Chương 76: Trương Tam Phong Trúng Đạn
[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Trương Vô Kỵ Và Triệu Mẫn Đánh Cuộc
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Triệu Mẫn khóe miệng trừu trừu, nếu là Tống Thanh Thư ở đây thì tốt rồi, bảo Trương Vô Kỵ cởi nhất định sẽ nguyện ý.
Trương Vô Kỵ giận đen mặt nhìn hắn, lại không chịu động thủ.
Gã kia đem súng hướng tới Triệu Mẫn, uy hiếp nói: "Cởi, bằng không lão tử giết cô ta."
"Ngươi mẹ nó dám?"
"Ta nói, trên đời này lão tử không có chuyện gì không dám làm! Mau cởi!"
Triệu Mẫn sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, mẹ nó, hiện tại bị súng chỉ vào người biến thành ta, còn không bằng chỉ vào Trương Vô Kỵ bảo ta cởi đi!
Ta tình nguyện cởi cũng không muốn có một lỗ trên đầu.
Trương Vô Kỵ anh làm ơn cởi đi!
Mạng nhỏ quan trọng!
Đều là con trai, bị nhìn một chút có chết đâu......
Trương Vô Kỵ nhìn hiểu ý Triệu Mẫn, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái.
Hiện tại chính giằng co, cửa lại một lần nữa bị một nhóm người đá văng.
Triệu Mẫn nghĩ thầm, câu lạc bộ đêm này cửa chất lượng cũng thật tốt nha, bị đạp nhiều như vậy đều không có rớt hư.
Người đến là Trương Tam Phong, ông ta vừa nghe thấy Trương Vô Kỵ đã xảy ra chuyện lúc sau, bằng tất cả tốc độ đuổi lại đây.
Ông ta người toàn sát khí, vừa vào cửa, liền thấy gã kia cầm súng chỉ vào Triệu Mẫn.
Trương Tam Phong cười lạnh nói: "Ngươi có thể lập tức giết cô ta, ta không ý kiến, nhưng muốn đụng đến cháu trai của ta, lão tử cho ngươi sống không bằng chết!"
Trương Vô Kỵ tức giận đến thẳng trừng mắt Trương Tam Phong!
Thật đúng là đáng giận đến cực điểm.
Triệu Mẫn biết Trương Tam Phong không thích cô, nhưng lại không biết quả nhiên là không thích tới mức này.
Gã kia cười lạnh nói: "Là cháu trai của ngươi phá hư chuyện tốt của lão tử, chết cũng xứng đáng."
"Ngươi đừng nói nhảm nữa, có ngon hướng về lão tử mà nổ súng." Trương Tam Phong lạnh lùng nhìn gã kia nói.
"Ngươi cho rằng lão tử không dám?"
"Vậy tới đây! Cứ việc nổ súng, lão tử nếu là chớp một mắt lão tử liền không mang họ Trương!" Trương Tam Phong hướng tới gã kia đi tới.
Gã kia giận dữ hét: "Ngươi mẹ nó đừng ép ta, thật cho rằng lão tử không dám?"
Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng súng vang, Trương Tam Phong chính là thân thủ lưu loát nén tránh, nhưng cánh tay vẫn là đạn xuyên trúng.
Trương Vô Kỵ nhanh chóng tiến lên thừa dịp gã kia nổ súng nháy mắt, tung một cước đem hắn cả người phác gục trên mặt đất, cướp đoạt súng trong tay hắn Trương Vô Kỵ tức giận dấm hai quyền vào mặt hắn làm hắn gãy mấy cây răng.
Trương Tam Phong trúng đạn lúc sau, đôi mắt đều không nháy mắt, đi qua, một chân hung hăng dẫm ở tay phải của gã kia chỉ sợ là dẫm đến tay gã kia tàn phế.
Trương Vô Kỵ đem hắn chế ngự lại.
Triệu Mẫn thì bị tiếng súng dọa đến kinh sợ rồi.
