Chương 102: Thượng Quan Nguyệt Nhi Thành Đôi Với Trần Vương
[Poke Right Master Devil Cold Part 2] - Title: Màn Cướp Hôn Lớn Nhất Lịch Sử
๖ۣۜJs-๖ۣۜArt
Mà hiện tại, Trần Hạ Vũ ta chỉ cần nhẫn nhịn lại là đủ rồi.
Ờ Thành Đô trừ bỏ Triệu Mẫn cùng Diệp Tiểu Chiêu được mọi người vây quanh ở bên ngoài ra Thượng Quan Nguyệt Nhi có thể coi là người thứ ba được mọi người vây quanh nhiều sau họ.
Thượng Quan Nguyệt Nhi vừa xuất hiện, tức khắc liền hấp dẫn tảng lớn tầm mắt chung quanh.
Nhưng mà ngay sau đó, tầm mắt của mọi người liền chú ý tới người đàn ông đi cùng cô.
Người đàn ông kia thoạt nhìn khí thế kinh người, cả người đều mang theo một loại hương vị quý tộc hơi thở thanh cao, làm người ta bỏ qua không được.
Trương Vô Kỵ đi qua đi nói: "John, như thế nào đột nhiên đã trở lại?"
John liếc liếc mắt một cái sang Thượng Quan Nguyệt Nhi vẻ mặt lãnh đạm nói: "Tôi cùng cô ấy trở về."
"Nha, thế lần này tính toán ở lại bao lâu?"
John còn chưa nói lời nói, Thượng Quan Nguyệt Nhi liền vẻ mặt lãnh đạm nói: "Muốn chạy có thể lập tức liền rời đi."
John: "......" Không đi!
Em ở đâu tôi liền ở chỗ đó.
Thượng Quan Nguyệt Nhi lười phản ứng đến John Trần Vương, đi qua đi thân mật kéo cánh tay Triệu Mẫn nói: "Mẫn Mẫn đi cùng tôi, tôi có lời muốn nói cùng cậu."
"Được."
Hai người cùng nhau kéo cánh tay rời đi.
Trần Hạ Vũ tới khi đó thấy một màn, trực tiếp trợn tròn mắt.
Ta đi!
Thượng Quan Nguyệt Nhi khi nào cùng Triệu Mẫn quan hệ tốt như vậy?
Một loại cảm giác nguy cơ, uổng phí dâng lên.
Trời a.
Nếu mà Thượng Quan Nguyệt Nhi cùng Triệu Mẫn cùng nhau đối phó ta, ta còn chẳng phân biệt một phút kết cục liền bị đùa chết a?
Hai người đi ngang qua bọn họ khi, Thượng Quan Kỳ chủ động nói: "Nguyệt Nhi, chào mừng em đã trở về nhà."
Thượng Quan Nguyệt Nhi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: "Ờ, anh ba, em hiện tại có chút việc muốn cùng Mẫn Mẫn nói, trong chốc lát lại đi chúc mừng anh cùng chị dâu."
"Được rồi, em đi đi!"
Trần Hạ Vũ nghe thấy Thượng Quan Nguyệt Nhi kêu chính mình là chị dâu, tâm buông đi một nửa.
Đám người Trương Vô Kỵ cùng John cùng nhau tiến vào lễ đường.
Chỗ cửa lúc này Trì Tiểu Nhiễm kéo cánh tay Trần Tử Lâm cùng nhau đi đến.
Trần Hạ Vũ cùng Thượng Quan Kỳ đi qua đón, hàn huyên nói: "Tử Lâm, cậu đã đến rồi."
"Ờ, cậu về sau phải đối xử tốt với Hạ Vũ nha."
"Yên tâm." Trừ bỏ thân phận, lão tử cái gì đều không cho Trần Hạ Vũ được.
Bất quá là vì cứu Trần Hạ Vũ một mạng mà thôi.
Trần Tử Lâm gật gật đầu, nhìn về phía Trần Hạ Vũ nói: "Hạ Vũ, về sau cùng Thượng Quan Kỳ sống cho tốt vào, đừng có nghĩ ngợi đến những cái chuyện không đâu."
Ý tứ là bảo cô đừng có phân tranh cùng Triệu Mẫn.
Trần Hạ Vũ bĩu môi, không nói chuyện.
Trì Tiểu Nhiễm vẻ mặt thân mật đi qua đi kéo cánh tay Trần Hạ Vũ, đối với Trần Tử Lâm hờn dỗi liếc mắt một cái nói: "Được rồi, hôm nay là ngày vui của Hạ Vũ, đừng giáo huấn em ấy."
Trần Hạ Vũ đô miệng nói: "Đúng vậy."
Trì Tiểu Nhiễm thấy cô đối với chính mình thái độ thay đổi, đáy lòng vui vẻ, lập tức nói: "Đi Hạ Vũ, hai chúng ta đã lâu không gặp, đi qua tâm sự."
"Được." Tuy rằng trong lòng đã thực chướng mắt Trì Tiểu Nhiễm.
Nhưng giờ phút này bên người Trần Hạ Vũ ta cũng không có một người bạn nào, ngay cả cô em chồng tương lai cũng đã thân thiết với Triệu Mẫn, nhìn cũng đã không thèm nhìn ta một cái.
Cũng liền chỉ có Trì Tiểu Nhiễm có thể cùng ta trò chuyện.
Mà Trì Tiểu Nhiễm nếu không phải cảm thấy Trần Hạ Vũ là cái vận may mắn gì, tự nhiên có thể trèo lên tới Thượng Quan gia, nên liền thay đổi thái độ.
Trần Tử Lâm cùng Thượng Quan Kỳ hai người bạn tốt này cũng ngồi xuống một bên cùng nhau hàn huyên lên.
Lầu hai Thượng Quan gia, phòng của Thượng Quan Nguyệt Nhi.
Triệu Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt Nhi cùng nhau đi vào.
Vừa vào cửa, Thượng Quan Nguyệt Nhi liền ghé vào ôm trầm lấy Triệu Mẫn khóc không thành tiếng.
Đã từng là người ghét nhất, giờ phút này lại thành đối tượng để nói hết những lời trong lòng ra.
Bởi vì tất cả mọi người không hiểu Thượng Quan Nguyệt Nhi, cũng không hiểu biết sự tình trải qua như thế nào.
Chỉ có Triệu Mẫn hiểu được.
Này vừa khóc, đem tâm Triệu Mẫn khóc đến chua xót.
Vốn là cảm thấy bởi vì chuyện của Thiên Cơ, nên thua thiệt cùng Thượng Quan Nguyệt Nhi.
Triệu Mẫn vỗ nhẹ phía sau lưng cô, hống nói: "Rồi, đừng khóc...... Có chuyện chúng ta phải cùng nhau nói."
Mẹ nó như vậy khóc tiếp, không biết người ta còn tưởng rằng tôi đang khi dễ cậu còn đâu.
Trên thực tế từ đầu tới đuôi, đều là Thượng Quan Nguyệt Nhi khi dễ Triệu Mẫn, cô bất quá là phản kích vài lần mà thôi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi lại thanh âm nức nở nói: "Cậu cho tôi khóc trông chốc lát đi, bằng không tôi cái gì cũng nói không nên lời."
"Vậy cậu cứ khóc."
Thượng Quan Nguyệt Nhi áp lực tiếng khóc, giằng co thật lâu mới dừng lại.
Triệu Mẫn tay chụp phủi phía sau đến mỏi, Thượng Quan Nguyệt Nhi mới hít sâu một hơi nói: "Nha đầu thúi, tôi về sau nên làm cái gì bây giờ?"
"Cái gì làm sao nữa?" Triệu Mẫn không rõ nguyên do nói.
"Ngô Trạch anh ấy không cần tôi...... Ô ô...... Anh ấy đã không cần tôi, anh ấy cùng một cô gái quê sống cùng nhau."
"Gì?" Sao lại thế này?
Cô gái quê ở đâu toát ra?
"Trần Vương tên khốn kia đưa tôi đi tìm anh ấy, ở lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khi đó ở tại Thâm Quyến, trong một thôn nhỏ, anh ấy sống ở đó, còn có một cô gai quê mùa chăm sóc cho anh ấy, ô ô...... Anh ấy tự nhiên muốn sống cùng cô gái quê kia không cần tôi."
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu mẹ nó lý trí một chút đi! Thiên Cơ không phải loại người như vậy! Cậu hẳn là biết, cậu ấy thân thể khỏe mạnh, sẽ không cần cậu sao? Cậu ấy hiện tại làm mọi chuyện như vậy bất quá là suy nghĩ vì cậu mà thôi, cậu phải sống hạnh phúc, cậu ấy mới có thể cảm thấy đủ, mới cảm thấy cuộc đời này không uổng."
"Chính là không có anh ấy tôi hiện tại hạnh phúc như thế nào?"
"Tới, cùng tôi nói, cậu cùng Trần Vương là chuyện như thế nào?"
"Tên khốn kia...... Ách...... Có cái gì mà nói?"
"Theo tôi được biết, Trần Vương cũng không phải là thánh mẫu gì, anh ta đối với cậu tốt như vậy, tuyệt đối sẽ đòi lại một thứ gì đó từ cậu."
"......" Cậu mẹ nó hiểu biết anh ta như vậy trước kia như thế nào không nói cho lão nương biết a!
Một hai phải chờ lão nương bị quấn lên, mới nói ra?
Nhưng Triệu Mẫn nào hay biết cái tình huống này.
Triệu Mẫn thấy cô vùi đầu không nói, nhíu mày nói: "Cậu cùng Trần Vương rốt cuộc sao lại thế này, hiện tại đã phát triển đến mức nào rồi?"
"Anh ta thích tôi."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi không biết......"
Thiên Cơ không cần Thượng Quan Nguyệt Nhi, cùng một cô gái quê sống cùng nhau.
Thượng Quan Nguyệt Nhi đi tìm Thiên Cơ, hắn trực tiếp cùng cô gái quê kia thân mật lên.
Hai người ở trong phòng một đêm cũng chưa ra tới.
Mà Thượng Quan Nguyệt Nhi ở ngoài cửa đứng chờ suốt một đêm.
Cũng gào rống một đêm, đã phát điên suốt một đêm.
Mà Trần Vương - John, còn lại toàn bộ hành trình vây xem làm bạn cùng Thượng Quan Nguyệt Nhi.
Sợ Thượng Quan Nguyệt Nhi bị lạnh, còn đem áo khoác của chính mình đưa cho cô.
Kết quả chính John bị đông lạnh đến bị cảm mạo.
Thượng Quan Nguyệt Nhi áy náy, đi chăm sóc John.
Kết quả trời đất tiện nghi bị John chiếm sạch.
Thừa dịp sốt mơ hồ đem Thượng Quan Nguyệt Nhi ôm vào trong ngực chết cũng không chịu buông tay.
Vốn là ở sự tình của Thiên Cơ còn bị đả kích, Thượng Quan Nguyệt Nhi liền bất chấp tất cả, tùy John đi.
Nhưng gia hỏa này liền từ đây đi lên, như thế nào cũng không chịu buông tha cô.
Thượng Quan Nguyệt Nhi đều bị John buộc đến mức phát điên rồi, ở nước ngoài chạy trốn tới nơi nào, John đều luôn có bản lĩnh tìm được cô.
Thượng Quan Nguyệt Nhi trốn đến mức tuyệt vọng.
Như thế nào liền tránh cũng không khỏi?
Cảm giác rằng Thượng Quan Nguyệt Nhi giống như là Tôn Ngộ Không, mà John Trần Vương lại là Phật Như Lai, chính mình cô như thế nào đều cũng trống không thoát Ngũ Hành Sơn.
Ngẫm lại đều cảm thấy Tôn Ngộ Không năm đó bị đè ở dưới chân núi 500 năm là có bao nhiêu nghẹn khuất a!
Thượng Quan Nguyệt Nhi giờ phút này chính là cái loại tâm tình này.
Triệu Mẫn trấn an nói: "Được rồi, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên đi! Thượng Quan Nguyệt Nhi, kỳ thật cậu nói cậu khi còn nhỏ liền hậm mộ ghen tị với tôi, không nghĩ tới, toi khi còn nhỏ người hâm mộ, cũng vừa lúc là cậu."
Thượng Quan Nguyệt Nhi há hốc mồm nói: "Tôi có cái gì mà đáng hâm mộ?"
"Cậu có cha mẹ, có anh lớn anh nhỏ, tôi chỉ có một anh hai cùng cha...... Cái gì đều không có, ở người thân so với cậu còn ít hơn, tôi chỉ có một anh trai hằng năm đều đi làm ở nước ngoài, cậu là có hai anh trai yêu thương từ nhỏ, nói đến tính tình cậu dám yêu dám hận, ở Thành Đô cậu tuyệt đối là đối thủ mạnh nhất của tôi."
Một lời không hợp liền tự sát......
Thượng Quan Nguyệt Nhi điểm gì cũng mạnh bạo hơn Triệu Mẫn.
Từ trước đến nay đều là muốn làm gì thì làm, cũng không sợ chết, giống như là một nữ cường vậy, sinh mệnh cũng thực ngoan cường.
Đều bị Triệu Mẫn lăn lộn đến sắp chết, nhưng lần nào cũng có lá gan đi chọc cô.
Đây là Thượng Quan Nguyệt Nhi.
Thượng Quan Nguyệt Nhi nghe vậy, nhướng mày nói: "Đó là trước kia."
"Thượng Quan Nguyệt Nhi, cậu chỉ cần nhớ kỹ loại cảm giác này...... Liền có thể sống cùng với trước kia, cậu có hai người anh trai, gia đình không có áp lực cậu, cậu về sau chỉ cần đem chính sống đến cho tốt vào là được, kỳ thật tôi cùng Tiểu Chiêu, A Ly còn có cậu ở giữa bốn người chúng ta, tính cậu vẫn là mệnh tốt nhấtr."
Tiểu Chiêu cùng ta điều có quyền thừa kế đè ép ở trên đỉnh đầu.
Mà A Ly một mình không nơi nương tựa, nếu không phải Triệu gia thu nhận cậu ấy, chỉ sợ A ly cả đời khổ sở.
Thượng Quan Nguyệt Nhi liền bất đồng, cậu ấy hình như không hề có áp lực gì từ gia tộc.
Gia thế tốt, dung mạo nghịch thiên, chỉ cần không tìm đường chết, mẹ kiếp tất cả điều như trong mơ không phải hay sao?
Thượng Quan Nguyệt Nhi đột nhiên hiểu được ý Triệu Mẫn.
Cô nói: "Tôi chính là không bỏ qua được cái người tên Ngô Trạch này."
Triệu Mẫn đem Thượng Quan Nguyệt Nhi ôm trầm lấy nói: "Cô gái ngốc, trên đời này đâu phải ai cũng chỉ có một cuộc tình, Thiên Cơ làm vậy tôi cũng đồng tình với cậu ấy, nhưng mọi chuyện này đều là chính cậu ấy lựa chọn, cậu đối với cậu ấy không từ bỏ, nhưng chính cậu ấy lại tự sa ngã, một người nếu chính mình đều không cần chính mình nữa, vậy còn có thể trông cậy vào ai?"
"Tôi liền cảm thấy anh ấy thực đáng thương, anh ấy biến thành như bây giờ, điều là bởi vì tôi a!"
Triệu Mẫn chua xót nói: "Cũng là vì tôi, tôi Triệu Mẫn cũng coi như là nghiệp chướng nặng nề, bất quá tôi đã tận lực đi làm đi là người để mọi người không thất vọng, tôi cùng Trương Vô Kỵ không ngừng tìm kiếm người có thể trị khỏi cho Thiên Cơ, nhưng hiện tại đây là hai chuyện khác nhau, Thiên Cơ cậu ấy ý chí không kiên định, lựa chọn từ bỏ cậu, cậu cần chấp nhận chuyện này."
"Vậy cậu cùng Trương Vô Kỵ thì sao? Lúc trước cậu ấy sinh tử chưa biết, rõ ràng còn sống lại không nói cho cậu biết, cái này........?"
"Không...... Tôi cùng Trương Vô Kỵ cùng trường hợp của cậu không giống nhau, chúng tôi ai cũng đều chưa từng từ bỏ nhau, anh ấy tuy rằng không có nói cho tôi biết, nhưng vẫn đều yên lặng bảo hộ ở bên cạnh tôi, điểm này khó có cái gì so được."
"Mẫn Mẫn, tôi hiện tại rốt cuộc minh bạch, vì cái gì cậu có thể có nhiều thứ như vậy."
"Sao?"
"Bởi vì cậu có nhiều lý lẽ, sở hữu cảm tình ở trong lòng cậu điều có thước do cân nhắc, cảm thấy đáng giá liền không ngừng đi trả giá, cảm thấy không đáng, liền quyết đoán từ bỏ, kỳ thật mấy người chúng ta, sống tùy ý tiêu sái nhất, hình như chỉ có cậu."
"......" Có sao?
Ta rõ ràng sống thực bi thảm không phải sao!
Kiếp nạn một cái tiếp theo một cái, không ngừng gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng không phải sao?
Mấy cái kẻ thù tiềm tàng, hiện tại đều che chạy trống không thấy bóng dáng đâu.
Cảm giác tai hoạ tùy thời đều sẽ buông xuống, loại cảm giác này, ai có thể hiểu?
Khóe miệng Triệu Mẫn không khỏi gợi lên một mạt cười khổ tới
Thượng Quan Nguyệt Nhi buồn ôm trầm lấy Triệu Mẫn, cũng không có thấy.
Cảm thán nói: "Thật muốn không nghĩ tới, chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay, Triệu Mẫn...... Tựa như không biết từ khi nào bắt đầu, cậu đã trở thành người bạn dẫn đường cũng là tri kỷ của tôi, có nhiều người thân như vậy có ích lợi gì a? Thời điểm tôi mê mang nhất, đều là cậu vì tôi mà chỉ đường dẫn lối......"
"Đây chỉ là duyên phận giữa người với người." Chính là kỳ diệu như vậy.
Tính lại ở hai năm trước, ai có thể nghĩ hai người sẽ thành khuê mật đâu?
Khi có cả hai như nước với lửa, không phải sao.
Hiện tại nhớ tới, cảm thấy khi đó quả thực ấu trĩ đến cực điểm.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Triệu Mẫn nói: "Được rồi, đi thu thập một chút đi! Tiệc đính hôn của anh ba cậu sắp bắt đầu rồi."
"Được rồi, tôi đi rửa mặt cái."
"Được."
Thu thập tốt, hai người cùng nhau đi xuống lầu, thẳng đến lễ đường yến hội mà đến.
Triệu Mẫn ở trong đám người, tìm kiếm thân ảnh của Trương Vô Kỵ.
Liền thấy Trương Vô Kỵ cùng John ngồi ở một góc, tựa như đang nói chuyện vậy.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Triệu Mẫn kéo Thượng Quan Nguyệt Nhi cùng nhau hướng tới bọn họ đi đến.
Đến gần tới trước, Triệu Mẫn đột nhiên hỏi: "Cậu nghĩ kỹ chưa?"
Thượng Quan Nguyệt Nhi hiện lên một mạt mê mang, ngay sau đó cười khổ nói: "Thử xem đi."
Nói không chừng biết đâu sẽ là một cuộc tình mới thì sao?
Loại sự tình này ai có thể biết trước được.
Liền dựa theo lời Triệu Mẫn nói đi, chọn con tim hay là nghe lý trí.
Đối với Ngô Trạch, ở một đêm đã hoàn toàn thất vọng rồi.
Thượng Quan Nguyện Nhu đột nhiên nhắm mắt lại, lại mở khi, hai tròng mắt đã trở nên kiên định.
Tựa trong khoảnh khắc đã trải qua một hồi biến cố vậy.
Triệu Mẫn trong lòng biết, Thượng Quan Nguyệt Nhi là thật sự buông xuống, giống như trấn an vỗ vỗ vai cô, rồi sau đó hướng tới Trương Vô Kỵ cùng John mà đến gần.
Triệu Mẫn chủ động nói: "Trần Vương, vừa lúc Thượng Quan Nguyệt Nhi đêm nay thiếu bạn trai, liền giao cho anh nhiệm vụ làm bạn trai đêm nay vậy."
John hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, nhẹ nhàng nói: "Vinh hạnh cực kỳ."
Rồi sau đó đem tầm mắt dừng ở trên người Thượng Quan Nguyệt Nhi, Thượng Quan Nguyệt Nhi thấy John nhìn lại đây, không nhịn xuống trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Ngay sau đó nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ sao?"
John khóe môi hơi hơi cong lên, ngữ khí trêu chọc nói: "Người đẹp thì gặp qua nhiều rồi, chính là người đẹp như em thế này thì chưa gặp qua bao giờ."
Thượng Quan Nguyệt Nhi nhịn không được mắt trợn trắng nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
Rồi sau đó lo chính mình tránh ra.
John tuy rằng không biết Thượng Quan Nguyệt Nhi vừa mới đã trải qua chuyện gì, làm thái độ của cô thay đổi như vậy.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết khẳng định cùng Triệu Mẫn có liên quan.
John cảm kích nhìn Triệu Mẫn một cái, ngay sau đó đuổi theo.
Triệu Mẫn lại kêu trụ hắn lại nói: "Trần Vương, từ từ."
John không rõ nguyên do quay đầu lại nói: "Hả?"
Triệu Mẫn khóe môi treo lên ý cười dịu dàng, nói: "Phải đối tốt với cậu ấy."
Thượng Quan Nguyệt Nhi cũng coi như là cái người số khổ, ban đầu đối Lục Cảnh Dương một mảnh thâm tình, lại chịu đả kích đến tự sát.
Sau lại gặp gỡ Thiên Cơ lại liên tiếp xảy ra chuyện.
Thật vất vả mới cùng Thiên Cơ có kết quả đẹp, Thiên Cơ lại tự sa ngã từ bỏ cậu ấy.
Chỉ hy vọng Thượng Quan Nguyệt Nhi cuối cùng thuộc về quyền sở hữu, sẽ là về Trần Vương.
Trần Vương làm người không tồi, vì anh em có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống, dùng hết thâm tình với người, đối người con gái chính mình yêu, hẳn là chắc cũng không kém đi đâu.
Ta từ tận đáy lòng hy vọng bọn họ có thể tu thành chính quả.
John nghe vậy, ngữ khí kiên định nói: "Yên tâm sẽ như vậy."
Nhìn bóng dáng John rời đi, Triệu Mẫn đột nhiên có phần cảm thán mà nói: "Chúc phúc những đôi tình nhân trong thiên hạ hạnh phúc!"
Trương Vô Kỵ nhìn góc nghiên của Triệu Mẫn lúc này đẹp kinh người.
Giờ phút này tựa như những cảnh vật chung quanh đều không nhìn thấy.
Trong mắt Trương Vô Kỵ chỉ có mình Triệu Mẫn.
Giờ khắc này, Triêu Mẫn quả thực đẹp đến kinh người.
Trong lúc bất tri bất giác, Trương Vô Kỵ nhìn đến mức đã ngây ngốc.
Cái gọi là rượu không say người, người tự say, Trương Vô Kỵ giời phút này đã bị vẻ đẹp của Triệu Mẫn làm say đắm.
Triệu Mẫn bỗng nhiên quay mặt đi, liền thấy Trương Vô Kỵ biểu cảm si mê.
Cảm giác buồn cười.
Triệu Mẫn đi qua vỗ vỗ mặt hắn hai cái nói: "Uy! Trương Vô Kỵ, chính mình đều lớn lên đẹp như vậy, còn đi xem người khác."
Trương Vô Kỵ phục hồi tinh thần lại, tức giận nói: "Nha đầu thúi, trên đời này cũng chỉ có em nói mặt lão tử đẹp như vậy."
Thật đúng là vô pháp vô thiên.
Triệu Mẫn lại nhướng mày nói: "Như thế nào? Lớn lên đẹp còn không cho nói?"
"Cho a! Như thế nào không cho, nữ thần của anh...... Nếu anh lớn lên đẹp, có muốn âu yếm giải tư tình a?"
"Muốn a!"
Trương Vô Kỵ hai tròng mắt không khỏi sáng ngời nói: "Thật sự?"
"Ờ...... Đêm nay em sẽ chờ anh bò đến gường em."
"......" Mẹ kiếp!
Cha em cố ý đem phòng anh an bài cách em xa vạn dặm, lão tử muốn bò cũng bò không qua a!
Mẫn Mẫn em tuyệt đối là cố ý.
Triệu Mẫn thấy hắn vẻ mặt nghẹn khuất, cười nói: "Rồi rồi, đừng nói giỡn, yến hội lập tức liền phải bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi!"
"Anh không nói giỡn."
"Ách...... Trương Vô Kỵ, muốn hay không nghiêm túc như vậy a?"
"Anh cũng muốn cùng vợ của anh thân thiết, anh có cái gì sai sao?"
"Không sai."
"Kia vì cái gì luôn có nhiều trở ngại như vậy?"
Nhìn đến Trương Vô Kỵ như vậy, Triệu Mẫn đột nhiên liền có chút không đành lòng.
Triệu Mẫn đột nhiên mở miệng nói: "Trương Vô Kỵ, kỳ thật......"
"Sao hừ?"
"Trong phòng em có một cái mật đạo chạy trốn."
Trương Vô Kỵ hai tròng mắt lại là sáng ngời, kinh hỉ nói: "Thông đi đến nơi nào?"
"Rất nhiều địa phương, có thể đi đến sau núi, có thể đi đến hậu hoa viên......"
"Trong chốc lát về nhà vẽ cái bản đồ kỹ càng tỷ mỹ một chút cho anh."
"Một tuần chỉ cho phép tới một lần, bằng không em không mở cửa tủ." Cửa mật đạo kia nằm bên trong tủ quần áo.
"Có thể." Trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng đã suy nghĩ bậy bạ.
Một tuần tới một lần?
Ha hả......
Có khả năng sao?
Câu này nói ra tới ngay cả chính ta đều không tin.
Triệu Mẫn tự nhiên cũng là không tin, đều đã làm tốt chuẩn bị không mở cửa tủ.
Nhưng Trương Vô Kỵ giờ phút này trong lòng đã mở nhạc nở hoa.
Hai người cùng nhau hướng tới lễ đường trung ương đi đến.
Mà nơi này giờ phút này chính phát sinh một màn thần kỳ.
Tự nhiên có người tới cướp hôn.
Còn không chỉ là một người, là là một đám người kết bè kết đản tới cướp hôn.
Toàn bộ đều là bạn gái cũ cùng bạn gái hiện tại của Thượng Quan Kỳ, tự nhiên điều có mặt đông đủ.
Ti nghi trong miệng đang ở đó hỏi: "Thượng Quan Kỳ tiên sinh, anh có nguyện ý trở thành vị hôn phu của cô Trần Hạ Vũ, chăm sóc yêu thương cô ấy cả đời không?"
Thượng Quan Kỳ đang muốn nói "Tôi nguyện ý" ba chữ.
Trong đám người liền có người tập thể hô lớn: "Chúng tôi không muốn!"
"Phản đối! Thượng Quan Kỳ, anh không được cưới Trần Hạ Vũ."
"Anh là của chúng tôi của mọi người, dựa vào cái gì cùng tiện nhân này đính hôn."
"Đúng vậy! Không phải đều nói rõ, chỉ yêu mỗi người một ngày thôi sao!"
"Anh cũng đối với chúng tôi như vậy! Anh hôm nay cần thiết cho chúng tôi một công đạo."
Trần Hạ Vũ thấy vậy, sắc mặt trực tiếp tức giận đến đỏ lên.
Hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Kỳ liếc mắt một cái.
Thượng Quan Kỳ cũng bất thình lình bị một màn này dọa tới mắt choáng váng.
Mẹ kiếp!
Không phải nói tốt đêm nay một em cũng đều không được tới không phải sao?
Mẹ nó tự nhiên chạy tới đủ.
Hơn nữa một đám sắc mặt ửng hồng, tựa như đều đang say rượu.
Thượng Quan Kỳ đột nhiên cảm thấy thực vô lực.
Tới một người ta còn có thể hống, mẹ kiếp tới nhiều như vậy, ta hóng kiểu gì a?
Thật là đậu xanh rau má.
Chung quanh các tân khách nghị luận bay tán loạn.
Bất quá Thượng Quan Kỳ vẫn luôn đều là hoa danh bên ngoài, là hoa hoa công tử nổi anh ở Thành Đô, mọi người cũng có thể đủ lý giải.
Chỉ là hôm nay loại trường hợp này, một đám tiểu tam đã tìm tới cửa, chỉ sợ xem không được tốt lắm đi?
Trường hợp chính giằng co không được lâu lắm.
Trần Hạ Vũ thiếu chút nữa tiến lên cùng một đám nữ sinh đánh nhau, bị Trì Tiểu Nhiễm kéo lại.
Trì Tiểu Nhiễm ở bên tai nhắc nhở nói: "Đừng đi! Nhiều người như vậy đang nhìn em đó!"
"Chính là."
"Đừng ngốc, em hôm nay dám xông lên đi đánh bọn họ, ngày mai em sẽ lên trang đầu, lên tin hot nhất."
"Được."
"Yên tâm, Thượng Quan gia cũng là muốn thể diện, loại này trường hợp sẽ không kéo dài lâu lắm."
Không thể không nói, Trì Tiểu Nhiễm đầu óc vẫn là thực rất tốt, so với Trần Hạ Vũ, quả thực muốn ném cô ra mười con phố.
Quả nhiên bất quá trong chốc lát, Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Quân ra tới giải quyết cái này đề khó giải này.
Thượng Quan Quân trực tiếp phái người đem một đám con ma men này mời đi ra ngoài, ngay sau đó đối với các vị khách khứa nói: "Một chút nhạc đệm, mong các vị không cần để ở trong lòng, đính hôn nghi thức cứ theo lẽ thường cử hành."
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ: "Yên tâm, nhà ai không có thị phi a, có thể lý giải."
"Chính là, chúng tôi sẽ không để trong lòng."
Thượng Quan Quân lúc này mới yên lòng, ngay sau đó hung tợn trừng mắt nhìn con trai liếc mắt một cái.
Thượng Quan Kỳ tự biết đuối lý, sờ sờ cái mũi nhìn ti nghi nói: "Tiếp tục đi!"
"Được."
Rồi sau đó ti nghi lại tiếp tục hỏi một lần nữa lời vừa mới lời nói.
Thượng Quan Kỳ không hề cảm tình nói ra ba chữ: "Tôi nguyện ý."
Tựa như đêm nay vai chính không phải là hắn.
Thuận miệng quăng ra ngoài một câu mà thôi.
Nhưng mặc dù là như vậy, Trần Hạ Vũ cũng biết là đủ.
Từ nay về sau, ta chính là vợ của Thượng Quan Kỳ.
Về sau sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Thương Quan gia, đây cái ta kỳ vọng nhất.
Triệu Mẫn trợn mắt há hốc mồm xem xong một trò khôi hài này, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa là Trần Hạ Vũ.
Chỉ sợ về sau Trần Hạ Vũ sống cũng không quá tốt.
Thượng Quan Kỳ nhiều nợ phong lưu như vậy, không chừng Trần Hạ Vũ chịu hết.
.......................................................
[Js-Art] - End of chapter 202
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top