Chương 311-320

Chương 311: Hôn lễ thế kỷ (2 )
Editor: May

Hôn lễ sắp bắt đầu, Thẩm Chanh được một đám người vây đỡ đi ra khỏi phòng nghỉ.

Xa xa, liền nhìn thấy một người đang đứng ở đối diện....

"Ma bài bạc, cha vẫn còn biết đường đến sao!"

Thẩm Chanh tức giận liếc nhìn Thẩm Trung Minh, mày nhíu chặt lại.

"Con gái kết hôn, sao người làm cha như ta có thể không đến?"

Thẩm Trung Minh một thân tây trang thẳng thớm, nhìn thấy Thẩm Chanh, ông cười ngượng ngập một tiếng, bước nhanh đi tới phía cô.

Đi đến trước mặt cô, quan sát đánh giá cô một phen: "Con gái nhà cha, chính là xinh đẹp! Nhìn mặc áo cưới này, tựa như tiên nữ hạ phàm!"

"Cút!"

Thẩm Trung Minh cũng không tức giận, cười hỏi cô, "Con gái, cảm giác như thế nào? Khẩn trương không?"

"Ai cần cha lo!"

"Xem đi, tính xấu đó lại tới rồi. Nào con gái, hít sâu một hơi, thả lỏng ...."

"Thẩm Trung Minh, cha là đến chọc cười sao."

"Con gái nhà cha nói sao, thì chính là như vậy!"

"...."

"Được rồi con gái, đi nhanh đi, con nên xuất hiện rồi."

Khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm, đúng lúc vang lên.

Một tay Thẩm Chanh cầm hoa cô dâu, một tay khoác tay Thẩm Trung Minh, đi lên thảm đỏ.

Ở sau lưng cô, bốn tiếu hoa đồng chia ra bưng mỗi góc áo cưới, theo cô chậm rãi đi đến thảm đỏ.

Người đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ, vẫn là phong hoa tuyệt đại như vậy.

Ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu xuống trên người Thi Vực, phủ lên toàn thân một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, giống như vương giả, mạnh mẽ, đẹp trai, hoàn mỹ.

Thẩm Chanh nhìn anh, đột nhiên hốc mắt có chút nóng lên.

Trong lòng giống như chiếu vào một luồng ánh sáng mặt trời, ấm ấm áp áp, khiến cô có một chút xúc động muốn khóc.

Cô rõ ràng không phải là người thích khóc, không, phải nói là người sẽ không khóc, nhưng cuối cùng lại mềm yếu trước mặt anh như vậy.

Đột nhiên, Thi Vực mở bước chân ra, đi về phía Thẩm Chanh.

Dừng lại ở nơi cách cô nửa mét xa, duỗi tay về phía cô.

Thẩm Trung Minh cũng lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn Thẩm Chanh, cố nén chua xót trong lòng đặt tay cô lên trên tay Thi Vực, "Cha giao con gái cho con, con phải đối với con bé thật tốt."

Nói xong, ông nhìn về phía Thẩm Chanh, cười, "Con gái, phải hạnh phúc đó!"

Thoạt nhìn rất thoải mái, nhưng thật ra có chút không bỏ xuống được.

Nhưng ông biết, đây là kết quả tốt nhất của con gái.

Có thể nhìn cô xuất giá, ít nhất sẽ không lưu lại tiếc nuối gì.

Vành mắt Thẩm Chanh bất giác đỏ hoe, xúc động như vậy làm gì, khiến cho cô có chút muốn khóc rồi.

Nhìn Thi Vực dẫn Thẩm Chanh đi tới, mục sư mới sực tỉnh, vội vàng lấy đồ đã chuẩn bị xong ra.

Hắng giọng một tiếng, bắt đầu tuyên thệ: "Thi Vực tiên sinh, xin hỏi ngài ...."

"Tôi đồng ý."

Không đợi mục sư đọc xong, Thi Vực trực tiếp liền chặt đứt lời của ông ta.

Mục sư hơi ngượng ngùng hắng giọng một tiếng, tiếp tục đọc lời thề: "Thẩm Chanh tiểu thư, xin hỏi cô...."

"Cô ấy cũng đồng ý."

Trong giáo đường, lập tức một mảnh xôn xao.

Quả thật quá khí phách!

Thẩm Chanh lại nở nụ cười, "Ừ, tôi nghe theo!"

Mọi người:....

Đầu mục sư đầy hắc tuyến, yên lặng không nói gì.

Thi Vực nhìn cô, con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy, mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu.

Trong mắt Thẩm Chanh đầy ý cười, đối diện với tầm mắt của anh, cười đến càng sáng lạn.

Hai người thâm tình nhìn nhau, không coi ai ra gì.

"Khụ...khụ."

Mục sư nắm tay chống đỡ trên bờ môi, nhẹ nhàng ho khan, lôi sự chú ý của mọi người trở lại.

"Mời đôi tân nhân trao đổi nhẫn."

Thi Vực mở hộp nhẫn có bề ngoài tinh sảo ra, tia sáng sáng chói đoạt mắt người, hiện trường liên tiếp có âm thanh hít khí lạnh.

Cũng không thể trách bọn họ kinh ngạc, bởi vì trên mặt nhẫn vây quanh một miếng ngọc xanh cực lớn.

Kim cương thiên nhiên có màu đều là hàng vô giá, huống chi là một miếng ngọc xanh khan hiếm?

Nhìn ra ít nhất phải là khoảng mười carat, loại nhẫn kim cương này, có thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu.


Chương 312: Hôn lễ thế kỷ (3 )
Editor: May

Mắt tất cả khách nữ ở đây gần như đều trợn trắng, nhìn viên kim cương này ào ào thất thần.

Các cô đều là phu nhân danh viện xã hội thượng lưu, có thể nói đã từng gặp qua rất nhiều bảo vật hiếm thấy, nhưng loại nhẫn kim cương hiếm thấy này lại là lần đầu gặp.

Không khỏi cảm thấy có chút đỏ mắt, trong ánh mắt nhìn Thẩm Chanh đã bất giác thêm một chút cảm xúc hâm mộ ghen ghét.

Trong bọn họ, có một người vẫn luôn lạnh nhạt.

Đó chính là Mạc Khuynh Tâm.

Cô ta nhìn về phương hướng của Thẩm Chanh và Thi Vực, vuốt vuốt chiếc nhẫn ngọc xanh đắt giá giống như trên đó, từ đầu đến cuối trên mặt xinh đẹp vẫn luôn mang ý cười.

Thi Vực kéo qua tay Thẩm Chanh qua, đeo nhẫn lên ngón giữa của cô, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở trên mu bàn tay cô.

Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Lúc này mọi người mới chú ý tới, trên tay cô còn đeo một chiếc nhẫn khác.

Có người nhận ra đó là ngôi sao sáng chói, khó tránh khỏi càng thêm kinh ngạc.

Một thân trang phục và trang sức này, đã qua trăm triệu!

Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ, rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, mới có thể hưởng thụ phần cưng chiều tuyệt đối này.

Chỉ có một mình Thi Vực biết, người phụ nữ của anh, lạnh nhạt lương bạc, vô dục vô cầu với tiền tài vật chất, cho nên anh mới muốn cho cô thứ tốt nhất.

Thẩm Chanh lấy từ trong hộp nhẫn ra một chiếc nhẫn khác, đeo lên ngón tay của anh.

Lễ trao đổi nhẫn kết thúc, mục sư xoa mồ hôi lạnh một chút, "Có thể hôn ...."

Ông chưa nói hết câu, Thi Vực đã nâng mặt Thẩm Chanh lên, cúi đầu hôn xuống.

Nhìn đôi môi hai người kề sát, sầu triền miên, ông ta lau cái trán đổ mồ hôi, lặng lẽ lui ra.

Trong giáo đường lặng ngắt như tờ, nhìn một đôi tân nhân này hôn môi, không ít người mặt đều đỏ lên rồi.

Nụ hôn này giằng co nửa phút, hai người mới tách ra, trong mắt nhau đều mang theo một chút nóng rực.

Thẩm Chanh nhếch môi cười, đột nhiên cầm hoa cô dâu trong tay ném về phía Diệp Tử.

Diệp Tử theo bản năng đón được hoa, vẫn chưa phản ứng kịp, chung quanh liền ồn ào: "Nhận được hoa cô dâu, người kết hôn tiếp theo chính là cô ấy ...."

Không biết tại sao, mặt Diệp Tử chợt nóng lên.

Cảm giác được có một tầm mắt nóng rực rơi vào trên người, cô men theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy ở nơi không xa, Tần Cận đang dựa vào trên tường hút thuốc, cười xấu xa nhìn cô.

Mặt Diệp Tử càng nóng, cô cuống quít thu hồi tầm mắt, ôm hoa cô dâu vội vàng chui vào trong đám người.

Hôn lễ qua đi, Thẩm Chanh đổi lại một bộ lễ phục khác.

Một bộ váy dài đuôi cá lộ vai tơ tằm màu xanh đậm, nổi bật ra khí chất lãnh diễm.

Thiết kế vừa người, càng thêm phô bày ra dáng người có lồi có lõm của cô một cách vô cùng tinh tế, so với áo cưới, lại là một cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Thi Vực ở phía xa hàn huyên với các vị khách mời, đổi một ly nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng nhỏ xinh kia.

Trong mắt của anh chỉ có một mình cô, trong lòng cũng chỉ chứa nổi một người như vậy.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

"Từ từ trò chuyện, xin lỗi không tiếp được."

Đặt ly rượu ở trong khay phục vụ, anh xoay người đi về phía Thẩm Chanh.

Vừa tới gần cô, anh liền không dằn nổi sốt ruột kéo eo của cô qua, cúi đầu nhẹ ngửi cần cổ của cô, "Em đang dụ dỗ anh?"

Thẩm Chanh đẩy đầu của anh ra, "Em chẳng qua chỉ đứng ở chỗ này uống ly nước mà thôi, dụ dỗ anh khi nào hả? Nhiều người như vậy anh không lo chào hỏi, nhìn chằm chằm em làm gì?"

Thi Vực không nói năng gì, chỉ ôm cô càng chặt hơn, tiến gần sát mặt của cô, cắn vành tai của cô.

Diệp Tử đúng lúc đi qua bên cạnh hai người, nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, dứt khoát dùng ly rượu che mặt, lặng lẽ đi qua một bên.

Tần Cận đang ở bên cạnh, cô vừa quay người lại, liền tiến đụng vào trong ngực của anh.

Tần Cận thuận tiện chụp tới, nhốt chặt eo của cô.

"Ưm!"

Anh cúi đầu liền hôn lên môi Diệp Tử.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử trừng trừng, ly rượu trong tay rơi xuống mặt đất, bễ nát bấy.

313. Chương 313: Hôn lễ thế kỷ(4 )
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

"Bùm!"

Mà đúng lúc này, vô số pháo hoa đồng thời nổ tung trên không trung.

Thẩm Chanh cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Thi Vực không bị quấy nhiễu chút nào, ôm cô ở trong ngực, nhìn cô.

Pháo hoa rực rỡ, liên tiếp nở rộ trên trời.

Tất cả mọi người đều cho rằng, pháo hoa phải vào buổi tối thấy mới thấy được, nay xem pháo hoa vào ban ngày cũng có một loại phong tình khác.

Pháo hoa đủ loại mọi màu sắc nở rộ ở trên không trung, đặc biệt rực rỡ.

Pháo hoa kéo dài rất lâu mới dừng lại, đang lúc mọi người cho rằng đến đây là kết thúc, ba chiếc trực thăng xẹt qua ở trên bầu trời.

Không biết là dùng cách như thế nào, nơi trực thăng bay qua, xuất hiện ba chữ màu hoa hồng đỏ "I-LOVE-YOU" .

Trời xanh mây trắng làm bối cảnh, chữ to màu hoa hồng đỏ treo trên bầu trời, đây là một phong thư tình độc đáo, lá thư tình mà người cả thành Giang đều có thể nhìn được.

Tất cả mọi người kìm lòng không được tán thưởng lên, đây mới thật sự là mạnh tay nha.

Trong mắt Thẩm Chanh nổi lên một làn nước mỏng.

Quay đầu, lơ đãng lại tiến vào trong một mảnh cưng chiều có thể khiến người chết chìm.

Thi Vực nhìn cô, nâng mặt của cô lên, không chút do dự ngăn chặn đôi môi của cô.

Hai người ôm hôn mãnh liệt, xem tất cả chung quanh là không có ai.

Diệp Tử vụng trộm lau khóe mắt ướt át, dường như có chút cảm động.

Cô hít mũi một cái, muốn giả vờ thành bộ dáng không có gì phát sinh, nhưng vẫn bị Tần Cận thấy ở trong mắt.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận không nhịn được muốn trêu cô một chút, anh cười xấu xa, "Chúng ta cũng làm một hôn như vậy được không?"

"Không được!"

Diệp Tử thoáng giãy ra từ trong ngực anh, bước nhanh đi nơi khác.

Nhìn bóng lưng của cô, Tần Cận không kiềm được cười đến càng thêm lưu manh, cô gái nhỏ này, anh thích!

Đường Diễm chậm rãi đi đến, sau khi đưa quà tặng, liền lôi kéo mấy quyền quý thành Giang đi về phía Thi Vực và Thẩm Chanh mời rượu.

Biết Thẩm Chanh không thích loại hiện trường xã giao này, Thi Vực liền sai người đưa cô và Diệp Tử đi nghỉ ngơi, Tần Cận ở lại với anh ứng phó giao tiếp.

Cuộc hôn lễ thế kỷ này, oanh động toàn thành.

Trên bữa tiệc, tất cả mọi người chuyện trò vui vẻ, khách và chủ đều vui mừng.

Sắc trời dần dần tối xuống, trăng rằm bò lên trên bầu trời đêm, chiếu ra màu bạc chói lọi.

Cổng vòm được nhân viên dọn đi, hái những cánh hoa hồng này xuống rải vào trong hồ, gió đêm thổi qua, tản ra từng đợt hương thơm thoang thoảng.

Mà một đầu khác của đảo giữa hồ, có một toàn lầu hoa viên to lớn cực kỳ xa hoa.

Ngăn cách tiếng động lớn của buổi tiệc, càng hiển lộ ra vẻ yên tĩnh.

Bên tai vệ sĩ một thân màu đen đeo một bộ đàm mô hình nhỏ, mặt không cảm xúc gì, tận lực làm hết trách nhiệm chờ đợi ở chung quanh hoa viên, chú ý đến nhất cử nhất động chung quanh bất cứ lúc nào.

Một bóng người đi tới từ rất xa, vệ sĩ lập tức cảnh giác lên, tiến lên xem xét người đến là ai.

Nhìn rõ bộ dáng của anh, vệ sĩ không nói lời nào, rất nhanh trở lại vị trí cũ, tiếp tục cảnh giác.

Đầu Thi Vực có chút choáng váng, trên người có một cổ mùi rượu nồng đậm.

Tửu lượng anh rất tốt, nhưng không chịu nổi mọi người đánh luân phiên, uống nhiều rượu, có chút hơi say.

Bước chân anh nặng nề, lúc đi lên lầu cái thang phát ra tiếng "bịch bịch" trầm đục.

Đợi cho anh lên lầu, liền dựa vào đến trên tường, lúc đang muốn đưa tay mở cửa, cửa phòng đã được mở ra từ bên trong.

Thẩm Chanh vừa tắm rửa, mặc áo choàng tắm màu trắng, trên người còn có chút hơi nước.

Tóc dài màu đen ướt nhẹp khoác trên vai, sau khi tắm rửa qua, làn da càng thêm trơn mịn.

"Trở về rồi?"Cô nhíu nhíu mày, "Một thân mùi rượu, nhanh đi tắm rửa."

Thi Vực nhìn cô, đột nhiên liền cười, sau đó ôm cô vào trong lòng, trầm thấp la lên: "Bà xã."

Thân thể Thẩm Chanh dừng lại, cảm thấy có chút buồn cười, hai chữ này, nghe lại rất là thoải mái.

314. Chương 314: Hôn lễ thế kỷ(5 )
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Thi Vực ôm thân thể mềm mại không buông, nhắm mắt lại ngửi hương tóc của cô, cuối cùng còn cọ cọ, lại nỉ non một tiếng: "Bà xã."

Thẩm Chanh bị siết chặt, lông mày không kiềm được nhăn lại càng chặt.

Thi Vực ngửi mùi của cô, trong miệng tiếp tục hô, "Bà xã ...."

Thẩm Chanh dùng sức đẩy anh ra, "Mau đi tắm rửa."

Thi Vực cười khẽ một tiếng, vẫn là thả cô ra, bước chân hơi có chút không vững đi tới phòng tắm.

Tắm rửa xong, anh quấn một tấm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Thẩm Chanh đang ngồi ở trên giường sấy tóc.

Thi Vực đi qua, ôm lấy toàn thân cô từ phía sau, túm lấy máy sấy trong tay cô, giúp cô sấy.

Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, dứt khoát nhắm mắt lại để hưởng thụ, nét mặt lười biếng giống như một con mèo.

Sấy sấy, động tác Thi Vực lại bắt đầu thay đổi hương vị, một tay anh vén mái tóc đen như mực của Thẩm Chanh lên, một tay lại im hơi lặng tiếng thăm dò vào trong áo choàng tắm của cô.

Thẩm Chanh khẽ thở gấp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh cúi đầu liền muốn ngậm lấy môi của cô, bị cô hơi nghiêng đầu tránh khỏi.

Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, tiện tay ném máy sấy tóc, duỗi tay nắm chặt vai của cô.

Thẩm Chanh không an phận vùng vẫy một chút, trong quyến rũ, cũng có ý vị lấy lui làm tiến.

Thi Vực bị cô hoàn toàn đốt lửa lên, hầu kết của anh động một cái, đáy mắt đè nén thâm trầm nóng rực.

Anh ấn cô đến trên giường lớn, trực tiếp ép người lên, hô hấp dồn dập vạch tìm tòi áo choàng tắm của cô.

Bàn tay xuyên qua mái tóc nửa ẩm ướt của cô, chế trụ cái ót của cô, nụ hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống, gieo xuống từng mảnh ô mai.

Thẩm Chanh khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ, ánh mắt kia giống như một chiếc lông vũ êm ái gãi ở trong lòng Thi Vực, khiến anh thở dốc nặng nề.

Kiêu ngạo và tự chủ của anh ở trước mặt người ngoài, lập tức quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã ở trước mặt Thẩm Chanh.

Dục vọng khống chế và tham muốn chiếm hữu của anh rất nặng, như một loại theo bản năng của dã thú.

Anh đang hạ ở trên người Thẩm Chanh vô số minh chứng, dùng hành động nói cho cô biết, cô là của anh.

"Bà xã ...."

Anh thở gấp, dục vọng yêu cô điên cuồng.

Thẩm Chanh ngẩng cái cổ nhẵn nhụi, có chút không chịu nổi tràn ra từ trong đôi môi đỏ mọng của cô.

Khóe mắt cô phiếm hồng, bày ra một loại yêu dị xinh đẹp kinh người.

Cô giơ tay lên nắm chắc phần lưng rắn chắc của Thi Vực, lưu lại vết cào ở trên người của anh.

Hé mở môi đỏ, tràn ra nhiều tiếng hô trầm thấp.

Trong đôi mắt Thi Vực toàn là một mảnh đỏ đậm, anh ôm chặt cô, muốn ép cô vào trong máu thịt của anh.

"Anh yêu em."

Anh thở dốc, khắc lời thề thật sâu này vào trong trái tim Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh dùng tay ôm lấy cổ của anh, ánh mắt mê ly, giọng nói nhỏ đến không thể nghe, "Ừ, em biết rồi."

Yêu là khôi giáp, cũng là uy hiếp.

Hai người liều chết triền miên, mạnh mẽ khát cầu đối phương.

Đêm dài kết thúc, nhưng giờ mới bắt đầu đêm của hai người.

Buổi tiệc vẫn đang tiếp tục, các khách mời nâng ly nói cười, nâng ly cụng nhau, ai cũng không có đi chú ý tới đôi trai tài gái sắc đã đi nơi nào.

Diệp Tử uống một chút rượu đỏ, say rồi.

Say ở trong ngực Tần Cận, không ngừng hô, "Không thích, Tần Cận anh đáng ghét...."

Mặt mũi cô tràn đầy đỏ hồng, nhích tới nhích lui ở trong ngực Tần Cận, rất nhanh sẽ khiến anh có phản ứng mà đàn ông nên có.

Tần Cận mắng nhỏ một tiếng đáng chết, liền ôm Diệp Tử mệt mỏi buồn ngủ vào phòng, để cô lên trên mặt giường lớn mềm mại.

Khép chăn mền qua che ở trên người cô, anh đi đến bên cửa sổ liên tiếp hút vài điếu thuốc.

Nhìn cô gái nhỏ say như chết trên giường, cuối cùng anh vẫn khắc chế dục vọng trong lòng, đè lửa không ngừng dâng lên ở trong máu xuống.

Anh dùng chân giẫm tàn thuốc, sải bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng.

Đêm nay, hạnh phúc lan tràn khắp nơi....

315. Chương 315: Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Ý thức Thẩm Chanh vẫn đang mơ màng, liền phát hiện chung quanh khẽ chấn động.

Cô vừa mở mắt nhìn, Thi Vực mặc một bộ áo sơmi sợi tơ màu đen ngồi ở trước một bàn tràn nước nhỏ, đưa lưng về phía cô xem tạp chí thương nghiệp.

Dụi mắt thoáng ngẩng đầu nhìn sang, ngoài cửa sổ nho nhỏ là có thể đụng tay đến trời xanh.

Anh lại ẵm cô lên máy bay tư nhân vào lúc cô đang ngủ.

Nghe được tiếng động phía sau, Thi Vực xoay người lại.

Thấy cô tỉnh rồi, liền ngang nhiên xông qua bóp cái mũi của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ toàn là nét mặt thoả mãn.

Hôm qua lúc trời tối, anh hoàn toàn ăn cô gái nhỏ này vào trong bụng, ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Thẩm Chanh bất mãn đẩy tay của anh ra, nhíu mi tâm.

Toàn thân cô bủn rủn bất lực, đau lưng, đều là vì người đàn ông trước mắt này yêu cầu vô độ, vẫn luôn muốn không ngừng, làm cô suốt cả đêm về cơ bản đều chưa từng khép mắt lại.

Yết hầu của Thẩm Chanh có chút khô rát, đưa tay muốn bưng ly nước trên bàn sang.

Kết quả trên lưng truyền đến một trận đau nhức, vừa mới bò dậy, liền lập tức mềm nhũn xuống giống như không có xương.

Thi Vực khẽ nhếch khóe môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu ngăn chặn đôi môi Thẩm Chanh.

Nước trong veo cứ như vậy rót vào trong miệng cô, ngay sau đó đầu lưỡi của anh cũng chui vào, nhẵn nhụi đảo qua hàm răng cô, khẽ hút cắn.

Nước còn chưa kịp nuốt xuống, thuận theo đường cong cằm mảnh khảnh lướt qua trên cổ cô, chảy qua xương đòn vai.

Vô số dấu hôn tím xanh trên dọc đường, cuối cùng lại chui vào trong quần áo, biến mất không thấy nữa.

Mà da thịt dính nước, lại mang theo hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.

Tay Thi Vực bắt đầu không an phận, ngón tay của anh thuận theo đường nước trải qua, một đường trượt xuống ....

"Bốp."

Âm thanh vang lên, Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy tay anh ra.

Lúc trời tối hôm qua cô gần như bị Thi Vực giằng co cả buổi tối, tâm trạng thật sự rất khó chịu.

Nhưng Thi Vực lại giống như mới biết mùi vị thức ăn, giống như mới nếm thử trái cấm, không biết mệt mỏi muốn đòi hỏi cô.

Cố ý xem nhẹ sắc mặt bị từ chối mà trở nên ảm đạm kia, Thẩm Chanh mềm oặt nằm sấp trên giường nhỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục bổ sung giấc ngủ.

Thi Vực cúi người ôm cô, cô bực bội lật người, xốc mền tơ đắt giá lên.

Thi Vực thuận thế bắt lấy chăn mền, sau đó ném đi, cả người liền đặt ở trên người của cô, chỉ dựa vào cánh tay cường tráng của anh chống đỡ thể trọng của anh.

Anh nheo mắt ưng, phóng xạ từ bên trong ra tín hiệu nguy hiểm.

"Thiếu trừng phạt, hả?"

Anh hé miệng, cắn chóp mũi khéo léo của Thẩm Chanh, có vé hơi dùng lực, nhẹ nhàng để lại dấu răng ở phía trên.

Thẩm Chanh cảm thấy có đau một chút, nhíu đầu lông mày, nhẹ giọng lầm bầm: "Đau."

Thi Vực khẽ cắn không ngừng, giọng nói ậm ờ: "Chính là muốn em đau, không đau không nhớ lâu."

Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, đưa tay ôm cổ của anh, ngửa đầu dùng phương thức giống nhau đi cắn cái mũi của anh.

Cô dùng sức khẽ cắn, Thi Vực liền đau đến nhíu mày, con ngươi âm u bắt đầu toát lên từng đợt lạnh lẽo.

Thẩm Chanh nhìn bộ dáng của anh, không kiềm được muốn cười.

"Phốc."

Cô chẳng những không nhịn được cười, còn phun nước miếng đến trên mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn kia.

"...."

Hơi thở nguy hiểm khiếp người, tốc độ nhanh chóng lan tràn ở trong buồng phi cơ nhỏ hẹp.

"Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!"

Thi Vực một phát nắm chiếc cằm thon của Thẩm Chanh, đáy mắt một mảnh lo lắng.

Thẩm Chanh có thể cảm giác được lửa giận của anh, đồng thời cũng cảm giác được trên tay của anh trực tiếp sử dụng lực, vì vậy cười đến mở rộng.

Cô nén cười, đưa tay trấn an nhẹ nhàng chọc chọc ở trước ngực anh, "Cái kia, xin lỗi, vừa rồi .... không phải cố ý."

316. Chương 316: Không tiếp thụ xin lỗi bằng lời nói.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Thi Vực buông tay nắm cằm cô ra, lại di chuyển xuống phía dưới, chộp ngay lấy vòng eo mềm dẻo của cô, "Không tiếp thụ xin lỗi bằng lời nói."

Anh mạnh mẽ dùng sức nắm chặt eo của cô, "Dùng thân thể của em tới trả."

Thẩm Chanh lập tức không cười được, vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh hừ nhẹ, "Em đau lưng."

"Đau lưng?"

Sau khi bàn tay to của Thi Vực nhẹ nhàng nắm cổ Thẩm Chanh, giống như bắt lấy chỗ hiểm của chú mèo con, tràn ngập ý vị uy hiếp giam giữ.

Thẩm Chanh đáp lại là không kiên nhẫn đá đá chân.

"Làm ơn hãy tránh xa em đi."

Nói xong, cô vùi đầu ở trong giường đơn, kiên quyết lưu cho Thi Vực một bóng lưng.

Đầu bếp bổ sung dinh dưỡng tư nhân đưa bữa ăn vào, sau khi ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng run sợ bưng bàn ăn lui trở về lại, trong quá trình không dám phát ra chút tiếng vang.

Hai người giằng co một lúc lâu.

"Tới đây, anh xoa xoa cho em."

Cuối cùng, vẫn là Thi Vực chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, giọng điệu hết sức bá đạo.

Thẩm Chanh đến đầu cũng không có ngẩng lên, chỉ là xê dịch thân thể đến trước mặt anh.

Thi Vực híp mắt lạnh, đưa tay đến ngang hông của cô, vuốt ve qua lại.

Động tác trên tay anh không nặng không nhẹ, lực lượng thẩm thấu vào trong da, giảm bớt đau nhức của Thẩm Chanh, khiến cô khoan khoái híp mắt đến mức muốn ngủ gà ngủ gật.

Thẩm Chanh hưởng thụ phục vụ cẩn thận của Thi Vực, không biết tại sao lại không trải qua đầu óc liền trực tiếp trượt ra một câu từ trong miệng, "Trong lòng suy nghĩ không cần, nhưng miệng và thân thể lại rất thành thực."

Thi Vực nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, đầu tiên là giận dỗi, sau đó lại bình tĩnh lại, chỉ là trong bình tĩnh này ẩn chứa bão táp đáng sợ cực lớn đang tiến về phía trước.

Anh đột nhiên dừng động tác lại, đưa tay chậm rãi cởi nút áo sơmi ra, động tác ưu nhã giống như Vampire Quý tộc trong phim ảnh.

Anh cúi người, nhẹ đặt ở trên lưng Thẩm Chanh, dán sát lỗ tai của cô dò hỏi: "Eo còn đau không?"

Thẩm Chanh không vui vặn vẹo thân thể, quay đầu nhìn Thi Vực, "Tiếp tục đi."

Thi Vực giương môi cười, nụ cười kia giống như cuối cùng cũng đợi được sơ hở của con mồi, chuẩn bị xuất kích cướp lấy vào bất cứ lúc nào, vừa nguy hiểm lại tàn nhẫn.

Anh khóa Thẩm Chanh ở trong ngực của anh, một ngụm cắn môi của cô, "Ừ, chúng ta tiếp tục."

Tiện tay giật áo sơ mi đen ra, bởi vì động tác quá mãnh liệt, dẫn đến nút áo rơi tán loạn trên đất.

Thẩm Chanh thốt lên một tiếng, hai tay đẩy anh, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào toàn thân mà lui.

Đắm chìm ở trong cường thế đoạt lấy của anh....

Cabin máy bay tư nhân, không gian tương đối hẹp nhỏ hơn phòng lớn trong biệt thự một chút, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến sự phát huy của hai người.

Trong không gian nhỏ hẹp, quần áo rải tác tứ tung, phủ lên một mảnh xuân quang.

Lúc đầu bếp dinh dưỡng tư nhân bưng bàn ăn đi đến ngoài cửa đóng chặt lần thứ hai, nghe được âm thanh truyền tới từ bên trong, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, cuống quít xoay người rời đi.

Sau khi hai người đại chiến một phen, Thẩm Chanh mệt mỏi chịu không nổi, khép mắt lại liền muốn ngủ, nhưng lại bị Thi Vực cưỡng chế ôm vào toilet.

Tuy rằng bên trong máy bay không tính quá rộng lớn, nhưng thiết bị cũng coi như đầy đủ.

Trong toilet không có vòi sen tắm, nhưng lại có một bồn tắm lớn.

Không biết trong bồn tắm đã chuẩn bị tốt nước ấm từ bao giờ.

Tắm rửa đi ra, Thi Vực thả Thẩm Chanh lên giường, sau đó nằm xuống ở bên cạnh cô.

Tóc của cô hơi có chút mất trật tự, vùi ở trong chăn hẻ lộ ra một khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài dày nhẹ nhàng rung động, tựa như đang kể ra hiện tại cô đã mệt mỏi đến mức nào.

Thi Vực nằm xuống bên cạnh cô, nhìn dung nhan khi ngủ của cô, nhếch môi cười rất thỏa mãn.

Cánh tay dài duỗi ra một cái, ôm cả người Thẩm Chanh và chăn vào trong ngực, cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

317. Chương 317: Mua bong bóng tặng bạn gái của ngươi, rất lãng mạn
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Đợi đến khi Thẩm Chanh tỉnh lại lần nữa, ngoài cabin đã là ánh nắng chiều liên tiếp nhau.

Một luồng ánh chiều tà nghiêng chiếu vào trong khoang máy bay, một nửa ánh sáng một nửa bóng mờ, góc độ trùng hợp khiến cho người đàn ông đang ngủ say mê man càng thêm hoàn mỹ.

Hình dáng mặt rõ ràng giống như đao khắc, đẹp mắt đến có chút không chân thực.

Thẩm Chanh dùng tay chống cằm, nhìn anh suy nghĩ xuất thần.

Anh không giống như thường ngày, xua tan được chút lạnh lùng, nhiều hơn chút hiền hoà.

Thẩm Chanh khẽ cúi người xuống, khó kìm lòng nổi rơi một nụ hôn xuống ở trên môi anh.

Thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nên không có đánh thức anh, nhẹ nhàng rón rén cầm quần áo qua mặc lên.

Chỉ là mới vừa động, trên lưng lại truyền tới một trận đau nhức.

Cô nhíu lông mày, mang theo vài phần giận dữ liếc nhìn Thi Vực.

Người đàn ông này, thật không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Sau khi cô mặc quần áo xong, liền đứng lên, ngồi xuống bên cạnh ăn trái cây.

Thi Vực nhắm mắt lại, khóe môi lại không tự chủ được khơi gợi lên một nụ cười.

Bên ngoài khoang máy bay, sắc trời càng ngày càng mờ.

Một tay Thẩm Chanh chống gò má, thưởng thức cảnh đẹp hiếm khi thấy này.

Cô đã sớm biết anh đang giả bộ ngủ, nhưng mà mặc kệ anh thôi.

Gần chín giờ bay, cuối cùng máy bay cũng đến nơi.

Nước S.

Trung tuần tháng 9, bọn họ vừa vặn có thể vượt qua cuối cùng một trận cây oải hương tùy ý nở rộ.

Sau khi xuống máy bay, Thi Vực đầu tiên là mang theo Thẩm Chanh đi nhà hàng nổi danh nhất nếm thử món ăn, lại đi xem Tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn to lớn, đi khắp thành phố lãng mạn.

Bởi vì Thẩm Chanh cũng không có hứng thú với những túi xách và nước hoa xa xỉ kia, cho nên Thi Vực chỉ để người ta tùy ý chọn lựa một chút mang về.

Sau khi hai người ăn qua cơm trưa, liền đi vườn hoa oải hương.

Ở nước S, Thi Vực cũng có bất động sản, xe nổi tiếng thì càng nhiều không kể xiết, lần này anh lại bảo vệ sĩ theo xa xa ở phía sau, tự mình lái xe mang theo Thẩm Chanh, vừa lái đến hướng vườn hoa, vừa thưởng thức phong tình nước ngoài.

Vườn hoa tọa lạc ở trấn nhỏ phong cảnh xinh đẹp nơi chân núi, liếc nhìn không thấy bờ.

Tình nhân tốp năm tốp ba, nắm tay đi trên đường, lãng mạn không thôi.

Một mảng lớn một mảng lớn màu tím vô biên vô hạn, mở rộng thành màu tím mênh mông như biển cả, đẹp đến nỗi không giống nhân gian, cực kỳ giống tiên cảnh trong truyền thuyết.

Nhìn một mảnh đại dương màu tím này, tâm tình Thẩm Chanh rất tốt.

Thi Vực dựa vào xe dừng ở ven đường, mở cửa xe thay Thẩm Chanh, dẫn cô đi xuống, hai người tay nắm tay cùng đi đến vườn hoa.

Thưởng thức ở khoảng cách gần, càng thêm rung động lòng người.

Vô số cây oải hương lần lượt lần lượt chen chúc nhiệt tình nở rộ lần cuối cùng của chúng nó, gió nhẹ thổi tới, cây oải hương nhẹ nhàng lắc lư, tuyệt không thể tả.

Thẩm Chanh hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy từng đợt mùi thơm lịch sự tao nhã đập vào mặt, ôn nhu vây quanh cô, làm say lòng người.

Cô quay đầu liếc nhìn sườn mặt Thi Vực một cái, khóe môi bất giác vạch ra nụ cười.

Cô giống như được một trận hạnh phúc ngoài dự liệu, chuẩn xác đánh trúng.

Cô đột nhiên kiễng mũi chân, đưa tay vòng cổ Thi Vực, chủ động đưa đôi môi lên.

Thi Vực ôm chầm eo của cô, khiến cô dán ở trên người mình, dây dưa nụ hôn này càng sâu hơn.

Một nụ hôn dài nồng cháy kết thúc, mặt Thẩm Chanh khẽ nóng lên.

Thấy cô đỏ mặt, Thi Vực lấy tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ cắn ở môi cô, mờ ám phun ra hai chữ: "Yêu tinh."

Thẩm Chanh đẩy anh ra, xoay người không để ý tới anh.

Rất xa, một bà lão ôm một chuỗi bong bóng màu tím đi về phía này, nhìn thấy Thẩm Chanh và Thi Vực, bà lớn tiếng hô: "Tiên sinh đến mua một quả bong bóng tặng cho bạn gái của cậu đi, sẽ rất lãng mạn."

318. Chương 318: Vĩnh viễn không nên đi ngấp nghé bảo bối không thuộc về anh.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May

Nghe được lời của bà ta, ánh mắt Thi Vực chợt trầm xuống, trực tiếp sải bước chân đi về phía bà ta.

Thẩm Chanh nhìn anh đi xa, không kiềm được cười cười, liền quay đầu nhìn về nơi khác.

Ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống, cô toát ra chút mồ hôi mỏng, liền thuận tay cởi áo ngoài.

Một kiện thắt lưng màu đen, càng làm nổi bật tư thái uyển chuyển, quyến rũ xinh đẹp của cô.

Bên ngoài làn da lõa lồ, còn có chút dấu hôn xanh xanh tím tím.

Thẩm Chanh nhìn quanh bốn phía, có thể là do sắp đến hoàng hôn, chung quanh lại không có người nào.

Chỉ có mấy đôi tình nhân cách cực kỳ xa, đang dây dưa cùng một chỗ thân mật với nhau, không có thời gian để chú ý dấu hôn trên người cô, cho nên cô cũng không có để ý.

Nhưng mà, cô vừa mới cỡi quần áo ra chưa tới nửa phút, liền có một người đàn ông chú ý tới cô, liền đi tới.

"Mỹ nữ, xin chào!"

Người đàn ông nhiệt tình chào hỏi, trên mặt tràn ngập nụ cười.

Thẩm Chanh chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, cũng không có đáp lại.

"Mỹ nữ, tôi có thể mời cô cùng đi với tôi sang bên kia ngắm hoa oải hương không?"

Người đàn ông không tức giận chút nào với sự lạnh nhạt của Thẩm Chanh, tiếp tục đến gần, đưa tay chỉ một phương hướng, còn chủ động đi về phía trước hai bước để càng tới gần cô.

Anh ta nhìn Thẩm Chanh từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt đi ngang qua dừng ở dấu hôn trên cổ của cô.

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày lui về phía sau hai bước, cô phản cảm người khác cách cô quá gần, nhất là đàn ông xa lạ!

Người đàn ông có chút tức giận với kháng cự và phản cảm mà Thẩm Chanh đã biếu hiện quá rõ ràng, "Vừa nhìn liền biết cô không giống như phụ nữ nghiêm chỉnh, còn giả bộ rụt rè cái gì? Chúng ta đều là người trưởng thành, vui đùa một chút cũng không phạm pháp, cô nói có đúng không?"

Thi Vực vừa mới đi về, chợt nghe được lời nói của tên đàn ông đó, ánh mắt lập tức trở nên tàn bạo hung hăng.

Biến cố phát sinh ngay một khắc này!

Anh một phát bắt được cổ áo tên đàn ông có chiều cao xấp xỉ ở trước mặt anh, tay còn lại nắm chặt, một quyền nặng nề quăng ra.

Tên đàn ông đó hoàn toàn chưa kịp phản ứng, người đã ngã trên mặt đất.

Anh ta phun một ngụm nước bọt mang theo máu xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thi Vực mặt lạnh như sương, tức giận đến muốn giết người!

"Người phụ nữ này là tôi nhìn thấy trước, anh có biết cái gì gọi là thứ tự đến trước và sau không?"

Ánh mắt Thi Vực âm u, đi lên trước dẫm giày da quý giá lên trên mặt của anh ta, "Ngậm miệng bẩn của anh lại, nếu không tôi sẽ khiến cho anh vĩnh viễn cũng không mở miệng được."

"Ha ha, khiến cho tôi vĩnh viễn không mở miệng được, anh có bản lãnh kia sao?"

Tên đàn ông đó giãy dụa muốn đứng lên, Thi Vực liền buông chân ra vào lúc này, đồng thời phát ra một tiếng cười nhẹ: "Có thể thử xem."

Vệ sĩ ở phía xa theo bảo vệ bọn họ nhìn thấy bên này xảy ra tình huống, lập tức lái xe chạy tới.

Thi Vực chỉ dùng một ánh mắt ra hiệu, vệ sĩ liền đã tiến lên.

Một phát nắm chặt cổ áo tên đàn ông, nhấc anh ta lên.

Thi Vực mắt lạnh nhìn anh ta, gằn từng chữ, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo: "Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên đi ngấp nghé bảo bối không thuộc về anh."

Nói xong, anh ra lệnh một tiếng: "Kéo đi, các người biết nên xử trí như thế nào."

Sau đó sải bước đi về phía Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh biết lần này Thi Vực thật sự tức giận, bằng không, anh cũng sẽ không tự mình động thủ dạy dỗ người.

Ánh mắt không mang theo một chút nhiệt độ đột nhiên rơi vào trên người của cô, sắc bén đến giống như là dao găm.

Một cơn gió đúng lúc thổi qua, thổi tới trên da lõa lồ của Thẩm Chanh, kích thích lên một tầng da gà thật nhỏ, cô không khỏi đưa tay ôm lấy cánh tay.

Sau đó, cô đã bị một áo khoác có chứa mùi vị quen thuộc bao bọc kín đáo nghiêm nghiêm thực thực.

Sau một khắc, tiến đụng vào trong ngực Thi Vực, mũi không thể may mắn thoát khỏi đánh lên lồng ngực rắn chắc của anh, bị đụng đến đau nhức.

Chương 319: Tất cả của em đều là của anh.
Editor: May

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ trách một tiếng.

Thi Vực không lên tiếng, kiên quyết mạnh mẽ ấn đầu của cô vào lồng ngực của mình.

Chặt đến Thẩm Chanh gần như ngạt thở, bắt đầu giằng co mới hơi buông ra một chút, nhưng thật sự chỉ là một chút.

Thẩm Chanh khó khăn lắm mới ngoan ngoãn ôm eo của anh, dán sát mặt trên ngực anh.

Thi Vực ôm chặt cô, tựa cằm ở trên đầu cô, thật lâu sau cũng không chịu buông ra.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Có trời mới biết khi anh vừa nghe được người đàn ông đó nói phụ nữ của anh không đứng đắn, tức giận đến muốn giết người!

Thẩm Chanh an tĩnh dựa vào ở trong lòng anh, mặc cho anh ôm chặt, không nói lời nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thi Vực cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn luôn bá đạo như lúc ban đầu, "Người phụ nữ này, người của em là của anh, trái tim là của anh, thân thể là của anh, toàn bộ đều là của anh."

Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, cười, "Cho nên?"

Anh nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: "Anh không cho phép người đàn ông khác liếc nhìn lâu em thêm chút nào."

Thẩm Chanh đột nhiên kiễng mũi chân, ôm cổ của anh, cười đến mị hoặc tận xương, "Ừ, không để cho bọn họ nhìn."

Sau khi hành trình lần này kết thúc, Thi Vực và Thẩm Chanh khởi hành trở về thành Giang.

Không biết có phải là do ra nước ngoài một chuyến nên hao tốn quá nhiều tinh lực hay không, sau khi trở về, Thẩm Chanh vẫn cảm thấy tinh thần không phấn chấn.

Đã qua nửa tháng, cũng không thấy chuyển biến tốt.

Mỗi lúc trời tối hơi dính đến gối đầu, liền ngủ thật say.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác trên mặt hơi ngứa, có chút không tình nguyện mở mắt ra.

Khóe miệng Thi Vực mỉm cười, ngón tay suông dài khớp xương rõ ràng, đang di chuyển qua lại trên mặt của cô

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, đưa tay đẩy tay Thi Vực ra, trở mình tiếp tục ngủ.

Bàn tay to của Thi Vực tiến vào trong áo ngủ của cô, mờ ám vuốt ve.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Thẩm Chanh bực bội mở hai mắt ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, trực tiếp cắn lấy cái tay không an phận kia.

"Ư."

Thi Vực hít sâu một hơi, rút tay trở về, phía trên lưu lại hai dấu răng thật sâu.

Thi Vực cúi đầu xuống, cắn một cái ở trên làn môi cô, trả thù lại.

Thẩm Chanh hơi cáu, lập tức không còn buồn ngủ.

Cô xoay người ngồi dậy, nắm gối đầu lên liền đập về phía anh, như chú mèo hoang bị chọc giận.

Thi Vực ung dung bình tĩnh, tay vừa nhấc, vững vàng bắt được gối đầu.

Thẩm Chanh dùng sức rút trở về, không có rút về được, không nhịn được hừ một tiếng.

Thi Vực nhìn cô, khóe môi lộ ra chút ý cười không sao che giấu được.

Thẩm Chanh không vui liếc mắt nhìn anh, "Chỉ biết động tay động chân!"

"Ừ." Thi Vực cười đến tác phong vô cùng không đúng đắn, đưa tay bắt đầu chậm rãi cởi caravat, "Em đã nhắc nhở, anh nên thỏa mãn em."

Nói xong, tay đã bắt đầu cởi nút áo sơmi, tiếng cười của anh sâu lắng lại quyến rũ mờ ám.

Thẩm Chanh còn chưa kịp phản ứng, anh liền đã hoàn toàn cởi hết tất cả nút trên áo sơmi.

Áo rộng mở, lộ ra mấy phần màu cổ đồng, gợi cảm không thôi.

Anh lấn người lên giường, chậm rãi tới gần Thẩm Chanh, "Em trên anh dưới?"

Thẩm Chanh: "...."

"Vẫn quy củ cũ?"

Thẩm Chanh hơi đỏ mặt: "Anh tránh ra!"Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Lời vừa dứt, ngay sau đó Thi Vực đã vươn tay kéo cô vào trong ngực, vững vàng giam cầm cô.

Anh cúi đầu, mờ ám cọ sát ở bên tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, "Rốt cuộc em đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho anh mỗi ngày đều muốn em một hai lần như vậy."

Thẩm Chanh nghe tiếng, mặt đỏ càng dữ dội hơn, đến thân trên cũng nóng lên theo.

Cuối cùng vẫn chống cự không nổi nhiệt tình của anh, ánh mắt dần dần mê ly mơ màng.

Vì vậy ....

Sáng sớm, cô liền bị kéo vào trong hang ổ ăn sạch sẽ.


Chương 320: Đau đầu, đau thắt lưng, toàn thân đều đau
Editor: May

Suốt hai ngày, trạng thái của Thẩm Chanh ngày càng kém.

Cô và Diệp Tử đi dạo phố trở về, chuyện thứ nhất chính là bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, căn dặn người hầu đừng quấy rầy, liền ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc dậy, trời đã hơi tối.

Thẩm Chanh lười biếng giơ lưng tay lên dụi dụi mắt, thấy được sắc trời bên ngoài cửa sổ mới giật mình phát hiện mình đã ngủ gần một buổi chiều.

Cảm thấy hơi đói, liền đi xuống lầu, căn dặn nữ hầu đưa tới một chút đồ ngọt.

Vừa ăn qua loa vài miếng đã cảm thấy ngọt ngán, vội uống vài ngụm nước đè xuống.

Kết quả vừa uống hết nước, trong dạ dày liền dâng trào một trận khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Cô che miệng xông vào toilet, nôn thốc nôn tháo.

Nữ hầu phục vụ ở bên ngoài nghe tiếng động liền bị dọa không nhẹ, vội đi vào xem xét.

Thấy cô đang nôn dữ dội, vội bước lên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, giúp cô thuận khí, nôn nóng hỏi: "Thiếu phu nhân, cô sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?"

Thẩm Chanh nôn một lúc mới dừng lại, đầu cũng choáng váng xây sẩm, nhờ nữ hầu đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng người.

Cô khoát khoát tay, ý bảo nữ hầu đưa một ly nước lọc tới để cô súc miệng.

Sau đó, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chỉ là vẫn ỉu xìu, không nhấc lên nổi tinh thần.

Được nữ hầu cẩn thận dìu ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Thẩm Chanh vẫn có chút trắng bệch.

Nữ hầu lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại cho thiếu gia không?"

Thẩm Chanh lắc đầu, chỉ là mở miệng nói, "Đi gọi bác sĩ tới."

Nhìn nữ hầu vội vàng chạy ra đại sảnh, cô ngửa người dựa vào trên ghế sofa, lông mày hơi nhíu lại.

Chưa tới năm phút đồng hồ, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng xách hòm thuốc vội vàng đi đến.

Cô ta tên Tô Bội, là bác sĩ riêng của Thẩm Chanh.

Cô ta vừa đi đến trước mặt Thẩm Chanh, liền dò hỏi: "Thiếu phu nhân không thoải mái chỗ nào?"

Thẩm Chanh đuổi người bên ngoài lui ra, đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng, "Cô theo tôi lên lầu."

Bác sĩ Tô gật đầu: "Được."

Hai người một trước một sau lên lầu, cũng không lâu lắm, bác sĩ Tô liền xách hòm thuốc đi xuống lầu.

Trong phòng, Thẩm Chanh ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút phức tạp.

Cô sớm nên nghĩ đến.

Trước kia thời gian hành kinh hàng tháng tựa hồ đều rất chuẩn xác, thế nhưng tháng này đã chậm trễ tám ngày.

Quả nhiên vẫn là mang thai rồi!

Aizz!

Chợt nghĩ đến về sau có một bánh bao nhỏ cả ngày đi theo phía sau cô gọi mẹ, cô đã cảm thấy .... đau đầu, đau thắt lưng, toàn thân đều đau.

Cô nằm dài trên giường, vùi mặt vào trong chăn, buồn bực suốt buổi chiều.

Đợi đến khi nữ hầu lên lầu gõ vang cửa phòng, nhắc nhở cô bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mới đứng lên từ trên giường.

Chậm rãi đi xuống cầu thang xoay tròn chất gỗ dày nặng, đi đến nhà ăn.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, bốn nữ hầu cúi thấp đầu đứng thành một hàng, để có thể phục vụ bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, lập tức có nữ hầu tiến lên kéo ghế ra cho cô, dọn xong đồ ăn, bày khăn giấy lên.

Lúc Thi Vực trở về, Thẩm Chanh đang dùng tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Thế cho nên, khi anh ôm lấy cô từ phía sau, cô mới hồi thần lại.

"Trở về rồi."

Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Thi Vực ừ một tiếng, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.

Đám nữ hầu thấy cảnh này đều rất bình tĩnh, giống như không phát hiện chuyện gì, hiển nhiên cũng đã thành thói quen dẫn đến sinh ra miễn dịch với chuyện này rồi.

Thi Vực ôm Thẩm Chanh, đầu lưỡi triền miên một lúc lâu mới lui ra ngoài, nhìn cánh môi cô bị mình mút hôn đến có chút đỏ lên, anh hài lòng giương khóe môi lên, lúc này mới ngồi xuống ở đối diện Thẩm Chanh.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top