Chương 7

  Bọn họ có phải là một đôi đang yêu nhau không?

Đương nhiên rồi! Bọn họ chính là một đôi may mắn do trời đất tạo nên mà.

Anh có thể khẳng định cô đang chối cãi.

      Nếu nói cô không có một chút cảm giác gì với anh thì có đánh chết anh một trăm lần anh cũng không tin. Cô một tấc không rời, chém những đóa hoa đào vây xung quanh anh, còn anh đã sớm yêu đóa hoa đào là cô mất rồi.

       Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, lúc anh không có mảnh vải nào trên người thì cô lại xông vào, vì thế anh mới bày ra sự trừng phạt nho nhỏ về thể xác này là rất công bằng.

       Bất kể cô có trăm ngàn lí do gì để biện hộ việc sờ soạng thân thể anh, thì anh vừa dùng miệng hô hoán muốn cô lấy thân trả nợ, vừa lấy tay ôm riết lấy cô.

       Hôn thì cũng đã hôn rồi, nơi nhạy cảm kia cũng sờ rồi, cho nên cô cũng không có cách nào chống chế được.

Cái gì? Muốn chạy trốn?

       Rõ ràng là mặt đang đỏ bừng, miệng lắp ba lắp bắp, toàn thân có cảm giác như bị điện giật, vậy mà còn cố sống cố chết chống đỡ anh. Vậy là có ý tứ gì đây?

      Để cho công bằng, anh muốn y phục trên người cô được cởi hết xuống, tắt đèn rồi thì cả hai đều giống nhau.

       Sao anh lại có thể động thủ được? Quân tử dùng miệng lưỡi chứ không dùng tay chân, mà trên hết là công phu chém gió của anh cũng rất lợi hại đấy!

      Haiz! Trách anh không thành thật ư? Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ nói bản thân mình là người thành thật.

      Thật sự việc này không thể trách anh, có muốn trách thì nên trách chính bản thân cô, ai bảo cô tự chui đầu vào lưới làm gì? Mà cũng tại cô cả, khi thấy anh điềm đạm, tốt bụng, đáng yêu thì trong đầu cô liền trống rỗng, không có một chút đề phòng đối với anh. Chính vì vậy mà anh mới có thể lừa cô như thế.

Haiz

Hai hàng lệ rơm rớm làm cho đôi mắt trở nên ướt át

"Không thể tin đươc..."

        Ngay cả lúc giả vờ tổn thương thì trong giọng nói của anh vẫn chứa đầy mị lực và làm cho người ta động lòng.

"Có người chén tôi xong lại tính chạy làng...."

       "Thật không có lương tâm mà! Muốn khóc quá mà đời nó lại không khóc được, thế mới đau chứ...!"

      "Tôi xin anh đấy, người khóc phải là tôi mới đúng!" Tạ Thái Dao vừa xấu hổ, vừa giận dữ quát tháo. Bị 'cái kia" là cô nhé, anh ta thì tổn thất cái gì cơ chứ?

      Sau cơn cuồng nhiệt, tất cả đều trở nên rối loạn, quần ảo rải đầy trên đất. Hết thảy đã trở thành sự thật rồi, bây giờ lý trí mới trở về thì còn làm được gì nữa.

      Ý thức được việc cô và anh không thể vãn hồi lại được sự tình vừa xảy ra, nên sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Tạ Thái Dao vốn là định ôm quần áo bỏ trốn. Nhưng mà hết lần này đến lần khác lại bị anh bắt được chân tướng.

"Bớ người ta, có kẻ ăn xong chùi mép không muốn thừa nhận kìa!"

"Không phải tôi!"

"Không nói câu gì đã muốn vụng trộm chuồn khỏi nơi này. Như thế mà vẫn còn cãi à?"

      "Đây là tôi muốn đi vệ sinh mà!" Cô biện hộ. Vì cái gì mà người đang tỏ ra đáng thương là anh chứ không phải là cô?

"Nhà vệ sinh không phải ở hướng này!" =.=

"Bộ đi nhầm không được sao? Anh cũng biết nơi này giống như một cái mê cung mà!"

      Cô cố gắng nói sao cho hợp tình hợp lí, nếu như đã bị phát hiện thì kiểu gì cũng phải cố sống cố chết không chịu thừa nhận sai lầm. Đối với con người ngày thường vốn rất khờ khạo ngây ngô kia, giờ phút này đang làm cho người cô đổ mồ hôi lạnh.

     Thật là kì lạ! Rốt cuộc là cô bị cái gì rơi vào đầu thế? Cô đã từng thề, không bao giờ có quan hệ với bất kì người đàn ông nào, nhưng cuối cùng lại hồ đồ đi làm chuyện kia với anh!.

Muốn chết quá! Cô còn chưa kịp nổi đóa lên thì tên khốn nạn này đã làm cho cô khóc trước rồi.

       Anh làm ra vẻ rất nghiêm túc, hai con mắt nhìn chằm chằm vào cô khiến cho cô chột dạ, rồi nói một câu rất dọa người.

"Đây là lần đầu tiên của anh."

"Không thể nào!" Sắc mặt cô trắng bệch, lời của anh đã dọa cho cô phải lùi lại mấy bước.

     Thế nhưng động tác của anh còn nhanh hơn so với phản xạ của cô. Nhân lúc cô không để ý thì cánh tay của anh sớm đã ôm lấy vòng eo cuả cô. Lực tay của anh không nặng không nhẹ thể hiện sự cảnh cáo, đồng thời cũng bao hàm niềm say mê đối với cô.

"Em muốn trốn?"

"Sao tôi phải trốn?"

      Cùng lắm là bồi thường cho anh phí che dấu là được chứ gì! Không thì là chi phí bóc tem cũng được!

      Anh để cô nằm sát bên hông của mình, một tay chậm rãi kéo cô sát vào bộ ngực rắn chắc, tay kia không biết vô tình hay cố ý đặt lên một bộ phận nào đó trên người cô. Ánh mắt anh ánh lên những tia nóng bỏng, tỏa ra khí tức của đàn ông bao phủ toàn thân của cô.

"Này, đừng có dùng loại ánh mắt thèm thuồng này mà nhìn tôi! Trông rất là ngứa mắt nha!"

      Đây là lần thứ hai cô thấy anh xuất hiện ánh mắt khiến cho cô không tự chủ được mà trở nên kinh hãi như thế.

     "Chúng ta làm tiếp đến khi nào em thừa nhận nhé?" Giọng nói của anh đầy cám dỗ mê hoặc như đang thôi miên cô. Nếu không phải là anh che dấu quá tốt thì chắc cô sẽ nhìn thấy sự đắc ý lộ ra trong ánh mắt anh.

"Ý anh là sao?"

"Em phải chịu trách nhiệm!"

      Rồi sau đó lại là một trận chiến máu chảy đầm đìa, quả là tiếng đồn không sai, thật sự là 'giáo dục' đến kinh người!

      Cô cứng đờ bất động mở trừng mắt, nếu không phải cô vẫn còn thở thì đã tưởng mình gặp phải cơn sốc rồi.

      "Em định nói gì đây?" Anh không thể dễ dàng cho qua được, thật vất vả súng mới "cướp cò", nói gì thì nói cũng phải kiếm chút bồi thường mới được, không uổng công cố gắng lâu như vậy.

Cô giật mình, sững sờ mãi một lúc lâu sau mới mở miệng.

"Làm ơn cho tôi một điếu thuốc."

      Anh nói, tư tưởng của anh rất cố chấp. Thỉnh thoảng hứng lên, dù nam hay nữ thấy ai cũng có thể yêu, tình yêu chớp nhoáng thôi.

       Anh nói, quan niệm của anh rất truyền thống, đã làm thì sẽ có kết quả, yêu cầu của anh cũng không cao lắm, chỉ cần cho anh một danh phận là được rồi.

      Anh nói, tình cảm của anh đều là thật lòng chân chất, sống với một người con gái suốt đời là mãn nguyện rồi.

      Nhìn chằm chằm vào viên đá đắt tiền trên ngón áp út, đến bây giờ Tạ Thái Dao vẫn không thể tin được, cứ như thế cô bị Mạnh Hiên Ngang cắp đi.

      Tình cảm mãnh liệt nhất thời đã hóa thành thật, anh nói muốn kết hôn cùng cô, mà cô thì.... Nói thật, cô cũng có chút tình cảm với anh, nhưng chưa tới cấp độ yêu! Chẳng qua là không thể chống đỡ cự tuyệt được vẻ mặt u sầu của anh thôi.

