Chương 31: Tình Địch Gặp Mặt

[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Diệp Tiểu Chiêu Chủ Động Với Mã Lực

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt

Trong chốc đi hỏi sư phụ số điện thoại của Mã Lực đi!

Mẹ kiếp tuyệt đối không thể đơn giản như vậy mà bỏ cuộc được.

Bằng không mỗi ngày đến lớp học đều bị Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ, phát cẩu lương cho ăn ngập mặt đến chết.

Buổi sáng tiết đầu tiên bắt đầu học rồi, Triệu Mẫn lại hoàn toàn không có tâm tư nghe giảng hơn nữa tiết đầu là hoàn toàn là nhìn chầm chầm Trương Vô Kỵ.

Trong óc tất cả đều là mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian mọi chuyện trở về Thành Đô đến nay.

Thời điểm Trương Vô Kỵ là Tăng A Ngưu, là thư sinh, cả người tràn ngập hơi thở quý tộc.

Thời điểm hắn là Tiêu Dương, bình phàm nhưng không thiếu mị lực, diễn cái vai học thần lại có bản lĩnh cao như vậy.

Thành tích của Trương Vô Kỵ từ bao giờ mà trở nên tốt đến như vậy Triệu Mẫn hoàn toàn không khỏi kinh ngạc, từ phương thức giải đề đến cách học trước kia hoàn toàn không giống nhau.

Chẳng lẽ Trương Vô Kỵ chính là thiên tài tìm ẩn?

Triệu Mẫn đột nhiên phát hiện, hai người quen biết nhau lâu như vậy, Triệu Mẫn cũng không có hiểu hết con người chân thật của Trương Vô Kỵ.

Càng biết được nhiều thứ về Trương Vô Kỵ, hiểu biết càng sâu, liền sẽ càng cảm thấy hắn càng có mị lực sâu thẩm vô cùng.

Quả thực mê người đến không muốn nói.

Trước kia Triệu Mẫn ta cảm thấy đại thiếu gia đứng đầu gia tộc Thâm Quyến như Trương Vô Kỵ, cũng không có xứng với người chủ nhân tương lai đứng đầu gia tộc Thành Đô như ta, nhưng lúc này đây, Triệu Mẫn ta lại có một cảm giác chính mình không xứng với Trương Vô Kỵ.

Mẹ kiếp nháy mắt tự ti như thế nào a?

Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn đi học không có tâm tư lắng nghe giảng, chỉ nhìn chầm chầm chính mình, trong lòng bắt đầu ngứa.

Trộm vươn một bàn tay, đem bàn tay trắng nõn của Triệu Mẫn kéo xuống dưới bàn nắm lấy

Triệu Mẫn bị động tác sờ của hắn sửng sốt, ngay sau đó cảm giác trong lòng ngọt ngào.

Trương Vô Kỵ ở bên tai Triệu Mẫn nói nhỏ nói: "Em lo mà chú ý nghe giảng bài đi."

Triệu Mẫn nghĩ thầm, anh con mẹ nó như vậy trêu chọc em, em nơi nào còn có tâm tư nghe giảng bài a?

Tay trái bị Trương Vô Kỵ nắm ở trong tay, tay phải bắt đầu ở sách giáo khoa viết vài chữ.

Nội dung là: "Trương Vô Kỵ, anh vĩnh viễn đừng đi nữa có được không!"

Rồi sau đó đem sách giáo khoa đẩy đến bàn học của Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ nhìn thoáng qua, dùng tay trái ở dưới trả lời một chữ.

"Được!"

Thấy vậy, Triệu Mẫn trong lòng giống như ăn mật ngọt vậy.

Chỉ muốn vĩnh viễn như thời điểm hiện tại.

Tiết đầu tiên kết thúc tới giờ giải lao năm phút, Diệp Tiểu Chiêu nhịn không được hướng tới hai người đi tới.

Diệp Tiểu Chiêu đứng, bọn họ hai người ngồi, góc độ của cô có thể thấy được Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ đang nắm tay nhau.

Trong lòng lại là một trận phát đổ.

Đậu xanh rau má, thật muốn nắm tay Mã Lực nhà ta đi học mỗi ngày như vậy a!

Hai người này quả thực là đang ở đây ngược cẩu!

Triệu Mẫn thấy Diệp Tiểu Chiêu tới, cũng không nói lời nào, không rõ nguyên do nói: "Tiểu Chiêu, cậu làm sao vậy?"

"Có số điện thoại Mã Lực sao?"

"Có."

"Cho tôi."

