Chương XIII : Gặp Lại

- em nghe chú Đại nói a là người thành đạt,trẻ tuổi mà đã leo được lên ghế phó phòng kế hoạch. chắc hẳn a bạn bè,đồng nghiệp yêu mến lắm. – nàng lảng sang chuyện khác. 
- a cũng được mọi người giúp đỡ nhiều,nhưng bên cạnh những người giúp đỡ cũng có những người muốn hại mình, thương trường như chiến trường mà em. Muốn biết được đâu là bạn đâu là thù thì chỉ khi em đứng tại 1 góc khuất yên bình nào đó,nhìn ra đám đông ồn ào náo nhiệt ! có lẽ e mới thấy hết những gì đang xảy ra tại nơi đó. Những ánh đèn chói lóa,những làn khói ảo mộng,những con người vội vã, những tiếng cười mỉa mai , những đua tranh, ganh ghét và đố kỵ. Em sẽ thấy cả cách người ta sống với nhau, chơi với nhau, lừa dối nhau. Bất giác em sẽ mỉm cười vì trong đám đông ấy toàn là những con người giống nhau, chỉ là ai giỏi che giấu, ai chưa có cơ hội bộc lộ mà thôi….

tôi nói với nàng những gì tôi đã từng trải qua,từng vấp phải trên đoạn đường chẳng ngắn nhưng cũng chẳng dài tôi vừa đi qua. Nàng hơi nghiêng đầu sang để nhìn tôi,vẻ mặt chăm chú,mắt nhìn vào tôi k chớp. tôi quay sang nhìn nàng,bốn con mắt chạm nhau,có chút gì đó ngượng ngùng từ cả hai phía,nàng đỏ mặt quay đi,trong lòng tôi như có “thứ gì đó” vừa được hình thành…..
- anh là người từng trải. em chưa gặp qua những chuyện như a bao giờ. Có lẽ em may mắn,hoặc có thể em bất hạnh đủ rồi nên bây giờ được hưởng sự may mắn. từ khi bố em mất mẹ em gồng gánh làm đủ mọi việc để nuôi em ăn học,gia đình em lúc ấy khó khăn mà mẹ thì lại không chịu nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của mọi người. mẹ cứng cỏi không chịu khuất phục,mẹ em đi phụ hồ,đi làm osin,đi bốc vác ở ngoài bến tàu…. Mẹ làm đủ nghề chỉ để chăm lo cuộc sống gia đình,nuôi em khôn lớn. khi em đỗ đại học cũng là lúc mẹ em bị thoái hóa cột sống,mẹ không còn làm được những việc nặng nữa,mẹ khóc,mẹ khóc trong góc tối của ngôi nhà,nơi mà nghĩ e sẽ chả tìm thấy được mẹ. nhưng em biết chứ,em biết tất cả những đêm mẹ không ngủ được vì đau lưng,biết cách mẹ xoay người thật nhẹ cho em không tỉnh giấc,biết những lúc mẹ vờ cười và nói “mẹ không sao” khi em hỏi về bệnh của mẹ. thời gian em ôn thi đại học,mẹ thức khuya dậy sớm cùng em,chăm chút em từng tí một. có những ngày mẹ ốm virus mẹ không cho em gần mẹ,lúc nào ở nhà mẹ cũng đeo khẩu trang tối nằm ngủ thì nằm sát ra mép giường sợ em bị lây bệnh. mẹ vất vả vì đứa con gái bé bỏng là em,đáng ra mẹ phải được hưởng hạnh phúc mới nhưng vì em mẹ mới không chịu đi bước nữa. em thương mẹ,cố gắng học rồi thi đỗ đại học. khi có giấy bảo đỗ về nhà mẹ em mừng rơi nước mắt,hai mẹ con ôm chầm lấy nhau mà khóc. Mẹ mang đi khoe khắp xóm,ai cũng mừng cho mẹ.
