Chương XVI : Phục Thù

Đã lường trước mọi tình huống có thể xảy ra khi về nhà rồi nên tôi đường hoàng bước vào nhà. thiết nghĩ nếu cứ chui lủi lẻn vào mà để mẹ phát hiện ra thì còn thê thảm hơn. hơn nữa mấy cái vết này không thể ngủ một giấc mà hết ngay được. vào nhà, mẹ thấy tôi trong bộ dạng thế này thì hoảng hốt chạy ra
- con bị sao thế này hả Tùng?-mẹ nói
- con bị ngã xe lúc xuống dốc,cắm mặt xuống đường mẹ ạ  - tôi bịa ra một lý do 
- mày đi đứng kiểu gì mà cắm mặt xuống đường thế, hay lại đánh nhau với bạn đúng không? – mẹ nghi ngờ 
- đánh nhau đâu mẹ, mẹ thấy trước giờ con đi học có đánh nhau với ai bao giờ không? – tôi nói,giọng khan đặc. 
- mẹ bảo mày rồi, ốm thì ở nhà nghỉ cho khỏe rồi đi học. sáng ngày mày nghe mẹ nghỉ ở nhà thì có phải bây giờ vừa khỏe vừa không bị ngã đúng không? – mẹ vừa ca than vừa đưa tay lên mặt xem xét vết thương của tôi
- đi học mà mẹ, con cảm thấy con có thể đi được nên con đi, con không muốn nghỉ một hôm mà bỏ dở bài học. 
- anh chỉ giỏi lý sự,lên rửa mặt thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. 
- thôi mẹ ăn trước đi,lát đói con ăn chứ bây giờ đau họng đau cả miệng không nuốt được mẹ ạ. – tôi nhăn mặt nói
- thế để mẹ nấu cháo cho mày, liệu mà bôi thuốc vào viết thương nhé. 
- vâng ạ,con lên nhà đây. 
tôi thờ phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng qua được cửa mẹ. may mà mẹ tôi không vén áo lên xem,chứ không nhìn thấy mấy vết bầm tím với đỏ thì xác định 
lên đến phòng tôi khó khăn lắm với lột được bộ đồng phục ra,bẩn nhem nhuốc. phải mang đi tự giặt thôi chứ để mẹ giặt lại thấy mấy vết dép với giày thì khổ. Mà nghĩ lại thì lại tức mấy thằng kia. Giá mà thằng đầu đinh hay thằng Dũng đánh một một với tôi thì tôi chơi lại chúng nó ngay,dù gì mình cũng to ngang chúng nó,đằng này 6 thằng nhảy vào hội đồng một đứa ít tuổi mà không biết nhục mà nhục gì cái thứ bọn này chứ,may mà lúc ấy cản H.A lại không thì yêu phải mấy thằng như này lại khổ  
tôi nằm dài trên giường mắt nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. sao H.A khóc vì tôi nhiều thế nhỉ,lúc trong lớp chỉ là tôi thấy không muốn để H.A khó nghĩ nên mới làm thế chứ chẳng phải trong lòng có tình cảm với nhỏ mà cũng không đúng nói không có thì cũng không phải….nhưng thấy nhỏ khóc vì tôi cả ánh mắt nhỏ nhìn tôi lo lắng tôi lại thấy vui vui  nghĩ ngợi một lúc tôi lăn ra ngủ lúc nào không hay đến khi mẹ tôi bưng bát cháo thịt bằm lên gọi tôi mới dậy 
- dậy ăn cháo đi con,ăn xong uống thuốc này. – mẹ đặt bát cháo cùng mấy viên thuốc xuống giường tôi 
- nhớ ăn hết mới được uống thuốc đấy,mẹ đi xuống trông cái Bống đây. 
- vâng. – tôi mệt mỏi trả lời 
cố nhét hết bát cháo vào bụng mà như bị tra tấn hành hạ thể xác vậy,há miệng ra thì đau đằng miệng,nuốt cháo xuống thì đau họng chả nhẽ đổ cốc nước vào bát cháo rồi uống  nuốt mãi mới hết bát cháo,tôi uống thuốc xong lăn ra ngủ…
đang mơ được hát cùng Mỹ Tâm thì có tiếng gọi bên cạnh :
- Tùng dậy đi,dậy trông cái Bống cho mẹ sang nhà bác Hà có việc. 
giọng của mẹ tôi,mẹ vừa lay người vừa kéo chăn ra,tôi lồm cồm bò dậy,mắt vẫn nhắm tịt đi vào WC rửa mặt. 