Gã kia bị người của Trương Tam Phong, mang ra ngoài, miệng vẫn luôn giận dữ hét: "Buông ra, có ngon liền giết lão tử luôn đi?"
Hắn vừa đi, phòng liền an tĩnh xuống dưới.
Trương Tam Phong âm lãnh ánh mắt dừng lại ở Triệu Mẫn, xem Triệu Mẫn da đầu tê dại.
Thật đáng sợ!
Ta sắp bị hù chết.
Trương Tam Phong nói: "Lại là bởi vì nha đầu cô?"
Không sai!
Nhưng Triệu Mẫn căn bản cũng không dám hé răng, Trương Tam Phong ánh mắt tựa muốn đem Triệu Mẫn lăng trì vậy.
Trương Vô Kỵ đi qua xem thương thế của Trương Tam Phong, nói: "Gia gia, con đưa ông đi bệnh viện."
Trương Tam Phong tức giận nói: "Lão tử chính mình sẽ đi, tiểu tử thúi, ta đều nói bao nhiêu lần rồi, cùng cô ta chia tay! Có nghe thấy không?"
Trương Vô Kỵ trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đây là chuyện của con, không cần ông quản, đi thôi, con đưa ông đi bệnh viện."
Trương Tam Phong, cả giận nói: "Không nghe ta nói sao, con sớm muộn gì cũng bị nha đầu này hại chết."
Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, đi bệnh viện.
Trương Vô Kỵ cởi áo khoác, đi qua đi khoác lên người Triệu Mẫn, nhìn cô khuôn mặt nhỏ bị kinh sợ, không nói câu nào, Trương Vô Kỵ trấn an nói: "Mẫn Mẫn, đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua, anh trước cùng gia gia đi bệnh viện, em về biệt thự gần trường của anh ở một đêm đi, anh cho người đưa em về."
Triệu Mẫn vừa bị dọa sợ vừa say vừa choáng chỉ có gật đầu.
Trương Vô Kỵ lo lắng cho Trương Tam Phong liền rời đi trước.
Triệu Mẫn tới giờ mới nhớ ra.
Đúng rồi, Dương Bất Hối đâu!
Triệu Mẫn vội vã chạy ra, vừa lúc câu lạc bộ đêm tổng giám đốc nghe Trương Vô Kỵ phân phó, tính toán lại đây đưa Triệu Mẫn về nhà, hai người gặp nhau.
"Triệu tiểu thư, thiếu gia phân phó tôi đưa tiểu thư về nhà."
"Dương Bất Hối đâu?"
"Ai?"
"Chính là người cùng tôi đến đây!"
"Tiểu thư nói cô gái rất xinh đẹp kia sao? Cô ấy đã sớm rời đi."
Xinh đẹp? Thượng Quan Nguyệt Nhi? Đã sớm rời đi?
Triệu Mẫn mày cau lên, mẹ kiếp chuyện hôm nay chắc chắn có quan hệ với Thượng Quan Nguyệt Nhi.
Nhưng lúc này người đã lâm trận bỏ chạy, ta cũng tìm không ra, vẫn là đi trước tìm Dương Bất Hối đi.
Triệu Mẫn tiếp tục hỏi: "Còn cô gái thanh tú kia đâu."
"À cô gái thanh tú kia được Lê thiếu gia cứu đi rồi, cũng ở phòng cách đây không xa náo loạn một trận."
Nghe vậy, Triệu Mẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, được Lê Đình cứu đi, kia hẳn là liền không có việc gì.
Tiếp theo, Triệu Mẫn được tổng giám đốc câu lạc bộ đêm đại đô đưa về biệt thự riêng của Trương Vô Kỵ.
Trở lại nơi đó, Triệu Mẫn mệt mỗi lã người đi tắm rửa sạch sẽ, nằm đến trên giường, lại như thế nào cũng ngủ không được.
