Chương 58: Trương Vô Kỵ Cùng Mã Lực Sang Anh Quốc
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Trần Hạ Vũ Lần Này Chọc Nhầm Người Rồi
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Mã Lực về các phương diện đều thực ưu tú, làm việc lấy đại cục làm trọng, Minh Giáo đang thiếu một người lãnh đạo như Mã Lực.
Hiện tại thì tốt rồi, có Tiêu Dương một thiên tài cấp bật như vậy làm cánh tay trái, còn có nhân vật lấy đại cuộc làm trọng như Mã Lực làm cánh tay phải.
Chỉ sợ tương lai không xa Minh Giáo, sẽ nâng cao thêm một bước.
Minh Giáo sẽ trở thành tổ chức thần bí lớn mạnh nhất thế giới.
Nói trong lòng Trương Vô Kỵ không cao hứng, đó là chuyện không có khả năng.
Minh Giáo là tâm huyết của Trương Vô Kỵ và Trần Vương, Trần Thiên Tú, Hoàng Tấn Đạt, Diệp Hoàng Long mấy người bọn họ, tuy rằng ngay từ đầu chỉ là một tổ chức tạo ra do tùy hứng, nhưng về sau Minh Giáo lại đem lại lợi nhuận tỷ đô cho bọn họ, nên cứ thế mà phát huy lớn dần.
Vô luận là tiền tài cùng thế lực, đều là có con số thống kê rất lớn mang về lợi nhuận cao cho bọn họ.
Nếu về sau phát triển đến càng lớn mạnh hơn, bọn họ đảm bảo sẽ trở thành những nhân vật giàu có nhất nhì Châu Á.
Triệu Mẫn nghe vậy, nhíu mày nói: "Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý? Là bởi vì cùng Tiểu Chiêu giận dỗi sao?"
Mã Lực lắc đầu nói: "Không...... Tôi cùng cô ấy còn tốt lắm! Chỉ là......"
Trong đầu Mã Lực đột nhiên xuất hiện tiếng gào rống của Diệp phu nhân tối qua, trong lòng ngăn không được một trận buồn khổ.
Triệu Mẫn không rõ nguyên do nói: "Chỉ là cái gì?"
Mã Lực cười khổ nói: "Tối hôm qua tôi đưa Tiểu Chiêu về Diệp gia...... Đụng phải Diệp phu nhân."
Dứt lời, Triệu Mẫn lập tức liền minh bạch.
Diệp gia, gia chủ Diệp Nam trời sinh tính phong lưu, làm cho Diệp phu nhân một người ôn nhu hào phóng biến thành một người cả ngày chỉ biết ghen ghét, giống như một nhân vật một người đàn bà đanh đá ngoài chợ vậy.
Đối với Diệp Tiểu Chiêu nghiêm khắc dị thường, càng là đối với tương lai của Diệp Tiểu Chiêu yêu cầu rất cao.
Chỉ sợ Mã gia hào môn gia tộc này, không lọt vào trong mắt của Diệp phu nhân.
Triệu Mẫn đột nhiên minh bạch được vì cái gì mà Mã Lực thay đổi chủ ý.
Chỉ là --
"Vậy cậu đi rồi, Tiểu Chiêu làm sao bây giờ?"
"Cô ấy nói, sẽ chờ tôi."
"Cậu ấy tự nhiên vui?"
Mã Lực khóe miệng gợi lên một mạt ý cười chua xót, nói: "Tiểu Chiêu cô ấy tuy rằng ngày thường thích đùa giỡn, nhưng đến thời khắc mấu chốt, vẫn là lấy đại cục làm trọng."
Điểm này nhưng thật ra Triệu Mẫn đồng ý, Diệp Tiểu Chiêu vị này cùng Triệu Mẫn từ nhỏ cùng nhau chơi đến lớn lên là khuê mật, Triệu Mẫn hiểu biết.
