Chương 19: Liều Mình Đến Cửa Triệu Gia
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Lão Nương Đưa Ngươi Đến Tây Thiên
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Vừa lúc này, Tiêu Dương cùng Lương Thi Nhan chẳng phân biệt trước sau từ chỗ cầu thang trên lầu đi xuống tới.
Tiêu Dương nhìn thấy Lục Cảnh Dương động tác mời Triệu Mẫn khiêu vũ, sắc mặt theo bản năng liền trở nên khó coi.
Hắn đi qua cười nói: "Cô gái em làm dơ quần áo của tôi, có phải hay không nên nhảy cùng tôi một bài để nói lời xin lỗi?"
Xin lỗi yêu cầu khiêu vũ cùng là được sao?
Mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe được câu nói này.
Lục Cảnh Dương nhíu mày nói: "Tiêu Dương, đừng có đùa chứ! Đêm nay là tiệc của Lục gia tổ chức, tôi là người đại diện Lục gia nhảy một bài mở đầu."
Tiêu Dương vẻ mặt bộ dáng bất cần đời nói: "Ở đây nhiều cô gái như vậy, làm gì một hai phải tìm cô ấy a!"
"Vô nghĩa! Trừ bỏ cô ấy, ai có tư cách cùng tôi nhảy?" Lục Cảnh Dương khí phách nói.
Tiêu Dương lại không để bụng, nói: "Nhưng cô gái này làm dơ quần áo của tôi, cần thiết cùng tôi nhận lỗi."
Lục Cảnh Dương sắc mặt lập tức liền khó coi lên, nói: "Chỉ là một câu xin lỗi, làm gì một hai phải bắt cô ấy cùng cùng cậu một bài?"
"Tôi thích......"
Hay cho một câu tôi thích!
Tiểu tử thúi!
Rõ ràng đã xúi giục Lương Thi Nhan lên rồi, nhưng một chút hiệu quả cũng chưa thấy đâu.
Tiểu tử này chỉ sợ là đối với Triệu Mẫn sinh ra hứng thú, quả nhiên dám hất tay trên của lão tử mà giật người.
Lục Cảnh Dương cảm nhận nguy cơ vô cùng, không khỏi đem tầm mắt dừng ở trên người Lương Thi Nhan.
Rồi sau đó liền thấy Lương Thi Nhan chính là một bộ dáng vẻ mặt đau lòng nhìn Tiêu Dương.
Lục Cảnh Dương lập tức liền trợn tròn mắt, bạn trai của chính mình đang làm trò hay trước mặt chính mình, lại còn đau lòng?
Điên rồi sao?
Triệu Mẫn đang chính là muốn cự tuyệt với cả hai người, trả lời tôi phải về nhà.
Lại nghe Lương Thi Nhan đột nhiên mở miệng nói: "Triệu Mẫn, đồng ý anh ấy đi!"
Triệu Mẫn sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Gì? Đồng ý ai?"
"Tiêu Dương! Đồng ý với anh ấy!" Nếu chỉ có thể sống được ba tháng, như vậy chỉ cần nhìn anh ấy sống hạnh phúc vui vẻ là đủ rồi.
Chỉ cần ta có thể làm được đến, tuyệt đối sẽ thỏa mãn hết yêu cầu của anh ấy.
Cho dù là anh ấy có yêu người con gái khác, mà không phải là ta!
Chỉ cần anh ấy vui vẻ liền tốt.
Nghe vậy, Lục Cảnh Dương chỉ cảm thấy thế giới này trở nên phi thường kỳ lạ......
Trời đất!
Nào có ai như vậy, giúp bạn trai của chính mình khiêu vũ cùng người con gái khác?
Trước kia như thế nào không phát hiện Lương Thi Nhan là một cô gái kỳ ba như vậy a?
Đối mặt ánh mắt gần như uy hiếp của Lương Thi Nhan, Triệu Mẫn theo bản năng gật đầu đáp ứng rồi.
Nghĩ đến Tiêu Dương chỉ có thể sống được ba tháng, liền cho hắn cái mặt mũi đi!
Triệu Mẫn cũng là đồng cảm với số phận của Tiêu Dương, cho nên nể mặt hắn sống không được bao lâu vì hắn mà hân thiện hơn một ít, cô liền cố mà đáp ứng đi!
Chỉ là......
"Anh Cảnh Dương, vậy xin lỗi nha."
Lục Cảnh Dương: "......" Mẹ kiếp!
Toàn bộ đều nói tốt, ta còn có thể nói cái gì?
Lục Cảnh Dương nhưng thật ra không rõ, vì từ khi Triệu Mẫn trở về Thành Đô lúc sau, hắn liền vẫn luôn ở trong trạng thái nghẹn khuất khó xử?
Đầu tiên là Tăng A Ngưu, hiện tại lại tới Tiêu Dương!
Toàn là những cái đèn không cạn dầu.
Tiêu Dương được như ý nguyện, thật sâu nhìn thoáng qua Lương Thi Nhan lúc sau, cùng Triệu Mẫn nhau tiến vào sân nhảy.
Lương Thi Nhan vẻ mặt bi thương nhìn bọn họ rời đi, hít sâu một hơi, nói: "Lục Cảnh Dương, tôi nhảy mở màn cùng cậu vậy!"
Lục Cảnh Dương suy xét một chút, nói: "Cũng được."
Chỉ cần không phải Triệu Mẫn, nhảy với ai cũng không quan trọng cứ tùy tiện vậy.
Vô tư vô vị tới cực hạn.
Hai người cũng cùng nhau tiến vào trung tâm sân nhảy.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Triệu Mẫn cảm giác được cái tay bên hông kia, cái loại cảm giác đụng chạm này, lại một lần làm Triệu Mẫn cảm thấy thực quen thuộc.
Phía trước ở Thâm Quyến có cùng hắn khiêu vũ một lần.
Làm ta nghĩ lầm hắn ta là Trương Vô Kỵ, nhưng hiện tại vì cái gì cũng là như thế!
Nhưng Triệu Mẫn không dám lại nhận sai, bởi vì trước mắt người đàn ông này căn bản không có khả năng là Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ mới không có tùy tiện như hắn vậy đâu!
Ít nhất trước khi cùng Trương Vô Kỵ hẹn hò anh ấy cũng chưa dám thô lỗ với ta như vậy, nhưng tên Tiêu Dương này thì khác hoàn toàn.
Tưởng tượng đến sự việc vừa phát sinh ở lầu hai Lục gia kia, Triệu Mẫn sắc mặt lại một lần trở nên khó coi lên.
Nhướng mày nói: "Liền như vậy đối với Lương Thi Nhan, quá nhẫn tâm đi?"
"Có cái gì không đành lòng?" Cùng lắm thì, anh bỏ ít tiền, giúp cô ta tìm tung tích của Tiêu Dương.
Cũng coi như là lời cảm ơn với Lương Thi Nhan, vì giúp anh được nhảy cùng em một bài.
"Chậc chậc chậc! Thật đúng là quá tàn nhẫn tới cực hạn rồi! Lương Thi Nhan cũng có khả năng là mắt đã bị mù mới có thể coi trọng anh."
Như vậy, Triệu Mẫn...... Em mẹ nó, mắt cũng bị mù rồi.
Tiêu Dương không nói chuyện nữa, chỉ là ở trong lúc bất tri bất giác chậm rãi kéo khoảng cách hai người lại gần nhau.
Triệu Mẫn ngay từ đầu không nhận thấy được, đến sau lại phát hiện mặt đều áp gần sát ngực hắn mới phản ứng lại đây, đột nhiên lui một bước, giận trừng hắn nói: "Ai cho anh gần tôi như vậy?"
"Chiếm tiện nghi em a?"
"......" Mẹ kiếp!
"Cô gái, vừa mới nãy lời tôi nói em nghe thấy hết được đi?"
"Cái gì?"
"Chính là tôi chỉ có thể sống ba tháng."
"Á thì...... Tôi không phải nghe lén, chỉ là còn chưa đi xa, vừa lúc nghe thấy mà thôi."
"A...... Lần sau nghe lén, thỉnh em đem toàn thân giấu cho kỹ vào."
"......" Triệu Mẫn quẫn.
"Nếu là nói, tôi chỉ còn sống được ba tháng, em có muốn giúp tôi thỏa mãn một nguyện vọng được hay không a?"
"Tìm Lương Thi Nhan của anh thỏa mãn anh đi! Tôi đoán được anh là muốn cái gì, Lương Thi Nhan đều sẽ giúp được đến anh."
"Cũng phải! Em nói thử xem nếu tôi nói với cô ta, tôi muốn em...... Lương Thi Nhan có thể hay không đem em trói lại ném tới trên gường tôi đi?"
"......" WTF!
Như thế nào không chết đi a!
Nhưng mà nói đi nói lại, nói không chừng Lương Thi Nhan thật đúng là làm ra được chuyện đó.
Nhìn thấy biểu cảm mà cô ta đau lòng vì Tiêu Dương, hẳn là chỉ cần lên tiếng cô ta chắc chắn sẽ làm.
Hazzi!
Quả thực si tình đến đáng sợ!
Bên kia, Lục Cảnh Dương phi thường cùng Lương Thi Nhan khiêu vũ.
Bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi: "Chị không phải thích Tiêu Dương sao? Như thế nào sẽ đem cậu ta nhường cho người khác?"
Lương Thi Nhan cô đơn nói: "Thích lại có thể như thế nào? Tôi chỉ cần thấy anh ấy vui vẻ là đủ rồi."
"Chị điên rồi?"
"Không sai, tôi điên rồi! Lục Cảnh Dương, nếu Tiêu Dương thật sự thích Triệu Mẫn, còn mong cậu hay buông tay nhường lại!" Lương Thi Nhan vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
Lục Cảnh Dương lại một lần cảm thấy thế giới này kỳ lạ.
Trên thế giới này tự nhiên có người con gái như Lương Thi Nhan, vì người đàn ông mình thích mà làm được mọi chuyện.
Đây là điên chắc chắn là điên rồi?
Rốt cuộc là cái gì làm cô ta biến thành như vậy?
Rõ ràng lúc kia có rất tốt, như thế nào mới lên lầu một chuyến, liền giống như hai con người khác nhau vậy?
Lục Cảnh Dương nhịn không được hỏi: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"
Lương Thi Nhan bình tĩnh nhìn hắn nói: "Không có nguyên nhân, nếu cậu thiếu bạn gái, tôi có thể đến với cậu, nhưng nếu Tiêu Dương thích Triệu Mẫn, chỉ cần cậu nhường lại là được rồi."
Dứt lời, ánh mắt Lục Cảnh Dương nhìn về phía Lương Thi Nhan, giống như là đang nhìn một người bệnh tâm thần vậy.
Rồi sau đó đem tay bên hông cô rút về, nói: "Xin lỗi, tôi đời này trừ Triệu Mẫn ra thì ai cũng không thể, xin lỗi không tiếp chị được một lát, chị tự tiện đi!"
Lương Thi Nhan ước gì Lục Cảnh Dương đi.
Nghĩ thầm ta còn không vui cùng cậu khiêu vũ đâu!
Nếu không phải vì Tiêu Dương......
Tiêu Dương, chỉ cần anh có thể vui vẻ, em làm cái gì cũng nguyện ý.
Một hồi vũ tất, Triệu Mẫn có chút mệt mỏi.
Cùng mọi người đánh thanh chào hỏi tiếp đón lúc sau, liền chuẩn bị về nhà.
Lục Cảnh Dương còn vội ở Lục gia, không có thời gian đưa cô về, an bài tài xế trong nhà đưa Triệu Mẫn về nhà.
Lại bị Triệu Mẫn cự tuyệt, trực tiếp lấy một chiếc xe Lamborghini Urus ở Lục gia lái về nhà.
Mới vừa chạy đến cổng lớn Lục gia, xe đã bị người ngăn lại.
Triệu Mẫn đột nhiên dẫm phanh lại, một cái hoảng thần chưa khôi phục tinh thần, cửa xe đã bị người mở ra, một bóng người nhanh chóng ngồi xuống trên ghế phụ của xe.
Là Tiêu Dương!
Triệu Mẫn: "......" Mẹ kiếp!
Tốc độ muốn hay không nhanh như vậy a?
Tiêu Dương vẻ mặt vô tội nói: "Tôi không có xe, nơi này cũng không bắt được xe."
"Sau đó đâu?"
"Em cho tôi quá gian một đoạn đường đi."
"......" Mẹ kiếp lão nương muốn tiễn ngươi về Tây thiên! Ngươi có đi hay không?
"Như thế nào? Không muốn?"
"Nhà ở đâu?"
"......" Tiêu Dương đột nhiên nói không ra lời, cái thân phận này, hình như không có nhà ở Thành Đô.
Triệu Mẫn thấy hắn không nói lời nào, nhíu mày nói: "Hỏi anh nhà ở đâu! Như thế nào không trả lời? Còn có muốn quá gian hay không?"
"Tôi vừa trở về nước, không có nhà!"
"Vậy anh muốn tôi đưa anh đi đâu?"
"Bằng không...... Đưa tôi đến nhà em đi?"
"......" Ta đưa ngươi đi Tây thiên thì có!
"Mỹ nữ, tôi cũng chỉ có thể sống được ba tháng, liền không thể thỏa mãn yêu cầu này của tôi sao?"
Trời trời trời coi kìa!
Lại bắt đầu giả đáng thương, cái gia hỏa này không biết xấu hổ a!
Triệu Mẫn còn cố tình mềm lòng.
Mẹ kiếp ta sao lại phải so đo với một người bị bệnh nan y thời kỳ cuối?
Triệu Mẫn nói: "Xin lỗi, khả năng không có tiện cho lắm, trong nhà tôi còn có trưởng bối ở."
"Sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không đối với em như thế nào......"
"Thật sự muốn đi?"
"Ờ."
"Vậy được rồi!" Ta mẹ nó liền đưa ngươi tới Tây thiên luôn!
Sau đó!
Ngồi chờ xem cha đem người đuổi ngươi đi.
Triệu Mẫn lái xe hướng đến Triệu gia mà lái tới.
Dọc theo đường đi, hai người đối diện không nói gì.
Triệu Mẫn nghiêm túc lái xe, Tiêu Dương mặt ngoài mắt nhìn phía trước, nhìn đường, trên thực tế khóe mắt cũng không một giây nào là rời khỏi Triệu Mẫn.
Chỉ cảm thấy Triệu Mẫn nghiêm túc lái xe bộ dáng, mê người cực kỳ......
Tâm lại bắt đầu ngứa làm sao bây giờ?
Tới Triệu gia rồi, Triệu Mẫn trực tiếp đem xe chạy đến trong sân vườn mới dừng lại.
Xuống xe sau đó, Triệu Mẫn nhìn Tiêu Dương nói: "Đi thôi, đi vào trước gặp cha tôi, xem ông ấy có đồng ý cho anh ở lại không đã."
Tiêu Dương gật gật đầu, đột nhiên có chút hối hận trong lúc nhất thời xúc động, đi theo tới.
Đối với Triệu Dương Vương, Trương Vô Kỵ đáy lòng là vẫn còn rất sợ hãi.
Lần trước một chậu dầu tát đến hắn đều đã có sinh ra bóng ma tâm lý, chỉ hy vọng lần này có thể thủ hạ lưu tình.
Phòng khách, Triệu Dương Vương đang xem TV, thấy Triệu Mẫn đã về, phía sau còn đi theo cái người xa lạ, ông hơi hơi ngây ra một lúc.
Tiêu Dương đi ra phía trước nói: "Xin chào chú Triệu."
Triệu Dương Vương nghi ngờ cực kỳ nói: "Mẫn Mẫn, đây là ai?"
"Đây là Tiêu Dương, học sinh của học viện Đế Quốc, muốn đến nhà chúng ta ở vài ngày."
Ở vài ngày?
Ta đi!
Mẫn Mẫn này tự nhiên tùy tiện mang một người đàn ông về nhà, một lời mở miệng chính là muốn ở vài ngày!
Triệu Dương Vương nhíu mày nói: "Cậu Tiêu không có nhà sao? Sao lại muốn tới nhà người khác ở?"
Tiêu Dương nói: "Đúng vậy, chú Triệu, con mới ở nước ngoài trở về nước, không có nhà để về, còn mong chú Triệu cho con ở nhờ vài ngày."
Mẹ kiếp vì có thể cùng Mẫn Mẫn tiếp xúc gần gũi, Trương Vô Kỵ ta cũng là liều mạng a!
Triệu Dương Vương trước giờ còn không có gặp qua ai lại có da mặt dày như vậy, lập tức trên mặt hiện lên một mạt cười lạnh, nói: "Cũng đúng, nhà của ta ở gần sau núi còn có hai gian nhà tranh, cậu liền đi nơi đó ở vài ngày đi!"
Nghe vậy, Triệu Mẫn cùng Tiêu Dương tất cả đều trợn tròn mắt.
Trời đất!
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Ha ha ha ha......
Cha ra chiêu này đủ tàn nhẫn.
Nhà tranh dưới chân núi, Tiêu Dương là biết đến.
Cũng được!
Nhà tranh liền nhà tranh đi!
Dù sao cái nhà đó cũng từng sống cùng Triệu Mẫn vài ngày, cũng coi như là cái an ủi.
Hắn cảm tạ nói: "Cảm ơn chú Triệu đã cho con ở nhờ."
Rồi sau đó đem tầm mắt dừng trên người Triệu Mẫn, nói: "Có thể phiền em đưa tôi qua đó được không?"
"Có thể." Hoàn toàn không thành vấn đề.
Ta mẹ nó cũng không tin ngươi nhìn cái nhà tranh kia lúc sau, còn có thể bình tĩnh như vậy.
Triệu Mẫn cùng Triệu Dương Vương nói một tiếng, rồi sau đó lái xe mang theo Tiêu Dương đi nhà tranh ở chân núi.
Đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên Trương Vô Kỵ đến Thành Đô cũng được đưa đến nơi này.
Khi đó nhìn biểu cảm kinh dị của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đến bây giờ đều còn nhớ rất rõ.
Nhưng trước mắt thằng nhãi này lại hoàn toàn không ấn định kịch bản đi.
Tiêu Dương tựa một chút đều không có cảm thấy kinh dị, lại còn tràn ngập lưu luyến nhìn nơi này.
Lưu luyến?
Là ta hoa mắt sao?
Triệu Mẫn hỏi: "Thế nào? Nơi này thoạt nhìn cũng không tệ lắm đi?"
Tiêu Dương đạm cười nói: "Có chỗ ăn ngủ là tốt rồi."
"Đó là, đừng chỉ nhìn cái nhà tranh này mà tưởng như vậy, không biết có thể chống được gió lớn không đâu! Đây chính nhà của ba thế hệ Triệu gia để lại, lịch sử đã rất lâu còn đâu!"
"Triệu Mẫn, em đây là nhắc nhở tôi, nơi này tùy thời đều có khả năng sụp đổ sao?"
"Á thì...... Quả nhiên bị anh đã nhìn ra, ai! Không thú vị, quả thực không thú vị, anh nếu thích, liền vào ở đi! Tôi về nhà."
"Từ từ."
"Sao? Còn có việc gì nữa?"
"Tôi buổi tối ăn cái gì?"
"Anh ăn cái gì tôi như thế nào biết?"
"Triệu Mẫn, đây là cách mà em đãi khách?"
"Bằng không thì sao?"
"Ý tức là không cho ăn?"
Còn muốn ăn?
Ta mẹ nó cho đói chết nhà người nha.
Bỗng nhiên, Tiêu Dương khóe miệng gợi lên một mạt cười tà, hướng tới Triệu Mẫn chậm rãi đi tới.
Hắn gằn từng chữ: "Sao? Không cho tôi ăn? Tôi đây liền ăn em......"
Ngay sau đó, Triệu Mẫn đã bị hắn đẩy đến phía sau, cả người dựa đến phía sau nhà tranh trên vách tường.
Tiêu Dương tư thế đông vách cả áp sát cô.
Ta đi!
Mẹ kiếp như thế nào đã quên mất cái người này là bản tính lưu manh.
Một lời không hợp liền bắt đầu chơi lưu manh......
Triệu Mẫn nhanh nói: "Tiêu Dương đừng có làm bậy, còn không phải là ăn thôi sao! Tôi lập tức cho người nấu đem lại đây."
"Chậm đã, tôi hiện tại muốn em......"
"Anh mẹ nó nếu dám chạm vào tôi, tôi không tha cho anh!"
"Tưởng cái gì đâu vậy? Tôi chỉ là...... Muốn ăn cơm em nấu thôi."
"Gì......" Mẹ kiếp!
Chơi lão nương còn đâu?
Triệu Mẫn sắc mặt khó coi nói: "Xin lỗi, tôi sẽ không nấu cơm."
"Nếu tôi càng muốn em nấu thì sao?"
Sau đó nếu ta mẹ nó không nấu ngươi liền tiếp tục lưu manh đúng không?
Cái này cầm thú mà!
Triệu Mẫn thật muốn xé xác hắn lúc này, nhưng lại tay không tấc sắt.
Tìm cái lấy cớ nói: "Nhưng nơi này không nguyên liệu nấu a......"
"Đi mua!"
"......" Kia còn không bằng mua cơm trở về ăn, một hai phải như vậy lăn lộn ta sao?
Triệu Mẫn khóc không ra nước mắt, đối với Tiêu Dương một chút biện pháp cũng không có.
Kế tiếp, hai người cùng nhau lái xe đi nội thành.
Tiêu Dương cảnh cáo nói: "Đừng nghĩ sẽ chạy! Bằng không......"
Bằng không lại chơi lưu manh phải không?
Ngươi mẹ nó trừ bỏ chơi lưu manh còn sẽ làm được cái gì?
Vào đến nội thành hai người đi siêu thi mua nguyên liệu, sau đó hai người lại về tới nhà tranh.
Đem nguyên liệu vào nhà bếp, Triệu Mẫn cảm thấy thực may mắn vì lúc trước cái nhà tranh này được Trương Vô Kỵ trang bị bếp điện và đồ dùng điện hết, ít nhất không phải lò than.
Bằng không bảo Triệu Mẫn ta nhóm lửa nấu cơm, còn không bằng giết ta!
Mẹ kiếp quả thực trong lòng nghẹn khuất tới cực hạn rồi.
Cố tình sợ Tiêu Dương chơi lưu manh Triệu Mẫn, chỉ có làm theo.
Vẻ mặt buồn bực ngồi ở trong phòng bếp nhỏ làm đồ ăn, cảm giác trên thế giới này không có ai so với cô khổ bức hơn.
Ta là bị điên rồi mới có thể dẫn sói vào nhà, nhất thời mềm lòng lại đem nhầm một con sói xám về nhà.
Hiện tại như thế này quá khổ bức rồi, đem chính mình bị sói ăn đến gắt gao.
Chỉ cầu trong chốc lát cơm làm xong, có thể để ta thuận lợi trở về nhà.
Mẹ nó, chỉ cần ta được tự do, ta tuyệt đối không tha cho hắn.
Triệu Mẫn cảm giác Tiêu Dương chính là do ông trời chuyên môn phái tới để lăn lộn chính mình......
Nhìn Triệu Mẫn bị chính mình làm khó thành cái bộ dáng này, người nào đó trong lòng bắt đầu có chút không thoải mái.
Đi qua đi giúp cô cùng nhau làm.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn liền làm xong, sắc trời cũng bắt đầu chậm rãi tối sầm xuống dưới chân núi.
Biệt thự Triệu gia, Triệu Dương Vương sắc mặt khó coi nói: "Đi xem, Mẫn Mẫn nha đầu kia như thế nào còn chưa có về."
"Lão gia, không phải nói rõ là không xen vào việc tư của tiêu thư sao?"
"Nhưng lão tử ta không yên tâm với tiêu tử họ Tiêu đó."
"Người này, cũng không biết từ đâu lại xuất hiện đột ngột ra."
"Tiểu tử đó không phải học sinh của Đế Quốc sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng là học sinh của học viện Đế Quốc University, nhưng đã ra nước ngoài một thời gian, như thế nào bây giờ lại về còn lại xuất hiện ở nhà chúng ta."
"Lão đồng bọn nói, ông nói xem có phải hay không tiểu tử Trương Vô Kỵ đó đã trở lại?"
"Ách...... Lần này giống như không phải, Tiêu Dương người này vốn dĩ là người có thật."
"Nhưng sao ta liền cảm giác quái quái, vừa đi một cái Tăng A Ngưu, lại tới một cái Tiêu Dương, mà người nào cũng điều nhắm vào con gái của ta mà tiếp cận thân thiết?"
"Lão gia nếu là không yên tâm, liền chính mình qua đó nhìn xác nhận xem."
"Ách...... Cũng đúng, thuận tiện đưa con bé trở về ăn cơm."
"Được thôi, tôi đi chuẩn bị xe cho lão gia."
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống dưới.
Triệu Mẫn chuẩn bị đồ ăn xong, đồ ăn trong trang trí đẹp mắt, như hương vị Triệu Mẫn lại cố tình nấu chẳng ra làm sao, nhưng Tiêu Dương ăn thử lại cố tình thỏa mãn tươi cười.
Triệu Mẫn nhìn nụ cười này cảm thấy cực chói mắt.
Đang muốn rời đi, liền nghe thấy hắn nói: "Thất thần làm gì? Cùng nhau ăn đi a?"
"Không cần, tôi về nhà ăn cùng cha tôi."
"Không được! Cần thiết phải ăn cùng tôi xong em mới được về."
"......" Mẹ kiếp như thế nào không chết đi a!
Lão nương không muốn ăn đồ ăn chính mình nấu cũng không được sao?
Một hai phải như vậy cưỡng bách người ta sao?
Xác định không phải là tên này nghiện cưỡng bách ta rồi đó chứ?
Rơi vào đường cùng, Triệu Mẫn cầm lấy chén cơm, ngồi vào ghế đối diện, bắt đầu ăn.
Hương vị thật đúng là chẳng ra gì, nhưng thằng nhãi này lại vẻ mặt biểu cảm cực kỳ hưởng thụ.
Không biết là đồ ăn cố tình nấu tệ, còn tưởng rằng là đang ăn cao lương mỹ vị còn đâu!
Hai người chính là đang ăn cơm, liền nghe thấy một tiếng ho nhẹ: "Khụ khụ......"
Là Triệu Dương Vương.
Triệu Mẫn kinh ngạc buông chén đũa, đứng dậy nói: "Cha, sao cha lại tới đây?"
Triệu Dương Vương tức giận nói: "Cha đây như thế nào không thể tới, con có phải hay không định ở chỗ này qua đêm a?"
"Ách...... Như thế nào sẽ đâu! Cơm nước xong con liền sẽ trở về."
Triệu Dương Vương nhìn một bàn đồ ăn, dò hỏi: "Đây là ai làm?"
"Con." Triệu Mẫn đúng sự thật trả lời nói.
"Nha ~~! Cha đây còn chưa có được ăn qua cơm của con nấu đâu! Đây là ai lớn mặt như vậy a?"
Tiêu Dương nhanh đứng dậy nói: "Chú Triệu nói đùa rồi, đồ ăn vừa dọn lên mới ăn một ít, chú nếu không ngại, có thể cùng nhau ăn."
"Tiểu tử, biết uống rượu không?"
"Dạ biết."
"Kia cùng nhau uống hai ly?"
"Cùng chú Triệu uống rượu, là vinh hạnh của con ạ."
"Kia tốt! Mẫn Mẫn, ra xe của cha lấy bình rượu trắng vào đây."
"Cha à......" Triệu Mẫn không muốn cha mình uống rượu với thằng nhãi chơi lưu manh này, lại thấy Triệu Dương Vương trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái nói: "Mau đi."
Rơi vào đường cùng, Triệu Mẫn đành phải đi.
Rượu vừa lên bàn, Triệu Dương Vương liền cùng Tiêu Dương cùng nhau uống ngay.
Giống như lần trước giống nhau, Triệu Dương Vương là muốn chuốc say tiểu tử này, rồi sau đó xem hắn rốt cuộc là người hay quỷ, nhưng lại trước sau đem chính mình chuốc say đầu tiên.
Quả nhiên mẹ kiếp ta Triệu Dương Vương uống rượu, vẫn là không bao giờ thắng tên tiểu tử này.
Triệu Dương Vương uống đến choáng váng bị Tiêu Dương cùng Triệu Mẫn đỡ lên xe.
Triệu quản gia thấy Triệu Mẫn cũng không có lên xem tính toán về nhà, không khỏi hỏi: "Tiểu thư, con không quay về?"
Triệu Mẫn nói: "Chú trước đưa cha con về nhà đi đã! Con sẽ lái xe theo sau, bất quá ta tối nay có có hẹn muốn đi ra ngoài, cùng vài người bạn hẹn đi Shangri-La."
"Vậy được rồi! Tiểu thư một lát lái xe chậm một chút."
"Biết rồi! Chú phải chiếu cố cha cháu một chút nha ~!"
"Tiểu thư yên tâm."
Rồi sau đó, quản gia lên xe, tài xế đem xe chạy đi rồi.
Hầu như xe vừa đóng sầm cửa lại vừa lái đi, Triệu Dương Vương liền tức giận đến nổi trận lôi đình hét lớn: "Tuyệt đối là cái tiểu tử thúi Trương Vô Kỵ kia!"
Bằng không ai có thể tửu lượng tốt như vậy? Liên tiếp hai lần đem Triệu Dương Vương ta chuốc rượu say như vậy?
Quản gia dở khóc dở cười nói: "Lão gia làm sao thấy được?"
"Này tửu lượng, cùng với cách thức chuốc rượu, cùng cách nói chuyện xưng hô y như đúc với tiểu tử thúi Trương Vô Kỵ kia, dám như vậy gạt con gái lão già này, ta đây không để yên cho cậu ta!"
"Ách...... Lão gia không phải nói chuyện tình cảm của tiểu thư, ngài sẽ không nhúng tay vào sao!"
"Không nhúng tay như thế nào sẽ hết giận, ai da...... Cái đầu của ta."
"Hazzi! Tiểu thư đều khuyên ngài uống ít một chút, lão gia lại càng không nghe."
"Ta này không phải là muốn chuốc say tiểu tử kia sao......"
"Kết quả bị người ta chuốc say lại."
"......" Ta cùng tiểu tử kia họ Trương đó không để yên.
Hình như Triệu Dương Vương vừa đi, Triệu Mẫn đã bị Tiêu Dương dùng thủ đoạn bắt lại được, tư thế đông vách.
Triệu Mẫn đáy lòng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Anh làm gì?"
"Sao? Buổi tối còn muốn ra khỏi nhà?"
"Quản chuyện của tôi làm gì?"
"Một cô gái nhỏ, sớm một chút trở về nhà nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao? Hơn nửa đêm còn muốn chạy loạn?"
"Tiêu Dương! Anh không cảm thấy anh quản quá nhiều chuyện sao?"
"Hẹn đi cùng ai?"
"Tiểu Chiêu với đám người Thượng Quan Kỳ."
"Là đám người hôm nay em phái đi làm tôi khó xử đúng không?"
"Ách...... Không có làm khó dễ anh a!"
"Triệu Mẫn, lần sau em làm chuyện xấu, không cần làm đến mức kiêu ngạo như vậy, quá rõ ràng." Anh là nhìn thấy được hết đấy.
"......" Quẫn
"Tôi cùng đi với em!"
"Tôi mời bạn bè của tôi đi chơi, anh đi làm cái gì?"
"Chẳng lẽ tôi không phải bạn của em?"
"À thì...... Anh rốt cuộc muốn làm gì nha?"
"Không làm gì cả! Chính là cũng chỉ còn có thể sống ba tháng, muốn cùng người đẹp như em làm bạn mà thôi."
"......" Ta mẹ nó đây là phải bị ngươi quấn lấy hết ba tháng tới không phải sao?
Ngươi mẹ nó còn có chút nào liêm sỉ không vậy?
Vì sao ông trời còn có thể cho hắn sống ba tháng a?
Loại này sống ba tháng là quá tốt với hắn ít nhất phải sống ba ngày mới hợp lý!
"Tôi về nhà thay bộ đồ khác rồi đi."
"Tôi đưa em đi trung tâm thương mại mua."
"Nhà tôi có sẵn, làm gì cần phải đi mua?"
"Bởi vì tôi cảm thấy em về nhà, liền sẽ không đi nữa......"
"......" Ngươi mẹ nó đoán cũng thật chuẩn.
"Cho nên, đảm bảo cuộc chơi an toàn, tôi đưa em đi mua quần áo!"
"Anh mua cho tôi?"
"Dương nhiên? Còn muốn thế nào?"
"Anh có tiền sao?"
"Chê cười, tiểu gia tôi hiện tại nghèo đến mức cũng chỉ còn dư lại tiền mà thôi."
"Kia được! Dù sao ba tháng sao anh cũng vào quan tài rồi, còn không bằng tôi tiêu sài giúp anh, tới, nói nói, có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"
"Không nhiều lắm, 5 triệu đô mà thôi." Đủ cho em tiêu đi? (~ 116 tỷ 250 triệu)
"Ta đi! Thật đúng là không ít a!"
"Đương nhiên, còn có một ít sản nghiệp, tính toán đi quyên gốp."
"Không phải nghe nói anh là cô nhi sao?" Từ đâu ra nhiều tiền như vậy? Quả nhiên còn có sản nghiệp riêng?
"Liền nghe nói tôi là cô nhi? Lại không nghe nói qua tôi là thiên tài sao?"
"Cho nên, anh là dựa vào đầu óc mà kiếm ra tiền sao?"
"Không sai ý này rất đúng!"
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 119
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top