Trong đầu lộn xộn, hôm nay này tất cả mọi chuyện, tuyệt đối là một cái âm mưu, Thượng Quan Nguyệt Nhi một tay kế hoạch tốt âm mưu này mẹ nó ta quá coi trọng cô là bạn rồi.
Tiện nhân chết tiệt này! Liền không ngừng nghỉ âm mưu, một đợt lại một đợt, thật đúng là lăn lộn người khác không chịu để yên mà, lúc này đây Triệu Mẫn ta tuyệt đối sẽ không như vậy dễ dàng mà buông tha cô.
Tới khoảng gần ba giờ sáng, Triệu Mẫn mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, mới vừa ngủ không lâu, liền cảm giác chính mình cả người bị người ôm vào trong lòng ngực, bởi vì ngủ quá say, Triệu Mẫn không có tỉnh lại, chỉ là thay đổi cái tư thế, tiếp tục ngủ.
Cảm giác quen thuộc, làm Trương Vô Kỵ lòng liền ấm áp tràn đầy.
Còn tốt, em không xảy ra việc gì, gia gia cũng chỉ là bị vết thương nhẹ, cánh tay bị viên đạn làm trầy da mà thôi, không nghiêm trọng lắm.
Hắn ôm cô, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hai người vẫn luôn ngủ đến hôm sau giữa trưa mới bị đói tỉnh.
Triệu Mẫn mơ mơ màng màng nhìn di động xem giờ, cả người liền bật ngồi dậy.
"A a a! Đi học muộn rồi."
Trương Vô Kỵ bị đánh thức, nhíu mày nói: "Ồn muốn chết."
Triệu Mẫn lúc này mới phát hiện ra Trương Vô Kỵ, kinh ngạc nói: "Trương Vô Kỵ, anh về khi nào vậy?"
"Hôm nay rạng sáng."
"Vậy anh như thế nào không đi về phòng của anh mà ngủ?"
"Đây là nhà của anh, anh muốn ngủ phòng nào thì ngủ!"
"OK! Anh từ từ ngủ tiếp đi, tôi đi trước." Nói, liền đi chân trần muốn xuống giường, lại bị Trương Vô Kỵ một phen giữ chặt.
"Nha đầu thúi, anh hỏi em, em còn có lương tâm hay không vậy? Đã quên tối hôm qua là ai cứu em sao?"
"Như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn tôi đối với anh lấy thân báo đáp sao?"
"Cái ý này cũng được nha......" Nói chưa hết, hắn đem cô đè ở dưới thân, cả người bao phủ đi lên.
Triệu Mẫn cả giận nói: "Trương Vô Kỵ, anh mẹ nó đừng có quên, chúng ta đều đã chia tay, anh không tư cách đối với tôi như vậy."
"Chia tay? Anh có nói quá những lời đó đâu?"
"Trương Vô Kỵ anh mẹ nó đều đã bảo tôi cút rồi, còn gọi là chưa nói quá?"
"Tùy em nói như thế nào, dù sao thì anh chưa nói quá phận hai chữ kia, Mẫn Mẫn, em rốt cuộc còn có lương tâm hay không vậy? Em thật sự còn muốn tiếp tục đối với anh như vậy sao?"
"Bằng không thì sao!" Dễ dàng tha thứ cho anh sao, sau đó lần sau không ngừng cố gắng bởi vì một chút hiểu lầm liền không tin ta?
"Uy em là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, anh thấy em là thích anh dùng biện pháp mạnh hơn đây mà."
"Anh muốn làm gì? Mẹ nó vô sỉ mà, buông tôi ra!"
Chỉ chốc lát sau hắn liền lột hết áo của cô ra, lộ ra bã vai cánh tay eo trắng nõn cô ôm người che chắn lại.
Hai người ở trong phòng không sai biệt lắm lăn lộn hơn một giờ, mới kết thúc.
Sau đó Trương Vô Kỵ đi làm buổi sáng cho cô hai người ăn xong, cùng đi trường học.