Bề ngoài tùy tiện vui đùa, trên thực tế nội tâm so với ai khác đều chính chắn hơn bất cứ người nào.
Triệu Mẫn không khỏi nói: "Cũng tốt, huynh đệ hai người đi rồi, về sau tôi cùng Tiểu Chiêu cùng nhau làm bạn."
Mã Lực nói: "Kia Tiểu Chiêu...... Liền phiền cậu chăm sóc rồi."
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cùng nhau chờ hai người trở về."
Đoàn người ăn xong bữa sáng, liền lái xe đi sân bay.
Ân Ly cùng Ân Hòa Phong sáng sớm liền chờ ở sân bay, lại phát hiện tự nhiên còn có người đến sớm hơn bọn họ.
Tự nhiên là Diệp Tiểu Chiêu.
Bởi vì là mùa đông sắp sang xuân, Diệp Tiểu Chiêu cả người mặc một cái áo khoác lông dài tới đầu gối, đem chùm kín từ cổ đến chân, trên cổ còn quấn cái khăng choàng màu đỏ nhạt, đem cả khuôn mặt che lại hơn phân nửa.
Đôi mắt vừa hồng vừa sưng, như là mới vừa khóc không lâu.
Bọn họ thiếu chút nữa nhận không ra đó là Diệp Tiểu Chiêu.
Thẳng đến khi Mã Lực xuất hiện, cô hướng tới hắn đi tới, cả người phác gục trong lòng ngực Mã Lực, mọi người mới nhận cái người trùm áo trắng kín mít này, tự nhiên là Diệp Tiểu Chiêu.
Diệp Tiểu Chiêu còn chưa mở miệng, thanh âm liền nghẹn ngào.
"Mã Lực, anh cần phải sớm một chút trở về a!" Ô ô ô...... Mẹ nó không có anh, em sống sao?
Mã Lực cái mũi có chút phím toan.
Mã Lực dùng sức ôm sát Diệp Tiểu Chiêu nói: "Tiểu Chiêu ngoan, anh bảo đảm với em 6 tháng sau đến lúc đó anh sẽ cùng Joseph cùng nhau trở về, sau đó sẽ không bao giờ cùng em xa nhau nữa."
"Được! Em chờ anh, sẽ vẫn luôn chờ anh."
Vốn dĩ Triệu Mẫn đã chuẩn bị tinh thần trước, hiện tại lại nhìn Diệp Tiểu Chiêu khóc, cô cũng muốn khóc.
Ôm Tử Du, đáy lòng một trận buồn khổ.
Tử Du còn không biết chính mình phải rời khỏi, chớp một đôi mắt to, không rõ nguyên do hô câu: "Mẹ......"
Triệu Mẫn đáy lòng đau xót, nói: "Tử Du ngoan, cùng ba ba cùng đi nước ngoài phải biết nghe lời nha! Chờ hai cha con trở lại, chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Trương Vô Kỵ đáy lòng chua xót đem hai người ôm vào trong lòng ngực, cái gì cũng nói không nên lời.
Trong lòng lại thầm mắng chính mình, cái thân thể chết tiệt gì!
Mới một dao mà thôi, sau đó tự nhiên còn phun ra máu, tự nhiên còn mang tâm bệnh!
Xem ra còn phải ra ngoại quốc đặc huấn một lần, tăng cường thể lực lên một chút.
Ân Hòa Phong biết được Mã Lực cũng phải đi, hơi nghi hoặc trong chốc lát sau lại hỏi tình hình cụ thể tỉ mỉ, tỏ vẻ có thể lý giải.
Mà Ân Hòa Phong...... Tuy rằng cũng muốn ra ngoại quốc kiến thức học vấn nước ngoài một phen, chính là lại luyến tiếc cùng Ân Ly xa nhau.
Lập tức liền từ bỏ ý định này.
Ân Hòa Phong đời này không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu ổn định cuộc sống, cùng Ân Ly cùng nhau vĩnh viễn đều không rời xa nhau.