       Nhớ lại sáng sớm hôm nay, trước lúc ra khỏi cửa, Mạnh Hiên Ngang lấy ra một cái hộp nhung màu tím, mở ra trước mặt cô, chiếc nhẫn kim cương phát sáng lấp lánh, tình tiết này thật giống trong phim điện ảnh vậy, khiến cô choáng váng ngay tại chỗ.

"Tặng em!"

      "Tự nhiên tặng tôi nhẫn làm gì?" Cô dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, trong thâm tâm rất lo sợ, biểu hiện của cô không có vui mừng như những người khác, mà là đang cực kì nhăn nhó.

      Tự dưng đem tặng một lễ vật mắc như vậy, chắc chắn là có quỷ! Toàn bộ suy nghĩ của cô đều viết lên trên mặt rõ ràng.

       Mạnh Hiên Ngang sớm đã đoán được cô có phản ứng lơ đễnh như thế này, nên cố ý dồn cô vào góc tường, không cho cô bỏ chạy.

"Em đưa tay ra đây !" Anh vừa cười vừa nói.

Giọng điệu rất chi là dịu dàng, nhất định là có ý xấu, cô hừ lạnh!

"Làm gì?"

"Đeo cái này vào!"

Cô nín thở, nghĩ thầm rằng nói đùa gì lạ thế?

       Cô nhanh chóng dùng chăn bông quấn chặt lên người, trong đầu lập kế hoạch tìm đường chạy trốn. Nhưng quần áo của cô lại vất ở trên giường, muốn lấy được chúng thì phải đi qua anh. Mà lúc này dường như anh đã đoán ra ý đồ của cô nên liền chậm rãi mỉm cười, lộ ra một sự uy hiếp và quyết tâm không để cho cô bỏ chạy khi chưa đạt thành mục đích.

       Cô chắc chắn rằng, nếu không có câu trả lời thuyết phục làm anh hài lòng thì cô sẽ không rời khỏi đây được

      A! Bây giờ cô mới nhận ra rõ diện mạo của anh, rõ ràng chính là giả heo ăn thịt hổ, vậy mà lúc trước cô lúc nào cũng cường thế ép anh, nhưng bây giờ anh không hề nghiêm nghị chút nào, chỉ là nở nụ cười điềm đạm như nước nhưng đủ để người ta say sưa ngây ngất, khiến sống lưng cô không khỏi rùng mình.

       Rốt cuộc cô gặp phải chuyện quái quỷ gì vậy? Đối với bộ mặt này của anh tuy bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy bản thân bị hấp dẫn.

      "Cám ơn, lễ vật này...khụ...tôi chấp nhận, nhưng đợi tắm rửa xong thì sẽ đeo." Cô giả vờ vui mừng đón lấy chiếc hộp nhung, nhưng trò lừa bịp này thì rất rõ ràng, chính là muốn đi qua người anh lấy quần áo.

Nếu như cô cho rằng mình có thể lừa dối anh đơn giản như thế thì cô đã nhầm to.

Mạnh Hiên Ngang nhân lúc cô không để ý liền đột ngột ôm chặt lấy eo cô khiến cho cô hoảng sợ.

"Làm cái gì thế? Nhột quá, buông tay raaa!"

"Đeo cái nhẫn này lên tay thì anh mới để cho em đi!"

      "Tôi không đeo thì anh làm gì tôi...! Đừng cù nữa...ha..ha...! Dừng lại đi! Ngươi là đồ hèn hạ...! Mẹ ơi..."

       Cô khua loạn tay chân, vừa cười vừa hét lớn gọi người cứu mạng, nhưng không ngờ tên chết tiệt này lại khỏe đến như vậy, làm cô chống cự không được.

"Đừng làm vậy! Tôi... tôi... đeo là được rồi...ha... ha... ha...!"

       Vậy là tay trái của cô đã bị anh đem nhẫn đeo vào ngón áp út, mà anh còn tuyên bố đây là nhẫn đính hôn.

      Hừ! Anh tưởng nói như vậy thì cô sẽ nghe theo sao? Đợi đến khi ra khỏi cửa, cô sẽ tháo xuống chơi.

     "Bây giờ anh cũng nên thả tôi ra được rồi đấy!" Cô tức giận lườm anh, nhưng sau một trận cười to vừa rồi hai bên má của cô vẫn còn đang đỏ bừng làm cho khuôn mặt cô xinh đẹp hơn giống như một bức tranh sơn thủy, mà điều đó khiến ánh mắt hắn đang nhìn cô trở nên ngây dại.

      "Định làm gì nữa đây?" Trái tim cô đập thình thịch khi thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào mình.

      Anh không nói gì cả, thay vào đó chỉ thấy ánh mắt anh chợt lóe lên sự giảo hoạt, dùng hành động trực tiếp thay thế câu trả lời.

"Anh dừng lại mau! Đêm qua đã làm ba lượt rồi nha...! Cứu mạng với...!"

Người nào mà bảo anh trung thực, rất dễ bị bắt nạt thì đúng là mắt của họ đã đui mù cả rồi.

       Hiện tại cô mới phát hiện ra hắn hoàn toàn không phải một con dê mà là một con sư tử vừa tỉnh giấc. Nhưng đáng tiếc là đã quá muộn rồi!

      Nhớ lại quá trình lúc sáng, cho đến bây giờ, toàn thân cô vẫn còn đau nhức, vậy mà tên kia có vẻ như còn chưa dùng hết tinh lực, thật sự là gặp quỷ mà!

     Trong lòng thì là thầm mắng, nhưng khóe miệng lại không tự giác mà thoáng cong lên, đến ngay cả mình cũng không phát hiện ra rằng đang tươi cười.

      Kể ra cũng thật kì quái, chiếc nhẫn kia vừa đeo vào liền không tháo ra được, cô thử nhiều lần cũng không tháo ra được, không phải là anh đã sớm đoán được là cô sẽ làm như vậy đấy chứ, ý định làm chiếc nhẫn rộng chút mà lại làm cái vừa khít, chính là muốn cô không tháo ra được hay sao.

       Nói đùa gì thế, bị những người khác nhìn thấy thì làm sao, quyết định đợi lát nữa dùng xà phòng thử xem, hẳn là có thể tháo ra được.

Nhìn chiếc nhẫn mà ngẫm nghĩ, đến bây giờ mà cô còn chưa có cảm giác là mình đã đính hôn!

       Tuy thế cái không khí nhiệt tình từ đêm qua vẫn còn lan đến tận sáng nay, đến bây giờ mà vẫn còn làm ngực cô cảm thấy nóng nóng, không thể chuyên tâm làm việc, cả ngày không có việc gì cứ ngồi nhìn chiếc nhẫn mà thất thần.

       "Oa! Một chiếc nhẫn kim cương thật là lớn nha!" Trợ lý Tiểu Mai đưa cho cô cốc cà phê, mắt sắc liền phát hiện có điều không bình thường trên bàn tay vốn trống không, không phải bao tay, cũng không phải là sơn móng tay, mà là chiếc nhẫn kim cương láng trong kia, lập lòe tỏa sáng trên ngón tay của cô.

        Tiểu Mai nhất thời thét to, làm cho cô giật mình hoàn hồn, liên tục không ngừng muốn giấu lấp ra đằng sau, Tiểu Mai cố tình hô to, làm người khác tò mò mà chạy tới xem, làm cho ngay cả cơ hội trốn thoát cô cũng không có.

"Oa, sếp đeo nhẫn kìa! Đẹp quá đi!"

"Kêu lớn tiếng như vậy muốn hù chết người à!" Thái Dao tức giận mắng.

"Tôi xem tôi xem!"

       "Không có gì để xem cả!" Cô cố gắng đánh trống lảng cho qua chuyện, đương nhiên không có gì để làm chứng cớ.

      Tất thảy các bà cô già trẻ trong công ty đều vây lại, ánh mắt mỗi người giống dò như ra-đa dò xét, làm cho tay cô không có chỗ nào mà che đi được.

"Woa — là thật à, mau đưa ra đi!"

       "Theo tôi thấy thì chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải 3 cara, chất tinh xảo, độ sáng rất tốt, hẳn là từ Nam Phi nhập về." Có người bày ra ánh mắt chuyên nghiệp, xem xét giá trị xa xỉ của chiếc nhẫn.

       "Thật là khó tin, từ trước đến nay sếp cũng có đeo nhẫn gì, như thế nào mà nay tự nhiên tâm huyết lại dâng trào, hơn nữa lại còn đeo vào ngón áp út?" Có người nhận ra trong đó có ý nghĩa khác, là nhẫn kim cương đấy, mà cũng không phải là kim cương băng.

       "Đồ sang trọng quý giá như vậy, có phải là được người khác tặng không?" Ngoài mặt là giữ ngữ khí, những lời nói đa số là khách sáo.

Mọi người nhất trí liếc về phía sếp, chờ mong toàn bộ biểu hiện ở trên mặt.

       Quá tò mò là bệnh nghề ngiệp, mà làm loại công việc này, con người đối với đối phương lại vượt trên sự minh mẫn thường ngày.

      Mọi người lập tức phát huy sở trường đã có, bình thường không hề có thói quen đeo nhẫn nay lại bất ngờ mang chiếc nhẫn ba cara, đây là điểm khả nghi thứ nhất.

      Nhẫn đeo trên mỗi ngón tay đều có ý nghĩa khác nhau, đeo nhẫn ở ngón áp út, là điểm khả nghi thứ hai.

      Bình thường, khi đeo nhẫn sẽ muốn khoe cho người khác xem, nay sếp lại muốn che giấu đi, là điểm khả nghi thứ ba.

       Xem qua đã là ngoài ba giờ, tuyệt đối cần tra ra chân tướng, cho nên mọi người làm thành đoàn bao vây, nhình chằm chằm vào nét mặt không được tự nhiên của sếp, chờ đợi câu trả lời.

        "Có người tặng thì đeo, cái này có gì ngạc nhiên đâu." Thái Dao thấp giọng chối bỏ, đáng tiếc, chột dạ thì khí thể thường giảm đi không ít.

"Là ai có thể hào phóng như thế chứ?" Có người bắt đầu liếc ngang liếc dọc.

"Là kim cương đấy, cũng chẳng phải là hoa hồng hay quần áo." Có người cố ý đề cao âm điệu.

      "Tôi còn nhớ không lâu trước đây, cũng giống như lần trước, vì có người tặng hoa mà cô tức giận đến như vậy, sau này?" Còn có người giả bộ không hiểu, sự thật là thông minh lanh lợi vô cùng.

Nghe nói như vậy mọi người đều tán thành, cũng lần lượt đưa tay đồng ý.

       " Đúng rồi, nhớ mấy tháng trước có người đưa đến một cái xe mới, chị ấy không thèm nhìn qua đã bảo lái xe đưa đi."

       "Vòng cổ bằng bảo thạch cũng bị cô quăng đi như đồ bỏ, cô ấy không biết bao nhiêu người tiếc nuối giùm cô ấy nữa."

       "Cứ ra vẻ cơ, vòng cổ trân châu mấy trăm vạn thì không thích, lại thích mỗi một cái nhẫn kim cương, hẳn nó có ý nghĩa lắm đây."

      "Không biết nhân vật phi phàm nào, đưa thứ gì đó làm sếp cả ngày thất thần, ngây người nhìn cái nhẫn, làm cho chúng ta lo lắng theo nữa."

Mọi người cứ anh một câu, tôi tiếp một câu, nói trắng ra là muốn tìm cơ hội xem cô đỏ mặt thôi.

       Thải Dao không cam lòng yếu thế đáp lại: "Nói đủ chưa? Mấy người đang hát đôi hay tấu nói đấy? (*)

"Chưa đủ chưa đủ! Chúng ta đang đoán!"

Mọi người hô ứng một câu làm cô vừa tức vừa buồn cười.

       "Rốt cuộc là ai đưa đấy?" Thiên Nhu nhịn không được hỏi, cô rất muốn biết, vì người này nhất định có vị trí rất đặc biệt trong lòng bà chủ.

"Có gì đâu có gì đâu." Đương nhiên cô sẽ không ngốc đến độ tự nhận tội.

       "Đưa nhẫn kim cương cho con gái thì tất nhiên là đàn ông rồi!" Tiểu Tranh nói, cũng đưa ra phán đoán chuyên nghiệp của mình.

"Là ai đấy?"

      Tạ Thải Dao nhìn lên trần nhà, biểu tình như tôi muốn câu con giun tò mò trong bụng mấy người đấy, cũng may con trai theo đuổi cô cũng không ít nên mọi người cũng chưa đoán ra ngay được.

       Cứ để bọn họ đoán đến tắc nghẽn dạ dày, đi táo bón luôn càng tốt, cô không nói đấy, làm gì nhau nào.

       "Nếu rảnh rỗi ở đây đoán lung tung thì còn không mau mau đi về làm đi!" Cái tốt khi làm bà chủ chính là lúc nào cũng có thể bày ra cái giá của bà chủ cả.

       Đắc ý nhìn vẻ mặt "tâm không cam lòng tình không muốn" của mọi người, cô không khỏi hé miệng cười, không ngờ đúng lúc này, một vị khách không mời mà đến làm cô không tiếp tục ra vẻ được nữa.

       "Nhiều người tụ tập một chỗ như vậy cơ à, đang họp hả?" Mạnh Hiên Ngang cười hỏi, có vẻ rất tao nhã, dù bất cứ lúc nào, nơi nào cũng tản ra mị lực mê người cả, lập tức thu hút sự chú ý của đám con gái.

      "Sao anh lại đến đây?" Tạ Thải Dao hô nhỏ, lời vừa rời miệng lập tức cảnh giác ngậm lại, ánh mắt hoài nghi của mọi người liền phóng đến, hiển nhiên thái độ của nàng quá mất tự nhiên và quá kích động đi.

       Nàng vội vàng thay một khuôn mặt bình tĩnh mà lễ phép, mỉm cười, dùng giọng điệu tiếp đãi hộ khách nói: "À... Ý tôi là, sao Mạnh tiên sinh lại có thời gian rảnh rỗi đại giá quang lâm đến đây vậy?"

     Dùng ngữ khí khác, mỉm cười lễ phép, thái độ cố ý giữ một khoảng cách. Anh không phải đứa ngốc, tất nhiên biết ý của cô, đáng tiếc xưa đâu bằng nay, anh không định diễn với cô, cố ý giả bộ hồ đồ.

"Đã tan tầm rồi nên anh đến đón em, em quên rồi à?"

      "Hả...Tan tầm?" Nàng liếc qua đồng hồ treo tường. Trời ạ! Sao thời gian qua nhanh như vậy? Cô mới chỉ ngẩn người một chút thôi mà! "Đúng rồi, tôi quên là có hẹn nói chuyện với Mạnh tiên sinh, mời qua phòng khách."

      Cô muốn nhanh chóng đẩy anh đi, không để cho anh nói bậy, có điều Mạnh Hiên Ngang không hề làm theo ý cô.

"Không được, em cứ sửa soạn đi, anh xuống xe đợi."

"Tốt tốt, không thành vấn đề." Như vậy càng hợp ý cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

      "Sửa soạn xong thì mau xuống đấy, ba mẹ làm xong đồ ăn rồi, đang ở nhà chờ chúng ta đến ăn cơm, thuận tiện thảo luận lễ đính hôn của chúng ta luôn." anh nói rất, rất rõ ràng...

"Đính hôn!" Mọi người đồng thành kêu lên.

     Tạ Thái Dao thở dốc, chỉ hận một nỗi không thể bịt miệng được Mạnh Hiên Ngang, hoặc là chui vào dưới bàn, hoặc là trốn trong núi văn kiện đi!

      "Đúng vậy, tôi và giám đốc của mấy người đính hôn rồi mà, cô ấy không nói cho mọi người bết sao?"

Toàn bộ ánh mắt kinh ngạc cùng đồng loạt hướng về phía Tạ Thái Dao – người đang bỏ trốn kia.

"Đến giờ tan ca rồi, chúng ta đi thôi!"

      Trước ánh mắt kinh ngạc bức cung của mọi người, cô nhanh chóng kéo Mạnh Hiên Ngang đi, lòng bàn chân như được bôi trơn, tăng tốc hết sức!

      Cái này đúng là mất mặt chết đi thôi, người đàn ông mà cô ghét nhất lại đi tuyên bố với mọi người là họ đã đính hôn, không phải là tự tát mình sao? Nếu bị mọi người biết được tối hôm qua đã làm việc kia với anh thì không mất mặt mới là lạ, xấu hộ mắc cỡ chết đi được!

"Mạnh Hiên Ngang thối, sao anh lại như vậy chứ! Đồ đầu heo!"

Cô thật sư chào thua rồi! Thua bởi nụ cười trông như buồn sầu của anh!

(*) tướng thanh hay tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top