Chương 23: Diệp Tiểu Chiêu Uống Say Phát Điên

[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Tăng A Ngưu Và Lục Cảnh Dương Đúng Là Hai Nhân Vật Phúc Hắc

๖ۣۜJs-๖ۣۜArt

Nhưng Triệu Mẫn hoàn toàn không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Vô Kỵ nói.

Chỉ là kỳ quái nói: "Tăng A Ngưu, anh như thế nào lại đeo mặt nạ Tiêu Dương chở lại a? Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Thấy Triệu Mẫn quả nhiên không có nhận ra chính mình, Trương Vô Kỵ không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt.

Vậy đi!

Nếu không có nhận ra, vậy nhiệm vụ liền phải tiếp tục.

Tư liệu của cha mẹ tới tay, lại chưa kịp xem.

Tăng A Ngưu cố tình rũ mắt xuống, cười khổ nói: "Tôi ở đây giúp một người bạn tìm vài thứ."

Bởi vì không đeo lens mắt xanh dương, Trương Vô Kỵ lo lắng sẽ bị Triệu Mẫn nhìn ra tới manh mối mới.

"Kia như thế nào lại bị bắt lại?"

"Là Lục Cảnh Dương, lên kết hoạch."

"Nha, chuyện này bình thường, Lục Cảnh Dương vốn dĩ chính là cái người thuộc tích phúc hắc, vậy anh hiện tại tính toán làm sao bây giờ? Tiêu Dương cái thân phận này đã bại lộ."

Tăng A Ngưu tiếp tục rũ con ngươi nói: "Tôi cũng không biết, đi một bước tính một bước!"

"Có việc gì cần yêu cầu tôi hỗ trợ không, cứ việc nói!" Phía trước anh ta giúp ta nhiều như vậy, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ tận hết sức lực trợ giúp anh ta.

Chính là, vì cái gì không phải Trương Vô Kỵ đâu!

Triệu Mẫn trong lòng đã là tiếc nuối rõ ràng tới cực điểm rồi.

Rõ ràng đều đã dự đoán quá tốt, vạch trần mặt nạ lúc sau xuất hiện gương mặt yêu nghiệt đã lâu không gặp của Trương Vô Kỵ kia.

Nhưng ông trời lại cho ta một cú chí mạng.

Không phải anh ấy, như vậy những cảm giác quen thuộc kia, đều là ảo giác của ta sao?

Tâm tình bắt đầu trở nên tích tụ.

Tăng A Ngưu thấy vậy, có chút đau lòng, lại vẫn là cái gì đều không thể làm.

Thân phận bại lộ, tin tức lại không tra được, gia gia nhất định sẽ nổi bão.

Đến lúc đó giận chó đánh mèo với Mẫn Mẫn lại không phải chuyện tốt.

Tuy rằng thân phận cùng địa vị của em ấy ở Thành Đô là không gì sánh nổi, nhưng mà thủ đoạn của gia gia ta là biết đến.

Bỗng nhiên cửa từ bên ngoài đẩy ra, Giáo trưởng cùng các vị các giáo sư đều đi đến, Lục Cảnh Dương cùng Dương Đỉnh Thiên cũng theo sát sau đó.

Khi bọn họ thấy bên trong Tiêu Dương biến thành Tăng A Ngưu lúc sau, sôi nổi đều trợn mắt há hốc mồm.

Lục Cảnh Dương càng là kinh hô ra tiếng nói: "Tăng A Ngưu, như thế nào sẽ là ngươi? Ngươi không phải về nước rồi sao?"

Tăng A Ngưu cười lạnh nói: "Không sai, chính là tôi, tôi đã trở lại."

Hiệu trưởng cùng các vị các giáo sư sôi nổi đều trợn tròn mắt, vừa mới nãy còn một thân khí thế mãnh liệt bộ dáng thẩm vấn vị này, lúc này lại hoàn toàn nói không ra lời.

Vị này chính là đến từ hoàng thất quý tộc Châu Âu, vương tử điện hạ.

Liền tính là bị phạm tội bị bắt, bọn họ cũng là không có tư cách thẩm vấn.

Giáo trưởng nhíu mày nói: "Vương tử điện hạ, đây là có chuyện gì?"

Tăng A Ngưu thần sắc nhàn nhạt nói: "Tôi còn muốn hỏi Hội Học Sinh của quý giáo là chuyện như thế nào đây? Rõ ràng nói làm khảo sát vòng thứ tư, đưa tôi tới văn phòng Hội Học Sinh tìm hồ sơ tư liệu, rồi cuối cùng lại mang theo một đám người vọt vào tới nói tôi ăn trộm tư liệu cơ mật?"

Tư liêu là cầm đến trên tay, Trương Vô Kỵ tuy rằng tìm được rồi, nhưng lại không có mở ra.

Không xem như đánh cắp tư liệu.

Giáo trưởng nghe vậy, xoay người hỏi Dương Đỉnh Thiên cùng Lục Cảnh Dương nói: "Này rốt cuộc sao lại thế này?"

Lục Cảnh Dương cùng Dương Đỉnh Thiên thấy sự tình bại lộ, nhìn lẫn nhau một cái, ánh mắt kia đang giao tiếp gì đó.

Rồi sau đó Dương Đỉnh Thiên nói: "Giáo trưởng, chúng tôi cũng là nghe người của Hội Học Sinh báo về là có người trộm tư liệu mới chạy đến thôi."

Lục Cảnh Dương cau mày phụ họa nói: "Chính là như vậy, chẳng qua...... Tôi muốn hỏi một chút, Tăng A Ngưu, ngươi đeo mặt nạ da người này đến học viện Đế Quốc học, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Tăng A Ngưu bất động thanh sắc nói: "Lục Cảnh Dương, ngươi hẳn là biết rõ nguyên nhân hơn người khác."

Lục Cảnh Dương đáy lòng một trận quẫn, rồi sau đó liền nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Tôi thích Triệu Mẫn, nhưng vì thân phận vương tử hèn mọn này không đủ tư cách đế Trung Quốc, liền mượn danh nghĩa Tiêu Dương tới, chỉ vì muốn ở cạnh bảo vệ cô ấy, cái lý do này, đủ sao?"

Tự nhiên là như thế này......

Tất cả mọi người bừng tỉnh ngộ, bao gồm hiệu trưởng cùng các giáo sư.

Đế Quốc University cùng MG University là bất đồng quan điểm, học viện Đế Quốc là nơi cho phép yêu sớm, chỉ cần trong nhà gia trưởng đồng ý, yêu sớm cũng không trái với nội quy trường học.

Chỉ cảm thấy đây là một trò yêu đương khôi hài của học sinh mới lớn, là mối tình tuổi thanh xuân mười tám, hai mươi nên nhà trường không cấm.

Giáo trưởng sắc mặt khó coi nói: "Được rồi được rồi, đều giải tán đi! Vương tử điện hạ, cậu vẫn là ở lại học, hay là về nước?"

Tăng A Ngưu nói: "Nếu đã bại lộ, đương nhiên là ở lại học."

Ta còn có chuyện không có làm xong, vừa lúc này thừa dịp ở lại.

Lục Cảnh Dương xen mồm nói: "Tăng A Ngưu, ta nhớ rõ ngươi vẫn là mang tội trên người đi? Là không cho phép được đặt chân đến Trung Quốc."

"Vị bạn học kia bị đánh đến bất tĩnh, tôi đã đưa về nước trị liệu, bây giờ đã đi đứng được thật mau liền có thể về nước, tôi hiện tại cùng người nhà của cậu ta làm hiệp định bồi thường, đã có thể xóa bỏ bản án trên người, tôi liền có tư cách ở lại Trung Quốc."

Giáo trưởng gật đầu nói: "Nếu là như thế này, chỉ hy vọng vương tử điện hạ đừng nghĩ nhiều, chỉ cần không gây ra chuyện khác là được rồi."

Tăng A Ngưu gật đầu nói: "Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ an phận học tập."

"Vậy được rồi! Đều về đi! Đã là giờ tan học, mà bây giờ còn tập trung ở chỗ này làm cái gì?"

Mọi người nghe vậy, đều bắt đầu giải tán.

Tăng A Ngưu cùng Triệu Mẫn và Diệp Tiểu Chiêu chào nhau xong, cũng không quay đầu lại rời đi.

Muốn chạy nhanh đi, bằng không trong chốc lát lộ tẩy đã thì không tốt.

