cho toi ve ben nguoi toi yeu
Điều quan trọng nhất ......... là vẫn có nhau
"Nếu lỡ một ngày mình xa nhau anh muốn gặp lại em, thì anh sẽ tìm em ở đâu?"
"Câu hỏi ấy hơn 1 năm rồi tôi chưa tìm ra câu trả lời!"....
***
Một ngày trước Noel cách đây 1 năm, chúng tôi cãi nhau...
...Như mọi lần... lại là nước mắt dành cho Mai và sự bực bội dành cho tôi...
Mai hỏi tôi: "Anh không cần em nữa ah?"
Tôi trả lời : "Ừ"
Mai hỏi: "Không có cũng được fải không?"
Tôi trả lời: "Ừ!"
...
...Những lần trước dù đau lòng đến mấy, cô ấy vẫn ở lại,..cố gắng...cố gắng...Cào, cấu, cắn, cù và ôm tôi thật chặt. Mai biết không phải tôi cố ý như thế, chỉ là tôi đang bực mình nên mới nói vậy thôi...
Và sau đó chúng tôi tiếp tục yêu nhau!
...
Nhưng lần đó... Mai không ở lại...! Lặng lẽ khép cửa phòng cho tôi rồi bước xuống nhà, tự mở cửa và dắt xe ra, khoá cửa ròi ném trả chìa khoá vào trong nhà, nổ máy xe, vào số... Và cô ấy đi.
Và như thế... chúng tôi xa nhau!
***
Một tuần sau đó tôi vẫn không thể tin rằng chúng tôi đã chia tay. Bao nhiêu lần cãi nhau tôi còn nói nhiều điều quá đáng hơn thế, mà cô ấy vẫn nhẫn nhịn, vẫn làm lành trước cơ mà?!!! Thế là lần cuối cùng ấy (tại thời điểm ấy tôi vẫn chưa biết rằng đó là lần cuối cùng) tôi đã làm như mọi lần: chờ đợi Mai đến làm lành với tôi trước! Hiền lành và cam chịu đến ngốc nghếch: "Anh! Em xin lỗi! Không phải bởi vì em sai mà bởi vì em đã làm anh khó chịu!..."
Sang đến tuần thứ hai tôi lại nghĩ: Thôi không cần cô ấy xin lỗi cũng được! Chỉ cần cô ấy tỏ ra bình thường như trước khi chúng tôi cãi nhau thế là đủ. CHỉ cần cô ấy nhắn cho tôi 1 cái tin vào buổi sáng: "Anh à, còn giận em không?". Và tôi sẽ nhắn lại: "Không". Thế nào cô ấy cũng cuống cuồng lên vì cái tin nhắn cụt ngủn ấy, và không tin là tôi đã hết giận cô ấy. Thể nào sau khi tan học cô ấy cũng phóng xe sang nhà tôi, chờ tôi đi học về và gặp tôi cho bằng được. Rồi nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước: "Anh nói dối, anh vẫn giữ thái độ ấy với em còn gì?" Rồi tôi sẽ cố giữ cái mặt lạnh tanh, kéo cô ấy vào lòng rồi mắng đôi ba câu nữa cho thoả cái thói sĩ diện của mình.
Sang đến tuần thứ ba. Buối sáng đầu tiên của tuần, tôi mở mắt dậy và nghĩ, hôm nay phải liên lạc với cô ấy trước thôi. Chúng tôi chưa từng cãi nhau quá 3 ngày trong suốt hơn 2 năm yêu nhau! Thì đã bảo cô ấy toàn làm lành trước còn gì! Lần này cô ấy rõ ràng muốn thi gan với tôi đây! Thôi cứ liên lạc dã rồi tôi xử lí cái tội bướng bỉnh của cô ấy sau! Nghĩ là thế... Nhưng để dẹp cáí thói sĩ diện ngu ngốc của 1 thằng con trai mới lớn thì phải đến buổi trưa giữa tuần tôi mới thực hiện xong. Sau khi tống dầu 1 bụng cơm rang cho bữa trưa, tôi mới leo lên gác nằm gõ đi gõ lại 1 dòng tin nhắn: "Thứ 7 đi cafe không em?" Tôi cứ nghĩ mãi không biết nên để là "em" không thôi hay là "em yêu"... Sau cùng chẳng có gì hết. TIn nhắn dừng lại ở chứ "Không". Hôm đó là thứ năm.
Tuần thứ 4 Mai vẫn trưa trả lời tin nhắn của tôi. Tôi cứ tưởng khi tin nhắn gửi đi máy pgải rung lên ngay tin reply của cô ấy chứ. Thế mà... Tôi chờ cả ngày hôm đó... Tự nhẩm chắc Mai vứt máy ở đâu đó nên không nhắn lại được. Nhưng đến hôm sau tôi bắt đầu bực mình! Vẫn còn kiêu cơ à?! Lần này thấy tôi xuống nước nên cô ấy được thể à? Đã thế thì thôi dẹp luôn!! Đến ngày tiếp theo tôi lại nghĩ ra đủ mọi thể loại khả năng: Cô ấy mất máy, hổng sim, hay ốm đau gì? Chỉ có 1 điều đơn giản nhất là gọi thẳngcho cô ấy thì phải mãi đến 3 ngày sau tôi mới làm: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... xin quý khách vui lòng...! Tôi vứt điện thoại lên giường bật máy tín online. Cả tháng rồi tôi chỉ cắm mặt cày game, không vào nick, blog, biết đâu... Nhưng không tin nhắn offline nào cả! Blog cô ấy gần như bỏ hoang, lần update cuối cùng là cách đây cả tháng.
Tôi chồm ra giường tóm vội chiếc áo, rồi vừa chạy xuống cầu thang vừa mặc vào người. Hơn lúc nào hết tôi giận mình ghê gớm! Đầu óc tôi không nghĩ được một điều gì nữa! Lúc này tôi chỉ muốn đã đang ở trước nhà cô ấy, và bấm chuông, và nhìn thấy cô ấy, vậy thôi...!
***
Buổi sáng Noel, tôi thức dậy với cặp mắt của panda. Lần nào khi cãi nhau xong chả vậy! Luôn là nước mắt dành cho tôi và sự bực mình dành cho anh! Mà lí do có gì đáng kể đâu cơ chứ. Nói ra chỉ tố thiên hạ cười! Tôi với anh thuộc dạng khắc khẩu, ngồi nói chuyện với nhau không quá dăm câu là thể nào cũng gây nhau. Hơn 2 năm yêu nhau số lần cãi nhau nếu cộng dồn chắc phải lên đến 3 chữ số. Vậy mà cũng được 2 năm rồi cơ đấy... Bạn bè dù thân đến mấy, dù ủng hộ chuyện của chúng tôi đến mấy, cũng không thể giấu mãi vẻ ngán ngẩm trong đôi mắt, khi mà tuần nào cũng nhìn thấy bạn của chúng nó -là tôi- rửa mặt bằng nước mắt. Họ vẫn lắng nghe, vẫn khuyên nhủ, đôi khi chỉ im lặng chìa hết tờ giấy ăn này đến tớ giấy ăn khác cho tôi lau mặt. Nhưng dần dần tôi nhận ra rằng tôi đang làm phiền họ. Không phải khách sáo hay cả nghĩ gì đâu, nhưng mà khi chuyện của tôi như 1 cái bánh xe, và tôi cứ là 1 con hamster cứ miệt mài hùng hục chạy vòng quanh trên cái bánh xe đó, thì rất dễ khiến người ta nhàm chán. Tôi vẫn tiếp tục làm hamster nhưng không ai được biết nữa. Khi tôi vui vẻ và hạnh phúc bên anh, một mình tôi hưởng. Vậy thì sao khi tôi buồn bã chán nản, bạn bè tôi lại phải hứng chịu những điều đó?
Hôm qua... tôi biết... anh cũng chỉ tức giận quá mà nói vâyh thôi. Anh luôn nhận mình là người có 2 tính cách. Lúc anh giận thì hoá thành 1 con người khác, không kiểm soát được những điều mình nói. Phải, có thể anh có 2 tính cách. Nhưng tôi thì chỉ có 1 thôi. Đối xử thế nào. tốt xấu ra sao cũng chỉ mình tôi chịu. Làm đau ai đó- chưa chắc đã là tình yêu. Nhưng khi yêu ai đó- về bản chất, bạn đã cho người đó bản năng làm đau mình rồi... Thế nên khi đau đớn tôi vẫn tự nhủ: Mình đang yêu. Và được yêu!
***
Ngày thứ 2. Tôi nằm trên giường. Không khóc nhưng nước mắt vẫn ứa ra mỗi khi nhớ lại những điều anh nói! Đôi khi tôi tự cười mình, tại sao tôi lại chưa thể quen với cái thói ăn nói không suy nghĩ của anh cơ chứ? Lần nào nghe tôi cũng khóc như thể đó là lần đầu vậy. Sau mỗi lần chúng tôi cãi nhau rồi làm lành, anh luôn hỏi lại tôi: "Em còn yêu anh không?" Điều đó có thực sự quan trọng với anh không? Nếu không- chắc anh đã không hỏi! Nếu có tại sao cứ hay làm e đau lòng đến vậy? Tôi cứ ôm khư khư cái điện thoại. Chờ những tin nhắn và cuộc gọi của anh, dù biết chúng sẽ chẳng bao giờ đến cả! Hơn 2 năm qua anh đã quen rồi mà, quên với việc tôi sẽ là người chủ động làm lành trước sau mỗi lần chúng tôi cãi vã.. Lắm lúc tôi cũng muốn mặc kệ những nỗi buồn của mình, thử xem chúng có sống mãi được không. Thế nhưng cảm giác lúc đang cãi nhau khiến tôi bứt rứt khó chịu vô cùng!!! Thế nên tôi thà dẹp bỏ hết tự kiêu của 1 đứa con gái, làm lành với anh trước còn hơn cứ mang cảm giác ấy suốt từ ngày này sang ngày khác và không làm nổi việc gì nên hồn! Nhưng lần này...
Ngày xưa... ngay từ hồi mới yêu... anh đã bảo với tôi rằng: "Có em hay không có em anh cũng chả chết! Nhưng có em thì cuộc sống của anh thêm ý nghĩa!" Vậy mà sao tôi lại quên mất, còn đi hỏi "Anh có cần em không?" nhỉ? Rất nhiều điều đau lòng tôi dã quên đi, điều đó tốt hay xấu? Chắc là tốt cho tình yêu - Vì nếu cứ nhớ mãi những điều buồn phiền gây ra cho nhau, thì làm sao có đủ can đảm bước tiếp bên nhau? Nhưng lại không tốt cho tôi rồi... thực ra chỉ là cố gắng chôn nó thật sâu...sâu... mà cứ tưởng là mình đã quên mất... Khi bắt đầu đặt chân lên con đường tình yêu tôi đã ngờ rằng nó rất khó đi. Chỉ duy nhất 1 điều tôi không lường nổi: đó là để đi hết con đường đã chọn, hoặc rẽ ngang hoặc dừng lại. Một. Hoặc cả 3 việc đó đều cần rất nhiều can đảm!
***
Ngày thứ 4. Tôi buộc mình phải nhấc mình dậy. Để sắp xếp nốt vali. Mấy ngày nữa tôi đi rồi... Tôi đi học master về Communication ở Thụy Điển. Anh biết điều đó nhưng chưa biết bao giờ tôi đi, vì lần cuối cùng gặp nhau đó, chúng tôi đã giành thời gian để cãi vã hơn là tranh thủ ở bên nhau...
Anh còn cần em không?
Anh còn cần em không?
Anh còn cần em không?
Tối rất muốn hỏi anh câu này lần nữa. Hơn một trăm lần trong ngày tôi đã suýt nữa nhấn send sms. Nhưng rồi tôi lại thôi. Nếu còn cần tôi tự anh sẽ để tôi biết điều đó. Như tôi đã luôn cho anh biết: Tôi - rất - cần - anh!
Sau cùng tôi lấy giấy bút viết 1 điều khác... Dẫu sao cũng chẳng nên đi mà không nói một lời nào. Nhưng việc anh sẽ nhận đc nó hay không, tôi không dám chắc. Nếu còn cần tôi anh sẽ nhận được thôi.
Nếu còn cấn em...
***
"Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi... Nhưng nếu anh vẫn muốn gặp lại em thì anh sẽ tìm em ở đâu?"
Tôi mở lại bức thư cô ấy viết cho tôi trước khi đi. Gọi là thư nhưng trong đó chỉ vẻn vẹn 1 dòng vậy thôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nguyên cảm giác khi mẹ Mai trao cho tôi mảnh giấy hồng hồng này: khó hiểu và lạc lõng! Cô ấy đi mà không nói với tôi một câu. Chỉ để lại câu chào như 1 lời đánh đố. Điều ấy khiến tôi thấy tự thấy mình lạc lõng trong chính tình yêu vừa mất...
Ở đâu nhỉ? Quán nước trên đường Giảng Võ- nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Rạp chiều phim ven hồ - nơi lần đầu tiên chúng tôi đi xem phim cùng nhau? Hay quán Màu trên Trúc Bạch - nơi lần dầu tiên chúng tôi hôn nhau?... Tôi lục lại trong trí nhớ của mình những "lần đầu tiên". Con trai vốn không quan trọng hoá nơi chốn với ngày giờ kỉ niệm. Mỗi lần cô ấy đằng hắng kiểu như "Sắp đến ngày gì ý anh nhỉ?" tôi lại cười trừ rồi dỗ cô ấy nói thẳng ra. Hai năm, biết bao nhiêu là ngày tháng. Quanh Hà Nội này, chỗ nào mà chẳng có hình 2 đứa? Thậm chí cả ở Bát Tràng, Thiên Sơn, Đường Lâm, Ba Vì cho đến...Sapa,Cửa Lò. Tôi xem lại đám ảnh trong máy, ghi nhớ ngày tháng chúng tôi đặt chân đến đó, để trở lại... Mai lúc nào cũng thích kỉ niệm. Nào là 500 ngày, 1000 ngày yêu nhau, Nào là nơi cùng đon Noel, Vday, nơi đầu tiên đi chơi với nhau sau khi 2 đứa tiến từ bạn bè sang người yêu... Tôi sẽ tìm về những kỉ niệm ấy, biết đâu tôi sẽ tìm lại được những kỉ niệm của chính mình.
***
Tôi lại thu xếp vali. Hơn 1 năm trước là để ra đi. Lần này là để trở về. Những ngày tháng ở Lund đối với tôi quả thực vô cùng lạnh lẽo, dù có nắng. Làm thế nào khác được khi mà bạn đã gửi lại trái tim của mình trong mùa đông của xứ nhiệt đới gió mùa? Niềm vui duy nhất của tôi ở đây là ngắm nhìn những trái táo. Đỏ và lúc lỉu dọc 2 bên đường, chìa ra khỏi những hàng rào gố trắng... Cúng chỉ là táo dại trồng làm cảnh chứ ít người ăn. Tuy thế, tôi vấn thích chúng hơn là những trái táo đỏ au bóng bẩy bán trong siêu thị, Đơn giản vì màu sắc và kích thước của chúng, vừa tay tôi cầm để ngoạm thẳng, như giống táo mèo của Việt Nam. Tôi thèm cả 1 bát canh rau muống... hay bất khi rau gì cũng được miễn là nhiều và tươi. Ở cái xứ đắt đỏ này một quả cà chua hay 1 mớ rau lơ thơ vài cọng cũng có giá vài chục nghìn.
Như đa số du học sinh khác, tôi nhớ nhà. Những người hiểu thì cũng đã hiểu rồi, những người chưa hiểu thì dù có nói là "nhớ vô cùng" hay "nhớ cực kì" thì họ cũng đâu có hiểu. Tôi nhớ bố mẹ và em gái, tôi nhớ căn phòng của mình, tôi thèm món ăn Việt Nam, nhớ bạn bè, những con đường hay lượn lờ, khu chợ bán quần áo hàng thùng hay đi "bới" cùng đứa bạn thân. Nhiều buổi sáng tôi mở mắt ra rồi nhắm lại... Thầm mong khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang "ở nhà"...
...Chỉ duy chỉ hình ảnh của anh, là điều khiến cho hai từ "trở về" trong tôi trở nên méo mó!
Ngày ngày tháng tháng... Những offline và email tôi nhận không có cái nào từ anh! Từ ngày ấy... Ngày tôi khép cửa phòng anh và ra đi...
Có lẽ lần đó anh nói thật. Anh không cần tôi nữa! Không có cũng được! Và anh đã chẳng thèm tìm đến nhà tôi để nhận bức thư tôi nhờ mẹ chuyển giúp! Mà anh nhận được rồi thì sao? Chắc anh sẽ chẳng thèm tìm... Anh không thích lãng mạn và những điều mơ hồ, Đến chính tôi còn không hiểu là mình đang ở đâu trong cái thế giới bao la này, thì làm sao tôi bắt anh đi tìm tôi được????
****************
Tôi thả mình xuống đám ghế nhựa của nhà chờ trong ga, ngay sau khi vứt chiếc balô trên vai xuống. Tôi vừa từ Sapa trở về. Không có cô ấy! Dù mệt nhưng tôi vẫn bất giác tự cười. Rõ ràng tôi biết Mai đã đi Thụy Điển, sao tôi còn hi vọng gặp cô ấy ở Sapa, hay Thiên Sơn với chả Ba Vì chứ?
"Anh rất muốn gặp lại em! Rất muốn! Vì rất nhớ! Thế nhưng anh phải tìm em ở đâu đây?" Tôi gục đầu xuống gối nghe sống mũi nhói buốt.. Người ta đã nói rất nhiều về chuyện "Mất rồi thì mới thấy quy" những sẽ chẳng thấm gì với những kẻ chưa từng mất mát... Như tôi ngày xưa.
***
Tôi xách balô ra cửa ga. Đám xe ôm và taxi ồn ào bu quanh. Nhưng tôi lắc đầu, tiến thẳng ra bãi gửi xe máy. Taxi à? Ngày xưa tôi và cô ấy đã cùng chơi 1 trò chơi nho nhỏ trong suốt những năm tháng yêu nhau, với những chiếc taxi. Một ngày khi đang đi trên đường, cô ấy ôm xiết tôi hào hứng: "Anh ơi! Em bảo này..." Chúng tôi sẽ cùng dõi theo những chiếc taxi đi trên đường (phải đi chứ k tính cái đang đỗ) nhìn kí biển số của chúng (phải là cả 2 cùng nhìn thấy chứ 1 người thì không tính) nếu đuôi số chẵn (tôi chọn số chẵn) tôi sẽ được nói "Anh yêu em", nếu đuôi số lẻ đến lượt cô ấy được nói "em yêu anh"!
Đang nghĩ tôi giật mình khi 1 chiếc taxi tạt đầu xe tôi, cua 1 vòng rồi phanh gấp, tấp vào vỉa hè, đón khách. Bọn lái taxi vẫn ẩu như thế, để giành khách, để chứng tỏ cho khách thấy hãng mình "phục vụ nhanh nhất". Sau khi suýt ngã tôi đi từ từ... Không phải vì tôi sợ.. mà vì tôi chờ... Cái taxi màu trắng kẻ viền xanh lá, lao thốc lên qua tôi. Biển số của nó là 29X-0348... Số 8, số chẵn!..
"Em à... Anh yêu em!"
Tôi nhẩm thầm trong óc. Có điều gì đó hiện ra... tôi xiết tay ga!...
****
Chẳng ai ra sân bay đón tôi cả, Vì tôi cố tình báo sai ngày về. Tôi muốn mình là một món quà cho những người yêu thương. Sau khi làm thủ tục check out, tôi cài chiếc chiếc sim điện thoại cũ vào máy, trong lúc đứng chờ taxi.
Máy báo 2 tin nhắn từ ngày tôi đi, đều là của anh.
Tin thứ nhất: "Tối thứ 7 đi cafe không?" - 3 tuần sau cuộc cãi nhau. Sau khi tôi đi 10 ngày.
Tin thứ hai. Gửi hôm qua, rất dài:
"Em ơi anh tìm thấy em rồi! Khi nào mình gặp nhau anh sẽ kể cho em nghe anh đã đi tìm như thế nào! Chỉ biết bây giờ anh đã tìm thấy em rồi! Thực ra em vẫn luôn ở đó, thế mà anh không biết, lại phải chạy đi tận Sapa, cửa Lò để tìm...
Anh đã tìm. Vì anh rất muốn gặp lại em. Rất muốn1 Vì rất nhớ! Và anh đã thấy: trong tim anh, em lúc nào cũng ở đó... em yêu"
***
- TAXI!!
- Cô đi đâu?
- Cho tôi về... bên người tôi yêu!.......
The end!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top