"Nha! Ok." Triệu Mẫn đem tay từ trong tay Trương Vô Kỵ rút ra, lấy di động đem số điện thoại Mã Lực đưa cho cô.

Diệp Tiểu Chiêu đạt tới mục đích, xoay người liền rời khỏi lớp 1 năm 3, gấp không chờ nổi muốn gọi điện thoại ngay cho Mã Lực.

Triệu Mẫn tức giận nói: "Tiểu Chiêu nha đầu này uống lộn thuốc đi!"

Trương Vô Kỵ trả lời: "Không chừng là bị tương tư."

"Ách...... Anh sao có thể như vậy mà nói đồ đệ của anh được?"

"Anh nói sự thật mà thôi."

Cũng phải.

Diệp Tiểu Chiêu đột nhiên xin số điện thoại Mã Lực, chẳng lẽ muốn cùng Mã Lực tấn công?

Nếu có thể đem Mã Lực tới học viện Đế Quốc học cùng nhau thì tốt rồi.

Triệu Mẫn ta vẫn luôn chờ đợi Mã Lực cùng Diệp Tiểu Chiêu có thể có cái kết quả tốt.

Chỉ là một cái tiến triển gì cũng chưa thấy.

Hiện tại Tiểu Chiêu chủ động, hy vọng có thể có một cái bắt đầu tốt.

Ngoài phòng học một góc yên tĩnh, Diệp Tiểu Chiêu cầm điện thoại do dự.

Gọi điện thoại ta nên nói cái gì a?

Hỏi Mã Lực đến Thành Đô chơi được không?

Lỡ Mã Lực nói không thì sao?

Cái kia ta nên như thế nào nói tiếp cuộc trò chuyện này?

Trong lòng loạn thành một trận......

Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nói cái gì mới tốt, cuối cùng Diệp Tiểu Chiêu cái gì cũng chưa ra để nói, dùng di động tự chụp một tấm ảnh của chính mình cùng khung cảnh của học viện Đế Quốc University, dùng di động nhắn tin kèm ảnh qua cho Mã Lực.

Nhắn xong lúc sau bắt đầu một trận hối hận không thôi.

Mẹ kiếp ta có bệnh a! Tự nhiên gửi ảnh selfie cho người ta làm gì a?

Chẳng lẽ còn muốn lấy sắc đẹp câu dẫn Mã Lực không thành?

Muốn thu hồi, lại phát hiện tin nhắn đã gửi đi thành công.

Ta lặc cái đi!

Mã Lực có nghĩ rằng ta bị thần kinh không a?

Quẫn......

Tiết thứ hai bắt đầu, Diệp Tiểu Chiêu bắt đầu đứng ngồi không yên lên.

Bàn học, di động đột nhiên chấn động một chút, cô nhanh lấy ra tới, liền thấy là Mã Lực trả lời tin nhắn

Liền chỉ hai chữ: "Thực xinh!"

Đây là có ý tứ gì? Khen ta xinh đẹp sao?

Vẫn là không lời gì để nói, tùy tiện trả lời có hai câu?

Diệp Tiểu Chiêu đột nhiên nhìn lên giáo sư liếc mắt một cái, rồi sau đó xoay người cầm di động đối với Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ chụp một tấm, sau đó gửi qua cho Mã Lực.

Hình như là một khi tin nhắn đã giử thành công, không quá năm giây, di động của Diệp Tiểu Chiêu tiếng chuông liền vang lên.

Ngay sau đó, trong phòng học tất cả học sinh và giáo sư nhìn lại Diệp Tiểu Chiêu.

Mẹ kiếp!

Tự nhiên tin nhắn thì nhớ tắt loa, chuông điện thoại thì quên tắt loa a?

Thật là đậu xanh rau má.

Chỉ nghe thấy giáo sư một tiếng quát: "Diệp Tiểu Chiêu, điện thoại di động nộp lên, đi ra ngoài đứng một tiết cho thầy!"

Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức đứng lên, nói: "Thực xin lỗi, giáo sư em sai rồi, phạt ra ngoài đứng thì có thể, di động có thể không tịch thu được không?"

"Thầy đã nói mấy em bao nhiêu lần rồi? Trong thời gian đi học cần thiết tắt máy hoặc tắt chuông điện thoại, lời thầy nói các em để ngoài tai sao? Cần thiết tịch thu! Sau khi tan học lên văn phòng lấy."

"Đã biết." Diệp Tiểu Chiêu không tình nguyện đêm chiếc Samsung Galaxy S20+ giao nộp lên bàn giáo viên, rồi sau đó vẻ mặt khổ bức đi ra phòng học đứng.

