Chương 45: Bắt Cóc Part 4 - Phi Vụ Bão Tố
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Triệu Mẫn Được Phạm Dao Cứu
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Triệu Mẫn theo bản năng nhắm hai mắt lại, lại lần nữa mở mắt ra liền đối diện một thanh niên với đôi mắt hoan mang.
Cô ấy tự nhiên đẹp như vậy......
Tối hôm qua thời điểm bắt đi, là lúc hôn mê trong bóng tối, không thấy rõ.
Lúc này người nọ thực sự bị vẻ đẹp của Triệu Mẫn kinh diễm một phen.
Quả thực có thể nói nhân gian tuyệt sắc.
Triệu Mẫn cảnh giác người trước mắt có chút thuận mắt, nhưng diện mạo bình phàm, trên mặt có một vết sẹo.
Người thanh niên này tuy rằng lớn lên rất tuấn tú, nhưng cả người đều là tản ra hơi thở liều mình bỏ mạng.
Loại người có loại hơi thở thế này Triệu Mẫn có gặp qua, là thời điểm trước kia Thượng Quan Nguyệt Nhi ở câu lạc bộ đêm Đại Đô ở Thâm Quyến hãm hại cô lần đó, người đàn ông lấy súng chỉ vào đầu Trương Vô Kỵ lần đó, cùng người này có hởi thở liều mạng y như nhau.
Chắc đám anh em theo cùng, cũng là một đám bỏ mạng.
Triệu Mẫn đáy lòng không tự giác sợ hãi lên.
Nam thanh niên trên mặt có một vết sẹo này là đại ca của băng nhóm bắt cóc này, tên là Phạm Dao thầm thở dài một câu: "Đáng tiếc."
Rồi sau đó xoay người đi lấy một cái bánh mì, đưa tới bên miệng Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn sắc mặt cứng đờ, nói: "Đại ca, có thể cởi trói để tôi chính mình tự ăn được không."
Triệu Mẫn không có thói quen để người xa lạ đưa tới miệng ăn.
Phạm Dao tỏ vẻ nói: "Không thể."
Triệu Mẫn thất vọng nói: "Vậy được rồi!"
Rồi sau đó Phạm Dao liền lấy bánh mì trong tay, đưa qua cho cô, Triệu Mẫn nhẹ nhàng cắn từng miếng nhỏ.
Triệu Mẫn là rất đói bụng.
Vẫn cố ăn bánh mì để giữ sức.
Phạm Dao nhìn bộ dáng Triệu Mẫn ăn bánh mì, trong mắt lại tối sầm lại.
Loại mỹ nữ cực phẩm nhân gian như thế này, vì cái gì lại bị đưa đến nơi chim không thèm ỉa kia để tự sinh tự diệt.
Thật đúng là đáng tiếc a!
Ở ánh mắt nhìn chăm chú của Phạm Dao, Triệu Mẫn đã căn da đầu ăn bánh mì xong rồi.
Phạm Dao lại chủ động cầm một chai nước khoáng đưa tới miệng Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn uống một hớp lớn, lúc này cô mới cảm giác cả người lại sống lại đây, bắt đầu khôi phục một ít thể lực.
Phạm Dao hỏi Triệu Mẫn nói: "Còn muốn ăn thêm sao?"
"Không cần, tôi đã ăn no, đúng rồi, thật là cảm ơn anh nha đại ca."
"Không cần, chỉ cần cô phối hợp cùng tôi làm xong phi vụ này, mặt khác đều không cần quan tâm."
"Không...... Tôi muốn cảm ơn, là vì khó gặp được bọn bắt cóc có lòng như anh đây."
"Nha? Trước kia còn gặp được bọn bắt cóc khác?"
"Ờ số mệnh tôi nhấp nhô...... Gặp chuyện xui xẻo đặc biệt nhiều." Triệu Mẫn nói những lời này thời điểm, nội tâm là khổ bức.
Phạm Dao cười cười, không nói tiếp.
Triệu Mẫn nhịn không được hỏi: "Có thể nói cho tôi biết, là ai sai các người bắt cóc tôi sao?"
"Xin lỗi, không thể."
Còn xin lỗi......
Mẹ kiếp hiện tại bắt cóc có thư sinh tao nhã như vậy sao?
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Vậy được rồi, ách...... Tôi mặc có một cái áo hơi lạnh, các người có quần áo dư để mặc sao?"
Tự nhiên còn muốn áo để mặc?
Cô gái lớn lên không chỉ đẹp, lại còn biết bảo vệ chính mình.
Phạm Dao khóe miệng không tự chủ được gợi lên một mạt hứng thú tươi cười, nói: "Chỉ có áo của nam, mặc hay không mặc?"
"Mặc!" Mạng nhỏ quan trọng, bằng không bị đông chết thì có thể xong rồi.
Giữ được rừng xanh, thì sợ gì không còn củi đốt.
Chỉ cần còn tồn tại, sẽ có hy vọng.
Phạm Dao đi qua đi cầm lấy một cái áo khoác cùng một cái áo sơ mi đen mặc vào cho cô, sau đó đem áo khoác lên trên người của Triệu Mẫn.
Còn thư sinh lúc khoác áo cách cô xa một mét, Triệu Mẫn thân thể lúc này mới khôi phục một chút ấm áp.
Cảm kích nhìn trước người trước mắt nói: "Cảm ơn."
"Nha? Cô luôn nói cảm ơn tôi, vậy như thế nào mà cảm ơn đây?"
"Ách...... Tôi hiện tại bị các người bắt cóc, cái gì đều làm không được, nếu anh đây chịu thả tôi, tôi liền cảm tạ bằng số tiền lớn."
"Thả cô, đừng nghĩ nhiều, chúng tôi làm nghề này cũng cần đạo đức nghề nghiệp, nếu cầm tiền người khác, cần thiết làm tốt chuyện người đó giao." Bằng không về sau ai còn tìm bọn tôi giao việc.
"Ách, vậy anh muốn tôi như thế nào cảm tạ ý tốt này đây......"
Phạm Dao khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một mạt cười tà, nói: "Bằng không...... Lấy thân báo đáp?"
Triệu Mẫn khóe miệng vừa khéo, mẹ kiếp! Kia vẫn là thôi đi!
Phạm Dao thấy chán chỉ muốn trêu cô, cũng không có thật sự có cái ý xấu gì.
Cảm thấy cô gái này khá thú vị.
Phạm Dao săn sóc cầm một cái gối đầu cho Triệu Mẫn, nói: "Ngủ một lát đi! Thời gian ra nước ngoài còn tới mấy tiếng nữa."
Triệu Mẫn nằm yên thân mình, đầu tựa lên gối, không dám lại nói lời cảm tạ.
Bằng không lại làm người này nói chuyện, lại bảo lấy thân báo đáp thì nghèo từ.
Phạm Dao đột nhiên đi đến chỗ cửa cabin, chuẩn bị đi ra ngoài, tựa như không yên tâm quay đầu lại nói: "Tôi đi nhà vệ sinh, cô thành thật một chút, đừng nghĩ chạy trốn."
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Ta nhưng thật ra là muốn chạy, nhưng tay chân đều bị trói lại, như thế nào mà chạy a?
Muốn hay không cẩn thận như vậy a?
Phạm Dao đi ra cabin, toàn bộ cabin đều trở nên an tĩnh cực kỳ.
Chỉ còn tiếng rầm rú của động cơ máy bay trên bầu trời.
Triệu Mẫn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, cabin thực đơn sơ, chỉ có một cái gường, hẳn là chỗ ngủ của người canh gác đi.
Chính là nhìn khắp nơi, cửa cabin đột nhiên bị mở ra.
Tự nhiên nhanh như vậy liền đã trở lại?
Triệu Mẫn nhanh nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân hướng tới cô tới gần.
Cabin trống trải thấy một thiếu nữ nằm cạnh bao bố ngủ.
Tóc hỗn độn đầu tựa trên gối, thoạt nhìn có chút chật vật.
Người đi vào không phải Phạm Dao mà là, đàn em hỏi chuyện khi nảy.
Người nọ nhìn đến Triệu Mẫn kia một khắc, đáy mắt hiện lên một mạt dâm tà.
Nghĩ thầm đường đi còn đài, không bằng đưa mỹ nữ ra hưởng thụ cùng anh em.
Cực phẩm đại mỹ nữ như vậy, hưởng thụ nhất định thực hăng hái đi?
Hắn suy nghĩ bậy bạ hướng tới Triệu Mẫn đi tới......
Triệu Mẫn bị hắn chạm vào kia một khắc, đôi mắt xôn xao mở một chút, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt này.
Đầu tóc màu vàng, thoạt nhìn lưu manh vô cùng, đôi mắt hiện ra một tia dâm tà.
Mẹ kiếp này lại là ai? Không phải người kia a!
Hắn muốn làm cái gì?
Triệu Mẫn kinh hoảng nhìn hắn nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Người đàn ông thấy cô tỉnh, sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn đến đôi mắt đẹp kia kinh tâm động phách, trái tim đều bắt đầu bùm bùm nhảy dựng lên.
Quá đẹp a!
Người đẹp như vậy vì sao không ăn a!
Hắn khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một mạt tàn ác tươi cười, nói: "Không muốn làm cái gì, vốn dĩ muốn đưa người đẹp đi nước ngoài chơi cùng anh em bọn tôi, lúc này đây lại luyến tiếc."
Người đẹp như vậy, không bằng mình ta chiếm đi!
Lão đại lúc này không ở đây, trước chơi lại nói sau.
Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu cởi áo khoác của Triệu Mẫn ra.
Triệu Mẫn kinh hô: "Ngươi muốn làm gì? Đừng chạm vào ta!"
Người đàn ông này lại nơi nào nghe được trên tay động tác không ngừng.
Triệu Mẫn sắp bị hù chết, mẹ kiếp ta tay chân bị trói chặt, liền giãy giụa đều là hy vọng xa vời.
Chỉ có lớn tiếng kêu cứu nói: "Cứu mạng a! A a a...... Ngươi cái này súc sinh, đừng chạm vào ta, tránh xa ta ra!"
Muốn chết thật mà a!
Lão nương bị bắt cóc một sự kiện chưa đủ khổ sao?
Mẹ nó ngươi không thể học tính thư sinh của lão đại nhà ngươi một chút sao?
Một hai phải như vậy đối với ta sao.
Người đàn ông nghe thấy cô kêu lớn tiếng, sợ đem lão đại kêu lại đây, vội duỗi tay bưng kín miệng Triệu Mẫn, cảnh cáo nói: "Kêu cái gì mà kêu? Trên máy bay này toàn là người của bọn ta, cô cảm thấy kêu sẽ có người tới cứu sao?"
Đương nhiên, phải kêu lão đại của các người thư sinh như vậy, nhìn đến ngươi như vậy đối với ta, nhất định sẽ không đứng nhìn a!
Miệng bị bưng kín, lời nói đều nói không ra được.
Người đàn ông mặt khác một bàn tay, tiếp tục cởi áo của cô.
Cởi xong áo khoác cùng áo sơ mi khoác bên trong, Triệu Mẫn còn mặc một cái áo thun tay dài cổ cao, hắn đáy mắt hiện lên một tia bực bội.
Mẹ kiếp cô gái này tay chân điều bị chói chặc không có cách nào cởi đồ tiếp a!
Đúng rồi, đoản đao......
Dùng đoản đao cắt, nhất định sẽ thực kích thích......
Như vậy nghĩ, hắn thật sự lấy đoản đạo ra cắt xé áo của cô.
Đao thực sắc bén, chỉ chốc lát sau liền đem áo cổ áo liền cắt ra, nhưng vẫn chưa có cắt hết áo trên người Triệu Mẫn.
Mẹ nó cầm thú!
Triệu Mẫn tuyệt vọng hô lớn: "Cứu mạng! Ai đó tới cứu cứu tôi với!"
Triệu Mẫn không muốn bị cái người ghê tởm này khinh bạc.
Quá ghê tởm.
Người đàn ông quát: "Câm miệng! Kêu một tiếng nữa lão tử kết thúc mạng nhỏ của cô!"
Giọng Triệu Mẫn kêu cứu đột nhiên im bặt......
Triệu Mẫn nói: "Ngươi mẹ nó có ngon liền một đao kết liễu lão nương! Lão nương cho dù chết cũng không cần bị một người kinh tởm như ngươi làm nhục."
Người đàn ông bị lời nói của Triệu Mẫn chọc giận, giơ tay hướng tới cô đánh một cái tát đi qua.
Triệu Mẫn mặt bị đánh đến đỏ, lại không rảnh lo đau đớn, tiếp tục chọc giận hắn nói: "Ngươi con mẹ nó cũng không nhìn gương xem, nhìn xem chính mình lớn lên cái gì đức hạnh, một đôi mắt như cầm thú, ghê tởm chết đi được!"
Người đàn ông thiếu chút nữa không bị lời này làm tức chết, cầm lấy đao kề trên cổ uy hiếp nói: "Câm miệng! Nói thêm câu nữa làm hư hứng thú của lão tử, tin hay không lão tử một đao thành toàn cho cô?"
Lão nương lại cứ không tin.
Chỉ cần hắn không tiếp tục cắt áo của ta, chính là liều mạng ta cũng dám.
Đến nỗi giết ta? Có khả năng sao?
Nhiệm vụ của bọn họ là đưa ta ra nước ngoài không phải sao?
Triệu Mẫn tiếp tục chọc giận hắn nói: "Lão nương còn phải nói, ngươi mẹ nó lớn lên xấu còn không cho người ta nói? Trưởng thành thì có cái đầu tóc như lông chó cấm đuôi bò, quả thực xấu đến kinh người không phải sao!"
Người đàn ông sắt mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một đạo sát khí!
Hắn bình sinh hận nhất chính là ai nói mình xấu.
Hắn bỗng nhiên đem đao chuyển dời đến trên mặt Triệu Mẫn.
Lưỡi đao lạnh lẽo ở trên da thịt chính mình, Triệu Mẫn cả người cứng đờ.
Mẹ kiếp đây là muốn hủy dung của ta sao?
Người đàn ông kia cảm giác được thân thể cô cứng đờ, cười lạnh nói: "Quả nhiên cô gái khắp thiên hạ đều giống nhau, đều là muốn khuôn mặt...... Cô gái, lại nói một câu, lão tử liền vẽ hoa trên mặt của cô."
Triệu Mẫn: "......" Mẹ nó!
Có ngon liền giết lão nương luôn đi!
Chẳng qua, so với bị hủy gương mặt, Triệu Mẫn vẫn là cảm thấy con gái trinh tiết tương đối quan trọng.
Cả người ta, cả trái tim, toàn bộ thân thể đều là của Trương Vô Kỵ.
Trừ bỏ anh ấy ở ngoài, ai cũng đều không cho chạm vào.
Triệu Mẫn bỗng nhiên nhắm mắt lại, một bộ dáng thề sống chết nói: "Có giỏi thì làm đi, lão nương không sợ!"
"Ai da ~! Nhưng thật ra cái tính tình kiên cường như vậy, gương mặt nhỏ như hoa như ngọc này ai là nỡ ra tay." Hơn nữa, ai nguyện làm hư khuôn mặt của một cô gái?
Hắn bỗng nhiên đao ném xuống, bắt đầu tiếp tục xé rách áo trên người của cô.
Ở khoảng cách gần, người đàn ông này rốt cuộc nhịn không được hôn lên môi cô.
Triệu Mẫn nhanh chóng đem đầu uốn éo, tránh thoát cái hôn đó.
Người đàn ông kia cũng không tức giận, bắt hôn lên cổ cô.
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy cả người đều đã tuyệt vọng, ghê tởm...... Quả thực quá ghê tởm.
Quả thực sống không bằng chết
Trương Vô Kỵ, anh ở đâu mau đến cứu em......
Bỗng nhiên, cabin cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Là Phạm Dao đi đến, thấy cảnh tượng bên trong, hắn cả người nháy mắt trở nên bạo lều.
Trực tiếp đi qua đi đem Chu Hồng Võ một chân đá bay.
Chu Hồng Võ trên mặt sàn lăn hai vòng mới hồi phục tinh thần lại, nhìn đến lão đại ánh mắt âm trầm, dáy lòng khiếp sợ.
Lại một bộ dáng không sao cả nói: "Đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy, anh lại một mình giấu đi, cũng không chia sẻ cùng anh em."
"Ngu ngục! Chu Hồng Võ đây là nhiệm vụ được giao, có thể bị cậu phá hư sao?"
"Không giống nhau a! Dù sao đem cô ta đến nước là là hoàng thành nhiên vụ! Bị anh em chơi cũng không mất một khối thịt nào."
Phạm Dao cười lạnh nói: "Tôi như thế nào giáo huấn các người? Bất luận là nhiệm vụ như thế nào, cũng phải tuân thủ quy định của bang phái đưa lên trên đầu, không tuân thủ sẽ không nhận được tiền."
"Lão đại, chúng ta chỉ là nhận việc làm thôi, không muốn sống là được, còn phải tuân thủ quy định này đó, còn không phát lương làm sao mà được a!"
"Cút đi!"
Chu Hồng Võ không cam lòng nói: "Lão đại, anh xem chuyện em làm mới bắt đầu, anh cho em làm xong rồi đi."
"Cút! Lập tức ngay lập tức! Lại ngỗ nghịch ý lão tử , lão tử đem cậu ném xuống máy bay."
"Đừng đừng đừng...... Lão đại bớt giận, em đây liền đi, liền đi......" Chu Hồng Võ lui đi ra ngoài, đáy mắt lại tràn đầy một trận không cam lòng.
Chu Hồng Võ đi ra ngoài đem tin trên máy bay có mỹ nữ nói ra, một đám anh em khác máu bên ngoài máy bay, vừa nghe nói có tuyệt sắc đại mỹ nữ trên máy bay, đều bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Cũng có chút không tin hỏi: "Thực sự có người đẹp như vậy?"
Chu Hồng Võ nói: "Tôi nói với mấy người các cậu! Tôi lớn như vậy rồi, cũng chưa từng thấy qua ai đẹp như vậy, quả thực là cực phẩm a!"
"Hồng Võ cậu lừa gạt ai, nếu thật là người đẹp, cậu làm gì còn không ăn mà khoe ra với chúng tôi."
"Tôi ăn a! Nhưng lão đại đã trở lại, đem tôi đuổi ra ngoài."
"Thật sự là đẹp đến như vậy? Lão đại mới luyến tiếc?"
"Tuyệt đối là thật, không tin trong chốc lát giữa tới thời gian ăn trưa, các cậu tự đi mà xem."
"Được."
Trong cabin, Triệu Mẫn nghiêng thân mình đưa lưng về phía Phạm Dao, đem da thịt bị bại lộ che khuất.
Phạm Dao trầm mặt cở áo khoác của chính mình đi qua khoác cho Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn đưa lưng về phía hắn, nói lời cảm tạ nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."
"Không cần, là tôi quản giáo anh em không tốt"
"Chưa đưa tôi tới nơi các người muốn đến, anh vẫn luôn canh giữ bên người tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Đi WC cũng đừng rời khỏi!"
"......"
"Tôi có thể hứa với anh, nếu nhiệm vụ lần này của các người không hoàn thành, tôi bị người giải cứu thành công, như vậy tôi sẽ tha cho anh một mạng." Chỉ tha cho người này, những người khác đều phải chết!
Mẹ nó.
Quả nhiên dám phi lễ ta!
Chu Hồng Võ phải không?
Tên khốn kiếp Chu Hồng Võ!
Lão nương nguyền rủa ngươi bị thiên lôi đánh xuống mười tám tần địa ngục, chết không tử tế! Khốn nạn!
Triệu Mẫn vừa mới dưới đáy lòng nguyền rủa xong, không trung liền truyền đến một trận bạo vang.
Là tiếng sấm chớp vang lên liên tiếp.
OMG!
Đây là miệng quạ trong truyền thuyết sao, nguyền rủa linh nghiệm?
Nhưng mẹ kiếp máy bay gặp giông bão không phải sẽ xảy ra chuyện sao?
Cabin Phạm Dao nghe một trận sấm chớp cũng kinh người, đứng ở tại chỗ đáy mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa.
Chỉ chốc lát sau, cửa cabin bị đẩy ra
Một trong những người thân cận của Phạm Dao, tên Triệu Nhất Thương vào bẩm báo nói: "Lão đại, Tiền Nhị Bại nói máy bị sét đánh trúng hư động cơ bay rồi, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cần thiết đáp khẩn cấp xuống, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Phạm Dao bàn tay vung lên nói: "Lập tức đáp đi, mặt khác thông báo toàn bộ anh em đeo dù tùy thời cơ nếu nguy hiểm thì nhảy."
"Vâng, lão đại." Triệu Nhất Thương cung kính lui đi ra ngoài.
Phạm Dao đi qua đi cởi trói cho Triệu Mẫn, lấy quần áo mới giúp cô mặt vào, rồi sau đó cảnh cáo nói: "Trong chốc lát nếu là nhiễu loạn, cô cũng không được chạy trốn."
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Tôi một cô gái có thể chạy đi nơi nào được a!"
Trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại ngăn không được hưng phấn.
Nhảy dù Triệu Mẫn chính là nhảy qua một lần, có kinh nghiệm cũng không sợ hãi.
Chỉ hy vọng trong chốc lát máy bay thật sự xảy ra chuyện, có thể để Triệu Mẫn có cơ hội nhảy dù, như vậy cô liền có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mẹ kiếp máy bay lại hạ cánh an toàn.
Còn đáp xuống ở bên trong một cái thôn hẻo lánh đến chim không thèm ỉa.
Triệu Mẫn bị Phạm Dao trói tay lại, sợ dây thừng dài một khúc còn lại buộc vào tay Phạm Dao, Phạm Dao đi qua xem xét máy bay hư hỏng đến mức nào.
Dọc theo đường đi, Triệu Mẫn bị những đàn em của Phạm Dao nhìn đến da đầu tê dại.
Tâm bắt đầu thình thịch nhảy lên, Triệu Mẫn đột nhiên đối với Phạm Dao nói nói: "Có thể phiền anh không rời khỏi tôi, được không!"
Phạm Dao nghe vậy, ánh mắt âm lãnh nhìn lướt qua nhóm thủ hạ chung quanh, những người đó vội thu hồi tầm mắt, không dám nhìn lại.
Triệu Mẫn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Mẫn bị đưa đến một cái căn phòng dựng bằng gỗ tạm bợ, Phạm Dao liền phải đi ra ngoài, Triệu Mẫn vội mở miệng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tên anh là gì sao?"
"Tôi họ Phạm tên Dao."
"Được...... Anh muốn đi đâu?"
"Giữa trưa, đi lấy ít đồ ăn đến cho cô."
"Được, cảm ơn."
Phạm Dao xoay người rời khỏi nhà gỗ đi ra ngoài, an bài mấy người mình tin tưởng canh giữ ở cửa, phân phó trừ bỏ hắn ở ngoài, bất luận kẻ nào đều không được đi vào.
Chu Hồng Võ cùng một đám anh em co đầu rụt cổ, đáy mắt tràn đầy không cam lòng nói: "Các người đều thấy không? Quá đẹp đi?"
"Đẹp, đích xác quá đẹp, nói là nhân gian cực phẩm cũng không khoa trương."
"Hơiss ~! Mỹ nhân liền bị lão đại hưởng thụ một mình, một chút đều không quan tâm sống chết của anh em chúng ta." Chu Hồng Võ bắt đầu tận hết sức lực châm ngòi nói.
"Nói không chừng lão đạo không hưởng thụ đâu, chỉ là không muốn vi phạm nhiệm vụ của cố chủ giao mà thôi!"
"Trời đất! Mấy cậu cảm thấy lão đại không phải đàn ông sao, mỹ nữ đẹp như vậy lại không động tâm?"
"Lão đại đối với phụ nữ hình như không quan tâm."
"Đó là vì không gặp được cực phẩm không phải sao! Cô gái kia đẹp như vậy, lại thanh thuần như vậy, lão tử vừa thấy liền chảy nước bọt."
"Tôi cũng vậy"
"Kia làm sao bây giờ?"
"Không bằng......" Chu Hồng Võ mấy người lập kết hoạch phản lại Phạm Dao.
Có người lại không đồng ý nói: "Không được! Lão đại đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta không thể làm như vậy."
"Bị ngu a! Phản hắn, chính chúng ta làm lão đại, về sau kiếm tiền chúng ta chia, cái cực phẩm mỹ nữ kia chúng ta dùng."
Mấy người đều bắt đầu suy nghĩ bậy bạ...... Lâm vào trầm tư.
Trên thế giới này trừ bỏ tiền tài bên ngoài, chỉ còn lại người đẹp là có thể dẫn đắt họ đi sai đường.
Giữa trưa mấy người ăn cơm trưa, tụ nhau rút đầu gần nhà gỗ.
Trên bầu trời còn sét đánh trời còn đổ mưa, máy bay cũng sửa sắp xong, nhưng một chốc đều đi không được.
Tấm ván gỗ phòng trong, Triệu Mẫn ngồi cuộn người trong một góc.
Phạm Dao trước sau như một trông coi ở bên cạnh Triệu Mẫn, hai người đều nhàm chán, nhịn không được nổi lên ý nói chuyện phiếm.
Là Triệu Mẫn mở đầu, cô hỏi: "Làm nghề này, có phải hay không nhất định sẽ gặp nhiều tai nạn?"
Phạm Dao trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cũng không phải mỗi lần đều như vậy."
"Ha hả, đó chính là bởi vì gặp tôi mới xui xẻo."
"Không tính là xui xẻo, máy bay tới gần tối là sửa xong, chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát, chỉ cần đem cô đưa đến nơi cần đến, chúng tôi có thể lấy tiền chạy lấy người."
"Có tiện lộ ra một chút không, nhiệm vụ của mấy người là muốn đưa tôi đi nơi nào á?"
"Dân bản xứ ở Châu Phi."
Ta lặc cái đi!
Quả thật là muốn cho ta tự sinh tự diệt sao?
"Sau đó đâu?"
"Sau đó? Đó chính là chuyện của cô, sống hay chết là dựa vào cô."
Nơi đó không có tín hiệu, hàng năm mất mùa, hạn hán hầu như là thổ đân cùng dân chạy nạn mới đến đó.
Muốn sống sót, rất khó.
Triệu Mẫn lại một chút cảm giác đều không, Trương Vô Kỵ cùng cha nhất định sẽ đến cứu ta.
Ta hiện tại yêu cầu làm chính là bảo đảm chính mình an toàn, chờ đợi bọn họ nghĩ cách tới cứu viện.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trở nên có chút trầm mặc.
Trong bất tri bất giác, Triệu Mẫn ngủ rồi.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Phạm Dao nói: "Vào đi."
Rồi sau đó Chu Hồng Võ vẻ mặt ân cần đi đến, nói: "Lão đại, máy bay sửa được rồi, Nhị Bại bọn họ mời anh qua xem một chút, nói có chuyện muốn tìm anh thương lượng."
"Đã biết, tôi lập tức đi qua đó."
"Vâng, lão đại, em đây đi trước a!"
Chu Hồng Võ vừa xoay người, khóe miệng liền gợi lên một mạt cười thực hiện được.
Chờ lão đại vừa đi, ta là có thể đem kế hoạch thực hiện.
Phạm Dao xoay nhìn Triệu Mẫn, đi qua cởi áo khoác trên người chính mình, dấp lên người cô.
Đối với cô gái này, Phạm Dao trong lòng luôn là nhịn không được sẽ sinh ra thương tiếc.
Yên lặng nhìn thoáng qua Triệu Mẫn sau đó xoay người liền đi.
Hình như Phạm Dao vừa đi, Chu Hồng Võ cùng vài người liền xuất hiện ở ngoài cửa, nói: "Anh em mấy cậu vất vả, giúp đại ca trông coi cả ngày! Trời hơi lạnh đi uống chút rượu cho ấm người không?"
Hai người canh cửa do dự trong chốt lát, nhưng vừa nghe nói có rượu ngon, liền bắt đầu sinh ra hứng thú.
......................................................
[Js-Art] - End of chapter 145
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top