Dọc theo đường đi, Triệu Mẫn là mặt đỏ hừng hực.
Mẹ kiếp Trương Vô Kỵ quả nhiên như vậy đối với ta!
Nên làm không nên làm đều đối với ta làm, trừ bỏ mấy cái quá phận với một bước cuối cùng ra!
Quả thực sắp mắc cỡ chết người rồi.
Bởi vì buổi chiều đi học thời gian còn chưa tới, Triệu Mẫn tính toán trước về ký túc xá.
Trên đường về ký túc xa cô gọi điện thoại cho Triệu Dương Vương.
Lúc trước gọi là Lục Cảnh Dương nghe không biết tới giờ cha đã dỡ hơn chưa nữa.
Điện thoại chuyển được, lúc này đây là Triệu Dương Vương chính mình tiếp nghe, giọng nói nghe khỏe hơn nhiều rồi.
"Mẫn Mẫn, sao nghĩ gì mà lại gọi cho cha rồi có chuyện gì sao?"
"Cha ~~! Cha lúc trước bệnh như thế nào không nói với con?"
"Bệnh nhỏ thôi, uống thuốc hai ngày đã khỏe rồi."
"Kia cũng phải chú ý, cha à hiện tại tuổi đã lớn, cũng không giống trước kia tuổi trẻ."
"Yên tâm, cha mỗi tháng đều làm một lần kiểm tra sức khoẻ, thân thể khỏe mạnh đâu, bảo đảm có thể sống đến con kết hôn sinh con về sau, nói không chừng tới con của con biết yêu luôn cha mới đi."
"Cha à ~~! Cha nói hươu nói vượn cái gì vậy! Con tối hôm qua thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, người cha phái tới bảo hộ con đâu? Đều đi đâu?"
"Chuyện này cha có nghe nói, những người đó sẽ chỉ ở thời điểm nguy cơ liên quan tới tính mạng mới ra tay, yên tâm, đều là nhân vật lợi hại, sẽ không thất thủ."
"Chính là con ngày hôm qua bị súng chỉ vào, cũng chưa có người ra tới cứu con là sao!"
"Đó là bởi vì tên kia không có động cò súng, nếu động tới cò súng tuyệt đối sẽ bị người bảo hộ bọn họ tránh ở chỗ tối bắn chết."
"Ra là vậy, tối hôm làm con sợ muốn chết, gia gia của Trương Vô Kỵ tối hôm qua vì cứu tụi con, đã bị thương."
"Việc này cha đã biết, nhà họ Trương gia chủ không tồi, là người bênh vực người gia tộc mình, Trương Vô Kỵ kia tiểu tử cũng không tồi, còn biết đi cứu con."
"Cha à, con còn không có tha thứ cho Trương Vô Kỵ đâu!"
"Mẫn Mẫn, con một hai phải làm vậy! Thanh niên bây giờ đều là không nhẫn nại với mọi thứ, cậu ta phía trước tới nhà của chúng ta, bị chúng ta lừa gạt tới quá đáng nhưng một câu cũng chưa nói quá, chính là con trai mà bị con gái lừa, trong lòng đều sẽ không dễ chịu, cậu ta đã làm được thực tốt."
"Cha à, cha không phải không thích cậu ta sao? Như thế nào cũng vì Trương Vô Kỵ mà nói lời hay ý đẹp?"
"Nha đầu thúi, cha đây đều là vì ai nhọc lòng? Cha không thích thì có lợi ích gì, con là cố tình thích cậu ta, cha có biện pháp nào?"
"Đã biết rồi thưa cha, bất quá con còn là không nghĩ dễ dàng như vậy buông tha cho Trương Vô Kỵ đâu."
"Tùy con, tiểu tử thúi kia nếu có thể vẫn luôn tùy ý con lăn lộn đi, nhìn cậu ta cũng là rất thích hợp với con."
"Có ý gì?"
"Con gái cha tính tình như vậy quá là khó ở! Không phải ai cũng đều chịu được."
"Cha! Có ai mà nói con gái mình như vậy sao?" Rốt cuộc ta là đo cha nhặt ở đâu về vậy.
Trong ký túc xá, Dương Bất Hối trầm ngâm nằm ở trên giường.
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Bất Hối, cậu làm sao vậy?"
Dương Bất Hối cười khổ nói: "Không có việc gì, ngày hôm qua uống xong rượu, bị gió lạnh, có chút cảm."
"Cậu uống thuốc gì chưa? Tối hôm qua không có việc gì đi? Nghe nói cậu được Lê Đình cứu đi."
Nhắc tới đến Lê Đình, Dương Bất Hối ánh mắt tối sầm lại, trong lòng khó chịu tới rồi cực hạn, ở trong chăn không chịu nói chuyện.
Triệu Mẫn nghĩ thầm, chẳng lẽ này hai người lại đã xảy ra chuyện gì?
Có thể thấy được Dương Bất Hối không chịu nói, Triệu Mẫn cũng không hỏi vì có khả năng là chuyện riêng tư.
Giúp cô mua cơm trưa đặt ở trong ký túc xá, Triệu Mẫn đi phòng học.
Thượng Quan Nguyệt Nhi, cô mẹ nó chờ đó cho lão nương.
Lúc này đây, tuyệt không buông tha!
Mà khi Triệu Mẫn đi phòng học, cũng không có thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi đâu, hỏi trong phòng học các học viên, đều nói không biết, Thượng Quan Nguyệt Nhi hôm nay căn bản là không có bước vào phòng học.
Triệu Mẫn thiếu chút nữa không bị tức chết, làm sai còn biết trốn đi, a......
Triệu Mẫn liền cấp phát một tin nhắn cho Triệu Dương Vương, hỏi ông cho cô mượn vài người dùng.
Triệu Dương Vương trực tiếp an bài vài người bảo hộ cho Triệu Mẫn, bảo Triệu Mẫn tan học ra ngoài, nói ám hiệu, những người đó liền sẽ xuất hiện.
Thực tốt, Thượng Quan Nguyệt Nhi, xem cô lần này trốn hướng nơi nào, hừ!
Ngồi vào vị trí của mình, Triệu Mẫn phát hiện bàn học chính mình trên bàn trong học bàn chất đầy phong thư, quả nhiên tất cả đều là thư tình.
Triệu Mẫn cả người đều trợn tròn mắt, tới học viện MG University mấy tháng, vẫn là lần đầu tiên có được loại đãi ngộ này, quả nhiên đây là cái thế giới xem mặt sao?
Triệu Mẫn đem cặp mở ra, đem này đó thư tình toàn bộ đều thu đi vào.
Sau đó liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười của Mã Lực, hắn nói: "Thấy không, Tôi thắng nha! Tới, chìa khóa xe đưa cho tôi."
Trương Vô Kỵ thực không cam tâm tình nguyện đem chìa khóa xe đưa cho Mã Lực, rồi sau đó sắc mặt âm trầm nhìn Triệu Mẫn, trong lòng nghẹn khuất tới cực hạn.
Triệu Mẫn cảm giác không thể hiểu được, thu thư tình động tác dừng một chút, hỏi: "Hai người đang làm gì?"
Mã Lực cười nói: "Bọn tôi đánh đố, Joseph đánh cuộc cậu nhìn đến này đó thư tình sau sẽ trực tiếp ném xuống, tôi đánh cuộc cậu sẽ thu hết, sau đó như cậu chứng kiến, tôi thắng."
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Hai người cược là một chiếc xe?"
"Không sai, Chevrolet của cậu ta, về sau về tôi."
"Hào phóng vậy, chúng ta cũng đánh cuộc đi!"
"Nha? Cậu muốn đánh cuộc gì?"
"Không bằng chúng ta đánh cuộc Thượng Quan Nguyệt Nhi khi nào sẽ đến đi học?"