Mẹ kiếp thật vất vả Mã Lực mới gọi điện thoại cho lại ta, thì điện thoại di động đã bị tịch thu.

Giáo sư thầy là muốn người ta độc thân cả đời sao?

Triệu Mẫn thấy vậy, cảm thấy một trận buồn cười.

Nghĩ thầm Tiểu Chiêu phía trước hỏi ta số điện thoại của Mã Lực, chẳng lẽ lần này điện thoại là Mã Lực gọi tới?

Nghĩ nghĩ, Triệu Mẫn trộm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mã Lực, nội dung là: "Mã Lực, cậu gọi điện thoại cho Tiểu Chiêu?"

Bên kia thực mau trở về trả lời: "Là tôi, cậu ấy như thế nào không nghe?"

Triệu Mẫn trả lời nói: "Chúng tôi đang trong giờ học, di động Tiểu Chiêu quên tắt chuông, mặt sau cậu tự mà tưởng tượng đi!"

Mã Lực không cần tưởng đều đã biết.

Khẳng định là bị giáo viên phạt.

Mã Lực không khỏi cảm thấy buồn cười.

Liền trả lời Triệu Mẫn nói: "Joseph cậu ấy không có việc gì đi? Còn ở đó học cùng cậu?"

Triệu Mẫn: "Sao, Trương Vô Kỵ không nói với cậu sao?"

Mã Lực: "Ờ, không sao, chỉ cần cậu ấy không có việc gì liền tốt."

Vừa mới nãy chỉ là bỗng nhiên thấy Diệp Tiểu Chiêu gửi cái ảnh kia, kích động mà thôi.

Từ khi Triệu Mẫn rời khỏi Thâm Quyến lúc sau, Mã Lực liền vẫn luôn không có tin tức Trương Vô Kỵ, chỉ nghe Diệp Hoàng Long nói Trương Vô Kỵ có khả năng còn sống, nên Mã Lực liền tin.

Với bản lĩnh Trương Vô Kỵ, muốn chết cũng không dễ dàng không phải sao!

Chỉ là hiện tại nhìn đến Trương Vô Kỵ sống sờ sờ ngồi ở chỗ kia, Mã Lực nhịn không được trong lòng kích động mà thôi, cho nên mới sẽ gấp không chờ nổi gọi điện thoại lại đây.

Không nghĩ tới lại hại tới Diệp Tiểu Chiêu bị phạt, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.

Triệu Mẫn nghĩ chuyện của Trương Vô Kỵ, không chừng là chưa có nói qua với bạn bè thân thiết, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, sợ Mã Lực cũng không biết, liền nhắn tin giải thích giúp Trương Vô Kỵ.

Triệu Mẫn: "Mã Lực, Trương Vô Kỵ là bởi vì một chút chuyện riêng, mới tới nơi này, cũng không phải cố ý không nói tin tức cho cậu biết."

Mã Lực: "Biết, chỉ cần cậu ta không sao là được rồi, tôi không sao cả."

Không hổ là từ huynh đệ lớn lên cùng nhau từ nhỏ a!

Triệu Mẫn: "Ờ, thân phận thật của anh ấy, cũng mới hôm nay xuất hiện, tin tưởng anh ấy sẽ thực mau liền liên lạc với cậu."

Mã Lực: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Triệu Mẫn: "Ờ, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, về sau cậu liền sẽ biết."

Mã Lực: "Được, tôi chờ cậu ấy trở về kể chuyện xưa cho tôi nghe, cậu vẫn còn trong giờ học đi?"

Triệu Mẫn: "Đúng vậy!"

Mã Lực: "Vậy cậu lo mà học tập, có rảnh cùng Joseph cùng nhau hồi Thâm Quyến, chúng ta tụ tập đi chơi."

Triệu Mẫn: "Nhất định!"

Triệu Mẫn biết, giờ khắc này, Mã Lực là thật sự buông xuống.

Bằng không sao có thể nói mấy lời vui chơi như thế này.

Buông di động, Triệu Mẫn phát hiện Trương Vô Kỵ vẫn luôn nhìn lén cô.

Hướng tới hắn lộ ra một mạt ý cười, lại vứt cái mị nhãn, rồi sau đó thu hồi tinh thần, tiếp tục đi học.

Tay, nhưng tay vẫn là bị Trương Vô Kỵ lặng lẽ nắm trong tay, khác với tiết một, lúc này đây Triệu Mẫn đã thành thói quen.

Cảm giác thực hạnh phúc, chính là có thể nắm tay người mình yêu đi học mỗi ngày.

Luôn luôn đều không xa rời nhau.

Chuông tan học tiếng chuông vang lên, Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức đi vào phòng học, trong lòng còn nhớ thương chuyện Mã Lực gọi điện thoại tới.

Triệu Mẫn buồn cười nói: "Tiểu Chiêu, bằng không tôi cho cậu mượn điện thoại gọi lại cho cậu ấy?"

Diệp Tiểu Chiêu kinh ngạc nói: "Gì, cậu như thế nào biết Mã Lực gọi tới?"

"Tôi đoán được nha! Hơn nữa tôi đã nhắn tin qua xác nhận với Mã Lực."

"Ta đi! Triệu Mẫn, cậu không đem sự tình tôi bị phạt nói với Mã Lực đi?"

"Ha hả...... Không có, mới là lạ!"

"Triệu Mẫn, mẹ kiếp chuyện mất mặt như vậy cậu cũng nói? Chẳng lẽ cậu muốn đứng nhìn lão nương cả đời độc thân?"

"Không có, này cũng không có gì! Không phải phạt đứng thôi sao?"

"Tôi chính là nữ thần nhân vật cấp bật của học viện Đế Quốc này, phạt đứng là chuyện bình thường sao?"

"Tiểu Chiêu, cậu đừng có ở trong mắt Mã Lực mà đem chính mình nâng cao quá, biểu hiện đến quá tốt đẹp, cậu phải biết rằng Mã Lực người ta là con nhà thư sinh tính tình thanh lãnh, nếu cậu cùng người ta tranh cái thanh cao tốt đẹp, như vậy cậu chỉ có thể độc thân cả đời."

"A thì..... Không phải là tranh ai thanh cao, tôi đây này không phải là chủ động xuất kích rồi sao?"

"Cho nên tôi ủng hộ cậu a! Không ngừng cố gắng, Mã Lực nhất định sẽ bị cậu thu phục."

Trương Vô Kỵ nghe vậy, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một mạt ý cười.

Mã Lực bạn thân thành bạn trai của đồ đệ, cái chủ ý này giống như không tồi!

Diệp Tiểu Chiêu cùng Mã Lực bên vẻ ngoài vẫn thực rất xứng đôi, đến nỗi gia thế...... Huynh đệ này của ta thật ra kém một chút.

Bất quá có Trương Vô Kỵ ta làm bạn ở cạnh, trước nay đều không cần lo lắng gia thế.

Hơn nữa Mã Lực tự thân năng lực vẫn là thực không tồi, mặc dù là tới Thành Đô, cũng tuyệt đối là cái nhân vật tài sắc vẹn toàn.

Cũng liền so với Trương Vô Kỵ ta chỉ như vậy kém hơn một tí mà thôi.

Diệp Tiểu Chiêu cảm giác được khích lệ, Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu là dùng diện thoại cặp, cô mượn con Samsung Galaxy S20+ của Triệu Mẫn đi ra ngoài phòng học.

Diệp Tiểu Chiêu tự cỗ vũ chính mình nói: "Diệp Tiểu Chiêu, mày có thể! Chỉ cần nỗ lực, liền nhất định có thể ôm lấy Mã mỹ nam về nhà!"

Kết quả hưng phấn gọi điện thoại đến Thâm Quyến, bên kia lại truyền đến giọng nữ lạnh băng: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời đang tắt máy."

Ta lặc cái đi!

Tự nhiên tắt máy, chẳng lẽ cũng đi học?

Đậu xanh rau má, thật vất vả mới có dũng khí, tự nhiên tắt máy.

Diệp Tiểu Chiêu cảm giác chính mình muốn hỏng mất, vẻ mặt nghẹn khuất trở lại phòng học, đưa điện thoại di động trả lại cho Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn buồn bực nói: "Đây là làm sao vậy?"

Đàm phán thất bại?

Diệp Tiểu Chiêu lời nói vô lực trở lại vị trí ngồi, nói: "Tắt máy."

Triệu Mẫn nghĩ nghĩ, nói: "À thì...... Hình như ở học viện MG University thời gian tan học sớm hơn bên chúng ta tới mười phút, hiện tại chắc đã vào học rồi."

Diệp Tiểu Chiêu nói: "Vừa vặn là thời gian tan học lúc tôi bị phạt đứng."

Ân Ly thấy vậy, an ủi cô nói: "Tiểu Chiêu, đừng nản lòng! Trong chốc lát giữa trưa tan học lại gọi lại a!"

Diệp Tiểu Chiêu vẻ mặt khổ bức nói: "Tất cả đều là có đôi có cặp, chỉ có mình tôi là ăn cẩu lương ngập mặt còn độc thân, cảm giác toàn bộ thế giới đều tâm tối."