rồi sắp đến ngày đi học em nói với mẹ là chẳng muốn đi học xa,muốn ở nhà với mẹ. em biết học đại học cần rất nhiều tiền,nào là học phí rồi tiền ăn,tiền nhà trọ…. Em không muốn mẹ vất vả thêm nữa,nhìêu khi nhìn tờ giấy báo nhập học em chỉ muốn xé toạc nó ra nhưng hình ảnh mẹ mừng rỡ rồi khóc òa khi thấy em mang nó về lại hiện lên khiến em không thể 
- mẹ nói với em câu này “con thương mẹ,mẹ biết chứ. thế nên con phải học,học thật giỏi để sau này kiếm thật nhiều tiền rồi về báo hiếu mẹ cũng chưa muộn. tâm nguyện lớn nhất của một người mẹ là có thể nuôi con cái mình khôn lớn rồi nhìn thấy nó thành đạt. mẹ thì mới làm được một nửa tâm nguyện là nuôi được con khôn lớn thôi nửa con lại là ở con” 
- nghe mẹ nói xong em khóc,khóc rất nhiều,em không muốn mẹ vì em mà vất vả 7 phần thì lại không muốn làm mẹ buồn 10 phần. thế là em đi học đại học. em chăm chỉ học hành để kiếm học bổng đỡ đần phần nào cho mẹ. ngày em cầm được tiền học bổng trong tay,đó là số tiền lớn nhất mà em được được nhận nhờ vào sự cố gắng của bản thân em vui lắm,muốn đi ăn một bữa thật no bù cho những ngày túng thiếu phải ăn mì gói,muốn mua một bộ quần áo thật mới,thật đẹp để mặc thay cho những bộ đồ cũ kĩ hằng ngày,em cũng muốn đẹp muốn được trang điểm như bao bạn học nhưng lại nghĩ đến những ngày trái gió mẹ đau lưng,những đêm mẹ ngồi khuất ở góc nhỏ trong nhà khóc vì thấy bất lức với cuộc sống hiện tại,những lúc mẹ nhìn lên bàn thờ bố mà mắt đỏ au… em mang tiền ra hiệu thuốc,mua những loại thuốc trị chứng thoái hóa cột sống mang về cho mẹ. mẹ cầm túi thuốc mắt rưng rưng,mẹ bảo em đem trả lại người ta mẹ dùng thuốc lá của người dân tộc ngâm với rượu thoa cũng hết đau rồi. em bắt em đem trả lại rồi nói “tiền đấy con để ăn uống,mua sắm thêm. Mẹ biết số tiền hàng tháng gửi cho con chỉ đủ con đóng tiền học,tiền nhà,mỗi lần con về thăm mẹ là mỗi lần mẹ thấy con gầy đi một ít,mẹ không đau ở lưng,mẹ đau ở trong tim đây này. Làm mẹ mà không lo được cho con no ấm,mẹ…..”
Chẳng để mẹ phải nói vế sau ra em ôm chầm lấy mẹ mà khóc,hai mẹ con ôm nhau khóc cả đêm,những lúc như thế thực sự em rất nhớ bố,em cần bố ở bên mẹ con em,che chở cho 2 mẹ con. Anh biết không,căn nhà mà chỉ có hai người phụ nữ nó nhỏ bé lắm,mong manh lắm,chỉ cần một cơn giông đi qua cũng đủ xơ xác rồi. mẹ luôn là thần tượng của em,luôn là mục tiêu để em phấn đấu,em muốn em thật giỏi,phải thành đạt để còn báo hiếu mẹ……

Phương kể câu chuyện của nàng,giọng nàng lúc trầm lúc bổng,lúc thì nghẹn ngào,tôi ngồi cạnh nàng im lặng lắng nghe từ lời một. nàng kể,nước mắt chảy dài thành hàng.
- vai anh lớn lắm,em cứ dựa vào khóc đi . – tôi nói
- em xin lỗi tự dưng lại khóc như trẻ con rồi . – nàng lau nước mắt nở một nụ cười ngượng ngạo
nghĩ lại tôi thấy mình thật may mắn khi có gia đình hoàn chỉnh,từ nhỏ đã sống trong sự bao bọc của bố mẹ,chưa bao giờ phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền. cũng chưa từng đặt mình suy nghĩ xem bố mẹ vất vả như thế nào,nghe xong chuyện của nàng tôi thấy mình thật tồi tệ. bỗng nàng khẽ dựa đầu vào vai tôi,nhìn nàng thật mỏng manh,yếu đuối. trong lòng tôi giấy lên chút cảm giác muốn che chở cho người con gái trước mặt.
