181. Chương 181: Lão vu bà gặp đối thủ
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Không có không có, chúng tôi không có so sánh xinh đẹp."
Diệp Tử giống như là đã làm việc trái với lương tâm, vội phủ nhận.
Quản lý Triệu trực tiếp bỏ qua sự hiện hữu của cô bé, nhìn về phía Thẩm Chanh, "Cô đi theo tôi."
Nói xong, bước đi đến phòng tài liệu.
Đợi cho quản lý Triệu đi vào, Diệp Tử mới duỗi móng vuốt ra lôi kéo tay Thẩm Chanh, nói nhỏ: "Xong rồi mỹ nhân, lão vu bà nhất định là muốn chỉnh chị."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Lão vu bà?"
"Ừ." Diệp Tử gật gật đầu, dẩu môi, "Bà ta đặc biệt hung dữ, có chuyện dạy dỗ người, không có gì cũng dạy dỗ người, cho nên mọi người đều gọi bà ta là lão vu bà ở sau lưng."
"Nhìn ra rồi."
Vừa rồi lúc cô đi phòng làm việc trình diện, không phải bà già kia cũng đã rất muốn dạy dỗ cô sao.
Lại nói, cái biệt danh lão vu bà này vẫn rất thích hợp với bà ta.
Thấy Thẩm Chanh muốn đi vào, Diệp Tử nhỏ giọng nhắc nhở: "Mỹ nhân, nhớ đừng tranh luận đó!"
Thẩm Chanh vểnh khóe môi, vỗ nhẹ ở trên vai của cô bé, sau đó đi vào phòng tài liệu.
Diệp Mân nhận điện thoại vào lúc này, nói đơn giản hai câu liền cúp điện thoại.
"Diệp Tử, chị còn có việc phải đi xử lý, đi trước nhé."
"Chị, chị không đợi mỹ nhân đi ra sao?"
"Không đợi, một lát nữa em nói cho cô ấy biết một tiếng là được rồi."
"À vâng, vậy tối nay em sẽ điện thoại cho chị!"
"Đi đây."
Không đợi Thẩm Chanh đi ra, Diệp Mân liền rời đi.
------
Trong phòng tài liệu, mặt quản lý Triệu không có cảm xúc gì, giao một xấp tư liệt thật dầy cho Thẩm Chanh, "Dựa theo thứ tự ngày tháng trước sau, chỉnh sửa toàn bộ."
Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến liếc qua tư liệu, dửng dưng đáp lại một tiếng, "Ừ."
"Trước khi tan sở giao đến trên bàn làm việc của tôi." Quản lý Triệu bồi thêm một câu.
"Ừ."
Quản lý Triệu vốn muốn tìm lý do hạ mã uy Thẩm Chanh, nhưng giống như gặp quỷ, lại có thể không để bà ta bắt được cơ hội.
Thẩm Chanh cầm tư liệu đi ra từ phòng tài liệu, trở lại vị trí làm việc, Diệp Tử đang muốn đi tới gần hỏi gì đó, chợt nghe được quản lý Triệu ở phía sau tằng hằng một tiếng.
Diệp Tử quay đầu lại, cười cười với quản lý Triệu, sau đó xám xịt quay về vị trí bàn làm việc của mình ....
Trước khi tan việc, Thẩm Chanh quăng tư liệu đã chỉnh sửa xong lên trên bàn quản lý Triệu, xoay người rời đi.
"Thẩm Chanh, cô đây là thái độ gì!"
Dù biết Thẩm Chanh là dựa vào quan hệ đi vào, quản lý Triệu vẫn không nhịn được muốn dạy dỗ cô một trận.
Thẩm Chanh quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời một câu, "Thái độ gì?"
"Cô chính là nói chuyện với cấp trên như vậy sao?" Quản lý Triệu trầm giọng hỏi cô.
"Nếu không thì sao?"
"Nói chuyện với cấp trên, thái độ phải nghiêm chỉnh."
"...."
"Hơn nữa ra vào phải gõ cửa, đây là lễ phép tối thiếu!"
"Tôi chỉ học đến cao trung, không hiểu lễ phép là gì."
"Cô .... !"
"Xin lỗi, tôi đã tan việc, không có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với bà." Thẩm Chanh dứt lời, xoay người rời đi, sau khi đi ra khỏi phòng làm việc lại dừng bước quay đầu lại, làm ra một bộ dáng như vỡ lẽ chợt hiểu ra: "À! Quên nói trái tiện."
Gì? Trái .... Tiện!
Sau khi quản lý Triệu đang xác định mình không có nghe lầm, suýt chút nữa đã thở không nổi.
Đúng lúc có đồng nghiệp đi ngang qua phòng làm việc, vụng trộm nhìn vào bên trong vài lần.
Nhìn thấy quản lý Triệu đang vịn bàn làm việc thở hổn hển không đều đặn, biết ngay đây là tiết tấu bị bà ta tức giận không nhẹ.
Trong lúc cười trộm, trong lòng liền lặng lẽ cho Thẩm Chanh một trăm like.
Vừa vào công ty liền làm một chuyện mà đánh chết bọn họ cũng không dám làm, thật là làm cho bọn họ bội phục sát đất.
Xem ra, lão vu bà xem như gặp được một đối thủ rồi.
182. Chương 182: Quản mèo, quản chó cũng sẽ không quản đống cặn bả như cô.
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Thẩm Chanh đi ra từ công ty, trực tiếp đi lấy xe.
Vừa lái xe từ vị trí đổ xe ra, một chiếc xe liền lái từ phía sau lên trước, muốn dừng ở vị trí đỗ xe kia.
Đoạn đường này là khu buôn bán, vị trí xe khan hiếm, cho nên rất khó tìm được một chỗ đậu xe trống.
Nhìn thấy chìa ra một chỗ đỗ, Thẩm Họa không muốn bỏ qua, cho nên không đợi Thẩm Chanh lái xe đi, xe của cô ta liền lái tới, chỉ chừa một chỗ xe vừa vặn có thể thông qua.
Thẩm Chanh thuần thục đánh tay lái, đặt ngang xe.
Hai chiếc xe, đầu xe đối diện với đầu xe, lâm vào một cục diện rất cứng ngắc.
Chiếc xe không thể tìm ra chiếc thứ hai ở thành Giang, Thẩm Họa liếc nhìn liền nhận ra.
Cô ta tháo mắt kính xuống, thấy được người trên xe, mặt liền trắng bệch.
Nghĩ đến bạt tai liên tục và nhục nhã ngày đó, cô ta liền tức giận đến nghiến răng.
Nhưng trải qua dạy dỗ lần trước, cô ta không thể không nhường nhịn.
Nới lỏng tay phanh, chuyển vị trí xe lên phía trên, muốn thối lui xe, tìm vị trí đổ xe khác.
Xe vừa mới khởi động, lại đột nhiên tắt lửa, thử khởi động liên tiếp mấy lần, xe đều không có một chút phản ứng.
Loại tình huống này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là, xe hỏng rồi.
Xe rởm! Thẩm Họa tức giận đập tay lái một chút, vừa vặn ấn vào cái còi, phát ra một trận âm thanh chói tai....
Nghe được tiếng còi, Thẩm Chanh ngước mắt lên nhìn.
Nhìn thấy Thẩm Họa, nét mặt của cô không có thay đổi gì, chỉ là nhẹ nhàng đạp chân ga xuống, chuyển phương hướng một chút, xe liền chậm rãi lái ra đường hẹp bên cạnh xe Thẩm Họa.
Lúc xe lái qua bên cạnh xe Thẩm Họa, Thẩm Chanh nhẹ nhấn phanh lại, dừng ổn xe lại.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cô thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Thẩm Họa, phát ra tiếng cười khẽ: "Sao? Đường đường tiểu thư nhà họ Thẩm, còn có thể hạ mình lái loại xe rởm này ư?"
So sánh với chiếc xe giá trị ngàn vạn này của cô, tuy chiếc xe của Thẩm Họa bởi vì tai nạn xe cộ nghiêm trọng mà biến hình đã qua nhà máy sửa chữa xe, nhưng không phải là xe rởm.
"Tôi lái xe gì còn đến phiên người ngoài như cô cai quản sao?" Thẩm Họa vốn là đang nổi nóng, cho nên tức giận trả lời một câu.
"Quản cô?" Thẩm Chanh mỉm cười, "Dù tôi quản mèo, quản chó cũng sẽ không quản đống cặn bã như cô."
"Cô nói ai cặn bã?"
"Nói cô."
"Cô ...."
Thấy Thẩm Họa rõ ràng tức giận không thôi, lại thật sự chịu đựng không có phát tác, Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, lười nhác dựa vào ở trên cửa kính xe.
Siêu xe thể thao màu lửa đỏ, dưới ánh mặt trời càng biểu lộ ra phát sáng chói mắt, càng làm nổi hết màu lửa đỏ của xe, mười phần dã tính.
Có đồng nghiệp làm việc cùng ngành đi qua bên cạnh, nhìn thấy cô, đều kinh ngạc đến che miệng.
"Này .... Người đó là người mới tới bộ phận nhân sự vào hôm nay đúng không ...." Có người không tin tưởng hỏi người bên cạnh.
"Có điểm giống cô ấy, cũng không biết có phải không ...."
"Nhất định là cô ấy, buổi sáng tôi còn từng lưu ý cô ấy mặc quần áo nào, đặc biệt xinh đẹp ...."
"Lái xe tốt như vậy, địa vị nhất định không nhỏ!"
"Aizz, trên xe bên cạnh, đó không phải là Thẩm tiểu thư à? Sao cô ta giống như có chút tức giận ...."
"Hai người bọn họ nhất định quen biết nhau, xem ra còn giống như huyên náo không vui."
Người chung quanh bàn tán xôn xao, đều đang suy đoán thân phận bối cảnh của Thẩm Chanh, cùng với quan hệ với Thẩm Họa.
Thấy có người chỉ trỏ mình, Thẩm Họa cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được, vội vàng nâng cửa sổ xe lên.
Xưa nay cô ta luôn là quang vinh chói lọi, sao ở trước mặt Thẩm Chanh lại giống như không cao quý lên nổi, dù giả bộ, cũng giả bộ không được.
Thẩm Chanh cũng không tính lãng phí thời gian ở nơi này với cô ta, hào phóng làm một tư thế bái bai, mở xe rời đi.
183. Chương 183: Trắng?
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Trên đường lái xe về dinh thự, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Thi Vực.
Cô mở âm thanh khuếch đại ra, thả điện thoại di động ở bên cạnh.
"Vị trí." Thi Vực mới mở miệng, liền tiết lộ bản tính bá đạo của anh.
"Không quá muốn nói cho anh biết." Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, mục đích của người đàn ông này không đơn thuần.
"Em chắc chứ?" Không phải dò hỏi, mà là mang theo ý vị uy hiếp.
"Không quá chắc chắn." Thẩm Chanh vội ho một tiếng: "Họ Thi kia, có phải anh trở về rồi không?"
"Không quá muốn nói cho em biết."
"...."
"Vị trí!" Anh lại lặp lại một lần nữa.
Có thể làm cho Thi Vực ở trong khoảng thời gian ngắn nói một câu đến hai lần, cũng cũng coi là một năng lực.
Đương nhiên, chỉ có Thẩm Chanh mới có thể có bản lãnh này.
"Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết?" Muốn biết vị trí của cô, thái độ nghiêm chỉnh hơn một chút rồi hãy nói!
"Không nói?" Giọng nói của anh lạnh lùng, không mang theo một chút nhiệt độ.
"Không nói!"
"Ừ, rất tốt, chờ."
"Tút...."
Nghe đến âm thanh cắt đứt truyền đến từ trong điện thoại, Thẩm Chanh buồn bực.
Thằng nhãi này, quả thật quá bá đạo.
Trước khi nhận được cú điện thoại này, cô vốn định về dinh thự, nhưng hiện tại, cô thay đổi chú ý.
Quay đầu xe, tìm ở trên bảng hướng dẫn ra một quán bar, sau đó chạy theo lộ tuyến phía trên, rất nhanh liền lái đến bên ngoài quán bar.
Dừng xe xong, cô xuống xe đi vào quán bar.
Người bảo vệ tra xét thẻ căn cước của cô, xác định cô đã trưởng thành, mới thả cô đi vào.
Sắc trời không tính là muộn, cho nên người trong quán bar vẫn chưa tính là quá nhiều.
Nhưng, trong sàn nhảy lại đã sớm vang lên âm nhạc điếc tai nhức óc.
Trên sân khấu, mấy người mỹ nữ ăn mặc nóng bỏng đang nhảy múa nhiệt tình, xoay tròn ở trên ống thép, múa mây, bày ra các loại tư thế mờ ám chọc người.
Chậc chậc, quả thực là đất lành của đám đàn ông!
Thẩm Chanh ngồi ở bên quầy bar, uống chút rượu, nhìn những người đàn ông nhiệt huyết ở dưới sân khấu, đang huýt sáo kia.
Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, nhìn thấy con mồi hợp khẩu vị liền muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Cô thu hồi tầm mắt, dựa vào trên quầy bar, buồn bực uống rượu.
Có đàn ông thấy dáng dấp của cô không tệ, liền tiến lên phía trước: "Này! Mỹ nữ! Một mình?"
Lời dạo đầu cũ rích, thật sự khiến Thẩm Chanh nở nụ cười, cô có thâm ý liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh, "Không thấy được nơi này còn ngồi một người sao? Hả? Nghĩ mời chúng tôi uống rượu?"
Tên đàn ông nhìn về phía chỗ bên cạnh của cô, tay bưng ly rượu run lên, suýt chút nữa vẩy rượu trong ly ra, "Không có, không có người mà ...."
"Không có người?" Thẩm Chanh nhíu lông mày lại, đưa tay đẩy ở bên cạnh một cái, "Đừng lo uống nữa! Nhanh chào hỏi với anh đẹp trai này một tiếng đi."
"OMG ...." Tên đàn ông hoảng hồn thốt lên, ném ly rượu bỏ chạy, xem bộ dáng là bị dọa đến không nhẹ.
"Ha ha!" Thẩm Chanh vịn quầy bar, cười đến ngã trước ngã sau.
"Rất buồn cười?" Có người ở bên tai hỏi.
"Ừ, ha ha!" Thẩm Chanh cười đến gập người, nhưng không biết tại sao, chính là không nhịn được liền muốn cười.
"Vẫn chưa cười đủ sao?" Giọng nói giàu từ tính, mang theo chút không hài lòng.
"...." Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngưng cười.
Dựa vào!
Rốt cuộc tên đàn ông này có bao nhiêu năng lực!
Vẫn chưa tới nửa tiếng, liền tìm được chỗ này rồi. . .
"Sao không cười nữa?" Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh, lấy tay chống khuôn mặt cương nghị, nghiêng mặt, mắt không biểu tình nhìn cô.
Cô cũng không phải bán rẻ tiếng cười!
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn, "Tôi cười còn đụng chạm tới anh."
Cô nói xong, bưng ly rượu lên muốn uống rượu, nhưng Thi Vực lại đột nhiên đưa tay tới, không nói một lời, trực tiếp đoạt lấy.
Anh để ly rượu ở dưới mũi ngửi một chút, sau đó nheo mắt lạnh lại nhìn cô, "Trắng?"
184. Chương 184: Thi đại thiếu gia quá bá đạo
Converter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Anh uống một ngụm là biết ngay thôi."
Thẩm Chanh cho rằng, kẻ có tiền chắc là không biết uống loại rượu giá rẻ này.
Huống chi, anh còn không phải là kẻ có tiền bình thường.
Anh uống rượu, ít nhất cũng là năm con số, đối với loại rượu trắng một con số này, hẳn là không có cảm giác.
Đừng nói là bảo anh uống một ngụm, chỉ bảo anh ngửi thêm một chút, anh đều sẽ cự tuyệt.
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi.
Loại đàn ông tuấn mỹ giống như yêu nghiệt trước mặt này, lại có thể vươn tay, đưa ly rượu tới bên môi, ưu nhã uống một ngụm.
Giống như là loại rượu đỏ, thưởng thức ra hương vị, mới cho ra đánh giá: "Tệ!"
Thẩm Chanh hừ nhẹ: "Không có phẩm vị!"
Tuy rằng rượu rẻ một chút, nhưng uống có cảm giác là được, quản nó tệ hay không tệ làm gì.
Cô lại muốn một ly rượu trắng, đang muốn uống, lại bị Thi Vực ngăn lại.
Anh nắm tay bưng ly rượu của cô, từ từ nắm chặt, môi mỏng khêu gợi vẽ ra một độ cong giống như lạnh lại như nóng, "Sao, là cảm thấy chỗ nào của tôi không có phẩm vị?"
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, đáng tiếc giãy giụa không thoát, tức giận nói: "Chỗ nào cũng không có phẩm vị!"
Nghe được lời của cô, Thi Vực khẽ nhíu mày, "Vậy nhìn trúng em thì sao?"
"Cũng không có ...." Thẩm Chanh suýt chút nữa đã bị anh quấn vào trong, cũng may cô kịp thời phản ứng kịp, mới không có rớt xuống hố.
"Nhìn trúng tôi, đó là thưởng thức lớn nhất của anh!"
Cô đứng thẳng thân thể, trước ngực mềm mại như ẩn như hiện, rước lấy ánh mắt nóng rực của Thi Vực, "Nhìn trúng nơi này thì sao?"
Dời theo tầm mắt của anh, Thẩm Chanh theo bản năng lấy tay che trước ngực: "Cút!"
A, tên cầm thú này, ở đâu cũng có thể nổi lên thú tính!
Bàn tay to nắm lấy cô càng thu chặt lại hơn, giống như là đang muốn bóp nát xương cốt của cô.
"Hồn nhạt! Đau!"
Thẩm Chanh giãy dụa, nhưng nói gì thì Thi Vực cũng không chịu buông tay, ngược lại bóp càng chặt hơn, trong con ngươi bắt đầu toát lên hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát mặt của anh.
Tay của anh đột nhiên tăng thêm vài phần lực đạo, bóp đến Thẩm Chanh xù lông, trực tiếp cắn tay của anh.
"Ưm...."
Cắn mạnh một cái, khiến Thi Vực phát ra một tiếng hút khí trầm thấp.
Dù coi như bị cô cắn, anh cũng không có ý định buông ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người, cuối cùng ngừng ở bụng của cô.
Ánh mắt, làm lạnh, đóng băng, lại bị lửa giận lắp đầy.
"Người phụ nữ chết tiệt, em cắn nghiện rồi à?"
Bình thường lúc Thi Vực đang tức giận, sẽ gọi tên đầy đủ của Thẩm Chanh, hiện tại dùng năm chữ người phụ nữ chết tiệt để thay thế, nói rõ đã không thể dùng tức giận để hình dung tâm trạng vào giây phút này của anh.
Dùng nổi giận, hoặc là giận dữ lôi đình, tương đối thích hợp.
Bàn tay tụ lực, nắm chặt, lại hung hăng bóp một cái!
"Dựa vào! Đau!!"
Thẩm Chanh kêu lên đau đớn, nhưng anh không những không giảm lực nhẹ, ngược lại còn tiếp tục dùng lực, thật giống như là muốn phát tiết toàn bộ tức giận trên tay của cô.
"Đau đau đau ...."
Thẩm Chanh nhíu mi tâm, dùng sức vỗ anh đánh anh, nhưng anh vẫn thờ ơ, không chịu buông tay cô ra.
Không có cách nào, cô chỉ đành trả lời vấn đề của anh: "Trời nóng như vậy, lộ một chút cũng sẽ không chết!"
Hơn nữa, cô cũng là lần đầu tiên mặc đồ hở rốn!
Tuy rằng mục đích ban đầu của cô, là để chứng minh mình là một người phụ nữ nói lời giữ lời, cho dù cũng không biết hôm nay anh sẽ về nước.
"Nóng hơn nữa, em cũng phải chịu đựng cho tôi!"
Thi Vực hất tay của cô ra, ly rượu trong tay cô cứ như vậy bay ra ngoài, rơi trên mặt đất vỡ nát.
Thẩm Chanh xoa tay đau nhức kịch liệt, đang muốn mắng chửi người, trên vai liền phủ thêm một cái áo khoác, phía trên đó, vẫn còn lưu lại hương vị độc hữu của Thi Vực.
185. Chương 185: Trai đẹp, hẹn hò chứ?
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Mặc vào."
Mang theo tiếng ra lệnh, rõ ràng đã lạnh đến mức dọa người, lại ngoài ý muốn ấm lòng của một người nào đó.
Thẩm Chanh kinh ngạc ngồi xuống, mặc cho anh choàng áo ở trên người của cô, cũng không có từ chối và phản kháng.
Cho tới bây giờ cô đều giống như mèo hoang, duỗi móng vuốt ra liền có thể cào người khác đến cả người đầy thương tích, có lúc nào thì ngoan ngoãn như vậy đâu.
Thấy cô bất động, Thi Vực nghiêng thân, dùng tay thon dài khép áo khoác lại thay cô.
Thân hình của cô rất nhỏ, áo của anh dễ dàng có thể bao bọc cô, che bộ phận lộ rốn ra của cô.
Mặt của anh cách cô rất gần, toàn bộ hơi thở nhè nhẹ thổi lên trên mặt của cô.
Mùi thơm ngát nhàn nhạt, trộn lẫn một mùi xì gà nồng đậm, nhanh chóng chui vào phổi của cô.
Trước kia, cô phản cảm với đàn ông hút thuốc, chỉ là bởi vì cô không thích hương vị kia.
Nhưng hiện tại, cô lại không ghét vị khói thuốc, hơn nữa còn không biết là bắt đầu từ khi nào.
Trước kia cô đã từng thấy ở trên một quyển sách một câu nói như vậy: Khi bạn đột nhiên thay đổi một thói quen nào đó, nhất định là bởi vì một người.
Như vậy cô thay đổi thói quen này, là bởi vì đàn ông này?
Dựa vào!
Sao có thể!
Cô nhanh chóng thu suy nghĩ về, muốn xua tan những thứ khó hiểu đó ra khỏi đầu, ra khỏi trong lòng.
Mà khi mặt của anh đột nhiên dán qua, cô lại có thể không trốn!
Chẵng những không trốn, còn đặc biệt gặp quỷ.... nghênh hợp lên.
Anh giống như là một tên yêu nghiệt, có một khuôn mặt đẹp mắt đến phụ nữ cũng đố kỵ, hàng mi, mũi, miệng và cái cằm của anh, đều rõ ràng giống như đao khắc.
Mắt thấy môi của anh muốn dán tới đây, lòng của cô bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy lên.
Căng thẳng, đúng, là căng thẳng, lần đầu tiên cô có cảm giác căng thẳng!
Mặt của anh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mắt thấy muốn hôn lên ....
"Đi thôi."
Thi Vực tiến đến bên tai của cô nhẹ nhàng nói một câu, liền đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài.
Thẩm Chanh thất thần một giây, sau đó mới ý thức tới, bị anh đùa giỡn.
Mẹ kiếp, đây cũng quá dọa người rồi!
Cô nhảy xuống ghế cao, trả tiền, mới đi ra phía ngoài.
Đi ra quán bar, Thi Vực đang nghiêng dựa vào trên xe anh hút thuốc, tư thế lười biếng lại tùy tính, khiến cho anh tăng thêm vài phần quyến rũ và ngang tàng phóng túng.
Anh giống như là một vương giả, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều biểu lộ rõ ràng ra sự cao quý.
186. Chương 186: Tranh giành tình nhân.
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
Thật ra cô ta cũng coi như là có vài phần tư sắc, dáng người tương đối nóng bỏng, là phụ nữ thuộc về loại hình hồ ly tinh.
Hơn nữa thường hay ra vào ở quán ăn đêm, ngay cả trong xương cốt đều mang theo vẻ lẳng lơ nhiệt tình.
Loại người phụ nữ này, thông thường mà nói, chỉ cần tốn chút công phu, tùy tùy tiện tiện có thể nắm lấy một người đàn ông.
Nhưng hôm nay cô, chọn sai đối tượng.
Coi như cô ta cố ý lộ bả vai ra, học Thẩm Chanh nâng ngón tay lên, người đàn ông trước mặt cũng không có phản ứng, mà là lại hít một hơi khói, mờ ám phun đến trên mặt Thẩm Chanh.
Thấy Thi Vực còn chưa dời đi mục tiêu, nữ hình xăm sử dụng đòn sát thủ, nâng chân lên, lấy tay chậm rãi sờ từ vị trí mắt cá chân đến bắp đùi.
Sau đó, lè lưỡi, dùng đầu lưỡi liếm qua ở trên môi, đưa ra một động tác câu dẫn.
Có người đàn ông đi ngang qua bên cạnh, bị cô ta trêu chọc đến tâm viên ý mã, ngay cả ánh mắt cũng không nỡ dời.
Có thể coi là cô ta ra sức hơn nữa, Thi Vực cũng không có phản ứng, càng không cảm giác với cô ta.
Thẩm Chanh rất hài lòng với nét mặt của anh, đưa tay, nắm chặt cổ áo của anh, dùng sức kéo anh xuống, ôm cổ của anh, đẩy môi tới.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền kết thúc nụ hôn này.
Nhìn thấy Thẩm Chanh hôn Thi Vực, nữ hình xăm không nhẫn nại được, lại trực tiếp nhích lại gần, muốn dùng phương thức giống nhau dể tìm được cảm giác tồn tại.
Nhưng thân thể của cô ta vừa mới di chuyển qua, Thẩm Chanh liền đứng lên, nhón chân lên, dùng mảnh tay nâng cái cằm cương nghị này lên, cười quyến rũ, "Dẫn tôi về nhà đi!"
Cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng tùy tính như vậy, nhưng không tìm được một chút cảm giác tùy tiện ở trên người cô.
Làm tinh anh giới kinh doanh, nhân tài kiệt xuất trong đám người, sao bên cạnh Thi Vực lại có thể thiếu phụ nữ.
Nhưng chỉ không có một loại như Thẩm Chanh này.
Lạnh nhạt, tỉnh táo, ở dưới tình hình gặp phải bất cứ chuyện gì, cô đều thấy biến không loạn.
"Trai đẹp, chúng ta hẹn hò đi, tôi không có phiền toái như cô ta vậy, tôi không cần đi khách sạn, cũng không tới nhà anh, có thể xe chấn, cũng có thể toilet chấn ...." Cô gái hình xăm nâng hung khí ngạo người của mình lên, nhìn Thi Vực, giọng nói mềm yếu, giống như một vũng nước.
Dạo này, đàn bà không biết xấu hổ có nhiều hơn, nhưng không biết xấu hổ đến mức mặt hàng cực phẩm như bà cô này thì, Thẩm Chanh thật đúng là nhìn thấy lần đầu tiên.
Quay đầu, nhẹ trào phúng, "Còn đất chấn thì sao!" (đất chấn: còn có nghĩa là động đất)
Hình xăm nữ:....
Ở dưới cái nhìn của Thi Vực, người nào đó đây là tranh gió .... Ghen.
Nhìn Thẩm Chanh, anh chậm rãi nhếch môi, ôm trọn một nụ cười nghiền ngẫm.
Lưu manh, quyến rũ, hấp dẫn vùi sâu trên người tản ra ở trong hơi thở đó.
Dưới màu đỏ, thoạt nhìn khuôn mặt càng tuấn mỹ hơn, bộc phát tinh sảo, hoàn mỹ.
Nữ hình xăm xem xét, trái tim lại say rồi.
Ngâm ở quán bar lâu như vậy, thật đúng là chưa từng gặp qua đàn ông hợp khẩu vị như thế.
Không nắm bắt, cô ta không cam lòng.
"Trai đẹp, bằng không đi nhà tôi, thuốc tránh thai, áo mưa, cần gì có đó, bảo vệ tránh lo âu về sau."
"Chuẩn bị đầy đủ như vậy, còn muốn đàn ông làm gì, về nhà tự mình giải quyết là được rồi mà."
Thẩm Chanh nhìn cô ta, cong khóe môi lên, cười má lúm đồng tiền như hoa, ra vẻ bộ dáng hồn nhiên vô hại.
Quả nhiên là hai người phụ nữ một sân khấu, dù không diễn, cũng đã đủ đặc sắc rồi.
Cuối cùng đôi mắt Thi Vực liếc nhìn nữ hình xăm, khóe môi giương nhẹ, cười như không cười, "Cô?"
Anh thích sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ sẽ nói chuyện với loại phụ nữ phong trần này, nhưng hôm nay vì Thẩm Chanh, phá một tiền lệ.
"Tôi sao? Trai đẹp, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi không được sao? Anh xem, tôi rất xinh đẹp, ngực lớn, vóc người lại đẹp, hơn nữa kỹ thuật trên giường là hạng nhất...."
"Ừ." Thi Vực đáp nhẹ một tiếng, kế tiếp liền mỉm cười, "Đáng tiếc quá."
187. Chương 187: Thích tôi rồi?
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Trai đẹp anh chớ trêu, tới chỗ như thế này để chơi, có ai không phải là người từng trải?" Nữ hình xăm cười trêu chọc một tiếng, có thâm ý liếc nhìn Thẩm Chanh, "Chẳng lẽ lại còn có non?"
"Để cho cô nói đúng rồi, chị gái, tôi chính là vậy."
Đối với Thẩm Chanh mà nói, đây cũng không phải là một chủ đề quá kiêng kỵ.
Chính là, không phải thì không phải, có gì hay mà phải che che giấu giấu.
Biết nhiều lời là vô vị, nữ hình xăm cắt một tiếng, phẫn nộ bỏ đi.
Về chuyện có phải là non hay không, không còn cách nào chứng thực, cho nên hoàn toàn không có cách dùng điểm ấy mà nói chuyện.
Rất nhanh, nữ hình xăm liền cấu kết với tên đàn ông khác, kề vai sát cánh đi vào quán bả.
Rút tầm mắt về, Thẩm Chanh hừ nhẹ một tiếng với Thi Vực, di chuyển thân thể mình từ trên xe xuống.
Cô vừa ngồi chỗ tay lái buộc dây an toàn, Thi Vực liền mở ghế cửa xe trước ra, trực tiếp ngồi lên.
Thả nghiêng chỗ ngồi, lười biếng nằm nghiêng, cũng không cài giây nịt an toàn, lấy tay chống mặt, cứ như vậy nhìn sườn mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, không vui mở miệng, "Anh tới đây làm gì?"
"Có thể làm gì, đương nhiên là về nhà." Giọng nói ám ách, mang theo hơi thở đầu độc người.
"Không cần xe của anh nữa hả?"
"Một lát nữa sẽ có người lái đi."
"...."
Lái xe ra ngoài, chạy từ từ trên ngã tư đường.
Sắc trời dần dần tối xuống, lúc này mới là lúc vừa bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố.
Chiếc siêu xe thể thao màu đỏ này đặc biệt nổi bật, mỗi khi chạy đến một chỗ, luôn có người chỉ trỏ.
Có người nói người lái xe là phú bà, có người nói người lái xe là tiểu mật bị bao dưỡng, cũng có người nói người lái xe là nhà giàu mới nổi.
Bắt đầu từ khi gặp được Thi Vực, cuộc sống Thẩm Chanh liền bắt đầu trở nên phách lối.
Mà cô, cũng đang từ từ học cách quen dần.
Dần dà, thì từ chối cho ý kiến luôn.
Coi như người toàn bộ thế giới chỉ về phía cô mắng, cô cũng thờ ơ được.
Trong xe không có mở đèn, có chút tăm tối, Thi Vực quay đầu, nhìn mặt Thẩm Chanh, khóe môi bất giác giơ lên.
Anh đang cười, cười rất thỏa mãn.
Mắt Thẩm Chanh nhìn thẳng lái xe, nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nhíu nhíu mày, mang theo vài phần không hài lòng mở miệng, "Nhìn đủ chưa."
Thi Vực cười khẽ, "Xem không đủ thì phải làm sao đây."
"Vậy thì đừng nhìn!"
"Nhưng tôi muốn nhìn."
"...."
Thẩm Chanh không nói chuyện, mà là đưa tay cầm ly nước qua, uống một hớp nước.
"Thích tôi rồi?"
Vấn đề đột ngột này, khiến Thẩm Chanh thoáng liền phun rồi.
"Phốc...." Vừa uống nước vào trong miệng, liền phun toàn bộ đến trên mặt thủy tinh phía trước.
Thẩm Chanh phanh xe, ngừng ở ven đường, rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy lau miệng sạch sẽ, mới đi lau nước trên thủy tinh.
Nhưng tay vừa mới đưa tới, liền bị nắm chặt.
Cô quay đầu nhìn về phía Thi Vực, tức giận mở miệng: "Buông ra!"
Thi Vực không có buông tay cô ra, mà là lạnh mặt, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất hỏi cô: "Rốt cuộc có thích tôi hay không?"
Đáp án này, anh muốn rất lâu rồi.
Rất ít khi nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, đứng đắn như vậy, Thẩm Chanh có chút không quen, cô ho nhẹ một tiếng: "Anh buông tay trước, tôi sẽ nói cho anh biết."
Lời của cô mới rơi xuống, bàn tay to nắm trên cổ tay cô liền buông lỏng ra.
Khóe môi Thẩm Chanh hơi co rút lại, mẹ nó, tốc độ này, thật sự là quá nhanh rồi...
Cô đưa tay đi lau thủy tinh, người đàn ông bên cạnh lại không kiên nhẫn thúc giục: "Nói nhanh một chút!"
Thẩm Chanh cũng không nhìn anh, chỉ là lướt qua thủy tinh đáp lại anh một lời lập lờ nước đôi: "Có đôi khi thích, có đôi khi không thích."
Thật ra những lời này có thể nói ra từ trong miệng của cô, đã là rất hiếm thấy rồi.
Chương 188: Nên làm gì thì làm.
Editor: May
Nhưng Thi Vực cũng không hài lòng, không lấy được một đáp án khẳng định liền không thể, đưa tay liền kéo cô tới đây.
Một tay nâng cái ót của cô, một tay nắm lấy cằm của cô, nheo con ngươi âm trầm lại.
"Nói rõ ràng!"
Lạnh lùng quẳng xuống ba chữ, quanh thân nhanh chóng bị một cổ hàn khí bao phủ.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Anh chính là mạnh như vậy, chỉ cần là anh muốn, muốn lấy được, thậm chí là muốn biết, mặc kệ thế nào, đều phải lấy được một đáp án!
Thẩm Chanh không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng cô rất rõ ràng, mình đã không ghét người đàn ông này rồi.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều muốn trốn, muốn tránh, muốn cách anh càng xa càng tốt.
Nhưng hôm nay, cô lại không phiền anh dây dưa!
"Nếu tôi nói là không thích, anh sẽ làm sao?" Cô nhìn anh, thử dò hỏi.
"Nên làm gì thì làm."
Thi Vực cố ý gằn giọng lớn tiếng chữ 'Làm', khiến Thẩm Chanh nghĩ đến trước đó anh từng nói: Làm cô.
Khụ!
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Không phải cô nghĩ ngợi lung tung, là người đàn ông này thật sự rất bá đạo.
Chuyện làm cô ở trên xe, tuyệt đối làm ra được!
"Vậy nếu tôi nói thích thì sao?" Cô câu môi, cười híp mắt hỏi.
"Em nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó."
Quả nhiên, một câu lúc trước của anh là không có ý tốt.
Thẩm Chanh cứ thế nhìn chằm chằm anh, sau đó cười hỏi anh: "Vậy anh yêu thích tôi sao?"
Giọng nói của cô nghe mềm nhũn, giống như là nước, có thể hòa tan trái tim người.
Ở trước mặt Thi Vực, cô xưa nay luôn phách lối cuồng ngạo, thậm chí có thể nói là lạnh lùng, lúc nào thì từng có ánh mắt và giọng điệu như thế, mềm đến làm cho lòng người say mê.
Người phụ nữ này, chính là một Yêu Tinh!
Thi Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, dạng như vậy, giống như là một một ngoạ lang muốn tóm thâu con mồi vào bụng.
"Tôi hỏi, em đáp!"
Đàn ông mà, làm sao có thể nói ra lời buồn nôn như vậy,
Dù thích hơn nữa, cũng chỉ sợ sẽ không dễ dàng nói ra.
Thẩm Chanh đương nhiên biết điểm ấy, cho nên cô xấu xa, không thuận theo không khuất phục, "Có thích tôi hay không?"
Giọng nói này, còn mềm còn nhuyễn hơn vừa rồi, ngọt đến ngán người.
"Thẩm Chanh Tử, đừng khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi."
Làm một người đàn ông cường thế lại bá đạo, đương nhiên là không có trả lời vấn đề này của cô.
Biết rõ anh phải tức giận, Thẩm Chanh càng muốn tưới một phát dầu lên trên lửa của anh, cô thu hồi nụ cười, hừ nhẹ một tiếng: "Anh đã không thích tôi, tôi đương nhiên không thích anh!"
Tính khí này, kiêu ngạo này, đúng lúc vừa nổi lên.
"Ai nói tôi không thích."
Giọng nói của anh lạnh dữ dội, giống như là khối băng trong hầm băng đang bị hòa tan, cũng lạnh đến mức đâm người.
Nhìn Thi Vực ở khoảng cách gần như vậy, nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia của anh, cô đột nhiên lại mỉm cười, "Vậy thì là thích rồi?"
"Ừ."
Anh vẫn trả lời vấn đề của cô.
"Có rất yêu thích không?" Người phụ nữ nào đó nhất quyết không tha.
"...."
Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, không nói gì.
Người phụ nữ này, trời sinh chính là một người diễn trò!
Có rất yêu thích hay không, cô có thể không nhìn ra sao?
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Rõ ràng còn thông minh hơn hồ ly, lại có thể giả bộ ngốc ở trước mặt anh.
Thẩm Chanh đẩy tay anh nắm cằm cô ra, dùng ngón tay chọc chọc mặt của anh, "Hỏi anh đấy!"
Thi Vực: "...."
Mặt của anh, xưa nay luôn là một cấm địa, người phụ nữ này, lại có thể lỗ mãng ở trên cấm địa hết lần này tới lần khác.
"Họ Thi kia! Anh không thể sảng khoái một chút sao?"
Rõ ràng cô mới là người được hỏi, hiện tại ngược lại cứ thể mà bỏ qua!
Thi Vực dùng hành động để chứng minh, anh cũng không phải là người hiền lành, thu hồi bàn tay đỡ trên ót cô, trực tiếp nhốt chặt eo của cô, liền kéo cô vào trong lòng.
Chương 189: Xin phối hợp với công việc của chúng tôi.
Editor: May
"Họ Thi kia.... anh ...."
Anh cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi của cô, chặn miệng của cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh, anh dứt khoát bắt lấy hai tay của cô, trở mình, liền đè cô ở dưới thân thể, nhẹ nhàng liếm ngăn chặn ở trên môi của cô.
Đây không là lần hôn đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên hôn bình thường.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Không biết có phải là bị mê mẩn tâm trí, Thẩm Chanh không phản kháng nữa, hơn nữa còn bắt đầu chủ động nghênh hợp.
Tuy rằng động tác của cô rất cứng ngắc rất vụng về, nhưng đã đủ trêu chọc lửa trên người Thi Vực lên.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Một nụ hôn này, giằng co thời gian rất lâu.
Thẳng khi bên ngoài có cảnh sát giao thông cầm đèn pin chiếu sáng bên trong, hai người mới ngừng nụ hôn này lại, chậm rãi ngồi thẳng ở trên ghế ngồi.
Trên mặt Thẩm Chanh có chút đỏ lên, trái tim vẫn đang nhảy thình thịch.
Đổi ngược lại, năng lực tự kiềm chế của Thi Vực mạnh hơn rất nhiều, anh giống như là người không có việc gì, vẻ mặt phản ứng, đều bình tĩnh đến kỳ cục.
Giống như vừa rồi ôm hôn với Thẩm Chanh vốn chẳng phải là anh, hoàn toàn không tìm ra chút hương vị tình dục ở trên người anh.
Thẩm Chanh liếc anh một cái, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Cảnh sát giao thông gõ vang cửa sổ xe: "Kiểm tra nồng độ cồn!"
Thẩm Chanh nhíu mày, kiểm tra nồng độ rượu ở nơi này, rõ ràng là đại đội càn quét tệ nạn xã hội mà!
Cô nhấn nút điều khiển cửa sổ xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cảnh sát giao thông nắm đèn pin soi một chút, sau đó lấy dụng cụ đo nồng độ cồn ra, bảo cô thổi ra một hơi.
Thẩm Chanh không nhận, bởi vì cô không những uống rượu, hơn nữa còn uống đến không ít.
Không cần nghĩ, nhất định vượt chỉ tiêu.
Thấy cô không có phản ứng, cảnh sát giao thông nhắc nhở: "Tiểu thư, xin cô phối hợp với công việc của chúng tôi."
Thái độ người ta đoan chính như vậy, Thẩm Chanh chính là không muốn phối hợp cũng không được, vì vậy đưa tay nhận dụng cụ đo nồng độ rượu, đi đến bên trong thở ra một hơi.
Cảnh sát giao thông lấy dụng cụ đo nồng độ rượu về, liếc mắt nhìn, còn chưa nói lời nào, Thẩm Chanh liền đoạt mở miệng trước anh ta, "Nồng độ rượu sẽ không có vượt chỉ tiêu đi, tôi chẳng qua chỉ là uống một hớp nhỏ với Thi đại thiếu gia mà thôi."
Nói xong, cô cố ý nghiêng thân thể về phía sau, để cảnh sát giao thông bên ngoài có thể thấy rõ ràng người đàn ông trên chỗ tay lái phụ.
Nghe được cô nói đến Thi đại thiếu gia, lúc này cảnh sát giao thông mới lấy đèn pin chiếu vào Thi Vực.
Oanh động cả thành Giang suốt hai ngày, không phải là vị đại thiếu gia trên xe này sao!
Coi như khiếp sợ hơn nữa, cảnh sát giao thông cũng không biểu hiện ra, tương đối tỉnh táo tắt đèn pin, sau đó nói với Thẩm Chanh: "Cô uống có lẽ là trà đi! Không có kiểm tra đo lường ra một chút nồng độ rượu."
Thẩm Chanh đột nhiên cười, "Ây da! Bị anh nói đúng rồi, tôi uống không phải là trà sao!"
Cảnh sát giao thông rất nghiêm túc gật đầu: "Về sau lúc lái xe uống ít trà một chút, đừng quá hưng phấn, đỗ xe loạn bên đường là hành vi cực kỳ không có đạo đức."
Anh ta nói xong, mở ra một giấy phạt cho Thẩm Chanh, "Bớt thời giờ đi nghành liên quan xử lý."
Đây là gặp được một cảnh sát giao thông hết lòng trung thành nha, Thẩm Chanh liếc mắt nhìn số tiền trên giấy phạt: 50 đồng?
Mẹ kiếp, cô cũng say rồi.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Lần đầu tiên gặp được một cảnh sát giao thông rõ ràng đang nhường, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác anh ta đang nhường.
Quả thật khiến người ta dở khóc dở cười!
Trước khi lái xe đi, Thẩm Chanh rất nghiêm chỉnh nói một câu: "Chú cnh sát ngài yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng đi nộp tiền phạt, ngài trở về tắm rửa ngủ đi!"
Nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ hóng hách lái đi, chú cảnh sát vẫn duy trì sự nghiêm túc, khóe môi mơ hồ co lại hạ xuống.
Chú .... cảnh sát?
Anh có trông già như vậy sao?
Còn có cái gì kia .... Lại có thể bảo anh trở về tắm rửa ngủ đi?
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.oc.t.ruyen.com
Aizz! Người tuổi trẻ bây giờ, quá không để người vào mắt mà!
Chương 190: Thành tựu của Chanh Tử.
Editor: May
Trở lại dinh thự, Thi Vực vừa bước xuống từ trên xe, Điềm Tâm liền chạy như bay về phía anh.
Vừa chạy đến trước mặt anh, nó liền nịnh nọt cọ xát.
"Cút ngay."
Đối đãi với con chó này, cho tới bây giờ, Thi Vực giống như cũng chưa từng khách sáo qua.
Điềm Tâm đã trúng một cước, lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể ai oán quỳ rạp trên mặt đất, ra vẻ đáng thương nhìn anh.
"Điềm Tâm, Điềm Tâm ...." Đào Đào đuổi theo đến từ đằng xa, thấy Điềm Tâm giống như không vui, lập tức đi lên dỗ dành, "Điềm Tâm ngoan, đi theo tao, tao làm cho mày món ăn ngon nhé ...."
Không thể nịnh nọt nam nữ chủ nhân, Đào Đào đánh mục đích tới trên người Điềm Tâm.
Cô ta không phải không hiểu rõ, mặc dù Điềm Tâm là con chó, nhưng chế độ hưởng thụ còn cao hơn người.
Nó có thể tiếp xúc với Thi Vực ở khoảng cách gần, làm nũng ở trước mặt anh, nhưng các cô làm người lại làm không được.
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm không vui kêu lên một tiếng, vẫn là cụp đuôi đi cùng Đào Đào.
Gặp Điềm Tâm không kháng cự mình, Đào Đào dò xét tính vươn tay ra sờ nó.
Còn chưa có sờ đến lông của nó, nó liền đề phòng gào lên một tiếng với cô ta, Đào Đào sợ tới mức vội rút tay về, không dám chạm vào nó nữa.
Lúc Thẩm Chanh xuống xe, vừa vặn thấy cảnh này, không nhịn được khơi gợi môi lên, cười khẽ một tiếng.
Thi Vực hỏi cô cười cái gì, cô trả lời một câu không có gì, sau đó lên lầu.
Cô tìm bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, Thi Vực đã nằm ở trên giường.
Anh hẳn là cũng đã tắm rồi, trên tóc rơi tán loạn, còn mang theo ướt át.
Anh để trần nửa người trên, chăn mền vừa vặn che ở bộ phận mấu chốt của anh, nhìn có vẻ gợi cảm, lại làm cho người ta mơ màng.
Rõ ràng mặc quần, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác anh đang không mặc gì.
Thẩm Chanh đi chân trần qua, đưa tay đẩy anh một cái, anh nhắm mắt lại không có phản ứng, như là ngủ rồi.
Hai đầu lông mày, dường như thấy vẻ hơi mệt mỏi.
Cô không có đánh thức anh, mà là kéo chăn mền qua đắp lên thay anh, xoay người đi tới ban công.
Cô vừa mới xoay người, Thi Vực liền mở mắt, nhìn bóng lưng nhỏ xinh đó, anh giơ khóe môi lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Rất nhanh, anh lại nhắm mắt lại lần nữa.
Thẩm Chanh ngồi xuống trước laptop ở trên ban công, mở laptop ra.
Sau khi bật laptop lên, cô nhấn trang baidu, nhập vào cột tìm kiếm: Thi Vực.
Tìm thấy được hơn ba mươi vạn websites liên quan đến anh.
Cô tùy tiện chọn lấy mấy cái mở ra xem, ở trên đó nói, đơn giản là giá trị con người Thi Vực cao thế nào, năng lực lớn thế nào.
Liên tục lật ra hơn mười trang, đều không tìm được một tin tình cảm về anh.
Khác với đám công tử có tiền khác, có người nào không phải là trái ôm phải ấp, thay đổi phụ nữ giống như thay quần áo, hận không thể một ngày đổi ba lần.
Nhưng anh không giống, không có scandal, thậm chí đến cả tin vịt cũng không có.
Xóa hai chữ Thi Vực trong cột tìm kiếm, một lần nữa nhập vào: Thẩm Chanh.
Trước hết tìm tòi ra chính là trong bách khoa baidu, trượt con chuột nhấn ra xem.
Tên tiếng Trung: Thẩm Chanh.
Biệt danh: Chanh Tử, bảo bối.
Nghề nghiệp: Thiếu phu nhân nhà họ Thi.
Thành tựu chủ yếu: Gả cho Thi Vực.
Sắc mặt Thẩm Chanh âm trầm, thứ này là ai làm vậy hả....
Nhấn gạch chéo đỏ phía trên bên phải, tắt trang này đi, lại mở ra một cái khác.
Phía trên là hình của cô, phía dưới, lại là một đoạn đối thoại phóng viên phỏng vấn Thi Vực.
Phóng viên: "Thi đại thiếu gia, xin ngài dùng một câu miêu tả vợ của ngài."
Thi Vực: "Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã."
Phóng viên: "Vậy Thi đại thiếu gia, xin hỏi vì sao ngài lại lấy cô ấy?"
Thi Vực: "Thân thể mềm mại dễ đẩy ngã."
Phóng viên: "...."
Nguồn: thichdoctruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top