Bỗng nhiên, Trương Vô Kỵ khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nói: "Uy, anh cùng em đánh cuộc."
"Nha? Thắng được gì?"
"Tùy em ra điều kiện."
"Kia được, nếu tôi thắng, tôi cũng muốn một chiếc xe của anh."
"Không thành vấn đề, vậy em nếu bị thua thì sao?"
"Cũng tùy anh ra điều kiện."
"Kia được, anh muốn em một lần nữa làm bạn gái anh!"
"......" Chết tiệt!
Rèn sắt khi còn nóng phải không?
Dù sao có cha ta cho người hỗ trợ, ta khẳng định sẽ không thua.
Lập tức đáp ứng nói: "Được, tôi cược Thượng Quan Nguyệt Nhi hai ngày sau về trường học đi học."
"Kia tốt, anh đoán một tuần sau, Mã Lực, cậu làm chứng."
Mã Lực đen mặt: "Các cậu như vậy bảo tôi làm chứng thật sự tốt sao?"
Xin hỏi có hay không nghĩ tới cảm xúc của ta dù chỉ một lần?
Trương Vô Kỵ hiểu rõ vỗ vỗ vai hắn, nói: "Huynh đệ, làm khó cậu, sự việc thành lúc sau ca ca sẽ bồi thường cho cậu."
"Vẫn là tính, tôi nhưng thật ra hy vọng chuyện của cậu không thành." Liền tính nữ thần không thuộc về ta, cũng vẫn là độc thân.
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Cậu có còn xem tôi là huynh đệ không vậy?"
Mã Lực xoay đầu lười đến phản ứng hắn.
Triệu Mẫn nhìn hai người cảm tình như nhau từ trước, thoáng yên lòng.
Nếu là bởi vì nguyên nhân là Triệu Mẫn ta, hai người bởi vậy mà đánh nhau, ta sẽ lương tâm bất an.
Tan học sau, Triệu Mẫn đi đến chỗ mà Triệu Dương Vương nói.
Ngõ nhỏ im ắng, Triệu Mẫn đi vào đi sau, đối với không khí hô một câu: "Thiên vương địa hổ."
Đây là Triệu Dương Vương an bài ám hiệu, thật đúng là mẹ nó lôi người.
Sau đó liền thấy chỗ chỗ kia đi ra vài thanh niên, trong đó một vị lớn lên còn rất soái khí, cười rộ lên đúng là mê người, hắn nói: "Tiểu kê hầm nấm."
Bọn họ tuổi thoạt nhìn đều không lớn, ước chừng mười tám, mười chín, lớn nhất cũng tầm hai mươi không hơn, là một đám thanh niên trẻ tuổi, ăn trên người toàn là quân phục, ai thoạt nhìn cũng khá là soái.
Triệu Mẫn cười nói: "Là các cậu đang âm thầm bảo hộ tôi, phải không?"
"Không sai, tôi tên Thiên Nam, này vài vị là Thiên Khánh, A Đại, A Nhị, A Tam."
"Chào mọi người cứ xưng hô tự nhiên đi." Triệu Mẫn trên mặt mang theo cười, làm đám bọn họ kinh hoảng mất hồn, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
"Tiểu thư xin chào, xin hỏi tiểu thư có cái gì phân phó?"
"Giúp tôi tra một người."
"Ai?"
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, các cậu biết đến, tối hôm qua sự tình khẳng định là liên quan đến cô ta, lần này tôi không tha cho cô ta đâu!"
"Cô ta á! Tìm dễ dàng, giao cho Thiên Cơ là được."
"Thiên Cơ? Là ai?"
"À, ở nơi đó, Thiên Cơ, còn không mau xuống dưới đợi tiểu thư lên tiếng kêu gọi sao."
Triệu Mẫn theo hắn tầm mắt nhìn qua đi, liền thấy đầu tường ngồi một vị lạnh như băng.