Còn nói chuyện với Triệu Mẫn lâu đảm bảo cô sẽ phát hiện đôi mắt màu hổ phách của Tăng A Ngưu mà không phải là màu xanh dương......

Cũng may mắn là lúc làm việc Trương Vô Kỵ mang theo hai mặt nạ.

Triệu Mẫn mang theo tâm tình mất mát trở về nhà, không phải Trương Vô Kỵ, vì cái gì liền không phải Trương Vô Kỵ!

Triệu Mẫn suy nghĩ ra không rõ.

Rõ ràng đều ảo tưởng tốt, vừa mở mặt nạ ra là có thể nhìn thấy Trương Vô Kỵ, nhưng lại là Tăng A Ngưu.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào đâu?

Diệp Tiểu Chiêu mãi cho đến rời đi trường học, cũng chưa có gồi phục tinh thần lại.

Tăng A Ngưu...... Thầy của ta tự nhiên biến thành Tăng A Ngưu?

OMG!

Ta tự nhiên đã bái một cái vương tử quý tộc làm sư phụ?

Chỉ cảm thấy đây là chuyện ta làm đúng nhất đời này, lập tức trở về cùng cha mẹ khoe ra, ít nhất khoe ra tới anh trai Diệp Hoàng Long chết tiệt kia phải kinh hồn.

Ha ha, sư phụ của ta là vương tử hoàng thất Anh Quốc!

Một sự tình phong ba như vậy, hôm sau mọi người từng người đều đi học lại.

Tăng A Ngưu cũng ở lại, tiếp tục về tới lớp 1 năm 3 học, ngồi xuống vị trí bên cạnh Triệu Mẫn.

Hết thảy lại khôi phục như lúc ban đầu.

Mà Triệu Mẫn lúc này đối với hắn cảm giác là cực kỳ phức tạp, hắn cứu chính mình, thích chính mình, mà chính mình trong lòng lại chỉ có cảm ơn đối với Tăng A Ngưu, đối với hắn hoàn toàn không có tình yêu nam nữ.

Nhưng một người như vậy, lại vì muốn âm thầm bảo vệ ta lại, không tiếc dùng mặt nạ cải trang đến bên cạnh ta.

Thật đúng là một cái nhân vật phúc hắc nguy hiểm a!

Mà Lương Thi Nhan khi biết hắn là Tăng A Ngưu, cả người khiếp sợ không thôi, không dám lại lỗ mãng, chỉ dám mỗi ngày hèn mọn tới tìm hắn vài lần, đau khổ sở cầu xin hắn nói ra Tiêu Dương ở đâu.

Cô là hối hận vì đã cấu kết với Lục Cảnh Dương, đào hố cho hắn nhảy.

Lương Thi Nhan đi vào lớp 1 năm 3, đến bên chỗ Tăng A Ngưu, hèn mọn nói: "Vương tử điện hạ, anh liền đại phát từ bi nói cho tôi biết Tiêu Dương hiện tại đang ở đâu đi! Tôi nguyện ý làm theo mọi chuyện anh yêu cầu..."

Tăng A Ngưu nhíu mày nói: "Tôi không cần!"

Triệu Mẫn xem có chút quá mắt, Lương Thi Nhan từ trước đến nay đều là cao ngạo, nhưng vì một người đàn ông lại trở nên hèn mọn như vậy.

Triệu Mẫn đột nhiên nhịn không được chen vào nói nói: "Tăng A Ngưu, anh thực sự biết Tiêu Dương ở đâu?"

Tăng A Ngưu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đích xác điều tra ra một ít tin tức, chẳng qua, lại không phải tin tức tốt.

Triệu Mẫn nói: "Nếu biết, liền nói cho cô ấy đi! Lương học tỷ cũng quá đáng thương."

Tăng A Ngưu ánh mắt bình tĩnh nhìn cô nói: "Triệu Mẫn, em xác định muốn tôi nói?"

"Ờ."

"Được, đây chính là em muốn!"

Triệu Mẫn không rõ nguyên do, nghĩ thầm chẳng lẽ là tin tức không tốt sao?

Sau đó liền nghe thấy Tăng A Ngưu đối với Lương Thi Nhan nói: "Tiêu Dương còn sống, bất quá lại bị thương đến hủy mất gương mặt."

Nghe vậy, Lương Thi Nhan cả người đều ngây ngẩn.

