Chương IV : trả thù lớp trưởng
- xin lỗi,anh có phải là Tùng không?
giọng nói trong trẻo của ai đó đưa tôi về hiện tại,định thần lại thì trước mắt tôi là một cô gái tóc mà hạt dẻ,mặt trái xoan,dáng người cao ráo,mặc đồ công sở đang nhìn tôi nghi vấn.
- đúng rồi,tôi là Tùng,cô là….
- em là cháu chú Đại bên công ty X,chú em hôm nay có việc đột xuất cần giải quyết nên nhờ e đến lấy hợp đồng,do đường tắc quá nên e đến muộn chút,rất xin lỗi anh. – cô gái nhỏ nhắn lịch sự nói
- không sao đâu em,em ngồi đi. – tôi đứng dậy vòng ra sau kéo ghế cho cô ấy ngồi
- a khách sáo quá,e xin giới thiệu em là Phương thư ký của chú Đại,hôm nay chú Đại nhờ em đến đây để ký hợp đồng với anh.
- ok,vậy mình bàn chuyện hợp đồng thôi,mà e uống gì để a gọi
- cho em một cafe đen-cô gái cười nhẹ nói với tôi
tôi hơi ngạc nhiên. vị cafe đen không phải ai cũng uống được. tôi khẽ nhíu mày, quan sát cô kỹ hơn. dường như nhận ra, cô quay sang nhìn tôi, ánh mắt như đnag muốn hỏi "sao thế?". tôi mỉm cười chữa ngượng rồi quay lại với sấp hợp đồng trên tay.cô gái này cá tính thật....
chúng tôi ngồi bàn chuyện hợp đồng,thỉnh thoảng tôi vẫn liếc sang chiếc bàn cạnh cửa sổ kia,cô ấy vẫn ngồi đó nhìn ra cửa sổ…….
********
sáng hôm sau đến lớp,tôi vẫn hí hưởng vụ hôm qua chắc con nhỏ tức tôi lắm,càng thích,ai bảo dám phạt trực nhật lão đây
ngồi vào chỗ,con nhỏ đến rồi nhưng không thấy trong lớp. tôi bỏ bữa sáng mà mẹ đã nhét sẵn trong cặp ra ăn,vừa ăn vừa nhìn ngang ngó dọc xem cái con trời đánh kia nó đã vào lớp chưa để còn giấu đi,k thì lại ăn trực nhật tôi có thói quen dậy muộn vào buổi sáng không thay đổi được,cho dù mẹ tôi có lên phòng dựng tôi dậy bằng mọi cách thì khi mẹ xuống nhà tôi lại lăn ra ngủ tiếp điển hình là có lần khai giảng năm lớp 9,mẹ tôi lo tôi dậy muộn kéo tôi từ giường ném vào WC mà tôi vẫn ngủ ngon lành trong tư thế đứng đánh răng được đấy thôi
thói quen dậy muộn của tôi là một thói quen xấu,chắc chắn thế. Nó kéo theo rất nhiều hệ lụy điển hình như bây giờ là không kịp ăn sáng
đang mải suy nghĩ linh tinh thì :
- e hèm…..
tôi biết đó là gì rồi,ho chứ gì,ai mà them để ý chứ tôi vẫn cắm mặt xuống ăn giả vờ k nghe thấy
- cậu có biết là không được mang đồ ăn đến lớp và ăn trong giờ truy bài không? lại cái trọng trong veo eo éo đấy
thực ra giọng con nhỏ rất hay,mang âm hưởng của thành phố,chất giọng trong,ngọt nghe rồi cứ muốn nghe mãi thôi,nhưng đối với tôi một khi đã ghét rồi thì cái này của nó cũng là xấu,cũng ảnh hưởng xấu đến nền độc lập thế giới hết thảy
- tôi không có thời gian ăn sáng ở nhà,mà cậu có thấy tôi ăn sắp xong rồi không? sao cậu thích kiếm chuyện với tôi thế nhỉ? Tôi nhìn chằm chằm vào nhỏ nói liên hồi
- không phải là tôi thích kiếm chuyện với cậu,cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải kiếm cớ để kiếm chuyện với cậu chứ? Tại cậu vi phạm nội quy của lớp nên tôi sẽ ghi tên cậu vào sổ theo dõi của tôi,luật vẫn như cũ. ở lại trực lớp hoặc đi gặp cô chủ nhiệm. – con nhỏ vừa nói vừa lấy cuốn sổ ra ghi tên tôi vào.
mẹ nó chứ,trời đánh còn tránh miếng ăn,con này chả nể nang trời đất gì cả hay sao mà nó hay phá tôi lúc ăn thế
- thích gặp cô thì gặp,tưởng thằng này sợ à? Đồ điên
- được,cậu chờ đấy,con nhỏ thoáng chút ngạc nhiên rồi quay ngoắt đi
càng ngày con nhỏ này càng khó ưa hơn trong mắt tôi,nó nghĩ nó là cái quái gì mà bắt người ta làm thế này thế kia chứ? Cái loại con gái không có một chút gì gọi là dịu dàng thì chớ lại thích gây chuyện với người khác,dù nó có là lớp trưởng hay cái gì đó to hơn thì tôi cũng chả sợ đang đắm chìm trong suy nghĩ “anh hung rơm” của bản thân thì :
- Tùng,e lên đây gặp cô, - cô giáo chủ nhiệm đứng trước cửa lớp nói,bên cạnh là con nhỏ đáng ghét đó với bộ mặt đắc thắng vênh váo nhìn chỉ muốn đấm cho vài phát vào mặt
tôi uể oải đứng dậy đi theo cô chủ nhiệm,đi qua con nhỏ tôi không quên gửi lại một ánh nhìn tóe lửa
theo cô lên phòng chờ của giáo viên,chưa đến giờ vào lớp nên hầu hết các thầy cô giáo đều có mặt tại đây @@ tôi tái mặt
cô chủ nhiệm dẫn tôi vào bàn làm việc của cô,chỉ tôi ngồi xuống cái ghế trước mặt. mắt nhìn thẳng vào tôi nghiêm mặt :
- ở nhà em không có thời gian ăn sáng à?