Hắn lấy một cái tư thế đẹp trai vô cùng nhảy trên tường xuống, đi đến trước người, nhìn thẳng Triệu Mẫn nói: "Tìm tới Thượng Quan Nguyệt Nhi làm cái gì?"
Triệu Mẫn bị hàn khí hắn trên người cấp bức lui hai bước, nói: "Các người cả ngày cùng tôi ở bên nhau, cô ta như thế nào tính kế tôi, mấy người các cậu sẽ không không biết đi?"
Tự nhiên còn hỏi nguyên nhân với ta?
Thiên Cơ thần sắc nhàn nhạt nói: "Có chúng tôi bảo hộ, tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì, Thượng Quan Nguyệt Nhi làm về điểm này chuyện này, không coi là cái gì."
Ta lặc cái đi!
Rốt cuộc ta là tiểu thư của ngươi, hay là Thượng Quan Nguyệt Nhi a?
Như thế nào cảm giác hắn có chút âm thầm giữ gìn Thượng Quan Nguyệt Nhi đâu?
Tuy rằng ta mỗi lần xác thật đều không có nguy hiểm tính mạng, nhưng là mỗi lần đều bị kinh hách a, tinh thần thương tổn hiểu hay không?
Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Uy có ý gì? Là không chịu nghe tôi phân phó phải không?"
Này là phải cha ta an bày tới không vậy trời!
Thiên Nam đi đến cạnh Triệu Mẫn, ở bên tai Triệu Mẫn nói nhỏ nói: "Tiểu thư, cậu ta coi trọng Thượng Quan Nguyệt Nhi."
Thiên Cơ lạnh lùng quét hắn liếc mắt một cái, nói: "Lắm miệng!"
Thiên Nam cười nói: "Ha hả, vẫn là nói rõ tương đối tốt, miễn cho đến lúc đó tiểu thư đối Thượng Quan Nguyệt Nhi ra tay, cậu hối hận không kịp."
Thiên Cơ đem tầm mắt chuyển hướng Triệu Mẫn, nhàn nhạt nói: "Không sai, tôi coi trọng cô ấy, tiểu thư có tiện hay không?"
"A?" Triệu Mẫn trực tiếp trợn tròn mắt, người này quả nhiên coi trọng Thượng Quan Nguyệt Nhi? Đây là cái kỳ ba ánh mắt gì?
"Tiểu thư không muốn cũng không nói, tôi sẽ theo mệnh lệnh hành sự."
"Ách...... Trước tra cô ta hiện tại ở nơi nào đi!"
"Kia tiểu thư không phải đang có cái rất tiện sao, học viện MG University lập tức liền mở ra có một đợt học khóa quân sự mỗi năm một lần, đến lúc đó tôi muốn lấy thân phận huấn luyện viên xuất hiện ở trường học."
Triệu Mẫn kinh ngạc nói: "Cậu muốn đuổi theo Thượng Quan Nguyệt Nhi?"
"Không sai."
"Tôi đi, cậu ta này có tính không công và tư chẳng phân biệt a?" Đi làm thời điểm còn muốn thuận tiện nói chuyện yêu?
"Không tính, này cũng không chậm trễ chúng tôi bảo hộ tiểu thư."
"Vậy được rồi!"
Bỗng nhiên, Triệu Mẫn trong đầu nhanh chóng nảy sinh một cái ý tưởng, được nha, ta lúc trước như thế nào không nghĩ tới.
Hôm nay thấy Thiên Cơ vừa thấy liền không phải dễ chọc, nếu là đem Thượng Quan Nguyệt Nhi giao cho hắn xem chừng tuyệt đối có thể cho ta mất đi không ít phiền toái.
Nghĩ vậy, Triệu Mẫn nói: "Thiên Cơ, kia về sau Thượng Quan Nguyệt Nhi liền giao cho cậu, chỉ là lúc này đây, cô ta chọc đến tôi, tuyệt đối phải chịu giáo huấn."
