Chương 26: Trương Vô Kỵ Chịu Thừa Nhận Rồi

[Poke Right Master Devil Cold] - Title: Ai Quy Định Trời Có Trăng Không Được Mưa?

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt

Nhưng cuối cùng, Trương Vô Kỵ vẫn thắng với số phiếu 777 còn Triệu Mẫn 737 phiếu.
Triệu Mẫn tức đến sắc mặt trắng bệch...........
Ân Hòa Phong cũng bất đắc dĩ cũng đã cố hết sức giúp cô nhưng........
Ở trên toàn bộ giáo viên chúc mừng Trương Vô Kỵ và bảo Ân Hòa Phong lên truyền lại chức Hội trưởng Hộ Học Sinh cho Trương Vô Kỵ đồng thời bàn giao công việc.
Hội Học Sinh trên bục giảng, Trương Vô Kỵ vẻ mặt khiêu khích nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn lại cùng hắn không đội trời chung một lần nữa!
Hai người quan hệ lại một lần trở nên giằng co không biết rằng liệu sắp có chặn chiến nào trong lớp nữa không.
Mã Lực ở trong lòng âm thầm thở dài lo lắng thay cho Trương Vô Kỵ nói: "Anh em ~~Cậu xác định là phải chọc Triệu Mẫn thì cậu mới vui sao tôi thấy cậu sắp tiêu đời rồi.''
Trương Vô Kỵ trầm mặc trong chốc lát, trả lời nói: "Cậu quản làm gì."
Lúc nãy ta có vẻ đã quá đáng rồi sao lại khiêu khích chọc cậu ấy chứ hơn nữa không biết cậu ấy sao rồi?
Bởi vì trong trường học này Trương Vô Kỵ là người duy nhất biết nguyên nhân Triệu Mẫn muốn làm chức hội trưởng này là bởi vì cô không muốn phụ lòng mẹ cô là Tần Ngọc Hy
Không làm được chắc là Triệu Mẫn hẳn là rất khó chịu đi!
Mãi cho đến khi trở lại phòng học, thấy sắc mặt Triệu Mẫn vẫn chưa hết giận.
Trương Vô Kỵ lại thấy có lỗi muốn hòa giải, nói: "Nha đầu, hay là tôi cho cậu làm bí thư hội trưởng Hội Học Sinh.''
Triệu Mẫn: "......"Không thèm ta đây không có hứng thú.
Chính là lại nghĩ đến, chỉ cần có thể tiến vào Hội Học Sinh, với chức vị gì không quan trọng quan trọng là tìm được tài liệu về mẹ là được.
Nói không chừng còn có thể nhìn thấy được đồ vật của mẹ lưu lại ở trường!
"Trương Vô Kỵ, tôi làm bí thư của cậu có lợi ích gì sao?"
"Đương nhiên, chắc có."
"Có lợi ích gì?."
"Được toàn trường hâm mộ có được không?"
"Vậy được rồi! Tôi đây sẽ cố làm cái chức đó!"
Trương Vô Kỵ: "......" Tùy tiện nói vài câu là có thể làm câu ta hết giận Triệu Mẫn từ bao giờ lại như vậy?
Nha đầu này khi nào tốt như vậy?
Biến cố quá nhanh, Trương Vô Kỵ không tiếp thu nỗi!
Đợi cho buổi chiều tan học, trong phòng học đột nhiên tới một người bảo ngoài cổng trường có người đợi cần gặp, đến tìm Triệu Mẫn.
"Triệu Mẫn, trường học ngoài cổng có người tìm cậu."
"Ai tìm tôi?"
Ta ở Thâm Quyến căn bản là không có nhiều bạn? Ai tìm ta? Chẳng lẽ là người của cha phái tới dòi nợ sao?
Triệu Mẫn vẻ mặt không thể hiểu được lấy cặp sách đi ra cổng trường.
Liền thấy con xe Porsche 911S lần trước là xe của Lê Đình hắn đứng tựa vào xe mà xung hắn các nữ sinh hoa si vây lấy hắn.
