chương 2

Chương 2: Bí ẩn treo cổ

Tokyo, thành phố không bao giờ ngủ, nơi mà ánh đèn neon luôn chiếu sáng các con phố nhưng cũng đầy rẫy những bí ẩn. Ở một góc nhỏ trong một đồn cảnh sát, chàng cảnh sát trẻ tên Hải đang chuẩn bị cho cuộc họp khẩn cấp về vụ án treo cổ kỳ lạ mà cả thành phố đang xôn xao. Vụ việc xảy ra cách đây vài ngày, và dù đã có kết luận chính thức rằng đó là một vụ tự tử, nhưng Hải và các đồng nghiệp của anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Buổi họp bắt đầu trong không khí căng thẳng. Hải nhìn quanh bàn họp, thấy những gương mặt mệt mỏi của các đồng nghiệp. Họ đều đã làm việc cật lực để thu thập thông tin và phân tích vụ việc. “Mọi người, chúng ta có thể bắt đầu,” Hải nói, giọng anh vững vàng nhưng chứa đầy lo lắng.

Trưởng phòng, một người đàn ông trung niên có tên Tanaka, ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông bắt đầu tóm tắt vụ án: “Người đàn ông được tìm thấy treo cổ trong một con hẻm tối ở khu vực Shinjuku. Kết luận ban đầu là tự sát, nhưng tôi cảm thấy cần phải thảo luận thêm về điều này.”

Mọi người trong phòng bắt đầu xôn xao, tranh luận về giả thuyết và bằng chứng. “Tôi không thể tin rằng đây là một vụ tự sát,” Nhật, một cảnh sát trẻ trong nhóm, nói lớn. “Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy có thể có một điều gì khác đang diễn ra.”

“Mọi người cần nhớ rằng kết luận là do cấp trên đưa ra. Họ muốn mọi thứ ổn định và không gây hoang mang trong cộng đồng,” Mai, một nữ cảnh sát thông minh, nhấn mạnh. “Nhưng chúng ta, với tư cách là điều tra viên, cần phải nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ.”

Hải gật đầu, đồng ý với ý kiến của Mai. “Tôi đã xem xét lại các báo cáo. Có nhiều điểm mâu thuẫn, và một số chi tiết có thể đã bị bỏ qua. Chúng ta cần xem xét kỹ lưỡng mọi thứ.”

Cuộc thảo luận kéo dài trong khoảng 30 phút nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ đi đến một kết luận rõ ràng. Các đồng nghiệp của Hải vẫn lúng túng, tranh luận về khả năng tự sát hay giết người mà không có ai đưa ra giải pháp cụ thể. “Chúng ta có thể mất thời gian vô ích,” Hải nói. “Nếu vụ án này thực sự là một vụ giết người, chúng ta không thể để kẻ thủ ác lẩn tránh.”

“Một số người trong khu vực nói rằng họ đã thấy một người lạ mặt gần hiện trường,” Quân, một đồng nghiệp khác, chia sẻ. “Nhưng không ai có thể xác định được danh tính của người đó.”

Cuộc họp rơi vào im lặng, mỗi người đều băn khoăn với những suy nghĩ riêng. Tanaka ngước lên, dường như ông đã có một quyết định. “Tôi nghĩ chúng ta nên đi đến hiện trường vào ban đêm. Có thể điều này sẽ giúp chúng ta làm sáng tỏ vụ án.”

Tất cả mọi người đều đồng ý. Cuộc họp kết thúc, và Hải cảm thấy sự phấn chấn trong lòng. Họ sẽ ra hiện trường để tìm kiếm những manh mối có thể đã bị bỏ lỡ.

Đêm đến, không khí Tokyo trở nên dày đặc và mờ ảo. Hải cùng nhóm của mình lái xe đến con hẻm nơi người đàn ông được tìm thấy. Khi họ đến nơi, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm không gian. Cả con hẻm tối tăm, chỉ có ánh đèn từ các ngọn đèn đường yếu ớt chiếu sáng, tạo nên một bầu không khí u ám.

“Đây chính là nơi vụ việc xảy ra,” Hải nói, vừa bước ra khỏi xe. Họ đứng trước một hẻm nhỏ hẹp, hai bên là những bức tường lạnh lẽo và xỉn màu. Những gì còn lại của vụ án vẫn hiển hiện trong tâm trí họ.

“Có vẻ như không có ai quanh đây,” An, một cảnh sát trẻ trong nhóm, nhận xét. “Nhưng chúng ta cần kiểm tra kỹ càng.”

Hải gật đầu, cùng với nhóm cảnh sát khác bắt đầu đi dọc theo con hẻm. Họ kiểm tra từng chi tiết, từ bề mặt đất cho đến các bức tường xung quanh, hy vọng tìm thấy những dấu vết có thể dẫn đến kẻ đã gây ra cái chết của người đàn ông kia.

“Mọi người có cảm thấy lạnh không?” Nhật bỗng lên tiếng. “Tôi có cảm giác như có điều gì đó không ổn ở đây.”

Hải nhìn quanh, cảm nhận sự lạnh lẽo trong không khí. “Chúng ta cần phải cẩn thận. Nếu đây thực sự là một vụ giết người, kẻ thủ ác có thể vẫn ở gần.”

Khi họ đi đến cuối con hẻm, ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng một bức tường. Hải dừng lại, nhìn vào một mảng tối trên tường. “Có gì đó,” anh chỉ vào một dấu hiệu mờ nhạt trên bức tường. “Hãy kiểm tra xem đó có phải là vết máu hay không.”

Mọi người tập trung lại gần, lục tìm trong bóng tối. Hải rút ra một chiếc đèn pin và soi vào dấu hiệu đó. “Đúng là có điều gì đó,” anh xác nhận khi thấy màu đỏ sẫm. “Chúng ta cần đưa mẫu này về để xét nghiệm.”

“Còn gì nữa không?” Mai hỏi, trong khi nhìn xung quanh.

“Chúng ta không thể bỏ qua những gì còn lại của vụ án,” Hải nói. “Hãy kiểm tra những khu vực xung quanh, có thể chúng ta sẽ tìm thấy thêm manh mối.”

Nhóm chia ra và bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong con hẻm. Hải dừng lại ở một góc khuất, nơi có một chiếc ghế gỗ cũ. Anh cúi xuống, phát hiện có một chiếc khăn tay với một số chữ viết mờ nhạt. “Xem này,” anh gọi nhóm lại. “Có vẻ như có điều gì quan trọng.”

Hải cẩn thận nhấc chiếc khăn tay lên, nhìn rõ hơn. Những chữ viết lộn xộn như là một thông điệp, nhưng chưa đủ để xác định được ý nghĩa cụ thể. “Chúng ta cần tìm hiểu xem đây có phải là của người đàn ông đã chết hay không.”

Khi nhóm quay lại, ánh mắt họ chạm nhau, mỗi người đều nhận thấy rằng vụ việc này không chỉ đơn thuần là một cái chết mà có thể còn là một bí ẩn sâu sắc hơn. Hải cảm thấy sự quyết tâm trong lòng mình. “Chúng ta cần tìm kiếm thêm thông tin. Không thể để vụ việc này đi vào quên lãng.”

Nhóm quyết định rời khỏi hẻm để trở lại đồn cảnh sát, nơi họ có thể làm việc hiệu quả hơn. Nhưng khi họ ra khỏi con hẻm, Hải không thể shake off cảm giác rằng có điều gì đó lớn hơn đang chờ đợi họ.

“Chúng ta sẽ gặp lại con hẻm này,” Hải nói với nhóm, sự kiên quyết hiện rõ trong giọng nói của anh. “Tôi có cảm giác rằng bí ẩn của vụ treo cổ này sẽ không kết thúc dễ dàng như chúng ta nghĩ.”

Trở lại đồn cảnh sát, Hải ngồi xuống bàn làm việc của mình, mở chiếc máy tính và bắt đầu tìm kiếm thông tin về người đàn ông đã chết. Anh lục lọi từng báo cáo, từng thông tin liên quan đến vụ án. Giây phút nào cũng quan trọng, vì thời gian đang chạy đua với họ.

“Có gì không, Hải?” An hỏi khi thấy Hải chăm chú vào màn hình.

“Tôi đang kiểm tra lại thông tin về người đàn ông đó,” Hải đáp. “Chúng ta cần phải tìm ra ai đã thấy ông ấy vào ngày hôm đó.”

Họ dành cả đêm để tìm kiếm thông tin và phân tích mọi manh mối. Cuối cùng, một thông tin từ một báo cáo cũ khiến Hải phải dừng lại. “Đợi đã, hãy xem điều này,” anh gọi nhóm lại. “Có một người đã báo cáo thấy một người đàn ông lạ mặt đi vào con hẻm đó vào tối hôm xảy ra vụ việc.”

“Người đó có nói gì thêm không?” Mai hỏi, ánh mắt sáng lên.

“Không nhiều, nhưng họ mô tả rằng người này có đội một chiếc nón lá,” Hải trả lời. “Đó có thể là manh mối quan trọng.”

“Chúng ta cần phải tìm người đã chứng kiến điều đó,” Quân nói.

“Đúng vậy, hãy lập một kế hoạch,” Hải nhanh chóng nói. “Chúng ta sẽ phải trở lại khu vực đó để hỏi thăm thêm những người xung quanh. Nếu có ai thấy người đội nón lá đó, có thể đó chính là kẻ đã giết người đàn ông kia.”

Hải cảm thấy hứng khởi. Vụ án này có thể được sáng toả

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dị#kinh