Sau đó, đem Ân gia ở Thâm Quyến, nâng cao một bước nữa là đủ rồi.
Ân Hòa Phong đi tới cùng Mã Lực và Trương Vô Kỵ chào hỏi nói: "Anh em tốt, chúc các cậu thuận buồm xuôi gió!"
Mã Lực cười nói: "Chờ năm sau lại gặp!"
Trương Vô Kỵ chùy một phen bờ vai của Ân Hòa Phong nói: "Chúng tôi không ở đây, các cô ấy liền giao lại cho cậu chiếu cố rồi."
"Yên tâm!" Ân Hòa Phong ngữ khí kiên định hứa hẹn nói.
Nhưng trên thực tế Diệp Tiểu Chiêu cùng Triệu Mẫn là hai cái nhân vật phong vân, hoàn toàn cần đến Ân Hòa Phong chiếu cố cái gì, nhưng cũng muốn cho hai vị bạn thân an tâm liền hứa ngay.
Một lát sau, Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan cũng tới, bọn họ trên mặt đều mang theo mặt nạ da người Trương Vô Kỵ vì họ mà chuẩn bị.
Cho nên đứng ở trong đám người, cũng không thấy được gương mặt hiện tại của họ ra sao.
Triệu Mẫn vẻ mặt thật lòng đi đến hai người, nói: "Tiêu Dương, Lương Thi Nhan, chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn......" Hai người đồng thời nói xong câu cảm ơn, Lương Thi Nhan trong lòng cái loại cảm giác áy náy đến mức tận cùng lại xuất hiện.
Giống như là bị một cục đá lớn đè ở đáy lòng vậy.
Triệu Mẫn càng đối với Lương Thi Nhan tốt như vậy, càng quan tâm đến hạnh phúc của cô, Lương Thi Nhan càng sẽ như vậy......
Cùng mấy người tạm biệt nhau xong, Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan trước qua kiểm tra an ninh sân bay, đi vào bên trong chờ.
Bọn họ đi rồi, Lục Cảnh Dương cũng đưa Lục Thiên Viên lại đây.
Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn ôm Tử Du đi qua chào hỏi.
Lục Thiên Viên vẻ mặt lời nói thấm thía nói: "Tiểu Tam, lần này ra ngoại quốc, con nhất định phải đem thân thể điều dưỡng cho tốt lên nha!"
Trương Vô Kỵ gật đầu nói: "Ông ngoại, con sẽ làm vậy, người cũng phải giữ gìn sức khỏe."
"Được được được!" Sau đó đem tầm mắt chuyển hướng Tử Du, kinh ngạc nói: "Nghe nói lần này Tủ Du cũng muốn đi?"
Triệu Mẫn nói: "Trương Vô Kỵ đi một mình sẽ tịch mịch cô đơn, con để Tử Du đi cùng anh ấy."
Lục Thiên Viên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng tốt! Dù sao cũng phải có người bạn đi cùng a! Bất quá phải chăm sóc con bé cho tốt! Đứa nhỏ này cũng là cái đứa trẻ đáng thương a, phải đối đãi tốt vào với con bé!"
"Đã biết thưa ông ngoại."
"Rồi những lời dư thừa ta không nói nữa, không thôi đám người trẻ tuổi các con chê lão nhân ta dài dòng, con lần này đi Anh quốc đem cơ thể ổn định cho tốt vào, chăm sóc Tử Du nữa là đủ rồi! Cha mẹ con bên Thâm Quyến không cần lo lắng, gia gia con sẽ thường xuyên thông báo tình hình qua cho ta, thân thể cha mẹ con cũng đã điều dưỡng ổn, về sau nhất định sẽ khá lên."
"Này liền tốt!" Trương Vô Kỵ đối với chuyện của cha mẹ, vẫn là thực để ở trong lòng.
Càng quan trọng hơn là sức khỏe cùng ký ức của họ, vì có liên quan đến tương lai hạnh phúc của Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn.