"Oa~~Lê Đình anh đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, Lê Đình trước kia chính là học sinh cũ của trường này, cùng Trương Vô Kỵ, Ân Hòa Phong, Mã Lực được xem là học viên đẹp trai nhất học viện MG University gọi là F4 Tứ đại nam thần của trường sau lại bởi vì cùng đánh nhau với Trương Vô Kỵ vi phạm nội quy ba lần ghi tội đuổi khỏi trường phải học trường khác."
"Thật vậy chăng? Này cũng quá đáng tiếc, ta thích nhất anh ta trong cái hội kia nam thần ác ma.''
Triệu Mẫn thấy Lê Đình tên không có lương tâm kia liền không thuận mắt, theo bản năng xoay người muốn rời đi, lại bị Lê Đình phát hiện, đi tới hướng cô, nói: "Triệu Mẫn tôi tới vì sự tình lần trước tôi muốn mời cô một bữa cơm nhân tiện xin lỗi!"
Muốn xin lỗi ta?
Lê Đình hắn não bị úng nước à?
"Không cần."
"Triệu Mẫn, lần trước là tôi nhất thời kích động, mới có thể bắt cô làm con tin, sau lại tôi trở về suy nghĩ thật lâu mới nghĩ thông suốt, tôi cùng Trương Vô Kỵ tuy ân oán lớn, vốn là không nên liên lụy đến cô, cho nên tôi lần này tới là chân thành có ý muốn xin lỗi cô mời cô đi ăn một buổi đồng ý chứ."
"Tôi căn bản là không muốn đi?"
Lê Đình mặt lập tức khó coi.
"Vậy đừng trách tôi đối với cô lại phải mạnh tay!"
Dù sao lúc này đây, hắn đối Triệu Mẫn nhất định phải đưa cô đi cho bằng được!
Ta phải tìm cách để cô thích ta.
Triệu Mẫn: "......"Chết tiệt liền biết cái tên nóng tính đấy không dễ chọc như vậy.
"Đi nơi nào ăn?"
"Tôi biết gần trường có một nhà hàng hải sản ăn dưới ánh nến."
Ánh nến bữa tối? Tự nhiên đâu ra phong cảnh lãng mạng vậy trời?
Lê Đình thần kinh bị rung rinh rồi? Lại mời ta đi ăn tối dưới ánh nến?
Hắn không phải căn bẫy muốn làm ta mất mặt nữa chứ, muốn thay Chu Chỉ Nhược báo thù sao?
"Cái kia ....Ánh nến bữa tối! Rất lãng mạn, tôi có thể về ký túc xá đổi bộ quần áo cái đã?"
"Không cần, cô như bây giờ cũng rất đẹp rồi."
Xung quanh: "......" Soái ca mắt anh có vấn đề sao?
Cô ta xấu như vậy mà cũng khen là đẹp?
Triệu Mẫn trong lòng cảm thấy Lê Đình là vì em gái Chu Chỉ Nhược mà muốn kiên quyết báo thù đây mà.
Ai! nếu đã báo thù thì tới đi ta đây không sợ.
Hiện tại đang ở trường hắn không vào trường được thì sợ gì.
"Tôi đây có thể mời bạn cùng phòng cùng nhau đi được không?"
Lê Đình: "......"
"Có thể chứ? Nếu có thể nói, tôi lập tức gọi cho bạn tôi."
"Được.....Bất quá chúng ta đi trước, kêu bạn cô đi xe sang sau đi."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì chỉ có cô mới có tư cách ngồi trên xe tôi."
Triệu Mẫn: "......" Ta nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Cuối cùng, Triệu Mẫn bị Lê Đình dùng mọi thủ đoạn, mang lên xe.
Triệu Mẫn nhanh chóng phát tính hiệu SOS cho Dương Bất Hối, báo địa chỉ cầu cứu tới cô
Dọc theo đường đi, Lê Đình nói chuyện phím để kéo mối quan hệ với cô
"Triệu Mẫn, cô có thích ăn hải sản?"
"Cũng có!" Đối với ăn đồ vật, Triệu Mẫn giống như không thế nào kén ăn, chỉ cần ăn ngon là được.
"Vậy cô thích ăn gì nói tôi nghe, lần sau tôi lại cô đi ăn!"