- nhanh xuống nhà con,em đang nằm một mình đấy. 
- vâng ạ. 
cái con Bống dở hơi này,cái giờ ngủ của người ta thì nó lại dậy chơi đến cái người người ta chơi thì nó lăn ra ngủ  tôi cằn nhằn trong bụng bước xuống dưới nhà,vào phòng mẹ thì thấy cái Bống đang nằm chơi với mấy món đồ chơi treo trên cái nôi,nghe mẹ tôi nói treo lên thế cho nó quen nhìn thẳng chứ không sau này thành mắt lác  tôi ra ngồi cạnh cái nôi nựng yêu nó vài cái,con bé cười tít cả mắt hai tay đưa lên như muốn bế. tôi cũng chiều lòng nó,bế nó ngược về phía sau đi quanh nhà. Chơi chán tôi lại bế ra phòng khách bật tivi xem,đang xem hoạt hình thì có tiếng gọi phía ngoài,tôi bế cái Bống ra xem thì thấy H.A đang đứng trước cổng. 
- Tùng,mở cổng cho mình với. – H.A nói,lấy tay che mặt vì nắng
- cậu đến đây làm gì thế? Cậu tự mở cổng đi,mình đang bế em không ra ngoài được. – tôi đứng trong nhà hét ra
- nhưng mà khóa cổng thì mở làm sao? Cậu đuổi khéo mình à. – nhỏ phụng phịu 
tôi bế cái bống vào đặt trong nôi,tìm chùm chìa khóa phụ mẹ để trong nhà đi ra mở công cho nhỏ
- xin lỗi nhé,mẹ mình đi khóa cổng mình không biết. 
- nhanh không chết nắng bây giờ
cổng vừa mở nhỏ chạy ù vào trong nhà vứt cả xe ngoài công,đến cửa nhỏ nói vọng ra 
- dắt dùm mình cái xe vào nhé,nắng quá
đúng là cái đồ gái thành phố  mới có tý nắng đã kêu,bọn nó còn đi chăn bò cả buổi mà có kêu gì đâu. tôi nghĩ thầm rồi ra dắt xe nhỏ vào xong khóa cổng. 
- cậu đến đây làm gì thế? – tôi hỏi,cũng ngạc nhiên vì không biết nhỏ đến làm gì
- thế qua nhà bạn cùng lớp chơi không được à? – nhỏ làm mặt ngơ ngác hỏi lại tôi 
- ơ,được,được. – tôi ấp úng 
- bố mẹ cậu không có nhà à? 
- bố mình đi công tác,mẹ thì mới ra ngoài xong,còn có mình với cái Bống ở nhà thôi. – tôi nói 
mà thôi chết,mải nói chuyện quên mất đang để Bống trong nhà chơi một mình tôi chạy ù vào trong phòng,thấy con bé vẫn đang lấy tay với mấy món đồ chơi treo phía trên. Tôi bế con bé đi ra ngoài.
- ôi,em cậu đây à? Thích thế . – nhỏ nhìn thấy cái Bống thì tiến đến hỏi tay thì nựng má cái Bống
- em bé à,cho chị cầm tay với nhé. – nhỏ cười nói với Bống tay thì nắm tay con bé lắc nhẹ 
- cho mình bế một tý được không? – nhỏ hỏi
- ừ,cần thận đừng làm rơi nhé  - tôi nhắc nhỏ 
nhỏ lừ mắt lườm tôi một cái thủng da mặt rồi lấy tay đỡ lấy cái Bống trong tay tôi,nhỏ bế Bống rồi lắc nhẹ người nhỏ cho con bé cười tít mắt,mái tóc nhỏ đung đưa qua lại,miệng cười để lộ cái răng khểnh. 
- cậu quý trẻ con nhỉ? – tôi hỏi khi thấy điệu bộ ấy của nhỏ
- ừ,mình thích trẻ con lắm. nhà chị mình cũng có đứa bé,suốt ngày mình chơi với nó thôi 
- nhà cậu không có em à?
- không bố mẹ mình có mỗi mình thôi,buồn lắm. mình thích có em hoặc có anh chị cơ. – nhỏ trả lời tay vẫn đung đưa
- mà sao cậu về đây học thế? Học ở thành phố không thích hơn à? 
