Chương 53
Edit: Meow
Trong nháy mắt, Kỷ Vô Hoan có chút kinh ngạc.
Trước khi mở cái hộp này, cậu ôm một chiếc mộng đẹp.
Hy vọng sẽ mở ra một vũ khí đặc biệt soái, so Tam Hạ của Nhiếp Uyên còn soái hơn! Cái loại mà lấp la lấp lánh, có phong cách riêng biệt, một đao có thể chọc chết một con quái vật.
Kết quả, cậu trăm triệu không nghĩ tới, không phải vũ khí thì thôi, như thế nào sẽ lại là một quả trứng? Đây là muốn cậu thành gà mẹ ấp trứng sao?!
Kỷ Vô Hoan nhặt quả trứng trong hộp lên, cẩn thận nghiên cứu một chút.
Lớn gần giống quả trứng nở ra Trứng Muối, trọng lượng cũng giống, chỉ là hoa văn mặt ngoài không quá giống nhau, quả Trứng Muối màu xám xịt, mà quả này màu trắng, cậu chợt thấy giống tính chất của kim loại, mặt kính sáng long lanh, khi ánh đèn chiếu vào còn phản quang.
“A……” Kỷ Vô Hoan từ trên vỏ trứng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của chính mình, lập tức vui vẻ ra mặt: “Thật thuận mắt.”
Đương nhiên, ý cậu là cái bản mặt mình.
Nhưng mà nhìn thấy nó, Kỷ Vô Hoan bỗng nhớ tới Trứng Muối, thân là mẹ cuối cùng có chút trách nhiệm.
Trứng Muối đâu?
Đêm đó sống chết trước mắt, chỉ lo chạy trốn đi, đem Trứng Muối ném vào ác quỷ ở phía sau, đương nhiên không có khả năng quay lại nhặt nó về.
Nhưng làm một hi hữu đạo cụ, Kỷ Vô Hoan cảm thấy nó hẳn là có kỹ năng tự động trở về nhà ?
Nghĩ đến đây, cậu lôi vỏ trứng của Trứng Muối trong ba lô ra.
Mở ra vỏ trứng thì thấy, vừa rồi Trứng Muối bay ra quả nhiên trở về rồi, Ragdoll nho nhỏ rúc ở bên trong, trong lòng ngực ôm một đống kẹo, nó cư nhiên không giống lúc trước, đôi mắt vừa thấy Kỷ Vô Hoan liền tỏa sáng, vui vẻ đứng lên cầu ôm một cái, mà nằm ở trên đống kẹo không nhúc nhích, cũng không biết vì cái gì, đôi mắt là hai viên cúc áo lớn tối đi.
Ủa? Đây là tình huống như thế nào?
Kỷ Vô Hoan dùng ngón tay chọc chọc đầu nó, không hề có phản ứng, nâng vỏ trứng lên để sát vào tai nghe thử, vậy mà nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.
Nhìn kỹ hơn, nó ngủ đến mũi nổi bong bóng.
Bộ dáng hạnh phúc như này, không cần phải nói, khẳng định là mơ thấy được ăn ngon.
Nhớ tới hạn chế ba ngày chỉ có thể sử dụng một lần của nó, thì ra giống ở hiện thực gọi là thời gian làm lạnh?
Kỷ Vô Hoan vừa muốn đóng vỏ trứng lại, một móng vuốt lớn lông xù đặt trên đùi cậu.
Không biết vì sao mà con Husky Kỷ Vô Hoan nuôi cảm thấy hứng thú với vật nhỏ làm bằng chỉ này. Hơn một tháng trước, Trứng Muối nở đập vỏ trứng chui ra, đầu tiên là nhìn thấy “Mãnh thú”
quá to lớn so với nó từ cách đó mấy mét chạy như điên về phía này, điên cuồng liếm nó, mỗi bị liếm Trứng Muối đều sợ tới mức oa ô oa ô gào khóc, ầm ĩ kêu "Mẹ ơi".
Chờ Kỷ Vô Hoan cứu được nó về, nó liền khóc chít chít trốn trong vỏ trứng vài ngày cũng không dám ló mặt ra.
Trong lòng Trứng Muối, con chó lớn này nhất định là tồn tại
khủng bố nhất trên thế giới!
Thật ra thì Kỷ Vô Hoan cũng không rõ, Husky nhà cậu rõ ràng ở trong tiểu khu có tiếng là cún cao lãnh, không cho ai sờ người nó, to hơn đồng loại, đi đường như xé gió lao tới, tung hoành trong tiểu khu không có đối thủ, những chú cún khác nhìn thấy nó chỉ cúp đuôi chạy thẳng.
Cho nên Kỷ Vô Hoan đặt tên cho nó là “Nhiếp Uyên" là rất có căn cứ!
Nhưng một con chó bá đạo cao lãnh như vậy vừa thấy đến Trứng Muối, liền trở nên cực kì hưng phấn, giống như nhìn thấy thức ăn chó ấy, cái đuôi vẫy cực mạnh, thò mặt tới muốn liếm.
Nhưng không nó lại chạy đến đây, cái mũi xám xịt ngửi ngửi cạnh vỏ trứng, móng vuốt đầy lông muốn đập vào.
Kỷ Vô Hoan tát bay móng vuốt của nó, nhanh tay đậy vỏ trứng lại.
Sau đó gia hỏa này vẫn giữ vẻ mặt bất mãn, cái mũi xám xịt vẫn ngửi ngửi vỏ trứng.
Sau khi xác nhận Trứng Muối đã trở về, Kỷ Vô Hoan yên tâm, tiếp tục nghiên cứu quả trứng mới đạt được.
Kỷ Vô Hoan khởi động đạo cụ phân tích của Khối Rubik, đặt nó lên trên đĩa, bên trên quả trứng chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.
【 Bùa hộ mệnh Vợ chồng Dương Phát chế tác cho con gái……】
Thì ra là bùa hộ mệnh, lần này thật bình thường.
【 Yêu cầu hai người dùng tình yêu ấp nó nở ra. 】
Kỷ Vô Hoan : ???
Cậu miễn cưỡng đồng ý ấm áp của lần trước, tình yêu là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ cậu phải nói yêu quả trứng này sao? Lại còn muốn hai người cùng nói?
Với lại vì sao bùa hộ mệnh cũng phải ấp chứ?!
Chỗ đáng bị chửi quá nhiều, Kỷ Vô Hoan trong lúc nhất thời có chút không thể chửi hết.
Đây là cái giả thiết quái quỷ gì vậy!
Khó trách trên diễn đàn nhiều người gọi trò chơi Khối Rubik là trò chơi hố cha, quả thực là một cái hố to mà.
Quan trọng nhất chính là cậu đi đâu tìm người ấp cùng bây giờ? Phải là người chơi của Khối Rubik, đạo cụ trong trò chơi Khối Rubik cũng chỉ có đều là người chơi mới có thể nhìn đến —— tuy rằng không biết vì sao mà chó cũng có thể.
Mà người chơi Kỷ Vô Hoan nhận thức được năm ngón tay là có thể số hết.
Chương Tuấn Phong cùng Tưởng Minh Uy không quá thân, Hầu Tử khẳng định sẽ không giúp hắn, còn Nhiếp Uyên……
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ tới, Nhiếp Uyên rốt cuộc vì sao lại xuất hiện ở trạm kiểm soát cấp thấp?
Lúc đầu Kỷ Vô Hoan cho rằng hắn có đồng đội, sự thật chứng minh không phải như vậy, sau đó lại suy đoán hắn muốn đạo cụ hi hữu, kết quả khi đạo cụ hi hữu xuất hiện, hắn lại dễ dàng chắp tay nhường người.
Nhường cho một đồng đội lâm thời.
Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ Nhiếp Uyên muốn làm người tốt giúp người chơi mới qua cửa?
Nếu đổi thành người khác, Kỷ Vô Hoan có lẽ còn suy xét loại khả năng này, nhưng đặt trên người Nhiếp Uyên.
Tuyệt đối không thể.
Kỷ Vô Hoan tự nhận là mình còn không được như vậy, càng đừng nói là cún lớn Nhiếp Uyên làm người ta chán ghét.
Huống chi, Kỷ Vô Hoan vẫn luôn cảm thấy Nhiếp Uyên có chút nhân cách phản xã hội, còn có khuynh hướng bạo lực gì đó, sau đó nhìn tư liệu trải qua trò chơi của hắn, càng cảm thấy như vậy.
Ở trong mắt người khác, bọn họ chỉ là cho rằng lá gan của Nhiếp Uyên cực kỳ lớn, không sợ chết, đầu cứng như sắt.
Nhưng Kỷ Vô Hoan lại biết, không chỉ như vậy, đôi khi Nhiếp Uyên càng giống như đang hưởng thụ.
Không sai, hắn hưởng thụ kích thích và khiêu chiến trò chơi khối Rubik mang đến.
Trò chơi Khối Rubik đối với rất nhiều người mà nói là không thể không tham dự khảo nghiệm sinh tử, còn đối với Nhiếp Uyên nói thực sự chỉ là một trò chơi.
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện ra điểm này.
Nhiếp Uyên từ nhỏ là một đứa bé phản nghịch, nếu không có Nhiếp lão gia tử giáo dục bằng nắm đấm, chỉ sợ đã sớm làm lưu manh.
Ngày thường ở trong thế giới hiện thực hắn đã chịu pháp luật cùng đạo đức đè bén, ở trò chơi thì không có, hơn nữa đối thủ là quỷ quái, không phải người, cũng không cần suy xét vấn đề đạo đức.
Cho nên một người như vậy sẽ đột nhiên lĩnh ngộ thế giới tốt đẹp, quyết định hối cải để một lần nữa làm người đi bảo hộ người mới nhỏ yếu sao?
Đánh chết cậu cũng không tin.
Kỷ Vô Hoan tự hỏi trong chốc lát, càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Nếu không cần hồi báo, cũng không cần ích lợi, vậy hắn rốt cuộc có âm mưu gì?
Từ từ, chẳng lẽ…… Kỷ Vô Hoan đột nhiên có một suy đoán kinh người.
Hắn háo sắc?!
Hắn chính là muốn thông đồng người mới dễ thương sao?!
Nhiếp Uyên là một người chơi lâu năm, hắn hiện tại tiến vào trò chơi gặp được người chơi khác, khẳng định đều là người cũ, chỉ có trà trộn vào mặt Khối Rubik cấp thấp mới có thể gặp được người mới.
Nếu hắn không có khả năng làm sự nghiệp công ích, cũng không phải vì đạo cụ hi hữu, vậy khẳng định chính là muốn thông đồng với người mới!
Không nói nhiều, Tròn Tròn chính là đại cầm thú!
Kỷ Vô Hoan càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, càng nghĩ càng phẫn nộ, không kiềm chế được lấy di động ra, lộc cộc đánh một hàng chữ gửi cho Nhiếp Uyên.
Nhưng cậu không biết, lúc này Nhiếp Uyên cũng đang nghĩ lại quá trình toàn bộ trò chơi.
Nhưng phương hướng bọn họ nghĩ tới hoàn toàn không giống nhau.
Hắn suy nghĩ, Kỷ Vô Hoan có thể đã nhận ra hắn hay không ?
Viên kẹo chua muốn rụng răng lúc cuối cùng đưa hắn, rõ ràng là muốn chỉnh hắn.
Kỷ Vô Hoan chỉnh Nhiếp Uyên không kỳ quái, nhưng là chỉnh Lục Nguy liền có điểm đáng để suy nghĩ sâu xa.
Tuy rằng ở trong mắt Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan chính là người toàn thân không có một ưu điểm nào, tâm nhãn nhỏ xíu, ý đồ xấu thì có một đống.
Nhưng nếu như bỏ đi lăng kính kẻ thù nhìn nhau, trên thực tế Kỷ Vô Hoan cũng không làm người ta ghét.
Chẳng những không chán ghét, còn có người thích.
Làm một cậu bé được nhận nuôi, có thể làm Kỷ thái thái coi cậu như cháu ruột mà sủng ái nuôi lớn, trừ bỏ có túi da đẹp ở ngoài, tự nhiên có chỗ làm cho người ta thích.
Cậu từ nhỏ so bạn cùng lứa tuổi thông minh hơn, tâm trí cũng thành thục, đặc biệt giỏi về nghiền ngẫm tâm tư người khác.
Nhiếp lão gia tử là người nghiêm túc cứng nhắc như vậy cũng cực kì thích cậu, đừng nói đến những người khác.
Người lớn còn không hiểu, vì sao tiểu hỗn đản Nhiếp Uyên lại khi dễ tiểu đáng thương Kỷ Vô Hoan.
Căn bản không ai biết, ngầm bị chỉnh đến dậm chân đại đa số là Nhiếp Uyên.
Hơn nữa từ khi Kỷ Vô Hoan tiến vào giới giải trí tới nay, có thể nói là trải qua các loại sóng to gió lớn, một không bối cảnh, hai không kim chủ, còn có thể yên ổn ngồi một đường đến vị trí minh tinh đang hot, đương nhiên là rất biết cách làm người.
Tóm lại, Kỷ Vô Hoan trừ bỏ khi đối mặt với Nhiếp Uyên, ngày thường cậu rất được người thích, tỷ như lần này khoác lớp da chó con, chỉ từng tiếp xúc có một chút, mặc kệ là Trương Tường Tài hay Tạ Thư, đều rất có hảo cảm.
Vậy vì sao Kỷ Vô Hoan lại chỉnh Lục Nguy? Chỉnh một nam nhân vẫn luôn chiếu cố cậu ?
Chẳng lẽ bởi vì nói cậu là lỗ tai heo? Hoặc là lúc trước chạy trốn suýt làm cậu ngã xuống?
Nghĩ như vậy, Nhiếp Uyên đột nhiên cảm thấy bình thường.
Rốt cuộc Kỷ Vô Hoan vốn dĩ nhỏ mọn như vậy! Năm đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy gia hỏa này, bởi vì nói cậu lớn lên thực đáng yêu giống một bé gái, đã bị ghi hận từ đó đến bây giờ.
Cho nên cậu làm ra hành vi chỉnh người như vậy cũng không kỳ quái!
Nhiếp Uyên thuyết phục bản thân mình, vừa mới bình ổn tâm tình, liền thấy tin nhắn Weibo của Kỷ Vô Hoan.
“Tròn Tròn là đại cầm thú!”
Hở???
Chẳng lẽ cậu biết gì rồi?
Nhiếp Uyên lại khẩn trương, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, không đúng, hắn có làm gì đâu, chột dạ cái lông?
Vì thế nam nhân đúng lý hợp tình mà nhắn lại nói: “Cậu có tật xấu.”
Kỷ Vô Hoan vừa thấy, càng tức.
Mi giả vờ đi! Rõ ràng đã thông đồng với học sinh cao trung, rõ ràng đã ôm cậu ta ngủ, còn khen cậu ta đáng yêu, lại còn giả vờ!
Kỷ Vô Hoan dưới sự tức giận hận không thể giật lớp mặt nạ của Nhiếp Uyên xuống, điên cuồng lộc cộc ấn di động một loạt thao tác mạnh như hổ, khi sắp ấn nút gửi đi, cậu đột nhiên bình tĩnh lại.
Tròng mắt cậu liếc trái liếc phải, một ý đồ xấu lập tức ra đời, cậu xoá đoạn tin nhắn vừa gõ đi, đổi thành.
“Ô ô ô, anh là đồ vô lương tâm, ném con cho tôi rồi chạy, anh nói xem anh có phải cầm thú không?”
Một lần nữa được làm mẹ · Nhiếp Uyên: “???”
Kỷ Vô Hoan dùng một giây để nhập vai diễn, thâm tình lên án tên “Trần Thế Mỹ” khốn nạn : “ Bỏ tôi với Trứng Muối thì thôi, hiện tại lại bỏ con thứ hai,cha con tụi tôi không ai đau không ai yêu chính là cải thìa trong đất, vừa lạnh vừa đói……”
Nhiếp Uyên: “Ngốc bức, nói tiếng người.”
Kỷ Vô Hoan: “Ấp trứng, tới hay không.”
Nhiếp Uyên: “Lăn.”
Kỷ Vô Hoan: “Nga, vậy anh đưa phương thức liên hệ của Tưởng Minh Uy cho tôi.”
Một giờ sau.
Nhiếp Uyên: “Mở cửa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tròn Tròn: Mở cửa, nói cho em biết thế nào là cầm thú.
Trứng Muối: Vì sao tui vừa tỉnh lại nhiều hơn một quả trứng? Trong khoảng thời gian tui ngủ này, cha mẹ đã làm cái gì nha, oa, thật là xấu hổ xấu hổ ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top