Rồi sau đó, cả người giống như điên rồi chỉ vào Tăng A Ngưu nói: "Có phải hay không là ngươi? Là ngươi làm? Ngươi vì muốn gương mặt của anh ấy, đem anh ấy làm cho bị thương hủy gương mặt?"

Triệu Mẫn thấy vậy, đột nhiên có chút hối khi hận xen miệng.

Mẹ kiếp!

Lương Thi Nhan nội tâm quả nhiên là cực đoan như vậy.

Triệu Mẫn tràn ngập xin lỗi nhìn Tăng A Ngưu một cái, hắn lắc lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

Lương Thi Nhan chính thần sắc kích động, trên người dã bị ném tới một miếng da.

Tăng A Ngưu giọng lạnh băng vang lên: "Đây là cái mà cô gọi là da mặt Tiêu Dương, chính mình cầm đi học viên Y Học kiểm tra xem, sau đó đem cái bảng phân tích đến đây mà nói chuyện! Còn có, không cần đến đây hỏi tôi nơi Tiêu Dương đang ở, cô đã không cò đủ tư cách để biết."

Lương Thi Nhan cầm lấy mặt nạ da người, ngơ ngẩn nhìn, tay đều đang run rẩy.

Cô nói: "Tôi sẽ đem đi kiểm tra, Tăng A Ngưu, nếu đây thật là da của Tiêu Dương, ta muốn ngươi sống không bằng chết!"

Tăng A Ngưu nhàn nhạt nói: "Xin cứ tự nhiên!"

Lương Thi Nhan thật cẩn thận cầm mặt nạ kia, rời đi phòng học.

Trong phòng học lại một lần khôi phục bình tĩnh, chỉ là những bạn học cùng lớp nhìn Tăng A Ngưu, ánh mắt có chút quái dị.

Triệu Mẫn cảm thấy chính mình lại đem phiền phức đến cho Tăng A Ngưu, ngượng ngùng nói: "Tăng A Ngưu, anh vừa trở về liền tôi lại mang phiền phức đến cho anh, giữa trưa tôi mời anh ăn một bữa cơm đi!"

"Cùng nhau ăn một bữa cơm có thể, bất quá tôi nhờ em một chuyện, còn có thể cho...... Tôi tiếp tục ở nhà tranh được không?"

"Đương nhiên." Dù sao nơi đó không ai ở.

Chỉ là......

Về sau phải cẩn thận.

Thời điểm Tăng A Ngưu là Tiêu Dương đã chiếm tiện nghi ta nhiều lần còn đâu!

Gia hỏa này cũng là cái tay lưu manh cấp bật, không thể không phòng!

Mẹ kiếp quả nhiên còn đổi thân phận lăn lộn, cũng thật là tuyệt.

Hai người nói xong, Diệp Tiểu Chiêu tới một câu nói: "Cái kia, sư phụ...... Tôi tan học còn có thể đi nhà tranh học thêm sao?"

Tăng A Ngưu cười nói: "Đương nhiên có thể, xem như tôi đã thu cậu làm một đồ đệ rồi."

"Hắc hắc, tôi cũng liền đã xem cậu như một sư phụ rồi, sư phụ về sau có chuyện gì cứ việc phân phó, lên núi đao xuống biển lửa, tôi tuyệt đối không hai lời!"

Triệu Mẫn: "......" Trời!

Phía trước vẫn là thời điểm Tiêu Dương, như thế nào không Tiểu Chiêu cậu như chó săn vậy.

Quả nhiên đây là nhìn mặt bắt hình dong sao?

Giữa trưa tan học, ba người cùng nhau ra phòng học, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.

Lại thấy Lục Cảnh Dương nghênh diện đi tới.

Lục Cảnh Dương mặt vô cảm, trực tiếp bỏ qua Tăng A Ngưu và Diệp Tiểu Chiêu, đối với Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, anh tới đón em đi ăn cơm trưa."

Triệu Mẫn cự tuyệt nói: "Không cần, chúng tôi đang muốn đi ăn."

"Cùng hắn cùng nhau đi?"

"Ờ!"

"Mẫn Mẫn, hắn không phải người tốt, anh khuyên em cách hắn xa một chút."

Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Người tốt người xấu tôi chính mình sẽ phán đoán, Lục Cảnh Dương, chuyện của tôi anh đừng động vào."

Đối với sự việc Tăng A Ngưu bị tính kế, Triệu Mẫn trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

Cũng không phải là Triệu Mẫn có tình ý với Tăng A Ngưu, nhưng rốt cuộc người đó là đã từng trợ giúp qua cô.

Lục Cảnh Dương thấy Triệu Mẫn đối chính mình như vậy lãnh đạm, trong lòng thật không dễ chịu, đem tầm mắt dừng ở trên người Tăng A Ngưu.

Ánh mắt âm lãnh cực hạn.

Hắn đột nhiên nói: "Tăng A Ngưu, nghe nói ngươi vẫn là muốn tiến vào Hội Học Sinh, như vậy...... Nếu ta đem chức chủ tịch Hội Học Sinh nhường cho ngươi, ngươi có thể đối với Triệu Mẫn mà buông tay sao?"

Nghe vậy, Diệp Tiểu Chiêu cả người đều khiếp sợ tới rồi cực hạn.

Đường đường Thành Đô bốn thiếu gia đứng đầu Lục Cảnh Dương, người cao ngạo không ai bì nổi người như vậy, tự nhiên nguyện ý vì Triệu Mẫn hạ mình nhường một bước.

Nhưng Triệu Mẫn đối với tình huống này lại không vui.

Đang muốn nói chuyện, đã bị Tăng A Ngưu giành trước một bước trả lời nói: "Không thể! Chủ tịch Hội Học Sinh chức này tôi tự mình tranh cử! Mà Triệu Mẫn...... Em ấy cũng không phải hàng hóa, có thể dùng để làm giao dịch!"

Triệu Mẫn dưới đáy lòng yên lặng vì Tăng A Ngưu mà cho cái điểm tán thưởng!

Chính là, ta lại không phải hàng hóa, hơn nữa ta cũng không thuộc về ai trong số hai người.

Lại có cái gì tư cách mà giao dịch, lại có tư cách gì ở chỗ này đàm phán?

Chỉ cảm thấy Lục Cảnh Dương trở nên càng ngày càng chán ghét.

Lục Cảnh Dương thấy vậy, cười khổ nói: "Mẫn Mẫn, anh cũng không phải có ý đó, chỉ là muốn em cách hắn xa một chút."

Triệu Mẫn nhàn nhạt nói: "Tôi đã biết, tôi đã đói bụng, muốn đi ăn cơm."

Rồi sau đó liền dẫn đầu đi ra ngoài, Diệp Tiểu Chiêu theo sát sau đó.

Phía sau, Lục Cảnh Dương ánh mắt lạnh lùng nhìn Tăng A Ngưu cảnh cáo nói: "Tôi sẽ không buông tay, Triệu Mẫn cần thiết là của tôi."

Ai cũng không được cướp!

Cho dù là ta phải dùng mọi thủ đoạn.

Tăng A Ngưu khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười, nói: "Xin lỗi, tâm của em ấy đã bị tôi chạm đến, đời này cậu chỉ có thể chúc phúc cho em ấy, Lục Cảnh Dương...... Không tin chúng ta chờ xem!"

Dứt lời, hắn lười phản ứng đến Lục Cảnh Dương, hướng tới Triệu Mẫn đi đến.

Lục Cảnh Dương đứng ở tại chỗ, nhìn bọn họ rời đi, nắm tay trong tay nắm chặt đến gắt gao!

Tăng A Ngưu!

Ngươi chờ cho ta.

Không phải còn muốn tiếp tục vào Hội Học Sinh sao?

Lão tử đã đào hố một lần, là có thể đào lần thứ hai!

Chúng ta chờ xem.

Không sai, Tăng A Ngưu vẫn chưa có chết tâm đối với chuyện vào Hội Học Sinh.

Bởi vì đây là mục đích chủ yếu của hắn.

Mà chức vị chủ tịch Hội Học Sinh lần lần trước đang tranh cử bị tạm dừng, Tăng A Ngưu đãng cùng hiệu trưởng xin được tiếp tục canh tranh.

Kết tiếp chỉ là định ngày cho Lục Cảnh Dương và Tăng A Ngưu tranh cử lại.

Phía sau lưng học viện Đế Quốc University tĩnh lặng, bắt đầu nỗi lên sóng gió.

Buổi chiều tan học sau đó, Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu trực tiếp về nhà tranh học cùng Tăng A Ngưu

Nơi này yên tĩnh, hoàn cảnh học tập tốt, mấy người học chiều ở nơi này xem như thoái quen.

Thuận tiện làm một ít hoạt động bên ngoài như, nướng BBQ cắm trại linh tinh.

Lúc này đã là lúc chạng vạng, Diệp Tiểu Chiêu trong tay cầm mấy xiên thịt nướng, là Tăng A Ngưu đích thân làm cho cô.

Tăng A Ngưu đứng nướng, Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu phụ trách ăn.

Hương vị thật đúng là không tồi.

Diệp Tiêu Chiêu trực tiếp ăn mười mấy xiên thịt nướng, còn uống gần mười lon bia, hô to đã ghiền.

Rồi sau đó liền bắt đầu không biết lựa lời: "Mẫn Mẫn a! Khó có được một mãnh chân tình của sư phụ tôi, bằng không cậu liền chấp nhận đi?"

Nghe vậy, Triệu Mẫn ăn que nướng động tác một đốn, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Chiêu liếc mắt một cái.

Phát điên rồi sao!

Ta chỉ xem Tăng A Ngưu như bạn thôi không phải sao!

Chính là cảm thấy xấu hổ, liền thấy Tăng A Ngưu biểu cảm mong chờ cô.

Tựa đang chờ mong chờ câu trả lời của Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Đừng vọng tưởng đi đâu! Đều nói rõ tôi trong lòng tôi đã có người mình yêu!"

Tăng A Ngưu gật gật đầu nói: "Nha!"

Sau đó liền không nói, trong lòng đã là mở nhạc nhảy nhót nở hoa.

Không có gì vui hơn bạn gái, chính mình thổ lộ trước mặt mình.

Trong lòng có người mình yêu, mà người kia chính là ta......

Diệp Tiểu Chiêu tựa uống say, khuôn mặt đỏ bừng, ở nơi đó nói lời say xưa vừa khóc vừa nói: "Nha đầu thúi, chuyện của cậu có gì hiếm lạ, xem tôi, đường tình nhấp nhô cỡ nào! Mã Lực nhà tôi còn không để ý đến tôi xem chưa kia, ô ô......"

Triệu Mẫn vẻ mặt lúng túng nói: "Ha hả, cậu ấy uống say, tôi đưa cậu ta về rồi tính."

Tăng A Ngưu lại nói: "Không sao! Còn đồ ăn, ăn xong lại đi đi!"

"Cũng được!"

Sau đó hai người tiếp tục vây xem Diệp Tiểu Chiêu uống say phát điên.

Diệp Tiểu Chiêu hướng về núi lớn ở nơi đó kêu gọi nói: "Mã Lực a! Mã Lực nhà ta a! Vì cái gì liền nhìn trúng nha đầu thúi Triệu Mẫn này đâu? Vì cái gì trong mắt liền không có tôi đâu? Mẫn Mẫn cậu ấy trừ bỏ cái mặt ra, nơi nào so với tôi được hơn đâu?"

Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!

Lão nương trừ bỏ một khuôn mặt, không nơi nào so với cậu hơn sao!

Ngu xuẩn!

"Triệu Mẫn, nha đầu chết tiệt kia, cậu trả tâm của Mã Lực nhà tôi tới...... Ô ô, anh ấy trong mắt chỉ có cậu không có tôi! Cố tình cậu con mẹ nó còn cố tình là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, tôi mẹ nó còn không thể chỉnh đốn chết cậu! Lão nương nổi khổ trong lòng tràn đầy...... Nhưng lão nương chính là không nói....Ô ô."

Triệu Mẫn cạn lời.

Được lắm uống say nói lời thật đi!

Quả nhiên còn nghĩ tới muốn chỉnh đốn chết ta.

Triệu Mẫn đột nhiên trò đùa dai nói: "Tới, nói nói, đều muốn chỉnh đốn chết tôi như thế nào?"

"Chỉnh đốn chết cậu thật quá dễ dàng, trực tiếp chuốc say cậu đưa tới trên gường Lục Cảnh Dương đi, cậu mẹ nó đến lúc đó chờ mà kết hôn với Lục Cảnh Dương đi!"

"Phụt......" Triệu Mẫn vừa uốn một ngụm bia vào miệng toàn bộ phun ra.

Mẹ kiếp!

Nhìn không ra tới a!

Diệp Tiểu Chiêu quả nhiên tâm tư ác độc như vậy.

Thật may mắn hai người quan hệ không tồi, bằng không Diệp Tiểu Chiêu thật xuống tay, nói không chừng thật đúng là có thể thực hiện được, rốt cuộc nhờ quan hệ thân thiết của cả hai mà cứu lại tình thế.

Tăng A Ngưu nghe vậy, mặt đen: "Đồ đệ! Cậu cũng ác quá, đừng trách sư phụ đây tống đồ nhi ra khỏi sư môn!"

Mẹ kiếp Diệp Tiểu Chiêu cậu mẹ nó còn muốn đem Triệu Mẫn của tôi, đưa tới trên gường Lục Cảnh Dương?

Ta lặc cái đi!

Muốn thật làm như vậy, ta đến khóc cũng không có chỗ khóc sao?

Diệp Tiểu Chiêu ủy khuất nói: "Sư phụ! Cậu không được trách tôi, tôi không thể không có cậu...... Tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ không tiễn đến trên gường Lục Cảnh Dương, tôi đem Triệu Mẫn đưa trên giường cậu."

Thật là đủ rồi!

Triệu Mẫn cảm thấy tiếp tục như vậy, đêm nay mặt mũi bị Diệp Tiểu Chiêu ném rớt.

Mẹ kiếp thật đúng là nói cái gì đều xuất khẩu được a!

Triệu Mẫn đem que nướng buông, nói: "Tăng A Ngưu, cậu ta đã say đến không rõ, tôi đưa cậu ta về Triệu gia."

"Được! Tôi đưa hai người lên núi."

"Được, sau đó anh cứ đem xe lái trở về đi!"

"Kia vừa lúc, ngày mai đi đón hai người đi học."

"Được."

Kế tiếp, hai người hợp lực đem Diệp Tiểu Chiêu đưa lên xe, Tăng A Ngưu đem hai người đưa đến cổng lớn Triệu gia mới rời đi.

Gương mặt này lần trước bị tát dầu, không chừng Triệu Dương Vương đã hoài nghi, không thể lại lộ diện.

Triệu Mẫn đem Diệp Tiểu Chiêu đỡ vào phòng.

Vừa lúc thấy Lục Cảnh Dương cùng Triệu Dương Vương đang ngồi ở trên sô pha phòng khách, trò chuyện cái gì đó.

Triệu Dương Vương thấy Triệu Mẫn đỡ Diệp Tiểu Chiêu không quá thanh tỉnh trở về, nhíu mày nói: "Tiểu Chiêu con bé đây là làm sao vậy?"

"Uống nhiều quá." Sau đó hô người làm trong nhà, đem Diệp Tiểu Chiêu đi vệ sinh sạch sẽ đưa đến phòng cho khách ngủ.

Rồi sau đó ngồi vào bên người Triệu Dương Vương, nhìn Lục Cảnh Dương nói: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Cảnh Dương nhướng mày nói: "Như thế nào? Em không chào đón anh?"

"Như thế nào sẽ? Người tới là khách......"

Triệu Dương Vương xen mồm nói: "Mẫn Mẫn, nghe nói Tiêu Dương là kẻ lừa đảo?"

Cha tự nhiên đã biết? Là Lục Cảnh Dương nói?

Triệu Mẫn nhíu mày nói: "Anh ta là Tăng A Ngưu, chính là người lần trước con uống say, đã đưa con về."

"Nha! Nguyên nhân là như thế này, anh Cảnh Dương của con nói hắn không phải người tốt, bảo con cách hắn xa một chút."

Dứt lời, Triệu Mẫn nhíu mày nhìn về phía Lục Cảnh Dương, trong mắt mang theo ý tứ trách cứ.

Mẹ kiếp quả nhiên đây là cái gì cũng cáo trạng với cha ta!

Đây là ta không nghe lời, liền tìm tới người nhà ta cáo trạng sao?

Muốn hay không ấu trĩ như vậy a?

Lục Cảnh Dương nhún vai nói: "Mẫn Mẫn, anh cũng là ý tốt mà thôi!"

"Lục Cảnh Dương, chuyện của tôi, tôi biết như thế nào đi xử lý, không cần anh nhúng tay."

Triệu Dương Vương nhíu mày nói: "Mẫn Mẫn, trước kia không đều là kêu anh Cảnh Dương sao? Như thế nào hiện tại gọi cả tên lẫn họ như vậy?"

Triệu Mẫn tức giận nói: "Người ta không nhận là em gái, con làm gì gọi bằng anh trai?"

Lại nghe Lục Cảnh Dương đột nhiên nói: "Ai nói không nhận? Mẫn Mẫn...... Anh biết em đối với anh không có tình yêu nam nữ, nhưng anh là thật lòng thích em, nếu em còn coi anh như anh trai, anh đây về sau coi em như em gái trong nhà, chỉ cần có thể bảo vệ bên cạnh em, là đủ rồi."

Ách!

Lục Cảnh Dương đây là làm sao vậy?

Như thế nào đột nhiên chuyển biến lớn như vậy?

Thật sự đã đối với ta hết hy vọng sao?

Đột nhiên có chút không quá tin tưởng......

Lục Cảnh Dương thấy Triệu Mẫn không tin, cười khổ nói: "Nha đầu thúi, em chính là nhìn anh lớn lên, anh sẽ hại em sao? Nếu không làm một cặp, vậy thì làm anh em đi!"

"Á thì...... Lục...... Á à à, Cảnh Dương ca ca anh nói thật sao?"

"Sao, anh đã nghĩ thông suốt, dưa hái xanh dưa không ngọt."

"Kia quả thực thật tốt quá, về sau anh vẫn là anh Cảnh Dương của em."

"Ngoan lắm em gái~~!" Triệu Mẫn rốt cuộc cũng cười với ta.

Chỉ là...... Lục Cảnh Dương lại sao có thể làm được đến mức này?

"Cảnh Dương ca ca anh muốn uống cái gì, em lấy cho anh."

"Cho anh một ly Coca đi!"

"Được thôi, lập tức liền tới."

Triệu Mẫn hưng phấn đi tủ lạnh lấy Coca, trong lòng nhảy nhót không thôi.

Lục Cảnh Dương là người anh dù sao Triệu Mẫn cũng không muốn mất đi nhất.

Rốt cuộc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã!

Hầu như là được hắn bảo vệ lớn lên còn đâu.

Từ nhỏ chỉ có một anh trại ruột là Triệu Bảo nhưng ra nước ngoài sống, sau đó cũng chỉ có Lục Cảnh Dương là đối tốt với Triệu Mẫn như anh trai.

Nếu không phải bởi vì hắn cùng Lê Đình cấu kết đối phó Trương Vô Kỵ sự việc kia, hai người vô luận như thế nào cũng đến mức như hiện tại.

Đi đến hôm nay một bước này.

Mà hiện tại, hai người có thể hòa giải như vậy, thật sự là quá tốt.

Mà chỉ cần Lục Cảnh Dương thật sự đối Triệu Mẫn hết hy vọng, như vậy phía trước sự tình ân oán, Triệu Mẫn cũng nguyện ý toàn bộ đều xóa bỏ hết.

Bởi vì nếu là người thân mà nói, Triệu Mẫn có thể tha thứ!

Nếu là Lục Cảnh Dương ôm mục đích khác, Triệu Mẫn tuyệt đối không bao giờ tha thứ.

Nhưng mà, Lục Cảnh Dương đột nhiên nghĩ thông suốt, là bởi vì Lục Thiên Viên cho chỉ điểm, này đó Triệu Mẫn không biết.

Lục Thiên Viên nói, Triệu Mẫn còn nhỏ, mới mười tám tuổi, không cần gấp rút cưới hỏi làm gì, Triệu Mẫn tính cũng nóng, khó ép hôn, cuối cùng chỉ có thể cái gì cũng không làm.

Lục Cảnh Dương nghe ông nội giáo huấn nghĩ lại tưởng tượng, cũng là, Triệu Mẫn mới mười tám tuổi, còn nhỏ mà!

Hiện tại mới học cao trung, về sau còn vào đại học, còn có về sau tốt nghiệp đại học nữa.

.......................................................

[Js-Art] - End of chapter 123

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top