Thiên Cơ hai tròng mắt sáng ngời, không xác định nói: "Thật giao cho tôi?"
"Ừ, huấn luyện viên để cha tôi an bài, nếu mấy người các cậu không có việc gì cũng đều có thể vào chơi đi, cả ngày bảo hộ tôi các cậu vất vả rồi, lần này coi như cho các cậu đi chơi cho thư giản tâm tình, chính mình đi tìm việc vui."
Lời này vừa nói ra, mấy người giống như nổ tung nồi vậy.
"Thật vậy chăng?"
"Oa! Chúng tôi cũng có thể đi trường học làm huấn luyện viên?"
"Thật tốt quá, tôi muốn vô trường này lâu rồi"
"Lần trước nhìn đến một vị mỹ nữ, tôi đã sớm muốn đuổi theo cô ấy rồi."
"Tôi cũng nhìn đến một nữ sinh, cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, đặc biệt đáng yêu, tôi muốn đi tìm cô ấy"
"Ha ha ha, thằng nhãi ranh cả nhóm đây là đều phát xuân."
"Thiên Khánh, cậu lớn tuổi nhất, nhưng đừng nghĩ trâu già gặm cỏ non."
"Tôi đây mới không có hứng thú đâu! Các cậu đi vui chơi đi! Tôi lưu lại tiếp tục âm thầm bảo hộ tiểu thư."
"Tôi ở lại với cậu." Vẫn luôn đều không có mở miệng qua A Nhị đột nhiên nói.
"Không phải chứ! A Nhị, cậu tự nhiên cũng không đi?" Thiên Nam kinh ngạc hỏi.
A Nhị là mười tám tuổi cậu ta không phải cũng thích ăn chơi sao?
A Nhị không có trả lời, một đôi mắt đen vẫn luôn đang âm thầm đánh giá Triệu Mẫn......
Triệu Mẫn thấy mấy người hứng thú đều thực không tồi, nói: "Kia tốt, liền nói như vậy định rồi, muốn đi thì cùng tôi báo danh, tôi sẽ bảo cha tôi an bài tốt."
"Rõ tiểu thư, chúng tôi đều có chứng nhận sĩ quan thư, an bài đi vào hẳn là rất tiện."
"Vậy càng tốt, mặt khác, Thượng Quan Nguyệt Nhi cần thiết lập tức cho tra ra cô ta." Ta cùng Trương Vô Kỵ đánh đố, tuyệt đối không thể thua.
Thiên Cơ đột nhiên nói: "Không cần tra, cô ấy ở nhà họ Trương."
"Gì?" Triệu Mẫn kinh ngạc nói, Thượng Quan Nguyệt Nhi như thế nào sẽ ở trong nhà Trương Vô Kỵ?
"Tối hôm qua nhà họ Trương gia chủ xảy ra chuyện sau, điều tra rõ sự tình chân tướng sau, Trương thiếu gia suốt đêm đem Thượng Quan Nguyệt Nhi bắt trở về." Bởi vì coi trọng Thượng Quan Nguyệt Nhi, Thiên Cơ đối cô ta luôn là không tự giác chú ý, cho nên mới sẽ biết đến rõ ràng như vậy.
Triệu Mẫn nghe được trợn mắt há hốc mồm, hỏi: "Bị bắt về, sau đó đâu?"
"Bị nhốt lại......"
"Chỗ nào? Có thể cứu ra tới sao?"
"Một căn nhà...... Phái rất nhiều người gác."
Ý tức là rất khó cứu ra sao?
Mẹ nó, Trương Vô Kỵ kia quả nhiên đào hố làm cho ta nhảy xuống, cố tình ta còn không biết tự nhảy xuống đi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi tối hôm qua đã bị Trương Vô Kỵ bắt lấy nhốt lại, quả nhiên còn cùng ta đánh đố?
Triệu Mẫn cảm giác chính mình sắp bị tức chết rồi.
.....................
[Js-Art] - End of chapter 76
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top