Chương 36: Trương Vô Kỵ Bị Với Cách Ly Triệu Mẫn
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Hai Nhân Vật Phúc Hắc Ở Chung Nhà
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Trong lòng Lục Vân Hi đây cũng là một cậu bé đáng thương, từ nhỏ liền không có cha mẹ......
Mà Mộc Tương Vân vợ Lục Vân Hi, đối với chuyện Ân Tố Tố còn sống hoàn toàn không biết gì cả, đột nhiên không biết từ đâu toát ra đứa cháu trai, bà biểu hiện có chút lãnh đạm.
Bởi vì giống như hào môn đại tộc ở Thành Đô, cháu ngoại của em trai hay anh trai cũng là có quyền được kế thừa gia tộc.
Mộc Tương Vân là lo lắng đứa cháu ngoại ngày sẽ làm ảnh hưởng sự kết vị của Lục Cảnh Dương.
Trương Vô Kỵ đem hết thảy đều xem ở trong mắt, đáy lòng cảm thấy có chút châm chọc.
Bất quá ông ngoại cùng chú lại đều là người tốt.
Trương Vô Kỵ cười đáp lại Lục Vân Hi nói: "Gia gia con cũng nói con lớn lên giống mẹ......"
Chính ở chung đang hòa hợp, Lục Cảnh Dương cánh tay cõng cặp sách đi vào cửa Lục gia.
Hắn nhìn đến Trương Vô Kỵ kia một khắc, trên mặt biểu cảm tràn đầy kinh ngạc.
Ta lặc cái đi!
Ai có thể nói cho ta biết, Trương Vô Kỵ vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong nhà của ta hay không?
Còn có cái nguyên nhân gì mà hắn ta lại hòa hợp với cha mẹ và gia gia ta?
Lục Thiên Viên thấy Lục Cảnh Dương đã trở lại, vội giới thiệu nói: "Cảnh Dương, mau tới đây, đây là biểu đệ, em trai của con......"
Lục Cảnh Dương: "......" Mẹ kiếp!
Thế giới này lại trở nên huyền huyễn phải không?
Trương Vô Kỵ là tình địch lớn nhất của ta, không gì sánh nổi......
Nhưng gia gia hiện tại tự nhiên nói, hắn là biểu đệ, em trai ta.
Trương Vô Kỵ nhưng thật ra không sao cả, ngay từ đầu sẽ biết.
Trương Vô Kỵ thực tự nhiên chào hỏi nói: "Hello...... Lục Cảnh Dương."
Lại không chịu kêu hắn là biểu ca, hay anh trai.
Kỳ thật hai người cùng tuổi, Lục Cảnh Dương chẳng qua so với Trương Vô Kỵ lớn hơn mấy tháng mà thôi.
Bất quá tuổi tác không nói được gì, chính là yếu điểm là Lục Cảnh Dương đối Trương Vô Kỵ làm ra những chuyện kia, quá phúc hắc.
Lục Cảnh Dương vẻ mặt kinh ngạc nói: "Gia gia, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lục Thiên Viên giải thích nói: "Cảnh Dương, đây là con trai của cô con, từ Thâm Quyến tới."
Ta đương nhiên biết Trương Vô Kỵ là từ Thâm Quyến tới.
Ta cũng biết ta có người cô, chính là lại chưa từng gặp qua.
Nhưng mẹ kiếp Trương Vô Kỵ vì cái gì lại biến thành con trai của cô ta?
Thật đúng là liền làm không rõ......
Lục Cảnh Dương tiếp tục kinh ngạc nói: "Gia gia, xác định chính là con trai ruột của cô của con? Xét nghiệm ADN chưa?"
Không phải hàng giả đi?
Lục Thiên Viên hung tợn trừng mắt nhìn Lục Cảnh Dương liếc mắt một cái, nói: "Nói hươu nói vượn cái gì đâu? Trương Vô Kỵ cùng cô Tố Tố của con cùng một khuôn mặt khắc ra, có thể lầm sao?"
"Nhưng gia gia...... Vậy người cũng không thể thiếu cảnh giác, khoảng thời gian trước còn có người ở trường học con dùng mặt nạ còn đâu!"
Trương Vô Kỵ: "......" Không sai cái kẻ biến thái kia chính là ta.
Thực tốt!
Lục Cảnh Dương!
Nói ta biến thái phải không?
Trương Vô Kỵ bỗng nhiên đem tầm mắt chuyển hướng Lục Thiên Viên, hơi mang ủy khuất nói: "Ông ngoại, Lục Cảnh Dương cậu ta không muốn nhận con, cũng đừng cưỡng cầu."
Lục Thiên Viên nhíu mày nói: "Như thế nào liền bình thường? Các con chính là thân anh em bà con, có quan hệ huyết thống."
Trương Vô Kỵ tiếp tục nói: "Ông ngoại, ông biết chuyện của con cùng Mẫn Mẫn đi! Cũng biết cậu ta cũng thích Mẫn Mẫn đi?"
Lục Thiên Viên trả lời: "Biết."
Lục Cảnh Dương bỗng nhiên có dự cảm bất thường, nhưng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
"Kia ông ngoại, biết Lục Cảnh Dương đối với con làm chuyện gì sao?"
"Nhưng thật ra không có nghe nói qua, như thế nào? Hai đứa giao đấu?"
"Không sai, Lục Cảnh Dương cấu kết đối thủ một mất một còn của con ở Thâm Quyến, không biết từ nơi nào lấy ra bom thuốc nổ, đem toàn bộ cơ nghiệp ba đời Trương gia của con trong một đêm toàn bộ nổ tung huỷ hoại hết......"
Nghe vậy, toàn bộ phòng khách Lục gia đều trở nên an tĩnh không thôi.
Chỉ còn lại có Lục Thiên Viên đang ở nơi đó thở không được......
Bởi vậy có thể thấy được, Lục Thiên Viên tức giận đến có bao nhiêu tàn nhẫn.
Lục Cảnh Dương hung tợn trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ liếc mắt một cái, mẹ kiếp đột nhiên cảm thấy tiểu tử này sinh ra chính là chuyên môn tới khắc ta.
Đoạt người ta thích không nói tới, hiện tại còn muốn tới đoạt người thân của ta.
Mắt thấy gia gia càng tức càng tàn nhẫn, Lục Cảnh Dương vội tiến lên giải thích nói: "Gia gia, đừng nghe cậu ta nói bậy, con không có đã làm những cái chuyện đó."
Lục Thiên Viên hét lớn: "Cái gì kia cậu ta? Đó là biểu đệ con, em trai con!"
"Dạ dạ dạ, là biểu đệ, con nhận, con nhận chính là, gia gia ngàn vạn đừng nóng giận, tức điên thân thể thật ra không có chỗ gì tốt."
Lục Thiên Viên cảm xúc lúc này mới hòa hoãn một ít, bất quá vẫn là cả giận nói: "Những cái đó sự thật là con làm?"
"A...... Không phải."
"Rốt cuộc có phải hay không? Không thừa nhận hoặc gia gia tự đi tra."
"Ách...... Gia gia, muốn hay không nghiêm túc như vậy a!"
"Cần thiết điều tra rõ, nếu là con làm, con cần thiết cùng em trai xin lỗi."
Lục Cảnh Dương là cháu trai cưng của ta, ta đích thân ta nuôi dạy, có thể nói là cưng chiều trong tay.
Nhưng Trương Vô Kỵ cũng là con trai của cháu gái ta yêu quý nhất sinh ra, tuy rằng mới gặp nhau không nhiều ít cảm tình, nhưng là lại đáy lòng đau lòng cho thằng bé.
Tuổi nhỏ liền không có cha mẹ, còn đau lòng sinh bệnh tự kỷ.
Lục Thiên Viên không tự giác liền thiên vị cho Trương Vô Kỵ.
Lục Cảnh Dương nhíu mày nói: "Gia gia, em trai mới tới người liền bất công?"
"Ta không có! Lục Cảnh Dương, con tiểu tử thúi, ta ngày thường là như thế nào dạy con? Đàn ông con trai dám làm dám nhận!"
Lục Cảnh Dương nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, mới nói nói: "Thuốc nổ là con cung cấp, nhưng ra tay là phá hư cơ nghiệp Trương gia không phải con......"
Đây là sự thật.
Lê Đình muốn thuốc nổ, ta liền cho hắn, đến nỗi Lê Đình muốn làm cái gì, ta một mực không muốn biết.
Ta mục đích chỉ là cho Trương Vô Kỵ một chút giáo huấn, làm hắn biết khó mà lui, chủ động rời xa Mẫn Mẫn.
Trương Vô Kỵ thấy không sai biệt lắm, cũng không thể gần nhất xuất hiện liền đem Lục Cảnh Dương thằng nhãi này chọc tới tàn nhẫn, Trương Vô Kỵ ta cũng không phải là đèn cạn dầu.
Lại còn đang ở địa bàn của Lục Cảnh Dương.
Trương Vô Kỵ đúng lúc mở miệng nói: "Tính, ông ngoại, đều đi qua nên bỏ qua đi......"
Lục Thiên Viên lại không vui, nói: "Cần thiết xin lỗi."
Lục Cảnh Dương ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn liếc mắt Trương Vô Kỵ một cái, ngay sau đó khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một mạt tính kế tươi cười.
Hắn nói: "Gia gia đừng nóng giận, con xin lỗi."
Rồi sau đó xoay người nhìn về phía Trương Vô Kỵ, tràn ngập chân thành nói: "Em trai đừng để ý, phía trước đều là ca ca anh sai...... Về sau bảo đảm không như vậy đối với em nữa."
Trương Vô Kỵ: "......" Ca ca cái lông gà a!
Hơn có mấy tháng, liền cùng lão tử tự xưng ca ca?
Như thế nào không chết đi?
Hơn nữa, đừng tưởng rằng ta đây không hiểu câu này?
Ý tức là về sau cùng nhau đấu tiếp!
Trương Vô Kỵ ta sợ hắn mới là lạ.
Trương Vô Kỵ cười nói: "Vậy là tốt rồi! Tôi hiên tại chính là mới có thêm một ông ngoại, cậu muốn tính kế với tôi, tôi liền tùy thời đi tìm ông ngoại cáo trạng!"
Lục Cảnh Dương: "......" Mẹ kiếp!
Có ngon cùng lão tử đơn độc tử chiến.
Mẹ nó trước kia như thế nào không phát hiện? Tiểu tử này cũng này cũng phúc hắc!
Lục Thiên Viên thấy hai người ở chung hòa thuận, cười nói: "Rồi rồi rồi, về sau hai đứa chính là anh em trong nhà, muốn nâng đỡ lẫn nhau thì được, không được ở phía sau tính kế nhau thì tốt"
Lục Cảnh Dương bỗng nhiên cười nói: "Gia gia, người nhìn xem biểu đệ, em trai đây đều không kêu con là anh trai a, quả thực quá mức không lễ phép."
Trương Vô Kỵ: "......" Được lắm tên chết bầm Lục Cảnh Dương!
Quả nhiên công khai công kích lão tử!
Ta chờ.
Trương Vô Kỵ đi đến bên người Lục Thiên Viên nói: "Ông ngoại, cậu ta đối con làm những cái chuyện đó, làm con nhất thời không tiếp thu được, kêu không ra khỏi miệng cũng là bình thường."
Nói xong, Trương Vô Kỵ khiêu khích nhìn thoáng qua Lục Cảnh Dương.
Lục Cảnh Dương thấy vậy, nhịn không được mắt trợn trắng......
Ấu trĩ!
Lục Thiên Viên cảm thấy Trương Vô Kỵ nói rất có đạo lý, rốt cuộc Cảnh Dương tiểu tử kia phía trước đích xác làm chuyện có lỗi với người ta.
Làm nhà người ta cũng hư mất, đó là cái khái niệm gì?
Lục Thiên Viên đột nhiên nói: "Cảnh Dương, chuyện này thật là con làm không đúng, cho nên ta sẽ cho con một cái nhiệm vụ."
Lục Cảnh Dương đột nhiên lại một lần nữa dâng lên một cổ dự cảm bất thường.
Lục Cảnh Dương nhíu mày hỏi: "Gia gia, cái nhiệm vụ gì?"
"Em trai con hiện tại đối với con có thành kiến, con yêu cầu phải tỉnh ngộ, tiêu trừ thành kiến mà em trai sinh ra đối với con, gia gia đây cho con thời gian một tuần, làm em trai con sửa lời lại, nếu không những thứ mà con sở hữu, toàn bộ đình chỉ hết còn thẻ và xe khóa hết."
Lục Cảnh Dương: "......" Ta đi!
Gia gia quả nhiên là có cháu ngoại liền bắt đầu bất công sao với cháu nội sao?
Trước kia chỉ có gia gia chỉ có một đứa cháu, nơi nào mà như vậy bất công với ta?
Trương Vô Kỵ tiểu tử này quả nhiên là ông trời phái tới khắc ta!
Mẹ nó.
Lục Cảnh Dương hung tợn trừng mắt nhìn liếc mắt Trương Vô Kỵ một cái, lại thấy trên mặt Trương Vô Kỵ tràn đầy biểu cảm vui sướng khi người gặp họa là chính mình.
Trong lòng quả thực giận sôi máu.
Mộc Tương Vân phía trước đi an bài người hầu chuẩn bị bữa tối, lúc này vội xong rồi, thông báo mọi người nói: "Bữa tối đã chuẩn bị xong."
Lục Thiên Viên tâm tình tốt, bàn tay vung lên nói: "Đi thôi, ăn cơm đi! Hôm nay chúng ta một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên."
Trong lòng lại tiếc nuối, thiếu cháu cưng và cháu rể cùng em trai.
Vậy mới xem như là một nhà chân chính......
Ăn qua bữa tối, Lục Thiên Viên tự mình an bài phòng cho Trương Vô Kỵ sát bên phòng Lục Cảnh Dương.
Đó là phòng ở dĩ vãng của Triệu Mẫn khi tới Lục gia chơi ở qua đêm.
Lục Cảnh Dương lập tức liền không vui, nói: "Đó là phòng chuẩn bị riêng cho Mẫn Mẫn, dựa vào cái gì cho cậu ta ở."
Lục Thiên Viên trừng mắt nói: "Con cảm thấy Mẫn Mẫn lớn như vậy rồi? Còn sẽ đến nhà của chúng ta ở qua đêm sao?"
Trương Vô Kỵ nhưng thật ra rất vui lòng, nói: "Con không ý kiến."
Lục Cảnh Dương nơi nào chịu, tiếp tục phản bác nói: "Dù sao chính là không được, hơn nữa...... Biểu đệ một đứa con trai, ở phòng của con gái, cũng không tốt lắm đâu?"
Trương Vô Kỵ chạy nhanh nói: "Sẽ không a!"
Phòng của Mẫn Mẫn ở còn đâu!
Ta rất vui lòng ở.
Lục Cảnh Dương nhíu mày nói: "Bên trong màu tường khăn trải gường đều là màu tím nhạt, liền đến gường cũng là kiểu công chúa, cậu xác định muốn ở!"
"Tôi xác định cùng với khẳng định......"
"......" Mẹ kiếp!
Thật là phải bị tiểu tử này làm tức chết rồi.
Lục Thiên Viên chen vào nói nói: "Vô Kỵ nếu là không thích phòng con gái, có thể đổi cái phòng khác."
Trương Vô Kỵ cười nói: "Không có việc gì, con có thể ở được."
"Ta đây bảo người hầu bảo đổi khăn trải gường với màu chăn gối đi?"
"Không cần ông ngoại......"
"Vậy được rồi! Tùy con." An bài bọn họ ở tại phòng cách vách, là bồi dưỡng tình cảm anh em cho họ.
Lục Cảnh Dương lại vẫn là không vui, nói: "Gia gia, bằng không con đem phòng của con cho em trai ở! Con ở phòng kia."
Trương Vô Kỵ: "......" Lông gà.
Lục Thiên Viên nói: "Đừng phiền toái, được rồi, cứ như vậy đi! Vô Kỵ con trước đi trong phòng nhìn xem, có cái gì yêu cầu thêm vào, thì nói với người hầu trong nhà! Về sau nơi này chính là nhà của con."
Dứt lời, Lục phu nhân sắc mặt lập tức liền khó coi.
Cho rằng chỉ là tới ở vài ngày, không nghĩ tới tự nhiên lại là ở lại luôn.
Kia Cảnh Dương về sau địa vị ở Lục gia......
Lục Cảnh Dương không muốn ngỗ nghịch gia gia, trực tiếp xú một khuôn mặt dẫn đầu đi lên lầu.
Trương Vô Kỵ khóe môi treo lên một mạt ý cười, cùng mấy người đánh thanh chào, cũng lên lầu.
Người hầu đưa Trương Vô Kỵ đến phòng của Triệu Mẫn ở trước đây tại Lục gia.
Vừa đi tới cửa, Trương Vô Kỵ liền thấy Lục Cảnh Dương tự nhiên ở bên trong phòng.
Hắn đem trên chăn gối màu tím nhạt, chuẩn bị lấy đi......
Trương Vô Kỵ sắc mặt biến đổi, đi vào đi nói: "Cậu làm cái gì?"
Lục Cảnh Dương tức giận nói: "Đây là đồ của Mẫn Mẫn, dựa vào cái gì phải cho cậu ngủ?"
Trương Vô Kỵ đi qua đi một phen kéo lấy cái chăn, cười lạnh nói: "Mẫn Mẫn nhà tôi, đồ của em ấy tôi như thế nào không thể dùng?"
"Ai nói Mẫn Mẫn của nhà cậu."
"Lục Cảnh Dương, Mẫn Mẫn trong lòng chỉ có ai, cậu là rõ ràng hơn ai khác!"
"Thì tính sao? Mẫn Mẫn đến cuối cùng tuyệt đối là của tôi." Cho dù là Trương Vô Kỵ xuất hiện, Lục Cảnh Dương cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
"Ha hả, Lục Cảnh Dương, tôi phát hiện con người cậu kỳ thật rất tự phụ! Luôn thích đem mọi chuyện đều kế hoạch tốt đến như vậy, một tư thế nhất định phải thuộc về mình, nhưng cuối cùng cậu làm được đến sao?"
Lục Cảnh Dương cười lạnh nói: "Không thử xem cậu làm sao có thể biết được?"
Nói, trên tay bắt đầu dùng sức, muốn đem cái chăn từ trong tay Trương Vô Kỵ lấy ra.
Trương Vô Kỵ nơi nào chịu.
Hai người bắt đầu kéo cái chăn, lực đạo đều không nhỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, lửa văng khắp nơi.
Ai đều không nhường ai.
Chỉ chốc lát sau công phu, chỉ nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng cái chăn bị xé rách.
Ngay sau đó, cái chăn bị xé rách thành hai nửa.
Hai người sắc mặt đều bắt đầu phiếm hắc.
"Lục Cảnh Dương!"
"Trương Vô Kỵ!"
"Cậu muốn chết!"
"Cậu mới tìm chết, Trương Vô Kỵ cậu đến nhà tôi, rốt cuộc có cái âm mưu gì?"
"Không có âm mưu, tôi trừ bỏ ông ngoại cùng chú Lục ở ngoài các người Lục gia tất cả tôi đều không xem trong mắt."
"Cậu có ý gì?"
"Ý tứ chính là, tôi đối với vị trí thừa kế cùng tài sản Lục gia, không có hứng thú chút nào!"
"Phải không? Trương Vô Kỵ...... Cậu tốt nhất nói được thì làm được."
"Tôi Trương Vô Kỵ cũng không nuốt lời!"
Lục Cảnh Dương thật sâu nhìn Trương Vô Kỵ một cái, nghẹn một bụng khí, cầm cái chăn bị xé rách một nữa đi ra khỏi phòng.
Trương Vô Kỵ nhìn trong tay dư lại một nửa của cái chăn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Lục Cảnh Dương không chừng cùng mẹ cậu ta giống nhau, cảm thấy ta là tới Lục gia là muốn cùng cậu ta tranh quyền vị trí người thừa kế này.
Nhưng thực tế thượng, một cái Lục gia nho nhỏ, Trương Vô Kỵ nơi nào để mắt đến?
Sáng sớm hôm sau.
Hai người đều dậy sớm để đi học.
Trương Vô Kỵ đi đến ban công trên phòng, nhìn ngoài phòng phong cảnh đẹp, lười biếng duỗi eo một cái.
Mà vừa lúc này, Lục Cảnh Dương cũng xuất hiện ở trên ban công phòng cách vách, cũng dựa theo thói quen thường ngày, thói quen tính duỗi cái eo lười.
Hai cái phòng là song song, ban công cũng là song song.
Vì thế --
Hai người lười eo đều duỗi đến một nửa, liền thấy đối phương.
Lần lượt sửng sốt, ngay sau đó hai người nhìn nhau phát ghét.
Cảm giác sáng sớm tâm tình tốt liền bị hủy.
Eo cũng không duỗi, hai người ném cho nhau một cái ánh mắt ghét bỏ, về tới phòng, bắt đầu tắm rửa mặt đánh răng.
Đi vào Lục gia ngày đầu tiên, Trương Vô Kỵ cảm giác không thích ứng.
Bất quá cũng may có phòng ngủ của Mẫn Mẫn an ủi đi.
Mẫn Mẫn hôm nay hẳn là sẽ đi học đi?
Rốt cuộc có thể gặp mặt.
Woh oh...... Thật nhớ Mẫn Mẫn nhà ta ghê a!
Rửa sạch sau đó đi xuống lầu.
Lục Cảnh Dương giờ phút này nhìn Trương Vô Kỵ trên người mặt đồng phục của học viện Đế Quốc University giống chính mình trên lầu đi xuống bộ dáng khốc khốc.
Khuôn mặt còn lớn lên như vậy yêu nghiệt.
Lục Cảnh Dương thẳng xem đến Trương Vô Kỵ siêu cấp không vừa mắt.
Không có việc gì tìm cớ nói: "Cậu đến muộn, nhà của chúng tôi có luật đều 7 giờ rưỡi bắt đầu ăn bữa sáng."
Một câu "Nhà của chúng tôi" liền đem Trương Vô Kỵ biết thành người ngoài rõ ràng.
Trương Vô Kỵ lại không để bụng nói: "Được, tôi về sau sẽ chú ý."
Lục Thiên Viên nhíu mày nói: "Vô Kỵ vừa mới tới, không cần hà khắc như vậy."
Lục Cảnh Dương nhịn không được mắt trợn trắng nói, dùng lời nói miệng lưỡi đùa giỡn nói: "Gia gia người không phải chú trọng quy củ sao? Như thế nào? Em trai vừa tới liền vứt quy củ sang một bên?"
Lục Thiên Viên tức giận nói: "Tiểu tử thúi, nói hươu nói vượn cái cái gì đâu! Đối với hai đứa, lão nhân ta công bằng."
"Đã biết đã biết, gia gia nhanh ăn đi! Bữa sáng sắp lạnh nguội luôn rồi."
"Ờ, ăn xong hai đứa cùng nhau đi học, nhớ rõ ở đến trường học còn phải chiếu cố em trai, còn có nhiệm vụ ta giao, con cần thiết hoàn thành."
Làm Trương Vô Kỵ kêu ta biểu ca chuyện này?
Ta sớm quên mất không phải sao!
Lục Thiên Viên lại tiếp tục cảnh cáo nói: "Làm không được liền tịch toàn bộ tài sản của con?"
Lục Cảnh Dương vẻ mặt nghẹn khuất nói: "Đã biết, thưa gia gia."
Hôm nay đi trường học, nhất định làm tiểu tử Trương Vô Kỵ kia đẹp mặt!
Trương Vô Kỵ thấy vậy vui sướng khi người gặp họa là Lục Cảnh Dương ăn xong bữa sáng, cùng Lục Cảnh Dương cùng nhau ra cửa mở cửa xe thể thao của từng người đi.
Trương Vô Kỵ lái Bugatti Divo.
Lục Cảnh Dương lái Lamborghini Aventador.
Hai người mặt ngoài đều là không phản ứng đối phương, nhưng lại âm thầm lại phân cao thấp, ở trên đường đến học viện Đế Quốc hứng thú đua xe nổi lên.
Đều là siêu xe thể thao đẳng cắp, tốc độ bay nhanh.
Tốc độ chẳng phân biệt trên dưới, hình như là đồng thời tới trường học.
Mà lúc này, xe Bugatti Divo màu hồng crôm của Triệu Mẫn cũng vừa vặn đến trường học, từ trên xe đi xuống tới.
Rất xa liền thấy xe của Trương Vô Kỵ cùng xe Lục Cảnh Dương cũng ngừng ở cổng trường, khóe miệng không tự giác gợi lên một mạt ý cười.
Hiện tại hai người kia là quan hệ anh em bà con còn đâu!
Thật đúng là tạo hóa trêu người a!
Trương Vô Kỵ dừng xe lại, liền thấy Triệu Mẫn.
Cổng trường lui tới người nhiều như vậy, nhưng Trương Vô Kỵ chính là ở trong đám người liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô, nhanh đi đỗ xe.
Đang muốn hướng tới Triệu Mẫn đi đến, liền thấy bên người cô đột nhiên toát đi ra bốn vệ sĩ áo đen, vẻ mặt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ......
Trương Vô Kỵ khóe miệng không khỏi gợi lên một mạt cười khổ tới.
Chú Triệu này thật đúng là phòng ta như phòng cướp mà.
Nhưng thật ra Lục Cảnh Dương, thực thuận lợi liền tới bên cạnh Triệu Mẫn, cùng cô chào hỏi nói: "Mẫn Mẫn, chào buổi sáng."
Triệu Mẫn khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười, cố ý nói: "Hey, biểu ca chào buổi sáng ~~!"
Biểu ca......
Lục Cảnh Dương hiểu ngay ý trong lời đó, khóe miệng không khỏi vừa khéo.
Mẫn Mẫn đây là đi theo Trương Vô Kỵ kêu ta biểu ca?
Ta lặc cái đi!
Nha đầu này tuyệt đối là bởi vì sự tình lần trước, cố ý chọc giận ta.
Lục Cảnh Dương cười khổ nói: "Mẫn Mẫn, đừng nháo......"
Triệu Mẫn nhướng mày nói: "Tôi không nháo a! Lục Cảnh Dương, về sau tôi liền kêu anh là biểu ca."
"Triệu Mẫn!" Lục Cảnh Dương cảm giác chính mình sắp hỏng mất.
"Tôi liền phải như vậy kêu, anh không muốn nghe cũng đừng tới tìm tôi."
Rồi sau đó đối với Trương Vô Kỵ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, xoay người đi vào học viện.
Bốn vệ sĩ theo sát sau đó.
Ai tới gần Triệu Mẫn đều được, chính là Trương Vô Kỵ thì không được.
Càng quá phận chính là, Trương Vô Kỵ đi lớp 1 năm 3 lúc sau, phát hiện chỗ ngồi của chính mình bị dọn đến cách bàn Triệu Mẫn ít nhất xa ba mét.
Bàn học lẻ loi một gốc, Trương Vô Kỵ bị ngồi một mình.
Trương Vô Kỵ không khỏi đem tầm mắt dừng ở trên người Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn bất đắc dĩ hướng tới Trương Vô Kỵ nhún vai, tỏ vẻ cô cũng không có biện pháp.
Cha không có cho ta học tại nhà đã là may mắn nhất rồi.
Di động cũng không tịch thu.
Vệ sĩ hiện tại cũng không phải Thiên Nam hay Thiên Khánh, chỉ là thay đổi vệ sĩ mà Triệu Mẫn ra lệnh là không làm theo mà thôi, chỉ nghe lời mình Triệu Dương Vương an bài.
Nhưng Thiên Nam bọn họ vẫn là lưu lại âm thầm bảo hộ cô.
Cái chiêu này của Triệu Dương Vương, tương đương hoàn toàn chặt đứt liên lạc của Trương Vô Kỵ với Triệu Mẫn.
Gặp mặt lại không thể tiếp xúc, liền lời nói đều không cho nói, mẹ kiếp cũng thật là đủ rồi.
Trương Vô Kỵ cũng là vẻ mặt nghẹn khuất bộ dáng bất cần đời.
Lục Cảnh Dương biết được tin tức, vui sướng vô cùng khi người gặp họa là Trương Vô Kỵ.
Diệp Tiểu Chiêu khốc khốc một khuôn mặt đi tới lớp 1 năm 3, uể oải ỉu xìu ngồi xuống vị trí của chính mình, ai cũng không phản ứng tới.
Triệu Mẫn không thể hiểu được nói: "Đây là làm sao vậy?"
Ân Ly thế Diệp Tiểu Chiêu giải thích nghi hoặc nói: "Không biết, từ ngày đó sau khi cậu rời khỏi câu lạc bộ Shangri-La đêm đó, cậu ấy cũng cùng Mã Lực cùng nhau rời đi, ngày hôm sau đi học không nói lời nào, liền biến thành cái dạng này."
"Ách...... Đây là bị Mã Lực cự tuyệt sao?"
"Không biết a!"
Lúc này Diệp Tiểu Chiêu rốt cuộc nhịn không được nói chuyện, Diệp Tiểu Chiêu nói: "Không sai, tôi bị cự tuyệt."
Triệu Mẫn có chút không tin, Mã Lực nếu đã vì Tiểu Chiêu mà đến Thành Đô, còn vì cái gì cự tuyệt cậu ta a?
Rồi sau đó liền nghe thấy Diệp Tiểu Chiêu tiếp tục vẻ mặt khổ bức nói: "Tôi đáng thương a! Tôi không ai muốn, tôi muốn tiếp tục làm cẩu độc thân......"
Đây là thật sự bị cự tuyệt?
Triệu Mẫn ở trong lòng đồng tình Diệp Tiểu Chiêu ba giây.
Rồi sau đó tiếp tục nghe Diệp Tiểu Chiêu ở nơi đó oán giận nói: "Tôi bị cự tuyệt lúc sau, đến tìm người bạn thân nhất gọi điện thoại than vãng, quả nhiên liền đến điện thoại cũng không nghe a, làm tôi khóc cũng chưa có chỗ khóc."
Triệu Mẫn giải thích nói: "Ách...... Kia gì, tôi bị cha tôi nhốt lại."
Diệp Tiểu Chiêu lúc này mới khôi phục chính hình, kinh ngạc nói: "Chú Triệu vì sao muốn nhốt cậu a? Cậu làm sai chuyện gì sao?"
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Nói ra thì rất dài, vẫn là đừng hỏi."
Hai ngày này phát sinh chuyện quá kịch tính, cũng quá cẩu huyết, Triệu Mẫn không muốn nói, càng không để người ngoài biết thêm.
Tuy rằng Diệp Tiểu Chiêu là bạn thân nhất, không xem như người ngoài.
Nhưng Triệu Lục hai nhà phát sinh những việc này đều chưa bao giờ lộ ra với gia tộc thứ ba, xem như chuyện gia tộc riêng tư, không tiện lộ ra.
Thấy Triệu Mẫn tự nhiên không nói, Diệp Tiểu Chiêu lại khôi phục lại bộ dạng muốn chết không muốn sống kia.
Lại một lần cảm thán nói: "Tôi đáng thương a! Tôi không ai thích a, tôi muốn tiếp tục làm cẩu độc thân......"
Dứt lời, liền nghe thấy cửa phòng học truyền đến một giọng nam lạnh băng: "Em xác định?"
Diệp Tiểu Chiêu tìm theo tiếng nhìn lại, cả người đều trợn tròn mắt.
Nhắm mắt lại mở mắt ra, vẫn là người kia, chứng minh Diệp Tiểu Chiêu ta không thấy hoa mắt.
Mã Lực, anh ấy thực sự tới Thành Đô học ở học viện Đế Quốc University......
Nói luôn ở bên cạnh ta, anh ấy quả nhiên nhanh như vậy liền làm được, đi tới bên cạnh ta.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 136
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top