Nhưng chuyện này không gắp, dù sao Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn còn trẻ, có thể chậm rãi chờ đợi.
Tiếp theo, Trương Vô Kỵ không tự chủ được đem tầm mắt dừng ở trên người Lục Cảnh Dương.
Muốn nói ta lần này rời đi, người không yên tâm nhất chính là Lục Cảnh Dương.
Gia hỏa này chính là đối với Mẫn Mẫn, vẫn luôn đều như hổ rình mồi còn đâu!
Trương Vô Kỵ nhịn không được đi qua ở bên tai Lục Cảnh Dương cảnh cáo nói: "Anh trai thúi, tôi sau khi đi, bảo hộ Mẫn Mẫn trách nhiệm này giao cho anh, chẳng qua...... Anh con mẹ nó nếu vẫn là chưa từ bỏ ý định, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua anh."
Lục Cảnh Dương nhướng mày nói: "Cậu liền yên tâm đi đi! Mẫn Mẫn về sau liền về anh."
Này một câu, thiếu chút nữa không đem Trương Vô Kỵ tức giận đến dậm chân!
Cái gì kêu về anh?
Ta mẹ nó đồng ý sao!
Lục Cảnh Dương đem Trương Vô Kỵ chọc tức muốn hộc máu, chạy nhanh trấn an nói: "Được rồi! Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, anh Lục Cảnh Dương cũng không phải là cái loại người bại không nhận! Cậu cứ yên tâm ra nước ngoài chăm sóc chính mình cho tốt lên đi!"
Trương Vô Kỵ lúc này mới nguôi giận, nói: "Dù sao lão tử đã cảnh cáo anh, anh nếu là vẫn là tính xấu không đổi, cũng đừng trách lão tử không nể tình cảm anh em."
"Ta phi! Đoạt Mẫn Mẫn của lão tử, còn đối lão tử kiêu ngạo như vậy! Trương Vô Kỵ cậu cũng coi như là cái người kỳ lạ nhất thế gian a!"
Trương Vô Kỵ bị này một câu của Lục Cảnh Dương chọc cho vui vẻ, nói: "Này tính cái gì, còn có càng tuyệt hơn, anh muốn kiến thức một chút sao?"
"Đi đi đi...... Chạy nhanh cút đi!" Lục Cảnh Dương không muốn đấu võ mồm với Trương Vô Kỵ.
Đối với Triệu Mẫn, Lục Cảnh Dương đã chết một nửa tâm, một nửa kia còn lại tiếp tục ở trong nội tâm mà giãy giụa.
Lý trí nói cho Lục Cảnh Dương nên buông tay, nhưng tâm lý như cũ làm không được.
Chỉ hy vọng thời gian có thể xóa nhòa đi quá khứ.
Rốt cuộc, máy bay sắp cất cánh, bọn họ sắp phải rời khỏi.
Diệp Tiểu Chiêu ôm eo Mã Lực, ở trong lòng hắn khóc đến không kềm chế được, vô luận là Mã Lực như thế nào hống cũng chưa làm cô ngưng khóc.
Tâm đều bị Diệp Tiểu Chiêu khóc đến ướt ác......
Cuối cùng Mã Lực vẫn là ở trên trán Diệp Tiểu Chiêu nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn, nói câu: "Tiểu Chiêu anh đi đây, em phải chăm sóc chính mình cho tốt nha."
Liền xoay người quyết tuyệt rời đi.
Diệp Tiểu Chiêu ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, nhìn Mã Lực bóng dáng rời đi, càng đi càng xa, mãi cho đến Mã Lực qua cổng kiểm tra an ninh.
Mới chân chính tiếp thu sự thật Mã Lực đã đi.
Mà giờ phút này! Khóc đã không biểu đạt được cảm xúc nội tâm của Diệp Tiểu Chiêu.
Diệp Tiểu Chiêu cả người vọt đi qua ngoài cổng an ninh, hướng tới bên trong hô lớn: "Mã Lực, em yêu anh! Em yêu anh! Em chờ anh trở về."
Giống như là phim thần tượng nhân vật vai nam nữ chính vậy, chỉ chốc lát sau liền hấp dẫn chung quanh tảng lớn tầm mắt nhìn sang đây.
Mọi người trực tiếp xem đến trợn mắt há hốc mồm, Ân Ly, Ân Hòa Phong, Lục Cảnh Dương, Triệu Mẫn chạy nhanh thối lui đến một bên, tỏ vẻ mẹ kiếp bọn ta không quen biết cái người này.
Nhưng đến phiên Trương Vô Kỵ ôm Trương Tử Du đi qua kiểm tra an ninh.
Triệu Mẫn lòng quả thực khó chịu tới cực hạn.
Cũng muốn giống như Diệp Tiểu Chiêu, hướng về phía Trương Vô Kỵ rống to vài tiếng "Em yêu anh." như vậy
Nhưng Triệu Mẫn còn muốn mặt mũi làm không được......
Rốt cuộc, bọn họ đều rời đi.
Triệu Mẫn cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên hắc ám......
Trương Vô Kỵ ôm Tử Du vẻ mặt ngây thơ rời đi, trong lòng khó chịu đến cực điểm.
Nhịn không được xoay người, liền thấy Triệu Mẫn, vẻ mặt khổ sở nhìn bọn họ.
Mà lúc này, Lục Cảnh Dương đi qua tới, không biết nói cái gì, tự nhiên đem Triệu Mẫn làm cho tức cười!
Mẹ kiếp!
Giống như muốn tiến lại đấm một cái vào mặt Lục Cảnh Dương a?
Nhưng lý trí lại chiến thắng cảm xúc, cuối cùng Trương Vô Kỵ vẫn là xoay người rời đi.
Bởi vì hắn trong lòng đối Triệu Mẫn là yên tâm, đến nỗi Lục Cảnh Dương kia hiện tại đối với Triệu Mẫn mà nói là thần bảo hộ.
Không ảnh hưởng toàn cục!
Mà Triệu Mẫn bên này, kỳ thật Lục Cảnh Dương cũng không có chọc cô, chỉ là bảo Triệu Mẫn nhìn sang Diệp Tiểu Chiêu một chút.
Triệu Mẫn lập tức liền nhịn không được cười lên tiếng.
Chỉ thấy Diệp Tiểu Chiêu ngồi xổm ngoài cửa an ninh, giống như là một con cún con bị người ta vứt bỏ vậy, biểu cảm đau khổ vô cùng.
Triệu Mẫn cùng Ân Ly không nhịn xuống, đi qua đi an ủi nói: "Rồi, đừng thương tâm, nhiều nhất sáu tháng sau bọn họ liền sẽ trở về."
Diệp Tiểu Chiêu tiếp tục bi thương nói: "Đối với các cậu là sáu tháng, nhưng với tôi mà nói lại là sáu mươi năm a! Các cậu có biết khái niệm sống một ngày như một năm là sao không?"
Triệu Mẫn tức giận nói: "Không cần cùng tôi so sánh! Tôi mẹ nó còn gian nan hơn cậu!"
Diệp Tiểu Chiêu thành công bị an ủi tới rồi, vậy đi! Hiện tại thương tâm không chỉ có mình ta, còn có Triệu Mẫn thương tâm cùng còn đâu.
Nhưng trong lòng lại không ngăn được khó chịu.
Mãi cho đến khi mấy người đều trở về trường học, trên mặt cô vẫn như cũ là u buồn.
Lại lần nữa trở lại vị trí của chính mình ngồi, vị trí bên cạnh vẫn là trống.
Nhịn không được lại là một trận cô đơn.
Nhưng thật ra Trần Hạ Vũ, thấy trong lớp 1 năm 3 hai mỹ nam cấp bật chưa có tới, nhịn không được nghi hoặc nói: "Gì? Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực đâu? Đều không tới trường học đi học sao?"
Diệp Tiểu Chiêu tâm tình không tốt, trực tiếp ngữ khí u ám nói: "Quản làm cái mẹ gì a?"
Trần Hạ Vũ tức giận nói: "Diệp Tiểu Chiêu, xem cậu cái biểu cảm này, không phải là bị đá đi? Chẳng lẽ Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực rủ nhau, đem cậu cùng Triệu Mẫn đá đi?"
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Thiếu ăn đòn còn đâu!
Cậu mẹ nó mới bị Thượng Quan Kỳ đá còn đâu!
Không đợi Triệu Mẫn nổi bão, Diệp Tiểu Chiêu, bỗng nhiên đứng lên giận dữ hét: "Trần Hạ Vũ! Cậu con mẹ nó miệng cứ như bắn ra phân, nơi nơi phun ra phân! Tôi cùng Mã Lực còn tốt còn đâu! Anh ấy bất quá ra nước ngoài có việc mà thôi! Nhưng thật ra cậu...... Liền cái bạn trai đều không có, đây là không ai muốn đi?"
Trần Hạ Vũ vừa nghe, thiếu chút nữa không bị tức giận đến dậm chân.
Nhưng Diệp Tiểu Chiêu miệng quá độc, Trần Hạ Vũ hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng thật ra Triệu Mẫn, lần trước đều bị Trần Hạ Vũ khi dễ thảm như vậy, cũng không dám hé răng, đến sau lại cũng không tìm cơ hội trả thù Trần Hạ Vũ.
Như vậy tưởng tượng, Trần Hạ Vũ bắt đầu dời đi mục tiêu, ngữ khí cao ngạo nói: "Triệu Mẫn, vậy còn cậu? Cậu đây lại là bị Trương Vô Kỵ đá? Nha cũng phải! Cậu chính là đại tiểu thư Triệu gia, Trương Vô Kỵ bất quá chỉ mà một thiếu gia hào môn gia tộc nhỏ nhỏ ở Thâm Quyến, nơi nào xứng đôi với cậu a! Trương Vô Kỵ đây là tự thấy hổ thẹn, chạy mất sao?"
Này một câu, lại một lần chọc trúng chỗ đau của Diệp Tiểu Chiêu.
Mã Lực cũng lại đại thiếu gia hào môn gia tộc tại Thâm Quyến, nguyên nhân chính là vì gia thế không xứng với Diệp Tiểu Chiêu, cho nên mới cùng cô xa nhau một khoảng thời gian.
Triệu Mẫn lại một lần, nghe Trần Hạ Vũ như vậy hạ thấp Trương Vô Kỵ, trong lòng khó chịu muốn nổi bão, lại bị Diệp Tiểu Chiêu đánh gãy.
Diệp Tiểu Chiêu lúc này đây càng mãnh liệt tức giận, trực tiếp xoắn tay áo lên, hướng tới Trần Hạ Vũ vọt qua đi: "Trần Hạ Vũ, cậu con mẹ nó có ngon đừng chạy, lão nương phải xé nát cái miệng phun ra phân của cậu!"
Trần Hạ Vũ thấy Diệp Tiểu Chiêu hướng tới chính mình xông tới, nơi nào còn đứng đó không chạy, chạy nhanh hướng ra ngoài phòng học.
Mẹ kiếp Diệp Tiểu Chiêu đây là cái người đàn bà đanh đá!
Ta không thể trêu vào còn không chạy trốn sao?
Nhưng thật ra Triệu Mẫn, hôm nay tự nhiên vẫn như cũ, không có đáp lại ta.
Không được!
Mẹ kiếp ta phải thừa dịp Diệp Tiểu Chiêu không có ở đây cho Triệu Mẫn một bài học.
Mẹ kiếp bây giờ tự nhiên bị nghiện khi dễ Triệu Mẫn a.
Bắt đầu mưu tính, lần sau chờ cơ hội tới.
Không nghĩ tới, cái Triệu Mẫn dễ bị khi dễ kia, hiện tại đã đổi chủ.
Trần Hạ Vũ suy nghĩ bậy bạ đi cửa hàng tiện lợi, gần học viện Đế Quốc mua một bình Coca lớn, tính toán trong chốc lát về phòng học, thừa dịp Diệp Tiểu Chiêu không có trong lớp, tát Triệu Mẫn một trận.
Lần trước tát Triệu Mẫn một trận, tư vị sảng.
Chính là trở lại trong phòng học lúc sau, Diệp Tiểu Chiêu lại còn ở trong lớp.
Trần Hạ Vũ vẻ mặt biểu cảm thất vọng ngồi xuống vị trí, chờ đợi thời cơ.
Rốt cuộc, sau tiết ba buổi sáng, Diệp Tiểu Chiêu cùng Ân Ly kết bạn đi WC.
Trần Hạ Vũ hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, trời đất cơ hội tới a!
Hình như Diệp Tiểu Chiêu vừa đi, Trần Hạ Vũ lấy bình Coca lớn mở nắp ra tới, sau đó đi đến trước bàn học của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn vẻ mặt không rõ nguyên do nhìn Trần Hạ Vũ nói: "Trần Hạ Vũ, cậu muốn làm sao?"
Trần Hạ Vũ cười lạnh nói: "Không làm sao, chỉ là muốn mời cậu uống nước mà thôi."
Rồi sau đó ngay sau đó, Trần Hạ Vũ liền cầm lấy đồ uống hướng tới trên người Triệu Mẫn tát tới.
Tát đến đầy người Triệu Mẫn là Coca.
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Lão nương đây là chọc đến ai?
Vừa rồi hình như là Diệp Tiểu Chiêu đánh Trần Hạ Vũ đi? Như thế nào đến cuối cùng người bị tát đồ uống lại là chính mình?
Chẳng lẽ ta thoạt nhìn so với Diệp Tiểu Chiêu dễ bắt nạt hơn?
Thật là...... Đậu xanh rau má.
Trần Hạ Vũ này tuyệt đối là tiếu dạy dỗ!
Ta dám cam đoan!
Triệu Mẫn vẻ mặt nghẹn khuất lau mặt một phen, từ trên chỗ ngồi đứng lên, thẳng đến Trần Hạ Vũ mà đi.
Trần Hạ Vũ đáy lòng nhịn không được căng thẳng.
Mẹ kiếp lần trước tát đồ uống câu ta, cậu ta cũng không có so đo chính mình, lần này là làm sao vậy?
Ánh mắt kia của Triệu Mẫn, quả thực đáng sợ đến cực điểm!
Tỏ vẻ hoàn toàn không phải cái dáng vẻ kia của Triệu Mẫn trong tưởng tượng.
Trần Hạ Vũ đáy lòng phát lạnh lui về phía sau vài bước, nhưng Triệu Mẫn tốc độ quá nhanh, tiến lên liền bắt được được cổ áo Trần Hạ Vũ kéo lại.
Trần Hạ Vũ chỉ cảm thấy cái cổ đau xót, lớn tiếng la lên nói: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó mau thả tôi ra! A a a! Đau chết lão nương."
Trong phòng học các bạn học thấy hành động của Trần Hạ Vũ làm, làm cho mọi người cả kinh sửng sốt.
Lúc này càng là trợn tròn mắt!
Đây là muốn bắt đầu đánh nhau sao?
Triệu Mẫn cả người đều ướt, vốn chính là mùa đông, còn bị Coca đá lạnh tát lên, đã lạnh đến cực điểm.
Trong lòng ngăn không được hỏa khí bạo lều.
Trực tiếp lôi kéo cổ áo của Trần Hạ Vũ, đi ra phòng học, rồi sau đó dùng sức đem cô đẩy đến trên mặt đất, cười lạnh nói: "Trần Hạ Vũ! Lão nương là bao lâu không dạy đỗ cậu? Da cậu liền ngứa như vậy?"
Mẹ nó! Tự nhiên dám xúc phạm người có quyền thế như ta?
Trần Hạ Vũ một thân chật vật từ trên mặt đất bò dậy nói: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó như thế nào liền biết thành hai người khác nhau vậy? Lão nương lần trước cũng tát đồ uống cậu, cũng không thấy cậu như vậy a!"
Triệu Mẫn, cười lạnh nói: "Lần trước? Khi nào?"
Ta không có khả năng bị Trần Hạ Vũ tát đồ uống, còn có thể đểu cậu ta yên ổn được sao?
Lại nghe Trần Hạ Vũ nói: "Chính là trước mấy ngày cậu xin nghĩ phép kia."
Mẹ kiếp như thế nào lại biến thành hai cái người hai tính cách a?
Trần Hạ Vũ cảm giác chính mình sắp bị chơi điên rồi.
Triệu Mẫn phản ứng lại đây, cậu ta nói chính là cái Triệu Mẫn giả kia!
Thì ra là thế.
Khó trách Trần Hạ vũ đám lấy đồ uống tát ta, nguyên nhân là bởi vì lúc trước tát đồ uống Lương Thi Nhan, mà Lương Thi Nhan không chừng không cùng Trần Hạ Vũ so đo.
Nghĩ vậy, Triệu Mẫn đáy lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nếu Trần Hạ Vũ cảm thấy chính mình trở nên dễ khi dễ, như vậy liền cho cậu ta nhìn một chút về Triệu Mẫn này.
Cần thiết bảo đảm về sau cũng không dám như vậy đối với ta, mới buông tha Trần Hạ Vũ được.
Bằng không trời lạnh như thế này bị tát một thân nước lạnh, cơ thể phải hỏng mất!
Triệu Mẫn đi qua đi tiếp tục kéo lấy cổ áo Trần Hạ Vũ, lôi kéo cô đi đến nhà vệ sinh gần nhất.
Dọc theo đường đi, bị không ít người vây xem, nhưng này đó Triệu Mẫn đều không bỏ ở trong mắt.
Tới nhà vệ sinh lúc sau, Triệu Mẫn trực tiếp đem bồn rửa tay mở đầy nước, rồi sau đó không nói hai lời liền đem đầu Trần Hạ Vũ ấn vào.
Cậu mẹ nó làm ta lạnh, lão nương làm cậu lạnh hơn!
Trần Hạ Vũ trực tiếp bị lạnh đến một cái rùng mình, từ trong nước giãy giụa ngôi đầu lên, thống khổ gào rống nói: "Triệu Mẫn, cậu mẹ nó mau thả tôi ra! A a a! Lạnh muốn chết!"
Trong WC Diệp Tiểu Chiêu đang ngồi trong phòng vệ sinh, bị này một tiếng gào rống, thiếu chút nữa sợ tới mức từ trên bồn cầu ngã xuống.
OMG!
Nếu ta không nghe lầm mà nói, này hình như là giọng của Trần Hạ Vũ đi.
Rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu lại nghe được giọng tràng đầy uy nghiêm của Triệu Mẫn.
"Biết sai chưa? Về sau còn dám lấy đồ uống tát tôi sao?"
"Không dám, tuyệt đối không dám! Mau thả tôi đi!"
"Được! Lại chịu thêm một cái giáo huấn, tôi liền buông tha cậu!" Rồi sau đó ở dưới chỗ gốc của nhà vệ sinh lấy một cái thùng nước của mấy nhân viên đọn nhà vệ sinh, ở trong thùng xả đầy nước.
Trần Hạ Vũ nhìn một cái rùng mình, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô nói: "Triệu Mẫn, cậu còn muốn làm cái gì?"
Ngay sau đó, một chậu nước máy lạnh đến băng xương, đem Trần Hạ Vũ từ đầu xối đến chân.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 158
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top