- bố mẹ mình đi công tác suốt không có thời gian ở nhà,mà để mình ở nhà một mình thì không yên tâm nên gửi mình về đây học tiện ở luôn nhà bác. 
- mà ở đây cũng thích mà,mình thấy rất thoải mái,không khí trong lành,chứ không như trên kia,nhiều xe cộ,xong tiếng ồn nữa. nhức đầu lắm. – nhỏ nói thêm
kể cũng lạ,người nhà quê thì cứ thích lên thành phố học với làm còn người thành phố thì lại muốn về nông thôn cho thoáng mát. 
- à mình mang cái này cho cậu. giữ em bé cho mình. – H.A nói khi chợt nhớ ra điều gì
nhỏ đặt Bống lên tay tôi rồi chạy ra giỏ xe lục cái túi,lúc sau mang vào một chai nhựa trắng bên trong có cái nước gì đó màu đục đục
- thuốc xoa bóp của bác mình đấy,hiệu nghiệm lắm. cậu thoa vào mấy chỗ bị đánh cho nhanh khỏi. – nhỏ đặt cái chai lên bàn rồi lại đón Bống từ tay tôi. 
cái Bống từ lúc được nhỏ bế thích lắm,cứ ê a suốt,nhỏ thì cười tít mắt cưng nựng Bống đủ kiểu. tôi thì còn hơi ngạc nhiên vì lọ thuốc nhỏ mang tới,sao nhỏ lại tốt với tôi thế nhỉ? hồi đầu còn “hành hạ,áp bức” tôi lắm mà  tôi nhìn nhỏ thắc mắc,nhỏ thì chả thèm để ý đến tôi cứ chăm chăm vào cái Bống,lắc lư chán lại nựng má xoa tay,cái Bống được cái dễ tính,ai bế cũng theo,hôm nay được nhỏ bế lại làm đủ trò con bé lại càng thích cười tít cả mắt. 
- sao cậu tốt với mình thế? – tôi lên tiếng,nhưng hỏi một câu ngớ ngẩn vô cùng
nhỏ nhìn tôi tròn mắt rồi lại tập trung vào cái Bống đáp :
- mình vốn tốt bụng mà như bà tiên trong truyện Lọ Lem ấy. – nhỏ tinh nghịch 
- thế có khi nào tớ bôi thuốc xong đến 12h đêm nó bị nặng hơn không. – tôi trêu nhỏ 
- này nhé,cái đồ vô ơn nhé,đồ thần kinh nói linh tinh nhé,đánh cho chừa này.. – nhỏ lấy tay cái Bống đánh vào đầu tôi,miệng chu ra
tôi cười cười với nhỏ,nhỏ nhăn mặt hăm dọa nhưng mặt nhỏ dễ thương kinh khủng  
- còn đau không? – nhỏ hỏi
- tay cái Bống nhỏ thế đánh đau làm sao được.
- tôi hỏi bị mấy người hồi sáng đánh còn đau không? 
- à,cũng đỡ rồi. không nhìn khỏe như voi đây à?
- chỉ được cái sĩ diện. – nhỏ bĩu môi 
- sao sáng nay cậu lại làm thế? – nhỏ hỏi tiếp
- ờ thì,hồi sáng nói rồi mà. Buồn ngủ quá bị làm phiền nên mới …
- thôi đi,bịa lý do khác hay hơn xem nào. – nhỏ cắt lời tôi
- hay cậu thích tôi hả? – nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi 
tôi bị bất ngờ trước câu hỏi của nhỏ,nhất thời không nói được lời nào. Sao nhỏ gan thế nhỉ,dám hỏi thẳng như thế chứ. tôi thì bây giờ nói thích nhỏ cũng không phải,mà không thích cũng không phải,chả biết giải thích lòng mình ra sao nữa. nói thích nhỏ thì chưa đủ,ngày đầu tôi còn ghét nhỏ thấu xương tủy cơ mà,chỉ là hiện tại tôi thấy ngơ ngẩn trước nụ cười của nhỏ thôi,mà tôi thấy ai cười đẹp tôi đều mê mẩn hết,như Ngân chẳng hạn  sợ nghĩ ngợi lâu quá nhỏ tưởng tôi thích nhỏ thật thì khốn tôi trả lời ngay : 
- không,ai mà thèm thích cậu chứ. 
- thế à? Tốt,cậu đừng có mà thích tôi đấy. – nhỏ cười 
- cậu bị hâm à? Hay đi nắng bị say nắng rồi. 
- say cái đầu cậu đấy,thích đánh cho vài cái nữa không?– nhỏ cầm tay cái Bống giơ lên dọa tôi. 
- thôi, sợ lắm  - tôi cười 

nhỏ ở thêm lúc nữa cũng về,nói về còn phụ bác bán hàng,tôi ra mở cổng cho nhỏ rồi vào đón lấy cái Bống từ tay nhỏ,lúc về nhỏ còn thơm má Bống mấy cái nữa  thằng anh bị đánh nhỏ không thơm mà đi thơm cái con bé ngủ không đúng giấc đáng ghét này  
nhỏ leo lên xe không quên quay lại nói với :
- nhớ bôi thuốc đấy đồ bốn mắt…… 
.
.
.
.
.
.
sáng hôm sau ngủ dậy tôi thấy cơ thể cũng bớt đau hơn hôm trước,công nhận thuốc của nhỏ công hiệu thật,mấy viết bầm tím mờ hẳn đi. Tôi dậy làm vệ sinh cá nhân rồi bôi thuốc thêm một lần nữa xong xuống nhà ăn sáng rồi phóng xe đi học. đang thong dong trên đường thì tôi thấy Ngân đang đi phía trước,tôi lặng lẽ đi phía sau quan sát nàng. nàng đạp đều đều chân không chạy chậm như H.A cũng không lượn lên vỉa hè rồi lượn xuống,nàng chỉ nhìn hai bên đường,mái tóc khẽ rung lên bồng bềnh mỗi khi có gió lùa vào thỉnh thoảng nàng lại đưa tay ra vuốt nhưng sợi tóc ương bướng xõa ra che mắt. tôi chạy vụt lên đi ngang nàng khẽ chào :
- chào cậu
- Tùng à… - nàng khẽ giật mình quay sang
- cậu đi học vào giờ này à,mọi lần mình đi muộn nên không gặp. – tôi nói
- ừ,mình đến sớm còn phải lên lấy sổ đầu bài trên phòng giáo vụ nữa . – nàng đáp,khẽ cười
- thế cậu là bí thư à,giỏi ghê. 
- giỏi gì đâu,cô phân công thì nhận thôi. Mà mặt cậu làm sao thế kia? Cậu đánh nhau à? – Ngân hỏi khi nhìn rõ mấy vết trên mặt tôi 
- ơ không phải,mình ngã xe thôi. 
- ngã xe sao bị ở mặt mới miệng thế kia. Mà cậu đi kiểu gì mà bị ngã thế– nàng nghi ngờ 
- mình đi bình thường, bị người ta đâm vào thôi. Số mình sinh đúng giờ bị đâm xe hay sao ấy. – tôi làm mặt đáng thương
- ơ….. – nàng xấu hổ 
- hehe,đùa thôi. Cũng nhờ đụng xe mà mới quen được với Ngân,mình còn muốn bị thêm vài lần nữa ấy chứ 
- cậu này,ăn nói linh tinh. Nhỡ bị xe máy đâm thì sao
- ơ… xe máy thì không ổn lắm nhỉ. – tôi gãi đầu 
nàng nhìn tôi phì cười tôi cũng cười ngượng theo.

nàng nhìn tôi phì cười tôi cũng cười ngượng theo. vì đi cùng nhau nên sau khi cất xe xong tôi cố tình đi chậm lại để chờ nàng bắt kịp. đúng như tôi dự đoán, sau khi ra khỏi nhà xe được chừng 5 bước tôi nghe thấy tiếng chạy "lạch bạch" phía sau.
- đợi...vớiiii - Ngân gọi với theo.
tôi khấp khởi mừng thầm trong lòng, đứng lại chờ nàng đi cùng. đoạn đường từ nhà để xe lên lớp cũng không xa lắm, vả lại tôi không biết mở mồm khơi chuyện với Ngân nên hai đứa hầu như yên lặng. vì đến trường khá sớm nên không khí im ắng lắm, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc và tiếng thở nhè nhẹ của Ngân ở bên cạnh. ôi mẹ ơi tôi nghe thấy tiếng thở của Ngân - rõ mồn một. tôi đánh bạo liếc sang nhìn trộm nàng. Ngân khá nhỏ nhắn nên việc liếc sang nhìn trộm cũng dễ hơn (khốn nạn quá). một vài sợi tóc mảnh bám trên khuôn mặt trắng hồng, miệng liên tục thổi phù phù vì trời nóng, khuôn ngực đều đều nhịp thở, trong không khí quang đãng của buổi sáng sớm thoang thoảng mùi bồ kết. toàn bộ cụm dây thần kinh bên ngực trái rung động dữ dội, tôi quyết định chấm dứt hành động nhìn trộm này, để bị phát hiện thì bách nhục luôn.
tôi và Ngân chia tay nhau ở đầu hồi lớp tôi, tất nhiên bọn lớp C đã thấy. chúng nó hú lên khi Ngân vẫy tay tạm biệt tôi trước khi tôi bước vào lớp. đôi khi tôi tự hỏi lớp C (trừ Ngân ra) hình như toàn đạo tạo thú cảnh thì phải, lần nào cũng thấy chúng nó hú hét chả bao giờ thấy giao tiếp bằng tiếng Việt cả. 
tôi vào lớp thấy được có vài mống, toàn các thể loại ngoài việc cắm đầu vào sách ra thì chỉ còn mục tiêu là về nhà cho kịp giờ xem TV. tôi thấy chúng nó chả hòa đồng gì cả, kể cả là lớp chọn việc học là trên hết nhưng cũng nên tìm cho mình vài mối quan hệ bạn bè chứ. đằng này đứa nào tự lo thân đứa nấy, lúc nào cũng kè kè dăm ba quyển sách dày cộp, đến chán. tôi cũng gật đầu chào chúng nó cho phải phép. về chỗ ngồi, tôi tống cặp sách vào ngăn bàn và định bụng lăn ra làm một giấc để bù đắp cho việc dậy sớm hôm nay thì vừa vật xuống bàn đã bị kéo áo lôi dậy.
- dậy dậy, dậy cho tớ vào đã-tiếng Hạ Anh từ sau lưng.
- cậu xuất hiện đúng lúc thế?-tôi mắt nhắm mắt mở đứng lên. - mà hôm nay cậu đi học sớm thế?
- cậu còn sớm hơn ý, tớ đi sớm tránh tầm đông người lại gặp bọn lớp 12-nhỏ để cặp vào ngăn bàn, ngồi xuống rồi đáp - mà thấy cậu hôm nay nhanh nhẹn thế nhỉ?
- à thì thuốc của cậu làm tớ không ngủ nổi nên đi học sớm để hít thở không khí trong lành ý mà - tôi chém gió. thực tình thì cái rượu thuốc đó đúng là làm tôi không ngủ được, bôi đến đâu nóng rát đến đấy - được cái là bôi xong thấy đỡ đau rồi, cảm ơn cậu nhé.
- không có gì - nó cười tít mắt, để lộ ra cái răng khểnh đáng yêu.
cho dù nó đáng yêu thật nhưng việc ngủ là việc không thể trì hoãn nên tôi vẫn lăn ra ngủ như thường. lúc tôi choàng tỉnh dậy cũng là lúc tiếng trống báo hiệu giờ học bắt đầu. như thường lệ thằng Lâm lại đi học sát giờ trống, mặt nó đỏ bừng mồ hôi nhễ nhại đổ uỵch xuống ghế thở hổn hển. lợi dụng lúc giáo viên chưa vào lớp thì nó lại mở mồm ra nói chuyện với bọn xung quanh ngay được. công nhận thằng này thừa năng lượng.
tiết học vừa kết thúc thì thằng Lâm bổ xô ra chỗ tôi ngồi ngay. nó khoác vai rồi nói
-hôm nay tao gọi ông anh lên phục thù cho mày rồi, hết giờ mày ở lại một tí - nó thì thầm vừa đủ nghe.
"cạch...cạch..." tiếng gõ thước kẻ xuống bàn. tôi quay sang thì thấy Hạ Anh đang cầm thước kẻ lăm lăm trực gõ đầu tôi.
- á à mấy cậu tính tụ tập đánh nhau đúng không? đừng để tôi mách cô - nó mặt lạnh tanh
- ơ đánh đâu mà đánh, tớ thề là hôm nay sẽ không có thành viên nào trong lớp mình phải động tay luôn-thằng Lâm nói giọng cam đoan.
- liệu hồn đấy, rắc rối thế đủ rồi - nó trừng mắt rồi lại chúi mặt vào quyển sách văn chả biết đang đọc bài gì.
- thế có ổn không? tao sợ bọn nó lại xuống lớp mình gây khó dễ cho Hạ Anh - tôi ái ngại thì thầm.
- yên tâm, ông anh tao có tiếng ở cái tỉnh này rồi, bọn ở đây sợ một phép. cứ thế đi nhé - nó nói xong vỗ vỗ vai rồi chạy về cái động ở tổ nó và nói chuyện ầm ỹ cả lên.
trong lòng tôi vẫn cay cú vụ hôm qua chúng nó chơi bẩn nên cũng hơi chút hả hê, bất giác phì cười mãn nguyện. Hạ Anh quay sang nhướn lông mày tỏ vẻ thắc mắc, tôi cười hề hề rồi nhún vai quay đi...
hết giờ học, sau khi tụ tập đủ quân số và lùa lớp trưởng về trước, mấy thằng tôi đứng dàn xe xếp hàng ngoài cổng trường cùng ông anh thằng Lâm. vì biết được bọn thằng Dũng thường xuyên lảng vảng ở trong trường đến khi không còn ai rồi mới về nên cả lũ thủ thế sẵn, đứa nào đứa nấy cũng như tiếp đưuọc thêm sức mạnh thì đứng gần "đại ca". thảo nào thằng Lâm nó "thừa năng lượng" thế. khi thấy thằng đầu đinh hôm qua đánh tôi đầu tiên ló ra, anh thằng Lâm phi lên tóm lấy nó. thằng ý trong thế bị động nên giật bắn mình, toan quay đầu bỏ chạy vào trong trường nhưng anh thằng Lâm quá nhanh và nguy hiểm nên tóm được vạt áo nó. mấy thằng cùng nhóm thằng ấy mặt tái mặt chạy toán loạn lên nhưng cũng bị bọn tôi tóm cả. hôm nay chỉ có 4 thằng đi học, còn 2 thằng trong đó có thằng Dũng cầm đầu cũng mất dạng. không biết là chúng nó nghỉ học hay là trốn đi đằng nào. 
xử lý ngay trước cổng trường cũng không hay cho lắm, anh thằng Lâm ra hiệu cho cả lũ ra bãi đất mà cả bọn hay tụ tập đá bóng ở gần trường.
- mấy thằng ranh này, XẾP HÀNG CHO TAO!-anh thằng Lâm gầm lên, bọn kia luống cuống làm theo nhìn đến tội - chúng mày biết tao là ai không? - lão ý hỏi.
- anh...anh Long ạ - thằng đầu đinh thẽ thọt đáp. 
anh thằng Lâm tên là Long, hơn bọn tôi 7 tuổi nghĩa là hơn mấy thằng kia 5 tuổi, cũng học trường này, nổi tiếng là nghịch khỏe học cũng khỏe. không biết anh em nó ăn gì mà thằng nào cũng như con tượng.
- thế mày biết mấy thằng này là ai không?-ông ý chỉ lần lượt từng đứa tôi.
bọn kia im bặt không dám hé lời, chỉ dám đánh mắt nhìn nhau.
- chúng nó là em tao, BIẾT CHƯA?-ông ý lại gầm lên. cả lũ kia gật đầu lia lịa - biết mà còn dám 6 thằng nhào vào đánh nó à? chúng mày là đàn ông mà sao sống tính bẩn thế? hay lâu chưa gặp cái này - ông ý nói, tay dư dứ nắm đấm ra.
4 thằng kia lại lắc đầu lia lịa.
- tao nói cho chúng mày biết nhé, lần sau mà còn thái độ không đúng với em tao thì không phải chỉ như NÀY...NÀY...NÀY...NÀY đâu - mỗi một chữ "này" được thốt ra là một cái bạt tai. thằng nào thằng nấy mặt đỏ tía tai chỉ biết chịu đựng - đứng im đây chào cờ hát Quốc ca cho bố.
sau khi nghe "hiệu lệnh", 4 thằng lí nhí hát. cảnh tượng nhìn thật hùng tráng với chục thằng trai lố nhố đầu giữa trưa nắng ra sân bóng đứng hát. coi như là thù này trong lòng tôi đã được trả.
sau đó thì đứa nào về nhà đứa nấy với điệu cười ngoác tận mang tai vì hả hê...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: