viên lập tức oanh động một mảnh, toàn bộ đều cướp lời nhau hỏi: "Triệu đại tiểu thư, xin hỏi rốt cuộc là bởi vì cái lý do gì."
"Chính là, đánh người không tốt, Triệu tiểu thư cho mọi người một cái lý do thích hợp đi."
"Chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của Triệu tiểu thư, còn mong tiểu thư trả lời."
Triệu Mẫn vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Đừng nóng vội! Xin nghe tôi từ từ nói, các người biết tiện nhân vì cái gì sẽ trở thành công chúa Châu Phi sao?"
Rồi sau đó đem chuyện Đinh Mẫn Quân ở Thâm Quyến tiêu tiền cho người bắt cóc thủ tiêu mình, bị Triệu Dương Vương bắt cả gia tộc đuổi ra khỏi Trung Quốc sang Châu Phi một lần kể hết cho phóng viên nghe.
Chỉ nghe được Đinh Mẫn Quân sắc mặt tức đến đỏ bừng.
Bất quá, là có thể đã sớm đoán trước được đến này đó.
Đinh Mẫn Quân đi ra phía trước giải thích nói: "Tôi khi đó không biết cô ta cùng ta có quan hệ huyết thống, chỉ là đơn thuần hận cô ta cướp đi người tôi thích mà thôi, mới có thể làm như vậy, huống hồ cô ta không chết không phải sao!"
Triệu Mẫn khó thở cười nói: "Ha hả...... Tôi nếu là đã chết, cô có phải hay không liền lập kế hoạch với anh trai tôi giết chết anh ấy, kế thừa Triệu gia của chúng tôi?"
Nằm mơ đi thôi!
Dù là cả gia tộc Triệu gia không còn ai để kế thừa, Triệu Dương Vương sẽ quân gốp hết cũng sẽ không làm để Đinh Mẫn Quân kế thừa không phải hay sao.
Loại người này, ghê tởm!
Đinh Mẫn Quân chạy nhanh nói: "Cũng không có, tôi đã là công chúa Châu Phi, thân phận cũng không thể so với người Triệu gia mấy người kém hơn, cho nên thỉnh mấy người không cần bôi nhọ tôi! Tôi ở báo chí phát tin này đó thanh minh, thuần túy là vì bất bình cho bà nội của tôi."
Đi cô con mẹ nó bất bình.
Một cái tiện tì bò giường, ở niên đại kia không bị trồng lồng heo dìm chết đã là ăn may rồi.
Mẹ nó bà nội của ta còn cố tình mền lòng với một người hầu.
Nếu là ông nội ta, tuyệt đối không lưu!
Triệu Mẫn đối mặt phóng viên, tiếp tục bảo trì bình tĩnh nói: "Lời này tôi cũng chỉ nói một lần, ở niên đại của Triệu Khiếu Thiên ông nội tôi, một cái tiện tì bò lên gường người khác, đều là đã bị bỏ vào lồng heo dìm đến chết rồi, Đinh gia các người ba đời vẫn còn tồn tại đến nay, cô cũng không biết xấu hổ vì bà nội bất bình? Đinh Mẫn Quân...... Nói vậy này đó cũng không phải ý tứ của bà nội cô đi?"
Này Triệu Mẫn nói đến quá dứt khoác?
Đích xác không phải là ý tức của Đinh Duyệt Tuyệt, Đinh Mẫn Quân đã bị đuổi ra khỏi gia môn.
Bất quá những lời này Đinh Mẫn Quân như thế nào sẽ nói, chỉ là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng ở đó nói: "Đương nhiên là, bà nội tôi sống ở ngoài một mình, lẻ loi hiu quạnh đem cha tôi cùng tôi nuôi lớn, về sau lại có gia tộc, bà ấy sống một mình như vậy, dễ dàng sao? Nếu không phải bị Triệu gia các người đuổi ra khỏi gia môn, bà của tôi sẽ biến thành như vậy sao?"
Triệu Mẫn trực tiếp hết chỗ nói rồi, mẹ kiếp đây là bị bệnh tâm thần đi?
Triệu Mẫn nói: "Đinh Mẫn Quân, cô có phải hay không cảm thấy ông nội cùng bà nội tôi nên đem bà nội cô để lên đầu thờ, đem bào ngư vi cá cho ăn, lại đem toàn bộ người nhà các người nuôi lớn lên hết cho ăn học xem như con cưng trong nhà, cô mới vừa lòng?"
Tới rồi giờ phút này, đáy lòng mọi người đều đã rõ rành rành, nhìn về phía Đinh Mẫn Quân ánh mắt, giống như là đang xem một cái người bệnh tâm thần vậy.
Nhưng Đinh Mẫn Quân lại đúng lý hợp tình nói: "Chẳng lẽ không nên sao? Tôi trên người máu đang chảy có chút liên quan đến Triệu gia, vì cái gì không thể ở Triệu gia lớn lên?"
Triệu Mẫn trực tiếp bị tức cười, cô nói: "Thứ nhất, bà nội của cô thời điểm bị đuổi ra khỏi gia môn, không hề có thai, đặt ở cái nên đại kia, nếu là đã biết, liền tuyệt đối sẽ không có các các người sau này."
Đinh Mẫn Quân trong lòng biết thế cục không đúng, bắt đầu giả đáng thương nói: "Chẳng lẽ chúng tôi liền phải chết? Liền không nên tồn tại ở trên đời này sao?"
Không sai!
Đích xác đáng chết!
Cô sinh ra chính là một tai nạn.
Muốn ta một đời mệnh khổ còn chưa đủ, hiện tại tự nhiên còn muốn cướp như những thứ thuộc về ta?
Đinh Mẫn Quân, lão nương lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Vì thế --
Ở thời điểm Đinh Mẫn Quân còn ở đó cải lý với Triệu Mẫn, trường học đột nhiên ùa vào một đám không rõ nhân sĩ phương nào.
Nhóm người nọ gồm có: Triệu Nhất Thương, Tiền Nhị Bại, Tôn Tam Hủy, Lý Tử Tồi, Chu Ngũ Thâu, Ngô Lục Phá, Trịnh Thất Diệc, Vương Bát Suy, bọn họ toàn là cao thủ thân thủ vạn vở người cao to điều là xạ thủ.
Không nói hai lời, đem Đinh Mẫn Quân bắt đi
Bởi vì số lượng quá nhiều, vệ sĩ đa đen của Đinh Mẫn Quân làm không lại, nên cô trực tiếp bị bắt đi rồi.
Đinh Mẫn Quân trực tiếp trợn tròn mắt, kinh hô: "Các người làm gì? Nơi này chính là Thành Đô, thiên tử dưới chân, còn có vương pháp hay không?"
Triệu Nhất Thương cười lạnh nói: "Vương pháp? Bang chủ nhà chúng tôi chính là vương pháp?"
Bang chủ?
Mẹ kiếp lão nương mới trở về mấy ngày, giống như không đắc tội cái hắc bang nào đi?
Lại không biết, nhóm người này người chính là trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Vương Bang.
Thời điểm Đinh Mẫn Quân xuất hiện, Triệu Mẫn liền một chiếc điện thoại đem người gọi tới.
Mẹ nó, lần này nhất định phải cho cô ta một trận giáo huấn để đời.
Vì thế người bị làm trò các trước mặc các phóng viên mang đi, một đám phóng viên trợn mắt há hốc mồm nhìn Đinh Mẫn Quân bị mang đi, sôi nổi đều kinh hô: "Trời đất! Xác định không phải Triệu đại tiểu thư làm?"
"Xác định không phải?"
"Không phải Triệu đại tiểu thư liền khẳng định là Triệu lão gia, này tuyệt đối không ai khác!"
Nhưng Triệu Mẫn lại trợn tròn mắt nói nói dối nói: "Không phải tôi! Cũng không phải cha của tôi, hẳn là ai không vừa mắt bắt đi!"
Rồi sau đó cũng không quay đầu lại trở về phòng học, lưu lại một đám phóng viên trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Tiểu Chiêu đối với lời Triệu Mẫn tin là thật, đi ra ngoài nói: "Đều trở về đi! Bảo đảm không phải chúng Mẫn Mẫn nhà chúng tôi làm, cậu ấy chính là đại tiểu thư Triệu gia, không làm ra chuyện không có nhân phẩm như vậy."
Đi đến cửa phòng học Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp a!
Nói lão nương không phẩm còn đâu!
Cậu trở về, lão nương bảo đảm không đánh chết cậu mới là lạ.
Mà Trương Vô Kỵ giờ phút này đang ở một góc ngoài phòng học, gọi Thiên Nam, Thiên Khánh, A Đại, A Nhị, A Tam ra hạ mệnh lệnh.
An bài tổng bộ phái thêm cao thủ bảo vệ Triệu Mẫn, bởi vì đã rút dây động rừng.
Đinh Mẫn Quân đã bị bắt đi, người sau lưng cô sẽ có hành động.
Đến nỗi là cứu đi Đinh Mẫn Quân hay là vẫn là đối với Triệu Mẫn ra tay, hoàn toàn không thể đoán trước đến.
Chỉ có thể hai tay chuẩn bị đều trước.
Đinh Mẫn Quân chết không hết tội, nhưng rốt cuộc là một cái người còn sống sờ sờ, vẫn là cùng hắn cùng nhau lớn lên.
Tạm thời còn không có sát tâm.
Kết quả quả nhiên.
Người nọ động tác cực nhanh, Đinh Mẫn Quân vừa bị bắt đến Triệu Vương Bang, liền xuất hiện một đám người bỏ mạng lẻ vào, cứu đi Đinh Mẫn Quân, còn ném bom cho nổ Triệu Vương Bang.
Triệu Mẫn thật vất vả thành lập lên bang phái trong khoảnh khắc không sai biệt lắm hủy trong một sớm.
Quả thực là đậu xanh rau má.
Cũng may không có thương vong nghiêm trọng xảy ra, xảy ra chuyện trước tiên, Phạm Dao người lý trí không có đánh bừa, mà là lựa chọn bảo toàn người trong công ty và bang phái, cứu những người xinh ở lại bang phái.
Trừ bỏ mấy cái thủ vệ cùng nhân viên bị xây sát nhẹ ở ngoài ra, những người khác đều bình yên vô sự.
Xảy ra chuyện lúc sau Triệu Mẫn trước tiên đi đến trụ sở Triệu Dương Bang, Trương Vô Kỵ đích thân hộ tống cô đi.
Nhưng lại vẫn là bị lan đến gần.
Hình như liền vừa tiến đến lãnh địa Triệu Vương Bang, từ trên bầu trời liền rơi xuống một trái bom.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một thân ảnh của một chiếc trực thăng, bom còn trong không trung vừa chạm đất đã bị Phạm Dao đá bay sang một khu hoa viên trống, rồi sau đó là một trận nổ mạnh kịch liệt phá nát hoa viên.
Triệu Mẫn xem đến da đầu đều bắt đầu tê dại.
Trương Vô Kỵ sắc mặt trực tiếp âm trầm xuống dưới.
"Lấy tên lửa ra, tấn công từ xa."
"Rõ, Giáo chủ."
Thiên Khánh cùng Thiên Nam nhanh chống ấp một khẩu tên lửa B41 là một loại tên lửa mới gần giống như súng chống tăng, loại này được sản xuất thừ phòng thí nghiệm của John sức hủy diệt mạnh tầm bắn xa sức phá hủy rộng, bọ họ khiêng, Trương Vô Kỵ nhắm chuẩn lên không trung nhắm về phía trực thăng kia còn bay chưa xa.
Rồi sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhắc nhở Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, che tai lại."
Rồi sau đó ngay sau đó, tên lửa đầu đạn được bắn bay ra ngoài bay lên không trung.
Chỉ nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng bạo vang, thẳng đến chiếc trực thăng quân sự kia bị chia năm sẽ bảy.
Triệu Mẫn mặc dù là bưng kín lỗ tai, trong đầu đều ầm ầm vang lên.
Đinh Mẫn Quân cùng một đám người trốn ở cách đó không xa, chuẩn bị rời đi.
Thấy như vậy một màn thiếu chút nữa không đình chỉ hô hấp.
Trời đất còn may không có ngồi trực thăng rời đi.
Bằng không hiện tại đều biến thành cặn bã.
Trương Vô Kỵ từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?
Tự nhiên trực tiếp điều đem bắn thằng cặn bã.
Rất xa nhìn lại, Trương Vô Kỵ cả người đều tản ra một loại hơi thở quân vương.
Chỉ cảm thấy đáng tiếc, người đàn ông MAN~như vậy, vì cái gì không thuộc về Đinh Mẫn Quân ta.
Rõ ràng ta gặp Trương Vô Kỵ còn sớm hơn Triệu Mẫn.
Mặc cho ta ở trên người Trương Vô Kỵ lại tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, nếu không phải bởi vì Lê Hiểu Phù chết Chu Chỉ Nhược có được hôn ước, ta lại như thế nào đem sự chú ý đặt lên người của Mã Lực?
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 189
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top