Chương V : cô gái thú vị - lớp trưởng ăn hành

Tôi và Phương ngồi bàn bạc chuyện hợp đồng giữa hai công ty,Phương rất tập trung nghe tôi nói về các điều khoản trong hợp đồng,thỉnh thoảng tôi lại chêm vào 1 2 câu nói đùa khiên Phương cười tít mắt nhưng trong Phương có cái gì đó rất lạ,rất đặc biệt…
tôi để ý thấy cô gái này có điểm gì đó vô cùng đặc biệt, một kiểu bí ẩn rất khó len lỏi vào. tôi tự hỏi sau khuôn mặt thanh tú kia là bản chất như thế nào? Tôi bất giác nhìn nàng ngơ ngẩn,lâu lắm rồi tôi mới bị một người khác phái làm tôi chú ý “đặc biệt” như này. giọng nói trong trẻo, ngọt lịm vẫn văng vẳng bên tai nhưng tôi không hề nghe lọt.
-anh Tùng, anh không sao chứ?-nàng chớp mắt nhìn tôi, giọng có vẻ lo lắng. với một người mới gặp lại còn là đối tác làm ăn, sao nàng có thể "động lòng" mà lo lắng cho tôi được nhỉ? hình như tôi đang nghĩ lung tung.
-à...à không!!!-tôi xua xua tay, gãi gãi đầu. thực sự đây là hành động không thể chấp nhận được, thực sự không thể chấp nhận được. để cho người khác phái thấy được sự bối rối của mình khác nào đang gián tiếp nói với người ta rằng “tôi đang không tự tin,tôi đang mất thăng bằng….”
-em thấy anh ngồi thẫn thờ một lúc, anh có chỗ nào không khỏe à -nàng hơi cúi đầu để nhìn rõ mặt tôi hơn. mái tóc bất giác trượt xuống trước ngực, phảng phất mùi hoa oải hương trang nhã.
tôi không biết mặt tôi bây giờ đang trong trạng thái đổi thành màu gì. tôi chỉ biết nó đang nóng bừng và trực nổ tung ra thành hà sa số mảnh vụn.
-xin lỗi em, tự dưng anh thấy hơi chóng mặt, chắc tại sáng chủ quan không ăn gì nên hạ đường huyết-tôi chữa ngượng. nghe thảm quá, làm gì có chuyện một chàng trai phơi phới sức xuân lại bị bệnh hạ đường huyết cỏn con chứ…
-anh vào nhà vệ sinh một chút!
nói rồi tôi đứng dậy, nàng còn không quên nở một nụ cười với tôi. 
vào đến nhà vệ sinh tôi mới định thần lại được hành động ngốc nghếch vừa diễn ra. đôi mắt nàng như biết cười vậy, long lanh và sâu thẳm. lông mi cong vút, lông mày được vẽ tỉ mỉ và hoàn hảo. không hiểu tại sao trong một khoảnh khắc ngắn tôi lại ghi nhớ kỹ đến vậy. tôi đã không cảm thấy rung động từ lâu lắm rồi, nhưng lần này lại khác. ở cô gái này có thứ gì đó vừa xa lạ vừa gần gũi thân quen. hình như là ở đôi mắt, chính đôi mắt biết cười đấy. tôi đã từng gặp đôi mắt này ở đâu đó rồi thì phải….. đúng là sức mạnh của thời gian, con người cũng lão hóa nhanh hơn trước rất nhiều. gần 30 tuổi thôi mà tôi cảm thấy như thế mình đã bước qua ngưỡng nửa cuộc đời rồi chứ.
nghĩ đến đấy, tôi tự bật cười với "anh chàng" bảnh trai trong gương. 
-mình cũng được phết mà, đâu đến nỗi nào. chỉ là không ăn chơi như thằng Quân thôi-tôi vuốt vuốt vào vùng da dưới cằm giống như mấy thằng cha trên quảng cáo sữa rửa mặt rồi tự lẩm bẩm một mình-phải chăng là nét đẹp này đã làm nàng động lòng nên mới tỏ vẻ quan tâm như vậy-tôi bắt chước điệu bộ vuốt tóc cường điệu của Quân và tiếp tục tự nói với mình.
bất giác, tôi sực nhớ ra một tiểu tiết. hình như vừa nãy đi vào nhà vệ sinh tôi đi có đi qua cái bàn nhỏ có cô gái nhìn ra cửa sổ. đúng là như vậy rồi, nếu cô ta còn ngồi đó có thể tôi sẽ nhìn thấy mặt cô ta khi đi ra ngoài. Tại sao tôi lại quên béng đi được nhỉ,đúng là sức hút mãnh liệt từ Phương khiến một vài thứ “không thể thay đổi” trong tôi tê liệt rồi . tôi ném mảnh giấy ăn lau mặt vào sọt rác rồi phóng ra ngoài. cái bàn trống không như thể chưa từng có ai ngồi ở đó. trong một giây tôi đã nghĩ tôi bị ám ảnh bởi một ảo ảnh nào đó, một thứ ảo ảnh tôi đã cố gắng bóp méo và lãng quên...

.
.
.
.
tùng ….tùng….tùng…. đang nằm mơ màng thì nghe tiếng trống báo hết giờ,tôi bật dậy như được gắn lò xo làm con nhỏ giật mình vì hành động này,nó liếc sang nhìn tôi rồi lại quay mặt đi kiểu như “đồ lười học,chỉ mong hết giờ” 
nghĩ gì kệ xác m nhé,xem lát nữa m có cười hay làm bộ kiêu căng được nữa không càng nghĩ đến chuyện con nhỏ nhìn cái xe đạp xong phát khóc tôi lại càng hào hứng,hệt như đứa trẻ hóng mẹ đi chợ về vậy 
xếp sách vở thật nhanh chạy ra chỗ để xe. bãi gửi xe 3 khối rất đông,khối 10 chúng tôi được xếp xe phía ngoài,có từng ô ngăn riêng cho từng lớp. trường tôi quy định phải dắt xe từ trong bãi gửi qua cổng trường mới được lên xe. Tôi dắt xe đứng sau gốc cây bàng cạnh đấy quan sát,tầm 5p sau mới thấy con nhỏ đi từ sân trường vào (đúng là bọn con gái,làm cái gì cũng lề mề ) nhưng mà nhìn kỹ,con nhỏ cũng xinh đấy chứ,dáng người cao,chân thẳng,mắt lúc nào cũng nhìn thẳng,tự tin như chỉ có mình nhỏ ở nơi này mái tóc xõa ngang lưng,nhìn nhỏ rất nổi bật giữa đám đông. Trong lòng tôi lúc này có chút gì đó lạ lung,nhưng bị dập tắt bởi chính tôi “m điên rồi,nó là kẻ thù,kẻ thù đấy. không được nhìn kẻ thù như thế” 
ừ thì không nhìn nữa nhỏ vừa đi vừa nói chuyện với mấy đứa cùng lớp,mà kể cũng lạ,từ khi chuyển vào lớp đến bây giờ mới vỏn vẹn có 2 ngày mà nhỏ đã quen gần như cả lớp nhỏ hòa đồng,thân thiện. vậy mà sao hay bắt lỗi tôi thế,kiếp trước tôi nợ tiền nhỏ à??
nhỏ đi vào lán để xe của lớp,tôi hồi hộp quan sát. Nhỏ đặt cặp sách vào giỏ xe,ghé người xuống thổi vào cái chong chóng 1 cái khiến nó quay 1 vòng rồi dừng lại,như vẫn chưa vừa ý nhỏ lại ghé miệng xuống thổi thêm vài cái nữa cho nó quanh nhanh hơn,ôi thôi,nhìn cái điệu nhỏ thổi chong chóng mà tôi đờ đẫn,cái môi nhỏ chu ra nhìn dễ thương quá thể,hệt như cái Bống em gái tôi lúc ngủ ấy,môi nó cũng chu ra như thế tôi lấy tay tự vả vào mặt mình tự nhủ “nó là kẻ thù của mày,không được so sánh với cái Bống em mày” dường như tôi quá tay tát mạnh quá hay sao mà làm cho mấy thằng đứng bên cạnh quay sang nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh ấy 
nhỏ gạt chân chống xe,bắt đầu dắt xe ra ngoài,có vẻ như chưa nhận ra bánh xe bị xì lốp thì phải kiểu này ra đến ngoài đường mới biết thì kêu ai giúp được,tôi càng nghĩ đến cảnh nhỏ dắt xe về nhà lại càng khoái 
bác bảo vệ khi kiểm tra các lớp đã lấy đủ xe cuối cùng cũng mở cổng cho chúng tôi ra về,tôi dắt xe thật nhanh ra cổng,tìm quán nước cạnh đó ngồi…. chờ đợi
học sinh trong trường lũ lượt dắt x era,căng mắt mãi mới nhìn thấy nhỏ lớp trưởng. nhỏ trèo lên xe đạp được hơn 1m,như phát hiện ra điều gì đó thất thưởng nhỏ dừng xe lại,bước xuống xem xét 
“hehe,xem phen này nhỏ làm thế nào đây” tôi cười thầm trong bụng,cũng phải thôi,nhỏ là nguyên nhân của mọi việc,nhỏ phải gánh chịu tất cả. 
nhỏ chống xe xuống,dùng tay nắn bánh trước,xong ngẩng mặt lên trời ngao ngán ( thấy sao hả con nhỏ điên ) nhỏ cứ ngồi thừ ra như thế nhìn bánh xe,xong lại nhìn lên trời,rồi nhìn xung quanh như tìm xem có hàng sửa chữa xe đạp nào không. xong nhỏ đứng dậy,gạt chống xe nhảy lên xe đi tiếp 
“con nhỏ này điên à?? Xe hết hơi mà cũng nhảy lên đi,cứ đi như thế về nhà chắc bộ ba xăm lốp vành cũng chào tạm biệt nhỏ ra đi luôn tôi đứng dậy lấy xe đi theo nhỏ định đi ntn. Được khoảng 5 mét thì xe bắt đầu lảo đảo,bánh trước không có hơi thì lsao đi được chứ,mặt khác nhỏ lại là con gái tay yếu chân mềm thì làm sao cầm chắc tay lái được được đoạn nhỏ dừng lại,bước xuống dắt bộ giữa trời nắng chang chang…
tôi đi sau chỉ biết cười thầm trong bụng,đạt được mục đích rồi,trả thù được rồi tôi tăng tốc đạp xe nhanh qua nhỏ rồi phóng thẳng xe về nhà,kệ xác con nhỏ một mình dắt xe phía sau. Cảm giác hơi áy náy,có chút hèn hạ,nhưng mà do nhỏ gây thù trước,tôi chỉ trả lại có 1 chút thôi mà dù sao dắt thêm 1 đoạn cũng có quán sửa xe cơ mà,tôi tự vỗ về lòng tự trọng của mình …

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: