Chương 55 : Tiêu Dương Gia Nhập Minh Giáo

[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Triệu Mẫn Tha Thứ Cho Lương Thi Nhan

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Lương lão gia tử tựa trong nháy mắt già nua đi mười tuổi vậy, nhìn phía sau lưng còn có đám người trong gia tộc gào khóc khổ sở, ông trong lòng khổ sở cực kỳ.
Ông chỉ có thể da mặt dày, cùng Triệu quản gia nói tốt nói: "Có thể lưu lại cho người của Lương gia chúng tôi một ít lộ phí hay không?"
Triệu quản gia lạnh mặt nói: "Cũng không có ép các người vào đường chết là may rồi! Các người có biết Lương Thi Nhan lần này trừ bỏ đắc tội Triệu gia chúng tôi ra, còn đắc tội ai sao? Lục gia cùng Trương gia và Ân gia tại Thượng Hải! Người Lương Thi Nhan cầm đao muốn giết kia chính là nhị thiếu gia của Lục gia, là cháu ngoại của Lục Thiên Viên và Ân Thiên Chính, cũng là cháu nội của Trương Tam Phong!"
Lương lão gia tử lại một lần há hốc mồm, miệng lẩm bẩm nói: "Tại sao lại như vậy......"
Triệu quản gia tiếp tục nói: "Tôi xin khuyên các người vẫn là chạy nhanh về nhà trước thu một ít đồ vật có giá trị trong nhà rời khỏi Thành Đô đi, cố mà vượt qua quãng đời còn lại đi! Lại còn tiếp tục làm chuyện xấu, đừng trách Triệu gia chúng tôi đối với các người thủ hạ không lưu tình!"
Toàn bộ người của Lương gia đã biết kết cục đã định, cũng không thể ở lại nơi này.
Đều lần lượt lái xe hướng tới trong nhà đi đến, về nhà tranh thủ gôm đồ có giá trị đi tuy không đáng tiền lắm.
Nhưng tuyệt đối là đủ để ăn uống sống tiếp đến hết quãng đời còn lại.
Chỉ chốc lát sau người liền chạy trốn khỏi Thành Đô, ngay cả Lương lão gia tử cũng ngồi lên xe cho tài xế lái đi rồi, từng chiếc xe đều chạy trốn như bay.
Triệu quản gia thấy một màn này, đáy lòng không khỏi thầm thở dài một câu thê lương.
Quả nhiên là loại người gì, cuối cùng thì sẽ có kết cục thích hợp với loại người đó.
Từ đầu đến cuối liền không có một người hỏi qua một câu Lương Thi Nhan đang ở đâu, tựa như tất cả đều đã nhận định Lương Thi Nhan là người đã chết.
Này toàn gia đình, cũng thật là đủ tàn nhẫn.
Lại như thế nào, liền tính Lương Thi Nhan đã chết, tốt xấu gì cũng nên hỏi thi thể ở đâu, cũng vẫn không có ai hỏi một câu!
Rốt cuộc đó là cháu gái của Lương gia bọn họ, trên người cũng chảy dòng máu của Lương gia.
Gia tộc đối xử với người trong nhà như vậy, có thể dạy dỗ ra Lương Thi Nhan loại con gái như thế này, có thể thấy được cũng chẳng có gì lạ.
Đứng ở tại chỗ lắc lắc đầu một hồi, Triệu quản gia mang theo một đám người lần lượt lái xe về trên núi Thanh Thành.
Đem sự tình phát sinh dưới chân núi Thành Thành nói cho Triệu Dương Vương biết một lần.
Triệu Dương Vương, trầm tư nửa ngày nói: "Lão đồng bọn, ông cảm thấy Mẫn Mẫn lần này là cố ý tiết lộ, hay vẫn là vô tình?"
Triệu quản gia cười nói: "Tôi đoán tiểu thư là cố ý."
"Kia Mẫn Mẫn rốt cuộc muốn làm sao?"
"Giết gà dọa khỉ!"
Triệu Dương Vương nghe vậy vui vẻ, cười ha ha hai tiếng nói: "Chiêu này làm tốt lắm, đem tin tức đều đưa đi ra, càng nháo loạn lớn lên càng tốt, làm tất cả mọi người nhìn xem kết cục của Lương gia, về sau nếu còn có đám ở sau lưng đụng vào người của Triệu gia, đó chính là không biết tự lượng sức."
Họa ập đến toàn gia tộc?
Không dạy con gái cho tốt, chính là các ngươi sai!
Mẫn Mẫn con gái ta làm như vậy là còn nhân từ, nếu là Triệu Dương Vương ta ra tay......
Triệu Dương Vương trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nhân vật xuất thân danh giá đại hào môn ở Thanh Đô như bọn họ, người nào mà không tàn nhẫn độc ác, sau lưng ngấm ngầm giở trò?
Mà Triệu Mẫn lúc này đây chẳng qua là đem những con người có lòng dạ xấu xa kia, bắt ra và đưa ra ánh sáng cho mọi người thấy mà thôi.
Bệnh viện phòng bệnh VIP, Trương Vô Kỵ ôm Tử Du ngồi ở trên xe lăn, Triệu Mẫn đẩy hắn đi ra xe xuất viện.
Trên đường Triệu Mẫn không yên tâm nói: "Trương Vô Kỵ, bác sĩ nói anh hiện tại còn không thể xuất viện, bằng không em chính mình đi giải quyết cũng được, dù sao có Thiên Nam bọn họ ở cạnh, sẽ không có việc gì."
Trương Vô Kỵ lại không yên tâm nói: "Lương Thi Nhan người kia quá ác độc! Không phân xanh đỏ đen trắng, để em đi một mình anh không yên tâm."
Đối với Lương Thi Nhan, Trương Vô Kỵ hiện tại lòng còn sợ hãi.
Hắn cùng Triệu Mẫn thiếu chút nữa liền chết trong tay Lương Thi Nhan.
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Vậy được rồi! Giải quyết xong cô ta, ngày mai anh liền phải qua Anh quốc nha."
Trương Vô Kỵ cũng cười khổ nói: "Mẫn Mẫn, bằng không anh liền không đi nữa vậy!"
"Không được! Không phải anh đã an bài sắp xếp đi viện điều dưỡng hoàng gia Anh quốc sao! Không thể không đi!"
"Chính là Mẫn Mẫn......"
"Em biết, Trương Vô Kỵ em cái gì cũng đều biết, bất quá lần này anh cần thiết nghe theo em."
Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ, chỉ có thuận theo.
Hai người mang theo Tử Du lái xe đi đến lầu đài Tây Ban Nha của Trương Vô Kỵ ở Thành Đô.
Thẳng đến tầng hầm ngầm mà đi đến.
Đi vào, đập vào mắt chính là một cái người bị bỏ đói lâu ngày, Lương Thi Nhan gầy đến giống như còn da bọc xương vậy.
Cùng với nữ thần khí chất, thư hương dòng dõi đại tiểu thư lúc trước, hoàn toàn giống như là hai người cùng hai thế giới khác nhau vậy.
Lương Thi Nhan bị trói đến trên cái ghế.
Cảm giác có người tới, Lương Thi Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đem Triệu Mẫn làm sợ tới mức lui về sau hai bước.
Miệng kinh ngạc nói: "Mặt cô ta sao lại thế này?"
Chỉ thấy, Lương Thi Nhan trên mặt có rậm rạp vô số vết cào xước, cả khuôn mặt đã là thảm không nỡ nhìn, quá dọa người.
Người trông coi trả lời nói: "Cô ta điên rồi, chính mình cào mặt ra như thế, sau đó chúng tôi đem cô ta trói lại trên ghế."
Lương Thi Nhan đang xem đến Triệu Mẫn kia một khắc, kinh ngạc giận dữ hét: "Triệu Mẫn, cô tự nhiên còn chưa có chết!"
Trời đất!
Lão nương không chết cô thoạt nhìn thực thất vọng a!
Triệu Mẫn cười lạnh nói: "Lương Thi Nhan, không sai! Tôi còn chưa có chết, liền với thủ đoạn nhỏ này của cô, liền muốn đùa chết tôi sao? Lại trở về luyện thêm hai năm nữa đi thôi!"
"Ha ha ha ha ha...... Hai người các người, quả nhiên một người cũng chưa chết, nhưng thật ra tôi, bị các người ép buộc đến điên rồi, ông trời không có mắt a! Người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm, nói chính là nói các người!"
Ta lặc cái đi!
Hiện tại cái người gặp tai họa kia là cô mới đúng a?
Triệu Mẫn vô ngữ nói: "Lương Thi Nhan, cô hiểu lầm Trương Vô Kỵ làm bị thương Tiêu Dương, trả thù anh ấy tôi có thể tha thứ không nói tới, nhưng vì cái gì mạng của tôi cô cũng muốn?"
Còn muốn đem ta đưa đến Châu Phi tư sinh tự diệc?
Ta mẹ nó liền không rõ, rốt cuộc là ta chọc gì đến cô a?
Lương Thi Nhan điên cuồng cười ha ha vài tiếng, nói: "Triệu Mẫn, nếu tôi nói tôi chỉ là ghen ghét cô, cô tin sao? Tôi nói tôi ghen ghét dung mạo vẻ đẹp của cô, ghen ghét gia thế nghịch thiên của cô, ghen ghét cô có một bạn trai khuynh nước khuynh thành, cô tin sao? Ha ha ha......"
Vô luận Triệu Mẫn tin hay không, sự tình chính là như vậy thật đáng buồn.
Khi Lương Thi Nhan thấy Triệu Mẫn cùng với người dùng da mặt của Tiêu Dương ở bên nhau, Lương Thi Nhan trong lòng đã là ghen ghét mãnh liệt như vậy.
Tiêu Dương ở trong mắt Lương Thi Nhan, là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
Tiêu Dương cùng Triệu Mẫn thời điểm đó ở bên nhau, có vẻ lại xứng đôi ở trong mắt Lương Thi Nhan.
Dường như chỉ có Triệu Mẫn là mới xứng với người thông minh cấp bật như Tiêu Dương, ở thời khắc đó Lương Thi Nhan chính là người tự cao không ai bì nổi, lại thấy một màng như vậy điều bị ghen ghét làm cho phát cuồng.
Dựa vào cái gì Triệu Mẫn đều không làm gì cả, là có thể có được những thứ tốt nhất trên thế giới.
Tuy rằng sau đó lại biết đó chỉ là Tiêu Dương giả, nhưng sự ghen ghét của con gái một khi đã dâng lên, liền rất khó bị dập tắt, chỉ biết càng diễn càng mãnh liệt hơn.
Triệu Mẫn đối với câu trả lời này tỏ vẻ tương đương cạn lời, mẹ kiếp lớn lên đẹp trách ta được sao?
Gia thế tốt trách ta được sao?
Có cái bạn trai soái khí, trách ta được sao?
Chỉ là...... Này đó lại là nguyên nhân liên tiếp khiến Triệu Mẫn gặp nạn.
Ông trời quả nhiên là công bằng, cho Triệu Mẫn dung mạo hơn người, gia thế nghịch thiên, lại cho Triệu Mẫn gặp nạn nhiều lần, vài lần đều thiếu chút nữa đến mạng cũng mất.
May mắn có Trương Vô Kỵ làm thần bảo hộ bên cạnh, chẳng qua về sau vẫn muốn dựa vào sức lực của chính mình bảo vệ mình.
Chuyện như vậy có thể phát sinh lần đầu tiên, cũng tuyệt đối sẽ có lần thứ hai.
Phía trước Đinh Mẫn Quân, lúc này đây là Lương Thi Nhan.
Chỉ có thể nói, tâm cơ ghen ghét của con gái thật đáng sợ.
Triệu Mẫn cười lạnh nhìn Lương Thi Nhan nói: "Lương Thi Nhan, cô hiện tại lâm vào kết cục này, cô không thấy chút nào ăn năng hối lỗi sao?"
Lương Thi Nhan lại một lần cười ha ha nói: "Ăn năn hối lỗi? Ha ha ha ha...... Đó là thứ gì, tôi không quen biết nó!"
"Vậy người nhà của cô thì sao? Cô một chút cũng đều không để bụng sao? Bởi vì chuyện lần này, bọn họ tất cả mọi người đều bị cô luyên lụy."
"Kia lại như thế nào? Bọn họ xứng đáng! Toàn bộ đều xứng đáng! Tôi bất quá chính là một công cụ liên hôn mà gia tộc bồi dưỡng ra thôi, nếu không phải tôi biết bọn họ chuẩn bị gả tôi cho một ông già sáu bảy chục tuổi, tôi liền đối với bọn họ xem trọng, cha mẹ tôi lại là người làm ra chuyện đó! Ha ha ha...... Người thân? Thân tình? Toàn bộ con mẹ nó chỉ là mơ mộng với tôi mà thôi!"
Giờ khắc này Lương Thi Nhan, tựa như đã phát điên rồi.
Không biết vì sao, Triệu Mẫn đột nhiên cảm thấy Lương Thi Nhan thực thật đáng buồn.
Đột nhiên, Lương Thi Nhan ngưng cười lại, một bộ dáng không sao cả nói: "Triệu Mẫn, hiện tại tôi rơi vào tay các người, cô muốn như thế nào xử trí tôi? Muốn giết muốn đâm, các người cứ tùy ý......"
Dù sao Lương Thi Nhan đã không muốn sống nữa.
Chỉ là, trong đầu gương mặt bình phàm kia vẫn như cũ, không bỏ ra ngoài được
Tiêu Dương!
Tiêu Dương......
Em đời này chuyện hối hận nhất, chính là lúc trước để anh rời đi.
Cho tới bây giờ, cũng chưa được gặp mặt anh lần cuối.
Nếu có thể, chúng ta kiếp sau lại gặp lại đi!
Lương Thi Nhan tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lại không nghĩ tới ngay sau đó...... Chính là cái người cô lưu luyến kia lại xuất hiện.
Là Tiêu Dương.
Hắn tự nhiên tới......
Người trông coi ở ngoài cửa vẻ mặt tự trách nói: "Giáo chủ, không có ngăn được, hắn mang theo súng!"
Trương Vô Kỵ nhìn gương mặt kia chính mình từng dùng qua, giờ phút này lại bị hủy đến mức đó, ánh mắt dâng lên một mạt hàn ý.
Triệu Mẫn đi đến phía sau Trương Vô Kỵ, kinh ngạc nói: "Đây là Tiêu Dương?"
Thiên Nam, Thiên Khánh mấy người thấy Tiêu Dương cầm súng tiến vào một khắc, nhanh chóng ngăn ở trước người Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ lại bàn tay vung lên nói: "Đều lui xuống!"
Thiên Nam mấy người theo lời thối lui đến phía sau Trương Vô Kỵ, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Tiêu Dương kia.
Chỉ cần Tiêu Dương dám động vào cò súng, tuyệt đối sẽ bị lính đánh thuê của Minh Giáo ẩn ở chỗ tối bắn chết.
Tiêu Dương vừa tiến vào, trực tiếp đem súng ném tới trên mặt đất, gương mặt dữ tợn, hiện lên một mạt ý cười.
Tiêu Dương nói: "Tôi tới cũng không có ác ý, chỉ là muốn tới nơi này của các người đón một người."
Nhìn đến gương mặt kia, Lương Thi Nhan một chốc còn không có nhận ra tới, bởi vì hủy dung hủy đến hoàn toàn.
Cả khuôn mặt, điều là sẹo.
Nhưng nghe ra là giọng của Tiêu Dương, Lương Thi Nhan lại là vừa nghe ra tới, ngón tay bắt đầu run rẩy lên.
"Tiêu Dương...... Thật là anh sao?"
Thế nhưng không nghĩ tới, trước khi chết còn có gặp anh ấy một lần.
Không sợ Tiêu Dương bị hủy dung, ở trong lòng cô là như cũ hắn là người đàn ông tốt nhất thế gian.
Tiêu Dương hướng tới Lương Thi Nhan đi qua, nhìn cô thân hình gầy đến chỉ còn da bọc xương, cùng gương mặt kia bị cào đến thảm không nở nhìn, khóe miệng không nhịn xuống, trừu động một chút.
Cái này cô gái điên này, vĩnh viễn đều có bản lĩnh đem chính mình lăn lộn thành như vậy.
Không có ta, cô ấy như thế nào sống tiếp ~!
Tiêu Dương nhìn về phía của cô ánh mắt, không tự giác hiện lên một mảnh thâm tình.
Rồi sau đó nhịn xuống, cái gì cũng chưa nói với Lương Thi Nhan.
Ngược lại đối với Trương Vô Kỵ nói: "Cậu dùng qua gương mặt của tôi, tương đương thiếu tôi một ân tình, cậu cũng đã lăn lộn cô ấy thành thế này, để tôi đưa cô ấy đi như thế nào?"
Trương Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ân tình tôi nhận là thiếu cậu, nhưng không đổi được mạng cô ta! Phải biết rằng cô ta là thiếu tôi đến hai mạng người."
Tiêu Dương nghe vậy, trầm tư trong chốc lát, ngay sau đó nói: "Tôi hiện tại dáng vẻ thế này, cũng làm ra được chuyện gì, bằng không như vậy đi! Thả cô ấy, tôi gia nhận Minh Giáo làm công trả nợ, tôi tin tưởng với năng lực của tôi Giáo chủ Minh Giáo cậu hẳn là để ở trong mắt."
"Đương nhiên có thể!" Giống Tiêu Dương loại thiên tài cấp bậc này, tổ chức như Minh Giáo ở nước ngoài, tuyệt đối là tranh nhau giành về.
Thiên tài! Không có người nào là không thích, không có người nào là không trọng dụng!
Mà vị này, lại tự động đưa tới cửa tới.
Tiêu Dương sắc mặt bình tĩnh nói: "Mười năm như thế nào!"
"Không đủ."
"Hai mươi năm?"
"Vẫn như cũ không đủ!"
"Uy ~~! Tiểu tử, tôi chính là bị thương, diều dưỡng lâu như vậy mới khỏi hẳn, bác sĩ chính là nói, tôi sống nhiều nhất chỉ có thể sống đến ba mươi năm, cậu cũng phải cho tôi tự do mười năm cuối đi chứ!"
Triệu Mẫn nhịn không được xen mồm nói: "Hai mươi năm liền hai mươi năm đi!"
Đối với phong cách hành sự của Tiêu Dương, Triệu Mẫn thực để mắt.
Gặp chuyện không hỏi nguyên nhân, không chào hỏi, cái gì đều không nói cũng không giải thích, trực tiếp thương lượng biện pháp giải quyết.
Quả thực không hổ là thiên tài, không cần làm mấy điều dư thừa khác.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn đều đã lên tiếng nói chuyện, đồng ý nói: "Vậy được rồi! Có thể hỏi cậu một chút, vì cái gì phải làm lớn ra như vậy, hy sinh cứu cái cô gái điên này sao?
Tiêu Dương không ngại Trương Vô Kỵ nói người con gái của mình thích bị điên, bởi vì Lương Thi Nhan thật là rất điên.
Tiêu Dương nói: "Tôi thời điểm sáu tuổi, thiếu chút nữa bị đói chết ngoài đường, là cô ấy đã cứu tôi! Sau đó giao cho người hầu nhà cô ấy, đem tôi nuôi lớn!"
"Ngay từ đầu tôi cũng không phải là thiên tài gì cả, chỉ là cái người không có tiếng tăm gì, cả ngày bị các thiếu gia trong Lương gia nói tôi là con nuôi của người hầu, là Thi Nhan trong lúc vô ý ở thư phòng Lương gia, tìm được một quyển bút ký thất truyền từ lâu, là phương pháp học tập ghi nhớ truyền từ đời trước để lại, Thi Nhan học không được, cũng không muốn cho người của Lương gia học, nên sau đó để cho tôi học, về sau tôi mới có cái danh thiên tài! Tôi sau khi thành niên, diện mạo bình phàm, nhưng cô ấy vẫn như cũ coi trọng tôi, cùng tôi yêu nhau, này đó lý do, đủ sao?"
Thì ra bọn họ trải quan nhiều chuyện như vậy
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi: "Vậy anh về sau lại vì cái gì phải rời khỏi cô ta?"
Nếu không phải bởi vì Tiêu Dương rời đi, Lương Thi Nhan sau lại sẽ biến thành cái dạng này!
Triệu Mẫn tỏ vẻ thực không hiểu, lại nghe Tiêu Dương vẻ mặt bình tĩnh giải đáp nói: "Cô ấy ở Lương gia cứ như là một vật trang trí, bởi Lương gia có cháu trai cùng con trai nên không xem trọng nữ, lại bất quá là bị người của Lương gia bồi dưỡng ra tới thành một quân cờ, cô ấy trong lòng hận người của Lương gia, vẫn luôn muốn thoát khỏi Lương gia, mà tôi rời đi chỉ là muốn ra nước ngoài dùng đầu óc của mình kiếm tiền, sau đó vẻ vang trở về cưới cô ấy, mang theo cô ấy rời khỏi Lương gia, chỉ là sau đó bị một tai nạn sự cố ngoài ý muốn, nên biến thành cái dạng này......"
Thì ra là thế!
Này rõ ràng là một cái câu chuyện tình yêu tốt đẹp, lại phát triển trở thành bi kịch như hiện tại.
Chẳng qua, mọi chuyện đều còn kịp.
Triệu Mẫn đột nhiên nói: "Lương gia tôi đã chơi xong rồi, các người về sau đều không cần để ý, nghe chuyện xưa của các người xong, lòng tôi...... Rất cảm động, tuy rằng thực ngốc, tôi tự nhiên lại đối với người suýt nữa thì hại chết tôi làm tôi cảm động, nhưng tôi lại thật sự bị các người làm cảm động tới rồi, Tiêu Dương...... Lương Thi Nhan, các trước khi rời đi, tôi tổ chức cho hai người một hôn lễ đi!"
Dứt lời, Tiêu Dương đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lương Thi Nhan trực tiếp kinh ngạc buột miệng thốt ra nói: "Triệu Mẫn, cô nói cái gì?"
Là ta nghe lầm sao?
Ngay cả Trương Vô Kỵ đều cảm thấy Triệu Mẫn ngốc.
Bất quá trong lòng lại vô điều kiện tán đồng mọi chuyện Triệu Mẫn làm.
Triệu Mẫn đáy lòng mang theo chua xót, nói: "Lương Thi Nhan, cô không nghe lầm, tôi muốn tổ chức một hôn lễ cho hai người, hôn lễ tôi sẽ không mời nhiều người, chỉ mời vài người mà tôi quen biết đến tham dự thôi, nếu các người không cần, vậy quên đi......"
Lương Thi Nhan nhanh nói: "Cần cần!"
Ta nằm mơ đều muốn gả cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương đáy mắt hiện lên một mạt phức tạp cảm xúc, tận hết sức lực tán thưởng nói: "Triệu Mẫn, gia tộc cổ đại truyền lại đến nay của Thành Đô quả nhiên Triệu tiểu thư, danh bất hư truyền."
Triệu Mẫn lại nói nói: "Đừng khen tôi, tôi cũng không phải thánh mẫu...... Chỉ là tôi vẫn luôn tin tưởng một điều đó chính là, nhân chi sơ tính bản thiện, không có người nào ngay từ đầu chính là hư hỏng, Lương Thi Nhan chính là bị người thân ép trở nên điên cuồng, tàn nhẫn thậm chí biến thái, trong lòng anh vẫn xem trọng, có thể làm cô ta trong khoảnh khắc biến thành ác ma, cũng có thể làm cô ta trong khoảnh khắc biến thành thiên thần..... Có anh ở cạnh, cô ta về sau nhất định sẽ tốt hơn, lưu lại cho cô ta một mạng thì đã sao?"
Nghe vậy, Trương Vô Kỵ đáy mắt hiện lên một mạt tán thưởng!
Không hổ là người con gái Trương Vô Kỵ ta nhìn trúng, lòng dạ cao thượng..... Rộng lớn a!
Nghe vậy, Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan đều trở nên trầm mặc xuống dưới.
Triệu Mẫn phân phó Thiên Nam nói: "Đi cởi trói cho cô ấy đi! Tiêu Dương, các người muốn bao giờ tổ chức, tôi đi chuẩn bị."
"Liền đêm nay đi! Chúng tôi ngày mai liền xuất ngoại."
"Vừa vặn Trương Vô Kỵ ngày mai cũng xuất ngoại, các người cùng nhau đi!"
Trương Vô Kỵ: "......" Mẹ kiếp!
Liền như vậy không thể hiểu được bị an bài ra nước ngoài cùng người đâm mình, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra a?
Nha đầu thúi!
Nội tâm hỏng mất Trương Vô Kỵ ôm Tử Du dạy cô bé hô: "Mẹ hư......"
Tử Du cười hì hì học nói: "Mẹ hư!"
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Ta mẹ nó như thế nào cũng hỏng rồi?
Vốn dĩ ngày mai liền phải rời đi không phải sao! Chỉ là cho anh có thêm hai người bạn đi cùng mà thôi.
Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan tầm mắt bị tiếng nói thanh thúy này hấp dẫn lại đây.
Lương Thi Nhan hiếu kỳ nói: "Đây là đứa bé từ nơi nào toát ra tới?"
Triệu Mẫn tức giận nói: "Còn không phải do cô ban tặng sao, tôi gặp nạn trong núi sâu, gặp được sói là con bé cứu tôi một mạng, không thì tôi bị sói ăn lâu rồi."
Lương Thi Nhan ngượng ngùng nói không ra lời......
Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan thấy Triệu Mẫn không tính toàn chuyện xưa, hiện tại thật đuối lý.
Vốn nên chết không đủ hết tội, Triệu Mẫn lại nguyện ý vì Lương Thi Nhan cùng Tiêu Dương tổ chức một hồi hôn lễ.
Này quả thực so giết Lương Thi Nhan, còn đỡ hơn là sống ấy náy với Triệu Mẫn cả đời, lòng không yên
Mà Tiêu Dương nghe vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên hướng tới Tử Du đi qua.
Tiêu Dương lấy ra một quyển bút ký đưa cho Tử Du, nói: "Đây là kiến thức cả đời của tôi, cộng với phương phát học của Lương gia để lại nhiều đời, sau đó nguyên cứu ra một cuốn bút ký mới, đối với người trưởng thành học không được, lại đối với trẻ con có lợi ích, dựa theo phương thức này học tập, lớn lên về sau nhất định có là thiên tài siêu việt!"
Sau đó, đem bút ký đưa cho Tử Du.
Tử Du không biết đây là thứ gì, vẻ mặt mê mang nhìn về phía mẹ.
Triệu Mẫn đáy lòng vui vẻ, chạy nhanh thế Tử Du nhận lấy nói: "Cảm ơn anh, Tiêu Dương."
Trời đấy có cái này, còn sợ về sau Tử Du về sau không trở thành thiên tài được sao?
Này tuyệt đối là đồ quý!
Tiêu Dương lại nói nói: "Này không thể bù đắp được lỗi lầm của Thi Nhan đối với cô được phần nào, bất quá là qua ra mắt lần đầu gặp thôi, không cần cảm tạ."
"Phải cảm ơn, đúng rồi...... Đêm nay liền tại đây tòa lâu đài này tổ chức hôn lễ ngắn gọn đi, tôi bảo người hầu chuẩn bị một phòng cho hai người nghỉ ngơi, sau đó lại đi chuẩn bị hôn lễ."
"Làm phiền rồi."
Đoàn người ra khỏi tầng hầm ngầm, Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan đi đến gian phòng cho khách trong lầu hai của lâuđài.
Mới vừa vào phòng, Tiêu Dương đã bị Lương Thi Nhan gắt gao ôm lấy, thanh âm nỉ non kêu gọi nói: "Tiêu Dương, anh rốt cuộc đã trở lại."
Tiêu Dương trở tay ôm cô, khóe mắt hình như rơi lệ.
"Nha đầu ngốc...... Nha đầu ngốc......" Trừ bỏ này ba chữ, Tiêu Dương dường như nói không nên lời.
Thiếu chút nữa liền cứu không được trở lại...... Tiêu Dương nếu là tới chậm một bước, Lương Thi Nhan khẳng định liền sẽ mất mạng.
Lương Thi Nhan gắt gao ôm Tiêu Dương, không chịu buông tay, khóe mắt có nước mắt chảy xuống.
Cô nói: "Tiêu Dương, mặt anh......"
"Mặt anh cùng Trương Vô Kỵ không liên quan, cậu ta chẳng qua là trong lúc vô tình biết được anh đã xảy ra chuyện, thời gian gắn không trở lại Thành Đô, mới mô phỏng gương mặt của anh mà dùng."
"Tiêu Dương, là em hiểu lầm bọn họ, em đối bọn họ làm chuyện tàn nhẫn như vậy, thiếu chút nữa liền giết bọn họ, chính là...... Hiện tại này đây tất cả chỉ là hiểu lầm, lòng em rất khổ sở."
"Nha đầu ngốc, đều đã là quá khứ, Triệu Mẫn đã tha thứ cho em."
"Vô dụng, chính là bởi vì cô ấy tha thứ cho em dễ dàng như vậy, em mới khổ sở như vậy...... Có đôi khi em thật hoài nghi Triệu Mẫn có phải là cố tình dễ dàng tha thứ cho em hay không."
Không sai!
Triệu Mẫn là cố tình làm vậy, còn vì Lương Thi Nhan cùng Tiêu Dương chuẩn bị hôn lễ.
Triệu Dương Vương nói qua, chính tay đâm kẻ thù có nhiều cách khác nhau, không nhất định là nợ máu trả bằng máu, không nhất định phải là một mạng đổi một mạng, mà là ép người phải ân hận đến chết.
Có một đống biện pháp lăn lộn người ân hận cả đời, nội tâm cả đời không được bình an.
Nếu thật như vậy dễ dàng buông tha cho Lương Thi Nhan, kia cô liền không phải Triệu Mẫn.
Tiêu Dương nơi nào sẽ không biết chuyện này, chỉ là...... Lương Thi Nhan vốn dĩ đã làm sai, không thể không chịu trừng phạt.
Bất quá có Tiêu Dương ở cạnh, hắn sẽ chậm rãi nói cho cô biết.
Hiện tại chỉ cần Lương Thi Nhan có thể tồn tại, hai người có thể ở bên nhau, là đủ rồi.
.......................................................

[Js-Art] - End of chapter 155

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top