- cho e thuê vai anh một chút. – nàng cười dịu
- vai anh cho thuê đắt lắm,em có đủ tiền không. – tôi đùa
- có chứ,đây nè. – nàng giơ cái que merino đã ăn hết lên trước mặt tôi
- sau này ăn kem em sẽ giữ lại hết số que để ghép chữ,rồi một ngày sẽ trúng thưởng lúc đó sẽ lấy tiền đó trả cho anh. – nàng nhí nhảnh nói tiếp
- được rồi,anh sẽ chờ. 
tôi và nàng lại im lặng,mọi khi tôi rất ghét sự im lặng nhưng trong hoàn cảnh này im lặng thực sự là thứ cần thiết cho nàng.
- anh thực sự khâm phục em,em lấy nỗ lực của bản thân ra để làm nên sự thành công,tâm nguyện báo hiếu mẹ của em được chính em hoàn thành rồi. nhìn lại mình thì a thấy chưa làm được gì cả,vẫn chưa báo hiếu được hai đấng sinh thành  - tôi mở lời khi thấy nàng đã ổn hơn
- em đã nói là em may mắn mà. Sau khi tốt nghiệp đại học em đi xin việc ở khắp các công ty lớn,rồi người ra nhận em vào làm việc. em cũng nỗ lực hết sức,rồi em kiếm được một hợp đồng lớn,mọi người nhìn em bằng con mắt khác,lúc ấy em được chú Đại để ý tới,rồi chú biết hoàn cảnh gia đình em. Chú giúp đỡ em rất nhiều,chú không có con nên chú coi em như con gái vậy,em cũng hay đến nhà chơi vs vợ chú. Rồi chú cho em mượn ngôi nhà này,nói đón mẹ em lên ở cùng để tiện chăm sóc mẹ,em từ chối không nhận nhưng chú không đồng ý. Chú nói chú không có con cái,nhà mua cũng chả dùng đến chú coi em như con gái nên cho mượn để ở chứ có cho không đâu mà không nhận. em biết ơn vợ chồng chú lắm…. từ khi đón được mẹ em lên đây em yên tâm hẳn chứ không thấp thỏm lo mỗi khi ở quê có bão,hay từng đợt không khí lạnh về,những ngày trái gió làm mẹ đau cột sống nữa.

tôi và nàng ngồi nói chuyện đến tận khuya hai người nói hết chuyện này đến chuyện khác,chuyện công việc,chuyện tình cảm,thậm chí tôi với nàng còn thi kể truyện cười xem truyện của ai hay hơn nữa  
mỗi khi tôi kể truyện cười là nàng làm ra vẻ không buồn cười,miệng mím nhưng đôi mắt lại làm nàng lộ tẩy,đôi mắt nàng cười tinh nghịch trước mặt tôi. “cô gái này thú vị thật” một lần nữa tôi nhủ thầm. trong nàng hội tụ nhiều thứ,tinh nghịch,trẻ con,sự cam chịu,mỏng manh,và cần được che chở. nàng cười chán chê xong đòi đi về vì cũng đã khá muộn rồi,tôi dẫn nàng về khu phía Nam. Đến trước tòa nhà tôi dừng lại chào tạm biệt nàng.
- cảm ơn anh nghe tâm sự của em nhé,hnay em vui lắm. – nàng quay sang nói 
- anh luôn là người lắng nghe giỏi mà. – tôi nháy mắt 
- tạm biệt anh…..hẹn gặp lại. – nàng vẫy tay chào tôi rồi đi thẳng vào trong
“gặp lại” ư? Chắc rồi  tôi mỉm cười rảo bước đi về. 
.
.
.
.
.
2h chiều ngày chủ nhật tôi đang cùng mẹ và cái Bống chuẩn bị cơm mừng tân gia thì có tiếng chuông điện thoại ngoài bàn
- Bống ra cầm cho anh cái điện thoại nào
cái Bống chạy ù ra bàn lấy điện thoại vào cho tôi,lúc đưa nó còn nháy mắt nhìn đểu không chịu được  tôi nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy tên Phương hiện lên,tôi bắt máy
- alo,Phương à.
- vâng ạ. bây giờ em qua nhà anh phụ giúp bác gái làm cơm được không?
- được chứ,thế thì còn gì bằng nữa. có cô hàng xóm như em chắc anh có phúc rồi. – tôi giả lả
- anh chỉ được cái nịnh thôi,em qua ngay đây,mà có cần mua thêm gì không anh? 
- em cứ qua đây đã,thiếu gì mình đi siêu thị sau. Sáng nay anh với mẹ cũng đi mua sắm được một ít rồi.
- vâng,thế bây giờ em qua. 

nàng nói rồi dập máy,tôi cất điện thoại vào túi quần,trong lòng thấy vui vui,tôi và nàng đang “ngày càng thân thiết” tôi không biết sao lại có cảm giác này,trước đây tôi cũng có nhiều cô gái theo đuổi,xinh đẹp có,trẻ trung có nhưng chẳng bao giờ tôi có cảm xúc ngược lại,chắc cảm xúc của tôi đã chai sạn khá nhiều. nhưng từ khi gặp Phương,tôi và nàng mở lòng khá nhiều với nhau tôi hiểu nàng hơn,thông cảm với nàng,rồi lại có cảm giác muốn che chở cho nàng. có lẽ tôi đang dần lấy lại được cảm xúc sau “ngày hôm đó”
- chị Phương nói gì hả anh. – con Bống chớp mắt hỏi
- Phương nói qua đây bây giờ để phụ làm cơm.
- Phương là ai thế con? – mẹ tôi ngước lên hỏi
- dạ,là bạn đối tác của công ty con mẹ ạ,cô ấy sống ở khu này luôn. – tôi trả lời
- bạn gái anh đấy mẹ,hôm qua con thấy 2 người nói chuyện tình cảm lắm. – con Bống bắt đầu châm lửa
- cái gì? Có bạn gái rồi à? Con bé thế nào? Xinh không? bao nhiêu tuổi? – mẹ tôi mừng ra mặt,tuôi 1 tràng mà muốn nhức cả đầu
- xinh lắm mẹ ơi,đeo kính này,giọng ngọt lịm nà,nhà chị ấy còn nuôi chó nữa mẹ. – con Bống nhanh nhảu
- mày thì suốt ngày chỉ chó với mèo,để yên cho anh mày nói xem nào. – mẹ tôi quay sang nạt con Bống làm nó im re xong đoạn quay lại nói với tôi. – thế anh với con bé đấy là thế nào?
tôi đến chết với con Bống mất,toàn gây chuyện cho tôi,sau vụ này bố mẹ về quê thì mày chết với ông nhé. 
- con nói chỉ là bạn bình thường thôi,mà lát cô ấy đến mẹ đừng hỏi dồn dập thế nhé,người ta sợ chạy mất đấy. 
- mà mẹ cứ làm như con ế không bằng ấy,nhìn đẹp trai cao to thế này,công việc lại ổn định con bây giờ ra đường vuốt tóc một cái là khối cô chết ấy chứ. – tôi vênh mặt nói 
- vâng,anh thì lúc nào cũng đẹp trai,cũng vuốt tóc thế mà gần 30 tuổi đầu không lấy vợ đi,làm bà già này thèm bế cháu nội mà không được. – mẹ than thở
con Bống cũng đang lè lưỡi trên tôi phía sau mẹ,con này đúng là chúa đốt nhà mà,ghi sổ thù vặt tên nó 2 lần mới được. đang đứng chịu trận thì có tiếng chuông cửa,con Bống lao 1 mạch ra giành mở cửa với tôi,lúc sau thấy nó và Phương bước vào. Hôm này Phương mặc áo pull in họa tiết hoạt hình và quần ngố trông rất năng động,tóc vẫn búi cao không đeo kính,chắc nàng đeo kính áp tròng. Phương bước vào chào hỏi lễ phép bố mẹ tôi,mẹ tôi từ khi thấy nàng cứ như “từ ấy trong tôi bừng nắng hạ” vậy,bà nhìn Phương một lượt rồi mỉm cười ra vẻ ưng ý lắm. con Bống thì quấn quanh Phương phụng phịu hỏi sao không cho con Tun đến chơi làm nàng lại phải nịnh nó khi khác cho Tun ra công viên để gặp. con bé mừng ra mặt. tôi lắc đầu chịu thua cái con quỷ tinh nghịch này,sao tôi hiền lành như thế này mà lại có đứa em tính cách đối lập hoàn toàn như thế nhỉ 
Phương ngồi xuống cùng làm cơm với mẹ tôi,tôi thì ra ngoài xem tivi cùng bố,ngồi được một lúc thì thấy Phương đi ra nói :
- anh đèo em ra siêu thị mua thêm ít rau quả với nguyên liệu nữa. 
- chờ a thay quần áo đã. – tôi bật dậy chạy đi thay quần áo
10p sau tôi và nàng đã có mặt tại siêu thị gần đó,tôi đẩy xe đi cạnh nàng nói chuyện vui vẻ nhìn tôi và nàng chả khác gì vợ chồng mới cưới cả  nàng chọn rau quả rất tỉ mỉ,mua thêm ít thịt bò,thùng bia và cả nước ngọt nữa. đi một vòng siêu thị tôi nói nàng đứng chờ một chút rồi chạy đi. Tôi chạy ra chỗ bán kem,mua 2 que merino để nàng sưu tập que còn trúng thưởng mà trả nợ tôi chứ lúc chờ người ta trả lại tiền tôi bất chợt bắt gặp dáng người quen thuộc ấy,cô gái dáng người cao ráo,mái tóc uốn cong ngang lưng,da trắng,môi đỏ mọng người mà tôi thấy trong quán café. Tôi chết lặng,trong lòng ngờ vực,thắc mắc xem cảm giác của mình có chính xác hay không. nếu chính xác thì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?? Tôi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt nửa muốn xác nhận nửa muốn trốn tránh. 
- anh ơi,tiền thừa của anh. – giọng cô gái bán hàng vang lên kéo tôi tỉnh lại 
- cảm ơn. – tôi đáp gọn lỏn rồi quay sang phía cô gái,nhưng cô ấy lại biến mất,hệt như lần ở quán café vậy.tôi len người đi đến chỗ cô ta vừa đứng. không có gì. Cô ấy biến mất nhanh như lúc xuất hiện mật,chỉ thoáng qua trong mắt tôi rồi lại biến mất hút,tôi thẫn thờ ngơ ngác 1 lúc,hai tay vẫn cầm chặt 2 cây kem. Thở dài……
Tôi bứơc về chỗ Phương đứng chờ, nàng vẫn đứng đó,đang nói chuyện với 2 đứa nhóc và 1 bà trung tuổi,chắc bắt chuyện cho đỡ buồn  thấy tôi quay lại nàng cưới :
- anh đi đâu mà lâu thế?
- à,anh đi mua kem cho em ăn trả nợ anh này. – tôi đùa
- thế vậy,sau này phải bắt anh mua nhiều kem cho em ăn trả nợ mới được. – nàng tinh nghịch
tôi với nàng đẩy xe ra quầy tính tiền rồi ra về. mở cửa bước vào nhà thì thấy thằng Quân với cả Hiền người yêu nó đang ngồi nói chuyện với bố tôi rồi,thấy tôi về nó cười bỗ bã :
- chủ nhà đi chợ cùng người đẹp mới về à
tôi chỉ cười không đáp,xách đống đồ vừa mua được vào bếp Phương gật đầu chào Quân và Hiền rồi cũng đi theo tôi. Nàng và Hiền vào phụ mẹ tôi cùng Bống làm cơm,tôi đứng đó thấy chả được tích sự gì lên cũng lượn ra ngoài với thằng Quân. 
- ê,em nào đấy cán bộ. – nó hỏi giọng đểu
- đối tác ký hợp đồng của phòng mình đấy. – tôi đáp
- ghê,quá ghê. Sếp đúng là sếp,đẳng cấp hơn bọn nhân viên tép chúng em bội phần. – nó cảm than xong giơ ngón tay cái ra trước mặt 
- mày nói linh tinh gì thế?
- đối tác của công ty mà mày còn bắt về nấu ăn cho mày được thì quả là cao thủ. Thế mà tao tưởng trước giờ mày bị gay cơ  - nó cười đểu
- đối tác công ty nhưng cũng là hàng xóm luôn,Phương ở bên kia. 
- thế ra tao là ông mối cho mày rồi còn gì,hahaha
- mối cái đầu mày ấy. – tôi vạt đầu nó một cái 
ngồi chém gió với thằng Quân một lúc thì cũng nhá nhem tối,cơm cũng được dọn lên đầy bàn,hôm nay tôi chỉ mời thằng Quân,Hiền với Phương nên cũng chẳng khác bữa cơm gia đình là mấy,ấm cúng,vui vẻ. nhìn Phương với mẹ tôi có vẻ hợp nhau,ngồi ăn mà cứ tíu tít chuyện trò,còn gặp cho nhau ăn nữa,cái Bống thì kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất của nó làm mọi người cười ra nước mắt. ăn uống xong xuôi tôi với thằng Quân ra ngoài ban công hóng gió mấy chị em phụ nữ gì rửa bát pha trà. 
- mày với Hiền có vẻ tiến triển tốt nhỉ? – tôi hỏi
- thì tao xác định cưới em về làm vợ mà
- tao nghe câu này quen lắm,hình như lần nào mày giới thiệu bạn gái với tao cũng nói câu này thì phải  
- nhỏ mồm thôi,mày muốn tao chết à? – nó lao đến bịt miệng tôi lại 
- rồi rồi,không nói nữa…
- có lẽ tao chơi bời quá đủ rồi,bây giờ phải nghiêm túc,điều bây giờ tao cần là một gia đình nhỏ. để mỗi khi tan sở hai đứa cùng về,cùng nấu ăn,cùng ngồi bên nhau xem tivi…. Có lẽ tao lông bông đủ rồi Tùng à.

- con người ta sống trên đời ai cũng thế cả thôi, nhiều khi ta cảm thấy ta sai trái rất nhiều,có lỗi rất nhiều nhưng mà dù hối hận đến đâu thì cũng không thể làm lại,dù có nhiều tấm gương đến đâu thì cái tuổi trẻ nó vẫn sẽ "ĐIÊN CUỒNG"- tôi nói

ngẫm lại bản thân mình thì thấy tôi chẳng khác gì nó cả,cũng hối hận,cũng sai trái,rồi lại điên cuồng. nhìn nó lúc nào cũng có vài em sẵn sàng yêu thương chiều chuộng đi theo nó, chả bù tôi. thi thoảng ngẫm ngẫm lại thấy chán chường cái sự đời. mà không hẳn là do đời bất công, là do tôi không thể thoát được cái bóng đen trong quá khứ. nó quá đỗi ngọt ngào, khi thì lại đau đớt cùng cực. tôi đã phải tự thúc ép bản thân, tự bóp méo đi một hình bóng hòng rằng quên cho dễ. quả thực không dễ, nhưng cho đến hiện tại tôi không còn vướng bận gì nữa. có lẽ tôi đã sẵn sàng với những yêu thương khác.
nói chuyện chán chê tôi và Quân đi vào trong nhà,Hiền và Phương đã dọn dẹp xong,mọi người đang ngồi quay quần trong phòng khách,cảm giác thật ấm cúng biết bao chúng tôi như một gia đình vậy. ngồi xuống trò chuyện tôi để ý Phương,từng cử chỉ,điệu cười,rồi đôi mắt. mặc dù mới quen biết nàng vỏn vẹn vài ngày nhưng tôi có cảm giác như chúng tôi đã quen biết từ trước rồi vậy. Phương là một cô gái thân thiện và rất dễ để cho cánh đàn ông phải lòng ngay từ lần gặp đầu tiên. tôi nhìn vào mắt nàng lần đầu là ở quán cafe ấy, tôi đã gần như bị hút vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, để rồi lúc choàng tỉnh thấy nàng đang nghiêng đầu nhìn tôi. nàng có nét đáng yêu như một cô học sinh trung học. lúc nào cũng ngọt ngào, dễ gần và đáng yêu như vậy.
bất giác tôi chợt thấy rùng mình. hóa ra con Bống nó nhìn tôi từ nãy đến giờ. nó không nói gì, chỉ nhìn tôi dò xét rồi liếc sang Phương rồi lại nhìn tôi và nhướn cao chân mày bên trái lên. tôi ghét điệu bộ này của nó, mỗi lần nó làm vậy là y rằng trong cái bộ óc trẻ con của nó đang toan tính thứ gì đó mà suốt đời này tôi không thể luận ra được. nó tiếp tục nhìn tôi, nhe răng cười đầy ẩn ý… ngồi thêm một lúc thằng Quân xin phép đèo Hiền về cho sớm,Phương cũng xin phép về với mẹ,tôi ngỏ ý đưa Phương về nhà. Trên đường về nhà Phương với tôi nói chuyện vui vẻ.
- gia đình anh hạnh phúc thật,bố mẹ anh vui tính,em gái anh dễ thương nữa chứ. 
- ôi dào,nói ai dễ thương chứ nói con Bống nhà a dễ thương thì a chả tin đâu,nó lắm trò lắm,em cứ tiếp xúc lâu với nó thì biết. – tôi than vãn
- hihi,trẻ con hiếu động mà,đừng bảo bằng tuổi nó anh không nghịch nhé :lock_down:
- có nhưng không đến mức nó,anh ngày bé hiền khô à. – tôi nói
- ngày bé hiền khô thế bây giờ sao? – nàng nháy mắt
- thì bây giờ vẫn hiền nhưng mà không khô nữa rồi  
nàng bật cười vui vẻ. nụ cười này dường như in sâu vào tâm trí tôi thật rồi  
.
.
.
.
.
sáng hôm sau bố mẹ tôi lên đường về quê sớm,con Bống thì ở lại nghỉ hè tại nhà tôi. Nó ở lại thì tôi cũng vui nhưng chỉ lo ăn uống của nó,bữa trưa tôi thường ăn ở gần công ty đến tồi mới về,mà nó thì lại ở nhà cả ngày tôi lo nó bỏ cơm trưa không ăn thì lại khổ. Lúc đi làm tôi có dặn dò nó kỹ lưỡng việc ăn uống,còn dặn thêm không được ra ngoài kẻo lạc,nó vâng dạ ngoan ngoãn lại làm tôi lo lắng thêm vài phần  ai chứ nó thì tôi không thể yên tâm được 
đến công ty bắt đầu một tuần làm việc mới. đang nhâm nhi cốc café sáng thì có điện thoại của Phương,nàng nói đã cùng chú Đại thông qua hợp đồng rồi,bây giờ chỉ cần ký nữa là xong,tôi hẹn nàng ở quán café cũ sau lúc 9h rồi cúp máy. 
hẹn 9 nhưng tôi thường có thói quen đến sớm,tôi đến trước 20p ngồi vào cái bàn nhìn ra ngoài đường lớn,gọi một cốc café nhâm nhi chờ Phương tới. đảo mắt một vòng quanh quán café thì bất giác tôi lại gặp cô gái hôm trước. mái tóc ngang lưng được uốn sóng nhẹ, vắt lệch sang bên trái nên tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt cô gái đó trừ phi ngồi đối diện. cô ấy ngồi một mình, trên bàn không có đồ uống gì cả, chỉ có một tập sách dày và cái laptop. thoạt nhìn có vẻ giống sinh viên, nhưng theo trực giác tôi lại thấy không phải như vậy. cô ấy ngồi đấy, vẫn cái bàn có khung cửa sổ thoáng rộng bằng gỗ màu nâu trầm được gắn vài cành hoa lụa. cô ấy chăm chú với cái laptop, thi thoảng ngẩng đầu lên chống cằm và quay đầu ra phía cửa sổ.
cô gái này rất quen,chắc chắn vậy. tôi và cô ấy quen nhau, chỉ cần cô ấy đánh mặt sang đây một chút thôi là tôi có thể xác nhận được suy nghĩ của mình đúng hay sai,tôi chăm chú quan sát từng cử động của cô ấy,nhưng thoạt nhiên cô gái vẫn ngồi một tư thế,chống cằm nhìn ra cửa sổ. tôi cầm cốc café tiến đến chiếc bàn trống gần ô cửa đó,khoảng cách được thu hẹp,cô gái bây giờ chỉ cần quay lại nhìn cái laptop là tôi có thể thấy mặt,và rồi cô ấy quay sang,đánh mặt về phía tôi trong một giây tôi thấy toàn thân cứng đờ lại, dây thần kinh rận rật trong đầu. máu chảy nhanh làm tim cũng hoạt động mạnh hẳn lên. tôi thấy khó thở choáng váng vì phổi không cung cấp đủ khí khi hệ thống thần kinh trong người loạn cả lên như thế khi cô gái kia đưa tay lên vén lấy mái tóc mềm như lụa. đúng rồi, cô gái ấy tôi quen, rất quen là đằng khác. cô gái năm ấy mà tôi đã yêu thương bằng tất cả tình cảm của tuổi mới lớn, rốt cục lại là người làm tôi đau hơn tất thảy mọi nỗi đau tôi từng nếm trải trên đời này…… 
tôi tiến đến trước mặt cô gái ấy,cô ta ngẩng đầu lên,4 con mắt nhìn nhau đầy cảm xúc,rồi cô ta kẽ vuốt tóc mỉm cười với tôi :
- cậu nhận ra mình rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: