Chương XXII : Tỏ tình
- cái gì? – tôi sửng sốt khi nghe thấy nhỏ nói
- cậu sẽ tham gia đội kịch – nhỏ bình thản nói
- cậu bị hâm à? mình có biết đóng kịch đâu mà tham với chả gia. – tôi nhảy dựng lên
- cũng không khó lắm đâu, tập cùng mọi người thì biết chứ cũng có ai biết đóng kịch đâu. mà cô giáo cho phép mình chỉ định thành viên tham gia rồi nhé, cậu mà cãi thì cứ liệu hồn đấy. – nhỏ đáp, ngữ điệu không chút thay đổi
tôi ngồi thụp xuống khi nghe thấy hai từ “cô giáo” phát ra từ miệng nhỏ. đưa đôi mắt đầy vẻ “đáng thương” nhìn lên phía nhỏ để mong nhỏ thấy thương hại mà thu lại quyết định nhưng nhỏ chả thèm để ý đến ánh mắt của tôi, quay đầu sang hướng khác chỉ định thêm người…
rồi sau một lúc nhỏ khua tay thì có tôi và 5 đứa khác phải diễn kịch, tính cả nhỏ nữa là bảy người. phân công xong nhỏ nói :
- vậy chiều nay đội kịch 2h có mặt tại nhà Chiến để học kịch bản và diễn nhé.
thằng Lâm quay xuống nhe răng :
- sướng nhé, được làm nam chính luôn
- sướng cái con khỉ. Mày đi mà đóng này tao nhường cho. – tôi chau mày
- thôi không cần, tao xin kiếu. hé hé hé. – nó xổ một tràng cười đầy khả ố vào mặt tôi khiến tôi tức ói máu nhưng vẫn cố nhịn nhục vì dù sao nó đang là quân sư của mình
ngồi thân thờ một lúc nghĩ đến viễn cảnh tôi diễn kịch trên sân khấu mà thật không thể hình dung ra được, từ nhỏ đến lớn có bao giờ tôi tham gia văn nghệ đâu cơ chứ. H.A vừa vào chỗ tôi quay ngay sang tha thiết :
- H.A! hay cậu chọn ai thay tớ đi, tớ không diễn được đâu, sợ hỏng tiết mục của lớp mất.
- sao lại hỏng được, cậu cứ yên tâm đi, tất cả cùng cố gắng mà, dù hỏng thì chúng ta cũng đã cố gắng hết sức mình rồi. – nhỏ chơi bài động viên
tôi nghe xong thì biết chắc bây giờ có nói thêm thế nào đi nữa thì cũng vô ích. Thôi thì đành im lặng mà cam chịu vậy…
giờ ra chơi chúng tôi kéo nhau ra ngoài hành lang đứng vừa ngăm gái vừa chém gió. Chúng nó lại bàn về vụ văn nghệ.
- ê chúng mày nghĩ bọn con gái múa bài gì thì sexy nhất nhỉ? – thằng Kiệt khơi chuyện
- mày lặc mà cũng máu phết nhỉ, hé hé hé. – thằng Lâm vẫn giọng cười khả ố
thế là màn rượt đuổi của hai đứa nó bắt đầu, chán chê chúng nó lại quay về và khơi ra chủ đề “nóng” vừa xong
- tao thấy anh tao nói mọi năm mấy chị khóa 12 nhảy aerobic hay lắm. – thằng Kiên nói
- tao thích chị nào lên sân khấu mặc áo hở rốn ngoáy bụng tít mù như trong ti vi cơ - thằng Lâm nói
- mày bị dở người à Lâm? làm gì có ai dám lên múa bụng. – tôi há hốc mồm trước câu nói của nó
- thì tao ước thế, có thì tốt không có thì thôi.
- thế chúng mày nghĩ bọn gái lớp mình thì sao? – thằng Kiên lên tiếng
- tao thấy chắc chúng nó chả dám nhảy aerobic hay múa bụng đâu. – thằng Kiệt phán
- tao thích nhìn H.A múa mà H.A tham gia đội kịch mất rồi. – thằng Lâm nói
- mày thích H.A à thằng này? – tôi hỏi Lâm
- không phải thích nhưng tao đang tưởng tượng xem cảnh lớp trưởng dữ dằn mọi ngày hét ra lửa mà mặc váy múa thì không biết như thế nào. – Lâm vu vơ
tôi cũng đang hình dung trong đầu xem cảnh H.A mặc máy múa trên sân khấu như thế nào, trong đầu tôi hiện ra một cô gái tóc dài xinh xắn mặc một bộ váy dân tốc múa bài hát của dân tộc thỉnh thoảng nở nụ cười cùng chiếc răng khểnh đốn tim khán giả. Cũng được phết đấy chứ, tôi tự nhủ.
- này, không biết em Ngân của mày mua thì như nào nhỉ? – thằng Lâm quay sang tôi nói nhỏ
- xinh chứ như nào nữa. – tôi trả lời
- đơn giản thế thôi à? – nó hỏi lại
- ừ.
trống vào lớp vang lên, cả bọn lại kéo nhau vào lớp học. vật vã mãi mới hết 5 tiết, tôi uể oải thu dọn sách vở ra về, trước khi về H.A còn kéo lại nói
- nhớ chiều 2h nhé, không đến đừng trách tôi đấy
- biết rồi. – tôi miễn cưỡng nói
chiều hôm đó 2h30 tôi mới đến nhà thằng Chiến vì ngủ quên. Mọi người đã tập trung đủ cả rồi mỗi đứa đang cầm trên tay một tờ giấy A4 toàn chữ là chữ chắc là kịch bản rồi. tôi vừa bước vào nhà thì không nằm ngoài dự đoán
- cậu đến muộn. – H.A quay ra nói với tôi
- xe mình bị hỏng giữa đường. – tôi bịa
- lần này tha cho cậu, cầm lấy kịch bản này. Cậu đóng vãi Tuyên. – H.A lườm tôi một cái rồi dúi tờ giất A4 vào tay tôi
tôi đọc qua một lượt rồi hỏi nhỏ :
- cậu viết cái này à?
- ừ, có vấn đề gì à? – nhỏ lo lắng
- không! tớ thấy viết hay lắm.
- thế thì lo diễn cho tốt vào. – nhỏ đỏ mặt
kịch bản của nhỏ viết về một cậu học sinh nghịch ngợm tên là Tuyên, Tuyên ăn chơi đua đòi cùng các bạn xấu, chị Tuyên khuyên can mãi không được. một lần nhóm bạn xấu rủ Tuyên đi đua xe, nhưng đua dưới hình thức tháo phanh, Tuyên do bị kích bác từ bạn bè nên đồng ý về lấy xe của chị đi đua, kết quả cậu chiến thắng nhưng chị cậu ở nhà lấy xe đi khi còn chưa được lắp lại phanh nên gặp tai nạn và qua đời.
- cái kết đọc thảm quá. – tôi nói
- đó là bài học mà. – nhỏ nhún vai
- bây giờ phân vai nhé mọi người. Tùng đóng vai Tuyên. Kiên,Kiệt,Bảo,Hiếu đóng vai nhóm bạn xấu. Chiến đóng vai chú công an,còn tớ sẽ đóng vai người chị của Tuyên. – nhỏ dõng dạc nói
cả bọn nhất trí xong bắt đầu bước vào tập luyện,tôi rất khó khăn bộc lộ cảm xúc khi diễn, đã thế nhân vật Tuyên lại còn có nhiều khung cảm xúc khác nhau nữa, lúc thì vui mừng vì chiến thằng, lúc vênh vào với bạn bè, lúc thì đau khổ hối hận vì tai nạn của chị…… mặt tôi lúc nào cũng đần ra nhìn ngu không tưởng, sau nỗ lức chỉ bảo của H.A thì tôi cũng tiến bộ thêm một chút xíu, nhưng biểu cảm vẫn còn thô lắm
- hôm nay là ngày 12 rồi mà ngày 19 sẽ diễn văn nghệ nên mọi người phải cố gắng lên, tớ thấy tạm ổn rồi đấy, bây giờ chỉ cần thuộc lời là được. riêng Tùng thì tập thêm biểu cảm đi. – H.A nói lúc nghỉ giải lao
- mày mà không diễn được thì ae tùng xẻo mày đấy. – thằng Kiệt quay sang nói
- mày đổi vai cho tao này. – tôi cáu
- ngu gì đổi chứ
- tớ thấy cậu diễn cũng được mà, chỉ cần tập biểu cảm thôi, cậu cứ nghĩ đơn giản như này. Lúc nhân vật vui thì cậu nghĩ đến kỷ niệm vui của cậu. – H.A góp ý
tôi uể oải gật đầu…..
.
.
.
.
chúng tôi tập luyện chăm chỉ cả tuần ròng rã, cứ sáng đi học chiều lại đi tập, mà đi tập có khi còn áp lực hơn cả đi học ấy chứ, nhiều lúc chúng nó pha trò thì vui thật nhưng mỗi khi diễn tôi đều cảm thấy rất khó thở, trong người cứ hồi hộp thế nào ấy. biểu cảm của tôi cũng tiến bộ hơn trước diễn cũng tự nhiên hơn chắc là vì cảm thấy ngại trước sự nỗ lực của H.A và mấy đứa kia nên tự nhủ bản thân phải cố gắng ……
hôm thi văn nghệ, bọn tôi thi vào buổi chiều, sáng vẫn đi học bình thường còn buổi chiều sẽ tổ chức diễn ở sân trường. sáng hôm đó tôi vẫn đi học cùng Ngân như ngày, hôm nay là ngày “quan trọng” của tôi nên từ khi nhìn thấy Ngân tôi đã ngượng ngùng
- hôm nay sao cậu ít nói thế? – Ngân hỏi tôi
- à… à… không có gì, tớ vẫn bình thường mà. – tôi ấp úng
- chả giống mọi ngày chút nào. – nàng nghiêng đầu – mà lớp cậu bốc thứ tự diễn chưa?
- lớp tớ bốc rồi. số 1 với số 8, lớp cậu thì sao? – tôi hỏi
- số 3 với sô 6. – nàng đáp
- thế tiết mục có cậu diễn là số mấy?
- số 3. – nàng hơi đỏ mặt
- mình diễn số 1 lo quá. – tôi nói giọng lo lắng
- tự tin lên, đoạt giải tớ khao chè. – Ngân quay sang nháy mắt
- chắc chả mong đoạt giải đâu. – tôi thở dài
- sao thế?
- tại có tờ diễn nên không mong có giải.
- cậu diễn tệ lắm à? nàng hỏi
- ừ ừ. – tôi hơi bất ngờ đáp
- mình nghĩ cậu chỉ thiếu tự tin thôi, cứ tự tin lên là ổn ngay mà. Tùng mà tớ quen không kém cỏi như thế đâu
- cậu nghĩ thế thật à? – tôi hỏi lại
Ngân không đáp chỉ gật đầu nhẹ rồi quay mặt đi hướng khác, tôi đoán lúc này mặt nàng đang ửng đỏ
ngày hôm nay đi học cô chủ nhiệm cho nghỉ tiết của cô để chuẩn bị tâm lý cho buổi chiều ngày hôm nay. Thằng Lâm quay xuống nói với tôi
- chuẩn bị đến đâu rồi?
- tao run lắm, sợ diễn không được, lần đầu đứng trước nhiều người thế này. – tôi lo sợ nói
- thằng hâm này, tao có hỏi vụ văn nghệ đâu. vụ kia kìa. – nó cáu
- à, xong rồi, nhưng vụ này tao còn run hơn vụ văn nghệ ấy.
- mày run thế thì suốt kiếp không tán được Ngân nhé con. Phải tự tin lên thì người ta mới để ý tới
- biết rồi, tao đang cố.
- nhớ kế hoạch lúc về chưa? – nó hỏi tiếp
- nhớ rồi
hôm nay văn nghệ nên trường tôi được miễn tiết cuối, tức là sẽ học 4 tiết rồi ra về, trước khi về H.A có dặn ai trong đội văn nghệ chiều tập trung sớm ở lớp để chuẩn bị.
tôi xách cặp chạy nhanh ra hành lang đứng chờ. lúc sau thấy Ngân đi ra từ lớp C, tôi rảo bước theo sau khi đến gần nàng tôi dúi vào tay nàng một mẩu mấy nhỏ có ghi mấy chứ mà thằng Lâm có dặn dò : “chúc cậu thật xinh đẹp vào chiều nay” rồi chạy biến mất. mặt tôi đỏ au, tim đạp thình thình, chân run cơ hồ như muốn rơi ra khỏi đùi. Thằng Lâm chờ sẵn tôi trong nhà xe, thấy tôi chạy đến đã hỏi luôn :
- sao rồi mày?
- chuyển rồi. – tôi nói, tim vẫn còn đập mạnh
- tốt, thế chiều nay mày đánh đòn quyết định là được. – nó làm điệu vuốt cằm suy tư
1h chiều tôi có mặt tại trường, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu diễn, lớp tôi lại là lớp đầu tiên lên sân khấu nên tôi cảm thấy rất áp lực, cứ đứng ngồi không yên vậy. H.A thấy tôi lo lắng liền ra động viên
- cố lên, cậu cứ diễn như khi tập là được,quên khán giả đi.
- ừ ừ. – tôi đáp giọng run run
cuối cùng cũng đến tiết mục của lớp tôi, cả bọn chạy lên sân khấu, khi đi qua cánh gà tôi có nhìn thấy Ngân, nàng quay sang mỉm cười với tôi. Tôi như được khích lệ tinh thần, cảm giác lo lắng dần biết mất, tôi diễn tự tin hơn, biểu cảm rõ ràng hơn. Đoạn cuối được cả bọn thêm vào cảnh Tuyên đến cạnh xác chị gào khóc xong ôm vào lòng, tôi cũng diễn gào khóc như thật rồi ôm H.A vào lòng trong những tiếng ồ lên của bọn ngồi dưới. tôi lại xấu hổ đỏ, nhìn mặt H.A cũng không khác gì mặt tôi cả. đứng dậy chào khán giả xong tôi đi vào trong cánh gà.
vừa thò đầu vào thì gặp ngay Ngân đang đứng ở cửa. nàng nhìn tôi cười, giơ ngón tay cái ra hiệu "tuyệt lắm". tôi gãi đầu cười hề hề. được nàng khen tôi như mở cờ trong bụng vậy. mặt bỗng dưng đỏ au,cử chỉ bối rối. mãi sau mới kiếm cớ chạy theo bọn ở lớp cũng không quên chúc nàng diễn thật tốt…..
tôi len xuống dãy ghế lớp mình đang ngồi ngoài sân trường để tiện xem các tiết mục lớp khác vì phần kịch của lớp tôi còn lâu mới đến. tiếp theo là lớp B biểu diễn, lớp chúng nó chơi hát song ca nam nữ tình cảm. hai đứa hát xong nhìn nhau đắm đuối, bất giác tôi tưởng tượng thằng kia là tôi và bạn nữ đứng cạnh là Ngân, cũng đang nhìn nhau đắm đuối. tự dưng bật cười làm bọn bên cạnh quay sang kì thị. cuối cùng tiết mục tôi mong chờ cũng đã đến - tiết mục của lớp C. chắc chắn một điều là sẽ có Ngân rồi nên hồi nãy nàng mới thập thò trong cánh gà chứ.
tiếng nhạc của bài Bụi Phấn vang lên, Ngân chậm rãi bước ra trong bộ áo dài trắng tinh khôi. tóc ngắn hờ hững để gió đùa nghịch. ôi tim tôi xao xuyến quá sức. mà không phải mình tôi mà lũ con trai ngồi dưới cũng y hệt như thế. Ngân vốn là người được nhiều người biết vì có ngoại hình xếp vào hạng xinh xắn trong khối, mỗi tội nàng luôn e dè nhút nhát nên không bị tấn công dồn dập như mấy nàng năng nổ - như nhỏ Hạ Anh chẳng hạn. nhưng tôi nghĩ sau vụ hôm nay số lượng tình địch của tôi sẽ tăng lên chóng mặt cho mà xem. nhìn mấy thằng lớp cạnh há hốc mồm ra nhìn nàng với ánh mắt hổ đói mà lộn ruột, mỗi tội không làm gì được chúng nó. chúng mày cứ đợi đến hết hôm nay thì sẽ biết tay ông. tôi lại quay lên chăm chú theo dõi Ngân, nàng hát hay lắm cơ, hay tại tôi đang say mê nàng mà cảm thấy thế. giọng vừa trong vừa cao, lại ngòn ngọt như đang rót trực tiếp mật vào tai. chắc tôi lăn ngay ra đây mà ôm tim được mất. tôi cứ ước mãi tiết mục đơn ca của nàng kéo dài bất tận, nhưng như thế thì chắc mỏi mồm lắm nên thôi không dám ước. thế là 5 phút trôi tuột qua lại đến tiết mục của các lớp khác. tôi tiu nghỉu chả thèm xem nữa, lại chạy lên khu vực cánh gà. trong đấy càng lúc càng nhốn nháo vì có lớp nào đó bị lỗi trang phục. thế là loạn lên như cái chợ. mãi tôi mới tìm được ra Ngân đang đứng trong góc phẩy phẩy tờ giấy kịch bản cho khỏi nóng.
- Ngân hát hay lắm - tôi thì thầm bên cạnh.
nàng giật thót mình quay sang, không biết đang mơ màng gì mà tôi đứng cạnh một lúc cũng không nhận ra.
- Tùng làm tớ giật mình - nàng theo phản xạ đưa hai tay lên ức.
tôi cười nhăn nhở vì hành động dễ thương của nàng.
- cảm ơn nhé - nàng tiếp lời - lúc nãy Tùng diễn kịch cũng hay lắm – nàng ấp úng
ít khi tôi thấy Ngân bí từ như này lắm.
- thế là Ngân xem tớ diễn kỹ lắm đấy nhỉ? - tôi bông đùa.
- ơ ơ... - nàng xua xua tay. cho dù trong này có đông đúc, ồn ào và không nhìn rõ mặt nhau nhưng tôi cảm giác chỉ có mỗi hai đứa ở một nơi nào khác, và tôi thấy được má nàng đang ửng đỏ lên.
- tớ...tớ phải đi tìm đội văn nghệ lớp tớ đây - nàng lúng túng rồi tìm cách lẻn đi.
- khoan đã. – tôi gọi với nàng lai. Dúi vào tay nàng mẩu giấy mà tôi kỳ công lắm mới viết xong, cứ viết rồi lại xé vì không vừa ý đến vài chục lần.
nàng định mở ra xem thì tôi ngăn lại
- khoan, cậu cất đi về nhà rồi đọc. ngày mai tớ lại đợi cậu đi học, nhớ viết thư hồi âm nhé. – tôi gãi đầu, mặt đỏ bừng
mặt Ngân cũng hơn ửng đỏ nàng chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi để lại tôi bối rối nhìn theo mà mùi hương bồ kết từ mái tóc của nàng……. “Ngân à! tớ thích cậu”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top