Cái gì? Lần sau còn mời? Tha cho ta đi!
"Ha ha.............Lê Đình không cần khách khí với tôi như vậy."
"Triệu Mẫn, tôi cảm thấy cô là một cô gái tốt."
"Sao? Sao lại cảm thấy vậy?"
Triệu Mẫn cảm thấy Lê Đình này với trước kia như hai người khác nhau vậy tốt hơn một chút.
ta nhất định phải bình tĩnh!
''Hôm đó ở sườn núi cô nguy hiểm như vậy không sợ còn đi nhặt điện thoại để cứu người kia thật lương thiện.''
Nếu cảm thấy ta thiện lương? Ta tốt như vậy? Sao hai lần bắt ta đi làm con tin?
"Tôi chỉ làm điều cần làm nếu là ai hoàn cảnh đó điều sẽ làm như vậy thôi.'' Ta đây loại ngươi ra trong đám người kia.

"Triệu Mẫn, tôi máu lạnh như vậy kỳ thực là có nguyên nhân, năm đó một vụ tai nạn giao thông của Trương Vô Kỵ và chị gái của tôi là Hiểu Phù vì cứu hắn mà chị tôi mất lúc ấy rõ ràng có người đi qua nhưng không một ai ngưng lại cứu chị tôi."
Bời vì Lê Đình từ vụ việc ấy mà mất đi người thân nên về sau không muốn tin tưởng một ai.
Hắn vẫn luôn cho rằng, là người khác không muốn cứu chị của hắn.
Trong lúc nhất thời, Triệu Mẫn có chút trầm mặc, tuy rằng này xác thật quá bi thương, nhưng mà đối với vụ này Lê Đình quá cố chấp đi.
"Tôi cùng chị của tôi cảm tình vẫn luôn rất tốt, cha mẹ hàng năm bên ngoài bận rộn, tôi hầu như do chị gái chăm sóc tới lớn khi đó, Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực bọn họ không có chị gái nên rất ngưỡng mộ tôi bọn họ cả ngày không có việc gì liền chạy đến nhà tôi tìm chị tôi nói chuyện, lúc ấy, chúng tôi quan hệ đều rất tốt."
Nguyên nhân là cùng nhau lớn lên, khó trách sẽ đối với Trương Vô Kỵ mà oán hận như vậy.
Cái gọi là tình chị em thân thiết!
"Lê Đình chuyện này tôi có thể đồng cảm! Cảm ơn đã nói rõ, nếu lần trước ở sườn núi không làm như vậy có lẽ hình ảnh tốt về ngươi ta có thể lưu lại.''
"Người mất thì cũng đã mất rồi người sống vẫn nên tiếp tục sống tốt, ta tin chị của ngươi cũng không hy vọng ngươi vẫn luôn sống trong thù hận."
"Triệu Mẫn, cảm ơn lời khuyên của cô tạm ngưng chuyện này không nói nữa."
Người mất cũng đã mất? Chẳng lẽ cô cho rằng chị ta muốn chết sao?
Người sống phải tiếp tục sống tốt sao? Trương Vô Kỵ hắn không có tư cách sống tiếp trên đời này.
Chỉ cần câu dẫn cô thành công, ta sẽ cho Trương Vô Kỵ sống không bằng chết.
Tới nhà hàng quả thật trừ nhân viên đầu bếp ra không còn một ai quả thật bảo cả nhà hàng rồi.
Thật đúng là đặt bao hết?
Ăn một buổi liền bao cả nhà hàng?
Lê Đình này cũng là một thiếu gia phung phí đây!
Trường học cổng lớn, Dương Bất Hối đang đoán xe, đột nhiên, có hai xe Frod GT và Zenvo TSR dừng trước mặt cô.
"Ôi~~Trương thiếu gia, Mã thiếu."
"Dương Bất Hối cô ở chỗ này làm gì?" Vừa lúc đụng phải, Trương Vô Kỵ nhịn không được hỏi một câu.
"Cái kia, Triệu Mẫn bảo tôi đi ăn hải sản cùng cậu ấy."
Triệu Mẫn cậu ấy gửi một tin nhắn rất đơn giản, đi ăn tiệc lớn thôi có người chi trả
"Hải sản? Cậu ta phát tài à tự nhiên mời cô đi ăn hải sản?"
"Không.........Hình như là nói có người mời."
Trương Vô Kỵ nhíu mày nói: "Ai mời?"
"Triệu Mẫn cậu ấy chưa nói."
Trương Vô Kỵ cùng Mã Lực nhìn sang nhau một cái, nói: "Hiện tại thời gian này xe rất khó đón, chúng tôi đưa cậu đi!"
"Không cần đâu."
"Lên xe!"
Dương Bất Hối hai chân nhũn ra lên con xe Zenvo TRS, đáy lòng không ngừng sợ hãi đồng thời, lại có chút ít hưng phấn, này vẫn là cô lần đầu đi xe đắt tiền như vậy!
Hơn nữa lại là xe của Trương Vô Kỵ.
Nhà hàng hải sản, một bàn thức ăn toàn đồ cao cấp đủ loại màu trong hấp dẫn.
Nhìn thôi là đã muốn ăn rồi.
Trong trí nhớ của Triệu Mẫn hơn một tháng rồi không ăn ngon như vậy xa hoa như vậy
nhưng tên Lê Đình kia vẫn còn đang thắp nến.
Ngọn nến từng cây thắp sáng, sau đó đem toàn bộ nhà ăn tắt đèn hết.
Chung quanh đúng lúc vang lên tiếng đàn violin.
Là một bầu âm nhạc Italy
Nhưng mà, ăn cũng không được.
Triệu Mẫn: "......" Chết tiệt còn không để người ta ăn?
Chỉ thấy, Lê Đình không biết từ khi nào biến ra một bó hoa hồng, từng bước đi đến gần cô
Triệu Mẫn trong đầu liên tưởng đến trong fim, những cái đó nam chính thường hay làm khi cầu hôn nữ chính....
Lê Đình quả thực cũng rất đẹp trai, giờ phút này hắn cũng thực ôn nhu ấm áp.
Nhưng Triệu Mẫn không hề thấy vậy chỉ thấy muốn dựng tóc gáy
"Triệu Mẫn hoa hồng này tôi tặng cô."
Sao?
Không lẻ là tỏ tình thiệt trời ơi cíu?
"Xin lỗi."
Triệu Mẫn hết hồn thở phào một cái nhẹ nhõm
Mẹ kiếp, ta bị ngươi xém hù chết rồi.
Bất quá hắn tiếp theo câu nói lại là.
"Triệu Mẫn làm bạn gái tôi đi!"
Nghe xong muốn xĩu tại chỗ!
Lê Đình tự nhiên muốn ta làm bạn gái hắn?
Triệu Mẫn cả người đều trợn tròn mắt, tựa không thể tin được hắn đang nói gì.
"Triệu Mẫn, tôi cảm thấy cô không giống những cô gái khác, vừa hay tôi không có bạn gái, cô cũng không có bạn trai, chi bằng cho tôi một cơ hội theo đuổi?"
"Tôi...."

Đồ ăn ngập tràn ánh nến lãng mạng
Thanh niên tỏ tình khung cảnh rất đẹp và romantic.
Lại đột nhiên nghe thấy tiếng thét giận dữ : ''Triệu Mẫn, các người làm gì ở chỗ này!"
Là Trương Vô Kỵ
Mã Lực cùng Dương Bất Hối đứng bên cạnh Trương Vô Kỵ không tin vào mắt mình biểu cảm không thể tin nổi.
Bọn họ thấy cái gì?
Lê Đình cầu hôn Triệu Mẫn sao?
Thế giới này ảo mộng sao?
Trương Vô Kỵ còn lại là sắc mặt xanh mét nhìn bọn họ.
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, ước gì tìm cái lỗ mà chui xuống đi.
Chết tiệt vốn dĩ cũng đã đủ rối loạn, Dương Bất Hối lại còn đem theo Trương Vô Kỵ với Mã Lực tới đây làm cái gì.
Đây là muốn ép chết ta sao!
Lê Đình đột nhiên thấy Mã Lực và Trương Vô Kỵ tới có chút bất ngờ liền ổn định lại tinh thần.
Hắn khóe môi gợi lên một mạt cười xấu xa, nói: "Nha ~~ các người đều tới, vừa lúc, chứng kiến một chút tôi cùng Triệu Mẫn ở bên nhau một thời khắc tươi đẹp, Triệu Mẫn đã đồng ý làm bạn gái tôi.''
"Tôi không có!" Mẹ kiếp ta đã mở miệng nói câu nào đồng ý đâu mà thành bạn gái của hắn rồi?
"Nhưng cô cũng không có từ chối, là cho tôi một cơ hội rồi." Lê Đình cười nói.
Nghe đến đó, Mã Lực vì anh em tốt của hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt, không phải Triệu Mẫn chính miệng đồng ý.
Bằng không Trương Vô Kỵ chắc sẽ điên mất!
"Triệu Mẫn, này rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Trương Vô Kỵ cau mày hỏi.
Triệu Mẫn cười gượng nói: "Haha~~Lê Đình mời tôi ăn hải sản để xin lỗi mấy vụ lần trước.''
Đến nỗi Lê Đình vì cái gì đột nhiên động kinh, muốn cùng ta kết giao, chính ta cũng không thể hiểu được.
Trương Vô Kỵ ánh mắt lạnh tới cực hạn nhìn Lê Đình, nói: "Lê Đình có phải mày thấy người của tao coi trọng mày liền muốn cướp đi?''
Dứt lời, toàn bộ nơi đây yên tĩnh phát kinh.
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy những lời này..........
Trương Vô Kỵ coi trọng..........Người của cậu ta?
Chỉ chính là ta sao?
Xác định không sai ý chứ?
"Trương Vô Kỵ mày không coi lại chính mình xem, mày với Triệu Mẫn chẳng là quan hệ gì vì sao tao lại không thể làm bạn trai của cô ấy.''
"Lê Đình, mày cho rằng tao sẽ tin sao? Nếu không phải bởi vì tao coi trọng Triệu Mẫn chắc gì mày quan tâm đến Triệu Mẫn xấu kia.''
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp Trương Vô Kỵ là đang nói tiếng người sao?
Ta nơi nào xấu? Như thế nào liền không thể được Lê Đình coi trọng?
Triệu Mẫn trong lòng có chút bực bội, nổi giận nói: "Trương Vô Kỵ, cậu cảm thấy tôi lớn lên xấu là chuyện của cậu, người khác lại không như vậy cảm thấy, Lê Đình, tôi quyết định cho cậu một........." cơ hội theo đuổi tôi!
Nhưng còn chưa có nói xong, đã bị Trương Vô Kỵ ngắt lời nói: "Triệu Mẫn, cậu dám!"
"Tôi vì cái gì không dám?"
Lê Đình cảm thấy thời cơ vừa lúc, Trương Vô Kỵ đã đến, nói không chừng sẽ thúc đẩy sự tình trở nên càng thuận lợi.
Nhưng hắn lại quên mất Mã Lực đi.
Mã Lực nói: "Triệu Mẫn, cậu còn không nhìn ra sao? Trương Vô Kỵ đây là đang ghen tị."
Dứt lời, toàn bộ nhà hàng lại một lần nữa trở nên yên lặng.........
Ghen?
Trương Vô Kỵ ghen?
Sao có thể!
Trương Vô Kỵ tuy rằng đối với ta có cái sở thích chiếm hữu đặt biệt, nhưng lại không thích ta, sao có thể ghen?
Là cậu ta có cái sở thích biến thái kia nên tới đây gây sự sao?
Không thể thấy ta đi cùng người khác sao.
Đến nỗi vì cái gì Triệu Mẫn cảm thấy Trương Vô Kỵ là chiếm hữu đặc biệt, là bởi vì lúc trước cho dù là cô đi cùng Ân Ly, Trương Vô Kỵ sắc mặt đều sẽ trở nên khó coi.
Nào có ai thấy đi cùng nữ sinh cũng ăn dấm? Không phải chiếm hữu đặc biệt thì là cái gì?
Nhưng mà, Trương Vô Kỵ lại không có phủ nhận.
Lê Đình thấy vốn dĩ Triệu Mẫn vì giận mà đồng ý cho hắn một cơ hội đi, lại bị Mã Lực quấy rầy, giận sôi máu.
Hắn lạnh lùng nói: "Người không liên quan, mời rời đi cho, hôm nay là tôi bao cả nơi này để mời Triệu Mẫn cùng bạn cùng phòng tới ăn.''
Trương Vô Kỵ không để ý tới hắn, mà là đem tầm mắt gắt gao chăm chú vào trên người Triệu Mẫn.
"Triệu Mẫn, cậu đi theo tôi! Cậu muốn ăn gì tôi sẽ đưa cậu đi ăn nếu cậu thích nhà hàng này như vậy tôi mua cả nhà hàng tặng cho cậu......"
"Xin lỗi, tôi đã đồng ý ăn cùng Lê Đình."
Hơn nữa đồ ăn đều đã lên bàn, không ăn xong cũng quá lãng phí còn tên điên cậu quậy đủ chưa vậy còn đòi mua cả nhà hàng hết cho tiền ta, rồi cho ví cho thẻ bây giờ còn đòi cho cả nhà hàng thần kinh quả là có vấn đề rồi.
"Triệu Mẫn, cậu xác định không đi cùng tôi?"
"Xác định, Bất Hối, mau tới đây, cậu thích ăn hải sản mà ăn nhiều vào." Sau đó liền không hề phản ứng Trương Vô Kỵ.
Dương Bất Hối vẻ mặt xấu hổ đi qua, bị Triệu Mẫn kéo xuống ngồi bên cạnh cô.
Trương Vô Kỵ sắc mặt như mất hồn cùng Mã Lực cùng nhau rời đi.
Cửa chính nhà hàng Trương Vô Kỵ sờ trước ngực, nói: "Mã Lực, tôi cảm thấy không thoải mái!"
Rất khó chịu! Làm sao bây giờ?
Liền như vậy rời đi, ta không cam lòng!
Triệu Mẫn tuyệt đối không thể cùng Lê Đình ở bên nhau, đừng nói Lê Đình mục đích của hắn trả thù, liền tính hắn chỉ là thuần túy thích Triệu Mẫn, cũng không được!
Bởi vì........
Triệu Mẫn là của ta.
Ta thích Triệu Mẫn?
Không sai, đúng vậy, ta thích Triệu Mẫn.
Không say một chút nào, đầu óc ta vẫn đang rất tĩnh
"Đến bây giờ còn không chịu thừa nhận cậu thích người ta?" Mã Lực nhíu mày nói.
"Thừa nhận."
Mã Lực còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm, kinh ngạc nói: "Cậu nói cậu thừa nhận?"
Tiểu tử này rốt cuộc cũng chịu thừa nhận?
"Haizzz ~~Trước nay đều không có cảm giác như hiện tại, như vậy sợ hãi mất đi một người."
"Vậy cậu hiện tại tính toán làm sao bây giờ?"
"Chờ."
"Cái gì?"
"Mã Lực, cậu có cho rằng Triệu Mẫn sau khi ăn xong có còn đi ra nếu tôi ở đây chờ cậu ấy nhất định cậu ấy sẽ mềm lòng.''
Mã Lực vuốt cằm nói: "Có khả năng đó, nhưng cậu cần thiết biểu hiện đến đáng thương một chút."
Trương Vô Kỵ suy nghĩ, ngồi ở bật thang ngoài cửa nhà hàng, tâm trạng không xác định nói: "Như vậy đủ đáng thương sao?"
Mã Lực ngẩng đầu nhìn trời, thầm nói: "Liền tính cậu cái gì cũng không làm, đều đã đủ đáng thương rồi!"
Đường đường kiêu ngạo không ai bì nổi lại còn là người của công chúng Trương Vô Kỵ đại thiếu gia, thiếu tam gia nhà họ Trương quả nhiên vì làm một cô gái mềm lòng, liền không tiếc vứt bỏ hình tượng tôn nghiêm mà ngồi dưới đất như tên mất một nữa linh hồn vậy để chờ một cô gái.
Này chẳng lẽ còn không đủ đáng thương sao?
Trương Vô Kỵ nghe hắn thì thầm: "Cậu nói gì vậy?"
"Không có gì, tôi chính là cảm thấy nếu là trời đổ mưa, khả năng sẽ càng đáng thương một chút."
Trương Vô Kỵ cũng cùng hắn giống nhau ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền thấy bầu trời treo trăng treo, có chút thất vọng. thở đài một cái.
''Đôi khi chờ đợi trong mông lung. Nhưng chỉ cần gặp được, người mình yêu cậu sẽ hiểu, nguyên tắc, lòng tự tôn, sự kiêu ngạo, hình tượng... Những thứ ấy đều trở nên vô dụng.''
Mã Lực tiếp câu: ''Người ta nói yêu thì khổ mà không yêu thì lổ cậu đây là muốn chịu khổ mà.''
Thời tiết hôm nay tốt như vậy trời sẽ không mưa đâu!
Khoang ..........Không đúng, Thâm Quyến chính là địa bàn của Trương Vô Kỵ mà, hô mưa gọi gió tuyệt đối là có thể.
"Mã Lực, cậu nói.........Chúng ta có nên tạo một cơn mưa?"
"Nhưng bầu trời trăng treo mà!"
"Ai quy định có ánh trăng không thể cho trời mưa?"
"Cũng là ..........."
Joseph cậu không thấy lộ tẩy quá sao mưa mà có trăng?
Thích con gái thôi mà, đến nỗi đem chỉ số IQ kéo xuống đến thấp như vậy sao?
Mã Lực lại là giúp đỡ Trương Vô Kỵ liên hệ đài khí tượng Thâm Quyến,cho nhân viên thi công máy móc đến tạo mưa.
Nếu Thâm Quyến lâu quá không mưa, liền sẽ vận dụng loại này máy móc tiến hành cho trời mưa tránh gây hạn hán.
Vì thế...............
Triệu Mẫn mới ăn một nửa, toàn bộ Thâm Quyến đã mưa to tầm tả.
Dương Bất Hối nhìn từ cửa sổ trước mặt thấy mưa to, kinh hô một tiếng nói: "Mẫn Mẫn, trời mưa, chúng ta cũng không mang dù, làm sao bây giờ?"
Lê Đình vội nói: "Không quan trọng, trong chốc lát tôi đưa các cô về trường học."
"Nhưng anh không phải học sinh trường chúng tôi, bảo vệ cửa sẽ không cho xe anh vào đâu.''
Triệu Mẫn nghe vậy, nói: "Chúng ta đây vẫn là chạy nhanh trở về đi, mưa lớn như vậy trong chốc lát sẽ không tạnh đâu sẽ khó về hơn.''
"Triệu Mẫn, không cần lo lắng, cùng lắm thì đêm nay không quay về, tôi thuê khách sạn cho hai cô ở một đêm.''
"Này không tốt lắm đâu, Lê Đình, ý tốt của cậu tôi nhận, cậu mời bọn tôi ăn và xin lỗi tôi cũng nhận nhưng chuyện làm bạn gái......"
"Triệu Mẫn, đừng nóng vội cự tuyệt tôi, tôi đối với cô là thiệt tình, cô cứ về suy nghĩ đi.''
Triệu Mẫn vội vã trở về, chỉ có đáp: "Vậy được rồi, tôi trở về suy xét một chút, chúng tôi đây đi trước."
"Chậm đã." Lê Đình không biết từ nơi nào lấy ra hai cái túi xách hiệu Louis Vuitton, đưa cho Triệu Mẫn cùng Dương Bất Hối một người một cái, nói: "Chút quà nhỏ, không bằng thành ý, còn mong hai cô nhận lấy.''
Triệu Mẫn theo bản năng liền cự tuyệt, lại nghe thấy Lê Đình đột nhiên nói: "Nếu cô không nhận, chính là không chịu tha thứ tôi."
Không tha thứ nói lần sau có phải hay không còn muốn ta ăn cơm?
Vẫn là tha ta đi!
"Vậy được rồi, tôi nhận lấy."
Triệu Mẫn chỉ nghĩ nhanh lên rời đi, cảm thấy Lê Đình hôm nay đặc biệt kỳ quái.
Đột nhiên mời ta ăn tối liền không tính, Tự nhiên tặng hoa muốn theo đuổi ta.
Tuy rằng ta thực không muốn nghĩ mình xấu nhưng hóa trang như thế này không phài là xấu quá sao!
Lê Đình sao có thể sẽ thích ta?
Chẳng lẽ thật giống Trương Vô Kỵ nói, bởi vì xem ta được Trương Vô Kỵ coi trọng nên giành lấy trả thù?
Thật là đủ rồi!
Lê Đình đưa Triệu Mẫn cùng Dương Bất Hối xuống lầu, đi đến cửa lớn liền thấy một cảnh không tưởng tượng nổi.
Trương Vô Kỵ hẳn nhiên ngồi ngoài cầu thang trước cổng ngoài trời mưa to như vậy.
Toàn thân đều ướt đẫm, lại còn ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.
Bộ dạng trông thật thảm....
Triệu Mẫn đáy lòng không khỏi không tin vào mắt mình.
Trương Vô Kỵ là đang đợi ta sao?
Lê Đình nhìn hắn phát bực, trong lòng mắng thầm: Tiểu tử thúi, quả nhiên chơi chiêu đáng thương đánh tâm lý.
Nghe thấy phía sau có động tĩnh, Trương Vô Kỵ đứng lên, xoay người, một bộ thực bị thương nhìn Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn: "......" Chết tiệt như thế nào cảm giác ta nháy mắt hóa thành người phụ lòng cậu ta vậy trời?
Trương Vô Kỵ lúc này giống như thú cưng bị chủ nhân bỏ rơi vậy thảm tới mức không nỡ nhìn.
Mà Triệu Mẫn chính là chủ nhân của thú cưng kia.
Trong lòng cô có chút mềm lòng.
"Trương Vô Kỵ cậu ở chỗ này làm gì?"
"Tôi đang đợi cậu."
"Mưa gió lớn như vậy, cậu nói cậu đang đợi tôi?"
Thần kinh đi!
Đúng lúc này, Mã Lực không biết từ nơi nào đi ra đem theo hai cây dù, bản thân một cây đưa cho Trương Vô Kỵ một cây.
Trương Vô Kỵ cầm lấy dù, hướng tới bọn họ đi tới.
"Triệu Mẫn, tôi đưa cậu về trường."
Mã Lực còn lại là đi đến Dương Bất Hối bên người, nói: "Chỉ mang hai cây dù, bạn học Dương thiệt thòi cho cậu đi cùng tôi rồi.''
Dương Bất Hối nói: "Cảm ơn Mã thiếu gia."

Triệu Mẫn bị Trương Vô Kỵ làm mềm lòng mà đồng ý với hắn, liền nghe thấy phía sau Lê Đình nói: "Triệu Mẫn là tôi mời để tôi đưa về được không?''
Trương Vô Kỵ không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Triệu Mẫn nói: "Triệu Mẫn, theo tôi đi, được không?"
Triệu Mẫn lần đầu tiên thấy Trương Vô Kỵ lại yếu thế nói như vậy với cô, có chút không phản ứng lại đây, theo bản năng liền gật đầu đáp ứng rồi.
Trương Vô Kỵ thấy vậy, đưa tay vòng qua cổ cô che dù cho cô không bị ướt còn bản thân thì ướt sũng, hướng tới hắn xe hắn đi đến.
Triệu Mẫn không phải chứ đổi xe khác rồi Zenvo TSR cũng lại là xe hai chỗ, trong lòng không khỏi cảm thán một câu sao cậu không thể đi xe bốn chỗ được vậy
Mã Lực cùng Dương Bất Hối theo sát sau đó lên con Ford GT của Mã Lực.
Lê Đình nhìn một màn này, trong lòng chỉ hận thấu xương.
Trương Vô Kỵ, dám làm hư chuyện tốt của lão tử....................
[Js-Art] - End of chapter 26

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top