Triệu Mẫn có Trương Vô Kỵ.

Ân Ly có Ân Hòa Phong.

Đến nỗi anh trai Diệp Hoàng Long còn có Tống Thanh Thư.

Mà Diệp Tiểu Chiêu ta, cái gì cũng không có.

Cảm giác nhân sinh cuộc sống đúng là vô vị......

Triệu Mẫn cùng Ân Ly đối với chuyện này, lần lượt cạn lời, nên khuyên cũng khuyên, tùy Diệp Tiểu Chiêu đi!

Tới thời gian tan học giữa trưa lúc sau, trong phòng học bắt đầu náo nhiệt lên.

Trần Hạ Vũ hình như là vừa tan học, liền đi đến bàn học Trương Vô Kỵ nói: "Trương Vô Kỵ, tôi mời vài bạn học đi Long Xuan Restaurant ăn cơm, cậu đi cùng được không?"

Trương Vô Kỵ lãnh đạm cự tuyệt nói: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."

"Cậu có thể gọi người đó đi cùng! Chúng tôi không chê người nhiều."

Trương Vô Kỵ đem ánh mắt dừng ở trên người Triệu Mẫn, Trần Hạ Vũ không rõ nguyên do nói: "Chẳng lẽ người cậu hẹn đi là Triệu Mẫn?"

"Không sai."

"Trương Vô Kỵ, tôi đều đã khuyên cậu rồi, không cần bị vẻ bề ngoài của cậu ta lừa gạt, cậu lại vì cái gì vẫn là không chịu nghe lời tôi khuyên?"

"Tôi vì cái gì phải nghe lời một phía của cậu?"

"Triệu Mẫn đã có vị hôn phu, mà người kia chính là đại thiếu gia đứng đầu tứ đại thiếu gia Thành Đô, Lục Cảnh Dương! Cậu đến Thành Đô hẳn là có nghe nói qua đúng không."

Triệu Mẫn âm thầm nhíu mày, mẹ kiếp Trần Hạ Vũ đây là dây dưa không xong a?

Còn có biết xấu hổ hay không?

Như vậy chửi bới người ta có chỗ tốt gì cho cậu không?

Đừng nói tôi đây đã là người của Trương Vô Kỵ, liền tính không phải cũng sẽ không bởi vì hai câu kia của cậu, mà dễ dàng tin tưởng không phải sao?

Bởi vì Trương Vô Kỵ không phải cái loại người nông cạn.

Chẳng qua......

Mẹ kiếp vì sao vừa nhắc tới Lục Cảnh Dương, thì người ta liền xuất hiện trong phòng học a!

Trần Hạ Vũ dứt lời, liền thấy Lục Cảnh Dương cùng Thượng Quan Kỳ, Trần Tử Lâm đoàn người đi vào phòng học.

Lục Cảnh Dương hình như vừa nghe thấy tin tức có một nam sinh tên Trương Vô Kỵ chuyển trường lại đây, liền đến thời gian tan học liền chạy qua đây.

Lục Cảnh Dương nội tâm kinh ngạc không thôi.

Trương Vô Kỵ tự nhiên còn sống.

Ta không tin, Lê Đình nói Trương Vô Kỵ đã chết, sao có thể còn sống?

Chính là khi Lục Cảnh Dương đi vào lớp 1 năm 3 một khắc, liền thấy Trương Vô Kỵ sống sờ sờ ở đó.

Mà Triệu Mẫn lại ngồi ở vị trí bên cạnh hắn.

Rất xa nhìn qua đó, hai người trai tài gái sắc, thoạt nhìn xứng đôi đến cực điểm, giống như một đôi bích nhân vậy.

Lục Cảnh Dương đáy lòng dâng lên cảm giác nồng đậm nguy cơ.

Này vẫn là lần đầu tiên Lục Cảnh Dương có cảm giác như vậy, thực vô lực, đột nhiên không biết nên làm như thế nào.

Mẫn Mẫn đối với Trương Vô Kỵ đã chết mãi không quên.

Lục Cảnh Dương ta so với cái người chết còn không bằng, hiện tại Trương Vô Kỵ tự nhiên lại sống.

Lục Cảnh Dương tỏ vẻ tiếp thu vô năng!

Ánh mắt Lục Cảnh Dương âm thầm đánh giá Trương Vô Kỵ, tựa muốn đem Trương Vô Kỵ nhìn chầm chầm ra tới một cái lổ thủng lớn.

Từ khi Triệu Mẫn đào hôn bỏ đi đến Thâm Quyến, tâm đều đi theo người tên Trương Vô Kỵ khốn kiếp này.

Quả nhiên chỉ có một gương mặt là đẹp hơn cả con gái, chẳng lẻ Triệu Mẫn nhìn chúng điểm này?

Lục Cảnh Dương khóe môi bỗng nhiên gợi lên một mạt cười khổ tới, đi qua mở miệng nói: "Mẫn Mẫn, đây là bạn trai em?"

Triệu Mẫn mày nhăn lại, ngày đó buổi tối lúc ta bị hạ thuốc, Lục Cảnh Dương không màng ta phản kháng, lại muốn đưa ta về nhà riêng, cái này đã thành công là tình anh em giữa chúng ta tan vỡ.

Vô luận như thế nào cũng đều tiêu trừ không xong cái hiềm khích này.

Triệu Mẫn nói: "Không sai, chính là anh ấy!"

Trần Hạ Vũ trực tiếp trợn tròn mắt, sao lại thế này?

Như thế nào mới trong chốc lát công phu, Trương Vô Kỵ liền biến thành bạn trai Triệu Mẫn?

Còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy Lục Cảnh Dương nhìn Trương Vô Kỵ tiếp tục nói: "Trương Vô Kỵ, ngưỡng mộ đại danh!"

Lục Cảnh Dương hướng tới Trương Vô Kỵ vươn một bàn tay.

Trương Vô Kỵ vốn dĩ thực chán ghét Lục Cảnh Dương, muốn đánh cho hắn một trận, tên tên khốn dám dụng đến Mẫn Mẫn!

Không phải rất muốn cùng Lục Cảnh Dương bắt tay, nhưng nghĩ đến Lục Cảnh Dương cùng chính mình có quan hệ huyết thống, Lục Cảnh Dương là biểu ca, là anh trai của chính mình, không muốn làm trò cho Lục Cảnh Dương mất mặt, trước mặt nhiều người.

Trương Vô Kỵ liền cùng Lục Cảnh Dương bắt tay, miệng nói: "Lục Cảnh Dương, hân hạnh."

Lục Cảnh Dương nói: "Chuyện ở Thâm Quyến, tôi cùng cậu nói lời xin lỗi."

"Không cần, đều đi qua." Lẽ ra, là ta hố Lục Cảnh Dương.

Ta không chết, lại chỉ là giả chết.

Bởi vì chuyện này, Triệu Mẫn đối với Lục Cảnh Dương vẫn luôn chưa cho một sắc mặt tốt, này đó vẫn còn ghim trong lòng.

Đột nhiên cảm giác Trương Vô Kỵ cảm giác có anh trai như Lục Cảnh Dương thật nhận không dể dàng a!

Lục Cảnh Dương thuần túy là vì muốn nhận lấy hảo cảm của Triệu Mẫn, mới hạ mình cùng Trương Vô Kỵ hoà giải.

Bằng không nơi nào sẽ chịu hạ mình với một thiếu gia nho nhỏ ở Thâm Quyến mới tới học viện Đế Quốc này.

Hoàn toàn không xem ở trong mắt không phải sao sao!

Quả nhiên, đang xem đến hai người kia gặp mặt, không có nháo lên, ngược lại thực khách sáo chào hỏi, Triệu Mẫn bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Mẫn bàn tay vung lên nói: "Hôm nay tôi mời khách, đi, cùng đi Long Xuan Restaurant ăn cơm, tôi đặt bao hết, các bạn học lớp 1 năm 3 tôi mời hết đi thôi!"

Trong phòng học các bạn học cùng lớp lập tức hoan hô nói: "Oa! Nữ thần hôm nay như thế nào hào phóng như vậy?"

Thượng Quan Kỳ cũng nhịn không được huýt sáo một cái lớn tiếng nói: "Nha, Mẫn Mẫn hôm nay em phát tài a!"

Triệu Mẫn nhịn không được mắt trợn trắng nói: "Tôi cao hứng, như thế nào, anh không đi sao!"

"Đi đi đi...... Đi chứ, nữ thần mời khách mà!"

Mọi người điều hướng ra ngoài đi hết, Triệu Mẫn mang theo ý cười, nhìn Trương Vô Kỵ nói: "Xem, em vì anh mở đại tiệc, đủ đồ sộ đi?"

Trương Vô Kỵ sờ sờ đầu cô nói: "Đủ, bất quá anh hy vọng hai chúng ta vẫn là đơn độc ở cùng nhau."

"Gấp cái gì, buổi tối chúng ta về nhà tranh, rồi lại thân."

"Được, đây là em nói nha!" Chỉ cần có thể cùng em ở bên nhau, là tốt rồi.

Hai người cùng nhau tay nắm tay, đi ra phòng học.

Dù sao Lục Cảnh Dương đã giúp quan hệ của bọn họ cho ra ánh sáng, cũng không có cái gọi là......

Không chừng qua không bao lâu, trong học viện Đế Quốc mọi người đều sẽ biết, sự tình của Triệu Mẫn cùng Trương Vô Kỵ ở Thâm Quyến.

Nữ thần có bạn trai tin tức, cũng sẽ truyền khắp toàn bộ học viện Đế Quốc University.

Toàn bộ trong phòng học tất cả mọi người điều đi hết rồi.

Chỉ có Trần Hạ Vũ một mình đơn độc đứng tại chỗ, nhìn hai người giao nắm tay nhau rời đi, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên vặn vẹo!

Triệu Mẫn!

Có phải hay không chỉ cần là người đàn ông ta coi trọng, Triệu Mẫn cậu đều phải đoạt?

Tăng A Ngưu, Trương Vô Kỵ......

Ta thật vất vả mới bỏ được, một hồi yêu thầm Lục Cảnh Dương, còn không có bắt đầu tình mới liền phải kết thúc.

Không! Ta không cam lòng!

Long Xuân Restaurant, toàn bộ học viên lớp 1 năm 3 được mời đi ăn cơn và đoàn người Lục Cảnh Dương, trừ bỏ Trần Hạ Vụ không có tới.

Bàn của Triệu Mẫn mười hai ghế gồm có Trương Vô Kỵ, Diệp Tiểu Chiêu Ân Ly, Ân Hòa Phong, Lục Cảnh Dương, Thượng Quan Kỳ, Trần Tử Lâm, Trì Tiểu Nhiễm ngồi ở chung một bàn.

Lục Cảnh Dương chủ động cùng Trương Vô Kỵ đáp lời nói: "Trương Vô Kỵ, cậu nếu còn sống, vì cái gì không còn sớm xuất hiện?"

Trương Vô Kỵ nhàn nhạt trả lời: "Phía trước có một số việc, cần ra nước ngoài."

"Vậy cậu không biết Mẫn Mẫn luôn lo lắng cho cậu sao?"

Ta đi! Đây là ở đây mách lẻo ta sao?

Bất quá tiểu tử này cũng quá đáng thương, hoàn toàn bị ta đùa giỡn không biết cái gì.

Lục Cảnh Dương căn bản là không biết Trương Vô Kỵ chính là Tăng A Ngưu, hoặc là Tiêu Dương.

Lục Cảnh Dương nói, khóe mắt dư quang liếc nhìn tới Triệu Mẫn, lại thấy cô sắc mặt chưa biến đổi gì, ở chỗ kia hứng thú thực tốt cùng Diệp Tiểu Chiêu gọi món.

Gì, chẳng lẽ là không nghe thấy?

Lục Cảnh Dương không ngừng cố gắng nói: "Cậu người anh em này cũng không quá hiểu chuyện đi, không chết thì cũng phải báo bình an với Mẫn Mẫn một tiếng chứ, quả nhiên lâu như vậy đều không xuất hiện, làm Mẫn Mẫn vì cậu không ngừng lo lắng a."

Trương Vô Kỵ khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một mạt cười tà, nói: "Cậu như thế nào biết tôi không có báo bình an? Chiếc Roll-Royce 88 viên kim cương đen phiên bản thể thao kia của Mẫn Mẫn, chính là tôi tặng, cậu chẳng lẽ không biết sao?"

Lục Cảnh Dương sắc mặt cứng đờ, mẹ kiếp ta đích xác không biết......

Mà ta, lại không biết quá nhiều.

Trương Vô Kỵ ánh mắt nhìn Lục Cảnh Dương hiện tại, giống như đang xem một cái tên ngốc.

Con mèo nhỏ, cùng ta đấu?

Đoạt bạn gái của ta?

Dù cho ngươi là anh trai của ta cũng không có cửa!

Lục Cảnh Dương cảm giác chính mình tự làm mình mất mặt, không nói chuyện nữa, mà là cấp cho Thượng Quan Kỳ cùng Trần Tử Lâm một cái ánh mắt tiếp chuyện.

Có chút lời nói Lục Cảnh Dương không có tiện nói, sợ Triệu Mẫn không vui.

Mà Thượng Quan Kỳ cùng Trần Tử Lâm lại không sao cả.

Thượng Quan Kỳ ngầm hiểu, cà lơ phất phơ hỏi: "Huynh đệ, nghe nói nhà cậu ở Thâm Quyến?"

Trương Vô Kỵ nhàn nhạt trả lời nói: "Không sai."

Thượng Quan Kỳ người này tính tình thế nào, Trương Vô Kỵ phía trước liền có lĩnh giáo qua.

"Tôi còn nghe nói nhà cậu là Trương gia, đứng đầu tứ đại gia tộc cùng ngũ đại gia tộc tại Thâm Quyến?"

"Ờ." Sau đó đâu?

Trừ bỏ dựa vào gia thế chính mình, đi làm thấp gia thế người khác Thượng Quan Kỳ còn có thể làm được cái gì?

Hoàn toàn có thể đoán được Thượng Quan Kỳ câu tiếp theo sẽ là câu gì.

Quả nhiên, Thượng Quan Kỳ nói tiếp: "Một cái thiếu gia nho nhỏ từ Thâm Quyến ra tới, có thể leo lên tới Mẫn Mẫn tiểu thư đứng đầu gia tộc quyền thế nhất Thành Đô của chúng ta, cậu chắc là phế đi không ít lực đi?"

Trương Vô Kỵ nhàn nhạt trả lời nói: "Không sai, là phế đi không ít sức lực của tôi."

Nhớ trước đây thời điểm trước đây Trương Vô Kỵ theo đuổi Triệu Mẫn, chính là thiếu chút nữa tặng ra tới cái mạng còn đâu.

Triệu Mẫn yên lặng nhìn Thượng Quan Kỳ làm khó xử Trương Vô Kỵ, trong lòng lại một chút đều không nóng nảy, bởi vì Triệu Mẫn biết, Thượng Quan Kỳ cái tam thiếu gia Thành Đô này tuyệt đối không phải đối thủ của Trương Vô Kỵ.

Người mà Triệu Mẫn ta nên lo lắng vẫn là anh trai Thượng Quan Kỳ đi.

Thượng Quan Kỳ tiếp tục nói: "Anh em, cậu cũng có cái bản lĩnh hơn người a! Có thể leo tới Triệu gia, bất quá...... Cậu liền về sau dựa vào em gái nhỏ Mẫn Mẫn đây ăn cả đời cơm mềm đi?"

Trương Vô Kỵ trả lời: "Như vậy có cái gì không tốt sao?"

Dứt lời, Thượng Quan Kỳ tỏ vẻ cam bái hạ phong......

Lần đầu tiên gặp mặt được người còn có da mặt dày hơn chính mình, Thượng Quan Kỳ đột nhiên không biết nên như thế nào nói tiếp.

Lúc này nên đến phiên Trần Tử Lâm lên sân khấu, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Huynh đệ, như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu? Là đàn ông như chúng ta dựa vào tài sản nhà vợ mà sống? Thực không đáng mặt đàn ông!"

Trương Vô Kỵ vẻ mặt không sao cả nói: "Tôi cũng như vậy cho rằng, rốt cuộc cũng không phải ai cũng có phúc phận được ăn cơm mềm như tôi."

Nghe vậy, mọi người liền hiểu ngầm ý của Trương Vô Kỵ.

Triệu Mẫn nhan sắc hoa dung nguyệt mạo không nói, còn có gia thế khủng như vậy.

Không phải ai cũng có thể được Triệu Mẫn để trong mắt.

Ta dựa!

Miệng thật đúng là độc.

Lục Cảnh Dương lập tức liền mặt đen.

Trần Tử Lâm không ngừng cố gắng nói: "Nhưng tôi cảm thấy đàn ông chí hướng bốn phương, còn phải dựa vào phụ nữ sống qua ngày, cậu không cảm thấy làm mất mặt đàn ông chúng ta sao?"

Trương Vô Kỵ đạm cười nói: "Không cảm thấy gì cả, bởi vì không ai có được loại vinh quang này."

Trương Vô Kỵ không thấy ăn cơm mềm là mất mặt, mà cho rằng là vinh quang.

Chỉ một câu làm mọi người há hốc mồm.

Mẹ kiếp, quả nhiên là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch a!

Liền đến Thượng Quan Kỳ đều nhịn không được ở trong lòng cho Trương Vô Kỵ một điểm tán thưởng.

Xem ra Trương Vô Kỵ này, ta phải theo học hỏi nhiều hơn, khó trách nhân gia Triệu Mẫn người ta vẫn luôn chướng mắt Thượng Quan Kỳ ta, nguyên nhân bởi vì da mặt ta không đủ dày a!

......................................................

[Js-Art] - End of chapter 131

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top