- dạ không phải,chỉ là…..
- thế em đã đọc qua nội quy của lớp chưa? – cô giáo ngắt lời tôi
- thưa cô e đọc rồi ạ
- biết rồi mà vẫn cố tình vi phạm à? – cô tiếp tục chất vấn tôi
khi mới vào trường,được xếp vào lớp của cô tôi có nghe bà chị hàng xóm nói lại rằng cô nổi tiếng khó tính nhưng lại rất thương học sinh đã thương học sinh rồi còn khó tính làm gì nữa chứ
- em biết lỗi rồi,e xin lỗi cô ạ,lần sau e không tái phạm nữa.
- được rồi,e về lớp đi. Tối nay cô sẽ gọi đt về gia đình em
cái gì???? Ăn sáng trong lớp mà bị gọi đt về nhà ư??? Cô đang thương hs của cô đấy à?? Tôi tái mặt,phen này mà bị gọi đt về nhà thật thì đời tôi thảm
- em xin lỗi cô,lần sau e không dám thế nữa. hnay e dậy muộn nên e không kịp ăn sáng ạ. Lần sau e hứa k vi phạm nữa. – tôi cố gắng uốn lưỡi với cô
- e về lớp đi…..
thôi xong,cuộc đời tươi đẹp của tôi đang đi xuống dốc không phanh,bố mẹ tôi mà biết tin này thì từ ngày mai chắc bắt tôi dậy từ sáng sớm mất tất cả chỉ tại con nhỏ lắm chuyện đáng ghét kia,tại nó. TẤT CẢ TẠI NÓ.
nó phải trả giá về hành động của nó tôi phải tìm cách trả thù về lớp với vẻ mặt khó chịu,mấy đứa bạn hỏi thăm các kiểu nhưng tôi mặc nhiên không trả lời,ngồi vào chỗ và im lặng,tôi đang nghĩ xem tìm cách nào trả thù con nhỏ để cho nó sợ. bỏ chuột vào cặp sách à?? Không được,tôi cũng sợ chuột thì bắt lsao được con chuột để dọa nó. Lấy sách,đồ dung học tập của nó? Không được,mình có phải là trẻ con đâu. Vô vàn cách trả thù hiện ra trong đầu tôi nhưng đều bị tôi gạt sang một bên,vì có cách quá trẻ con,có cách lại quá “nham hiểm” đang tập trung suy nghĩ thì tôi nghe tiếng đập bàn cái “bốp” của thằng Lâm
- m nghĩ cái gì mà tao gọi mấy câu không trả lời thế? Bị cô phạt cho đơ người luôn rồi à?
- m im đi,có chuyện gì?
- lát về cho tao đi nhờ xe với nhé. Sáng ngày mẹ tao đèo đến nên k có xe về
- ừ .
tôi với thằng Lâm học chung cấp 2 với nhau,tôi và nó chơi với nhau từ năm lớp 7. đường về từ trường về nhà tôi phải đi qua nhà nó nên nó thường ngồi xe tôi về nhà. Bất giác mắt tôi sáng lên,xe,đúng rồi là XE
tôi đứng dậy phi ra ngoài,vẫn còn 5p truy bài chắc là kịp. tôi như thằng chết khát bắt được cốc nước lạnh. Sao lúc nãy tôi không nghĩ ra cách này nhỉ? Cách mà làm cho con nhỏ nhớ đời.....
tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có bác bảo vệ hay ai khác không,rón rén bước vào khu để xe của trường,tìm khu vực để xe của lớp tôi. Nhìn quanh quất,kiếm cái xe đạp Nhật,màu xanh thiên thanh,giỏ xe có gắn chong chóng. đúng kiểu tiểu thư có khác,cái gì cũng khác người hqua khi bị bắt phạt trực nhật lúc ra về cùng nhỏ tôi mới biết hình thù và màu sắc xe. Không khó tìm lắm,chiếc xe nổi bật nhất giữa hàng chục chiếc xe khác. Ai đời đi gắn chong chóng vào giỏ xe cơ chứ. đã thế hnay lão đây cho chong chóng hết quay luôn
tôi lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa. khi chắc chắn rằng không có ai khác ngoài tôi ở nhà xe nữa thì tôi bắt đầu hành động….
gạt mấy chiếc xe khác ra để vào chỗ xe của con nhỏ,tôi cui xuống xì hơi bánh trước xe nhỏ. Khi chắc chắn bánh xe dẹp lép và không còn tý hơi nào tôi mới đứng dậy đi về lớp… vừa đi tôi vừa nghĩ : “lần này xem nhỏ dắt bộ bao xa” vừa cười thầm.
vào lớp tôi làm vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra hết,ngồi xuống kế nhỏ,nhỏ liếc mắt sang nhìn tôi,chắc ngạc nhiên sao khi nãy tôi vào lớp với bộ mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống bất kỳ đứa nào đứa nào mà sao lại thay đổi nhanh thế.....
về phía tôi,ngồi học tôi chỉ mong đến cuối buổi học thật nhanh để xem mặt con nhỏ còn vênh váo như lúc nó mách cô được không
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top