Chương 33: Cẩu Huyết Hay Cẩu Lương
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Câu Trả Lời Của Mã Lực Với Diệp Tiểu Chiêu
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Triệu Mẫn bước vào trong nhà, chính là thấy Triệu Dương Vương âm trầm ngồi trên sô pha phòng khách.
Trong nhà người hầu đều cố tình giảm thấp sự tồn tại của chính mình.
Không khí giằng co vô cùng.
Cha đây là làm sao vậy?
Triệu Mẫn vẻ mặt nghi hoặc đi đến bên người Triệu Dương Vương ngồi xuống, lại nghe ông nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Đứa con bất hiếu! Con quỳ xuống cho ta!"
Triệu Mẫn hoảng sợ, nhíu mày nói: "Cha à, người rốt cuộc làm sao vậy? Cha đừng có làm con sợ!"
Triệu Dương Vương chưa từng có cùng Triệu Mẫn nổi giận một trận lớn như vậy.
"Quỳ xuống!"
"Con càng không quỳ! Con không làm sai cái gì, vì sao con phải quỳ xuống?"
"Nha đầu thúi, còn không có làm sai? Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn là cha mẹ của Trương Vô Kỵ, con vì cái gì không có nói cho cha biết?"
"......" Cha tự nhiên đã đều đã biết?
Cha rõ ràng hứa không tra xét, lại vẫn là trộm đi tra xét.
Chính là, Trương Vô Kỵ là con của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố thì liên quan gì đến ta?
Cha vì cái gì lại phát hỏa với ta lớn đến như vậy?
Nhìn Triệu Dương Vương vẻ mặt phẫn nộ, Triệu Mẫn vẻ mặt mê mang.
Cái khó ló cái khôn nói: "Cha à, người trước bớt giận đi a! Con quỳ, con quỳ là được không phải sao! Bất quá, con uống hơi nhiều rượu, muốn đi WC xong sau đó lại quỳ được không?"
Triệu Dương Vương bị tức cười, cả giận nói: "Còn không mau cút đi!"
Cái nha đầu thúi con!
Liền phải là lão nhân ta tức còn chọc cười.
Triệu Mẫn như được đại xá, nhanh chóng hướng tới lầu hai phòng chính mình chạy nhanh.
Lên tới phòng móc di động ra gọi cho Hoàng Dung Tĩnh.
Bởi vì Triệu Mẫn biết bà nội Dung biết mọi chuyện.
Bởi vì là đêm khuya, điện thoại vang lên vài tiếng mới được nghe.
Một được nhấc máy Triệu Mẫn liền gấp không chờ nổi hô: "Bà nội Dung, cứu mạng con a!"
Điện thoại đầu kia, Hoàng Dung Tĩnh mới vừa tỉnh ngủ, bị những lời này của Triệu Mẫn làm kinh sợ, vội vàng hỏi: "Mẫn Mẫn, đây là làm sao vậy?"
"Bà nội Dung, cha con biết chuyện Ân Tố Tố là mẹ Trương Vô Kỵ rồi, còn mới vừa nổi giận một trận lớn bắt con quỳ xuống!"
Điện thoại kia đầu, Hoàng Dung Tĩnh trầm mặc.
Haizz, nên tới vẫn là phải tới.
Triệu Mẫn vội la lên: "Bà nội Dung, này rốt cuộc là chuyện như thế nào a? Chính là chết cũng phải làm con chết minh bạch a!"
Triệu Mẫn đều cảm thấy thực không thể hiểu được.
Hoàng Dung Tĩnh nhíu mày nói: "Nha đầu thúi, chết cái gì? Chuyện này có chút phức tạp, muốn nói thì phải nói từ năm mẹ và anh trai của con xảy ra chuyện!"
"Gì? Còn cùng mẹ và anh Bảo Bảo của con có liên quan?"
"Không sai, mẹ của Trương Vô Kỵ là vị hôn thê ở Thành Đô của cha con năm đó, mẹ Trương Vô Kỵ chính là là cháu gái cưng của Lục Thiên Viên, hôn ước của Ân Tố Tố và cha con giống như là hôn ước của con và Lục Cảnh Dương, con chỉ xem Lục Cảnh Dương như an trai, còn cha con chỉ xem Ân Tố Tố như em gái."
Ta đi!
Tự nhiên cẩu huyết như vậy.
Mẹ của Trương Vô Kỵ tự nhiên thành vị hôn thê của cha ta.
Này cũng quá kinh người đi.
Hơn nữa, Ân Tố Tố quả nhiên là cháu gái của Lục Thiên Viên? Như vậy mà tính tới Trương Vô Kỵ cùng Lục Cảnh Dương chính là quan hệ anh em bà con?
Trời đất!
Triệu Mẫn đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên huyền huyễn.
Tỏ vẻ tiếp thu vô năng!
Triệu Mẫn nói: "Kia sau đó thì sao?"
"Sau lại đó Ân Tố Tố đi Thâm Quyến học, bị cha con hủy hôn sự, bị một chút tổn thương từ gia tộc, sau đó gặp được Trương Thúy Sơn phải lòng rồi cưới về Trương gia bất chấp sự phản đối trong nhà, này đó đều là chuyện cũ, không đề cập tới cũng được!" Nhắc tới chuyện cũ của mẹ Triệu Mẫn, Hoàng Dung Tĩnh kiềm lòng không được đau lòng lên.
"Vậy cha của con rốt cuộc phẩn nộ là vì cái gì đâu? Con không rõ."
"Mẫn Mẫn, ta hiện tại sắp nói cho con biết, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt biết chưa."
"Được." Mẹ của Trương Vô Kỵ thiếu chút nữa đính hôn với cha của chính mình tin tức này cũng nghe được rồi, còn có cái gì là Triệu Mẫn ta còn không tiếp thu được?
Hoàng Dung Tĩnh trầm mặc trong chốc lát, lựa lời mà nói, rồi sau đó mới nói nói: "Mẫn Mẫn, năm đó mẹ của con chết anh trai gặp tai nạn, có liên quan đến cha mẹ của Trương Vô Kỵ."
Dứt lời, Triệu Mẫn đáy lòng căng thẳng.
Không phải đâu!
Muốn hay không cẩu huyết như vậy?
Chẳng lẽ là cha mẹ Trương Vô Kỵ hại chết mẹ ta?
Nếu là như vậy, ta cùng Trương Vô Kỵ có khả năng liền vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Triệu Mẫn giọng run rẩy nói: "Bà nội...... Dung, nhưng nếu thật là như vậy, kia vì cái gì cha con lại đồng ý cho con và Lục Cảnh Dương đính hôn với nhau?"
"Này không giống nhau, cha của con tính tình kỳ cục, nói cổ hủ cũng không cổ hủ, nói rõ đi, cũng không rõ, cha con đối nhân sử thế kỳ lạ! Ân Tố Tố là con gái Ân Thiên Chính, mà ông ta là em trai ruột của Lục Thiên Viên cho nên, Ân Tố Tố là cháu gái nhà Lục gia, còn Lục Vân Hi mới là con trai của Lục Thiên Viên nên nợ của ai tính lên người đó! Hơn nữa, Triệu gia cùng Lục gia là trăm năm thế gia, ở tổ tiên mấy đời trên đã có hôn ước, năm đó vì Lục Thiên Viên không có con gái nên hôn sự được đặt lên cháu gái là Ân Tố Tố, hôn sự không thành lúc sau, lại lập hôn ước mới là con với Lục Cảnh Dương."
Ta đi!
Kia nếu là ta cùng Lục Cảnh Dương còn không có thành hôn ước, có phải về sau ta và Lục Cảnh Dương lập gia đình có con lại phải lập hôn ước?
Hôn nhân phong kiến quả thật là hại chết người a!
Lỡ như con của ta về sau lại không thích con của Lục Cảnh Dương thì sao a?
Nhưng Triệu Mẫn vẫn là không hiểu, tiếp tục dò hỏi: "Bà nội Dung, kia năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Chính là...... Mẹ và anh trai con gặp tai nạn giao thông, xe gây tai nạn kia là xe của Trương Thúy Sơn với Ân Tố Tố, bất quá cũng nói không rõ, năm đó người nhà Triệu gia đuổi tới thời điểm, thấy chính là như vậy, anh trai và mẹ con...... Máu đổ khắp đường, Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố đầu va vào kính, hôn mê bất tỉnh, hai chiếc xe đều được báo là hỏng nặng."
Trời a!
Triệu Mẫn dáy lòng giống như là khơi dậy tần lớp giông bão, hoàn toàn vô pháp tiêu hóa được cái tin tức này.
Cha mẹ Trương Vô Kỵ lái xe tông chết mẹ ta?
Ông trời một hai phải cùng Triệu Mẫn ta đùa một trận lớn như vậy sao?
Khó trách cha ta biết tin Ân Tố Tố là mẹ Trương Vô Kỵ, lại phát hỏa lớn như vậy.
Mà giờ phút này, Trương Vô Kỵ chỉ sợ là cái gì cũng không biết đi!
Cảm giác bọn họ chính là hai cái người vô tội.
Trương Vô Kỵ ngàn dặm xa xôi tới Thành Đô tìm kiếm tin tức cha mẹ, thật vất vả mới có tin tức, vừa hội ngộ nhận lại nhau, rồi lại xuất hiện loại tình huống sét đánh này.
Cái này làm cho hai người bọn họ về sao phải như thế nào mà tự xử?
Trong lòng đột nhiên trở nên tâm phiền ý loạn.
Triệu Mẫn rất muốn khóc.
Nếu thật là cha mẹ Trương Vô Kỵ, là người hại anh trai bị thương hại mẹ ta chết, như vậy...... Mẹ kiếp Triệu Mẫn ta có phải hay không phải đi giết Trương Vô Kỵ báo thù cho mẹ ta a?
Nghĩ vậy, Triệu Mẫn bỗng nhiên lại có chút dở khóc dở cười.
Bảo ta đi giết Trương Vô Kỵ, còn không bằng một đao kết thúc chính mình.
Haiss, đi một bước tính một bước đi!
Hiện giờ vẫn là chạy nhanh đi dập tắt lửa giận của cha, cha tuổi cũng đã lớn, lúc này sợ là bị ta làm tức giận đến không nhẹ.
Tức điên thân thể thì không tốt.
Triệu Mẫn đối với điện thoại nói: "Bà nội Dung, con đều đã biết, cha con hiện tại thực tức giận, con đi hống ông ấy hết giận đã......"
"Được, đi con đi trấn an cha con đi! Đúng rồi...... Ngàn vạn đừng đem chuyện ta nói với con nói cho cha con biết, bằng không cha con cùng ta không để yên."
Triệu Mẫn cười khổ nói: "Đã biết, bà nội Dung ngủ ngon!"
Cắt đứt điện thoại, Triệu Mẫn vẻ mặt đưa đám đi xuống lầu.
Đối với tin tức vừa mới biết đến, vẫn là rất khó tiếp thu.
Mọi chuyện như thế nào liền biết thành như thế này đâu?
Triệu Mẫn ta như thế nào liền biến thành kẻ thù không đội trời chung với Trương Vô Kỵ đâu?
Chỉ cảm thấy tạo hóa thật đúng là quá trêu người a!
Bất quá......
Triệu Mẫn vẫn là như cũ không hận được Trương Vô Kỵ.
Mười mấy năm trước, anh ấy vẫn là đứa bé, có thể biết được cái gì?
Thấy Triệu Mẫn xuống dưới, Triệu Dương Vương tức giận nói: "Đi WC lâu như vậy sao?"
Triệu Mẫn rầu rĩ đi qua đi, đột nhiên ghé vào trong lòng ngực Triệu Dương Vương lên tiếng khóc rống lên.
Triệu Dương Vương bị dọa một cái, ta còn chưa có xử lý gì con mà?
Làm sai lại khóc.
Bất quá tuy rằng thực phẫn nộ, nhưng vẫn là bị Triệu Mẫn khóc đến mềm lòng.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Mẫn liền khóc đến thở hổn hển.
Triệu Dương Vương tay không tự giác chụp chụp phía sau lưng Triệu Mẫn, thanh âm hòa hoãn nói: "Đây là làm sao vậy? Như thế nào lại khóc như vậy, cha đâu có trách con nữa?"
Triệu Mẫn thanh âm nức nở nói: "Cha à, con lúc trước không biết sao lại thế này, vừa mới đi trên lầu gọi điện thoại hỏi bà nội Dung, bà mới đem mọi chuyện nói với con, ô ô ô...... Sự tình như thế nào sẽ biến như thế này?"
Ta cùng Trương Vô Kỵ mới gặp lại nhau được có một ngày mà thôi.
Hai người thật vất vả trải qua nhiều chuyện như vậy mới có thể gặp lại nhau.
Hiện tại lại biến thành tình trạng như thế này.
Triệu Mẫn trong lòng là thật sự rất thương tâm, cũng rất khó tiếp thu những việc này thật.
Triệu Dương Vương nghe vậy, hít thật sâu thở dài một hơi.
Mẫn Mẫn dùng tình quá sâu, một chốc lát khẳng định không tiếp thu được chuyện này.
Bất quá vô luận là như thế nào, ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý để con gái của mình kết giao với con trai của Ân Tố Tố.
Tuy rằng cũng không có chứng cứ xác thực, nhưng ngày hôm đó, thời điểm người Triệu gia ta tới, xác thật là xe của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố tông vào xe của vợ con ta.
Con trai ta nằm viện vợ ta mất, vợ chồng Trương Thúy Sơn hôn mê, biến thành người thực vật.
Rồi sau đó Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn bị người của Lục Thiên Viên giành lấy cướp đi mất, Triệu Dương Vương muốn báo thù, muốn điều tra rõ ràng chân tướng, một chút cơ hội đều không có.
Chuyện này làm Triệu Dương Vương nghẹn khuất mười mấy năm.
Liền đến giao tình cùng Lục Thiên Viên mười mấy năm cũng bỏ, anh em tốt như Lục Vân Hi cũng không xem trong mắt tình cảm bạn bè dần nhạt phai.
Hôn ước của Triệu gia và Lục gia là của tổ tiên ở trên truyền đời để lại, cũng không thể không thèm tuân theo.
Hào môn đại tộ giống như bọn họ, thứ được tôn trọng nhất chính là lời hứa.
Nếu bằng không, lại như thế nào mà đem đứa con gái duy nhất, gả đi đến Lục gia đâu?
Cũng có thể nói Lục Cảnh Dương là thân phận không tồi, là thật lòng đối với Triệu Mẫn, bằng không Triệu Dương Vương cũng không đồng ý hôn sự này.
Triệu Mẫn hiện tại khóc đến không kềm chế được, Triệu Dương Vương cũng không biết nên như thế nào khuyên.
Đây cũng là con bé đáng thương, tuổi nhỏ liền mất đi mẹ.
Haizz!
Triệu Dương Vương chỉ là ngồi vỗ vỗ nhẹ phía sau lưng Triệu Mẫn trấn an, không nói một câu.
Triệu Mẫn thanh âm nức nở nói: "Cha à...... Kế tiếp cha có phải hay cha là không cho phép con và Trương Vô Kỵ qua lại?"
Triệu Dương Vương cả giận nói: "Vô nghĩa!"
Triệu Mẫn tiếp tục khóc lóc kể lể nói: "Cha à, người đều có thể không giận chó đánh mèo với Lục gia, vì cái gì liền không thể cũng không giận chó đánh mèo với Trương Vô Kỵ đâu!"
"Vô nghĩa! Máu đang chảy trên người Trương Vô Kỵ là của Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn, con cảm thấy cha nên làm sao?"
"Nhưng mà......"
"Mãn Mẫn, đừng có nhưng mà, chuyện này không cần thương lượng, con không thích Lục Cảnh Dương, cha có thể đổi người khác, nhưng Trương Vô Kỵ thì tuyệt đối không được."
Liền tính Triệu Dương Vương đang âm thầm quan sát ghi điểm Trương Vô Kỵ, nên cảm thấy đáng tiếc, nhưng với tình huống hiện tại cũng không có khả năng.
Triệu Mẫn khóc lớn nói: "Nhưng con chỉ thích mình Trương Vô Kỵ! Con chỉ thích mình anh ấy a!"
"Mẫn Mẫn, tắm rửa ngủ đi! Cha tuổi đã lớn, không còn dùng được, lời nói của con nghe cũng không vào đi tai nữa, haizz!"
Triệu Dương Vương nói xong câu đó, đứng lên.
Triệu quản gia đỡ Triệu Dương Vương cùng nhau lên lầu.
Triệu Mẫn biết đây là hoàn toàn không có đường sống để mà thương lượng, ngồi ở trên sô pha tiếp tục khóc.
Vẫn luôn khóc đến mệt mỏi, mới lên lầu tắm rửa ngã vào trên gường.
Muốn gọi điện thoại cho Trương Vô Kỵ, lại phát hiện, điện thoại Triệu Mẫn đặt ở tủ đầu gường đã bị người mang đi mất.
Không cần tưởng, khẳng định là Triệu Dương Vương vì ngăn cản Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ qua lại, mới tịch thu.
Triệu Mẫn lại lấy điện thoại dự phòng ở trong tủ, lại phát hiện cũng không có luôn.
Ta lặc cái đi!
Cha đây là muốn ép ta vào đường cùng a!
Triệu Mẫn ra khỏi phòng hướng ra ban công đứng định hóng gió trời, liền phát hiện phía dưới ban công có tám vệ sĩ canh gác đêm......
Đây là liền đến lén đi cũng không đi được?
Cha đây làm được cũng quá tuyệt đi?
Triệu Mẫn lại ra mở cửa phòng nhìn thoáng qua, không có gì bất ngờ xảy ra, ở cửa chỉ có hai vệ sĩ đứng canh gác.
Tốt đi!
Trừ bỏ đi ngủ ta cái gì cũng làm không được a.
Xem ra cha lần này là nổi giận thật sự.
Triệu Mẫn rơi vào đường cùng, chỉ có thể chui vào chăn đi ngủ, nhưng lại bất luận như thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu điều là những lời nói của Hoàng Dung Tĩnh và Triệu Dương Vương khi nãy, Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ không có tương lại
Quá mức với xa vời, tưởng tượng đến hai người rất có khả năng bị bắt phải chia tay, Triệu Mẫn trong lòng liền khó chịu tới cực hạn rồi.
Một đêm không ngủ được.
Shangri-La câu lạc bộ đêm phòng VIP 006, Triệu Mẫn đi rồi không lâu Trương Vô Kỵ cùng mọi người uống lên thêm gần một tiếng thêm mấy chai, cũng rời đi.
Ân Hòa Phong thấy sắc trời đã không còn sớm, mang theo Ân Ly cùng nhau về nhà.
Toàn bộ phòng VIP 006 cũng chỉ còn lại Diệp Tiểu Chiêu cùng Mã Lực hai người.
Diệp Tiểu Chiêu tâm, không tự giác khẩn trương lên.
Mã Lực ngồi ở trên sô pha, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ.
Tối tăm ánh đèn hạ, hắn vẫn như cũ thoạt nhìn như là một thiếu niên soái ca sạch sẽ không hay ăn chơi, trên mặt treo một mạt ý cười nhàn nhạt.
Bởi vì uống cũng không ít rượu, sắc mặt có chút hồng đi.
Cả người thoạt nhìn mê người cực kỳ, đặc biệt là đôi môi hồng kia của Mã Lực.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ kiếp tự nhiên muốn nhào lên đi hôn một làm sao đây?
Diệp Tiểu Chiêu ở trong lòng không ngừng báo cho chính mình, Diệp Tiểu Chiêu, chịu đựng!
Nhất định phải chịu đựng a!
Con gái phải rụt rè một chút, ngàn vạn không thể quá chủ động, ngàn vạn không thể làm Mã mỹ nam lưu lại ấn tượng không tốt.
Bằng không liền chú định cho cả đời độc thân đi!
Đang đứng tại chỗ khẩn trương, Mã Lực đột nhiên hướng tới cô ngoắc đầu ngón tay, cười nói: "Tiểu Chiêu, lại đây."
Diệp Tiểu Chiêu nghe lời đi qua, ngừng ở khoảng cách, cách xa hắn một mét.
Khẩn trương nói: "Mã Lực...... Anh rốt cuộc phải cho tôi đáp án sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy đáp án của anh là......"
Mã Lực không nói gì, mà là trực tiếp buông ly rượu vang xuống đứng dậy, hướng tới Diệp Tiểu Chiêu đi tới.
Hai người vốn là kém khoảng cách nhau là một mét, Mã Lực hầu như đi một bước là tới rồi nhưng lại bước hai bước rồi, liền tiến đến cô rất gần.
Diệp Tiểu Chiêu tâm, không tự giác nhắc lên.
Mã Lực ánh mắt thâm thúy cúi đầu nhìn cô, bởi vì khoảng cách thật sự gần với độ lệch chiều cao của Mã Lực với Diệp Tiểu Chiêu là gần một cái đầu, khi hắn cúi đầu nhìn cô, môi đều hầu như muốn chạm đến cái trán của cô.
Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được ngẩng đầu nhìn thẳng Mã Lực, bốn mắt nhìn nhau kia trong nháy mắt, Diệp Tiểu Chiêu cảm giác đôi mắt của Mã Lực tựa một hồ nước sâu thẫm đẹp cực kỳ.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn bên trong đôi mắt của Mã Lực, rõ ràng thấy được chính mình bên trong đó.
Tim đập đến như bay nhanh.
Đi...... Đi gần như vậy làm gì?
Anh đáp án đâu?
Bỗng nhiên, Mã Lực dùng một tay vòng qua eo Diệp Tiểu Chiêu kéo cô sát vào người hắn ở trên môi cô hôn nhẹ nhàng xuống một cái hôn......
Chỉ một thoáng, Diệp Tiểu Chiêu cảm giác cả sao trời đều bắt đầu lấp lánh phát sáng lên......
Chỉ một thoáng, Nạp Lan lả lướt cảm giác chỉnh sao trời đều bắt đầu lấp lánh sáng lên......
Mã Lực ánh mắt thâm tình nói: "Đây là đáp án của anh."
Diệp Tiểu Chiêu nháy mắt mặt đỏ tim đập không ngừng.
Sau đó cô lấy hết can đảm, nhón chân lên, cũng ở trên môi Mã Lực hôn đáp trả lại hắn, ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng dần dần đối phương cảm nhận được hơi thở của nhau từng nhịp tim, từng nhịp một cả hai vốn có hơi men trong người nên hôn một lúc, Mã Lực ôm lấy cô hôn lấy càng hôn càng sâu môi xen môi hai người hôn nhau một lúc mới buông đồi phương ra, rồi sau đó Diệp Tiểu Chiêu nói: "Mã Lực, cảm ơn đáp án của anh."
Mã Lực cười nhẹ nhàn sờ sờ đầu cô, nói: "Em đúng là, cô bé ngốc."
Diệp Tiểu Chiêu ngây ngốc cười nói: "Về sau em chỉ làm cô bé ngốc của một mình anh thôi."
"Được, em là của mình anh, những lời này anh chỉ nói một lần, em hãy nghe cho kỹ, anh...... Không có bạn gái qua đù chỉ một lần cũng chưa có yêu qua ai, quá khứ của anh tuy là có người trong lòng nhưng anh đã từ bỏ lâu rồi, anh hiện tại chỉ có mình em là mối tình đầu của anh, anh cũng không biết nên làm như thế nào, mấy câu lãng mạn anh cũng không biết thể hiện lắm, nên anh cũng không biết như thế nào đối với em, anh sợ làm không tốt, nói không hay sẽ khiến em chê cười, anh cũng sẽ không cho em bất luận cái hứa hẹn gì, bởi vì anh sợ anh sẽ làm không được, nên những thứ như ước hẹn đó anh chỉ sợ biến thành trò cười, cho nên...... Chúng ta cứ là một cặp tình nhân như bao người ở bên nhau, như anh sẽ từ từ tìm hiểu sở thích con người của em, anh không cho em ước hẹn gì, nhưng anh sẽ cho em một người bạn trai tốt, cũng có thể là một người chồng tương lai tốt của em......Nếu em chịu được tính tình của anh, về sau anh khẳng định sẽ cho em một mái nhà."
Bởi vì trước đó gặp Triệu Mẫn, Mã Lực vẫn luôn cho rằng chính mình EQ rất cao, đến cuối cùng lại phát hiện chính mình trước mặt Diệp Tiêu Chiêu là một tên ngốc chỉ biết nói lời thật.
Mã Lực rất xứng đôi với Diệp Tiểu Chiêu......Nhưng người duy nhất xứng đôi với Diệp Tiểu Chiêu lại chỉ có mình Mã Lực.
Mã Lực lại là người nhất kiến chung tình, chỉ cần động tâm thì chú định người đó chính là một nữa của đời mình.
Diệp Tiểu Chiêu trong lòng là biết quá khứ của Mã Lực, nhưng cũng biết được lòng của Mã Lực đã buông bỏ xuống được, Diệp Tiểu Chiêu cũng là đối với Mã Lực, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Diệp Tiểu Chiêu nhìn hắn nói những lời này hẳn là tận đáy lòng bị làm cảm động đến đỏ mắt rồi, chậm rãi mở miệng nói: "Mã Lực...... Em không cần bất luận cái lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không cần bất luận cái hứa hẹn gì, em chỉ hy vọng anh có thể làm bạn mãi về sau ở bên cạnh em, anh có thể làm được sao?"
Mã Lực là không cần suy xét, liền trả lời nói: "Anh làm được."
Diệp Tiểu Chiêu trong khoảnh khắc cảm thấy trong lòng tựa như ăn mật ngọt vậy.
Anh ấy quả nhiên đáp ứng rồi.
Ha ha.
Không có chuyện gì so với chuyện này làm Diệp Tiểu Chiêu vui hơn được.
Mã Lực nhìn trước mắt cô gái trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, đáy lòng không khỏi ấm áp.
Đều đã qua thời kỳ FA vạn tuế.
Bây giờ Mã Lực ta chỉ muốn đành cả đời để yêu một người thôi?
Mà Diệp Tiểu Chiêu lại là mỹ nhân trong TOP bốn ở Thành Đô, mĩ mạo thanh thuần, cũng coi như là một cô gái tốt về mọi mặt.
Người như vậy đều đã thích ta, ta vì cái gì không đi quý trọng? Mã Lực ta về sau sẽ luôn tốt với cô ấy.
Đêm đã khuya.
Hai người tay nắm tay, giống như cặp bao cặp tình nhân, đi ra khỏi câu lạc bộ đêm.
Mã Lực đi lấy xe đưa Diệp Tiểu Chiêu về, trên đường lái xe mở cửa sổ một trận gió lạnh làm, đầu óc nháy mắt trở nên thanh tỉnh.
Diệp Tiểu Chiêu cảm giác đang nằm mơ, liền bị trận gió lạnh kia thỏi tỉnh ngay.
Mã Lực vừa láy xe tay còn lại nắm lấy tay cô trong tay truyền đến cảm giác ấm áp, là như vậy chân thật, quá ấm áp
Rốt cuộc cũng thoát kếp FA, quá vui vẻ.
Mã Lực đưa Diệp Tiểu Chiêu về nhà sau đó lái xe đến khách sạn năm sao Inter Continental Century City tại Thành Đô ở qua đêm và chuẩn bị một số thủ tục gì đó.....
Về đến nhà, Diệp Tiểu Chiêu làm chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Triệu Mẫn khoe ra, cùng Triệu Mẫn chia sẻ nội tâm vui sướng của chính mình một chút.
Chính là điện thoại lại không cách nào gọi được.....
Ta lặc cái đi!
Nha đầu này sao lại thế này? Thời khắc mấu chốt điện thoại lại không cách nào gọi được?
Diệp Tiểu Chiêu thất vọng tắm rửa xong lên giường, nhưng lại như thế nào cũng ngủ không được.
Quá hưng phấn như thế nào á?
Cố tình còn không có người chia sẻ sự vui sướng này, tức á?
Gọi điện thoại cho Triệu Mẫn thì không cách nào gọi được, gọi điện thoại cho Ân Ly, thì lại tạm thời tắc máy.
Đậu xanh rau má!
Lão nương khó lắm mới có chuyện tốt, tự nhiên không có ai để nói cho nghe.
Sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ lái chiếc Bentley Continental tới Triệu gia tính toán đón Triệu Mẫn đi học, lại bị bảo an cùng gia phó chặn lại ở ngoài cổng lớn.
Trương Vô Kỵ nghi ngờ, phía trước Triệu Dương Vương chú ấy không phải có ấn tượng tốt với ta sao?
Đây là làm sao vậy?
Trương Vô Kỵ cùng bảo an nói: "Tôi muốn gặp lão gia nhà các vị một mặt, mong các vị giúp tôi thông báo một chút."
Bảo an kia nói: "Lão gia nói, ai cũng không gặp."
"Có thể giúp tôi nói một tiếng được không? Nói tôi có việc xin gặp mặt."
Bảo an nhìn là biết, biết hắn là bạn trai của tiểu thư, nghĩ nghĩ, trả lời nói: "Trương thiếu gia, cậu trước chờ một chút đi, tôi đi vào hỏi một chút, bất quá khả năng cậu được đi vào không lớn, lão gia hiện tại đang tức giận lắm!"
"Làm phiền cậu."
Triệu Mẫn đang ở nhà ăn cùng Triệu Dương Vương cùng nhau dùng bữa sáng, liền nghe thấy gia phó tới đưa tin: "Lão gia, Trương Vô Kỵ có việc yêu cầu xin được gặp mặt, ngài xem......"
"Không gặp! Đem cậu ta đuổi khỏi núi Thanh Thành đi!"
"Dạ, lão gia."
Triệu Mẫn chạy nhanh nói: "Chậm đã! "
Gia phó kia liền đứng bất động.
Triệu Dương Vương nhíu mày nói: "Mẫn Mẫn, con là biết mọi chuyện, còn đối với tiểu tử kia mà bảo vệ như vậy, cha đây đối với con cũng quá thất vọng rồi!"
"Cha à! Con không có...... Con chỉ là cảm thấy, con ở giữa, Trương Vô Kỵ cũng là vô tội, mười mấy năm trước, cha mẹ anh ấy cũng xảy ra chuyện thời điểm đó, con và anh ấy bao lớn a? Khi đó cũng mới năm sáu tuổi đi! Anh ấy có thể biết được cái gì?"
"Anh ấy cũng đáng thương không phải sao! Còn nhỏ thì cha mẹ liền mất tích, còn bởi vì vậy mắc phải bệnh tự kỷ, thiếu chút nữa liền bỏ đi, nhiều năm cũng chỉ có thể cùng gia gia của anh ấy cùng nhau tìm kiếm tin tức cha mẹ, liền đến gia tộc thân thế mẹ anh ấy là ai cũng không biết? Chẳng lẽ anh ấy không vô tội sao? Cha à cha không cho con cùng anh ấy ở bên nhau liền tính, nhưng con cầu xin cha, không cần như vậy đối anh ấy không được sao!"
Đem anh ấy đuổi xuống núi......
Làm như vậy cũng quá tuyệt tình đi.
Triệu Dương Vương nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, cũng không muốn Triệu Mẫn quá mức với thương tâm.
Bàn tay vung lên nói: "Tìm cách để cậu ta đi đi! Còn có, nói cho cậu ta biết, về sau đều không cần đến cửa Triệu gia nữa."
"Dạ, lão gia!"
Này đã là kết quả tốt nhất, Triệu Mẫn không nói cái gì nữa.
Ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng, nhưng bữa sáng ăn đến miệng, lại không có vị gì.
Triệu gia cổng lớn, gia phó ra tới báo lại, Trương Vô Kỵ cảm thấy thực không thể hiểu được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì không cho ta gặp?
Gia phó hảo tâm xin khuyên nói: "Trương thiếu gia! Tôi khuyên cậu vẫn là rời đi đi! Nếu không phải tiểu thư vì cậu cầu tình, lão gia đều hạ lệnh đem cậu đuổi khỏi núi Thanh Thành từ lâu rồi."
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Có thể nói nguyên nhân cho tôi biết được không?"
Dứt lời, Trương Vô Kỵ liền thấy Triệu quản gia trầm khuôn mặt hướng tới hắn đi tới.
Trương Vô Kỵ tựa như tìm được người tâm phúc vậy, chủ động tiến lên dò hỏi: "Chú quản gia, này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Cháu muốn biết rõ một chút a!"
Triệu quản gia sắc mặt âm trầm nói: "Trương thiếu gia, cậu còn chưa có cùng Lục lão gia tử gặp mặt?"
"Lục lão gia tử? Chú cũng biết chuyện mẹ cháu?"
"Không sai, nếu muốn biết nguyên nhân, liền đi gặp Lục lão gia tử một mặt đi! Đến lúc đó cậu sẽ biết lý do không được đến cửa Triệu gia."
Trương Vô Kỵ vẻ mặt nghi hoặc, lại không nên hỏi nhiều, bởi vì Triệu quản gia dường như cũng thực không chào đón hắn.
Mang theo mê mang, Trương Vô Kỵ lái xe hạ sơn.
Không có đi trường học, mà là trở về lâu đài Tây Ban Nha tìm Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong thấy hắn mới đi không bao lâu, lại đã trở lại, cảm thấy rất kỳ quái.
Không khỏi hỏi: "Như thế nào lại quay trở lại?"
"Gia gia...... Chúng ta hiện tại liền đi Lục gia, gặp Lục lão gia tử một mặt đi!" Bởi vì không biết Lục Thiên Viên có nguyện ý nhận Trương Vô Kỵ đứa cháu ngoại này hay không, cho nên Trương Vô Kỵ còn không có sửa lời kêu Lục Thiên Viên là ông ngoại.
Trương Tam Phong nói: "Không phải nói rõ rồi hay sao, cuối tuần đi không phải sao?"
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 133
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top